Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Chương 93: Ghen tỵ khiến người mất lý trí
Chương trước- Chương 1: Tang lễ
- Chương 2: Làm nhục
- Chương 3: Bạc Tổng sẽ không gặp cô
- Chương 4: Đến hội sở lại tự rước lấy nhục
- Chương 5: Người múa chính ‘Lina’?
- Chương 6: Bạc Lương Thần, anh bị tôi bỏ
- Chương 7: Cái tên Lục Bắc này.
- Chương 8: Cuộc phỏng vấn thất bại
- Chương 9: Cô lại có cuộc vui mới rồi?
- Chương 10: Đi làm một chuyện
- Chương 11: Là anh làm đúng không?
- Chương 12: Tôi trả một mạng lại cho anh
- Chương 13: Ôn Nguyễn Nhi cũng có một mặt dây chuyền
- Chương 14: Cuộc chạm trán giữa hai người đàn ông
- Chương 15: Chung Hi mất tích
- Chương 16: Chỉ tiếp rượu, không bán thân
- Chương 17: Tiểu thư gặp nạn
- Chương 18: Mời rượu
- Chương 19: Bị tống vào tù
- Chương 20: Bạn cũ
- Chương 21: Tên đàn ông cặn bã
- Chương 22: Thành toàn cho các người
- Chương 23: Chúc các người trăm năm hạnh phúc
- Chương 24: Có muốn đi tìm chút niềm vui không
- Chương 25: Đến cả người mà mình phải bảo vệ cũng nhầm
- Chương 26: Em mang thai con của anh
- Chương 27: Năm đó
- Chương 28: Để cô ấy làm người lái phụ của tôi
- Chương 29: Tránh xa cô ta ra
- Chương 30: Ngụy quân tử
- Chương 31: Lật xe rồi
- Chương 32: Chung Hi, cưới tôi đi
- Chương 33: Đáp án
- Chương 34: Chỉ có thể làm bạn
- Chương 35: Anh ta tự tay hủy diệt
- Chương 36: Dây dưa không dứt
- Chương 37: Cô không chỉ hận tôi
- Chương 38: Đã muộn thế này, sao các người lại ở cùng nhau!
- Chương 39: Làm Bạc phu nhân
- Chương 40: Nợ
- Chương 41: Cô đoán xem tôi sẽ làm gì?
- Chương 42: Nỗi đau nghẹn ngào
- Chương 43: Vu khống
- Chương 44: Hậu di chứng sau chấn thương
- Chương 45: Chỉ là tình cờ
- Chương 46: Tự biết mình
- Chương 47: Khởi đầu mới
- Chương 48: Giao hàng tận nhà
- Chương 49: Thích đàn ông
- Chương 50: Có giỏi thì anh giết tôi đi
- Chương 51: Điềm đạm đáng yêu
- Chương 52: Danh sách
- Chương 53: Người đầu tiên vượt qua
- Chương 54: Để anh ta chết đi
- Chương 55
- Chương 56: Người không tránh được
- Chương 57: Không cứu người được
- Chương 58: Thuyết âm mưu
- Chương 59: Em ném thần đèn đi rồi
- Chương 60: Tự thu xếp cho ổn thỏa
- Chương 61: Bạc tổng, không chơi được sao?
- Chương 62: Đồng quy vu tận
- Chương 63: Tôi còn sợ cái gì
- Chương 64: Nói giá đi
- Chương 65: Anh đến gặp Chung tiểu thư
- Chương 66: Đối đầu
- Chương 67: Quan hệ hợp tác
- Chương 68: Nhớ cho tôi một tấm thiệp mời
- Chương 69: Kịch hay sắp bắt đầu
- Chương 70: Một Chung Hi khác
- Chương 71: Lại ầm ĩ
- Chương 72: Chung Hi, xin lỗi đi!
- Chương 73: Bị bắt bí rồi
- Chương 74: Trùng hợp
- Chương 75: Từng lớp bẫy
- Chương 76: Đuổi tên ăn mày?
- Chương 77: Người quen tới
- Chương 78: Mời cô xem kịch
- Chương 79: Kế trong kế
- Chương 80: Điều kiện để đưa thẻ cho cô
- Chương 81: Cô ta sốt ruột
- Chương 82: Tôi không gây sự mà!
- Chương 83: Không buồn cười
- Chương 84: Nhịn đau bỏ những thứ yêu thích
- Chương 85: Không sợ hãi
- Chương 86: Sự sắp xếp phía sau
- Chương 87: Tốc chiến tốc thắng
- Chương 88: Chó giữ nhà bên cạnh cô
- Chương 89: Từ chối hợp tác
- Chương 90: Không ăn thua
- Chương 91: Em kêu gọi kéo tài trợ giúp anh
- Chương 92: Mời
- Chương 93: Ghen tỵ khiến người mất lý trí
- Chương 94: Đối chọi gay gắt
- Chương 95: So sánh
- Chương 96: Khiến cho cô ta biến mất khỏi khu vực Vân Thành
- Chương 97: Có thể cho tôi hết không?
- Chương 98: Rút thăm
- Chương 99: Không thể chịu đựng được nữa
- Chương 100: Có thể xin lỗi
- Chương 101: Tiện tay thôi
- Chương 102: Chuyện này thật sự rất trùng hợp
- Chương 103: Trêu đùa
- Chương 104: Theo dõi cô ta gắt gao
- Chương 105: Quyến rũ
- Chương 106
- Chương 107: Thu hoạch bất ngờ
- Chương 108: Người nhà bệnh nhân
- Chương 109: Tranh giành
- Chương 110: Cái bẫy
- Chương 111: Do dự thoáng qua
- Chương 112: Có vui không?
- Chương 113: Nối lại tình xưa?
- Chương 114: Đau
- Chương 115: Vậy cô nói cho anh ấy biết, tôi mắc bệnh nguy kịch
- Chương 116: Tạm được
- Chương 117: Tôi có một điều kiện
- Chương 118: 10 vạn, không mặc cả
- Chương 119: Thính lực của tôi không tốt lắm
- Chương 120: Người mẫu
- Chương 121: Cô đâu có chọc giận anh
- Chương 122: Không đáng
- Chương 123: Cuộc thi kết thúc
- Chương 124: Tình hình không lạc quan
- Chương 125: Nhà họ Lục sẽ không thương hại cô đâu
- Chương 126: Bất tri bất giác
- Chương 127: Chung tiểu thư vô tâm
- Chương 128: Cô có thể chịu trách nhiệm không?
- Chương 129: Lời xin lỗi vô nghĩa
- Chương 130: Tình cảm thì có thể vun đắp được
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em
Chương 93: Ghen tỵ khiến người mất lý trí
Chung Hi từng nhìn thấy chiếc váy kia, đó là một bộ lễ phục dạ hội rất đẹp, vô cùng lộng lẫy và quý giá.
Nhưng cô không thích nổi.
Hơn nữa, cô bắt đầu hối hận vì đã đồng ý với Lục Bắc là sẽ đi dự buổi dạ tiệc này.
Giữa cô và mẹ anh...
"Hay là em không đi nữa kẻo bọn họ mất hứng." Chung Hi vẫn tự biết mình.
Mẹ anh sẽ không thích cô xuất hiện ở đó.
Lục Bắc hiểu ý cô, vội nói: "Mẹ anh đồng ý rồi. Lúc nãy anh đi đón em, bà ấy còn bảo anh đưa em đến sớm một chút."
Chung Hi sửng sốt, nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi: "Thật ư?"
Lục Bắc nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên, anh sẽ không lấy chuyện này ra đùa. Chúng ta mau đi thôi, em không thích chiếc váy đó thì chúng ta mua cái khác."
Chung Hi ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: "Anh chờ em một lát."
Cô lấy một chiếc váy liền bình thường trong trong vali ra, tuy là kiểu dáng kinh điển hồi trước nhưng cô mặc vào cực kỳ quyến rũ.
"Đi thôi!" Chung Hi đóng cửa lại, thầm nghĩ chỉ là đi ăn bữa cơm miễn phí thôi mà, ăn xong thì đi luôn.
Còn Lục Bắc thì vui như mở cờ trong bụng, dự tính phải giới thiệu Chung Hi với mọi người như thế nào.
Khi Chung Hi đến nhà họ Lục mới phát hiện bữa tiệc rầm rộ hơn cô tưởng.
Lần này Hàn Chỉ Mai tổ chức sinh nhật mời rất nhiều người trong giới thượng lưu ở Vân Thành.
Xe sang đỗ ngoài cổng lớn nhà họ Lục nhiều không đếm xuể.
Lúc này, Hàn Chỉ Mai mặc một bộ sườn xám chính thống, mặt mày tươi cười đứng trên ban công tầng hai tán gẫu với mấy quý bà.
"Nghe nói con trai bà đang hẹn hò với thiên kim tiểu thư của tập đoàn Từ thị, xem ra Lục phu nhân sắp được bế cháu rồi!" Có người mỉm cười nói.
"Tin tức lan truyền nhanh thật, bọn trẻ vẫn chưa chính thức xác định quan hệ đâu. Trước giờ tôi rất ít can thiệp vào chuyện của Tiểu Bắc."
"Lục phu nhân thật may mắn!"
Những lời nịnh nọt tâng bốc vừa mới được thốt ra, Hàn Chỉ Mai đã thấy Lục Bắc dắt Chung Hi đi đến. Nụ cười trên gương mặt bà ta lập tức thay đổi trong nháy mắt.
Có người nhận thấy điểm bất thường, lẩm bẩm đầy kinh ngạc: "Chẳng phải cô ta là vợ cũ của Bạc Lương Thần sao?"
"Lục phu nhân, có phải cô ta muốn quyến rũ con trai bà không?"
Chuyện lúc trước Lục Bắc cầu hôn Chung Hi trên bục nhận giải trước mặt mọi người đã lan truyền từ lâu.
Hàn Chỉ Mai lúng túng hừ mũi: "Hạng đàn bà này vào nhà ai thì chính là tai họa của nhà đó."
"Nhất định là cô ta bám lấy Lục thiếu gia không buông, cũng chẳng soi lại xem mình có thân phận gì!"
Lục Bắc dẫn Chung Hi vào phòng khách ở tầng một, không nghe thấy tiếng bàn tán ở tầng hai.
Nhưng lúc này Bạc Lương Thần đang bàn chuyện làm ăn với Lục Hán Minh ở cách đó không xa, vô tình nghe thấy hết.
Lục Hán Minh hắng giọng: "Xin lỗi xin lỗi, đàn bà chẳng biết gì hết, khiến Bạc Tổng chê cười rồi."
Ông ta ra dấu mời rồi dẫn Bạc Lương Thần đi đến phòng ăn bên trong.
Bạc Lương Thần trưng ra biểu cảm lạnh nhạt: "Không sao."
"Lần hợp tác này, công ty chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình. Vô cùng cảm ơn Bạc Tổng không so đo hiềm khích lúc trước, đồng ý cho chúng tôi cơ hội lần này."
Trước mặt Bạc Lương Thần, đến một lão già có kinh nghiệm cạnh tranh trong kinh doanh như Lục Hán Minh cũng phải hạ mình khiêm tốn.
Tốc độ phát triển của tập đoàn Bạc thị trong mấy năm nay thật sự khiến người ta thổn thức. Nhất là sau khi nhà họ Chung xảy ra chuyện, Bạc Lương Thần thâu tóm mấy công ty tầm trung cùng lúc, từ đó Bạc thị hô mưa gọi gió ở Vân Thành. Mà anh cũng trở thành sự tồn tại như một vị thần.
Chỉ cần lấy được đơn hàng này thì nguy cơ tiềm ẩn về kinh tế của nhà họ Lục sẽ được giải quyết toàn bộ.
Vì lẽ đó, Lục Hán Minh ra sức muốn thúc đẩy cuộc hợp tác lần này.
"Lương Thần!" Ôn Nguyễn Nhi bưng cà phê đi tới, ân cần đưa cho anh.
Bạc Lương Thần cầm tách cà phê rồi khẽ nhấp một hớp.
Trông hai người rất xứng đôi.
Lục Hán Minh lập tức mỉm cười: "Lát nữa chúng ta lại trò chuyện tiếp, Bạc Tổng cứ hưởng thụ món ngon trước đi!"
Sau đó ông ta rời đi luôn, tìm quản gia dặn dò: "Lập tức đi tìm thiếu gia, nói với nó là hôm nay kiểu gì cũng phải cách xa Chung Hi ra một chút, tôi không muốn nghe thấy bất kỳ lời đàm tiếu nào liên quan đến hai đứa nó từ miệng người khác."
Ngay lúc nãy có một khoảnh khắc ông ta cảm thấy Bạc Lương Thần rất để ý chuyện này.
Mặc dù Bạc Lương Thần không nói rõ, nhưng Lục Hán Minh đã lăn lộn thương trường nhiều năm nên rất tinh ý.
Dặn dò xong ông ta lại vào trong tìm Hàn Chỉ Mai.
Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất.
Bên này, Ôn Nguyễn Nhi vẫn còn đang làm nũng với Bạc Lương Thần. Lần này là cô ta ra sức năn nỉ Bạc Lương Thần, bám dính lấy anh tới đây.
Cô ta muốn công khai thể hiện mình và Bạc Lương Thân là một đôi, như vậy mới có thể ngồi vững trên vị trí Bạc phu nhân.
Cô ta mới biết chuyện hôm nay Chung Hi cũng tới đây với tư cách là bạn gái của Lục Bắc từ chỗ Từ Á.
Hễ nghĩ tới việc hai lần hôn lễ của mình đều bị Chung Hi phá rối, Ôn Nguyễn Nhi lại hận ngứa răng.
Cô ta cảm thấy Chung Hi muốn dựa vào Lục Bắc để trở mình, thậm chí còn một chân đạp hai thuyền, muốn quyến rũ Bạc Lương Thần.
Cô ta tuyệt đối sẽ không để cho việc này xảy ra. Nhà họ Chung đã sụp đổ, Chung Hi chỉ có thể là con chó ướt nước bị cô ta giẫm dưới lòng bàn chân.
Kết quả là Ôn Nguyễn Nhi càng bám dính lấy Bạc Lương Thần hơn.
"Lương Thần, hình như dưới lầu có rất nhiều đối tác của anh, anh có thể giới thiệu cho em làm quen không?" Cô ta muốn nhanh chóng hòa nhập vào vòng xã giao của Bạc Lương Thần. Cơ hội ngày hôm nay tốt như vậy, cô ta không thể bỏ qua.
Nghe cô ta nói vậy, nét mặt Bạc Lương Thần thoáng thay đổi: "Trước giờ em không thích loại xã giao này."
Anh từng đưa Ôn Nguyễn Nhi ra ngoài xã giao một lần, nhưng bởi vì đề tài nói chuyện không hợp nên cô ta bỏ đi sớm.
Ôn Nguyễn Nhi ho nhẹ: "Giờ chúng ta đã là vợ chồng, em hi vọng có thể hỗ trợ anh trong sự nghiệp."
Bạc Lương Thần nhướng mày, không nói gì thêm.
Ôn Nguyễn Nhi mỉm cười, dịu dàng nắm tay anh: "Đi nào!"
Chung Hi đang ở dưới lầu, Ôn Nguyễn Nhi quyết định hôm nay nhất định phải hạ bệ đối phương.
Làm cho Chung Hi bị hai người Lục Bắc và Bạc Lương Thần đồng thời vứt bỏ.
Chỉ có như vậy mới có thể xả cơn tức trong lòng cô ta.
Ôn Nguyễn Nhi khoác cánh tay Bạc Lương Thần, hếch cằm kiêu ngạo y như chim công, lộ vẻ đắc ý.
Nhưng một số người có mặt ở đây từng nghe thấy lời đồn dạo trước.
"Cuối cùng nhà họ Ôn được Bạc thị cứu hả?"
"Dạo trước Ôn Quốc Huy vay tiền khắp nơi, tổ chức hôn lễ cho con gái tới hai lần nhưng đều bị vợ cũ của Bạc Lương Thần phá rối, đúng là mất mặt."
"Tức là hiện tại hai người họ vẫn chưa phải là vợ chồng chính thức đúng không? Cái cô Ôn Nguyễn Nhi kia quỵ lụy quá rồi đấy."
Đối với Ôn Nguyễn Nhi thì những lời này rất chướng tai, nhưng Chung Hi nghe lại cực kỳ sảng khoái.
Cô vừa bưng đĩa thưởng thức đồ ăn ngon, vừa lượn lờ trong đám người giới thượng lưu hóng những tin đồn thú vị.
Đương nhiên trong đó cũng có vài người nhắc đến cô, nhưng cô tự động cách âm.
Chung Hi có thể cảm nhận được một ánh mắt nặng nề dõi theo mình trong đám đông.
Cô nhíu mày trừng lại, không che giấu thái độ chán ghét.
Người bàn tán về Bạc Lương Thần và Ôn Nguyễn Nhi đâu phải cô, anh nhìn cô chằm chằm làm gì!
Cô vô cùng quen thuộc với ánh mắt anh.
Mấy năm trước cô vẫn luôn mong mỏi đối phương nhìn mình thật kỹ, nhưng bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy chắc là lúc đó cô bị mỡ heo che mắt, đầu óc úng nước.
Nhưng cô không thích nổi.
Hơn nữa, cô bắt đầu hối hận vì đã đồng ý với Lục Bắc là sẽ đi dự buổi dạ tiệc này.
Giữa cô và mẹ anh...
"Hay là em không đi nữa kẻo bọn họ mất hứng." Chung Hi vẫn tự biết mình.
Mẹ anh sẽ không thích cô xuất hiện ở đó.
Lục Bắc hiểu ý cô, vội nói: "Mẹ anh đồng ý rồi. Lúc nãy anh đi đón em, bà ấy còn bảo anh đưa em đến sớm một chút."
Chung Hi sửng sốt, nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi: "Thật ư?"
Lục Bắc nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên, anh sẽ không lấy chuyện này ra đùa. Chúng ta mau đi thôi, em không thích chiếc váy đó thì chúng ta mua cái khác."
Chung Hi ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: "Anh chờ em một lát."
Cô lấy một chiếc váy liền bình thường trong trong vali ra, tuy là kiểu dáng kinh điển hồi trước nhưng cô mặc vào cực kỳ quyến rũ.
"Đi thôi!" Chung Hi đóng cửa lại, thầm nghĩ chỉ là đi ăn bữa cơm miễn phí thôi mà, ăn xong thì đi luôn.
Còn Lục Bắc thì vui như mở cờ trong bụng, dự tính phải giới thiệu Chung Hi với mọi người như thế nào.
Khi Chung Hi đến nhà họ Lục mới phát hiện bữa tiệc rầm rộ hơn cô tưởng.
Lần này Hàn Chỉ Mai tổ chức sinh nhật mời rất nhiều người trong giới thượng lưu ở Vân Thành.
Xe sang đỗ ngoài cổng lớn nhà họ Lục nhiều không đếm xuể.
Lúc này, Hàn Chỉ Mai mặc một bộ sườn xám chính thống, mặt mày tươi cười đứng trên ban công tầng hai tán gẫu với mấy quý bà.
"Nghe nói con trai bà đang hẹn hò với thiên kim tiểu thư của tập đoàn Từ thị, xem ra Lục phu nhân sắp được bế cháu rồi!" Có người mỉm cười nói.
"Tin tức lan truyền nhanh thật, bọn trẻ vẫn chưa chính thức xác định quan hệ đâu. Trước giờ tôi rất ít can thiệp vào chuyện của Tiểu Bắc."
"Lục phu nhân thật may mắn!"
Những lời nịnh nọt tâng bốc vừa mới được thốt ra, Hàn Chỉ Mai đã thấy Lục Bắc dắt Chung Hi đi đến. Nụ cười trên gương mặt bà ta lập tức thay đổi trong nháy mắt.
Có người nhận thấy điểm bất thường, lẩm bẩm đầy kinh ngạc: "Chẳng phải cô ta là vợ cũ của Bạc Lương Thần sao?"
"Lục phu nhân, có phải cô ta muốn quyến rũ con trai bà không?"
Chuyện lúc trước Lục Bắc cầu hôn Chung Hi trên bục nhận giải trước mặt mọi người đã lan truyền từ lâu.
Hàn Chỉ Mai lúng túng hừ mũi: "Hạng đàn bà này vào nhà ai thì chính là tai họa của nhà đó."
"Nhất định là cô ta bám lấy Lục thiếu gia không buông, cũng chẳng soi lại xem mình có thân phận gì!"
Lục Bắc dẫn Chung Hi vào phòng khách ở tầng một, không nghe thấy tiếng bàn tán ở tầng hai.
Nhưng lúc này Bạc Lương Thần đang bàn chuyện làm ăn với Lục Hán Minh ở cách đó không xa, vô tình nghe thấy hết.
Lục Hán Minh hắng giọng: "Xin lỗi xin lỗi, đàn bà chẳng biết gì hết, khiến Bạc Tổng chê cười rồi."
Ông ta ra dấu mời rồi dẫn Bạc Lương Thần đi đến phòng ăn bên trong.
Bạc Lương Thần trưng ra biểu cảm lạnh nhạt: "Không sao."
"Lần hợp tác này, công ty chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình. Vô cùng cảm ơn Bạc Tổng không so đo hiềm khích lúc trước, đồng ý cho chúng tôi cơ hội lần này."
Trước mặt Bạc Lương Thần, đến một lão già có kinh nghiệm cạnh tranh trong kinh doanh như Lục Hán Minh cũng phải hạ mình khiêm tốn.
Tốc độ phát triển của tập đoàn Bạc thị trong mấy năm nay thật sự khiến người ta thổn thức. Nhất là sau khi nhà họ Chung xảy ra chuyện, Bạc Lương Thần thâu tóm mấy công ty tầm trung cùng lúc, từ đó Bạc thị hô mưa gọi gió ở Vân Thành. Mà anh cũng trở thành sự tồn tại như một vị thần.
Chỉ cần lấy được đơn hàng này thì nguy cơ tiềm ẩn về kinh tế của nhà họ Lục sẽ được giải quyết toàn bộ.
Vì lẽ đó, Lục Hán Minh ra sức muốn thúc đẩy cuộc hợp tác lần này.
"Lương Thần!" Ôn Nguyễn Nhi bưng cà phê đi tới, ân cần đưa cho anh.
Bạc Lương Thần cầm tách cà phê rồi khẽ nhấp một hớp.
Trông hai người rất xứng đôi.
Lục Hán Minh lập tức mỉm cười: "Lát nữa chúng ta lại trò chuyện tiếp, Bạc Tổng cứ hưởng thụ món ngon trước đi!"
Sau đó ông ta rời đi luôn, tìm quản gia dặn dò: "Lập tức đi tìm thiếu gia, nói với nó là hôm nay kiểu gì cũng phải cách xa Chung Hi ra một chút, tôi không muốn nghe thấy bất kỳ lời đàm tiếu nào liên quan đến hai đứa nó từ miệng người khác."
Ngay lúc nãy có một khoảnh khắc ông ta cảm thấy Bạc Lương Thần rất để ý chuyện này.
Mặc dù Bạc Lương Thần không nói rõ, nhưng Lục Hán Minh đã lăn lộn thương trường nhiều năm nên rất tinh ý.
Dặn dò xong ông ta lại vào trong tìm Hàn Chỉ Mai.
Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất.
Bên này, Ôn Nguyễn Nhi vẫn còn đang làm nũng với Bạc Lương Thần. Lần này là cô ta ra sức năn nỉ Bạc Lương Thần, bám dính lấy anh tới đây.
Cô ta muốn công khai thể hiện mình và Bạc Lương Thân là một đôi, như vậy mới có thể ngồi vững trên vị trí Bạc phu nhân.
Cô ta mới biết chuyện hôm nay Chung Hi cũng tới đây với tư cách là bạn gái của Lục Bắc từ chỗ Từ Á.
Hễ nghĩ tới việc hai lần hôn lễ của mình đều bị Chung Hi phá rối, Ôn Nguyễn Nhi lại hận ngứa răng.
Cô ta cảm thấy Chung Hi muốn dựa vào Lục Bắc để trở mình, thậm chí còn một chân đạp hai thuyền, muốn quyến rũ Bạc Lương Thần.
Cô ta tuyệt đối sẽ không để cho việc này xảy ra. Nhà họ Chung đã sụp đổ, Chung Hi chỉ có thể là con chó ướt nước bị cô ta giẫm dưới lòng bàn chân.
Kết quả là Ôn Nguyễn Nhi càng bám dính lấy Bạc Lương Thần hơn.
"Lương Thần, hình như dưới lầu có rất nhiều đối tác của anh, anh có thể giới thiệu cho em làm quen không?" Cô ta muốn nhanh chóng hòa nhập vào vòng xã giao của Bạc Lương Thần. Cơ hội ngày hôm nay tốt như vậy, cô ta không thể bỏ qua.
Nghe cô ta nói vậy, nét mặt Bạc Lương Thần thoáng thay đổi: "Trước giờ em không thích loại xã giao này."
Anh từng đưa Ôn Nguyễn Nhi ra ngoài xã giao một lần, nhưng bởi vì đề tài nói chuyện không hợp nên cô ta bỏ đi sớm.
Ôn Nguyễn Nhi ho nhẹ: "Giờ chúng ta đã là vợ chồng, em hi vọng có thể hỗ trợ anh trong sự nghiệp."
Bạc Lương Thần nhướng mày, không nói gì thêm.
Ôn Nguyễn Nhi mỉm cười, dịu dàng nắm tay anh: "Đi nào!"
Chung Hi đang ở dưới lầu, Ôn Nguyễn Nhi quyết định hôm nay nhất định phải hạ bệ đối phương.
Làm cho Chung Hi bị hai người Lục Bắc và Bạc Lương Thần đồng thời vứt bỏ.
Chỉ có như vậy mới có thể xả cơn tức trong lòng cô ta.
Ôn Nguyễn Nhi khoác cánh tay Bạc Lương Thần, hếch cằm kiêu ngạo y như chim công, lộ vẻ đắc ý.
Nhưng một số người có mặt ở đây từng nghe thấy lời đồn dạo trước.
"Cuối cùng nhà họ Ôn được Bạc thị cứu hả?"
"Dạo trước Ôn Quốc Huy vay tiền khắp nơi, tổ chức hôn lễ cho con gái tới hai lần nhưng đều bị vợ cũ của Bạc Lương Thần phá rối, đúng là mất mặt."
"Tức là hiện tại hai người họ vẫn chưa phải là vợ chồng chính thức đúng không? Cái cô Ôn Nguyễn Nhi kia quỵ lụy quá rồi đấy."
Đối với Ôn Nguyễn Nhi thì những lời này rất chướng tai, nhưng Chung Hi nghe lại cực kỳ sảng khoái.
Cô vừa bưng đĩa thưởng thức đồ ăn ngon, vừa lượn lờ trong đám người giới thượng lưu hóng những tin đồn thú vị.
Đương nhiên trong đó cũng có vài người nhắc đến cô, nhưng cô tự động cách âm.
Chung Hi có thể cảm nhận được một ánh mắt nặng nề dõi theo mình trong đám đông.
Cô nhíu mày trừng lại, không che giấu thái độ chán ghét.
Người bàn tán về Bạc Lương Thần và Ôn Nguyễn Nhi đâu phải cô, anh nhìn cô chằm chằm làm gì!
Cô vô cùng quen thuộc với ánh mắt anh.
Mấy năm trước cô vẫn luôn mong mỏi đối phương nhìn mình thật kỹ, nhưng bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy chắc là lúc đó cô bị mỡ heo che mắt, đầu óc úng nước.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tang lễ
- Chương 2: Làm nhục
- Chương 3: Bạc Tổng sẽ không gặp cô
- Chương 4: Đến hội sở lại tự rước lấy nhục
- Chương 5: Người múa chính ‘Lina’?
- Chương 6: Bạc Lương Thần, anh bị tôi bỏ
- Chương 7: Cái tên Lục Bắc này.
- Chương 8: Cuộc phỏng vấn thất bại
- Chương 9: Cô lại có cuộc vui mới rồi?
- Chương 10: Đi làm một chuyện
- Chương 11: Là anh làm đúng không?
- Chương 12: Tôi trả một mạng lại cho anh
- Chương 13: Ôn Nguyễn Nhi cũng có một mặt dây chuyền
- Chương 14: Cuộc chạm trán giữa hai người đàn ông
- Chương 15: Chung Hi mất tích
- Chương 16: Chỉ tiếp rượu, không bán thân
- Chương 17: Tiểu thư gặp nạn
- Chương 18: Mời rượu
- Chương 19: Bị tống vào tù
- Chương 20: Bạn cũ
- Chương 21: Tên đàn ông cặn bã
- Chương 22: Thành toàn cho các người
- Chương 23: Chúc các người trăm năm hạnh phúc
- Chương 24: Có muốn đi tìm chút niềm vui không
- Chương 25: Đến cả người mà mình phải bảo vệ cũng nhầm
- Chương 26: Em mang thai con của anh
- Chương 27: Năm đó
- Chương 28: Để cô ấy làm người lái phụ của tôi
- Chương 29: Tránh xa cô ta ra
- Chương 30: Ngụy quân tử
- Chương 31: Lật xe rồi
- Chương 32: Chung Hi, cưới tôi đi
- Chương 33: Đáp án
- Chương 34: Chỉ có thể làm bạn
- Chương 35: Anh ta tự tay hủy diệt
- Chương 36: Dây dưa không dứt
- Chương 37: Cô không chỉ hận tôi
- Chương 38: Đã muộn thế này, sao các người lại ở cùng nhau!
- Chương 39: Làm Bạc phu nhân
- Chương 40: Nợ
- Chương 41: Cô đoán xem tôi sẽ làm gì?
- Chương 42: Nỗi đau nghẹn ngào
- Chương 43: Vu khống
- Chương 44: Hậu di chứng sau chấn thương
- Chương 45: Chỉ là tình cờ
- Chương 46: Tự biết mình
- Chương 47: Khởi đầu mới
- Chương 48: Giao hàng tận nhà
- Chương 49: Thích đàn ông
- Chương 50: Có giỏi thì anh giết tôi đi
- Chương 51: Điềm đạm đáng yêu
- Chương 52: Danh sách
- Chương 53: Người đầu tiên vượt qua
- Chương 54: Để anh ta chết đi
- Chương 55
- Chương 56: Người không tránh được
- Chương 57: Không cứu người được
- Chương 58: Thuyết âm mưu
- Chương 59: Em ném thần đèn đi rồi
- Chương 60: Tự thu xếp cho ổn thỏa
- Chương 61: Bạc tổng, không chơi được sao?
- Chương 62: Đồng quy vu tận
- Chương 63: Tôi còn sợ cái gì
- Chương 64: Nói giá đi
- Chương 65: Anh đến gặp Chung tiểu thư
- Chương 66: Đối đầu
- Chương 67: Quan hệ hợp tác
- Chương 68: Nhớ cho tôi một tấm thiệp mời
- Chương 69: Kịch hay sắp bắt đầu
- Chương 70: Một Chung Hi khác
- Chương 71: Lại ầm ĩ
- Chương 72: Chung Hi, xin lỗi đi!
- Chương 73: Bị bắt bí rồi
- Chương 74: Trùng hợp
- Chương 75: Từng lớp bẫy
- Chương 76: Đuổi tên ăn mày?
- Chương 77: Người quen tới
- Chương 78: Mời cô xem kịch
- Chương 79: Kế trong kế
- Chương 80: Điều kiện để đưa thẻ cho cô
- Chương 81: Cô ta sốt ruột
- Chương 82: Tôi không gây sự mà!
- Chương 83: Không buồn cười
- Chương 84: Nhịn đau bỏ những thứ yêu thích
- Chương 85: Không sợ hãi
- Chương 86: Sự sắp xếp phía sau
- Chương 87: Tốc chiến tốc thắng
- Chương 88: Chó giữ nhà bên cạnh cô
- Chương 89: Từ chối hợp tác
- Chương 90: Không ăn thua
- Chương 91: Em kêu gọi kéo tài trợ giúp anh
- Chương 92: Mời
- Chương 93: Ghen tỵ khiến người mất lý trí
- Chương 94: Đối chọi gay gắt
- Chương 95: So sánh
- Chương 96: Khiến cho cô ta biến mất khỏi khu vực Vân Thành
- Chương 97: Có thể cho tôi hết không?
- Chương 98: Rút thăm
- Chương 99: Không thể chịu đựng được nữa
- Chương 100: Có thể xin lỗi
- Chương 101: Tiện tay thôi
- Chương 102: Chuyện này thật sự rất trùng hợp
- Chương 103: Trêu đùa
- Chương 104: Theo dõi cô ta gắt gao
- Chương 105: Quyến rũ
- Chương 106
- Chương 107: Thu hoạch bất ngờ
- Chương 108: Người nhà bệnh nhân
- Chương 109: Tranh giành
- Chương 110: Cái bẫy
- Chương 111: Do dự thoáng qua
- Chương 112: Có vui không?
- Chương 113: Nối lại tình xưa?
- Chương 114: Đau
- Chương 115: Vậy cô nói cho anh ấy biết, tôi mắc bệnh nguy kịch
- Chương 116: Tạm được
- Chương 117: Tôi có một điều kiện
- Chương 118: 10 vạn, không mặc cả
- Chương 119: Thính lực của tôi không tốt lắm
- Chương 120: Người mẫu
- Chương 121: Cô đâu có chọc giận anh
- Chương 122: Không đáng
- Chương 123: Cuộc thi kết thúc
- Chương 124: Tình hình không lạc quan
- Chương 125: Nhà họ Lục sẽ không thương hại cô đâu
- Chương 126: Bất tri bất giác
- Chương 127: Chung tiểu thư vô tâm
- Chương 128: Cô có thể chịu trách nhiệm không?
- Chương 129: Lời xin lỗi vô nghĩa
- Chương 130: Tình cảm thì có thể vun đắp được
- bình luận