Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Chương 115: Vậy cô nói cho anh ấy biết, tôi mắc bệnh nguy kịch

Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em Chương 115: Vậy cô nói cho anh ấy biết, tôi mắc bệnh nguy kịch
Lúc Chung Hi tỉnh lại thì phát hiện mình nằm trong một căn phòng xa lạ.

Vẻ trang trí xa hoa cùng mùi nước hoa tràn ngập không khí đều làm cho tinh thần cô sợ hãi.

Cô vẫn bị Vân Tích bắt được sao?

Đây là đâu thế?

Chung Hi mạnh mẽ ngồi dậy, bất chấp đau đớn trên người, chân trần muốn đi ra ngoài.

Nhưng vừa mới xuống giường thì đụng phải người đàn ông từ trong phòng tắm đi ra.

“Anh!”

Cô hét lên một tiếng, hét lên, “Bạc Lương Thần, vì sao anh lại ở đây?”

Anh đã đạt được giao dịch nào đó với Vân Tích sao? Hay là...

Bạc Lương Thần nhàn nhạt liếc nhìn sắc mặt của cô, đi tới, muốn thử xem nhiệt độ trên trán cô một chút.

Nhưng còn đụng phải Chung Hi, đã bị cô đẩy tay ra, “Tránh xa tôi một chút!”

Khuỷu tay người đàn ông dừng lại giữa không trung, đôi mắt tràn đầy sự lạnh lùng, lúc người phụ nữ này tỉnh lại, cả người hệt như dính gai.

Chung Hi không để ý tới anh, trực tiếp đi ra ngoài.

Chờ cô xuống lầu, mới ý thức được, nơi này hẳn là không liên quan đến Vân Tích, tuy anh ta ở trong giới thiết kế rất có sức ảnh hưởng, nhưng muốn mua một biệt thự như vậy ở Vân Thành, với sức của Vân Tích, chắc chắc không thể có được!

Toàn bộ biệt thự cao năm tầng, phong cách trang trí sang trọng nhất quán theo phong cách châu u, ngay cả đèn treo trên tường cũng vô cùng tinh xảo.

Chung Hi vòng xuống dưới lầu, cũng không nhìn thấy một người.

“Có khác gì nhà ma đâu!”

Cô nghe được tiếng bước chân ở lầu hai, hung hăng trừng Bạc Lương Thần một cái, sau đó cũng không quay đầu lại đi vào phòng bếp.

Cô đói rồi.

Bạc Lương Thần thay âu phục và áo sơ mi, từ trên lầu đi xuống, thấy người phụ nữ ở trong phòng bếp, khóe miệng lại không kìm được nở nụ cười.

Cô lấy bánh mì trên bàn, uống một ngụm sữa, còn không quên lẩm bẩm: “Giống người gì không biết, cả cái nhà lớn như này, chỉ có những thứ này? Bạc thị có phải sắp phá sản hay không vậy?”

Trong nháy mắt, Bạc Lương Thần mới ý thức được.

Dường như anh không ngại bị cô chửi mắng chính mình.

Người đàn ông ngừng suy nghĩ, trực tiếp đi tới, không để ý Chung Hi đang phản kháng, đưa tay đặt trên trán cô, “Không sốt nữa, cổ còn đau không?”

Nghe anh nói như vậy, Chung Hi nhíu mày.

“Không đau.”

Cô vẫn duy trì khoảng cách với anh như trước, trong đầu tính toán một chuyện gì đó.

“Lát nữa bác sĩ sẽ tới kiểm tra thân thể cho cô, nhớ uống thuốc đúng giờ.” Anh nói xong, lập tức đi ra ngoài.

Chung Hi nhìn bóng lưng anh mặc áo khoác tây trang, đầu óc lại có chút mơ hồ.

“Bạc Lương Thần, đầu óc anh có bị úng nước không?”

Nếu anh với Vân Tích không phải là một nhóm, tại sao lại đem cô nhặt về? Trên thế giới này, hẳn anh là người mong cô chết nhất cơ mà.

Tiểu thư Chung thị phơi thây ngoài đường, đây không phải là tin tức anh muốn nhìn thấy nhất sao?

Chung Hi nắm chặt ly sữa, cô nghĩ mãi cũng không hiểu.

Người đàn ông hoàn toàn không để ý tới lời nói của cô, “Chờ cô tỉnh táo rồi mới nói chuyện.”

“Nói cái gì cơ chứ! Anh nghĩ tôi sẽ ở lại đây và ngoan ngoãn chờ anh sao? Điên à, tôi không phải Ôn Nguyễn Nhi.”

Chung Hi nhai hai miếng bánh mì, lẩm bẩm.

Người đàn ông cười lạnh một chút, “Vậy em có thể thử xem có ra được không.”

Nói xong, chính là tiếng cửa bị đóng lại.

“Bạc Lương Thần, đồ biến thái này, anh thả tôi ra ngoài!”

Chung Hi chạy đến trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, lớn tiếng la hét, lại chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng người đàn ông lái xe rời đi.

Mười phút sau, cô chán nản suy sụp ngồi trên mặt thảm.

Điện thoại di động và túi xách không biết nơi nào, tất cả các cửa ra vào và cửa sổ bị khóa ngược.

Nói cách khác, cô bị Bạc Lương Thần giam lỏng rồi.

Rất nhanh, bác sĩ trong miệng Bạc Lương Thần tới, sau khi anh ta kiểm tra cho Chung Hi, cái gì cũng không nói, lập tức rời đi.

Chung Hi trực tiếp ngăn cản anh ta, “Bác sĩ, miệng vết thương của tôi không có việc gì chứ?”

Bác sĩ nhìn cô một cái, lắc đầu, “Chung tiểu thư chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, uống thuốc đúng giờ, trong vòng ba ngày sẽ không tái sốt nữa, chắc chắn không có vấn đề gì.”

“Ồ, vậy... Anh sẽ nói bệnh tình của tôi với Bạc Lương Thần sao?”

Bác sĩ nhẹ gật đầu

“Phải nói cho Bạc tiên sinh mà.”

“Vậy anh nói thẳng cho anh ta, tôi mắc bệnh nặng, sắp chết ngay bây giờ rồi, được không?” Chung Hi hỏi vô cùng nghiêm túc.

“Cái này...”

Chung Hi nhếch khóe miệng, “Làm ơn.”

......

Tập đoàn Bạc Thị.

Bạc Lương Thần từ phòng họp đi ra thì nhận được báo cáo từ trợ lý Mẫn.

“Bác sĩ Trần nói bệnh tình của cô Chung rất phức tạp, hơn nữa rất có thể bị thương đến đầu, tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng, nếu không sợ cô ấy sẽ bị chứng trầm cảm mất.”

Nghe vậy, bước chân của người đàn ông dừng lại.

“Cái gì?”

Trợ lý Mẫn cúi đầu, “ Bác sĩ Trần nói như vậy.”

Bạc Lương Thần nhíu mày, cất bước vào văn phòng.

Trợ lý Mẫn tiếp tục sắp xếp công việc cho tuần sau, hơn nữa còn nói, “Tiêu tổng đã trở lại công ty làm việc, nhưng anh ta nhất quyết không phụ trách vụ án mua sắm nữa, bên hội đồng quản trị đều cảm thấy lúc trước anh trừng phạt Tiêu tổng quá nặng.”

Bạc Lương Thần chỉ ngước mắt nhìn lướt qua, “Còn có chuyện gì khác không?”

Anh không nhất thiết phải xin chỉ thị bất cứ chuyện nào với mấy lão già kia.

“Mặt khác chính là, Bạc phó tổng nói, tháng sau ngài ấy muốn về nước nhậm chức, ý của ngài ấy là tuổi của mình đã lớn, muốn trở về Vân thành dưỡng lão.” Trợ lý Mẫn đem đơn xin điều chuyển đặt lên mặt bàn của Bạc Lương Thần.

Bạc Lương Thần không chút suy nghĩ, trực tiếp ký tên.

“Nếu chú Hai muốn trở về, vậy thì chuẩn bị cho thật tốt, chức vị và chỗ ở của chú ấy đều phải thích hợp nhất, chuyện này, giao cho cậu làm, người khác tôi không yên tâm.”

“Tôi hiểu, Bạc tổng, nhất định sẽ khiến cho anh với Bạc phó tổng hài lòng.”

Bạc Lương Thần ừ một tiếng, giơ tay lên.

Trợ lý Mẫn lập tức đóng cửa lại, yên lặng lui ra ngoài.

Bạc Lương Thần vừa đến công ty đã bắt đầu họp, anh đã rất mệt mỏi, nhưng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng giày cao gót.

“Lương Thần, hôm nay em nhất định phải nói chuyện với anh một chút.”

Ôn Nguyễn Nhi mang theo vệ sĩ xông vào, đám vệ sĩ trực tiếp đẩy trợ lý Mẫn ra.

Cô ta đẩy cửa ra, cắn khóe môi, dáng vẻ tủi thân đến cực điểm.

“Làm sao vậy?”

Ánh mắt người đàn ông ngước lên, tràn đầy lạnh lẽo.

Giọng điệu của anh rất xa cách, một giây sau, anh ra hiệu cho người phía sau, trợ lý Mẫn lập tức đóng cửa lại.

Hai tròng mắt Ôn Nguyễn Nhi khóc đến đỏ bừng, trên mặt trang điểm đậm mới miễn cưỡng che đi sự mệt mỏi vì cả đêm không ngủ.

“Anh tự xem đi.”

Cô ta đưa ảnh chụp đến trước mặt Bạc Lương Thần.

Là thám tử tư cô ta mua chuộc, sau khi theo dõi Chung Hi chụp được, rõ ràng cô đã đi vào biệt thự của Bạc Lương Thần, hơn nữa ở một đêm còn chưa ra!

Ngay cả bây giờ vẫn còn ở đó.

Bạc Lương Thần lạnh mặt, “Cô tìm người theo dõi tôi?”

“Không, không phải theo dõi anh.” Tính Ôn Nguyễn Nhi thoáng cái sợ hãi, “Em là tìm người đi theo Chung Hi, em sợ cô ta lại dây dưa với anh.”

“Có sự khác biệt nào không?”

Trong con ngươi Bạc Lương Thần trống rỗng, nhìn Ôn Nguyễn Nhi lần lượt bước qua điểm mấu chốt của mình khiến anh chỉ cảm thấy phiền muộn.

Nước mắt Ôn Nguyễn Nhi rơi xuống.

“Lương Thần, vì sao bây giờ anh lại biến thành như vậy? Trước đây anh chưa bao giờ đối xử với em như vậy.”

“Đó là bởi vì, trước kia tôi cũng không biết thủ đoạn của cô nhiều như vậy.”

Con người không thể trông mặt bắt hình dong.

Bây giờ Bạc Lương Thần mới ý thức được, người phụ nữ nũng nịu trước mắt này phức tạp hơn nhiều so với Chung Hi.

Không chỉ lừa gạt đùa giỡn anh, còn một mặt hai lòng như vậy.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận