Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Chương 96: Khiến cho cô ta biến mất khỏi khu vực Vân Thành
Chương trước- Chương 1: Tang lễ
- Chương 2: Làm nhục
- Chương 3: Bạc Tổng sẽ không gặp cô
- Chương 4: Đến hội sở lại tự rước lấy nhục
- Chương 5: Người múa chính ‘Lina’?
- Chương 6: Bạc Lương Thần, anh bị tôi bỏ
- Chương 7: Cái tên Lục Bắc này.
- Chương 8: Cuộc phỏng vấn thất bại
- Chương 9: Cô lại có cuộc vui mới rồi?
- Chương 10: Đi làm một chuyện
- Chương 11: Là anh làm đúng không?
- Chương 12: Tôi trả một mạng lại cho anh
- Chương 13: Ôn Nguyễn Nhi cũng có một mặt dây chuyền
- Chương 14: Cuộc chạm trán giữa hai người đàn ông
- Chương 15: Chung Hi mất tích
- Chương 16: Chỉ tiếp rượu, không bán thân
- Chương 17: Tiểu thư gặp nạn
- Chương 18: Mời rượu
- Chương 19: Bị tống vào tù
- Chương 20: Bạn cũ
- Chương 21: Tên đàn ông cặn bã
- Chương 22: Thành toàn cho các người
- Chương 23: Chúc các người trăm năm hạnh phúc
- Chương 24: Có muốn đi tìm chút niềm vui không
- Chương 25: Đến cả người mà mình phải bảo vệ cũng nhầm
- Chương 26: Em mang thai con của anh
- Chương 27: Năm đó
- Chương 28: Để cô ấy làm người lái phụ của tôi
- Chương 29: Tránh xa cô ta ra
- Chương 30: Ngụy quân tử
- Chương 31: Lật xe rồi
- Chương 32: Chung Hi, cưới tôi đi
- Chương 33: Đáp án
- Chương 34: Chỉ có thể làm bạn
- Chương 35: Anh ta tự tay hủy diệt
- Chương 36: Dây dưa không dứt
- Chương 37: Cô không chỉ hận tôi
- Chương 38: Đã muộn thế này, sao các người lại ở cùng nhau!
- Chương 39: Làm Bạc phu nhân
- Chương 40: Nợ
- Chương 41: Cô đoán xem tôi sẽ làm gì?
- Chương 42: Nỗi đau nghẹn ngào
- Chương 43: Vu khống
- Chương 44: Hậu di chứng sau chấn thương
- Chương 45: Chỉ là tình cờ
- Chương 46: Tự biết mình
- Chương 47: Khởi đầu mới
- Chương 48: Giao hàng tận nhà
- Chương 49: Thích đàn ông
- Chương 50: Có giỏi thì anh giết tôi đi
- Chương 51: Điềm đạm đáng yêu
- Chương 52: Danh sách
- Chương 53: Người đầu tiên vượt qua
- Chương 54: Để anh ta chết đi
- Chương 55
- Chương 56: Người không tránh được
- Chương 57: Không cứu người được
- Chương 58: Thuyết âm mưu
- Chương 59: Em ném thần đèn đi rồi
- Chương 60: Tự thu xếp cho ổn thỏa
- Chương 61: Bạc tổng, không chơi được sao?
- Chương 62: Đồng quy vu tận
- Chương 63: Tôi còn sợ cái gì
- Chương 64: Nói giá đi
- Chương 65: Anh đến gặp Chung tiểu thư
- Chương 66: Đối đầu
- Chương 67: Quan hệ hợp tác
- Chương 68: Nhớ cho tôi một tấm thiệp mời
- Chương 69: Kịch hay sắp bắt đầu
- Chương 70: Một Chung Hi khác
- Chương 71: Lại ầm ĩ
- Chương 72: Chung Hi, xin lỗi đi!
- Chương 73: Bị bắt bí rồi
- Chương 74: Trùng hợp
- Chương 75: Từng lớp bẫy
- Chương 76: Đuổi tên ăn mày?
- Chương 77: Người quen tới
- Chương 78: Mời cô xem kịch
- Chương 79: Kế trong kế
- Chương 80: Điều kiện để đưa thẻ cho cô
- Chương 81: Cô ta sốt ruột
- Chương 82: Tôi không gây sự mà!
- Chương 83: Không buồn cười
- Chương 84: Nhịn đau bỏ những thứ yêu thích
- Chương 85: Không sợ hãi
- Chương 86: Sự sắp xếp phía sau
- Chương 87: Tốc chiến tốc thắng
- Chương 88: Chó giữ nhà bên cạnh cô
- Chương 89: Từ chối hợp tác
- Chương 90: Không ăn thua
- Chương 91: Em kêu gọi kéo tài trợ giúp anh
- Chương 92: Mời
- Chương 93: Ghen tỵ khiến người mất lý trí
- Chương 94: Đối chọi gay gắt
- Chương 95: So sánh
- Chương 96: Khiến cho cô ta biến mất khỏi khu vực Vân Thành
- Chương 97: Có thể cho tôi hết không?
- Chương 98: Rút thăm
- Chương 99: Không thể chịu đựng được nữa
- Chương 100: Có thể xin lỗi
- Chương 101: Tiện tay thôi
- Chương 102: Chuyện này thật sự rất trùng hợp
- Chương 103: Trêu đùa
- Chương 104: Theo dõi cô ta gắt gao
- Chương 105: Quyến rũ
- Chương 106
- Chương 107: Thu hoạch bất ngờ
- Chương 108: Người nhà bệnh nhân
- Chương 109: Tranh giành
- Chương 110: Cái bẫy
- Chương 111: Do dự thoáng qua
- Chương 112: Có vui không?
- Chương 113: Nối lại tình xưa?
- Chương 114: Đau
- Chương 115: Vậy cô nói cho anh ấy biết, tôi mắc bệnh nguy kịch
- Chương 116: Tạm được
- Chương 117: Tôi có một điều kiện
- Chương 118: 10 vạn, không mặc cả
- Chương 119: Thính lực của tôi không tốt lắm
- Chương 120: Người mẫu
- Chương 121: Cô đâu có chọc giận anh
- Chương 122: Không đáng
- Chương 123: Cuộc thi kết thúc
- Chương 124: Tình hình không lạc quan
- Chương 125: Nhà họ Lục sẽ không thương hại cô đâu
- Chương 126: Bất tri bất giác
- Chương 127: Chung tiểu thư vô tâm
- Chương 128: Cô có thể chịu trách nhiệm không?
- Chương 129: Lời xin lỗi vô nghĩa
- Chương 130: Tình cảm thì có thể vun đắp được
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em
Chương 96: Khiến cho cô ta biến mất khỏi khu vực Vân Thành
Lục Bắc nhíu chặt mày, cũng không có ý phối hợp với Từ Á.
Từ Á không vội cũng không tức giận, nhẹ giọng nói: “Vậy em qua đó trước.”
Tiếp theo cô ta liền thoải mái đi tới, trước mặt mọi người nói lời chúc mừng sinh nhật với Hàn Chỉ Mân, còn có một sợi dây chuyền phỉ thúy được lựa chọn tỉ mỉ làm lễ vật.
“Cám ơn Tiểu Á, bác thật sự rất thích, đến đây, cháu giúp bác đeo vào đi.” Hàn Chỉ Mân cười như hoa nở, lôi kéo Từ Á không buông tay.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, nhà Lục đây là chắc chắn thừa nhận Từ Á làm con dâu.
Trong lúc nhất thời, dĩ nhiên có người dùng ánh mắt đồng tình nhìn Chung Hi đứng chung với Lục Bắc ở bên cạnh.
Tuy nói cô cũng từng là thiên kim hào môn, nhưng hiện tại, thời gian đã trôi qua.
Lục Bắc đè nén tính tình, kiên định nói với Chung Hi: “Theo anh qua đó đi, có anh ở đây, mẹ anh sẽ không…”
“Lục Bắc, em cảm thấy không được thoải mái lắm, muốn rời đi trước.” Chung Hi miễn cưỡng nặn ra một tia tươi cười: “Cám ơn anh đã mời em tới đây, em cũng ăn không sai biệt lắm, tiếp tục ở lại, cũng không thích hợp.”
Cô đã rất lâu không tham gia vào trường hợp như vậy, cũng không muốn vào lúc này, lấy thân phận này bị mọi người bàn tán.
Lục Bắc nôn nóng: “Xin lỗi, anh không ngờ lại biến thành như vậy, em cho anh thêm một chút thời gian, được không?”
Chung Hi không nói nhiều nữa, cất bước đi ra ngoài.
Cô không phải là không muốn ở lại, can đảm đối mặt với những lời đồn nhảm nhí kia, mà là cô căn bản không muốn làm như vậy.
Cô đang xuyên qua những vị khách kia, liền nhìn thấy Ôn Nguyễn Nhi khoác tay Bạc Lương Thần, hai người cùng nhau tặng Hàn Chỉ Mân một món quà sinh nhật.
“Bạc tổng, Bạc phu nhân, cám ơn.”
Hàn Chỉ Mân cười đến đuôi mắt cong lên, bà ta cố ý trả lời thật lớn, chính là muốn làm cho Chung Hi mất mặt.
Lại dám cùng con trai bà tham dự tiệc sinh nhật của bà?
Hàn Chỉ Mân hiện tại còn nhớ rõ bộ dáng Chung Hi cự tuyệt số tiền kia của mình, giả bộ thanh cao mà thôi, hiện tại còn không phải dây dưa với con trai bà ta không chịu buông đấy sao, loại thủ đoạn dụ dỗ nhỏ nhặt này vĩnh viễn đừng hòng bước chân vào cửa nhà họ Lục.
Ôn Nguyễn Nhi bởi vì một câu xưng hô này, vui sướng cười không khép miệng lại được.
Bắt đầu bắt chuyện với Hàn Chỉ Mân, giống như mình đã bước vào vòng tròn thượng lưu ở Thành phố Vân này.
Bạc Lương Thần không có ý định kết giao với nhà họ Lục, chỉ là vì làm ăn, anh khoanh tay đứng ở đó, tầm mắt liếc về phía đám người, tập trung vào bóng dáng kia.
Bước chận không nghe theo sự sai khiến, ngoài ý muốn đuổi theo.
Khi anh đi ra ngoài, bầu trời tối sầm, gió nổi lên lất phất mưa phùn.
Chung Hi đưa lưng về phía anh đứng ở đó, chuẩn bị bắt taxi rời đi, nhưng nơi này là khu biệt thự cao cấp, muốn bắt taxi, phải đi ra phía ngoài rất xa.
Chung Hi cúi đầu nhìn giày cao gót của mình, có chút khó xử.
“Nhà họ Chung đã không còn tồn tại nữa, cô ăn mặc đẹp đẽ sang trọng, cũng không giúp được gì đâu, người nhà họ Lục sẽ không đồng ý cho cô ở cùng một chỗ với Lục Bắc.”
“Có liên quan gì đến anh?” Chung Hi cũng không quay đầu lại phản bác.
Cô quá quen thuộc với giọng nói của anh ta.
Vừa rồi thái độ của Hàn Chỉ Mân đối với Từ Á đã nói lên tất cả.
Cô cũng không phải rất để ý, nhưng trong lòng đích xác cũng không quá thoải mái, sớm biết vậy, sẽ không tới.
Bạc Lương Thần nhìn cô, ánh mắt có chút lạnh lẽo: “Cho dù đã ly hôn với tôi, cô cũng không cần chà đạp chính mình như vậy.”
Những lời này, anh nói không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
Trái tim Chung Hi lại tựa như bị người ta móc rỗng một khối.
“Đừng tự cho là đúng, ly hôn với anh, là quyết định chính xác nhất trong cuộc đời tôi.” Chung Hi xoay người lại, ánh mắt lạnh như băng, nhìn khuôn mặt quen thuộc rõ ràng ngay trước mắt này.
Trong nháy mắt đó, trong đầu cô toát ra một ý nghĩ.
Cô muốn tìm một nam nhân mạnh mẽ hơn Bạc Lương Thần gấp trăm lần!
Bất kể là gia thế, bối cảnh, đều phải tốt hơn người đàn ông lãnh huyết này.
Lục Bắc?
Chung Hi do dự vài giây.
“Và sau đó? Mang theo danh hiệu vợ cũ của tôi, bị toàn bộ những người trong thành phố Vân này đem ra làm đề tái bán tán sau khi cơm nước xong xuôi.” Bạc Lương Thần chợt đi về phía trước nửa bước, tới gần Chung Hi: “Nếu tôi là cô, tôi sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.”
Anh chăm chú nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, đáy mắt bắt đầu xuất hiện vài phần cảm xúc phức tạp.
“A, nếu là người không biết chuyện, còn tưởng rằng anh đang quan tâm đến tôi đấy.” Chung Hi lạnh lùng cười, mở đầu cách xa ra: “Anh yên tâm, tôi sẽ khiến cho anh trở nên còn thảm hại hơn tôi.”
Trong mắt Chung Hi, Bạc Lương Thần “có lòng tốt” cảnh cáo cô như vậy, chính là muốn khiến cô rời xa vòng tròn thượng lưu thành phố Vân này.
Vậy thì cô càng không thể.
Cô muốn chồng cũ Chung Hy trở thành cái tên không thể gỡ ra khỏi người anh ta.
Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Xa xa, một màn hai người nói chuyện này rơi vào trong mắt một vị khách mời nào đó, sau đó nhanh chóng truyền ra khắp đại sảnh.
Ôn Nguyễn Nhi xách làn váy đuổi theo, tận mắt chứng kiến bọn họ đứng ở bên ngoài.
Lúc này tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Lục phu nhân, sao bà có thể để loại người này tùy ý ra vào nhà bà như vậy chứ? Đúng thật là quá mất mặt.”
Hàn Chỉ Mân nhìn ra ngoài, không thèm để bụng.
Chỉ cần Chung Hi không dây dưa cùng con trai bà ta, ba ta sẽ không thèm để ý tới.
Nhưng một giây sau, bà ta liền nhìn thấy Lục Bắc cầm ô chạy ra ngoài...
Hàn Chỉ Mân đứng bật lên một cái, móng tay bấm vào mép cửa sổ: “Tiện nhân kia!”
Chung Hi cũng không nghĩ tới Lục Bắc lại đuổi theo, cô theo bản năng nhìn phương hướng nhà họ Lục.
“Ngồi xe của anh đi.”
Lục Bắc nhét ô vào tay cô, trên mặt tràn đầy áy náy: “Nếu không phải anh muốn em đến, em cũng sẽ không bị người ta nói như vậy, đều là lỗi của anh.”
Anh ta rõ ràng yêu thương cô hơn bất cứ người nào.
Lại khiến cho cô chịu ủy khuất như vậy, Lục Bắc ngẫm lại liền hối hận.
Chung Hi vốn định nói mình không sao cả, nhưng bên cạnh còn có một bóng dáng khác, cô đành phải nhận lấy ô trước: “Được, đi trước đi.”
Bạc Lương Thần bị bỏ qua một bên, ánh mắt từng chút từng chút một trầm xuống, vẫn luôn nhìn Chung Hi lên xe Lục Bắc.
Khuôn mặt lạnh lẽo của anh lộ ra vài phần ý cười khinh thường.
Ôn Nguyễn Nhi đuổi theo, nũng nịu nói: “Bữa tiệc còn chưa kết thúc, anh ở chỗ này làm gì a, chúng ta đi vào đi!”
Bạc Lương Thần thoáng thấy cô ta muốn kéo cổ tay mình, động tác thu tay lại một chút.
Ôn Nguyễn Nhi nhíu mày: “Lương Thần?”
“Công ty còn có việc, anh đi trước.” Anh đã nói chuyện với Trần tổng, hiện tại quan trọng hơn không phải là trở về đối phó với những người đó, mà là trở về công ty điều tra kỹ chuyện lô hàng kia.
Ôn Nguyễn Nhi trừng to hai mắt.
“Nhưng mà... Anh định bỏ em ở lại một mình sao?”
“Anh sẽ sai tài xế đến đón em.” Vừa rồi anh đã xem một hồi lâu, Ôn Nguyễn Nhi rất thích được người khác nịnh nọt khen ngợi, ở trong lòng rất vui mừng.
Anh nói như thế, đẩy tay Ôn Nguyễn nhi ra.
Vài phút sau, Ôn Nguyễn Nhi đành phải nén giận, miễn cưỡng mỉm cười trở lại bừa tiệc nhà họ Lục.
Rõ ràng là hai người cùng đi, hiện tại chỉ còn lại có một mình cô ta.
Ôn Nguyễn Nhi nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.
Vạn nhất, Bạc Lương Thần là đi tìm Chung Hi thì sao?
Đôi mắt cô ta đảo quanh, trực tiếp đi tìm Hàn Chỉ Mân, kéo bà ta đến một góc không có người: “Lục phu nhân, tôi nghĩ hôm nay bà cũng nhìn thấy, Lục thiếu gia đã sớm bị Chung Hi mê hoặc, nếu bà không nghĩ ra biện pháp, chỉ sợ, con trai sau này sẽ không còn nghe lời bà nữa.”
“Cô có ý gì?” Hàn Chỉ Mân không quá vui vẻ, mặc cho ai bị người không quen nói thẳng ra những lời này, khẳng định cũng không cười nổi.
“Tôi muốn liên thủ với bà, khiến cho Chung Hi biến mất khỏi thành phố Vân này!”
Từ Á không vội cũng không tức giận, nhẹ giọng nói: “Vậy em qua đó trước.”
Tiếp theo cô ta liền thoải mái đi tới, trước mặt mọi người nói lời chúc mừng sinh nhật với Hàn Chỉ Mân, còn có một sợi dây chuyền phỉ thúy được lựa chọn tỉ mỉ làm lễ vật.
“Cám ơn Tiểu Á, bác thật sự rất thích, đến đây, cháu giúp bác đeo vào đi.” Hàn Chỉ Mân cười như hoa nở, lôi kéo Từ Á không buông tay.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, nhà Lục đây là chắc chắn thừa nhận Từ Á làm con dâu.
Trong lúc nhất thời, dĩ nhiên có người dùng ánh mắt đồng tình nhìn Chung Hi đứng chung với Lục Bắc ở bên cạnh.
Tuy nói cô cũng từng là thiên kim hào môn, nhưng hiện tại, thời gian đã trôi qua.
Lục Bắc đè nén tính tình, kiên định nói với Chung Hi: “Theo anh qua đó đi, có anh ở đây, mẹ anh sẽ không…”
“Lục Bắc, em cảm thấy không được thoải mái lắm, muốn rời đi trước.” Chung Hi miễn cưỡng nặn ra một tia tươi cười: “Cám ơn anh đã mời em tới đây, em cũng ăn không sai biệt lắm, tiếp tục ở lại, cũng không thích hợp.”
Cô đã rất lâu không tham gia vào trường hợp như vậy, cũng không muốn vào lúc này, lấy thân phận này bị mọi người bàn tán.
Lục Bắc nôn nóng: “Xin lỗi, anh không ngờ lại biến thành như vậy, em cho anh thêm một chút thời gian, được không?”
Chung Hi không nói nhiều nữa, cất bước đi ra ngoài.
Cô không phải là không muốn ở lại, can đảm đối mặt với những lời đồn nhảm nhí kia, mà là cô căn bản không muốn làm như vậy.
Cô đang xuyên qua những vị khách kia, liền nhìn thấy Ôn Nguyễn Nhi khoác tay Bạc Lương Thần, hai người cùng nhau tặng Hàn Chỉ Mân một món quà sinh nhật.
“Bạc tổng, Bạc phu nhân, cám ơn.”
Hàn Chỉ Mân cười đến đuôi mắt cong lên, bà ta cố ý trả lời thật lớn, chính là muốn làm cho Chung Hi mất mặt.
Lại dám cùng con trai bà tham dự tiệc sinh nhật của bà?
Hàn Chỉ Mân hiện tại còn nhớ rõ bộ dáng Chung Hi cự tuyệt số tiền kia của mình, giả bộ thanh cao mà thôi, hiện tại còn không phải dây dưa với con trai bà ta không chịu buông đấy sao, loại thủ đoạn dụ dỗ nhỏ nhặt này vĩnh viễn đừng hòng bước chân vào cửa nhà họ Lục.
Ôn Nguyễn Nhi bởi vì một câu xưng hô này, vui sướng cười không khép miệng lại được.
Bắt đầu bắt chuyện với Hàn Chỉ Mân, giống như mình đã bước vào vòng tròn thượng lưu ở Thành phố Vân này.
Bạc Lương Thần không có ý định kết giao với nhà họ Lục, chỉ là vì làm ăn, anh khoanh tay đứng ở đó, tầm mắt liếc về phía đám người, tập trung vào bóng dáng kia.
Bước chận không nghe theo sự sai khiến, ngoài ý muốn đuổi theo.
Khi anh đi ra ngoài, bầu trời tối sầm, gió nổi lên lất phất mưa phùn.
Chung Hi đưa lưng về phía anh đứng ở đó, chuẩn bị bắt taxi rời đi, nhưng nơi này là khu biệt thự cao cấp, muốn bắt taxi, phải đi ra phía ngoài rất xa.
Chung Hi cúi đầu nhìn giày cao gót của mình, có chút khó xử.
“Nhà họ Chung đã không còn tồn tại nữa, cô ăn mặc đẹp đẽ sang trọng, cũng không giúp được gì đâu, người nhà họ Lục sẽ không đồng ý cho cô ở cùng một chỗ với Lục Bắc.”
“Có liên quan gì đến anh?” Chung Hi cũng không quay đầu lại phản bác.
Cô quá quen thuộc với giọng nói của anh ta.
Vừa rồi thái độ của Hàn Chỉ Mân đối với Từ Á đã nói lên tất cả.
Cô cũng không phải rất để ý, nhưng trong lòng đích xác cũng không quá thoải mái, sớm biết vậy, sẽ không tới.
Bạc Lương Thần nhìn cô, ánh mắt có chút lạnh lẽo: “Cho dù đã ly hôn với tôi, cô cũng không cần chà đạp chính mình như vậy.”
Những lời này, anh nói không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
Trái tim Chung Hi lại tựa như bị người ta móc rỗng một khối.
“Đừng tự cho là đúng, ly hôn với anh, là quyết định chính xác nhất trong cuộc đời tôi.” Chung Hi xoay người lại, ánh mắt lạnh như băng, nhìn khuôn mặt quen thuộc rõ ràng ngay trước mắt này.
Trong nháy mắt đó, trong đầu cô toát ra một ý nghĩ.
Cô muốn tìm một nam nhân mạnh mẽ hơn Bạc Lương Thần gấp trăm lần!
Bất kể là gia thế, bối cảnh, đều phải tốt hơn người đàn ông lãnh huyết này.
Lục Bắc?
Chung Hi do dự vài giây.
“Và sau đó? Mang theo danh hiệu vợ cũ của tôi, bị toàn bộ những người trong thành phố Vân này đem ra làm đề tái bán tán sau khi cơm nước xong xuôi.” Bạc Lương Thần chợt đi về phía trước nửa bước, tới gần Chung Hi: “Nếu tôi là cô, tôi sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.”
Anh chăm chú nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, đáy mắt bắt đầu xuất hiện vài phần cảm xúc phức tạp.
“A, nếu là người không biết chuyện, còn tưởng rằng anh đang quan tâm đến tôi đấy.” Chung Hi lạnh lùng cười, mở đầu cách xa ra: “Anh yên tâm, tôi sẽ khiến cho anh trở nên còn thảm hại hơn tôi.”
Trong mắt Chung Hi, Bạc Lương Thần “có lòng tốt” cảnh cáo cô như vậy, chính là muốn khiến cô rời xa vòng tròn thượng lưu thành phố Vân này.
Vậy thì cô càng không thể.
Cô muốn chồng cũ Chung Hy trở thành cái tên không thể gỡ ra khỏi người anh ta.
Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Xa xa, một màn hai người nói chuyện này rơi vào trong mắt một vị khách mời nào đó, sau đó nhanh chóng truyền ra khắp đại sảnh.
Ôn Nguyễn Nhi xách làn váy đuổi theo, tận mắt chứng kiến bọn họ đứng ở bên ngoài.
Lúc này tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Lục phu nhân, sao bà có thể để loại người này tùy ý ra vào nhà bà như vậy chứ? Đúng thật là quá mất mặt.”
Hàn Chỉ Mân nhìn ra ngoài, không thèm để bụng.
Chỉ cần Chung Hi không dây dưa cùng con trai bà ta, ba ta sẽ không thèm để ý tới.
Nhưng một giây sau, bà ta liền nhìn thấy Lục Bắc cầm ô chạy ra ngoài...
Hàn Chỉ Mân đứng bật lên một cái, móng tay bấm vào mép cửa sổ: “Tiện nhân kia!”
Chung Hi cũng không nghĩ tới Lục Bắc lại đuổi theo, cô theo bản năng nhìn phương hướng nhà họ Lục.
“Ngồi xe của anh đi.”
Lục Bắc nhét ô vào tay cô, trên mặt tràn đầy áy náy: “Nếu không phải anh muốn em đến, em cũng sẽ không bị người ta nói như vậy, đều là lỗi của anh.”
Anh ta rõ ràng yêu thương cô hơn bất cứ người nào.
Lại khiến cho cô chịu ủy khuất như vậy, Lục Bắc ngẫm lại liền hối hận.
Chung Hi vốn định nói mình không sao cả, nhưng bên cạnh còn có một bóng dáng khác, cô đành phải nhận lấy ô trước: “Được, đi trước đi.”
Bạc Lương Thần bị bỏ qua một bên, ánh mắt từng chút từng chút một trầm xuống, vẫn luôn nhìn Chung Hi lên xe Lục Bắc.
Khuôn mặt lạnh lẽo của anh lộ ra vài phần ý cười khinh thường.
Ôn Nguyễn Nhi đuổi theo, nũng nịu nói: “Bữa tiệc còn chưa kết thúc, anh ở chỗ này làm gì a, chúng ta đi vào đi!”
Bạc Lương Thần thoáng thấy cô ta muốn kéo cổ tay mình, động tác thu tay lại một chút.
Ôn Nguyễn Nhi nhíu mày: “Lương Thần?”
“Công ty còn có việc, anh đi trước.” Anh đã nói chuyện với Trần tổng, hiện tại quan trọng hơn không phải là trở về đối phó với những người đó, mà là trở về công ty điều tra kỹ chuyện lô hàng kia.
Ôn Nguyễn Nhi trừng to hai mắt.
“Nhưng mà... Anh định bỏ em ở lại một mình sao?”
“Anh sẽ sai tài xế đến đón em.” Vừa rồi anh đã xem một hồi lâu, Ôn Nguyễn Nhi rất thích được người khác nịnh nọt khen ngợi, ở trong lòng rất vui mừng.
Anh nói như thế, đẩy tay Ôn Nguyễn nhi ra.
Vài phút sau, Ôn Nguyễn Nhi đành phải nén giận, miễn cưỡng mỉm cười trở lại bừa tiệc nhà họ Lục.
Rõ ràng là hai người cùng đi, hiện tại chỉ còn lại có một mình cô ta.
Ôn Nguyễn Nhi nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.
Vạn nhất, Bạc Lương Thần là đi tìm Chung Hi thì sao?
Đôi mắt cô ta đảo quanh, trực tiếp đi tìm Hàn Chỉ Mân, kéo bà ta đến một góc không có người: “Lục phu nhân, tôi nghĩ hôm nay bà cũng nhìn thấy, Lục thiếu gia đã sớm bị Chung Hi mê hoặc, nếu bà không nghĩ ra biện pháp, chỉ sợ, con trai sau này sẽ không còn nghe lời bà nữa.”
“Cô có ý gì?” Hàn Chỉ Mân không quá vui vẻ, mặc cho ai bị người không quen nói thẳng ra những lời này, khẳng định cũng không cười nổi.
“Tôi muốn liên thủ với bà, khiến cho Chung Hi biến mất khỏi thành phố Vân này!”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tang lễ
- Chương 2: Làm nhục
- Chương 3: Bạc Tổng sẽ không gặp cô
- Chương 4: Đến hội sở lại tự rước lấy nhục
- Chương 5: Người múa chính ‘Lina’?
- Chương 6: Bạc Lương Thần, anh bị tôi bỏ
- Chương 7: Cái tên Lục Bắc này.
- Chương 8: Cuộc phỏng vấn thất bại
- Chương 9: Cô lại có cuộc vui mới rồi?
- Chương 10: Đi làm một chuyện
- Chương 11: Là anh làm đúng không?
- Chương 12: Tôi trả một mạng lại cho anh
- Chương 13: Ôn Nguyễn Nhi cũng có một mặt dây chuyền
- Chương 14: Cuộc chạm trán giữa hai người đàn ông
- Chương 15: Chung Hi mất tích
- Chương 16: Chỉ tiếp rượu, không bán thân
- Chương 17: Tiểu thư gặp nạn
- Chương 18: Mời rượu
- Chương 19: Bị tống vào tù
- Chương 20: Bạn cũ
- Chương 21: Tên đàn ông cặn bã
- Chương 22: Thành toàn cho các người
- Chương 23: Chúc các người trăm năm hạnh phúc
- Chương 24: Có muốn đi tìm chút niềm vui không
- Chương 25: Đến cả người mà mình phải bảo vệ cũng nhầm
- Chương 26: Em mang thai con của anh
- Chương 27: Năm đó
- Chương 28: Để cô ấy làm người lái phụ của tôi
- Chương 29: Tránh xa cô ta ra
- Chương 30: Ngụy quân tử
- Chương 31: Lật xe rồi
- Chương 32: Chung Hi, cưới tôi đi
- Chương 33: Đáp án
- Chương 34: Chỉ có thể làm bạn
- Chương 35: Anh ta tự tay hủy diệt
- Chương 36: Dây dưa không dứt
- Chương 37: Cô không chỉ hận tôi
- Chương 38: Đã muộn thế này, sao các người lại ở cùng nhau!
- Chương 39: Làm Bạc phu nhân
- Chương 40: Nợ
- Chương 41: Cô đoán xem tôi sẽ làm gì?
- Chương 42: Nỗi đau nghẹn ngào
- Chương 43: Vu khống
- Chương 44: Hậu di chứng sau chấn thương
- Chương 45: Chỉ là tình cờ
- Chương 46: Tự biết mình
- Chương 47: Khởi đầu mới
- Chương 48: Giao hàng tận nhà
- Chương 49: Thích đàn ông
- Chương 50: Có giỏi thì anh giết tôi đi
- Chương 51: Điềm đạm đáng yêu
- Chương 52: Danh sách
- Chương 53: Người đầu tiên vượt qua
- Chương 54: Để anh ta chết đi
- Chương 55
- Chương 56: Người không tránh được
- Chương 57: Không cứu người được
- Chương 58: Thuyết âm mưu
- Chương 59: Em ném thần đèn đi rồi
- Chương 60: Tự thu xếp cho ổn thỏa
- Chương 61: Bạc tổng, không chơi được sao?
- Chương 62: Đồng quy vu tận
- Chương 63: Tôi còn sợ cái gì
- Chương 64: Nói giá đi
- Chương 65: Anh đến gặp Chung tiểu thư
- Chương 66: Đối đầu
- Chương 67: Quan hệ hợp tác
- Chương 68: Nhớ cho tôi một tấm thiệp mời
- Chương 69: Kịch hay sắp bắt đầu
- Chương 70: Một Chung Hi khác
- Chương 71: Lại ầm ĩ
- Chương 72: Chung Hi, xin lỗi đi!
- Chương 73: Bị bắt bí rồi
- Chương 74: Trùng hợp
- Chương 75: Từng lớp bẫy
- Chương 76: Đuổi tên ăn mày?
- Chương 77: Người quen tới
- Chương 78: Mời cô xem kịch
- Chương 79: Kế trong kế
- Chương 80: Điều kiện để đưa thẻ cho cô
- Chương 81: Cô ta sốt ruột
- Chương 82: Tôi không gây sự mà!
- Chương 83: Không buồn cười
- Chương 84: Nhịn đau bỏ những thứ yêu thích
- Chương 85: Không sợ hãi
- Chương 86: Sự sắp xếp phía sau
- Chương 87: Tốc chiến tốc thắng
- Chương 88: Chó giữ nhà bên cạnh cô
- Chương 89: Từ chối hợp tác
- Chương 90: Không ăn thua
- Chương 91: Em kêu gọi kéo tài trợ giúp anh
- Chương 92: Mời
- Chương 93: Ghen tỵ khiến người mất lý trí
- Chương 94: Đối chọi gay gắt
- Chương 95: So sánh
- Chương 96: Khiến cho cô ta biến mất khỏi khu vực Vân Thành
- Chương 97: Có thể cho tôi hết không?
- Chương 98: Rút thăm
- Chương 99: Không thể chịu đựng được nữa
- Chương 100: Có thể xin lỗi
- Chương 101: Tiện tay thôi
- Chương 102: Chuyện này thật sự rất trùng hợp
- Chương 103: Trêu đùa
- Chương 104: Theo dõi cô ta gắt gao
- Chương 105: Quyến rũ
- Chương 106
- Chương 107: Thu hoạch bất ngờ
- Chương 108: Người nhà bệnh nhân
- Chương 109: Tranh giành
- Chương 110: Cái bẫy
- Chương 111: Do dự thoáng qua
- Chương 112: Có vui không?
- Chương 113: Nối lại tình xưa?
- Chương 114: Đau
- Chương 115: Vậy cô nói cho anh ấy biết, tôi mắc bệnh nguy kịch
- Chương 116: Tạm được
- Chương 117: Tôi có một điều kiện
- Chương 118: 10 vạn, không mặc cả
- Chương 119: Thính lực của tôi không tốt lắm
- Chương 120: Người mẫu
- Chương 121: Cô đâu có chọc giận anh
- Chương 122: Không đáng
- Chương 123: Cuộc thi kết thúc
- Chương 124: Tình hình không lạc quan
- Chương 125: Nhà họ Lục sẽ không thương hại cô đâu
- Chương 126: Bất tri bất giác
- Chương 127: Chung tiểu thư vô tâm
- Chương 128: Cô có thể chịu trách nhiệm không?
- Chương 129: Lời xin lỗi vô nghĩa
- Chương 130: Tình cảm thì có thể vun đắp được
- bình luận