Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Chương 124: Tình hình không lạc quan
Chương trước- Chương 1: Tang lễ
- Chương 2: Làm nhục
- Chương 3: Bạc Tổng sẽ không gặp cô
- Chương 4: Đến hội sở lại tự rước lấy nhục
- Chương 5: Người múa chính ‘Lina’?
- Chương 6: Bạc Lương Thần, anh bị tôi bỏ
- Chương 7: Cái tên Lục Bắc này.
- Chương 8: Cuộc phỏng vấn thất bại
- Chương 9: Cô lại có cuộc vui mới rồi?
- Chương 10: Đi làm một chuyện
- Chương 11: Là anh làm đúng không?
- Chương 12: Tôi trả một mạng lại cho anh
- Chương 13: Ôn Nguyễn Nhi cũng có một mặt dây chuyền
- Chương 14: Cuộc chạm trán giữa hai người đàn ông
- Chương 15: Chung Hi mất tích
- Chương 16: Chỉ tiếp rượu, không bán thân
- Chương 17: Tiểu thư gặp nạn
- Chương 18: Mời rượu
- Chương 19: Bị tống vào tù
- Chương 20: Bạn cũ
- Chương 21: Tên đàn ông cặn bã
- Chương 22: Thành toàn cho các người
- Chương 23: Chúc các người trăm năm hạnh phúc
- Chương 24: Có muốn đi tìm chút niềm vui không
- Chương 25: Đến cả người mà mình phải bảo vệ cũng nhầm
- Chương 26: Em mang thai con của anh
- Chương 27: Năm đó
- Chương 28: Để cô ấy làm người lái phụ của tôi
- Chương 29: Tránh xa cô ta ra
- Chương 30: Ngụy quân tử
- Chương 31: Lật xe rồi
- Chương 32: Chung Hi, cưới tôi đi
- Chương 33: Đáp án
- Chương 34: Chỉ có thể làm bạn
- Chương 35: Anh ta tự tay hủy diệt
- Chương 36: Dây dưa không dứt
- Chương 37: Cô không chỉ hận tôi
- Chương 38: Đã muộn thế này, sao các người lại ở cùng nhau!
- Chương 39: Làm Bạc phu nhân
- Chương 40: Nợ
- Chương 41: Cô đoán xem tôi sẽ làm gì?
- Chương 42: Nỗi đau nghẹn ngào
- Chương 43: Vu khống
- Chương 44: Hậu di chứng sau chấn thương
- Chương 45: Chỉ là tình cờ
- Chương 46: Tự biết mình
- Chương 47: Khởi đầu mới
- Chương 48: Giao hàng tận nhà
- Chương 49: Thích đàn ông
- Chương 50: Có giỏi thì anh giết tôi đi
- Chương 51: Điềm đạm đáng yêu
- Chương 52: Danh sách
- Chương 53: Người đầu tiên vượt qua
- Chương 54: Để anh ta chết đi
- Chương 55
- Chương 56: Người không tránh được
- Chương 57: Không cứu người được
- Chương 58: Thuyết âm mưu
- Chương 59: Em ném thần đèn đi rồi
- Chương 60: Tự thu xếp cho ổn thỏa
- Chương 61: Bạc tổng, không chơi được sao?
- Chương 62: Đồng quy vu tận
- Chương 63: Tôi còn sợ cái gì
- Chương 64: Nói giá đi
- Chương 65: Anh đến gặp Chung tiểu thư
- Chương 66: Đối đầu
- Chương 67: Quan hệ hợp tác
- Chương 68: Nhớ cho tôi một tấm thiệp mời
- Chương 69: Kịch hay sắp bắt đầu
- Chương 70: Một Chung Hi khác
- Chương 71: Lại ầm ĩ
- Chương 72: Chung Hi, xin lỗi đi!
- Chương 73: Bị bắt bí rồi
- Chương 74: Trùng hợp
- Chương 75: Từng lớp bẫy
- Chương 76: Đuổi tên ăn mày?
- Chương 77: Người quen tới
- Chương 78: Mời cô xem kịch
- Chương 79: Kế trong kế
- Chương 80: Điều kiện để đưa thẻ cho cô
- Chương 81: Cô ta sốt ruột
- Chương 82: Tôi không gây sự mà!
- Chương 83: Không buồn cười
- Chương 84: Nhịn đau bỏ những thứ yêu thích
- Chương 85: Không sợ hãi
- Chương 86: Sự sắp xếp phía sau
- Chương 87: Tốc chiến tốc thắng
- Chương 88: Chó giữ nhà bên cạnh cô
- Chương 89: Từ chối hợp tác
- Chương 90: Không ăn thua
- Chương 91: Em kêu gọi kéo tài trợ giúp anh
- Chương 92: Mời
- Chương 93: Ghen tỵ khiến người mất lý trí
- Chương 94: Đối chọi gay gắt
- Chương 95: So sánh
- Chương 96: Khiến cho cô ta biến mất khỏi khu vực Vân Thành
- Chương 97: Có thể cho tôi hết không?
- Chương 98: Rút thăm
- Chương 99: Không thể chịu đựng được nữa
- Chương 100: Có thể xin lỗi
- Chương 101: Tiện tay thôi
- Chương 102: Chuyện này thật sự rất trùng hợp
- Chương 103: Trêu đùa
- Chương 104: Theo dõi cô ta gắt gao
- Chương 105: Quyến rũ
- Chương 106
- Chương 107: Thu hoạch bất ngờ
- Chương 108: Người nhà bệnh nhân
- Chương 109: Tranh giành
- Chương 110: Cái bẫy
- Chương 111: Do dự thoáng qua
- Chương 112: Có vui không?
- Chương 113: Nối lại tình xưa?
- Chương 114: Đau
- Chương 115: Vậy cô nói cho anh ấy biết, tôi mắc bệnh nguy kịch
- Chương 116: Tạm được
- Chương 117: Tôi có một điều kiện
- Chương 118: 10 vạn, không mặc cả
- Chương 119: Thính lực của tôi không tốt lắm
- Chương 120: Người mẫu
- Chương 121: Cô đâu có chọc giận anh
- Chương 122: Không đáng
- Chương 123: Cuộc thi kết thúc
- Chương 124: Tình hình không lạc quan
- Chương 125: Nhà họ Lục sẽ không thương hại cô đâu
- Chương 126: Bất tri bất giác
- Chương 127: Chung tiểu thư vô tâm
- Chương 128: Cô có thể chịu trách nhiệm không?
- Chương 129: Lời xin lỗi vô nghĩa
- Chương 130: Tình cảm thì có thể vun đắp được
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em
Chương 124: Tình hình không lạc quan
Cách một cánh cửa, Chung Hi vừa tỉnh lại trong phòng bệnh.
Bác sĩ cầm đèn pin: "Nhìn bên trái, nhìn lên trên... Đây là bao nhiêu? Tôi là bác sĩ điều trị cho cô, tôi họ Phương, cô có nghe thấy tôi nói gì không?"
Chung Hi nhìn người đối diện huơ tay áo với cô.
Nhưng cô chỉ có thể nhìn thấy bờ môi bác sĩ mấp máy, chứ không hề nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Cô ngơ ngác nhìn về phía y tá đứng bên cạnh đang ghi chép kiểm tra số liệu của cô, rồi lại nhìn sang những công cụ chữa bệnh, và cả cái cây đang đung đưa bên ngoài cửa sổ.
Chung Hi siết chặt chăn, chậm rãi lắc đầu, không nghe được.
Cô không thể nghe thấy gì hết.
Bác sĩ nhìn y tá một chút: "Cố gắng gọi điện báo cho người nhà của cô ấy là cần phải làm thêm một bước kiểm tra nữa."
"Vâng, giám đốc Phương."
Chung Hi cách một cánh cửa, nhìn thấy hình như bên ngoài có rất nhiều người.
Nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, cộng thêm tác dụng của thuốc trị liệu, cô nhanh chóng mê man ngủ thiếp đi.
Khi cô mở mắt ra một lần nữa, trời đã tối hơn, nhưng vẫn giống ban ngày, cô vẫn chẳng thể nghe được gì.
Chung Hi mấp máy môi, kéo y tá vừa thay xong bình truyền dịch cho cô lại, chậm rãi hỏi một câu: "Người được đưa đến chung với tôi thế nào rồi?"
"Cô nói Lục Bắc sao?" Y tá mở miệng muốn nói cho cô, nhưng nhận ra cô không nghe thấy, nên lấy điện thoại ra, đánh vài dòng chữ, sau đó đưa cho Chung Hi xem.
Thấy y tá gõ chữ, tay Chung Hi cũng bắt đầu run lên.
Lúc xe đua cua qua khúc đường rẽ đầu tiên, Lục Bắc đã phát hiện ra chuyện phanh xe không ăn.
Lúc ấy tình huống khẩn cấp, cho dù có kêu gọi trạm sửa chữa cũng không có cách nào để dừng xe vào ngay lúc ấy, anh ta chỉ có thể phối hợp với Chung Hi, dùng cách sang số để chậm rãi giảm tốc độ xe xuống.
Nhưng biện pháp này cũng không có hiệu quả trên đường đua cao tốc.
Vì muốn nắm lấy một chút hi vọng sống, vào lúc đó, Lục Bắc vào đã đưa ra một quyết định to gan.
Anh ta để Chung Hi vịn chặt, sau đó đảo tay lái, lao lên sườn núi thấp trên đường đua…
Anh ta biết rõ chỗ kia có chướng ngại vật, trong khoảnh khắc va chạm, anh ta dùng cơ thể để che chở cho Chung Hi.
Bây giờ, cảnh tượng đó vẫn ám ảnh trong đầu Chung Hi.
Cả đời này của cô chắc hẳn không bao giờ có thể quên, lời nói mà Lục Bắc thủ thỉ bên tai cô.
Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Chung Hi.
Ánh mắt của cô lại nhìn xuống trên màn hình điện thoại di động: "Lục Bắc bị thương ở chân và thần kinh xương cột sống, sau khi phẫu thuật còn phải quan sát thêm một khoảng thời gian nữa, vẫn chưa thoát khỏi nguy kịch."
Thần kinh xương đốt sống?
Chung Hi có một dự cảm không lành.
Cô vẫn chưa đặt điện thoại di động xuống, cửa phòng bệnh lại bị người ta đẩy mạnh ra.
Sau đó, Hàn Chỉ Mai mang theo cả đám chạy vào!
"Cái con tiện nhân này, sao mày lại tỉnh lại nhanh như thế? Mày đáng chết..."
Bà ta hét lên từng câu, trong đôi mắt như ẩn giấu chiếc dao vô hình, dường như muốn phanh thây Chung Hi thành trăm ngàn mảnh.
Thế nhưng, Chung Hi không hề nghe được dù chỉ một câu.
Cô ngơ ngác nhìn Hàn Chỉ Mai xông về phía mình, đưa tay kéo tóc cô, ra sức giằng giật.
Nỗi đau đớn khiến cho mạch suy nghĩ của Chung Hi càng rõ ràng hơn.
Có lẽ không phải Lục Bắc xảy ra chuyện gì đâu đúng không?
"Phu nhân, xin bà tỉnh táo lại một chút."
Sau lưng, cũng có rất nhiều người kéo Hàn Chỉ Mai.
Bà ta gào thét, ngồi liệt trên mặt đất khóc rống lên.
Chung Hi run rẩy vươn tay, lôi người y tá: "Lục Bắc, Lục Bắc sao rồi?"
Giọng nói của cô run rẩy vô cùng, ánh mắt cũng hoảng hốt không thôi.
Vì sao cô lại không thể nghe được!
Bọn họ đang ồn ào chuyện gì vậy.
Chung Hi gần như muốn chết.
Nhưng nhìn dáng vẻ cái gì cũng không biết của cô, Hàn Chỉ Mai càng tức giận hơn, đứng dậy tiến đến, mạnh mẽ tát Chung Hi một cái bạt tai.
Chung Hi co ro ngồi xổm trên mặt đất, sau khi hai tai ong ong lên một hồi, cô lại bất ngờ nghe thấy âm thanh.
Hàn Chỉ Mai kéo cô dậy, mắng té tát: "Tao muốn mày đền mạng cho con tao!"
Chung Hi xoa lỗ tai, thở hổn hển: "Vậy nên, rốt cuộc Lục Bắc ra sao rồi?"
Hai mắt cô đỏ ngầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm Hàn Chỉ Mai.
"Thần kinh xương đốt sống của thiếu gia chịu tổn thương, sau khi bác sĩ chẩn đoán bệnh đã đưa ra phương án cắt cụt chân tay." Thư ký Trương lôi kéo Hàn Chỉ Mai, chỉ nói một câu như vậy.
Cơ thể Chung Hi khựng lại, cô thất tha thất thểu đi ra trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, chạy về phía phòng bệnh của Lục Bắc.
Đầu óc cô trống rỗng, chỉ nhìn người đàn ông đang hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh.
Lúc Bạc Lương Thần lấy thân phận là người đầu tư để rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng, chợt thấy cô chân trần đứng trên mặt đất, nhìn thẳng vào phòng bệnh.
Mà sau lưng cô là Hàn Chỉ Mai vẫn đang mắng chửi không ngừng.
"Bạc tổng có muốn đi ngăn cản một chút không?"
Bạc Lương Thần giơ tay ra hiệu, tự mình đi tới.
Hàn Chỉ Mai không buông tha mà túm lấy Chung Hi: "Mày nói xem, lúc ấy trên xe chỉ có hai người, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Bà ta hận, vì sao người nằm ở bên trong không phải là Chung Hi, mà là con trai bảo bối của bà ta.
Lục Bắc thích Chung Hi bao nhiêu, người làm mẹ như bà ta biết rõ vô cùng.
Cho nên nhìn thấy con của mình bị thương nặng như vậy, còn Chung Hi chỉ bị thương nhẹ, Hàn Chỉ Mai bất kể thế nào cũng không thể chấp nhận được sự thật này.
Bà ta giơ tay, muốn đánh Chung Hi tiếp.
Chung Hi không tránh.
Nhưng cô chưa kịp chờ đến lúc một cái tát này rơi xuống.
"Lục phu nhân, đây là chuyện ngoài ý muốn, bà không nên giận chó đánh mèo lên cô ấy." Giọng nói của Bạc Lương Thần trầm xuống, kịp thời ngăn Hàn Chỉ Mai lại.
"Ngoài ý muốn? Sao lại thế được!"
Hàn Chỉ Mai trợn tròn mắt, vẫn muốn nói tiếp, lại bị Lục Hán Minh chạy đến ngăn cản.
"Được rồi, điều quan trọng nhất bây giờ là Tiểu Bắc tỉnh lại, bà đánh cô ta thì có ích lợi gì!" Vành mắt Lục Hán Minh cũng đỏ lên, hai vợ chồng bọn họ chỉ có một đứa con như vậy thôi.
Bảo bối hai mươi mấy năm, thế mà...
Sau lưng ông ta là cha mẹ Từ Á, bọn họ bảo vệ con gái ở sau lưng, lễ phép nói: "Lão Lục, mọi người cũng đừng gấp gáp quá, nếu như có cần gì thì cứ nói cho chúng tôi biết. Thấy nhiều người ở đây như vậy, tôi đưa Tiểu Á về trước đã nhé."
"Mấy người..."
Hàn Chỉ Mai bối rối, đây là thông gia mà bà ta vẫn luôn tự nhận định sao, vừa gặp chuyện đã chạy trốn mất dạng?
Từ Á trốn sau lưng cha mẹ cô ta, không hề hé nửa lời..
Mà mẹ của cô ta lại nhỏ giọng nói: "Việc hôn nhân giữa hai chúng ta vẫn chưa chính thức được xác định mà, Tiểu Á còn nhỏ, con bé cũng không thể sống cả đời với một người tàn phế được."
"Mấy người đi đi!" Lục Hán Minh tức giận cắn răng.
Hàn Chỉ Mai đã nằm trong ngực ông ta gào khóc lên từ bao giờ.
Bên này, người nhà họ Từ lập tức rời khỏi nơi thị phi này.
Chung Hi gõ vào cửa kính trước mặt, hít sâu một hơi, đi thẳng tới trước mặt vợ chồng Lục Hán Minh, quỳ bộp trên mặt đất.
Bạc Lương Thần nhíu ấn đường một cái, ngón tay chậm rãi siết chặt.
"Tao không cần lời xin lỗi của mày, mày cút cho tao!" Hàn Chỉ Mai ở bên cạnh khóc vừa kêu.
Chung Hi cúi thấp đầu: "Con biết xin lỗi không có ý nghĩa gì, nhưng một ngày Lục Bắc bất tỉnh, con vẫn sẽ quỳ gối ở đây để chuộc tội, nếu như thật sự anh ấy... Con sẽ dùng nửa đời sau của con để đền tội, làm người hầu, làm đôi chân cho anh ấy."
Nếu như cô không ở trên chiếc xe kia, nếu như Lục Bắc không dùng cơ thể của anh ta để ngăn lại.
Anh ta sẽ không bị thương nặng như vậy!
Lời này phút chốc đã làm Lục Hán Minh xúc động, ngay cả Hàn Chỉ Mai đang khóc không ngừng cũng nhìn cô một cách khó hiểu, hung ác nói: "Diễn kịch cho ai xem? Nếu không phải mày, sao con tao có thể..."
Bà ta nói được nửa câu đã hôn mê bất tỉnh vì không thở được.
"Bác sĩ, bác sĩ!"
Chung Hi vẫn quỳ yên không nhúc nhích.
Bác sĩ cầm đèn pin: "Nhìn bên trái, nhìn lên trên... Đây là bao nhiêu? Tôi là bác sĩ điều trị cho cô, tôi họ Phương, cô có nghe thấy tôi nói gì không?"
Chung Hi nhìn người đối diện huơ tay áo với cô.
Nhưng cô chỉ có thể nhìn thấy bờ môi bác sĩ mấp máy, chứ không hề nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Cô ngơ ngác nhìn về phía y tá đứng bên cạnh đang ghi chép kiểm tra số liệu của cô, rồi lại nhìn sang những công cụ chữa bệnh, và cả cái cây đang đung đưa bên ngoài cửa sổ.
Chung Hi siết chặt chăn, chậm rãi lắc đầu, không nghe được.
Cô không thể nghe thấy gì hết.
Bác sĩ nhìn y tá một chút: "Cố gắng gọi điện báo cho người nhà của cô ấy là cần phải làm thêm một bước kiểm tra nữa."
"Vâng, giám đốc Phương."
Chung Hi cách một cánh cửa, nhìn thấy hình như bên ngoài có rất nhiều người.
Nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, cộng thêm tác dụng của thuốc trị liệu, cô nhanh chóng mê man ngủ thiếp đi.
Khi cô mở mắt ra một lần nữa, trời đã tối hơn, nhưng vẫn giống ban ngày, cô vẫn chẳng thể nghe được gì.
Chung Hi mấp máy môi, kéo y tá vừa thay xong bình truyền dịch cho cô lại, chậm rãi hỏi một câu: "Người được đưa đến chung với tôi thế nào rồi?"
"Cô nói Lục Bắc sao?" Y tá mở miệng muốn nói cho cô, nhưng nhận ra cô không nghe thấy, nên lấy điện thoại ra, đánh vài dòng chữ, sau đó đưa cho Chung Hi xem.
Thấy y tá gõ chữ, tay Chung Hi cũng bắt đầu run lên.
Lúc xe đua cua qua khúc đường rẽ đầu tiên, Lục Bắc đã phát hiện ra chuyện phanh xe không ăn.
Lúc ấy tình huống khẩn cấp, cho dù có kêu gọi trạm sửa chữa cũng không có cách nào để dừng xe vào ngay lúc ấy, anh ta chỉ có thể phối hợp với Chung Hi, dùng cách sang số để chậm rãi giảm tốc độ xe xuống.
Nhưng biện pháp này cũng không có hiệu quả trên đường đua cao tốc.
Vì muốn nắm lấy một chút hi vọng sống, vào lúc đó, Lục Bắc vào đã đưa ra một quyết định to gan.
Anh ta để Chung Hi vịn chặt, sau đó đảo tay lái, lao lên sườn núi thấp trên đường đua…
Anh ta biết rõ chỗ kia có chướng ngại vật, trong khoảnh khắc va chạm, anh ta dùng cơ thể để che chở cho Chung Hi.
Bây giờ, cảnh tượng đó vẫn ám ảnh trong đầu Chung Hi.
Cả đời này của cô chắc hẳn không bao giờ có thể quên, lời nói mà Lục Bắc thủ thỉ bên tai cô.
Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Chung Hi.
Ánh mắt của cô lại nhìn xuống trên màn hình điện thoại di động: "Lục Bắc bị thương ở chân và thần kinh xương cột sống, sau khi phẫu thuật còn phải quan sát thêm một khoảng thời gian nữa, vẫn chưa thoát khỏi nguy kịch."
Thần kinh xương đốt sống?
Chung Hi có một dự cảm không lành.
Cô vẫn chưa đặt điện thoại di động xuống, cửa phòng bệnh lại bị người ta đẩy mạnh ra.
Sau đó, Hàn Chỉ Mai mang theo cả đám chạy vào!
"Cái con tiện nhân này, sao mày lại tỉnh lại nhanh như thế? Mày đáng chết..."
Bà ta hét lên từng câu, trong đôi mắt như ẩn giấu chiếc dao vô hình, dường như muốn phanh thây Chung Hi thành trăm ngàn mảnh.
Thế nhưng, Chung Hi không hề nghe được dù chỉ một câu.
Cô ngơ ngác nhìn Hàn Chỉ Mai xông về phía mình, đưa tay kéo tóc cô, ra sức giằng giật.
Nỗi đau đớn khiến cho mạch suy nghĩ của Chung Hi càng rõ ràng hơn.
Có lẽ không phải Lục Bắc xảy ra chuyện gì đâu đúng không?
"Phu nhân, xin bà tỉnh táo lại một chút."
Sau lưng, cũng có rất nhiều người kéo Hàn Chỉ Mai.
Bà ta gào thét, ngồi liệt trên mặt đất khóc rống lên.
Chung Hi run rẩy vươn tay, lôi người y tá: "Lục Bắc, Lục Bắc sao rồi?"
Giọng nói của cô run rẩy vô cùng, ánh mắt cũng hoảng hốt không thôi.
Vì sao cô lại không thể nghe được!
Bọn họ đang ồn ào chuyện gì vậy.
Chung Hi gần như muốn chết.
Nhưng nhìn dáng vẻ cái gì cũng không biết của cô, Hàn Chỉ Mai càng tức giận hơn, đứng dậy tiến đến, mạnh mẽ tát Chung Hi một cái bạt tai.
Chung Hi co ro ngồi xổm trên mặt đất, sau khi hai tai ong ong lên một hồi, cô lại bất ngờ nghe thấy âm thanh.
Hàn Chỉ Mai kéo cô dậy, mắng té tát: "Tao muốn mày đền mạng cho con tao!"
Chung Hi xoa lỗ tai, thở hổn hển: "Vậy nên, rốt cuộc Lục Bắc ra sao rồi?"
Hai mắt cô đỏ ngầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm Hàn Chỉ Mai.
"Thần kinh xương đốt sống của thiếu gia chịu tổn thương, sau khi bác sĩ chẩn đoán bệnh đã đưa ra phương án cắt cụt chân tay." Thư ký Trương lôi kéo Hàn Chỉ Mai, chỉ nói một câu như vậy.
Cơ thể Chung Hi khựng lại, cô thất tha thất thểu đi ra trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, chạy về phía phòng bệnh của Lục Bắc.
Đầu óc cô trống rỗng, chỉ nhìn người đàn ông đang hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh.
Lúc Bạc Lương Thần lấy thân phận là người đầu tư để rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng, chợt thấy cô chân trần đứng trên mặt đất, nhìn thẳng vào phòng bệnh.
Mà sau lưng cô là Hàn Chỉ Mai vẫn đang mắng chửi không ngừng.
"Bạc tổng có muốn đi ngăn cản một chút không?"
Bạc Lương Thần giơ tay ra hiệu, tự mình đi tới.
Hàn Chỉ Mai không buông tha mà túm lấy Chung Hi: "Mày nói xem, lúc ấy trên xe chỉ có hai người, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Bà ta hận, vì sao người nằm ở bên trong không phải là Chung Hi, mà là con trai bảo bối của bà ta.
Lục Bắc thích Chung Hi bao nhiêu, người làm mẹ như bà ta biết rõ vô cùng.
Cho nên nhìn thấy con của mình bị thương nặng như vậy, còn Chung Hi chỉ bị thương nhẹ, Hàn Chỉ Mai bất kể thế nào cũng không thể chấp nhận được sự thật này.
Bà ta giơ tay, muốn đánh Chung Hi tiếp.
Chung Hi không tránh.
Nhưng cô chưa kịp chờ đến lúc một cái tát này rơi xuống.
"Lục phu nhân, đây là chuyện ngoài ý muốn, bà không nên giận chó đánh mèo lên cô ấy." Giọng nói của Bạc Lương Thần trầm xuống, kịp thời ngăn Hàn Chỉ Mai lại.
"Ngoài ý muốn? Sao lại thế được!"
Hàn Chỉ Mai trợn tròn mắt, vẫn muốn nói tiếp, lại bị Lục Hán Minh chạy đến ngăn cản.
"Được rồi, điều quan trọng nhất bây giờ là Tiểu Bắc tỉnh lại, bà đánh cô ta thì có ích lợi gì!" Vành mắt Lục Hán Minh cũng đỏ lên, hai vợ chồng bọn họ chỉ có một đứa con như vậy thôi.
Bảo bối hai mươi mấy năm, thế mà...
Sau lưng ông ta là cha mẹ Từ Á, bọn họ bảo vệ con gái ở sau lưng, lễ phép nói: "Lão Lục, mọi người cũng đừng gấp gáp quá, nếu như có cần gì thì cứ nói cho chúng tôi biết. Thấy nhiều người ở đây như vậy, tôi đưa Tiểu Á về trước đã nhé."
"Mấy người..."
Hàn Chỉ Mai bối rối, đây là thông gia mà bà ta vẫn luôn tự nhận định sao, vừa gặp chuyện đã chạy trốn mất dạng?
Từ Á trốn sau lưng cha mẹ cô ta, không hề hé nửa lời..
Mà mẹ của cô ta lại nhỏ giọng nói: "Việc hôn nhân giữa hai chúng ta vẫn chưa chính thức được xác định mà, Tiểu Á còn nhỏ, con bé cũng không thể sống cả đời với một người tàn phế được."
"Mấy người đi đi!" Lục Hán Minh tức giận cắn răng.
Hàn Chỉ Mai đã nằm trong ngực ông ta gào khóc lên từ bao giờ.
Bên này, người nhà họ Từ lập tức rời khỏi nơi thị phi này.
Chung Hi gõ vào cửa kính trước mặt, hít sâu một hơi, đi thẳng tới trước mặt vợ chồng Lục Hán Minh, quỳ bộp trên mặt đất.
Bạc Lương Thần nhíu ấn đường một cái, ngón tay chậm rãi siết chặt.
"Tao không cần lời xin lỗi của mày, mày cút cho tao!" Hàn Chỉ Mai ở bên cạnh khóc vừa kêu.
Chung Hi cúi thấp đầu: "Con biết xin lỗi không có ý nghĩa gì, nhưng một ngày Lục Bắc bất tỉnh, con vẫn sẽ quỳ gối ở đây để chuộc tội, nếu như thật sự anh ấy... Con sẽ dùng nửa đời sau của con để đền tội, làm người hầu, làm đôi chân cho anh ấy."
Nếu như cô không ở trên chiếc xe kia, nếu như Lục Bắc không dùng cơ thể của anh ta để ngăn lại.
Anh ta sẽ không bị thương nặng như vậy!
Lời này phút chốc đã làm Lục Hán Minh xúc động, ngay cả Hàn Chỉ Mai đang khóc không ngừng cũng nhìn cô một cách khó hiểu, hung ác nói: "Diễn kịch cho ai xem? Nếu không phải mày, sao con tao có thể..."
Bà ta nói được nửa câu đã hôn mê bất tỉnh vì không thở được.
"Bác sĩ, bác sĩ!"
Chung Hi vẫn quỳ yên không nhúc nhích.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tang lễ
- Chương 2: Làm nhục
- Chương 3: Bạc Tổng sẽ không gặp cô
- Chương 4: Đến hội sở lại tự rước lấy nhục
- Chương 5: Người múa chính ‘Lina’?
- Chương 6: Bạc Lương Thần, anh bị tôi bỏ
- Chương 7: Cái tên Lục Bắc này.
- Chương 8: Cuộc phỏng vấn thất bại
- Chương 9: Cô lại có cuộc vui mới rồi?
- Chương 10: Đi làm một chuyện
- Chương 11: Là anh làm đúng không?
- Chương 12: Tôi trả một mạng lại cho anh
- Chương 13: Ôn Nguyễn Nhi cũng có một mặt dây chuyền
- Chương 14: Cuộc chạm trán giữa hai người đàn ông
- Chương 15: Chung Hi mất tích
- Chương 16: Chỉ tiếp rượu, không bán thân
- Chương 17: Tiểu thư gặp nạn
- Chương 18: Mời rượu
- Chương 19: Bị tống vào tù
- Chương 20: Bạn cũ
- Chương 21: Tên đàn ông cặn bã
- Chương 22: Thành toàn cho các người
- Chương 23: Chúc các người trăm năm hạnh phúc
- Chương 24: Có muốn đi tìm chút niềm vui không
- Chương 25: Đến cả người mà mình phải bảo vệ cũng nhầm
- Chương 26: Em mang thai con của anh
- Chương 27: Năm đó
- Chương 28: Để cô ấy làm người lái phụ của tôi
- Chương 29: Tránh xa cô ta ra
- Chương 30: Ngụy quân tử
- Chương 31: Lật xe rồi
- Chương 32: Chung Hi, cưới tôi đi
- Chương 33: Đáp án
- Chương 34: Chỉ có thể làm bạn
- Chương 35: Anh ta tự tay hủy diệt
- Chương 36: Dây dưa không dứt
- Chương 37: Cô không chỉ hận tôi
- Chương 38: Đã muộn thế này, sao các người lại ở cùng nhau!
- Chương 39: Làm Bạc phu nhân
- Chương 40: Nợ
- Chương 41: Cô đoán xem tôi sẽ làm gì?
- Chương 42: Nỗi đau nghẹn ngào
- Chương 43: Vu khống
- Chương 44: Hậu di chứng sau chấn thương
- Chương 45: Chỉ là tình cờ
- Chương 46: Tự biết mình
- Chương 47: Khởi đầu mới
- Chương 48: Giao hàng tận nhà
- Chương 49: Thích đàn ông
- Chương 50: Có giỏi thì anh giết tôi đi
- Chương 51: Điềm đạm đáng yêu
- Chương 52: Danh sách
- Chương 53: Người đầu tiên vượt qua
- Chương 54: Để anh ta chết đi
- Chương 55
- Chương 56: Người không tránh được
- Chương 57: Không cứu người được
- Chương 58: Thuyết âm mưu
- Chương 59: Em ném thần đèn đi rồi
- Chương 60: Tự thu xếp cho ổn thỏa
- Chương 61: Bạc tổng, không chơi được sao?
- Chương 62: Đồng quy vu tận
- Chương 63: Tôi còn sợ cái gì
- Chương 64: Nói giá đi
- Chương 65: Anh đến gặp Chung tiểu thư
- Chương 66: Đối đầu
- Chương 67: Quan hệ hợp tác
- Chương 68: Nhớ cho tôi một tấm thiệp mời
- Chương 69: Kịch hay sắp bắt đầu
- Chương 70: Một Chung Hi khác
- Chương 71: Lại ầm ĩ
- Chương 72: Chung Hi, xin lỗi đi!
- Chương 73: Bị bắt bí rồi
- Chương 74: Trùng hợp
- Chương 75: Từng lớp bẫy
- Chương 76: Đuổi tên ăn mày?
- Chương 77: Người quen tới
- Chương 78: Mời cô xem kịch
- Chương 79: Kế trong kế
- Chương 80: Điều kiện để đưa thẻ cho cô
- Chương 81: Cô ta sốt ruột
- Chương 82: Tôi không gây sự mà!
- Chương 83: Không buồn cười
- Chương 84: Nhịn đau bỏ những thứ yêu thích
- Chương 85: Không sợ hãi
- Chương 86: Sự sắp xếp phía sau
- Chương 87: Tốc chiến tốc thắng
- Chương 88: Chó giữ nhà bên cạnh cô
- Chương 89: Từ chối hợp tác
- Chương 90: Không ăn thua
- Chương 91: Em kêu gọi kéo tài trợ giúp anh
- Chương 92: Mời
- Chương 93: Ghen tỵ khiến người mất lý trí
- Chương 94: Đối chọi gay gắt
- Chương 95: So sánh
- Chương 96: Khiến cho cô ta biến mất khỏi khu vực Vân Thành
- Chương 97: Có thể cho tôi hết không?
- Chương 98: Rút thăm
- Chương 99: Không thể chịu đựng được nữa
- Chương 100: Có thể xin lỗi
- Chương 101: Tiện tay thôi
- Chương 102: Chuyện này thật sự rất trùng hợp
- Chương 103: Trêu đùa
- Chương 104: Theo dõi cô ta gắt gao
- Chương 105: Quyến rũ
- Chương 106
- Chương 107: Thu hoạch bất ngờ
- Chương 108: Người nhà bệnh nhân
- Chương 109: Tranh giành
- Chương 110: Cái bẫy
- Chương 111: Do dự thoáng qua
- Chương 112: Có vui không?
- Chương 113: Nối lại tình xưa?
- Chương 114: Đau
- Chương 115: Vậy cô nói cho anh ấy biết, tôi mắc bệnh nguy kịch
- Chương 116: Tạm được
- Chương 117: Tôi có một điều kiện
- Chương 118: 10 vạn, không mặc cả
- Chương 119: Thính lực của tôi không tốt lắm
- Chương 120: Người mẫu
- Chương 121: Cô đâu có chọc giận anh
- Chương 122: Không đáng
- Chương 123: Cuộc thi kết thúc
- Chương 124: Tình hình không lạc quan
- Chương 125: Nhà họ Lục sẽ không thương hại cô đâu
- Chương 126: Bất tri bất giác
- Chương 127: Chung tiểu thư vô tâm
- Chương 128: Cô có thể chịu trách nhiệm không?
- Chương 129: Lời xin lỗi vô nghĩa
- Chương 130: Tình cảm thì có thể vun đắp được
- bình luận