Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Chương 58: Thuyết âm mưu

Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em Chương 58: Thuyết âm mưu
Người phụ nữ kia chột dạ, né tránh tầm mắt Chung Hi: “Cô nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu!”

“Không sao, tôi sẽ không so đo với cô, nhưng cô hãy nói cho người sai bảo cô sau lưng, Chung Hi tôi không phải ăn chay đâu, cô ta cứ ở đấy chờ tôi đi.”

Không phải Ôn Nguyễn Nhi, mà là Từ Á.

Chung Hi buông tay ra, quét mắt nhìn lướt qua những người đang xem náo nhiệt kia: “Nhìn cái gì vậy? Muốn thì xuống biển thì nhảy thẳng xuống đi, không cần phải xếp hàng.”

Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô đi về phía khách sạn.

“Cô ấy thật sự là bất lịch sự!”

“Hình như là thực tập sinh của MON, rừng lớn rồi, chim gì cũng có*.”

*rừng lớn rồi, chim gì cũng có: ý là rừng cây có các loài chim, cả chim có lợi cũng có chim có hại, một tập thể lớn có người tốt cũng sẽ có người xấu.

Chỉ có người phụ nữ kia đứng nguyên tại chỗ một hồi lâu, mới phục hồi lại tinh thần, rồi nhanh chóng chạy về phía bên kia của bãi biển.

Nhưng cô ta vừa đi chưa được mấy bước, đã bị nhân viên của khách sạn chặn đường đi: “Đi theo chúng tôi một chuyến.”

“Cái gì? Mấy người thả tôi ra!”

Cô ta cho rằng mình không thừa nhận, Chung Hi sẽ không có chứng cớ, không nghĩ tới, cô ta trực tiếp bị dẫn vào một căn phòng tối đen.

Trước mặt có mấy người, cũng không biết ai.

“Ai bảo cô làm như vậy?”

“Anh nói cái gì, tôi nghe không hiểu!” Cô ta hét lên, chỉ nhìn thấy một bóng mờ ở cửa sổ phía trước.

Một giây sau, đèn trong phòng bật lên, Bạc Lương Thần lạnh lùng nhấc mắt lên: “Nghe không hiểu?”

Toàn thân người phụ nữ run lên, đương nhiên cô ta biết Bạc Lương Thần, cũng biết Ôn Nguyễn Nhi, bởi vì cô ta chính là trợ lý trang điểm của Ôn Nguyễn Nhi.

Đón nhận ánh mắt xem xét kĩ của người đàn ông, Trần Hiểu Nhu bịch một tiếng quỳ xuống đất.

“Bạc... Bạc tiên sinh.”

Trần Hiểu Nhu run rẩy quỳ xuống, bất đắc dĩ, đem toàn bộ kế hoạch nói ra.

Ôn Nguyễn Nhi và Từ Á đưa cho cô ta một khoản tiền, muốn cô ta tạo bẫy cho Chung Hi.

Một khi Chung Hi rơi xuống biển, tuyệt đối không có khả năng sống sót.

Với tư cách là người nước ngoài, bọn họ không nơi nương tựa ở địa phương, sau khi Chung Hi xảy ra chuyện không may, nếu như không có người thân bạn bè vì cô ra mặt, cảnh sát và đại sứ quán cũng sẽ không điều tra.

Một chiêu này, giết người không thấy máu.

Bạc Lương Thần đứng dậy: “Lát nữa, Chung Hi sẽ tìm đến cô, cô phải thẳng thắn với cô ấy tất cả, nhưng mà, không thể nói cô đã từng gặp tôi, hiểu không?”

Trần Hiểu Nhu liên tục gật đầu: “Hiểu!”

Bạc Lương Thần phất tay, lập tức có người kéo Trần Hiểu Nhu ra ngoài, anh chăm chú nhìn đêm tối mênh mông, con mồi của anh, làm sao có thể bị người khác hại chết.



......

Sau khi Chung Hi trở lại khách sạn, trực tiếp đi tới quầy lễ tân, viện một cái cớ đơn giản, lập tức hỏi được thân phận của người phụ nữ kia, cô đã trải qua chuyện đổ nát của nhà họ Chung, người thân ly tán, gặp chuyện cũng thêm vài phần cảnh giác.

Trong bóng tối, cô cảm thấy nhất định là ba cô ở trên trời phù hộ cho cô.

“Tiểu thư, người bạn này của cô ở phòng 309.”

“Được rồi, cảm ơn.”

Chung Hi thu hồi tầm mắt, bước nhanh vào thang máy.

Lúc này, Trần Hiểu Nhu đang ở trong phòng chờ, vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, trái tim đột nhiên đập thình thịch rạo rực, thật đúng là bị Bạc Lương Thần đoán từ trước, thật sự là Chung Hi đến tìm cô ta.

Hai người bọn họ cộng lại, mấy cái Từ Á so ra vẫn kém.

Trần Hiểu Nhu bị Chung Hi chất vấn vài câu, thì giả vờ dựa theo ý tứ của Bạc Lương Thần, nói thẳng ra.

“Chung tiểu thư, tôi thật sự là nhất thời bị ma xui quỷ nhập, là tôi vô tâm, xin cô hãy tha thứ cho tôi, được không?” Trần Hiểu Nhu thấp giọng nói.

Nói trắng ra, cô ta cũng chỉ là một quân cờ trong tay người khác.

Chung Hi hàn phóng gật đầu: “Có thể.”

“Cảm ơn!”

“Bất quá, cô phải giúp tôi làm một việc, bằng không tôi sẽ đem những lời của cô vừa rồi ghi âm, giao cho Ôn Nguyễn Nhi.” Chung Hi cười ôn hòa, vẻ mặt vô hại.

Trần Hiểu Nhu cả kinh trong lòng.

Chung Hi trước mắt này, vậy mà tâm tư so với Ôn Nguyễn Nhi hay Từ Á còn xa hơn.

“Cô muốn tôi làm gì?”

Chung Hi đem kế hoạch của mình nói ra một lần, Trần Hiểu Nhu nuốt nước miếng, trong lòng yên lặng tiếc hận thay Ôn Nguyễn Nhi.

“Tôi đồng ý, cô có thể xóa bản ghi âm? Nếu Ôn Nguyễn nhi biết tôi phản bội cô ấy, sau này tôi sẽ không thể lăn lộn trong cái nghề này.”

Cho tới nay Ôn Nguyễn Nhi đối với cô ta đều không tốt, thường xuyên coi cô ta như người giúp việc mà sai bảo.

Bằng không, cô ta cũng sẽ không dễ dàng đem Ôn Nguyễn Nhi khai ra như vậy.

“Không thành vấn đề, sau khi chuyện thành công, tôi nhất định sẽ xóa.” Chung Hi nói xong, đóng cửa rời đi.

Thời gian của cô không còn nhiều, phải nhanh chóng chuẩn bị, cô vốn muốn ổn định ở MON trước, sau đó chậm rãi báo thù, nhưng Ôn Nguyễn Nhi tự mình đưa tới cửa, cũng đừng trách cô.

Sự trừng phạt cho kẻ giết người.

Mục đích của Chung Hi rất rõ ràng, chính là muốn một kích là trúng, Ôn Nguyễn Nhi quan tâm nhất, không phải là Bạc Lương Thần sao?

Cô đến quầy lễ tân của khách sạn đặt một bó hoa và bánh ngọt, sau đó tiền còn lại trong thẻ, mua một chiếc váy màu đỏ, đúng vậy, chính là bộ váy liền áo màu đỏ chót.

Giá cả phải chăng, hiệu quả kinh người.

Chung Hi vốn có làn da rất trắng, cô xõa tóc xuống, mặc cái váy kia vào, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, chỗ thắt lưng váy lại phác họa dáng người gợi cảm của cô, sau đó, thay một đôi giày cao gót.



Cô cứ như vậy đi thẳng vào thang máy.

Ở lầu 15 lượn một vòng ở chỗ Ôn Nguyễn Nhi và Bạc Lương Thần, sau đó lại đến lầu tám của trợ lý Mẫn lượn một vòng, liên tiếp đi ba lượt, cô cũng có chút mệt mỏi.

Nhưng cuối cùng cô đã gặp được nhân vật mục tiêu.

“Trợ lý Mẫn! Anh đây là đang muốn đến phòng của Bạc tổng phải không?”

Trợ lý Mẫn nghe được một tiếng này, cả người đều mù mờ, cửa thang máy mở ra, cũng không biết phải đi vào.

“Chung tiểu thư?”

Chung Hi nở nụ cười: “Nhanh lên, tôi còn muốn lên tầng.”

“A, được.” Trợ lý Mẫn vội vàng bước vào thang máy.

Chung Hi giải thích: “Đây là hoa mà nhà thiết kế công ty chúng tôi đặt mua, có đẹp không?”

Trợ lý Mẫn phụ họa vài câu, cửa thang máy mở ra, anh ta tự nhiên đi ra khỏi thang máy.

Chung Hi cố ý đi theo phía sau anh ta ở khoảng cách không xa không gần, trong lòng mặc niệm, Ôn Nguyễn Nhi, chắc hẳn là mỗi giây mỗi phút cô đều chú ý đến động tĩnh trong phòng Bạc Lương Thần.

Quả nhiên, khi trợ lý Mẫn gõ cửa phòng Bạc Lương Thần, Ôn Nguyễn Nhi thò người ra.

Vốn định nói cái gì, sau khi nhìn thấy Chung Hi, ánh mắt cô ta trừng thật lớn.

“Chung Hi? Sao cô lại ở tầng này!”

Chung Hi giả vờ như bị phát hiện, thể hiện ra diễn xuất hoàn mỹ không tỳ vết: “Tôi, tôi đi ngang qua thôi.”

Cô nói xong, ôm bó hoa trước ngực, mỉm cười nói với trợ lý Mẫn: “Vậy lần sau gặp.”

Trợ lý Mẫn xuất phát từ lễ phép, gật đầu.

Nhìn chằm chằm Chung Hi đang đi xa, ngón tay Của Ôn Nguyễn Nhi gắt gao bấm vào kẽ hở trên cửa.

Hoa và bánh ngọt trong tay Chung Hi, không phải là Bạc Lương Thần bảo trợ lý Mẫn đưa cho cô ta chứ!

Nghĩ đến khả năng này, Ôn Nguyễn Nhi sau khi thấy Bạc Lương Thần mở cửa, đoạt trước một bước lách người vào.

“Lương Thần, anh vẫn luôn làm việc sao?”

Máy tính trên mặt bàn của người đàn ông còn mở tin tức hội nghị, anh thấy Ôn Nguyễn Nhi xông vào trong, đưa tay ngăn cô ta lại.

Anh hạ thấp giọng: “Em ở chỗ này chờ một chút.”

Ôn Nguyễn Nhi đang vì Chung Hi mà tức giận đến ngu người, trực tiếp xông vào.

“Trợ lý Mẫn, kéo cô ấy ra ngoài.”

Bạc Lương Thần cảm thấy Ôn Nguyễn Nhi thật sự quá ngây thơ rồi, anh tắt máy tính xách tay, không muốn để cho đối tác nhìn thấy bất kỳ trò hề nào làm tổn hại đến hình tượng của mình.

Trợ lý Mẫn tốn rất nhiều sức lực, mới đưa được Ôn Nguyễn Nhi trở về phòng cách vách, anh ta trở lại phòng, chỉ thấy sắc mặt Bạc Lương Thần trầm xuống.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận