“Nàng phải về Từ gia sao?”
Hôm qua Vân Nùng mới nảy ra ý muốn chuyển ra khỏi Từ gia, nên cũng không nhiều người biết, Cố Tu Nguyên tất nhiên là không thể nào biết, hắn nghĩ nghĩ lại nói:
“Từ gia đối đãi với nàng cũng không tốt, việc hôn sự kia cũng xong rồi, chi bằng nhân cơ hội này nàng chuyển ra ngoài đi.”
Ý tưởng của hai người xem như không hẹn mà trùng.
Vân Nùng có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn:
"Ngươi cũng biết không ít nhỉ."
Cố Tu Nguyên thản nhiên nói:
“Ta có cho người đi thăm dò.”
Hơn nữa không có nửa điểm hối hận.
Vân Nùng nhíu mày nói:
“Ta không nghĩ rằng ngươi lại cho người đi thăm dò tình hình của ta.”
Cố Tu Nguyên đối diện với nàng, vuốt cằm nói:
“Được.”
Không đợi Vân nùng nói gì nữa, hắn lại liền bổ sung thêm:
“Sau này nếu như có chuyện gì, nàng có thể trực tiếp nói với ta, như vậy thì sẽ tốt hơn.”
Vân Nùng cũng không trả lời câu này của hắn, xoay người muốn đi.
“Ta đưa nàng đi.”
Cố Tu Nguyên đi theo, thấp giọng cười nói:
“Bộ dạng hiện giờ của nàng cũng không thể tự mình trở về đâu.”
Thật sự là thắt lưng của Vân Nùng rất đau, nếu nơi này không phải là nam phong quán thì giờ phút này nàng nhất định sẽ đi ngủ bù. Phủ trưởng công chúa cũng không gần nam phong quán, nếu muốn tự mình đi về thì cũng thật khó khăn.
Nghĩ như vậy, nàng liền liếc mắt nhìn Cố Tu Nguyên rồi sau đó nói:
“Được.”
Một lúc sau thì bà chủ liền đi lên đón, bà vốn muốn thay Cảnh Ninh truyền lời, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt của Cố Tu Nguyên, bà sững sờ không thể thốt nên lời.
“Ta sẽ đưa nàng ấy về,”
Thanh âm của Cố Tu Nguyên lạnh lùng nói:
“Còn về phần chuyện hôm qua…”
“Xin ngài yên tâm,”
Bà chủ hiểu ý, vội vàng cam đoan nói:
“Người ở nam phong quán này luôn giữ bí mật, tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa điểm gì.”
Lời bà nói cũng không phải không đúng, dù sao người đến nam phong quán này đều là người giàu có phú quý, ai cũng chẳng muốn chuyện riêng của mình bị bại lộ. Nếu không giữ mồm giữ miệng thì những người đó sao có thể dám đến nơi này.
Vân Nùng đi theo bên cạnh Cố Tu Nguyên, mặt cũng không ngẩng lên.
Cố Tu Nguyên nghĩ nghĩ, bảo bà chủ tìm một cái khăn cho nàng đội lên, để khi ra cửa tránh bị người ta nhìn thấy.
Ra khỏi nam phong quán, Cố Tu Nguyên đỡ nàng lên xe, Vân Nùng mới nhẹ giọng nói:
“Không đi Từ gia, đi đến phủ trưởng công chúa.”
Cố Tu Nguyên nhìn nàng một lát, sau đó phân phó cho lái xe rồi hỏi:
“Xem ra nàng đã ra khỏi Từ gia rồi? Cho nên hôm qua mới cùng Cảnh Ninh đến đây, lại bị nàng ấy kéo đến à?”
Hắn đoán thật chuẩn xác, Vân Nùng dựa vào thành xe nhắm mắt lại nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
“ Sau này nàng muốn ở chỗ Cảnh Ninh sao?” Cố Tu Nguyên nhất quyết không tha.
“Không,”
Vân Nũng không mở mắt, hàm hồ đáp:
“Ta đã mua một ngôi nhà, chờ dọn dẹp xong thì sẽ chuyển qua.”
Nghe xong thì Cố Tu Nguyên cũng im lặng một chút, lát sau lại mở miệng:
“Sao nàng không chuyển đến chỗ của ta?”
Vân Nùng đang muốn nhanh đi ngủ, bỗng dưng bị một câu này của hắn làm cho bừng tỉnh, không chút do dự từ chối:
“Không cần,”
Thấy Cố Tu Nguyên còn muốn nói nữa, vẻ mặt nàng đau khổ cầu xin:
“Xin thương xót, để cho ta ngủ một lát đi, ta đang rất khó chịu.”
Nàng cũng không nói dối, đêm qua có chút hơi quá, nếu sáng nay không có chút điểm tâm thì có lẽ chẳng còn tinh lực gì để nghiến răng với Cố Tu Nguyên như thế này.
Cố Tu Nguyên thay nàng điều chỉnh gối, lại bất chợt nhớ đến lúc khi hai người mới gặp nhau.
Khi đó hắn làm nhạc sĩ bên trong nam phong quán, may rủi làm sao lại đụng phải Vân Nùng đang say rượu, chỉ nói qua hai ba câu liền theo nàng trở về phủ.
Vân Nùng lúc trước nói với hắn rằng hai người chính là gặp sắc nảy ra ý, bây giờ nghĩ lại cũng không xem là sai. Khi lần đầu tiên thấy Vân Nùng, hắn cũng có chút động tâm, nếu không với tính tình của hắn thì làm sao có thể vội vàng theo nàng về phủ chứ?
Tửu lượng của Vân Nùng cũng không tính là tốt, cũng chẳng làm giá quận chúa gì mà chỉ là một cô nương ngây thơ, vừa lên xe ngựa, nàng giống như con bạch tuột quấn quít lấy hắn, một chút đáng yêu nhưng cũng rất mê người.
Cố Tu Nguyên trước đó không phải loại người sa vào tửu sắc, nhưng khi đó lại bị một tiểu cô nương câu dẫn hôn lấy hôn để, suýt chút nữa hắn còn muốn nàng ngay trên xe.
Cho đến khi đến phủ quận chúa, quần áo hai người không còn chỉnh tề nữa, hắn vân vê quần áo, lại cầm áo choàng khoác cho Vân Nùng, nghe nàng chỉ đường để ôm nàng trở về phòng.
Cố Tu Nguyên còn tưởng rằng Vân Nùng là khách quen ở nam phong quán, hơn nữa hắn cũng không có kinh nghiệm gì nhiều, bị trêu chọc thật sự là khó nhịn, cho nên lần đầu cũng không chuẩn bị nhiều, xem như làm khổ Vân Nùng rồi.
Vân Nùng về điểm này chỉ mới đọc trên sách vở, nhưng không ngờ khi thực hành lại như khổ hình vậy, chỉ cảm thấy bản thân như bị chém thành hai nửa, đau đến mức tỉnh rượu.
Vân Nùng sợ đến mức rơi lệ, liền muốn đuổi hắn ra ngoài.
Trong lòng Cố Tu Nguyên mặc dù cũng thương tiếc, nhưng cũng không theo ý Vân Nùng, mà là nhẫn nại chậm rãi trấn an nàng.
Hai người là gặp sắc nảy ra ý, chỉ thấy mặt, ngay cả họ tên lẫn nhau cũng chưa biết rõ ràng, liền có quan hệ thân mật nhất.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Tu Nguyên nhìn một giường hỗn độn, cơ hồ có chút khó có thể tin, hắn hoài nghi bản thân mình cũng say rượu, nếu không thì sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Lý trí nói cho hắn biết, hắn nên lập tức rời đi, trở về hoàn tất những công việc còn dang dở, chứ không phải ở trong này ôn nhu với nhau.
Nhưng khi thấy Vân Nùng đang nặng nề ngủ, hắn lại không thể đứng dậy.
Không biết là mơ cái gì, Vân Nùng hướng về phía hắn nhỏ giọng nói:
“Không cần… ta mệt.”
Nếu nghe kĩ còn có thể nghe ra câu “Xin thương xót”.
Cố Tu Nguyên bị bộ dạng này làm cho dở khóc dở cười, trong lòng không biết làm sao, cuối cùng lại lựa chọn không rời đi. Rồi sau đó, hắn cũng được giữ lại phủ quận chúa.
Vân Nùng rất tin tưởng hắn, đem mọi chuyện ở hậu trạch giao cho hắn làm, hắn muốn rời đi mấy ngày cũng được, nàng chưa bao giờ hỏi nhiều…
Cố Tu Nguyên đang nghĩ chuyện xưa, bất tri bất giác, xe ngựa đã đến trước cửa phủ trưởng công chúa, lái xe nhỏ giọng nhắc nhở khiến hắn bừng tỉnh. Vân Nùng đang tựa vào vai hắn chợp mắt cũng tỉnh lại, ngồi thẳng lên, thoạt nhìn cũng không cao hứng lắm.
Vân Nùng xưa nay tính nết coi như ôn hòa, nhưng rất ghét khi bị người ta làm phiền giấc ngủ, lần nào như vậy thì nàng cũng oán giận hắn, nhưng hôm nay lại không nói gì, vén váy muốn xuống xe.
Cố Tu Nguyên theo bản năng gọi nàng một tiếng, nhưng khi Vân Nùng quay đầu lại thì hắn lại không nói lời nào, chỉ có thể nói vài câu dặn dò sức khỏe.
Vân Nùng nghiêng tai nghe xong, không chút để ý đáp:
“Biết rồi.”
Nói xong, liền đi lên bậc thềm phủ trưởng công chúa, chậm rãi đi vào bên trong.
Cố Tu Nguyên nhìn bóng lưng của nàng, trong xe vẫn phảng phất mùi hương quen thuộc của nàng, rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta nhớ mãi.
Trong lòng hắn có chút phức tạp, sau một lúc lâu mới phân phó cho lái xe:
“Hồi phủ.”
Bên cạnh hắn còn có việc phải hoàn thành, hắn cũng chỉ có thể từ từ tiếp cận Vân Nùng.
Chỉ cần người còn ở bên hắn thi cũng đủ rồi.
****
Vân Nùng người đầy mệt mỏi trở về phủ trưởng công chúa, các thị nữ trong phủ cũng đã biết nàng, mà hôm qua Cảnh Ninh cũng đã cho người dọn dẹp chỗ ở cho nàng, cho nên nàng cũng không cần nói nhiều.
Nàng xốc lại tinh thần hỏi tình hình Cảnh Ninh rồi đi đến nội thất ngủ, cho đến giữa trưa khi Cảnh Ninh từ trong cung về, nàng mới tỉnh lại.
“Thái hoàng thái hậu vẫn khỏe chứ?”
Vân Nùng vừa thấy Cảnh Ninh liền lập tức hỏi.
“Hôm qua bệnh tình tái phát, Doãn thần y cũng các thái y vất vả một đêm, đến sáng nay coi như cũng ổn.”
Cảnh Ninh hình như cả đêm không ngủ, uống chén trà trên bàn, lại hỏi Vân Nùng:
“Đêm qua ta vội vàng đi, ngươi….”
Cảnh Ninh muốn nói lại thôi, như là không biết phải hỏi chuyện này như thế nào.
“Không có trở ngại gì, ngươi không cần lo lắng đâu.”
Vân Nùng cũng không biết nên nói thế nào về mối quan hệ rối mù của nàng với Cố Tu Nguyên, nhưng cũng không thể giấu giếm Cảnh Ninh, chỉ có thể ấp a ấp úng nói như vậy.
Cảnh Ninh hiểu được ý tứ đó, sau một lúc lâu cũng không thể thốt nên lời, cuối cùng thở dài:
“Nếu như ngươi đã nghĩ kĩ thì ta cũng không có gì để nói…Chỉ là, ngươi nhất định không được giống như năm đó.”
“Ta biết.” Vân Nùng gật gật đầu.
Mọi người đều có quyền riêng, mặc dù Cảnh Ninh đối đãi với Vân Nùng như em gái thân thiết, nhưng cũng không nhúng tay vào tất cả mọi chuyện, sau khi dặn dò một câu như vậy cũng không hỏi thêm nữa.
Vân Nùng còn sững sờ một lát mới nhớ đến Thúy Kiều, cho người đến Từ gia rước Thúy Kiều và Chúc ma ma đến phủ trưởng công chúa.
“Những cái này đều là thứ chúng ta mang theo từ tiền đường, các trang sức xiêm y đều ở lại Từ gia.”
Thúy Kiều nheo mắt nhìn vẻ mặt Vân Nùng, dè dặt cẩn trọng hồi bẩm nói:
“Còn nữa, tứ cô nương đặc biệt tới hỏi thăm, còn nói chuyển ra ngoài cũng tốt, chỉ là mong tiểu thư đừng quên nàng ấy, hy vọng có thể gặp nhau.”
Vân Nùng bị những lời này làm cho tức cười, nhìn Thúy Kiều thở dài:
“Hôm qua ta có chút tức giận, nếu không thì nên đến chỗ tứ muội muội chào tạm biệt.”
Dù sao ở Từ gia thì quan hệ giữa nàng và Từ Tư Xảo là tốt nhất.
Thúy Kiều thấy nàng lộ ra ý cười, không còn bộ dạng đầy tâm sự như lúc nảy, phụ họa nói:
“Tứ cô nương thật sự rất tốt.”
Chúc ma ma đánh giá phòng ở, nhịn không được hỏi:
“Tiểu thư, sau này chúng ta phải làm thế nào mới tốt đây?”
Mặc dù bà thấy Từ gia cũng không tốt lành gì, nhưng hôm nay đến phủ trưởng công chúa liền cảm thấy có chút bất lực.
“Đại trưởng công chúa thấy ta có tay nghề điều chế hương tốt, nên đối đãi tốt lắm.”
Vân Nùng biện minh ngụy trang, an ủi nói:
“Chúng ta ở trong này mấy ngày, đợi đến khi A Lăng tìm được ngôi nhà tốt thì sẽ chuyển qua. Đến lúc đó cũng không cần lo, ta tất nhiên sẽ tự buôn bán kiếm tiền, muốn làm gì thì làm cái đó.”
Chúc ma ma nghe nàng nói vậy, trong lòng cũng yên tâm một chút, lập tức cảm khái nói:
“Chỉ mong Từ gia đừng động tay động chân đến chúng ta nữa.”
Vân Nùng cười cười, cúi đầu nhấp chén trà:
“Ngươi cứ yên tâm đi.”