Cuộc Sống Sau Khi Trọng Sinh Của Bạch Nguyệt - Chương 38

Cuộc Sống Sau Khi Trọng Sinh Của Bạch Nguyệt Chương 38
Lúc trước Vân Nùng tranh cãi với Sở Tử Du chủ yếu là do nàng ta làm khó dễ quá mức, lại cứ không chịu giải thích rõ ràng, sau khi biết rõ chân tướng sự tình, Vân Nùng tức giận với Từ gia và chuyển ra khỏi đó.

Dù sao thì việc này là do lão thái thái khơi mào, nàng và Sở gia đều bị lợi dụng. Bây giờ Sở Tử Du lại chủ động xin lỗi, nàng cũng chẳng cần để bụng làm gì.

Thấy Vân Nùng nhẹ nhàng chấp nhận lời xin lỗi, Sở Tử Du có chút kinh ngạc, chần chờ nhìn nàng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Vân Nùng nghi hoặc hỏi:

“Sao vậy, còn có chuyện gì sao?”

“Không,”

Sở Tử Du vội vàng vẫy vẫy tay, sau đó lại ấp a ấp úng giải thích:

“Ta chỉ là không ngờ rằng….”

Mới nói được nửa câu nàng liền ngập ngừng, Vân Nùng lắc lắc đầu cười nói:

“Không ngờ rằng ta dễ nói chuyện như vậy à?”

Sở Tử Du ngượng ngùng nở nụ cười nhẹ.

“Chẳng lẽ ta giống người hung hãn khó gần lắm sao?”

Vân Nùng chỉ chỉ bản thân nói câu chế nhạo, rồi lập tức lại nói:

“Chuyện cũng qua rồi, hiểu lầm cũng đã được làm sáng tỏ, ta không để bụng thì ngươi cũng không cần quan tâm đâu.”

Vân Nùng càng như vậy thì Sở Tử Du lại càng cảm thấy thẹn thùng, nhịn không được lại hỏi:

“Lúc tiệc thọ yến của tổ mẫu, ngươi và Từ tam cô nương nổi lên tranh cãi, có chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Lúc đó Từ Tư Nhụy ghi hận với Vân Nùng, cố ý ngã rồi đổ tội cho Vân Nùng, diễn kịch trước mặt Sở Huyền Vũ để phá hủy danh dự của nàng.

Cũng bởi vì chuyện này nên Sở gia mới hạ quyết tâm cân nhắc lại chuyện hôn sự này.

Sở Tử Du vốn cảm thấy Vân Nùng hơi kiêu căng, bây giờ biết được màn diễn kịch của Từ gia, nàng cũng có chút nghi ngờ với chuyện này. Dù sao thì với bộ dáng hiện giờ của Vân Nùng không giống như là người đã làm ra những chuyện đó.

Vân Nùng cũng không định giải thích rõ ràng chân tướng, chỉ khẽ cười nói:

“Chuyện này phải chứng kiến tận mắt, ta cũng không thể nào biện bạch gì được, chẳng qua là ngươi muốn tin bên nào mà thôi.”

Thực sự thì lúc đó Sở gia cũng đã có ý định từ hôn, sự việc kia chỉ là giọt nước tràn ly để nhà người ta đưa ra một lý do đúng đắn thôi. Vân Nùng cũng chẳng muốn gả cho Sở gia nên nàng cũng lười đi so đo. Sở Tử Du cũng không nghe ra ý tứ châm chọc trong lời của nàng, chỉ thở dài.

“Chuyện đã rõ rồi, ngươi cũng không cần ở đây giải thích làm gì đâu.”

Vân Nùng giương mắt nhìn Sở Tử Du, cười chế nhạo:

“Hay là ngươi muốn ở trong này một chút để tránh quấy rầy bọn họ?”

Gò má Sở Tử Du lập tức ửng đỏ, nhỏ giọng nói:

“Ngươi nhìn ra rồi sao?”

Tính khí của Sở cô nương này không thể che giấu được, chuyện trong lòng cũng khó giấu được, Vân Nùng cười gật gật đầu.

Lúc nảy ba người bọn họ đi vào, nàng đã mơ hồ đoán ra rằng Sở Tử Du muốn tác hợp cho tam ca và Mạnh cô nương, cho nên mới lấy lý do đến mua hương liệu để cho hai người họ gặp nhau.

Đây cũng là lí do vì sao lúc nảy Sở Tử Du vừa thấy nàng lại xấu hổ như vậy.

Hai nhà Sở, Mạnh hiện thời cũng được coi là môn đăng hộ đối, cửa hôn nhân này thật sự cũng rất thích hợp. Suy nghĩ ban đầu của Sở Tử Du là như vậy nhưng lại bị Vân Nùng vạch trần, cho nên nàng liền nhanh chóng rời khỏi.

Vân Nùng nhẹ nhàng thở ra khi thấy nàng ấy rời đi, nhưng Sở Tử Du mới đi được hai bước đã quay đầu lại giống như là nhớ tới chuyện gì.

“Lại như thế nào?” Vân Nùng nhẫn nại hỏi.

“Lần trước ta đến nơi này có thấy một loại hương tên là tùng giản, nhưng lúc nảy ta hỏi A Lăng cô nương thì nàng ấy lại nói không có.”

Sở Tử Du mím mím môi, dè dặt cẩn trọng hỏi:

“Khi nào thì có thể có lại?”

“Hoài Nam gặp tai họa, một số nguyên liệu thật sự rất quý hiếm cho nên gần đây khó có thể điều chế lại được.”

Vân Nùng mơ hồ giải thích, sau đó nhìn về phía nàng,

“Ngươi biết hương liệu này là do ta điều chế sao?”

Nếu không thì nàng ấy cũng không đặc biệt hỏi Vân Nùng.

Sở Tử Du đứng thẳng tắp, ngón tay có chút co quắp lại, thấp giọng nói:

“Chuyện này cũng không phải bí mật gì, từ lúc ngươi chuyển ra khỏi Từ gia đến phủ đại trưởng công chúa Cảnh Ninh ở nhờ thì bắt đầu có nhiều người đàm tiếu về việc này….”

Tuy rằng Sở Tử Du không nói hết lời nhưng nghe như vậy cũng hiểu những lời đàm tiếu kia cũng không có gì hay ho.

Vân Nùng bình thản “À” một tiếng, chuyện người ta nói sau lưng thì nàng cũng không để tâm làm gì cho mệt thân. Sở Tử Du lại dè dặt giải thích:

“Ta thực sự thích hương liệu do ngươi điều chế, cũng chưa đàm tiếu điều gì quá đáng.”

Nàng là người thẳng tính, lúc trước là do hiểu lầm mới tranh cãi với Vân Nùng, nhưng từ sau khi biết chân tướng sự việc nàng luôn cảm thấy áy náy trong lòng, thậm chí nghe người ta nói xấu nàng còn nói đỡ Vân Nùng vài câu.

Vân Nùng nhịn không được nở nụ cười nhẹ, nhẹ nhàng nói:

“Ta biết rồi.”

“Ngươi vừa nói là nguyên liệu gì?”

Sở Tử Du thấy nàng cười nên nói tiếp:

“Nếu có thể tìm được thì ngươi có thể giúp ta điều chế lại mùi hương tùng giản không?”

“Là đặc sản sâm lan ở Hoài Nam.”

Vân Nùng ngửa đầu nhìn nhìn sắc trời, rồi quay lại nhìn Sở Tử Du với vẻ mặt mong chờ,

“Nếu ngươi có thể tìm được thì ta đương nhiên sẽ điều chế hương giúp ngươi.”

Sở Tử Du nói câu đa tạ rồi cuối cùng mới rời khỏi. Vân Nùng rũ mắt nhìn chằm chằm hoa văn thêu trên áo một lát để chờ A Lăng đến.

“Bọn họ rời đi rồi à?” Vân Nùng đứng lên thuận miệng hỏi.

A Lăng gật gật đầu:

“Đi rồi, họ mua rất nhiều mùi hương.”

Vân Nùng nao nao, sau đó cười lắc lắc đầu đứng dậy đi về phía trước. A lăng cũng đi theo sau, tuy trong lòng có nhiều nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều. Bình thường cũng có vui đùa, nhưng nếu Vân Nùng không chủ động nhắc tới thì nàng cũng sẽ không tò mò nhiều.

Ban đầu Vân Nùng đang tràn đầy phấn khởi muốn đích thân đứng bán hương liệu, nhưng sau chuyện này cũng chẳng còn hứng thú nữa, cho nên nàng lại nhắc đến việc khai trương cửa hàng mới.

Vân Nùng tính toán nói:

“Ta sẽ trở về viết tấm biển hiệu, ngày mai ngươi cho thợ thủ công đến lắp biển rồi dọn dẹp lại tất cả, chờ ngày lành tháng tốt thì chúng ta sẽ chuyển qua. Nếu như thiếu cái gì thì cứ việc nói với ta.”

“Được.” A Lăng đồng ý.

Vân Nùng ngồi trong cửa hàng một lát rồi đi về nhà. Mọi chuyện tiếp theo cũng thật trôi chảy, Vân Nùng tự viết bảng hiệu rồi tự điều chỉnh bố trí lại cửa hàng mới.

Vài ngày sau Sở Tử Du cho người đem nguyên liệu đã được tìm thấy kia đến Ỷ La Hương, vì trước đó Vân Nùng đã đồng ý cho nên cũng phải tranh thủ thời gian để điều chế chút hương tùng giản để người ta đưa đến Sở gia.

Chớp mắt cũng đã đến ngày lành tháng tốt, cửa hàng mới cũng được khai trương.

Vân Nùng cũng không kêu A Lăng chuẩn bị tiệc chúc mừng khai trương gì cả, nàng trực tiếp treo tấm bảng hiệu rồi coi như đã khai trương.

Cửa hàng lúc trước hơi nhỏ nên Vân Nùng cũng không thường xuyên lui tới, bây giờ cửa hàng mới này có lầu trên lầu dưới rất rộng rãi, trên lầu còn có chỗ để uống trà và thưởng thức mùi hương cho nên nàng rất thích.

Không bao lâu thì Từ Tư Xảo cũng chạy đến chúc mừng. Trước đó lão thái thái còn bảo nàng đến nói bóng nói gió nhắc nhở chuyện Vân Nùng giúp Từ gia, nàng cũng ậm ừ nhưng vừa lên lầu gặp Vân Nùng thì nàng cũng chẳng muốn nói nữa. Ngày lành tháng tốt như vậy, nàng cũng không muốn phá hỏng ngày vui vẻ như này.

Vân Nùng dựa người vào cửa sổ, sau khi nghe được tiếng bước chân liền quay đầu lại, lộ ra chút ý cười:

“Ngươi tới sớm vậy.”

Hôm nay Vân Nùng trang điểm hơi tỉ mỉ, mái tóc dài mượt, một chút son đỏ trên đôi môi mọng nước, dây thắt lưng màu đỏ buộc quanh eo của nàng, thật xinh đẹp khiến người ta động lòng.

Từ Tư Xảo cũng không khỏi sửng sốt trong thoáng chốc, rồi sau đó khen ngợi:

“Hôm nay Vân tỷ thật xinh đẹp.”

Vân Nùng mời nàng ngồi xuống rồi châm trà, tán gẫu chút chuyện làm ăn buôn bán.

Ỷ La Hương mới khai trương cho nên khách đến cũng hơi đông, Vân Nùng để Thúy Kiều xuống phụ giúp A Lăng. Cho đến giữa trưa khách mới vơi bớt, sau khi Vân Nùng tiễn Từ Tư Xảo thì nàng để Thúy Kiều và A Lăng ăn cơm, còn mình xuống lầu để coi cửa hàng.

Lúc này cũng không có khách đến, Vân Nùng chống tay nhàm chán lật lật đống sổ sách trước mặt.

Mặc dù bây giờ nàng cũng làm ăn buôn bán nhưng vẫn không thích xem sổ sách như trước đây, tất cả đều giao cho A Lăng quản lý, cho nên mới giở vài trang đã cảm thấy choáng đầu hoa mắt.

“Quên đi.”

Vân Nùng biết bản thân mình không có đam mê thiên phú đó cho nên cũng không làm khó bản thân, nàng muốn đem sổ sách khép lại nhưng đột nhiên bị một người lấy tay đè lại.

Bàn tay trắng nõn thon dài, còn có thể thấy được những sợi gân xanh. Vân Nùng sợ tới mức run cả người lên, xém chút nữa té xuống, nàng vội vàng vịn vào bàn rồi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt mang theo ý cười của Cố Tu Nguyên.

So với lần cuối gặp nhau thì hắn có chút gầy hơn, có chút tiều tụy hơn, nhưng ánh mắt lại rất kiên định sáng quắc.

Lần đó Cố Tu Nguyên nói là hắn sẽ bận bịu một thời gian nên không thể đến gặp nàng, nếu có gì quan trọng thì nàng có thể cho người đến tìm hắn. Nhưng Vân Nùng cũng không chủ động đến tìm hắn, cũng chẳng có gì quan trọng để nhờ hắn.

Thấy hắn, Vân Nùng thở phào một cái, vuốt vuốt ngực:

“Ngươi hết bận rồi sao?”

“Tạm thời thì hết bận rồi.”

Cố Tu Nguyên không muốn đề cập chuyện triều chính với nàng, cho nên cũng không giải thích gì nhiều, mà lại đem đống sổ sách kia lật xem.

Hắn rất biết cách làm ăn, đã từng thay Vân Nùng quản lí thôn trang và việc kinh doanh của phủ quận chúa, không bao lâu đã xem được hơn một nửa, bình luận nói:

“Quản gia của nàng cũng không tệ.”

“Đúng vậy.”

Sổ sách này là do A Lăng phụ trách, Vân Nùng lại cười nói:

“Nàng ấy rất lợi hại.”

Cố Tu Nguyên bất động thanh sắc khép lại hết đống sổ sách, giương mắt nhìn Vân Nùng, lại nói:

“Nhưng vẫn còn chút non nớt.”

“Tuổi nàng ấy cũng không lớn cho nên chưa có kinh nghiệm nhiều là điều không thể tránh khỏi.”

Vân Nùng theo bản năng biện hộ cho A Lăng:

“Có thể làm được như thế này thì ta đã rất hài lòng rồi.”

Nói xong, nàng liền muốn lấy lại sổ sách, nhưng Cố Tu Nguyên lại cầm chặt cho nên nàng không thể nào đoạt lại được. Hai người nhìn nhau một lát, Vân Nùng mới ý thức được có gì đó không đúng, dở khóc dở cười nói:

“Ngươi muốn tranh cái gì với nàng ấy ư?”

Cố Tu Nguyên nhíu mày một chút rồi mới nới lỏng các ngón tay.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận