Từ Tư Xảo ở trong nhà luôn luôn dè dặt cẩn trọng, sợ phạm vào điều kiêng kị gì, bây giờ gặp được Vân Nùng như là gặp được cứu tinh, đem hết nỗi phiền trong lòng trút ra.
Vân Nùng nhẫn nại nghe, cũng chưa nói nhiều lắm, chỉ ngẫu nhiên trấn an hai câu.
Nhưng sau đó Từ Tư Xảo ý thức được chuyện này cũng không nên nói nhiều, đành ngừng câu chuyện rồi ngượng ngùng nở nụ cười nhẹ hỏi Vân Nùng:
“Nảy giờ ta lo nói nên quên hỏi,gần đây tỷ có tốt không?”
Vân Nùng dựa vào quầy, một tay chống má, một tay đùa nghịch bình hoa đào, mơ hồ trả lời: “Đều ổn cả.”
Thật ra thì từ lúc chuyển ra khỏi Từ gia, Vân Nùng đã trải qua không ít chuyện.
Đầu tiên là cùng Cảnh Ninh đến nam phong quán, lại cùng Cố Tu Nguyên ân ân ái ái, sau khi chuyển nhà thì cũng ân ái một phen, báo hại trên người nàng vẫn còn lưu lại vài dấu vết…
Chỉ là chuyện ân ái oán tình với Cố Tu Nguyên nàng còn không đề cập với Cảnh Ninh, nói gì là Từ Tư Xảo.
Tình cảm là một chuyện, thật sự là bị tạo hóa trêu ngươi, không biết nên làm như thế nào.
Từ Tư Xảo thấy thần sắc nàng có chút kỳ quái, nhưng Vân Nùng đã không nói thì nàng cũng không hỏi nhiều, đành phải thay đổi đề tài:
“Trời vẫn còn sớm, khó khăn lắm ta mới có thể ra ngoài, chúng ta đi dạo một chút đi?”
Vân Nùng gật gật đầu, đề nghị nói:
“Lúc nảy A Lăng nói là cửa hàng mới sửa sang cũng sắp xong rồi, hay là chúng ta đến đó xem đi.”
“Được.”
Từ Tư Xảo luôn quan tâm đến chuyện buôn bán làm ăn này, nghe thấy như vậy liền lập tức đứng dậy: “Đi thôi.”
A Lăng ở lại coi cửa hàng, Vân Nùng uống cạn nửa chén trà còn lại rồi nhìn nàng nói:
“Điểm tâm ngươi làm rất ngon, nếu hôm nào rảnh thì có thể làm cho ta một ít không?”
A Lăng mỉm cười đồng ý: “Được thôi.”
Từ nơi này đến cửa hàng mới cũng không xa lắm, Vân Nùng muốn đi xe nhưng sau đó nghĩ lại rồi thương lượng với Từ Tư Xảo:
“Ngươi cũng không vội gì, hay là chúng ta đi bộ đi, coi như đi dạo luôn.”
Đề nghị này đúng tâm tư của Từ Tư Xảo, nàng cười nói:
“Vừa hay lúc nảy ta có ăn chút điểm tâm của A Lăng, đi bộ cho tiêu bớt cũng được.”
Thời bây giờ cũng không còn phong kiến cứng nhắc như trước đây, phố lớn ngõ nhỏ thường xuất hiện những nữ tử tóc mai như mây, vạt váy cũng ngắn hơn, không cần che che giấu giấu như trước đây nữa.
Nhất là con phố Trường An náo nhiệt, phất tay áo cũng có thể ngửi được mùi hương son phấn.
Hai người cũng không vội vã đến cửa hàng mới, vừa đi vừa dạo mua vài thứ trên phố.
“Cây trâm này cũng không đắt lắm nhưng hình thức lại rất tinh xảo, rất thích hợp dùng khi ở nhà….”
Từ Tư Xảo cho hết mọi sự phiền lòng ra khỏi đầu, một lòng một dạ mua thứ này thứ kia, lòng tràn đầy phấn khích nhìn Vân Nùng cảm khái:
“Chả trách lúc trước khi ngươi mất hứng liền ra ngoài đi dạo mua đồ, quả nhiên là có đạo lý.”
Vân Nùng nở nụ cười nhẹ, lại nhìn nhìn phương hướng:
“Đi hướng nào nữa nhỉ?”
Thúy Kiều vội vàng đáp:
“Là bên này.”
Vị trí cửa hàng mới rất tốt, xuyên qua phố Trường An phồn hoa rồi đi qua vài ngôi nhà là tới.
Mặt tiền của cửa hiệu trang hoàng đại khái cũng đã xong, chỉ còn sửa chữa lại chút ít, ngoài tấm biển hiệu chưa treo lên thì tất cả cũng đã hoàn mỹ.
Nơi này do A Lăng tìm được rồi kêu người tới tu sửa, còn phương án cụ thể thì do Vân Nùng đề xuất. Thẩm mỹ của nàng xưa nay như một, căn bản cũng không thay đổi quá nhiều, cho nên thoạt nhìn cửa hàng mới này cũng có chút giống với Tứ Phương Trai.
Từ Tư Xảo nhìn cửa hàng mới thanh lịch tinh xảo kia, vừa mừng vừa sợ, nhìn Vân Nùng nói:
“Đây là cửa hàng mới của tỷ sao? Thật đúng là…”
Nàng dừng một chút, nhất thời không nghĩ ra nên nói như thế nào, nghiêm cẩn nói câu: “Thật tốt.”
Trước đây Vân Nùng quan tâm đến Tứ Phương Trai cũng không phải vì tiền bạc mà chỉ là nàng thích. Bây giờ nhàn rỗi nên mọi sức lực đều dồn vào cửa hàng mới này, dù sao nàng cũng thích điều chế hương, coi như là có cái tiêu khiển.
Nàng đứng trước cửa hàng, ngửa đầu nhìn nhìn:
“Nên viết bảng hiệu.”
Từ Tư Xảo phụ họa nói:
“Bảng hiệu này nên tìm người nào giỏi để viết, dù sao cũng mà mặt tiền của cửa hàng.”
Vân Nùng cười cười, không nói thêm cái gì, đi vào cửa.
Khi nàng ở trong cung, cũng có theo Cảnh Ninh đi học và đọc sách, tuy rằng học vấn chưa hẳn là tốt nhưng chữ viết tự của nàng cũng được thầy giáo chỉ dạy nhiều. Nhưng chữ viết của nàng hơi thanh tú nhẹ nhàng, cho nên lúc làm Tứ Phương Trai, nàng cũng để cho Cố Tu Nguyên viết.
Bây giờ Ỷ La Hương chỉ là cửa hàng hương liệu, cũng không cần phô trương gì, tự nàng viết là được rồi.
Cố Tu Nguyên có thể viết họa rất tốt, mặc dù không thể nói là thi họa song tuyệt nhưng trong những công tử mà Vân Nùng biết thì hiếm có người nào như hắn.
Nếu hắn thật sự xuất thân bần hàn thì có lẽ là tài năng thiên phú mới được như vậy. Nét chữ của hắn luôn có khí chất và tinh tế, rất có phong cách riêng.
“Vân tỷ tỷ?”
Từ Tư Xảo thấy Vân Nùng bần thần tại chỗ, không biết suy nghĩ điều gì, nâng tay quơ quơ trước mặt nàng.
Vân Nùng hồi phục lại tinh thần nhìn lại phía cửa hàng.
Vì cửa hàng này chưa khai trương, lẽ ra chỉ có những người thợ mới đúng, nhưng hôm nay lại có một người lạ, hình như là đang thương lượng sự tình gì đó với đám thợ. Đó là một tên sai vặt tầm mười mấy tuổi, xem cách ăn mặc thì có lẽ là tôi tớ của nhà giàu.
Vân Nùng chưa rõ có chuyện gì thì một người thợ thấy nàng, liền để mặc tên sai vặt kia qua một bên, giương giọng nói:
“Cô nương, cửa hàng chúng tôi còn chưa khai trương, kính xin cô nương hôm khác lại đến.”
“Ta không phải đến mua đồ.”
Vân Nùng phủ phủ ống tay áo, tiến lên trước vài bước:
“Cửa hàng này là của ta, ngươi chắc chưa gặp ta, nhưng chắc ngươi gặp A Lăng rồi nhỉ.”
Người thợ ngẩn người, lập tức cười nói:
“Ra là chủ nhân gia, xin lỗi mắt ta vụng về rồi.”
Hắn nhìn nhìn tên sai vặt kia rồi nói:
“Cô nương tới thật đúng lúc, ta còn đang rầu rĩ…”
Tên sai vặt kia rất nôn nóng, không đợi người thợ nói hết lời liền xen mồm vào:
“Ra là cửa hàng này của cô nương? Vậy thì giảm đi một bước, ta trực tiếp thương lượng với ngươi thì tốt hơn.”
Vân Nùng không để ý hắn, chỉ nhìn người thợ mở miệng hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
"Là như thế này, "
Người thợ chỉ vào tên sai vặt kia nói:
“Hôm nay ta đến đo kích cỡ, muốn mua thêm một bình bát bảo, nhưng hắn đột nhiên tới tìm nói là muốn mua cửa hàng này. Ta chẳng qua cũng chỉ là thợ thủ công, chẳng định đoạt được gì. Nhưng hắn lại cố tình không chịu đi, càng quấn quít lấy ta để đi tìm chủ tiệm.”
Vân Nùng hiểu rõ chân tướng, nhìn người thợ nói:
“Ngươi cứ làm việc đi, không cần để ý đến chuyện này.”
Nói xong, nàng nhìn lại tên sai vặt kia nói:
“Ta không bán cửa hàng này đâu, ngươi đi đi.”
Nàng đã đổ tâm sức để trang hoàng cửa hàng này, huống hồ nàng cũng không thiếu tiền, sao lại có thể bán đi chứ?
“Cô nương đừng quyết nhanh như vậy.”
Tên sai vặt kia lại cố chấp nói:
“Ngươi cứ việc ra giá đi.”
Từ Tư Xảo ở một bên nhìn toàn bộ quá trình, nhịn không được mở miệng nói:
“Đã nói là không bán rồi, ngươi dây dưa làm gì, nơi này cũng không thiếu tiền bạc gì.”
Tên sai vặt coi như không nghe thấy, theo sát bên cạnh Vân Nùng.
Vân Nùng không kiên nhẫn đứng lại, quay đầu nhìn hắn:
“Do ta tùy tiện ra giá đúng không?”
Tên sai vặt gật đầu, thấy cô nương hiên ngang giơ một ngón trỏ, run sợ trong thoáng chốc rồi lập tức trả lời:
“Một ngàn lượng? Được, ta đây sẽ…”
“Không phải một ngàn lượng.”
Vân Nùng lắc lắc ngón trỏ, lộ ra chút ý cười:
“Một vạn lượng.”
"Một vạn lượng? !"
Gã sai vặt nghẹn họng nhìn trân trối, khó có thể tin chất vấn:
“Ngươi muốn ăn cướp à?”
Lúc nảy thật sự là hắn có nói nàng có thể tùy ý ra giá, nhưng cũng không ngờ lại là con số một vạn lượng.
Dù sao trong phạm vi hai ngàn lượng còn có thể chấp nhận, nhưng một vạn lượng không phải quá kinh khủng hay sao?
“Mới vừa rồi ngươi nói ta có thể tùy ý ra giá mà.”
Vân Nùng nhíu mi nói:
“Không có một vạn lượng thì sao khẩu khí lại lớn như vậy? Làm trò mất mặt à?”
Sắc mặt hắn đỏ lên, cũng không dây dưa nữa, trực tiếp phất tay áo rời đi, suýt nữa còn vấp phải bậc thềm.
Từ Tư Xảo kinh ngạc, nhịn không được cười nói:
“Biện pháp này của ngươi thật tốt. Nói nhẹ không nghe cứ thích nói nặng.”
Vân Nùng lắc đầu nở nụ cười nhẹ:
“Loại này nên giáo huấn như vậy.”
Nàng đi qua sảnh chính, đi tới hậu viện, thấy công cụ điều chế hương đều đã chuẩn bị tốt, lại cười nói:
“Được rồi, nếu không có gì xảy ra thì cuối tháng có thể khai trương rồi.”
Hai người đi dạo nửa ngày, thấy trời cũng đã trễ, Từ Tư Xảo thờ dài:
“Ta cần phải trở về rồi…Chờ khi nào cửa hàng khai trương, ta sẽ đến chúc mừng.”
Vân Nùng tiễn nàng xong cũng đi về nhà.
Khi Từ Tư Xảo đi ra ngoài cũng phải hồi bẩm phu nhân, cũng không dễ dàng gì, Vân Nùng còn tưởng rằng cuối tháng mới gặp lại, nhưng không ngờ ngày hôm sau nàng lại tới nữa. Nhưng lần này bộ dáng nàng khác hôm qua, phờ phạc ỉu xìu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, hình như là có chuyện gì đó khó nói.
“Có chuyện gì vậy” Vân Nùng thân thiết hỏi.
“Có chuyện gì ngươi cứ việc nói, nếu giúp được thì ta nhất định sẽ giúp.”
Từ Tư Xảo cắn cắn môi, khăn trong tay đã bị vò nhăn nheo, kiên trì nói:
“Ta đến đây là ý của lão thái thái…Bà ấy muốn mời tỷ tỷ đến phủ.”