Ngô thị thay đổi sắc mặt, lập tức sai thị nữ lấy xiêm y đi tìm người, rồi sau đó lại nhìn Vân Nùng nói:
“Hôm nay là đại thọ Sở lão phu nhân, tuyệt đối không được gây ra chuyện gì.”
“Ta hiểu mà, cũng không cần ai nhắc trước,”
Vân Nùng uống một ngụm rượu ấm, rồi sau đó nói:
“Chỉ là tam tỷ tỷ làm như thế nào, ta không thể quản được.”
Ngô thị chau mày lại:
"Đợi sau khi trở về, ta thì sẽ đem việc này hồi bẩm lão thái thái, để bà quyết định."
Không bao lâu sau thì yến tiệc bắt đầu, Vân Nùng ngồi cùng với Từ Tư Di, ngẫu nhiên tán gẫu vài câu, nhàm chán uống rượu. Cho đến sau giữa trưa, mọi người ào ào cáo từ đi về, Vân Nùng ban đầu là chuẩn bị theo Ngô thị rời đi, kết quả lại bị ma ma ngăn lại, nói là lão thái thái muốn gặp nàng một lần nữa.
Ngô thị cảm thấy đó là dấu hiệu tốt, để cho nàng nịnh hót lão phu nhân, khiến cho hôn sự này thành công thuận lợi. Vân Nùng còn chưa định đoạt, dù sao thì hôn sự này không phải là chuyện muốn hay không, còn phải chờ nàng thấy vị tam công tử kia, nhìn xem có hợp mắt hợp duyên không mới được.
Sở lão phu nhân đối xử với Vân Nùng luôn hiền lành, hỏi nàng rất nhiều, có vẻ như rất thích Vân Nùng.
"Tam công tử đến."
Thị nữ ở ngoài cửa hồi bẩm.
Vân Nùng đã dự đoán được là lão phu nhân gọi riêng nàng đến đây, chắc chắn là muốn cho hai người gặp mặt nhau, nhưng nàng không ngờ rằng, Sở tam công tử lại chính là tên công tử ở mai viên lúc nảy.
Là trùng hợp sao? Hay Là Từ Tư Nhụy cố ý làm như vậy?
Lúc trước Vân Nùng còn buồn bực, không biết vì sao Từ Tư Nhụy lại nổi điên như vậy, hiên tại coi như đã hiểu được. Từ Từ Nhụy đây là bản thân không thoải mái, nên đã nghĩ đến việc phá hỏng hôn sự của nàng.
Sở Huyền Vũ đã biết thân phận của Vân Nùng, nhưng không nghĩ rằng nàng hiện tại lại ở chỗ này.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều là sửng sốt, rồi sau đó trên mặt lộ ra một chút ý cười.
Nhưng hai người không hẹn mà lại cùng gặp nhau ở mai viên, dù sao hôm nay là đại thọ lão phu nhân, những chuyện như thế thật ngột ngạt.
Lão phu nhân có tâm tác hợp, nhưng còn chưa nói hai câu, thị nữ ngoài cửa lại thông báo nói là phu nhân đến đây.
Vân Nùng trước khi đến Sở gia đã được Ngô thị nói về các quan hệ của Sở gia, biết vị này chính là mẹ ruột Phạm thị của Sở Huyền Vũ.
Ở Sở gia này, người định hôn ước chính là Sở lão phu nhân, nhưng Phạm thị này lại không vừa ý, vừa nghe thấy lão thái thái muốn cho Vân Nùng và Sở Huyền Vũ gặp mặt, liền lập tức đến xem tình hình.
Cuối cùng Vân Nùng cũng hiểu rõ vì sao nàng đến Lạc Dương lâu như vậy mà Sở gia lại không hỏi han lấy một câu.
Việc hôn nhân này hay là thôi đi.
Phạm thị không vừa ý, gả đến đó thì coi như tìm cái chết, huống hồ nàng còn đắc tội với tam công tử. Nhưng mà việc hôn sự này là do Sở gia chủ động đề cập, Vân Nùng bất động thanh sắc suy nghĩ một lát, rồi sau đó tìm cái cớ đứng dậy cáo từ.
Vân Nùng đi theo đường khi đến, xuyên qua hoa viên, lúc đi qua một con kênh thì lại gặp được Cố Tu Nguyên.
Thần sắc của hắn vẫn bình thường, nhưng Vân Nùng quá hiểu hắn, liếc mắt qua là nhìn ra hắn đã uống không ít rượu, tám phần là đã say.
Chuyện này cũng có chút khó tin…
Trong kí ức của nàng, Cố Tu Nguyên luôn luôn tự giữ mình, ngoại trừ việc bị nàng ép uống say hai lần thì mấy năm nay đều không say.
Vân Nùng có chút rối loạn, chau mày nghiêng người né tránh.
Hai người gặp thoáng qua, Vân Nùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngay sau đó, lại cảm thấy thật căng thẳng.
Nàng có thể ngửi rõ được mùi rượu trên người Cố Tu Nguyên.
Cố Tu Nguyên cúi đầu nhìn và nắm chặt cổ tay nàng, thanh âm trầm thấp:
“Ngươi là loại người nào?”
Cố Tu Nguyên nói rất nhỏ, nếu không phải xúc cảm trên cổ tay thì Vân Nùng còn hoài nghi rằng bản thân đã nghe nhầm. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu,
“Cái gì?”
Khoảng cách hai người rất gần, Vân Nùng cảm thấy hô hấp đều đình trệ. Trong thoáng chốc, nàng nghi ngờ rằng Cố Tu Nguyên đã nhận ra mình, nhưng lập tức phủ nhận ngay. Nàng gắt gao nắm chặt tay, cố gắng để cho phản ứng của mình tự nhiên một chút.
Cố Tu Nguyên nhìn vào cặp mắt đào hoa hơi hếch lên của nàng, vẻ mặt như đang hoài niệm, lại mang theo chút cảm xúc không nói nên lời.
Thấy hắn không đáp lại, Vân Nùng thử tránh ra:
“Ngươi say rồi, ta đi tìm thị nữ đến.”
Cố Tu Nguyên không chịu buông tay, nàng giãy dụa thế nào cũng không làm nên chuyện gì. Nghĩ nghĩ, nàng bất đắc dĩ thở dài:
“Hôm nay là đại thọ của Sở lão phu nhân, công tử thực sự đã say, cũng không nên ở chỗ này thất thố.”
Giọng nói của Vân Nùng rất khác kiếp trước, có chút ôn nhu mềm mại hơn, trong lời uy hiếp cũng có chút tổn thương.
Cố Tu Nguyên hoảng hốt chớp mắt, sau đó nhéo môi một cái, trong giọng nói mang theo chút trào phúng:
“Nói về thủ đoạn, ngươi so với biểu tỷ kia mạnh mẽ hơn một chút.”
Lời nói này quá hoa mỹ nên Vân Nùng căn bản không thể lý giải ý tứ của hắn là gì, có chút mờ mịt nhìn hắn.
Cố Tu Nguyên nới nhẹ cổ tay nàng, thuận thế đem túi hương bên hông nàng cầm lên, cười cười nói:
“Hương liệu này ngươi lại lấy từ đâu?”
Vân Nùng coi như rất quen thuộc tính nết của Cố Tu Nguyên, dù là như thế nhưng nàng cũng sửng sốt một lát, mới biết đây là chuyện gì.
Từ Tư Nhụy đã từng xin nàng một chút hương liệu, muốn mượn cơ hội tiếp cận Cố Tu Nguyên, kết quả là mất cả chì lẫn chài, ngược lại làm Cố Tu Nguyên tức giận. Hiện tại Cố Tu Nguyên lại phát hiện trên người nàng cũng dùng mùi hương này, liền cảm thấy nàng và Từ Tư Nhụy là cùng chung một loại.
Về phần Cố Tu Nguyên, vì sao hắn lại biết nàng và Từ Tư Nhụy có quan hệ với nhau...
Sau sự việc ở vàng ngọc lâu hôm đó, hắn nghe Liễu thị thốt ra hai chữ “Vân Nùng”, liền cho người đi thăm dò thân phận của nàng.
Sau khi biết rõ chân tướng, Vân Nùng đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, nhưng lập tức lại có chút dở khóc dở cười.
“Hương liệu này là tự ta điều chế.”
Vân Nùng lui về sau hai bước, rũ mắt nói:
“Có thể là trùng hợp, khiến công tử hiểu lầm điều gì sao?”
“Trùng hợp? Hiểu lầm?”
Cố Tu Nguyên nở nụ cười nhẹ, không rõ là ý tứ gì.
Vân Nùng thấp giọng nói:
"Ta đến Lạc Dương không bao lâu, rất nhiều người đều không biết, nếu là trong lúc vô ý mạo phạm công tử, mong người bỏ qua."
Theo lý thuyết, nàng không nên biết thân phận của Cố Tu Nguyên, nên liền không thừa nhận.
Nàng cúi đầu nhìn dưới mặt đất, lông mi rũ xuống, thoạt nhìn là một bộ dáng ngoan ngoãn, so với Hoài Chiêu quận chúa kém khá xa.
Cố Tu Nguyên cũng không hoàn toàn tin lời của nàng, nhưng cũng biết lúc này cử chỉ bản thân đã có chút khác người. Theo lý mà nói, hắn hiện thời nên nhẹ nhàng bâng quơ nói lời hiểu lầm , sau đó để cho nàng rời đi mới đúng.
Hơn nửa năm nay, nhiều cô nương luôn muốn tiếp cận hắn, dùng qua nhiều thủ đoạn. Thậm chí còn có người tìm một mỹ nhân có tướng mạo hao hao giống Hoài Chiêu quận chúa đưa cho hắn làm tỳ nữ…Hắn đem tỳ nữ kia giữ lại bên người, cũng không được mấy ngày, lại cảm thấy chán ghét không thú vị, liền cho người đuổi đi.
Ngay cả khi hình dáng giống đến tám phần nhưng việc giơ tay nhấc chân, cử chỉ điệu bộ đều không thể giống nàng được.
Nhưng vị Tạ cô nương trước mặt này, rõ ràng cũng chỉ có một đôi mắt đào hoa giống Vân Nùng thôi, không hiểu vì sao lại cho hắn một cảm giác rất quen thuộc. Nhất là ánh mắt kinh ngạc vừa rồi, dường như đã lặp lại trong trí nhớ của hắn.
Lúc trước Từ Tư Nhụy làm chuyện xằng bậy khiến cho hắn tức giận, nhưng hôm nay đối với Tạ cô nương này, lại không có cảm giác bị mạo phạm, thậm chí còn khiến hắn cảm giác như gặp được cố nhân. Biết rõ đây có thể là cố ý, nhưng lại không tức giận được, giống như hắn trước sau như một với Vân Nùng vậy.
Cố Tu Nguyên dừng một chút, mở miệng nói:
“Ngươi đi theo ta.”
Nói xong, hắn đi đến ngôi nhà nổi trên mặt nước, bước chân phù phiếm, bộ dáng thật sự đã say.
Nếu còn lý trí thì hắn sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Vân Nùng có chút ngơ ngác, không hiểu Cố Tu Nguyên có ý gì. Rõ ràng nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, giống như Từ Tư Nhụy, sẽ bị xử lý một trận sau đó chật vật rời khỏi, kết quả là hắn không những không tức giận, mà còn kéo nàng đến ngôi nhà nổi trên nước? Đây là muốn làm gì?
“Này….E rằng không thích hợp lắm.”
Vân Nùng mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn phải đi theo hắn,
“Công tử nếu có chuyện gì, kính xin chỉ rõ.”
Bộ dáng này thật sự không phải giả bộ, thần thái này lại cực kỳ giống Vân Nùng, Cố Tu Nguyên không tự chủ lộ ra ý cười, quay đầu nhìn về phía nàng, thái độ có vẻ ôn nhu một chút:
“Ngươi lại đây, viết phương pháp điều chế hương liệu này cho ta.”
Lý do là muốn đến ngôi nhà này để mượn bút viết? Vân Nùng không hiểu nhẹ nhàng thở ra. Đối với nàng mà nói, chỉ cần Cố Tu Nguyên không phát hiện thân phận của nàng, cũng không giận chó đánh mèo, vậy thì không có gì phải sầu lo.
Nhưng mà lúc nàng chuẩn bị viết thì đột nhiên dừng lại,
Người khác có thể không nhận biết được chữ viết của nàng, nhưng Cố Tu Nguyên làm sao có thể không nhận biết?Loại chữ viết này nọ, không phải nhất thời có thể sửa, huống hồ với mối quan hệ của hai người thì mặc kệ nàng viết thế nào, Cố Tu Nguyên đều có thể nhận ra.
"Như thế nào?"
Cố Tu Nguyên thấy nàng đột nhiên sửng sốt, nghi hoặc nói.
Vân Nùng chậm rãi thả lại bút, nghĩ một chút rồi nhìn Cố Tu Nguyên cười nói:
“Hương liệu này ta tốn rất nhiều công sức mới điều xuất được, làm sao có thể tùy tiện cho người khác được.”
Cố Tu Nguyên hếch mày:
"Ngươi muốn bao nhiêu bạc? Cứ việc mở miệng.”
Vân Nùng nửa tin nửa ngờ:
“Bao nhiêu cũng được sao?”
Cố Tu Nguyên vuốt cằm nói: “Đúng.”
“Để ta ngẫm lại.”
Bất luận như thế nào, Vân Nùng cũng không được viết phương pháp này ở trước mặt hắn, cho nên chỉ có thể lan man:
“Xin hỏi vị công tử quý danh là gì?Chờ ta nghĩ xong, nhất định sẽ đem phương pháp điều chế này tới cửa.”
Thấy bộ dáng của nàng như vậy, Cố Tu Nguyên cũng không nói gì thêm, chỉ nói tên họ, rồi sau đó lấy tay đè thái dương:
“Ngươi đi đi.”
Cố Tu Nguyên một khi say rượu, liền dễ dàng đau đầu, Vân Nùng vừa thấy bộ dáng này của hắn, biết hắn có lẽ là phạm vào bệnh cũ. Nhưng việc này cũng không liên quan nhiều đến nàng, giải quyết xong liền rời đi.
Nói đến cũng khéo, Vân Nùng mới đi không bao lâu, liền lại gặp Cảnh Ninh, vội vàng né tránh mở đường.
Cảnh Ninh trên mặt nửa điểm ý cười đều không có, thoạt nhìn giống như muốn tìm ai để tính sổ, ánh mắt nàng dừng trên người Vân Nùng trong thoáng chốc rồi mang theo bọn thị nữ hướng đến ngôi nhà trên mặt nước.
Vân Nùng đứng thẳng người, nhìn chằm chằm bóng lưng Cảnh Ninh một lát.
Cảnh Ninh hình như là đi gặp Cố Tu Nguyên, vẻ mặt giống như đi gặp kẻ thù.
Kiếp trước, Cảnh Ninh mặc dù bất mãn việc nàng coi trọng Cố Tu Nguyên quá mức, nhưng tuyệt đối không đến mức thâm thù đại hận. Chẳng lẽ nửa năm qua, Cảnh Ninh và Cố Tu Nguyên đã có thù oán gì sao?