"Là hôn sự của trẫm."
Hắn rất là lạnh nhạt nói ra lời này, giống như chỉ là đang đàm đạo hôm nay thời tiết như thế nào, thật là khiến Cảnh Ninh phát hoảng. Cảnh Ninh nuốt nước trà xuống, lập tức đem chén trà đẩy, lại nói:
"Đại hôn của hoàng thượng là chuyện quốc thể, hiện thời trong cung cũng có Thái hậu nương nương... Như thế nào lại đến phiên ta quản chứ?"
Nếu Sở thái hậu làm theo lẽ thường thì Lưu Kỳ cũng sẽ không đến tìm nàng.
Lúc trước bất kể là quần thần trong triều đình hay là Sở thái hậu ở hậu cung, tất cả mọi người đều thúc giục Lưu Kỳ lập hậu.
Giống như đây là một việc làm ăn buôn bán có lời, ai cũng muốn xen vào để kiếm lời.
Lưu Kỳ đau đầu, căn bản không biết nên nghe ai, cuối cùng đã hỏi tới Cố Tu Nguyên. Nhưng lần này Cố Tu Nguyên không có trực tiếp nói cho hắn biết là hắn nên tuyển cô nương nhà ai làm hậu, mà là cho hắn một đề nghị, nói hắn đến nhờ Cảnh Ninh đại trưởng công chúa.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Cảnh Ninh những năm gần đây cũng không nhúng tay vào triều chính. Cố Tu Nguyên mặc dù không thích Cảnh Ninh, nhưng vì nàng ấy quen biết Vân Nùng cho nên nhân phẩm của nàng ấy cũng có thể tin được.
Cố Tu Nguyên khuyên Lưu Kỳ:
"Ngài nên đi tìm Cảnh Ninh đại trưởng công chúa, nàng ấy là cô mẫu của ngài, quản việc này cũng là hợp tình hợp lý. Với tính tình của nàng ấy, nếu đồng ý thì sẽ nhất định tận tâm tận lực đi làm, nếu không đồng ý thì quên đi."
Lưu Kỳ đem lời này nghĩ nghĩ, cảm thấy thật có đạo lý, liền nghe theo Cố Tu Nguyên, tới gặp nàng để nói việc này.
Mặc dù tuổi hắn không lớn, nhưng rất biết ăn nói, lại rất là thành khẩn.
Đại khái chính là, mọi người đều có tính toán riêng với chuyện này cho nên hắn thật sự không tin được, hiện thời thái hoàng thái hậu không còn, hắn cũng không có ai bên cạnh có thể phó thác, hi vọng Cảnh Ninh có thể lo lắng giúp đỡ chiếu khán một lần.
Cảnh Ninh nghe xong lý do của hắn, trong lòng cũng có chút dao động, đang nghĩ sẽ đồng ý nhưng lại nhớ tới chuyện lúc trước, lại sửa lại chủ ý, nàng nghiêm mặt nói:
"Hoàng thượng nếu muốn để cho ta quản việc này thì ta đây có mấy vấn đề cũng muốn hỏi."
Lưu Kỳ nói:
"Cô mẫu mời nói."
"Ta luôn luôn muốn biết, cả triều nhiều người văn võ song toàn nhưng vì sao ngươi lại cố tình nể trọng Cố Tu Nguyên?"
Cảnh Ninh giương mắt nhìn về phía hắn,
"Thậm chí không quan tâm đến lời của các triều thần, tận lực bảo vệ hắn."
Lưu Kỳ ngẩn ra, hắn cũng không ngờ rằng Cảnh Ninh lại hỏi việc này, do dự trong thoáng chốc rồi đáp:
"Cố khanh là người có bản lĩnh, có kinh thiên vĩ tài. Những chuyện tốt mà xưa nay hắn làm cho ta, cô mẫu chắc cũng biết rồi, ta dùng hắn cũng không từng dùng sai, không phải sao?"
"Nói thì nói như thế,"
Cảnh Ninh lại nói:
"Nhưng ngay từ đầu, hoàng thượng vì sao lại tin cậy hắn như vậy? Rõ ràng khi đó hắn chẳng qua chỉ là một tên trai bao của Vân Nùng mà thôi, ngài lại từ đâu biết được hắn có tài năng như vậy, rồi lại đề bạt hắn lên làm quan?"
Lưu Kỳ bị nàng hỏi á khẩu không trả lời được.
Năm đó hắn có thể có được chức vị thái tử là dựa vào kế sách của Cố Tu Nguyên, sự tin cậy với Cố Tu Nguyên cũng khởi nguồn như thế.
"Hoàng thượng tin hắn như vậy, nhưng có biết rõ xuất thân lai lịch của hắn không?"
Cảnh Ninh truy vấn nói:
"Thái hoàng thái hậu trước lúc lâm chung đã từng khuyên rằng ngài phải đề phòng Cố Tu Nguyên... Ngài có từng để ở trong lòng không?"
Cảnh Ninh không rõ vì sao tất cả mọi người lại tín nhiệm Cố Tu Nguyên như vậy, từ Vân Nùng đến Lưu Kỳ, đều bộ dáng là này.
"Cô mẫu nếu không muốn giúp ta thì thôi vậy."
Ý cười trên mặt Lưu Kỳ tắt dần, âm thanh lạnh lùng nói:
"Nhưng Cố khanh hơn một năm nay giúp đỡ triều chính như thế nào ta đều rõ, không phiền cô mẫu lo lắng."
Cảnh Ninh vội la lên:
"Thân phận mập mờ, bụng dạ khó lường, cung biến năm đó cũng bị hắn một tay che trời, chẳng lẽ hoàng thượng không nghĩ có gì kỳ quái sao?"
Thấy Lưu Kỳ không đáp, Cảnh Ninh còn nói thêm:
"Quả thật một năm qua hắn làm rất nhiều việc, nhưng biết đâu được một mặt ngửa một mắt úp, hắn có mưu đồ khác thì sao? Kính xin hoàng thượng thứ lỗi ta mạo muội..."
Cảnh Ninh lúc trước không muốn đề cập đến, nhưng hôm nay có cơ hội nên cũng tận tình khuyên nhủ nói:
"Hiện thời một nửa quyền hành đều nằm trong tay hắn, bao nhiêu chính vụ đều qua tay hắn. E rằng bây giờ kẻ nào cũng đều sợ hắn, nếu cứ mãi như thế thì sẽ như thế nào? Ta biết ngươi tính tình rộng lượng, nhưng nếu không đề phòng hắn thì tương lai có đại họa gì hối tiếc cũng không kịp."
Lưu Kỳ không đổi sắc mặt lắng nghe, năm đó thái hoàng thái hậu khuyên hắn, cũng là với lí do thoái thác này, hắn ở trên triều đình chuyện ly gián gì cũng đều nghe qua, cho nên cũng không đến mức tức giận.
Đợi đến khi Cảnh Ninh nói xong, Lưu Kỳ mới mở miệng nói:
"Cô mẫu có lẽ không biết, Cố khanh hiện thời đã không còn quản nhiều chuyện nữa, rất nhiều sự tình đều là chờ ta hạ lệnh, hắn mới có thể đi làm. Còn nữa, hắn cũng đã đem quyền lợi trên tay hắn dần dần phân ra rồi."
Không chờ Cảnh Ninh chất vấn, Lưu Kỳ liền lại nói:
"Hai ngày trước, hắn còn từng cùng ta đề cập qua, nói là muốn từ chức."
Cảnh Ninh vốn muốn nói gì đó nhưng bây giờ cũng không nói ra được, dù sao không quản nhiều chuyện thì có thể nói là lấy lùi làm tiến, nhưng trực tiếp từ chức thì cũng là mạo hiểm phiêu lưu.
Nếu hoàng thượng đồng ý thì hắn chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Gần đây trong triều đình cũng không có ai nghi ngờ hắn, nếu không có ai nghi ngờ thì hắn căn bản không cần thiết từ chức như vậy.
Cảnh Ninh ngẩn người, lại hỏi:
"Vì sao hắn lại muốn từ quan?"
Như là nhớ tới điều gì đó, Lưu Kỳ có vài phần dở khóc dở cười, lắc đầu nói:
"Cố khanh nói, bản thân đã tìm được thứ mà hắn trân trọng, hắn không muốn ở lại triều đình tiêu tốn tuổi tác nữa."
Lời này thật hoang đường.
Trong thiên hạ, không biết bao nhiêu nam nhân nỗ lực cả đời để vào triều làm quan, học thành văn võ nghệ hóa cùng đế vương gia.
Nhưng hôm nay lại có người lại đi ngược thiên hạ, nói việc triều chính làm tốn thời gian tuổi tác của hắn sao?
Lưu Kỳ thổn thức nói:
"Cũng không biết rốt cuộc là thứ gì trân trọng như vậy."
Hắn cũng có hỏi nhưng Cố Tu Nguyên chỉ cười bí hiểm, thế nào cũng không chịu bẩm báo.
Cảnh Ninh cũng ngẩn ra, nhớ tới chuyện sáng nay Vân Nùng đề cập đến hôn sự
59
/68