Đứa Con Của Yêu Quái - Chương 23
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141: Ngoại truyện một: Tiếp theo (1)
- Chương 142: Ngoại truyện hai: Tiếp theo (2)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đứa Con Của Yêu Quái
Chương 23
Đôi đũa của Hạ Mạc gắp lia lịa như bay, thức ăn trên bàn nhanh chóng cạn thấy rõ, trong lòng cô Đỗ có tâm sự, thất thần không hề hay biết con quỷ nằm ngẩn trên lưng cô Đỗ đang đau khổ. Thôi được rồi, trên người quỷ con không có oán khí, nhưng oán niệm trong mắt nó sắp tràn ra, đến cả bông hoa trên đầu cũng héo rũ.
Giận quá, nó cũng muốn ăn đồ mẹ nấu. Nhưng nó chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa bé kia ăn, cậu ta ăn nhiều như vậy, mẹ còn gắp đồ ăn cho cậu ta.
Quỷ… quỷ con sắp khóc rồi.
Hạ Mạc thản nhiên ăn uống thỏa thích, không lâu sau, cuối cùng cậu cũng thả chén bát, thỏa mãn nấc một tiếng: “Cô ơi, con ăn xong rồi.”
Lúc này cô Đỗ mới chợt bừng tỉnh, thức ăn trên bàn… thôi, không còn tí đồ ăn nào, Hạ Mạc đã ăn xong thật rồi. Vừa rồi cô chỉ mải nghĩ, vậy mà ăn cũng hơn nửa bát cơm, còn ăn một ít đồ ăn Hạ Mạc gắp vào bát cho mình, nhiều hơn một chút so với khi ăn ở nhà một mình.
“Cô đi rửa bát, con xem TV đi.” Cô Đỗ đứng dậy dọn dẹp.
Hạ Mạc ngoan ngoãn gật đầu, chờ đến lúc cô Đỗ bưng bát đũa đi xuống bếp, cậu giữ chặt chân âm hồn, kéo nó xuống khỏi lưng cô Đỗ: “Cô ơi, con đi vệ sinh đây.” Nói xong, cậu kéo âm hồn vào WC bên cạnh phòng bếp, đồng thời đóng cửa lại.
Hiển nhiên âm hồn chịu kinh sợ không nhỏ, vừa vào WC đã muốn chạy ra ngoài. Nó vừa định chạy trốn đã bị Hạ Mạc niệm chú trói chân, âm hồn thấy Hạ Mạc từ từ tới gần, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được, há miệng khóc lớn. Khóc lóc một lúc, âm hồn đã khôi phục được chút hình dáng lúc còn sống: Quả nhiên được đúc ra cùng một khuôn với cô Đỗ, chẳng qua cô Đỗ trông vô cùng nghiêm túc, còn âm hồn lại ngốc nghếch, rất hợp với bông hoa nhỏ không ngừng đung đưa trên đầu nó.
“Này, Hứa Giai Duệ, nín đi.” Hạ Mạc sợ nhất là trẻ con khóc, con quỷ nhỏ khóc ầm ĩ khiến cậu đau hết cả đầu.
Âm hồn lại tiếp tục gào khóc.
“Nhóc có tin anh đánh nhóc không!” Khi còn ở thôn họ Hạ, Hạ Mạc đã từng làm ra chuyện đánh người để nín khóc. Nhưng bây giờ cậu tự xưng là anh cả, Hứa Giai Duệ hình như mới chỉ ba bốn tuổi, cậu không thèm đánh trẻ con nhỏ hơn mình.
Âm hồn còn khóc lớn hơn nữa.
“Đúng là chịu nhóc, nhóc đừng khóc nữa, để anh tìm cách cho mẹ nhìn thấy nhóc được chưa?” Tiếng khóc của âm hồn nhỏ đi, Hạ Mạc không ngừng cố gắng: “Nhóc chết rồi, mẹ nhóc vẫn không biết, cô ấy vẫn luôn tìm nhóc, hơn nữa còn rất nhớ nhóc, nhóc có muốn để mẹ thấy mình không?”
Khoảng hai ba phút sau, âm hồn dường như mới hiểu ý Hạ Mạc, nhưng nó lại như không hiểu lắm, nghẹn nào nức nở nói: “Thấy… mẹ… muốn… mẹ.”
Cuối cùng âm hồn cũng chịu nói chuyện, Hạ Mạc thở phào nhẹ nhõm, cậu nhịn không được hỏi luôn vấn đề vẫn luôn quanh quẩn trong đầu mình: “Nhóc có nhớ mình chết thế nào không?”
Âm hồn phản ứng rất chậm, hồi lâu sau mới từ từ gật đầu, trong mắt lộ ra đau khổ và sợ hãi không thể giải tỏa.
“Thế… rốt cuộc là ai giết nhóc? Có phải là… bà nội nhóc không?”
Âm hồn như nghe thấy chuyện cực kỳ kinh khủng, toàn bộ quỷ thể cứng đờ, đôi mắt lộ vẻ sợ hãi, bông hoa nhỏ trên đầu không ngừng run rẩy, vành mắt chảy ra nước mắt đỏ máu, lúc nước mắt lăn xuống cũng là lúc âm hồn như một cái gương bị đập nát, vết rách đen nhánh lập tức trải rộng toàn thân. Bông hoa trắng trên đầu nó lập lòe, giây tiếp theo nó đã biến mất không thấy tăm hơi.
Xong rồi, cậu làm mất con của cô Đỗ rồi. Oán khí của con quỷ kia không nhiều, chẳng lẽ là vào thẳng luân hồi?
Sau khi ra khỏi WC, Hạ Mạc không khỏi ủ rũ. Cô Đỗ còn cho rằng Hạ Mạc ăn nhiều quá hỏng bụng, còn tìm một hộp thuốc tiêu hóa tới cho cậu.
Uống hai viên là ổn.
Ừm, khá ngon. Hạ Mạc ăn liên tục mấy viên, xem thuốc tiêu hóa như kẹo, nếu không phải cô Đỗ thấy, kịp thời ngăn lại, chỉ sợ cậu sẽ ăn sạch hộp.
Căng da bụng chùng da mắt, Hạ Mặc không có đồ ăn vặt, ngồi trên sofa một lát, cái đầu cứ gật gù như gà mổ thóc.
“Hạ Mạc, nếu con buồn ngủ thì cứ vào phòng cô ngủ đi, lát nữa mẹ tới đón cô sẽ gọi con dậy.” Cô Đỗ nhẹ nhàng ôm Hạ Mạc vào lòng mình.
Hạ Mạc trong lúc vô thức cọ vào ngực cô, cậu buồn ngủ muốn chết, tùy ý gật đầu, lát sau từ từ ngủ mất.
“Thằng bé này…” Cô Đỗ cười khẽ, nhịn không được nhẹ nhàng nhéo mặt cậu.
Hạ Mạc mơ màng đẩy tay cô, lẩm bẩm nói: “Mẹ, đừng véo con, con buồn ngủ lắm.”
Tay cô Đỗ cứng lại, đôi mắt rỉ lệ, một hồi sau mới khe khẽ thở dài, cẩn thận bế Hạ Mạc đến giường mình, cởi giày cởi tất, đắp chăn đàng hoàng cho cậu. Hạ Mạc trở mình, kéo chăn co vào, ngủ càng sâu hơn. Cô Đỗ ngồi đầu giường ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt mập mạp ngủ say của cậu, nhịn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được khẽ xoa lên mặt Hạ Mạc, nước mắt tràn khỏi khóe mi: “Duệ Duệ… Duệ Duệ…”
Trong lúc ngủ mơ, hình như Hạ Mạc có cảm giác bị sờ, khuôn mặt xinh đẹp cũng không khỏi nhíu lại.
Cô Đỗ chờ tới tận chín giờ tối bà Mạc mới gọi điện tới, bà xấu hổ nói với cô Đỗ đêm nay bà gặp phải chuyện khó giải quyết nên không về được, phiền cô Đỗ trông Hạ Mạc hết đêm nay.
Tuy cô Đỗ hơi tò mò về công việc của bà Mạc nhưng cô cũng không phải người lắm miệng, không hỏi nhiều mà chỉ nói sẽ chăm sóc Hạ Mạc để bà Mạc yên tâm rồi cúp điện thoại. Sau khi rửa mặt sạch sẽ, cô ôm chăn gối từ phòng cho khách vào nằm ngủ cạnh Hạ Mạc.
Đêm nay cô Đỗ ngủ không được yên, gần như cả đêm cô đều nằm mơ, ban đầu mơ thấy Hạ Mạc, Hạ Mạc nói muốn dẫn cô đi gặp một người. Trong giấc mơ, cô đi theo Hạ Mạc một quãng đường rất xa, không biết đi được bao lâu, Hạ Mạc biến thành con trai cô, rồi sau đó hình như con cô bị bệnh rất nặng, liên tục kêu đau, cô luống cuống gấp gáp ôm con chạy đến bệnh viện, mắt thấy sắp đến nơi, trên người con trai đột nhiên xuất hiện hoa văn đen lớn, cả người như vỡ vụn.
“Mẹ ơi, đau quá, con đau quá, cứu con, cứu con…”
Cô Đỗ ngồi bật dậy khỏi giường, gần như kinh hoảng xốc chăn lên như muốn tìm con, nhưng rơi vào mắt cô là khuôn mặt ngủ tới đỏ bừng của Hạ Mạc.
Trong nháy mắt, cảm xúc trong mộng như bị một bàn tay khổng lồ vô hình rút đi, cô Đỗ uể oải dựa vào đầu giường, mãi vẫn chưa hồi hồn được.
“Cô ơi, cô sao vậy ạ?” Hạ Mạc cũng tỉnh lại, thế nhưng không có cơn mơ màng thường thấy.
Tỉnh lại khỏi ác mộng là lúc lòng phòng bị yếu nhất, đối diện với một đứa bé nhỏ tuổi, cô Đỗ theo bản năng thổ lộ tiếng lòng: “Cô mơ thấy ác mộng, mơ thấy Giai Duệ mắc phải căn bệnh kỳ lạ, nó nói nó đau lắm, nó muốn cô cứu nó… Nhưng cô không tìm thấy nó, không tìm thấy đâu cả…” Cô Đỗ nói xong, rốt cuộc không nhịn được òa khóc.
Bình thường cô Đỗ đeo kính, trông vừa nghiêm túc lại kiên cường. Lúc này cô đã tháo kính, ôm chăn cuộn tròn dựa lên đầu giường, đôi mắt ngập nước, giọng nói nghẹn ngào, vừa tiều tụy vừa yếu ớt.
Chẳng qua cô cũng chỉ là một người mẹ mà thôi.
Dù sao Hạ Mạc vẫn còn nhỏ, cậu bỗng không biết tối qua cậu để cô Đỗ mơ thấy thứ kia là đúng hay sai, nếu tương lai cô biết chân tướng, liệu cô có chịu nổi không? Nhưng chân tướng tàn nhẫn như vậy, nếu bị người xấu che giấu, hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật, âm linh không được an giấc ngàn thu, người sống vĩnh viễn chìm trong đau đớn không có điểm cuối chẳng phải sẽ càng tàn nhẫn hơn ư?
Chuyện của người lớn phải để người lớn giải quyết.
Hạ Mạc rút giấy từ đầu giường đưa cho cô Đỗ, vờ như ngây thơ nói: “Cô ơi, cô đừng khóc, có lẽ mẹ con sẽ giúp được cô.”
Cô Đỗ đột nhiên ngẩng đầu nói: “Mẹ con?”
Hạ Mạc tự biên tự diễn: “Mẹ con giỏi lắm á, không phải trước đó cô đã từng gặp ông sáu Hạ ư? Nếu không nhờ mẹ con, có lẽ bây giờ gã vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật đấy.”
Cô Đỗ nhớ đến bà Mạc phốp pháp, hình như rất bình thường mà, chẳng lẽ là…
“Mẹ con là cảnh sát về hưu à?”
Hạ Mạc hùng hồn vỗ ngực: “Cảnh sát đã là gì, mẹ con ghê hơn nhiều, bả là bà đồng đó!”
“Bà… Khụ khụ… Bà đồng?” Suýt nữa cô Đỗ bị sặc nước miếng chết.
“Không phải hôm qua bà ngoại Trương Đằng nói bố cậu ta làm giám đốc ở công ty bất động sản Phi Phàm ư? Con nói cho cô một bí mật, cô đừng nói cho người khác biết. Ông chủ công ty Phi Phàm là con nuôi mẹ con, anh ấy nghe lời mẹ con lắm.”
Nói thật nếu không phải bà Mạc có tuổi, dáng người… là một bác gái đầy đặn bình thường, nghe Hạ Mạc nói, cô còn tưởng nơi này có tin gì hot lắm.
Nhưng ông chủ Phi Phàm… chẳng trách có thể tới chỗ hiệu trưởng, cho Hạ Mạc ở lại trường tiểu học Tật Phong… Sức mạnh của anh ta không thể so với người thường, nếu bà có thể ra mặt nhờ anh ta giúp cô tìm con, chắc chắn sẽ dễ hơn người bình thường như cô nhiều.
“Hạ Mạc, cảm ơn con.” Cơ hội ở ngay trước mắt, cô Đỗ không thể từ chối được.
Hạ Mạc còn chưa biết cô Đỗ đã xuyên tạc ý của cậu, trong lòng cậu không nghĩ sẽ để Mạc Hữu Phi giúp một tay, nhắc đến người anh trai rơi rớt này chỉ để thổi phồng sự bá đạo của mẹ cậu, tăng mức độ tin cậy lên mà thôi. Đương nhiên quan trọng nhất là, cậu nói với cô Đỗ, chắc chắn cô Đỗ sẽ tìm thẳng đến chỗ mẹ, đêm qua cậu vừa tá túc qua đêm ở nhà cô Đỗ, mẹ sẽ không mặt dày đến mức từ chối. Mẹ mình đồng ý giúp cô Đỗ một tay, thế thì có thể nói chuyện không liên quan gì tới cậu. Nếu mẹ không giải quyết được phải nhờ đến cậu, có khi còn được thêm chút tiền tiêu vặt.
Một mũi tên trúng hai đích, còn không để lộ mình, pơ phệch.
Hạ Mạc đắc ý nghĩ.
Buổi chiều khi bà Mạc từ tỉnh quay về, đến trường đón Hạ Mạc tan học, cô Đỗ cố ý giữ bà lại, sau một hồi thành thật với nhau, cô tha thiết nói ra yêu cầu của mình.
Bà Mạc đảo mắt, Hạ Mạc giả bộ ngây thơ giấu không nổi vẻ chột dạ, chắc chắn chuyện không đơn giản như vậy.
Ranh con! Lúc nào cũng tìm việc cho bà làm, lát quay về phải trị nó mới được!
Hạ Mạc như cảm nhận được luồng sát khí phảng phất, cố gắng rụt vào chỗ tối, cũng theo phản xạ che cái mông mập đi.
Chết rồi, chắc chắn bị mẹ nhìn ra rồi.
Hạ Mạc uể oải nghĩ.
Giận quá, nó cũng muốn ăn đồ mẹ nấu. Nhưng nó chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa bé kia ăn, cậu ta ăn nhiều như vậy, mẹ còn gắp đồ ăn cho cậu ta.
Quỷ… quỷ con sắp khóc rồi.
Hạ Mạc thản nhiên ăn uống thỏa thích, không lâu sau, cuối cùng cậu cũng thả chén bát, thỏa mãn nấc một tiếng: “Cô ơi, con ăn xong rồi.”
Lúc này cô Đỗ mới chợt bừng tỉnh, thức ăn trên bàn… thôi, không còn tí đồ ăn nào, Hạ Mạc đã ăn xong thật rồi. Vừa rồi cô chỉ mải nghĩ, vậy mà ăn cũng hơn nửa bát cơm, còn ăn một ít đồ ăn Hạ Mạc gắp vào bát cho mình, nhiều hơn một chút so với khi ăn ở nhà một mình.
“Cô đi rửa bát, con xem TV đi.” Cô Đỗ đứng dậy dọn dẹp.
Hạ Mạc ngoan ngoãn gật đầu, chờ đến lúc cô Đỗ bưng bát đũa đi xuống bếp, cậu giữ chặt chân âm hồn, kéo nó xuống khỏi lưng cô Đỗ: “Cô ơi, con đi vệ sinh đây.” Nói xong, cậu kéo âm hồn vào WC bên cạnh phòng bếp, đồng thời đóng cửa lại.
Hiển nhiên âm hồn chịu kinh sợ không nhỏ, vừa vào WC đã muốn chạy ra ngoài. Nó vừa định chạy trốn đã bị Hạ Mạc niệm chú trói chân, âm hồn thấy Hạ Mạc từ từ tới gần, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được, há miệng khóc lớn. Khóc lóc một lúc, âm hồn đã khôi phục được chút hình dáng lúc còn sống: Quả nhiên được đúc ra cùng một khuôn với cô Đỗ, chẳng qua cô Đỗ trông vô cùng nghiêm túc, còn âm hồn lại ngốc nghếch, rất hợp với bông hoa nhỏ không ngừng đung đưa trên đầu nó.
“Này, Hứa Giai Duệ, nín đi.” Hạ Mạc sợ nhất là trẻ con khóc, con quỷ nhỏ khóc ầm ĩ khiến cậu đau hết cả đầu.
Âm hồn lại tiếp tục gào khóc.
“Nhóc có tin anh đánh nhóc không!” Khi còn ở thôn họ Hạ, Hạ Mạc đã từng làm ra chuyện đánh người để nín khóc. Nhưng bây giờ cậu tự xưng là anh cả, Hứa Giai Duệ hình như mới chỉ ba bốn tuổi, cậu không thèm đánh trẻ con nhỏ hơn mình.
Âm hồn còn khóc lớn hơn nữa.
“Đúng là chịu nhóc, nhóc đừng khóc nữa, để anh tìm cách cho mẹ nhìn thấy nhóc được chưa?” Tiếng khóc của âm hồn nhỏ đi, Hạ Mạc không ngừng cố gắng: “Nhóc chết rồi, mẹ nhóc vẫn không biết, cô ấy vẫn luôn tìm nhóc, hơn nữa còn rất nhớ nhóc, nhóc có muốn để mẹ thấy mình không?”
Khoảng hai ba phút sau, âm hồn dường như mới hiểu ý Hạ Mạc, nhưng nó lại như không hiểu lắm, nghẹn nào nức nở nói: “Thấy… mẹ… muốn… mẹ.”
Cuối cùng âm hồn cũng chịu nói chuyện, Hạ Mạc thở phào nhẹ nhõm, cậu nhịn không được hỏi luôn vấn đề vẫn luôn quanh quẩn trong đầu mình: “Nhóc có nhớ mình chết thế nào không?”
Âm hồn phản ứng rất chậm, hồi lâu sau mới từ từ gật đầu, trong mắt lộ ra đau khổ và sợ hãi không thể giải tỏa.
“Thế… rốt cuộc là ai giết nhóc? Có phải là… bà nội nhóc không?”
Âm hồn như nghe thấy chuyện cực kỳ kinh khủng, toàn bộ quỷ thể cứng đờ, đôi mắt lộ vẻ sợ hãi, bông hoa nhỏ trên đầu không ngừng run rẩy, vành mắt chảy ra nước mắt đỏ máu, lúc nước mắt lăn xuống cũng là lúc âm hồn như một cái gương bị đập nát, vết rách đen nhánh lập tức trải rộng toàn thân. Bông hoa trắng trên đầu nó lập lòe, giây tiếp theo nó đã biến mất không thấy tăm hơi.
Xong rồi, cậu làm mất con của cô Đỗ rồi. Oán khí của con quỷ kia không nhiều, chẳng lẽ là vào thẳng luân hồi?
Sau khi ra khỏi WC, Hạ Mạc không khỏi ủ rũ. Cô Đỗ còn cho rằng Hạ Mạc ăn nhiều quá hỏng bụng, còn tìm một hộp thuốc tiêu hóa tới cho cậu.
Uống hai viên là ổn.
Ừm, khá ngon. Hạ Mạc ăn liên tục mấy viên, xem thuốc tiêu hóa như kẹo, nếu không phải cô Đỗ thấy, kịp thời ngăn lại, chỉ sợ cậu sẽ ăn sạch hộp.
Căng da bụng chùng da mắt, Hạ Mặc không có đồ ăn vặt, ngồi trên sofa một lát, cái đầu cứ gật gù như gà mổ thóc.
“Hạ Mạc, nếu con buồn ngủ thì cứ vào phòng cô ngủ đi, lát nữa mẹ tới đón cô sẽ gọi con dậy.” Cô Đỗ nhẹ nhàng ôm Hạ Mạc vào lòng mình.
Hạ Mạc trong lúc vô thức cọ vào ngực cô, cậu buồn ngủ muốn chết, tùy ý gật đầu, lát sau từ từ ngủ mất.
“Thằng bé này…” Cô Đỗ cười khẽ, nhịn không được nhẹ nhàng nhéo mặt cậu.
Hạ Mạc mơ màng đẩy tay cô, lẩm bẩm nói: “Mẹ, đừng véo con, con buồn ngủ lắm.”
Tay cô Đỗ cứng lại, đôi mắt rỉ lệ, một hồi sau mới khe khẽ thở dài, cẩn thận bế Hạ Mạc đến giường mình, cởi giày cởi tất, đắp chăn đàng hoàng cho cậu. Hạ Mạc trở mình, kéo chăn co vào, ngủ càng sâu hơn. Cô Đỗ ngồi đầu giường ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt mập mạp ngủ say của cậu, nhịn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được khẽ xoa lên mặt Hạ Mạc, nước mắt tràn khỏi khóe mi: “Duệ Duệ… Duệ Duệ…”
Trong lúc ngủ mơ, hình như Hạ Mạc có cảm giác bị sờ, khuôn mặt xinh đẹp cũng không khỏi nhíu lại.
Cô Đỗ chờ tới tận chín giờ tối bà Mạc mới gọi điện tới, bà xấu hổ nói với cô Đỗ đêm nay bà gặp phải chuyện khó giải quyết nên không về được, phiền cô Đỗ trông Hạ Mạc hết đêm nay.
Tuy cô Đỗ hơi tò mò về công việc của bà Mạc nhưng cô cũng không phải người lắm miệng, không hỏi nhiều mà chỉ nói sẽ chăm sóc Hạ Mạc để bà Mạc yên tâm rồi cúp điện thoại. Sau khi rửa mặt sạch sẽ, cô ôm chăn gối từ phòng cho khách vào nằm ngủ cạnh Hạ Mạc.
Đêm nay cô Đỗ ngủ không được yên, gần như cả đêm cô đều nằm mơ, ban đầu mơ thấy Hạ Mạc, Hạ Mạc nói muốn dẫn cô đi gặp một người. Trong giấc mơ, cô đi theo Hạ Mạc một quãng đường rất xa, không biết đi được bao lâu, Hạ Mạc biến thành con trai cô, rồi sau đó hình như con cô bị bệnh rất nặng, liên tục kêu đau, cô luống cuống gấp gáp ôm con chạy đến bệnh viện, mắt thấy sắp đến nơi, trên người con trai đột nhiên xuất hiện hoa văn đen lớn, cả người như vỡ vụn.
“Mẹ ơi, đau quá, con đau quá, cứu con, cứu con…”
Cô Đỗ ngồi bật dậy khỏi giường, gần như kinh hoảng xốc chăn lên như muốn tìm con, nhưng rơi vào mắt cô là khuôn mặt ngủ tới đỏ bừng của Hạ Mạc.
Trong nháy mắt, cảm xúc trong mộng như bị một bàn tay khổng lồ vô hình rút đi, cô Đỗ uể oải dựa vào đầu giường, mãi vẫn chưa hồi hồn được.
“Cô ơi, cô sao vậy ạ?” Hạ Mạc cũng tỉnh lại, thế nhưng không có cơn mơ màng thường thấy.
Tỉnh lại khỏi ác mộng là lúc lòng phòng bị yếu nhất, đối diện với một đứa bé nhỏ tuổi, cô Đỗ theo bản năng thổ lộ tiếng lòng: “Cô mơ thấy ác mộng, mơ thấy Giai Duệ mắc phải căn bệnh kỳ lạ, nó nói nó đau lắm, nó muốn cô cứu nó… Nhưng cô không tìm thấy nó, không tìm thấy đâu cả…” Cô Đỗ nói xong, rốt cuộc không nhịn được òa khóc.
Bình thường cô Đỗ đeo kính, trông vừa nghiêm túc lại kiên cường. Lúc này cô đã tháo kính, ôm chăn cuộn tròn dựa lên đầu giường, đôi mắt ngập nước, giọng nói nghẹn ngào, vừa tiều tụy vừa yếu ớt.
Chẳng qua cô cũng chỉ là một người mẹ mà thôi.
Dù sao Hạ Mạc vẫn còn nhỏ, cậu bỗng không biết tối qua cậu để cô Đỗ mơ thấy thứ kia là đúng hay sai, nếu tương lai cô biết chân tướng, liệu cô có chịu nổi không? Nhưng chân tướng tàn nhẫn như vậy, nếu bị người xấu che giấu, hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật, âm linh không được an giấc ngàn thu, người sống vĩnh viễn chìm trong đau đớn không có điểm cuối chẳng phải sẽ càng tàn nhẫn hơn ư?
Chuyện của người lớn phải để người lớn giải quyết.
Hạ Mạc rút giấy từ đầu giường đưa cho cô Đỗ, vờ như ngây thơ nói: “Cô ơi, cô đừng khóc, có lẽ mẹ con sẽ giúp được cô.”
Cô Đỗ đột nhiên ngẩng đầu nói: “Mẹ con?”
Hạ Mạc tự biên tự diễn: “Mẹ con giỏi lắm á, không phải trước đó cô đã từng gặp ông sáu Hạ ư? Nếu không nhờ mẹ con, có lẽ bây giờ gã vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật đấy.”
Cô Đỗ nhớ đến bà Mạc phốp pháp, hình như rất bình thường mà, chẳng lẽ là…
“Mẹ con là cảnh sát về hưu à?”
Hạ Mạc hùng hồn vỗ ngực: “Cảnh sát đã là gì, mẹ con ghê hơn nhiều, bả là bà đồng đó!”
“Bà… Khụ khụ… Bà đồng?” Suýt nữa cô Đỗ bị sặc nước miếng chết.
“Không phải hôm qua bà ngoại Trương Đằng nói bố cậu ta làm giám đốc ở công ty bất động sản Phi Phàm ư? Con nói cho cô một bí mật, cô đừng nói cho người khác biết. Ông chủ công ty Phi Phàm là con nuôi mẹ con, anh ấy nghe lời mẹ con lắm.”
Nói thật nếu không phải bà Mạc có tuổi, dáng người… là một bác gái đầy đặn bình thường, nghe Hạ Mạc nói, cô còn tưởng nơi này có tin gì hot lắm.
Nhưng ông chủ Phi Phàm… chẳng trách có thể tới chỗ hiệu trưởng, cho Hạ Mạc ở lại trường tiểu học Tật Phong… Sức mạnh của anh ta không thể so với người thường, nếu bà có thể ra mặt nhờ anh ta giúp cô tìm con, chắc chắn sẽ dễ hơn người bình thường như cô nhiều.
“Hạ Mạc, cảm ơn con.” Cơ hội ở ngay trước mắt, cô Đỗ không thể từ chối được.
Hạ Mạc còn chưa biết cô Đỗ đã xuyên tạc ý của cậu, trong lòng cậu không nghĩ sẽ để Mạc Hữu Phi giúp một tay, nhắc đến người anh trai rơi rớt này chỉ để thổi phồng sự bá đạo của mẹ cậu, tăng mức độ tin cậy lên mà thôi. Đương nhiên quan trọng nhất là, cậu nói với cô Đỗ, chắc chắn cô Đỗ sẽ tìm thẳng đến chỗ mẹ, đêm qua cậu vừa tá túc qua đêm ở nhà cô Đỗ, mẹ sẽ không mặt dày đến mức từ chối. Mẹ mình đồng ý giúp cô Đỗ một tay, thế thì có thể nói chuyện không liên quan gì tới cậu. Nếu mẹ không giải quyết được phải nhờ đến cậu, có khi còn được thêm chút tiền tiêu vặt.
Một mũi tên trúng hai đích, còn không để lộ mình, pơ phệch.
Hạ Mạc đắc ý nghĩ.
Buổi chiều khi bà Mạc từ tỉnh quay về, đến trường đón Hạ Mạc tan học, cô Đỗ cố ý giữ bà lại, sau một hồi thành thật với nhau, cô tha thiết nói ra yêu cầu của mình.
Bà Mạc đảo mắt, Hạ Mạc giả bộ ngây thơ giấu không nổi vẻ chột dạ, chắc chắn chuyện không đơn giản như vậy.
Ranh con! Lúc nào cũng tìm việc cho bà làm, lát quay về phải trị nó mới được!
Hạ Mạc như cảm nhận được luồng sát khí phảng phất, cố gắng rụt vào chỗ tối, cũng theo phản xạ che cái mông mập đi.
Chết rồi, chắc chắn bị mẹ nhìn ra rồi.
Hạ Mạc uể oải nghĩ.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141: Ngoại truyện một: Tiếp theo (1)
- Chương 142: Ngoại truyện hai: Tiếp theo (2)
- bình luận