Đứa Con Của Yêu Quái - Chương 38

Đứa Con Của Yêu Quái Chương 38
Đùng đoàng.

Tia chớp màu tím xé rách tầng mây, chỉ trong chớp mắt, không gian đã bị màn mưa bao phủ, giây tiếp theo, một tia sét càng sáng hơn giáng xuống, bầu trời đêm sáng như ban ngày, thành phố hoang vắng không một bóng người, vô số tòa nhà cao tầng lung lay sắp đổ như ngày tận thế.

Trên con đường bị lũ lụt bao phủ, một thiếu niên mảnh khảnh đứng mờ mịt trong dòng nước cao quá đầu gối, cố gắng suy nghĩ gì đó, khuôn mặt trẻ con tuấn mỹ gần như yêu dị nhíu lại.

Mình là ai? Mình đang ở đâu?

Vô số hình ảnh rách nát hiện lên trong đầu, nhưng chúng lóe lên rồi vụt tắt quá nhanh, cuối cùng chỉ còn lại khoảng trống.

Rột rột rột…

Bụng kêu như trống, đôi mắt hoa đào của thiếu niên xinh đẹp tủi thân không thôi.

Đói quá.

Trong đầu thiếu niên hiện lên một con vịt mập mạp vàng ươm, cắt vịt béo thành từng miếng, chấm vào nước chấm thơm ngọt, thêm chút hành thái dưa chuột sợi, lại cuốn vào lớp bánh tráng rồi nhét vào trong miệng…

Cậu muốn ăn vịt nướng.

Thiếu niên đến tên của mình còn không nhớ nổi lại nhớ tới vịt nướng, mà con vịt nướng ấy tức khắc như mở khóa ký ức của cậu, nháy mắt trong đầu chỉ toàn gà chiên ngũ vị, giò heo Đông Pha, ghẹ, tôm hùm đất xào cay…

Thiếu niên nhanh chóng hút nước miếng, chìm vào ký ức không thoát ra được, không phát hiện làn mây trên đầu đã thay đổi, từng tầng mây đen biến thành xoáy nước, vô số ánh sét lập lòe. Thiếu niên chỉ thấy tim đập thật nhanh, không khỏi ngẩng đầu, nhưng cậu chỉ kịp nhìn thấy một tia sét yên lặng đánh xuống, khi nó sắp chạm vào cậu, cậu đột nhiên ngửa ra sau, rơi vào cái ôm lạnh như băng.

Tia sét để lại một cái hố sâu ở nơi thiếu niên vừa đứng, cái hố sâu không thấy đáy thoáng cái đã hút toàn bộ nước trên phố tạo thành một cái xoáy thật lớn.

Cảnh tượng này rất quen, cậu luôn có cảm giác đã từng thấy ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi mà trong đầu vẫn trống rỗng.

“Mạc à.” Bên tai có một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo truyền đến, giọng nói này như vang vọng từ dưới đất sâu, khiến lòng người sinh ra cơn buốt thấu xương, nhưng cảm xúc trong đó lại cực kỳ nóng cháy, tựa như tìm thấy báu vật mình đánh rơi đã lâu, khuất bên trong còn có chút ấm ức.

Thiếu niên mất đi ký ức luôn cố gắng lục lọi trong cái đầu trống rỗng, phản ứng rất chậm, mãi về sau mới chú ý tới chủ giọng nói. Thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu chính là trắng, sau đó mới là đẹp.

Đúng vậy, người đàn ông này vô cùng trắng, toàn thân trên dưới thậm chí là môi không có chút màu máu, là loại trắng bệch quanh năm không thấy ánh mặt trời, cực kỳ giống người bệnh. Nhưng không thể phủ nhận thanh niên này rất đẹp, khuôn mặt như trời cao hao hết tâm tư điêu khắc ra, mỗi một chỗ đều tỉ mỉ gãi đúng chỗ ngứa, ghép lại vào nhau lại sắc bén tràn ngập tính công kích, xứng với làn da trắng bệch của hắn, đi cùng với thân hình thon mảnh cao gầy cộng thêm bộ đồ như sẵn sàng đi dự tiệc bất cứ lúc nào, trông hắn cực kỳ giống ma cà rồng trong truyền thuyết phương tây.

“Thả tôi ra, anh là ai?” Giọng nói thanh thúy mà du dương của thiếu niên vang lên, trong mắt cậu tràn ngập đề phòng lẫn nghi vấn.

Mắt thanh niên hiện lên tia bi thương, bất mãn thả cậu ra, đôi mắt đen nhánh quẩn quanh tử khí của hắn nhìn chằm chằm thiếu niên cứ như sợ chỉ cần chớp một cái, thiếu niên hiện tại sẽ biến mất.

Hắn cất tiếng nói lạnh lẽo: “Tôi không biết.”

Ngay sau đó, khuôn mặt điển trai của hắn bỗng tỏ vẻ tủi thân: “Tôi nhớ em là Mạc, tôi là vợ em.” Biểu cảm kia như đang lên án thiếu niên rằng tôi đến cả bản thân mình đã quên nhưng vẫn còn nhớ em, sao em có thể quên tôi được? Tôi còn là vợ em nữa đấy, đồ bạc tình!

Vợ?!

Hạ Mạc đứng đực như trời trồng, cậu… cậu đào đâu ra một người vợ lớn như vậy, tuy rằng gầy nhom nhưng còn cao hơn cậu một cái đầu đấy được chưa? Không, không đúng, quan trọng hắn là nam!

Nhưng có vẻ người này quả thật đã quen cậu từ trước, bởi vì hình như hắn đã từng gọi cái tên này, nhưng dường như lại không phải. Mạc… Mạc… Hạ Mạc… Đúng rồi, tên cậu đúng là Hạ Mạc, nhưng trừ cái tên ra, những thứ khác cậu nhớ không nổi.

“Tôi tên Hạ Mạc, không phải Mạc, anh nhớ nhầm rồi.” Tôi vốn không phải vợ anh. Câu sau Hạ Mạc đã định nói ra miệng, nhưng dù thế nào cũng không nói nổi thành lời. Không biết vì sao, đối mặt với người đàn ông không chút ấn tượng này, cậu luôn có cảm giác yếu thế, không nói được gì.

“Mạc.” Người đàn ông rất kiên trì, tủi thân trong mắt càng tăng lên.

Thấy hắn như vậy, không biết vì sao trong lòng Hạ Mạc không khỏi mềm đi, không muốn cãi nhau với hắn, nói: “Thôi tùy anh, thích kêu sao thì kêu, tôi đói rồi, có chỗ nào để ăn không?”

Mắt người đàn ông sáng lên, khuôn mặt dần vui vẻ trở lại, hắn gật đầu rồi giữ chặt tay Hạ Mạc, dẫn cậu vòng qua xoáy nước trên đất, sau đó đi theo con đường thành phố thẳng tắp.

“Anh thả tôi ra, tôi tự đi được.” Bị một người đàn ông nắm tay, dù người này cho cậu cảm giác vô hại, thậm chí là cảm giác có thể tin tưởng, Hạ Mạc vẫn cảm thấy kỳ lạ. Cậu càng muốn giằng ra, người đàn ông lại càng nắm chặt, hoàn toàn làm ngơ cậu.

“Đau, đau, đau, shh, anh thả tôi ra.”

Người đàn ông nghe vậy lập tức thả tay như điện giật, nhưng hắn lại cúi đầu đứng đó, vừa luống cuống vừa mất mát, cơ thể đứng trong mưa ướt sũng, cực kỳ giống một con chó lớn chọc chủ giận nên không dám về nhà.

Lại mềm lòng.

Tuy không còn ký ức, nhưng Hạ Mạc biết mình hẳn không phải người dễ mềm lòng, nhưng không biết vì sao khi đối diện với người đàn ông này, cậu luôn mềm lòng hết lần này tới lần khác.

“Sợ anh luôn.” Hạ Mạc nhỏ giọng lẩm bẩm, cậu vươn tay chủ động nắm lấy bàn tay lạnh như băng của người đàn ông, mất tự nhiên quay đầu đi: “Đừng lề mề nữa, nhanh lên.”

Hiển nhiên người đàn ông không ngờ Hạ Mạc lại chủ động nắm tay hắn, khuôn mặt không nhịn được nở nụ cười rạng rỡ.

Giống một đứa ngốc.

Đuôi mắt quét qua, Hạ Mạc thầm nghĩ, khóe miệng lại không chịu khống chế mà cong lên, cong thành một nụ cười đến cậu cũng không phát hiện, má lúm đồng tiền bên má như ẩn như hiện.

Sấm sét ầm ầm lẫn mưa rền gió dữ bao phủ đường phố, dường như vĩnh viễn không đi đến điểm cuối, đầu đường đen tối tĩnh mịch tựa toàn thế giới chỉ còn hai mỗi hai bọn họ. Hạ Mạc không biết mình đã đi bao lâu, cậu chỉ biết mình sắp đói chết rồi, cậu nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Còn xa nữa không?”

Người đàn ông hơi cụp mắt khiến người ta không thấy rõ cảm xúc nơi đáy: “Sắp rồi.”

Sau khi người đàn ông nói chưa bao lâu, hắn dẫn Hạ Mạc xoay mấy vòng, đi tới một công viên giải trí lớn nằm giữa thành phố.

Khác với những kiến trúc loang lổ đổ nát vừa rồi, công viên giải trí này có vẻ vừa xây dựng không lâu, màu sắc rực rỡ, tràn ngập hương vị tuổi thơ, từ xa nhìn vào có thể thấy vòng quay lập lòe đủ màu sắc thật lớn đang chầm chậm chuyển động, đứng ở cửa là có thể nghe thấy các loại nhạc bắt tai vọng đến. Chỉ tiếc công viên giải trí xinh đẹp này cũng không có bóng người như ngoài đường. Mà đủ loại nhạc vui tai bên trong càng khiến nó thêm quỷ dị.

Hạ Mạc để cho người đàn ông kéo thẳng vào công viên.

Cảm giác quen thuộc lại ùa tới, hạ Mạc cảm thấy hình như thật lâu trước đây đã tới chỗ như vậy, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ nổi. Cậu đi theo thanh niên đi trong công viên thật lâu, cuối cùng dừng lại trước một bức tường nguy nga, bên trong là một tòa lâu đài khổng lồ xinh đẹp.

Nếu lâu đài này được làm từ bánh kem thì tốt rồi.

Ngay sau đó, Hạ Mạc không khỏi nghĩ, trên thế giới này làm gì có lâu đài bánh kem? Nhưng đáy lòng lại phản bác, vì sao trên đời này không thể có lâu đài bánh kem được? Ông đây không chỉ từng thấy mà còn từng ăn rất nhiều lần!

Nhìn thấy… ở… đâu?

“Đi với tôi.” Giọng nói lạnh như băng của thanh niên cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạ Mạc.

Hạ Mạc đi theo hắn đến trước tường, người đàn ông vươn tay đẩy cửa, cánh cửa dày nặng phát ra âm thanh nặng nề rồi từ từ mở ra.

Cây xanh tạo thành bóng râm, hoa mọc khắp nơi, thần kỳ nhất là cánh cửa biến bức tường trở thành vách ngăn giữa hai thế giới, dù bên ngoài có sấm chớp mưa to ào ạt đến mức nào, bên trong chỉ có gió xuân ấm áp. Gió xuân nhẹ nhàng thổi tới đưa đến mùi cỏ cây hoa thơm, còn có mùi đồ ăn.

Hạ Mạc chú ý tới mùi đồ ăn thơm nồng trước, cậu không còn tâm trạng nào nghĩ tới những thứ khác, người đàn ông men theo mùi đồ ăn, nắm tay cậu đi đến trước cửa lâu đài. Hắn vươn tay đẩy, cửa lớn từ từ mở ra, đồ vật bên trong đập vào giác mạc khiến Hạ Mạc không khỏi mở to mắt.

Đồ ăn.

Bên trong lâu đài là từng chiếc bàn dài được xếp thẳng hàng, trên bàn có đầy đủ các chiếc đĩa tinh xảo đựng đồ ăn ngon, lướt mắt qua một lần, tất cả đều là món mình thích. So với tòa lâu đài làm từ bánh kem, lâu đài đồ ăn này lại càng thêm hấp dẫn.

Ừng ực.

Hạ Mạc nuốt nước miếng, đôi mắt sáng rực lên, hận không thể nhào vào ăn uống thỏa thích. Cậu vừa định tiến lên đã bị thanh niên giữ chặt, bên tai có giọng nói lạnh như băng của hắn: “Mạc, em đi tắm trước đi, thay quần áo đã.”

Lúc này Hạ Mạc mới phát hiện cơ thể mình ướt đẫm, áo sơ mi trắng lẫn quần đen dính sát vào người, lạnh lẽo khó chịu.

Vậy cứ đi tắm trước đã. Hạ Mạc cố nuốt đống nước miếng sắp trào ra khỏi miệng, tầm mắt lại dính trên đồ ăn không thu về được.

“Phòng tắm ở đâu?”

“Đi với tôi.” Người đàn ông dẫn Hạ Mạc đi vòng qua bàn ăn rồi đi vào chỗ cầu thang, cầu thang xoay kéo dài tới tận đỉnh lâu đài. Hắn dẫn Hạ Mạc đi lên tầng hai, trên tầng hai cũng có rất nhiều đồ ăn, nhưng khác với tầng một ở chỗ, đồ ăn ở đây là các loại ăn vặt.

Chỉ cần Hạ Mạc nghĩ tới thứ gì, ở đây đều có cả.

Đồ ăn vặt được đặt ngay ngắn trên kệ tủ, phóng mắt nhìn qua, ngoại trừ một gian phòng đóng kín, tất cả kệ hàng gần như chiếm đầy toàn bộ không gian lầu hai.

Cuối cùng Hạ Mạc nhịn không được, thò qua lấy một túi khoai tây chiên Mao Mi cỡ XL đặt trên kệ trong tầm với xuống rồi xé ra. Đầu tiên cậu lắc lắc túi, không lâu sau, một tấm vé số được cậu lật lên. Hạ Mạc lấy vé ra đưa cho người đàn ông: “Anh cào giúp tôi xem có thưởng không.” Hạ Mạc không có ký ức, gần như hành động theo bản năng.

Người đàn ông cụp mắt nhận lấy vé, ánh mắt thâm sâu, dùng móng tay nhẹ nhàng cào đi lớp bạc.

“Giải nhất!” Mắt Hạ Mạc sáng lên, “Anh may thật đấy.” Hạ Mạc nói xong mới chợt nhớ: “Hình như ở đây không có chỗ đổi thưởng.” Hạ Mạc thất vọng nói.

“Có, tôi biết ở đâu, để tôi đưa em đi.”

“Được.” Hạ Mạc nói xong, bốc một nắm khoai nhét vào miệng, ừm, là hương vị cũ, không giống với mấy món đang bán hiện nay.

Suy nghĩ này chợt lóe lên trong lòng, không chờ Hạ Mạc nhớ lại, người đàn ông đã dẫn cậu đi đến trước cửa, đẩy cửa ra nói với Hạ Mạc: “Em đi tắm đi, tôi xuống tầng chờ em.”

Hạ Mạc lập tức nhớ tới một bàn đồ ăn ngon bên dưới, mọi suy nghĩ nhanh chóng biến thành mây khói, cậu đi vào trong phòng, ngạc nhiên phát hiện căn phòng này hoàn toàn không ăn khớp gì với lâu đài nguy nga hoành tráng bên ngoài. Nó đơn giản đến mức đơn sơ, vách tường trắng yên lặng chìm trong năm tháng, dưới lớp sơn bong tróc loang lổ là tầng gạch đỏ như ẩn như hiện, căn phòng không lớn, chiếc giường gỗ dựa tường kiểu cũ đã chiếm hơn phân nửa căn phòng, trên giường treo mùng, mà có lẽ mùng đã được dùng rất lâu, nó tỏa ra mùi thơm mát của xà bông lúc vừa giặt, lại có mùi nồng ẩm cùng với căn phòng cũ.

Bên giường là tủ quần áo kiểu cổ xưa đã cũ, đối diện là một chiếc bàn nửa cũ nửa mới, trên bàn không có gì cả, lại nhìn lên trên sẽ thấy một chiếc quạt trần mới tinh, quạt trần chầm chậm xoay tròn mang đến từng đợt man mát.

Căn phòng này rất quen thuộc, dường như cậu đã từng ở đây thật lâu, lâu đến mức khiến cậu không hề nghi ngờ, lâu đến mức khiến cậu bỗng thấy yên tâm.

Không đúng.

Cánh cửa này không đúng.

Trong căn phòng này vốn không nên có cánh cửa kia.

*****************
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận