Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên - Chương 27:Bao giờ tỉnh lại thì... tôi không chắc
Chương trước- Chương 1:Con hẻm định mệnh, anh ta định làm gì mình?
- Chương 2:Cô biết võ. Được, cô là người thứ tư
- Chương 3:Cô làm gì mà nhìn chằm chằm vào tôi vậy? Thích tôi rồi à?
- Chương 4:Tôi đã để mắt tới cô
- Chương 5:Vô dụng
- Chương 6:Là giả ngốc hay ngốc nghếch đến nỗi không biết dùng não?
- Chương 7:Tôi bao
- Chương 8:Vậy em muốn tôi ngủ với em à?
- Chương 9:Tại sao lại mang họ Phỉ?
- Chương 10:Tên của mẹ anh là gì?
- Chương 11:Cậu chủ, chỉ cần một ngày
- Chương 12:Đi nhanh đi, trễ học rồi
- Chương 13:Xả súng
- Chương 14:Tò mò thì được, nhưng không có cửa đụng vào
- Chương 15:Cháu sẽ vòng lại xin của hồi môn
- Chương 16:Tuesday xuất hiện
- Chương 17:Con sẽ đợi mẹ đi tìm vợ về cho con
- Chương 18:Nếu ba ham cháu, con sẽ nhanh chóng tìm cách bồng về
- Chương 19:Em có thể nói yêu tôi trước mặt mọi người mà
- Chương 20:Quá khứ của Hắc Long
- Chương 21:Bể kế hoạch
- Chương 22:Thích em thì có, nhưng không ghen
- Chương 23:Bị Trần Thụy Ly hãm hại
- Chương 24:Bây giờ còn gọi con bé là Lão Tứ được thì tranh thủ đi
- Chương 25:Bị bắt cóc
- Chương 26:Độc tính phát tán
- Chương 27:Bao giờ tỉnh lại thì... tôi không chắc
- Chương 28:Sự ân cần
- Chương 29:Thiên, lâu rồi mới gặp
- Chương 30:Hâm nóng tình cảm ở khu giải trí
- Chương 31:Chiếc nhẫn hồng ngọc xanh hôm ở khu mua bán trang sức, đến lúc dùng
- Chương 32:Thật háo hức mong chờ đến ngày gặp con chó săn của anh
- Chương 33:Tôi nhất định phải có được cô
- Chương 34:Đồ xấu xa
- Chương 35:Lên nhầm xe
- Chương 36:Đi tìm Lạc Xuyên Kha
- Chương 37:Đe Dọa
- Chương 38:Cứu tinh đến
- Chương 39:Tắm đi, tôi dắt cô đi mua sắm
- Chương 40:Hắc Lam, đợi tôi
- Chương 41:Hai tiếng súng
- Chương 42:Dương Hoa Điền - vĩnh biệt
- Chương 43:Vợ chưa cưới của Vương Dịch Thiên
- Chương 44:Trò vui bây giờ mới bắt đầu
- Chương 45:120 quả bom hẹn giờ
- Chương 46:Vợ yêu
- Chương 47:Kiếp sau
- Chương 48:Để có người phát ghen
- Chương 49:Tôi thích làm điều khiến em vui
- Chương 50:Xuất hiện những âm thanh kì lạ
- Chương 51:Bắt đầu có hiện tượng bị dốc ngược
- Chương 52:Thoát thân
- Chương 53:Lây bệnh
- Chương 54:Ôm em ngủ
- Chương 55:Chị sắp đi lấy chồng rồi
- Chương 56:Thiên, mẹ muốn về nhà chính
- Chương 57:Đủ tuổi làm con dâu mẹ anh
- Chương 58:Con dâu của tôi, phải do tôi chọn
- Chương 59:Thỉnh về thêm một địch thủ
- Chương 60:Hợp tác
- Chương 61:Chỉ có ý đồ với mỗi em thôi
- Chương 62:Giả tạo
- Chương 63:Vu oan giá họa
- Chương 64:Cuộc điện thoại bí ẩn
- Chương 65 : Hồng nào mà chẳng có gai
- Chương 66 : Bị trúng thuốc
- Chương 67 : Cứu nguy
- Chương 68
- Chương 69 : Phải phẫu thuật
- Chương 70: Được, chị tên là Lam Lam, em nhớ rồi
- Chương 71: Lộ tẩy
- Chương 72: Kí ức trở lại
- Chương 73: Em rất thích anh
- Chương 74: Thiên, cho mượn địa bàn làm đám cưới
- Chương 75: Cái kết
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên
Chương 27:Bao giờ tỉnh lại thì... tôi không chắc
Dã Thẩm nhanh chóng nhấc máy, đầu dây bên kia, Hắc Long mở loa ngoài cho mọi người cùng nghe.
“A, Lưu Thanh Long, tao thật nhớ mày đó, bao nhiêu năm rồi chúng ta không gặp nhỉ?”
“Đừng nhiều lời. Mau thả Hắc Lam ra.”
“Hắc Lam là ai? Tao tưởng em gái mày tên Lưu Thanh Lam?”
Bốn người đàn ông bên kia đầu dây nhìn nhau. Hình như đã hiểu ý Phỉ Phùng Lam, cô không muốn Dã Thẩm biết mình và Hắc Long đang làm việc cho Vương Dịch Thiên, nên mới sửa tên y hệt như hai anh em họ Lưu.
“Ừ. Em tao tên Lưu Thanh Lam. Mau thả con bé ra.”
Dã Thẩm xuýt xoa: “Muốn tao thả ả ra thì 8 giờ tối nay. Một mình mày đến nhà kho phía Bắc, ven biển. Nhớ, mày chỉ được đi một mình, không được báo cảnh sát.”
Hắc Long vừa nghiến răng vừa nói: “Được, nhưng mày phải bảo đảm an toàn cho con bé. Nếu nó mất một sợi tóc nào, tao sẽ không tha cho mày.”
Người ở đầu dây bên kia tặc lưỡi: “Chưa chắc nữa. Ai bảo mày nuôi em không ra hồn, đứa kia thì hơi ốm, đứa này thì sức khỏe không tốt, hết xỉu rồi lại nôn mửa. Tao đúng là rất biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng không nhân từ tới mức đưa em mày đi bệnh viện đâu, tối nay mày không đến thì cả đời này khó mà gặp lại ả. Vậy nhá.”
Nghe Dã Thẩm nói xong câu này cả bốn người đều khá bất ngờ. Lúc ở bệnh viện, bác sĩ Viên đã xác nhận Phỉ Phùng Lam vô cũng khỏe mạnh. Cô cũng chưa từng kể với Vương Dịch Thiên mình có bệnh gì trong người, sắc mặt của cô dạo này cũng rất ổn. Vương Dịch Thiên nghe Dã Thẩm nói tình trạng của Phỉ Phùng Lam hiện giờ thì vô cùng tức giận. Anh không nói tiếng nào, nhưng một tay bóp nát ly rượu đang cầm trên tay.
...----------------...
8 giờ tối, Phỉ Phùng Lam nửa tỉnh nửa mơ, tình trạng của cô còn tệ hơn lúc đầu, cô luôn miệng kêu nước, cô muốn uống nước. Nhưng tên Dã Thẩm nói đợi Lưu Thanh Long đến sẽ cho cô uống thỏa thích, có thể ngâm mình trong nước cũng được, cô hiểu ý hắn, nhưng không còn sức kháng cự điều gì. Bụng cô bây giờ thật sự rất đau, đầu cũng rất đau.
Một bóng người cao to, mặc áo choàng đen che hết nửa khuôn mặt đi vào. Đàn em của Dã Thẩm cũng theo vào trong. Dã Thẩm thấy vậy đứng dậy vỗ tay: “Ôi chú rồng xanh nhỏ, mày thật đúng hẹn, lại đây lại đây, em gái của mày vẫn còn sống này.”
“Thả con bé ra.”
“Thả ra? Được thôi.” - Dã Thẩm để một chân gác lên cái bàn cũ trong nhà kho.
“Chui qua đi, rồi tao thả ả.”
Phỉ Phùng Lam luôn miệng nói không, không... Nhưng thật lạ, cô cảm giác người này rất quen thuộc, nhưng lại không phải là Hắc Long.
Người mặc áo choàng đen tiến lại gần Dã Thẩm, cúi người xuống. Dã Thẩm cười đắc ý, người đó liền nhanh tay thụt một cây thép vào hạ bộ của hắn. Mặt hắn cực kì khó coi, hắn đau điếng lùi về phía sau, đưa tay chỉ trỏ: “Mày... mày dám.”
Đám đàn em phía sau nhanh chóng tiến lại chỗ Phỉ Phùng Lam đang ngồi, định dùng cô uy hiếp người trước mặt. Bên ngoài có thêm ba cái bóng đen xông vào, lướt nhanh như gió, chưa đầy một phút đã xử bẹp dí mấy tên đàn em của Dã Thẩm. Động tác cực kì nhanh gọn, cực kì đẹp. Phỉ Phùng Lam ngồi đó, mắt mờ mờ cũng biết là Tam Hắc, vậy người áo đen vào đây đầu tiên là...
Tên Dã Thẩm hoảng hốt trước cảnh tượng vừa rồi, Lưu Thanh Long đào đâu ra những cao thủ giúp hắn? Bây giờ Dã Thẩm muốn trốn cũng không được, đứng vững còn không xong, đừng nói là chạy trốn. Hắn run run.
Một trong ba người mặc áo choàng đen vào lúc sau bỏ mũ trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt góc cạnh của mình.
Dã Thẩm hoảng sợ: “Mày... Lưu Thanh Long, vậy đây... Đây là ai?”
“Là người bốn năm trước đã mua đứt công ty của gia đình mày.” - Vương Dịch Thiên nói với giọng đầy oai phong.
Dã Thẩm trố mắt, cứng họng.
Vương Dịch Thiên nói xong lấy chân đá thẳng vào bụng Dã Thẩm, lực rất lớn khiến hắn tá nhào xuống đất, ôm bụng xin tha. Anh xoay người lại chỗ Phỉ Phùng Lam, nhanh chóng bế cô lên rồi rời đi. Trước đó dây trói đã được Hắc Hồng tháo bỏ.
Hắc Hổ và Hắc Hồng cũng nhanh chóng đi theo anh. Trước khi đi Hắc Hổ dặn dò: “Cậu chủ nói xử trí tên này như thế nào là quyền của cậu, bọn tôi đi trước.”
Hắc Long gật đầu. Tối hôm đó ở nhà kho không ai biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết là có rất nhiều tiếng súng đã nổ lên.
...----------------...
Phỉ Phùng Lam nhanh chóng được Vương Dịch Thiên đưa đến bệnh viện. Bác sĩ truyền nước biển cho cô. Sau khi có kết quả xét nghiệm, vị bác sĩ nhìn giấy báo cáo, nhăn mặt: “Vương thiếu gia, Phỉ tiểu thư đã bị uống trúng thuốc Nx27.”
“Nx27 là gì?”
“Là một loại chất độc, không màu không mùi, rất dễ dàng pha vào các loại nước uống hay thức ăn mà không gây ra bất kì sự nghi ngờ nào. Hơn nữa, thời gian phát tán độc cũng khá lâu, trung bình từ 3 đến 5 ngày, nhưng nếu vận động mạnh có thể thúc đẩy quá trình phát bệnh nhanh nhất cũng phải mất một ngày trở đi. Thuốc này ở nước ta cấm bán, chắc chắn là được nhập từ nước ngoài về.”
Vương Dịch Thiên nhíu chặt mày, Hắc Hổ và Hắc Hồng cũng không thấy dễ chịu là mấy. Rốt cuộc ai là người đã bỏ độc?
Anh nhìn cô, đôi mắt buồn vô tận.
“Cô ấy còn nguy hiểm không?”
“Trước mắt là không còn. Nhưng bao giờ tỉnh lại thì... tôi không chắc.”
“A, Lưu Thanh Long, tao thật nhớ mày đó, bao nhiêu năm rồi chúng ta không gặp nhỉ?”
“Đừng nhiều lời. Mau thả Hắc Lam ra.”
“Hắc Lam là ai? Tao tưởng em gái mày tên Lưu Thanh Lam?”
Bốn người đàn ông bên kia đầu dây nhìn nhau. Hình như đã hiểu ý Phỉ Phùng Lam, cô không muốn Dã Thẩm biết mình và Hắc Long đang làm việc cho Vương Dịch Thiên, nên mới sửa tên y hệt như hai anh em họ Lưu.
“Ừ. Em tao tên Lưu Thanh Lam. Mau thả con bé ra.”
Dã Thẩm xuýt xoa: “Muốn tao thả ả ra thì 8 giờ tối nay. Một mình mày đến nhà kho phía Bắc, ven biển. Nhớ, mày chỉ được đi một mình, không được báo cảnh sát.”
Hắc Long vừa nghiến răng vừa nói: “Được, nhưng mày phải bảo đảm an toàn cho con bé. Nếu nó mất một sợi tóc nào, tao sẽ không tha cho mày.”
Người ở đầu dây bên kia tặc lưỡi: “Chưa chắc nữa. Ai bảo mày nuôi em không ra hồn, đứa kia thì hơi ốm, đứa này thì sức khỏe không tốt, hết xỉu rồi lại nôn mửa. Tao đúng là rất biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng không nhân từ tới mức đưa em mày đi bệnh viện đâu, tối nay mày không đến thì cả đời này khó mà gặp lại ả. Vậy nhá.”
Nghe Dã Thẩm nói xong câu này cả bốn người đều khá bất ngờ. Lúc ở bệnh viện, bác sĩ Viên đã xác nhận Phỉ Phùng Lam vô cũng khỏe mạnh. Cô cũng chưa từng kể với Vương Dịch Thiên mình có bệnh gì trong người, sắc mặt của cô dạo này cũng rất ổn. Vương Dịch Thiên nghe Dã Thẩm nói tình trạng của Phỉ Phùng Lam hiện giờ thì vô cùng tức giận. Anh không nói tiếng nào, nhưng một tay bóp nát ly rượu đang cầm trên tay.
...----------------...
8 giờ tối, Phỉ Phùng Lam nửa tỉnh nửa mơ, tình trạng của cô còn tệ hơn lúc đầu, cô luôn miệng kêu nước, cô muốn uống nước. Nhưng tên Dã Thẩm nói đợi Lưu Thanh Long đến sẽ cho cô uống thỏa thích, có thể ngâm mình trong nước cũng được, cô hiểu ý hắn, nhưng không còn sức kháng cự điều gì. Bụng cô bây giờ thật sự rất đau, đầu cũng rất đau.
Một bóng người cao to, mặc áo choàng đen che hết nửa khuôn mặt đi vào. Đàn em của Dã Thẩm cũng theo vào trong. Dã Thẩm thấy vậy đứng dậy vỗ tay: “Ôi chú rồng xanh nhỏ, mày thật đúng hẹn, lại đây lại đây, em gái của mày vẫn còn sống này.”
“Thả con bé ra.”
“Thả ra? Được thôi.” - Dã Thẩm để một chân gác lên cái bàn cũ trong nhà kho.
“Chui qua đi, rồi tao thả ả.”
Phỉ Phùng Lam luôn miệng nói không, không... Nhưng thật lạ, cô cảm giác người này rất quen thuộc, nhưng lại không phải là Hắc Long.
Người mặc áo choàng đen tiến lại gần Dã Thẩm, cúi người xuống. Dã Thẩm cười đắc ý, người đó liền nhanh tay thụt một cây thép vào hạ bộ của hắn. Mặt hắn cực kì khó coi, hắn đau điếng lùi về phía sau, đưa tay chỉ trỏ: “Mày... mày dám.”
Đám đàn em phía sau nhanh chóng tiến lại chỗ Phỉ Phùng Lam đang ngồi, định dùng cô uy hiếp người trước mặt. Bên ngoài có thêm ba cái bóng đen xông vào, lướt nhanh như gió, chưa đầy một phút đã xử bẹp dí mấy tên đàn em của Dã Thẩm. Động tác cực kì nhanh gọn, cực kì đẹp. Phỉ Phùng Lam ngồi đó, mắt mờ mờ cũng biết là Tam Hắc, vậy người áo đen vào đây đầu tiên là...
Tên Dã Thẩm hoảng hốt trước cảnh tượng vừa rồi, Lưu Thanh Long đào đâu ra những cao thủ giúp hắn? Bây giờ Dã Thẩm muốn trốn cũng không được, đứng vững còn không xong, đừng nói là chạy trốn. Hắn run run.
Một trong ba người mặc áo choàng đen vào lúc sau bỏ mũ trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt góc cạnh của mình.
Dã Thẩm hoảng sợ: “Mày... Lưu Thanh Long, vậy đây... Đây là ai?”
“Là người bốn năm trước đã mua đứt công ty của gia đình mày.” - Vương Dịch Thiên nói với giọng đầy oai phong.
Dã Thẩm trố mắt, cứng họng.
Vương Dịch Thiên nói xong lấy chân đá thẳng vào bụng Dã Thẩm, lực rất lớn khiến hắn tá nhào xuống đất, ôm bụng xin tha. Anh xoay người lại chỗ Phỉ Phùng Lam, nhanh chóng bế cô lên rồi rời đi. Trước đó dây trói đã được Hắc Hồng tháo bỏ.
Hắc Hổ và Hắc Hồng cũng nhanh chóng đi theo anh. Trước khi đi Hắc Hổ dặn dò: “Cậu chủ nói xử trí tên này như thế nào là quyền của cậu, bọn tôi đi trước.”
Hắc Long gật đầu. Tối hôm đó ở nhà kho không ai biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết là có rất nhiều tiếng súng đã nổ lên.
...----------------...
Phỉ Phùng Lam nhanh chóng được Vương Dịch Thiên đưa đến bệnh viện. Bác sĩ truyền nước biển cho cô. Sau khi có kết quả xét nghiệm, vị bác sĩ nhìn giấy báo cáo, nhăn mặt: “Vương thiếu gia, Phỉ tiểu thư đã bị uống trúng thuốc Nx27.”
“Nx27 là gì?”
“Là một loại chất độc, không màu không mùi, rất dễ dàng pha vào các loại nước uống hay thức ăn mà không gây ra bất kì sự nghi ngờ nào. Hơn nữa, thời gian phát tán độc cũng khá lâu, trung bình từ 3 đến 5 ngày, nhưng nếu vận động mạnh có thể thúc đẩy quá trình phát bệnh nhanh nhất cũng phải mất một ngày trở đi. Thuốc này ở nước ta cấm bán, chắc chắn là được nhập từ nước ngoài về.”
Vương Dịch Thiên nhíu chặt mày, Hắc Hổ và Hắc Hồng cũng không thấy dễ chịu là mấy. Rốt cuộc ai là người đã bỏ độc?
Anh nhìn cô, đôi mắt buồn vô tận.
“Cô ấy còn nguy hiểm không?”
“Trước mắt là không còn. Nhưng bao giờ tỉnh lại thì... tôi không chắc.”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:Con hẻm định mệnh, anh ta định làm gì mình?
- Chương 2:Cô biết võ. Được, cô là người thứ tư
- Chương 3:Cô làm gì mà nhìn chằm chằm vào tôi vậy? Thích tôi rồi à?
- Chương 4:Tôi đã để mắt tới cô
- Chương 5:Vô dụng
- Chương 6:Là giả ngốc hay ngốc nghếch đến nỗi không biết dùng não?
- Chương 7:Tôi bao
- Chương 8:Vậy em muốn tôi ngủ với em à?
- Chương 9:Tại sao lại mang họ Phỉ?
- Chương 10:Tên của mẹ anh là gì?
- Chương 11:Cậu chủ, chỉ cần một ngày
- Chương 12:Đi nhanh đi, trễ học rồi
- Chương 13:Xả súng
- Chương 14:Tò mò thì được, nhưng không có cửa đụng vào
- Chương 15:Cháu sẽ vòng lại xin của hồi môn
- Chương 16:Tuesday xuất hiện
- Chương 17:Con sẽ đợi mẹ đi tìm vợ về cho con
- Chương 18:Nếu ba ham cháu, con sẽ nhanh chóng tìm cách bồng về
- Chương 19:Em có thể nói yêu tôi trước mặt mọi người mà
- Chương 20:Quá khứ của Hắc Long
- Chương 21:Bể kế hoạch
- Chương 22:Thích em thì có, nhưng không ghen
- Chương 23:Bị Trần Thụy Ly hãm hại
- Chương 24:Bây giờ còn gọi con bé là Lão Tứ được thì tranh thủ đi
- Chương 25:Bị bắt cóc
- Chương 26:Độc tính phát tán
- Chương 27:Bao giờ tỉnh lại thì... tôi không chắc
- Chương 28:Sự ân cần
- Chương 29:Thiên, lâu rồi mới gặp
- Chương 30:Hâm nóng tình cảm ở khu giải trí
- Chương 31:Chiếc nhẫn hồng ngọc xanh hôm ở khu mua bán trang sức, đến lúc dùng
- Chương 32:Thật háo hức mong chờ đến ngày gặp con chó săn của anh
- Chương 33:Tôi nhất định phải có được cô
- Chương 34:Đồ xấu xa
- Chương 35:Lên nhầm xe
- Chương 36:Đi tìm Lạc Xuyên Kha
- Chương 37:Đe Dọa
- Chương 38:Cứu tinh đến
- Chương 39:Tắm đi, tôi dắt cô đi mua sắm
- Chương 40:Hắc Lam, đợi tôi
- Chương 41:Hai tiếng súng
- Chương 42:Dương Hoa Điền - vĩnh biệt
- Chương 43:Vợ chưa cưới của Vương Dịch Thiên
- Chương 44:Trò vui bây giờ mới bắt đầu
- Chương 45:120 quả bom hẹn giờ
- Chương 46:Vợ yêu
- Chương 47:Kiếp sau
- Chương 48:Để có người phát ghen
- Chương 49:Tôi thích làm điều khiến em vui
- Chương 50:Xuất hiện những âm thanh kì lạ
- Chương 51:Bắt đầu có hiện tượng bị dốc ngược
- Chương 52:Thoát thân
- Chương 53:Lây bệnh
- Chương 54:Ôm em ngủ
- Chương 55:Chị sắp đi lấy chồng rồi
- Chương 56:Thiên, mẹ muốn về nhà chính
- Chương 57:Đủ tuổi làm con dâu mẹ anh
- Chương 58:Con dâu của tôi, phải do tôi chọn
- Chương 59:Thỉnh về thêm một địch thủ
- Chương 60:Hợp tác
- Chương 61:Chỉ có ý đồ với mỗi em thôi
- Chương 62:Giả tạo
- Chương 63:Vu oan giá họa
- Chương 64:Cuộc điện thoại bí ẩn
- Chương 65 : Hồng nào mà chẳng có gai
- Chương 66 : Bị trúng thuốc
- Chương 67 : Cứu nguy
- Chương 68
- Chương 69 : Phải phẫu thuật
- Chương 70: Được, chị tên là Lam Lam, em nhớ rồi
- Chương 71: Lộ tẩy
- Chương 72: Kí ức trở lại
- Chương 73: Em rất thích anh
- Chương 74: Thiên, cho mượn địa bàn làm đám cưới
- Chương 75: Cái kết