Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên - Chương 36:Đi tìm Lạc Xuyên Kha
Chương trước- Chương 1:Con hẻm định mệnh, anh ta định làm gì mình?
- Chương 2:Cô biết võ. Được, cô là người thứ tư
- Chương 3:Cô làm gì mà nhìn chằm chằm vào tôi vậy? Thích tôi rồi à?
- Chương 4:Tôi đã để mắt tới cô
- Chương 5:Vô dụng
- Chương 6:Là giả ngốc hay ngốc nghếch đến nỗi không biết dùng não?
- Chương 7:Tôi bao
- Chương 8:Vậy em muốn tôi ngủ với em à?
- Chương 9:Tại sao lại mang họ Phỉ?
- Chương 10:Tên của mẹ anh là gì?
- Chương 11:Cậu chủ, chỉ cần một ngày
- Chương 12:Đi nhanh đi, trễ học rồi
- Chương 13:Xả súng
- Chương 14:Tò mò thì được, nhưng không có cửa đụng vào
- Chương 15:Cháu sẽ vòng lại xin của hồi môn
- Chương 16:Tuesday xuất hiện
- Chương 17:Con sẽ đợi mẹ đi tìm vợ về cho con
- Chương 18:Nếu ba ham cháu, con sẽ nhanh chóng tìm cách bồng về
- Chương 19:Em có thể nói yêu tôi trước mặt mọi người mà
- Chương 20:Quá khứ của Hắc Long
- Chương 21:Bể kế hoạch
- Chương 22:Thích em thì có, nhưng không ghen
- Chương 23:Bị Trần Thụy Ly hãm hại
- Chương 24:Bây giờ còn gọi con bé là Lão Tứ được thì tranh thủ đi
- Chương 25:Bị bắt cóc
- Chương 26:Độc tính phát tán
- Chương 27:Bao giờ tỉnh lại thì... tôi không chắc
- Chương 28:Sự ân cần
- Chương 29:Thiên, lâu rồi mới gặp
- Chương 30:Hâm nóng tình cảm ở khu giải trí
- Chương 31:Chiếc nhẫn hồng ngọc xanh hôm ở khu mua bán trang sức, đến lúc dùng
- Chương 32:Thật háo hức mong chờ đến ngày gặp con chó săn của anh
- Chương 33:Tôi nhất định phải có được cô
- Chương 34:Đồ xấu xa
- Chương 35:Lên nhầm xe
- Chương 36:Đi tìm Lạc Xuyên Kha
- Chương 37:Đe Dọa
- Chương 38:Cứu tinh đến
- Chương 39:Tắm đi, tôi dắt cô đi mua sắm
- Chương 40:Hắc Lam, đợi tôi
- Chương 41:Hai tiếng súng
- Chương 42:Dương Hoa Điền - vĩnh biệt
- Chương 43:Vợ chưa cưới của Vương Dịch Thiên
- Chương 44:Trò vui bây giờ mới bắt đầu
- Chương 45:120 quả bom hẹn giờ
- Chương 46:Vợ yêu
- Chương 47:Kiếp sau
- Chương 48:Để có người phát ghen
- Chương 49:Tôi thích làm điều khiến em vui
- Chương 50:Xuất hiện những âm thanh kì lạ
- Chương 51:Bắt đầu có hiện tượng bị dốc ngược
- Chương 52:Thoát thân
- Chương 53:Lây bệnh
- Chương 54:Ôm em ngủ
- Chương 55:Chị sắp đi lấy chồng rồi
- Chương 56:Thiên, mẹ muốn về nhà chính
- Chương 57:Đủ tuổi làm con dâu mẹ anh
- Chương 58:Con dâu của tôi, phải do tôi chọn
- Chương 59:Thỉnh về thêm một địch thủ
- Chương 60:Hợp tác
- Chương 61:Chỉ có ý đồ với mỗi em thôi
- Chương 62:Giả tạo
- Chương 63:Vu oan giá họa
- Chương 64:Cuộc điện thoại bí ẩn
- Chương 65 : Hồng nào mà chẳng có gai
- Chương 66 : Bị trúng thuốc
- Chương 67 : Cứu nguy
- Chương 68
- Chương 69 : Phải phẫu thuật
- Chương 70: Được, chị tên là Lam Lam, em nhớ rồi
- Chương 71: Lộ tẩy
- Chương 72: Kí ức trở lại
- Chương 73: Em rất thích anh
- Chương 74: Thiên, cho mượn địa bàn làm đám cưới
- Chương 75: Cái kết
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên
Chương 36:Đi tìm Lạc Xuyên Kha
Hắc Long sau khi không tìm thấy Phỉ Phùng Lam liền nhanh chóng trở về tòa nhà thị chính báo tin cho Vương Dịch Thiên. Nhưng anh vẫn còn trong phòng họp. Hắc Hổ và Hắc Hồng cũng biết tin. Cả ba đứng ngồi không yên.
Một lúc sau cuộc họp kết thúc, Tam Hắc vội xông vào: “Cậu chủ, Lão Tứ mất tích rồi.”
Vương Dịch Thiên nghe xong lập tức đứng dậy: “Cái gì?”
Hắc Long thuật lại câu chuyện cho Vương Dịch Thiên. Mặt anh tức giận hơn bao giờ hết, tay nắm thành nấm đấm, đấm một cái thật mạnh vào tường: “Đi tìm Lạc Xuyên Kha.”
...----------------...
Trở về với lúc Phỉ Phùng Lam chĩa súng vào đầu Lạc Xuyên Kha. Anh ta không hề bất ngờ, sợ hãi mà còn cười mỉa mai cô: “Hắc Lam tiểu thư, trước khi bắn súng phải lên đạn.”
Phỉ Phùng Lam nghe vậy tiếp tục hóa đá hết năm giây. Không còn gì có thể cứu vãn cho sự ngu ngốc này nữa rồi. Hắc Long, sau này ra đường nhất định em sẽ không nói anh là người đã dạy em bắn súng.
Cô không chĩa súng vào đầu Lạc Xuyên Kha nữa mà chuyển sang lên đạn. Cái này lúc học cô làm rất thuần thục nên chắc chắn sẽ thành công.
Phỉ Phùng Lam lên đạn. Âm thanh không giống với bình thường cho lắm. Lần thứ hai, như lần một; lần thứ ba cũng vậy. Cô nghi ngờ mở băng đạn ra. Bên trong trống rỗng. Thôi chết, quên nạp đạn vào rồi.
Lạc Xuyên Kha nhìn thấy liền mỉa mai: “Hình như Vương Dịch Thiên không dạy cô chu đáo, đừng nói là quên lên đạn, cả băng đạn cũng không thèm bỏ vào. Hèn gì cần phải chuẩn bị thiết bị liên lạc.”
“Chuyện tôi làm không hề liên quan đến cậu chủ.” - Phỉ Phùng Lam nói giọng răn đe.
“Cô quan tâm đến hắn?”
“Thì sao?”
“Không có sao. Chỉ là tôi lại rất quan tâm cô.” - Trong đáy mắt của Lạc Xuyên Kha lại nổi lên những tia dục vọng. Phỉ Phùng Lam bắt đầu cảm thấy sợ, nhưng vẫn không để lộ cảm xúc ra bên ngoài.
...----------------...
Chiếc xe đã dừng lại ở trước dinh thự của Lạc Xuyên Kha từ bao giờ. Anh ta nhanh chóng xuống xe, cầm thật chặt cánh tay của Phỉ Phùng Lam lôi đi. Anh ta lôi cô đi một mạnh đến một căn phòng toàn sách ở tầng trệt.
Lạc Xuyên Kha xoay nhẹ bình hoa trang trí trên kệ sách, kệ sách liền di chuyển. Phỉ Phùng Lam không biết đây là do khoa học quá hiện đại, hay là do cô đã trở về thế giới cổ đại với những kết giới trong phim kiếm hiệp.
Hắn lại lôi cô đi vào trong. Thật không thể ngờ phía sau kệ sách lại có một lối đi. Lối đi này không dài, chẳng mấy chốc đã đến một cái cửa gỗ, Lạc Xuyên Kha mở cửa rồi tống cô vào trong, khóa cửa lại.
Anh ta nhẹ nhàng bước ra, xoay bình hoa cho kệ sách trở lại chỗ cũ như chưa có chuyện gì xảy ra.
...----------------...
Lạc Xuyên Kha vừa mới trở lại phòng khác thì hơn chục chiếc xe ô tô đen chống đạn đã dựng đầy trước sân. Anh ta tỏ vẻ không hề biết chuyện gì, ung dung bước ra ngoài.
Vương Dịch Thiên cùng Tam Hắc lập tức xuống xe, mặt người nào người nấy đều tỏ vẻ không vui, riêng Vương Dịch Thiên thì như muốn nghiền nát Lạc Xuyên Kha rồi.
“Hắc Lam đang ở đâu?” - Vương Dịch Thiên gằng giọng.
Lạc Xuyên Kha vẫn tự tin trả lời: “Hắc Lam tiểu thư? Tôi tưởng cô ấy vẫn còn đang ở bên cạnh anh?”
Vương Dịch Thiên nhíu chặt mài lại: “Có một thằng khốn đã bắt cô ấy đi rồi, phiền Lạc thiếu gia cho người của tôi vào trong xem xét.”
“Thằng khốn nào đó thì liên quan gì đến tôi?”
“Tôi nghi ngờ thằng khốn ấy đang ở trong dinh thự của Lạc thiếu gia.” - Vương Dịch Thiên cố gắng kìm nén cơn giận.
“Thôi được, niệm tình chúng ta đã hợp tác với nhau, Vương thiếu gia cứ tự nhiên, nhưng chắc chắn là không tìm thấy gì đâu.” - Lạc Xuyên Kha đắc ý.
Người của Vương Dịch Thiên nhanh chóng tràn vào trong, có đến hơn trăm người, họ kiểm tra từng phòng, từng ngóc ngách một, Tam Hắc cũng không đứng yên được mà chia nhau ra tìm kiếm.
Sau hơn nửa tiếng vẫn không tìm thấy gì. Vương Dịch Thiên cũng không có bằng chứng gì để buộc tội Lạc Xuyên Kha. Anh cứ nhìn chằm chằm vào Lạc Xuyên Kha đầy căm phẫn rồi ngồi lên xe rời đi. Lần này Tam Hắc ngồi cùng xe với anh. Dường như họ hiểu anh định làm gì.
Hắc Hổ lên tiếng: “Cậu chủ, không thể gọi hết vệ sĩ của Vương Gia đến đây được, dẫn hơn mấy ngàn người đến đây chính là công khai khiêu chiến với Lạc Xuyên Kha. Đây còn là địa bàn của hắn.”
Quả thật lúc đầu Vương Dịch Thiên chưa suy nghĩ thấu đáo, còn định làm theo y hệt những gì Hắc Hổ nghĩ. Nhưng lời Hắc Hổ nói rất đúng. Anh không sợ khiêu chiến với Lạc Xuyên Kha, mà không có bằng chứng về việc Phỉ Phùng Lam ở trong tai Lạc Xuyên Kha lại đi khiêu chiến thì chính là yếu thế hơn đối phương rất nhiều.
Một lúc sau cuộc họp kết thúc, Tam Hắc vội xông vào: “Cậu chủ, Lão Tứ mất tích rồi.”
Vương Dịch Thiên nghe xong lập tức đứng dậy: “Cái gì?”
Hắc Long thuật lại câu chuyện cho Vương Dịch Thiên. Mặt anh tức giận hơn bao giờ hết, tay nắm thành nấm đấm, đấm một cái thật mạnh vào tường: “Đi tìm Lạc Xuyên Kha.”
...----------------...
Trở về với lúc Phỉ Phùng Lam chĩa súng vào đầu Lạc Xuyên Kha. Anh ta không hề bất ngờ, sợ hãi mà còn cười mỉa mai cô: “Hắc Lam tiểu thư, trước khi bắn súng phải lên đạn.”
Phỉ Phùng Lam nghe vậy tiếp tục hóa đá hết năm giây. Không còn gì có thể cứu vãn cho sự ngu ngốc này nữa rồi. Hắc Long, sau này ra đường nhất định em sẽ không nói anh là người đã dạy em bắn súng.
Cô không chĩa súng vào đầu Lạc Xuyên Kha nữa mà chuyển sang lên đạn. Cái này lúc học cô làm rất thuần thục nên chắc chắn sẽ thành công.
Phỉ Phùng Lam lên đạn. Âm thanh không giống với bình thường cho lắm. Lần thứ hai, như lần một; lần thứ ba cũng vậy. Cô nghi ngờ mở băng đạn ra. Bên trong trống rỗng. Thôi chết, quên nạp đạn vào rồi.
Lạc Xuyên Kha nhìn thấy liền mỉa mai: “Hình như Vương Dịch Thiên không dạy cô chu đáo, đừng nói là quên lên đạn, cả băng đạn cũng không thèm bỏ vào. Hèn gì cần phải chuẩn bị thiết bị liên lạc.”
“Chuyện tôi làm không hề liên quan đến cậu chủ.” - Phỉ Phùng Lam nói giọng răn đe.
“Cô quan tâm đến hắn?”
“Thì sao?”
“Không có sao. Chỉ là tôi lại rất quan tâm cô.” - Trong đáy mắt của Lạc Xuyên Kha lại nổi lên những tia dục vọng. Phỉ Phùng Lam bắt đầu cảm thấy sợ, nhưng vẫn không để lộ cảm xúc ra bên ngoài.
...----------------...
Chiếc xe đã dừng lại ở trước dinh thự của Lạc Xuyên Kha từ bao giờ. Anh ta nhanh chóng xuống xe, cầm thật chặt cánh tay của Phỉ Phùng Lam lôi đi. Anh ta lôi cô đi một mạnh đến một căn phòng toàn sách ở tầng trệt.
Lạc Xuyên Kha xoay nhẹ bình hoa trang trí trên kệ sách, kệ sách liền di chuyển. Phỉ Phùng Lam không biết đây là do khoa học quá hiện đại, hay là do cô đã trở về thế giới cổ đại với những kết giới trong phim kiếm hiệp.
Hắn lại lôi cô đi vào trong. Thật không thể ngờ phía sau kệ sách lại có một lối đi. Lối đi này không dài, chẳng mấy chốc đã đến một cái cửa gỗ, Lạc Xuyên Kha mở cửa rồi tống cô vào trong, khóa cửa lại.
Anh ta nhẹ nhàng bước ra, xoay bình hoa cho kệ sách trở lại chỗ cũ như chưa có chuyện gì xảy ra.
...----------------...
Lạc Xuyên Kha vừa mới trở lại phòng khác thì hơn chục chiếc xe ô tô đen chống đạn đã dựng đầy trước sân. Anh ta tỏ vẻ không hề biết chuyện gì, ung dung bước ra ngoài.
Vương Dịch Thiên cùng Tam Hắc lập tức xuống xe, mặt người nào người nấy đều tỏ vẻ không vui, riêng Vương Dịch Thiên thì như muốn nghiền nát Lạc Xuyên Kha rồi.
“Hắc Lam đang ở đâu?” - Vương Dịch Thiên gằng giọng.
Lạc Xuyên Kha vẫn tự tin trả lời: “Hắc Lam tiểu thư? Tôi tưởng cô ấy vẫn còn đang ở bên cạnh anh?”
Vương Dịch Thiên nhíu chặt mài lại: “Có một thằng khốn đã bắt cô ấy đi rồi, phiền Lạc thiếu gia cho người của tôi vào trong xem xét.”
“Thằng khốn nào đó thì liên quan gì đến tôi?”
“Tôi nghi ngờ thằng khốn ấy đang ở trong dinh thự của Lạc thiếu gia.” - Vương Dịch Thiên cố gắng kìm nén cơn giận.
“Thôi được, niệm tình chúng ta đã hợp tác với nhau, Vương thiếu gia cứ tự nhiên, nhưng chắc chắn là không tìm thấy gì đâu.” - Lạc Xuyên Kha đắc ý.
Người của Vương Dịch Thiên nhanh chóng tràn vào trong, có đến hơn trăm người, họ kiểm tra từng phòng, từng ngóc ngách một, Tam Hắc cũng không đứng yên được mà chia nhau ra tìm kiếm.
Sau hơn nửa tiếng vẫn không tìm thấy gì. Vương Dịch Thiên cũng không có bằng chứng gì để buộc tội Lạc Xuyên Kha. Anh cứ nhìn chằm chằm vào Lạc Xuyên Kha đầy căm phẫn rồi ngồi lên xe rời đi. Lần này Tam Hắc ngồi cùng xe với anh. Dường như họ hiểu anh định làm gì.
Hắc Hổ lên tiếng: “Cậu chủ, không thể gọi hết vệ sĩ của Vương Gia đến đây được, dẫn hơn mấy ngàn người đến đây chính là công khai khiêu chiến với Lạc Xuyên Kha. Đây còn là địa bàn của hắn.”
Quả thật lúc đầu Vương Dịch Thiên chưa suy nghĩ thấu đáo, còn định làm theo y hệt những gì Hắc Hổ nghĩ. Nhưng lời Hắc Hổ nói rất đúng. Anh không sợ khiêu chiến với Lạc Xuyên Kha, mà không có bằng chứng về việc Phỉ Phùng Lam ở trong tai Lạc Xuyên Kha lại đi khiêu chiến thì chính là yếu thế hơn đối phương rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:Con hẻm định mệnh, anh ta định làm gì mình?
- Chương 2:Cô biết võ. Được, cô là người thứ tư
- Chương 3:Cô làm gì mà nhìn chằm chằm vào tôi vậy? Thích tôi rồi à?
- Chương 4:Tôi đã để mắt tới cô
- Chương 5:Vô dụng
- Chương 6:Là giả ngốc hay ngốc nghếch đến nỗi không biết dùng não?
- Chương 7:Tôi bao
- Chương 8:Vậy em muốn tôi ngủ với em à?
- Chương 9:Tại sao lại mang họ Phỉ?
- Chương 10:Tên của mẹ anh là gì?
- Chương 11:Cậu chủ, chỉ cần một ngày
- Chương 12:Đi nhanh đi, trễ học rồi
- Chương 13:Xả súng
- Chương 14:Tò mò thì được, nhưng không có cửa đụng vào
- Chương 15:Cháu sẽ vòng lại xin của hồi môn
- Chương 16:Tuesday xuất hiện
- Chương 17:Con sẽ đợi mẹ đi tìm vợ về cho con
- Chương 18:Nếu ba ham cháu, con sẽ nhanh chóng tìm cách bồng về
- Chương 19:Em có thể nói yêu tôi trước mặt mọi người mà
- Chương 20:Quá khứ của Hắc Long
- Chương 21:Bể kế hoạch
- Chương 22:Thích em thì có, nhưng không ghen
- Chương 23:Bị Trần Thụy Ly hãm hại
- Chương 24:Bây giờ còn gọi con bé là Lão Tứ được thì tranh thủ đi
- Chương 25:Bị bắt cóc
- Chương 26:Độc tính phát tán
- Chương 27:Bao giờ tỉnh lại thì... tôi không chắc
- Chương 28:Sự ân cần
- Chương 29:Thiên, lâu rồi mới gặp
- Chương 30:Hâm nóng tình cảm ở khu giải trí
- Chương 31:Chiếc nhẫn hồng ngọc xanh hôm ở khu mua bán trang sức, đến lúc dùng
- Chương 32:Thật háo hức mong chờ đến ngày gặp con chó săn của anh
- Chương 33:Tôi nhất định phải có được cô
- Chương 34:Đồ xấu xa
- Chương 35:Lên nhầm xe
- Chương 36:Đi tìm Lạc Xuyên Kha
- Chương 37:Đe Dọa
- Chương 38:Cứu tinh đến
- Chương 39:Tắm đi, tôi dắt cô đi mua sắm
- Chương 40:Hắc Lam, đợi tôi
- Chương 41:Hai tiếng súng
- Chương 42:Dương Hoa Điền - vĩnh biệt
- Chương 43:Vợ chưa cưới của Vương Dịch Thiên
- Chương 44:Trò vui bây giờ mới bắt đầu
- Chương 45:120 quả bom hẹn giờ
- Chương 46:Vợ yêu
- Chương 47:Kiếp sau
- Chương 48:Để có người phát ghen
- Chương 49:Tôi thích làm điều khiến em vui
- Chương 50:Xuất hiện những âm thanh kì lạ
- Chương 51:Bắt đầu có hiện tượng bị dốc ngược
- Chương 52:Thoát thân
- Chương 53:Lây bệnh
- Chương 54:Ôm em ngủ
- Chương 55:Chị sắp đi lấy chồng rồi
- Chương 56:Thiên, mẹ muốn về nhà chính
- Chương 57:Đủ tuổi làm con dâu mẹ anh
- Chương 58:Con dâu của tôi, phải do tôi chọn
- Chương 59:Thỉnh về thêm một địch thủ
- Chương 60:Hợp tác
- Chương 61:Chỉ có ý đồ với mỗi em thôi
- Chương 62:Giả tạo
- Chương 63:Vu oan giá họa
- Chương 64:Cuộc điện thoại bí ẩn
- Chương 65 : Hồng nào mà chẳng có gai
- Chương 66 : Bị trúng thuốc
- Chương 67 : Cứu nguy
- Chương 68
- Chương 69 : Phải phẫu thuật
- Chương 70: Được, chị tên là Lam Lam, em nhớ rồi
- Chương 71: Lộ tẩy
- Chương 72: Kí ức trở lại
- Chương 73: Em rất thích anh
- Chương 74: Thiên, cho mượn địa bàn làm đám cưới
- Chương 75: Cái kết