Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên - Chương 56:Thiên, mẹ muốn về nhà chính
Chương trước- Chương 1:Con hẻm định mệnh, anh ta định làm gì mình?
- Chương 2:Cô biết võ. Được, cô là người thứ tư
- Chương 3:Cô làm gì mà nhìn chằm chằm vào tôi vậy? Thích tôi rồi à?
- Chương 4:Tôi đã để mắt tới cô
- Chương 5:Vô dụng
- Chương 6:Là giả ngốc hay ngốc nghếch đến nỗi không biết dùng não?
- Chương 7:Tôi bao
- Chương 8:Vậy em muốn tôi ngủ với em à?
- Chương 9:Tại sao lại mang họ Phỉ?
- Chương 10:Tên của mẹ anh là gì?
- Chương 11:Cậu chủ, chỉ cần một ngày
- Chương 12:Đi nhanh đi, trễ học rồi
- Chương 13:Xả súng
- Chương 14:Tò mò thì được, nhưng không có cửa đụng vào
- Chương 15:Cháu sẽ vòng lại xin của hồi môn
- Chương 16:Tuesday xuất hiện
- Chương 17:Con sẽ đợi mẹ đi tìm vợ về cho con
- Chương 18:Nếu ba ham cháu, con sẽ nhanh chóng tìm cách bồng về
- Chương 19:Em có thể nói yêu tôi trước mặt mọi người mà
- Chương 20:Quá khứ của Hắc Long
- Chương 21:Bể kế hoạch
- Chương 22:Thích em thì có, nhưng không ghen
- Chương 23:Bị Trần Thụy Ly hãm hại
- Chương 24:Bây giờ còn gọi con bé là Lão Tứ được thì tranh thủ đi
- Chương 25:Bị bắt cóc
- Chương 26:Độc tính phát tán
- Chương 27:Bao giờ tỉnh lại thì... tôi không chắc
- Chương 28:Sự ân cần
- Chương 29:Thiên, lâu rồi mới gặp
- Chương 30:Hâm nóng tình cảm ở khu giải trí
- Chương 31:Chiếc nhẫn hồng ngọc xanh hôm ở khu mua bán trang sức, đến lúc dùng
- Chương 32:Thật háo hức mong chờ đến ngày gặp con chó săn của anh
- Chương 33:Tôi nhất định phải có được cô
- Chương 34:Đồ xấu xa
- Chương 35:Lên nhầm xe
- Chương 36:Đi tìm Lạc Xuyên Kha
- Chương 37:Đe Dọa
- Chương 38:Cứu tinh đến
- Chương 39:Tắm đi, tôi dắt cô đi mua sắm
- Chương 40:Hắc Lam, đợi tôi
- Chương 41:Hai tiếng súng
- Chương 42:Dương Hoa Điền - vĩnh biệt
- Chương 43:Vợ chưa cưới của Vương Dịch Thiên
- Chương 44:Trò vui bây giờ mới bắt đầu
- Chương 45:120 quả bom hẹn giờ
- Chương 46:Vợ yêu
- Chương 47:Kiếp sau
- Chương 48:Để có người phát ghen
- Chương 49:Tôi thích làm điều khiến em vui
- Chương 50:Xuất hiện những âm thanh kì lạ
- Chương 51:Bắt đầu có hiện tượng bị dốc ngược
- Chương 52:Thoát thân
- Chương 53:Lây bệnh
- Chương 54:Ôm em ngủ
- Chương 55:Chị sắp đi lấy chồng rồi
- Chương 56:Thiên, mẹ muốn về nhà chính
- Chương 57:Đủ tuổi làm con dâu mẹ anh
- Chương 58:Con dâu của tôi, phải do tôi chọn
- Chương 59:Thỉnh về thêm một địch thủ
- Chương 60:Hợp tác
- Chương 61:Chỉ có ý đồ với mỗi em thôi
- Chương 62:Giả tạo
- Chương 63:Vu oan giá họa
- Chương 64:Cuộc điện thoại bí ẩn
- Chương 65 : Hồng nào mà chẳng có gai
- Chương 66 : Bị trúng thuốc
- Chương 67 : Cứu nguy
- Chương 68
- Chương 69 : Phải phẫu thuật
- Chương 70: Được, chị tên là Lam Lam, em nhớ rồi
- Chương 71: Lộ tẩy
- Chương 72: Kí ức trở lại
- Chương 73: Em rất thích anh
- Chương 74: Thiên, cho mượn địa bàn làm đám cưới
- Chương 75: Cái kết
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên
Chương 56:Thiên, mẹ muốn về nhà chính
Dì Thục đưa hai tay sờ lấy mặt Vương Dịch Thiên: “Thiên, hai mươi năm rồi, con lớn quá.”
Vương Dịch Thiên cầm lấy bàn tay chai sần của dì, ánh mắt hơi rưng rưng như đã tìm ra điều gì đó, giọng nói của anh lắp bắp: “Dì là... Dì là...”
“Ta là Phỉ Thục Mỹ, là mẹ của con.” - Dì Thục nói câu này xong thì nước mắt không ngừng rơi.
Vương Dịch Thiên bán tín bán nghi: “Thật ạ?”
“Con thích ăn rau từ nhỏ, súp lơ, cải xanh,... Rất thích xem phim với ta, còn thích có vợ để chăm sóc cho ta chu đáo...” - Rồi dì kể một loạt sở thích của Vương Dịch Thiên từ thời còn nhỏ, đương nhiên không sai tí nào.
Vương Dịch Thiên nghe xong liền không nghi ngờ gì nữa mà khóc theo, anh ôm chầm lấy dì. Không ngờ hai mươi năm qua tìm kiếm dì không một chút tức, nhiều người nói dì đã chết rồi, vậy mà thật ra dì vẫn luôn ở thành phố A, ở địa bàn của Vương Gia.
Giọng của anh vẫn còn lắp bắp: “Mẹ... Mẹ à, con nhớ mẹ lắm.”
“Mẹ cũng rất nhớ con.”
“Sao mẹ không về tìm con?”
“Có nhiều chuyện xảy ra lắm con à.”
Dì Thục từ từ kể chuyện. Năm đó sau khi lên xe ô tô được tài xế đưa đi ra sân bay, giữa đường người tài xế đưa cho dì một chai nước lọc, bảo dì uống cho đỡ khát. Dì cũng gật đầu rồi uống vào, nhưng không nuốt. Sau đó gì giả vờ ngất đi.
Hắn đưa dì tới một đồi đất ngoại ô khá xa thành phố C, nhưng lại gần thành phố A. Hắn bước xuống xe, đổ xăng xung quanh, dùng bật lửa mồi lên một đám cháy, sau đó hắn bỏ chạy.
Dì không nuốt nước từ chai nước lọc nên tuyệt nhiên vẫn còn rất tỉnh táo, nhưng quá trình thoát ra ngoài cũng gặp không ít khó khăn. Dì vừa thoát ra thì xe ô tô vừa nổ một cái bùm. Tên tài xế tưởng dì đã chết mất xác.
Dì la lết đến thành phố A, định tìm một nơi nào đó có thể chữa lành vết thương trước đã, khi dì đi ngang qua một nơi, liền nghe tiếng khóc của trẻ con. Dì tìm tới tìm lui, rốt cuộc là một bé gái kháu khỉnh bị bỏ rơi trong thúng.
Dì vừa bồng nó lên thì nó liền nín khóc, vùi đầu vào lồng ngực của dì ngủ. Nó rất có duyên với dì, nhưng hiện tại dì không lo được cho tính mạng của mình, huống chi là một đứa bé nữa.
Dì ôm nó đến cô nhi viện, định gửi người ta chăm sóc. Nhưng dì Thanh và dì Lan nói ở đây còn thiếu người làm tình nguyện, nếu dì muốn xin hãy ở lại đây. Ở đây có cơm ăn và chỗ ở chứ không có tiền. Dì nghĩ tới nghĩ lui, cô nhi viện là lựa chọn tốt nhất bây giờ.
Ai hỏi dì tên gì, dì nói là Phỉ Thục. Dì đặt tên đứa bé mình nhặt về là Phỉ Phùng Lam. Thời gian đó dì không thể quay về, nếu về không những bị đuổi đi mà còn bị truy sát thêm. Dì chỉ biết chờ thời, đến một ngày con trai dì lớn lên và nắm mọi quyền hành của Vương Gia. Cuối cùng ngày ấy cũng đã tới, nhưng dì cũng không biết làm cách nào để nhận con. Cũng thật may mắn, thật trùng hợp, con trai dì lại đem lòng yêu thương đứa bé năm xưa dì nhặt về nuôi...
...----------------...
Vương Dịch Thiên nghe xong câu chuyện, ôm dì chặt hơn: “Mẹ, đã để cho mẹ phải chịu khổ nhiều rồi.”
Phỉ Phùng Lam đứng cách đó hơn một mét, nghe Vương Dịch Thiên nói câu đó xong bất giờ đến mức rớt hết mấy lon nước: “Cậu chủ, anh vừa nói cái gì mà... Mẹ... Dì Thục là mẹ...”
“Dì Thục là mẹ của tôi.” - Vương Dịch Thiên khẳng định chắc nịch.
Phỉ Phùng Lam hoảng hốt đưa tay che miệng: “Dì à, thật sao?”
“Đều là thật. Con lại đây với ta.”
Phỉ Phùng Lam bước lại, vẫn còn chưa hết bất ngờ. Dì Thục nắm lấy bàn tay trắng nõn nà của Phỉ Phùng Lam: “Con đã giúp ta có cơ hội trùng phùng với con trai, giống như giúp ta sống lại một lần nữa vậy.”
Phỉ Phùng Lam lắc lắc đầu: “Dì à, con có làm gì đâu.”
Vương Dịch Thiên đứng dậy xô tới ôm chằm lấy cô: “Hắc Lam, cảm ơn em. Nếu biết vậy anh đã tìm gặp em sớm hơn.” Một giọt nước mắt nữa của anh lại rơi lên vai cô.
Không biết câu nói đó của Vương Dịch Thiên có nghĩ là gặp cô sớm để tìm được mẹ sớm, hay lại mang một ý nghĩa sâu xa khác...
“Thiên, mẹ muốn về nhà chính.”
Vương Dịch Thiên cầm lấy bàn tay chai sần của dì, ánh mắt hơi rưng rưng như đã tìm ra điều gì đó, giọng nói của anh lắp bắp: “Dì là... Dì là...”
“Ta là Phỉ Thục Mỹ, là mẹ của con.” - Dì Thục nói câu này xong thì nước mắt không ngừng rơi.
Vương Dịch Thiên bán tín bán nghi: “Thật ạ?”
“Con thích ăn rau từ nhỏ, súp lơ, cải xanh,... Rất thích xem phim với ta, còn thích có vợ để chăm sóc cho ta chu đáo...” - Rồi dì kể một loạt sở thích của Vương Dịch Thiên từ thời còn nhỏ, đương nhiên không sai tí nào.
Vương Dịch Thiên nghe xong liền không nghi ngờ gì nữa mà khóc theo, anh ôm chầm lấy dì. Không ngờ hai mươi năm qua tìm kiếm dì không một chút tức, nhiều người nói dì đã chết rồi, vậy mà thật ra dì vẫn luôn ở thành phố A, ở địa bàn của Vương Gia.
Giọng của anh vẫn còn lắp bắp: “Mẹ... Mẹ à, con nhớ mẹ lắm.”
“Mẹ cũng rất nhớ con.”
“Sao mẹ không về tìm con?”
“Có nhiều chuyện xảy ra lắm con à.”
Dì Thục từ từ kể chuyện. Năm đó sau khi lên xe ô tô được tài xế đưa đi ra sân bay, giữa đường người tài xế đưa cho dì một chai nước lọc, bảo dì uống cho đỡ khát. Dì cũng gật đầu rồi uống vào, nhưng không nuốt. Sau đó gì giả vờ ngất đi.
Hắn đưa dì tới một đồi đất ngoại ô khá xa thành phố C, nhưng lại gần thành phố A. Hắn bước xuống xe, đổ xăng xung quanh, dùng bật lửa mồi lên một đám cháy, sau đó hắn bỏ chạy.
Dì không nuốt nước từ chai nước lọc nên tuyệt nhiên vẫn còn rất tỉnh táo, nhưng quá trình thoát ra ngoài cũng gặp không ít khó khăn. Dì vừa thoát ra thì xe ô tô vừa nổ một cái bùm. Tên tài xế tưởng dì đã chết mất xác.
Dì la lết đến thành phố A, định tìm một nơi nào đó có thể chữa lành vết thương trước đã, khi dì đi ngang qua một nơi, liền nghe tiếng khóc của trẻ con. Dì tìm tới tìm lui, rốt cuộc là một bé gái kháu khỉnh bị bỏ rơi trong thúng.
Dì vừa bồng nó lên thì nó liền nín khóc, vùi đầu vào lồng ngực của dì ngủ. Nó rất có duyên với dì, nhưng hiện tại dì không lo được cho tính mạng của mình, huống chi là một đứa bé nữa.
Dì ôm nó đến cô nhi viện, định gửi người ta chăm sóc. Nhưng dì Thanh và dì Lan nói ở đây còn thiếu người làm tình nguyện, nếu dì muốn xin hãy ở lại đây. Ở đây có cơm ăn và chỗ ở chứ không có tiền. Dì nghĩ tới nghĩ lui, cô nhi viện là lựa chọn tốt nhất bây giờ.
Ai hỏi dì tên gì, dì nói là Phỉ Thục. Dì đặt tên đứa bé mình nhặt về là Phỉ Phùng Lam. Thời gian đó dì không thể quay về, nếu về không những bị đuổi đi mà còn bị truy sát thêm. Dì chỉ biết chờ thời, đến một ngày con trai dì lớn lên và nắm mọi quyền hành của Vương Gia. Cuối cùng ngày ấy cũng đã tới, nhưng dì cũng không biết làm cách nào để nhận con. Cũng thật may mắn, thật trùng hợp, con trai dì lại đem lòng yêu thương đứa bé năm xưa dì nhặt về nuôi...
...----------------...
Vương Dịch Thiên nghe xong câu chuyện, ôm dì chặt hơn: “Mẹ, đã để cho mẹ phải chịu khổ nhiều rồi.”
Phỉ Phùng Lam đứng cách đó hơn một mét, nghe Vương Dịch Thiên nói câu đó xong bất giờ đến mức rớt hết mấy lon nước: “Cậu chủ, anh vừa nói cái gì mà... Mẹ... Dì Thục là mẹ...”
“Dì Thục là mẹ của tôi.” - Vương Dịch Thiên khẳng định chắc nịch.
Phỉ Phùng Lam hoảng hốt đưa tay che miệng: “Dì à, thật sao?”
“Đều là thật. Con lại đây với ta.”
Phỉ Phùng Lam bước lại, vẫn còn chưa hết bất ngờ. Dì Thục nắm lấy bàn tay trắng nõn nà của Phỉ Phùng Lam: “Con đã giúp ta có cơ hội trùng phùng với con trai, giống như giúp ta sống lại một lần nữa vậy.”
Phỉ Phùng Lam lắc lắc đầu: “Dì à, con có làm gì đâu.”
Vương Dịch Thiên đứng dậy xô tới ôm chằm lấy cô: “Hắc Lam, cảm ơn em. Nếu biết vậy anh đã tìm gặp em sớm hơn.” Một giọt nước mắt nữa của anh lại rơi lên vai cô.
Không biết câu nói đó của Vương Dịch Thiên có nghĩ là gặp cô sớm để tìm được mẹ sớm, hay lại mang một ý nghĩa sâu xa khác...
“Thiên, mẹ muốn về nhà chính.”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:Con hẻm định mệnh, anh ta định làm gì mình?
- Chương 2:Cô biết võ. Được, cô là người thứ tư
- Chương 3:Cô làm gì mà nhìn chằm chằm vào tôi vậy? Thích tôi rồi à?
- Chương 4:Tôi đã để mắt tới cô
- Chương 5:Vô dụng
- Chương 6:Là giả ngốc hay ngốc nghếch đến nỗi không biết dùng não?
- Chương 7:Tôi bao
- Chương 8:Vậy em muốn tôi ngủ với em à?
- Chương 9:Tại sao lại mang họ Phỉ?
- Chương 10:Tên của mẹ anh là gì?
- Chương 11:Cậu chủ, chỉ cần một ngày
- Chương 12:Đi nhanh đi, trễ học rồi
- Chương 13:Xả súng
- Chương 14:Tò mò thì được, nhưng không có cửa đụng vào
- Chương 15:Cháu sẽ vòng lại xin của hồi môn
- Chương 16:Tuesday xuất hiện
- Chương 17:Con sẽ đợi mẹ đi tìm vợ về cho con
- Chương 18:Nếu ba ham cháu, con sẽ nhanh chóng tìm cách bồng về
- Chương 19:Em có thể nói yêu tôi trước mặt mọi người mà
- Chương 20:Quá khứ của Hắc Long
- Chương 21:Bể kế hoạch
- Chương 22:Thích em thì có, nhưng không ghen
- Chương 23:Bị Trần Thụy Ly hãm hại
- Chương 24:Bây giờ còn gọi con bé là Lão Tứ được thì tranh thủ đi
- Chương 25:Bị bắt cóc
- Chương 26:Độc tính phát tán
- Chương 27:Bao giờ tỉnh lại thì... tôi không chắc
- Chương 28:Sự ân cần
- Chương 29:Thiên, lâu rồi mới gặp
- Chương 30:Hâm nóng tình cảm ở khu giải trí
- Chương 31:Chiếc nhẫn hồng ngọc xanh hôm ở khu mua bán trang sức, đến lúc dùng
- Chương 32:Thật háo hức mong chờ đến ngày gặp con chó săn của anh
- Chương 33:Tôi nhất định phải có được cô
- Chương 34:Đồ xấu xa
- Chương 35:Lên nhầm xe
- Chương 36:Đi tìm Lạc Xuyên Kha
- Chương 37:Đe Dọa
- Chương 38:Cứu tinh đến
- Chương 39:Tắm đi, tôi dắt cô đi mua sắm
- Chương 40:Hắc Lam, đợi tôi
- Chương 41:Hai tiếng súng
- Chương 42:Dương Hoa Điền - vĩnh biệt
- Chương 43:Vợ chưa cưới của Vương Dịch Thiên
- Chương 44:Trò vui bây giờ mới bắt đầu
- Chương 45:120 quả bom hẹn giờ
- Chương 46:Vợ yêu
- Chương 47:Kiếp sau
- Chương 48:Để có người phát ghen
- Chương 49:Tôi thích làm điều khiến em vui
- Chương 50:Xuất hiện những âm thanh kì lạ
- Chương 51:Bắt đầu có hiện tượng bị dốc ngược
- Chương 52:Thoát thân
- Chương 53:Lây bệnh
- Chương 54:Ôm em ngủ
- Chương 55:Chị sắp đi lấy chồng rồi
- Chương 56:Thiên, mẹ muốn về nhà chính
- Chương 57:Đủ tuổi làm con dâu mẹ anh
- Chương 58:Con dâu của tôi, phải do tôi chọn
- Chương 59:Thỉnh về thêm một địch thủ
- Chương 60:Hợp tác
- Chương 61:Chỉ có ý đồ với mỗi em thôi
- Chương 62:Giả tạo
- Chương 63:Vu oan giá họa
- Chương 64:Cuộc điện thoại bí ẩn
- Chương 65 : Hồng nào mà chẳng có gai
- Chương 66 : Bị trúng thuốc
- Chương 67 : Cứu nguy
- Chương 68
- Chương 69 : Phải phẫu thuật
- Chương 70: Được, chị tên là Lam Lam, em nhớ rồi
- Chương 71: Lộ tẩy
- Chương 72: Kí ức trở lại
- Chương 73: Em rất thích anh
- Chương 74: Thiên, cho mượn địa bàn làm đám cưới
- Chương 75: Cái kết
- bình luận