Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên - Chương 54:Ôm em ngủ
Chương trước- Chương 1:Con hẻm định mệnh, anh ta định làm gì mình?
- Chương 2:Cô biết võ. Được, cô là người thứ tư
- Chương 3:Cô làm gì mà nhìn chằm chằm vào tôi vậy? Thích tôi rồi à?
- Chương 4:Tôi đã để mắt tới cô
- Chương 5:Vô dụng
- Chương 6:Là giả ngốc hay ngốc nghếch đến nỗi không biết dùng não?
- Chương 7:Tôi bao
- Chương 8:Vậy em muốn tôi ngủ với em à?
- Chương 9:Tại sao lại mang họ Phỉ?
- Chương 10:Tên của mẹ anh là gì?
- Chương 11:Cậu chủ, chỉ cần một ngày
- Chương 12:Đi nhanh đi, trễ học rồi
- Chương 13:Xả súng
- Chương 14:Tò mò thì được, nhưng không có cửa đụng vào
- Chương 15:Cháu sẽ vòng lại xin của hồi môn
- Chương 16:Tuesday xuất hiện
- Chương 17:Con sẽ đợi mẹ đi tìm vợ về cho con
- Chương 18:Nếu ba ham cháu, con sẽ nhanh chóng tìm cách bồng về
- Chương 19:Em có thể nói yêu tôi trước mặt mọi người mà
- Chương 20:Quá khứ của Hắc Long
- Chương 21:Bể kế hoạch
- Chương 22:Thích em thì có, nhưng không ghen
- Chương 23:Bị Trần Thụy Ly hãm hại
- Chương 24:Bây giờ còn gọi con bé là Lão Tứ được thì tranh thủ đi
- Chương 25:Bị bắt cóc
- Chương 26:Độc tính phát tán
- Chương 27:Bao giờ tỉnh lại thì... tôi không chắc
- Chương 28:Sự ân cần
- Chương 29:Thiên, lâu rồi mới gặp
- Chương 30:Hâm nóng tình cảm ở khu giải trí
- Chương 31:Chiếc nhẫn hồng ngọc xanh hôm ở khu mua bán trang sức, đến lúc dùng
- Chương 32:Thật háo hức mong chờ đến ngày gặp con chó săn của anh
- Chương 33:Tôi nhất định phải có được cô
- Chương 34:Đồ xấu xa
- Chương 35:Lên nhầm xe
- Chương 36:Đi tìm Lạc Xuyên Kha
- Chương 37:Đe Dọa
- Chương 38:Cứu tinh đến
- Chương 39:Tắm đi, tôi dắt cô đi mua sắm
- Chương 40:Hắc Lam, đợi tôi
- Chương 41:Hai tiếng súng
- Chương 42:Dương Hoa Điền - vĩnh biệt
- Chương 43:Vợ chưa cưới của Vương Dịch Thiên
- Chương 44:Trò vui bây giờ mới bắt đầu
- Chương 45:120 quả bom hẹn giờ
- Chương 46:Vợ yêu
- Chương 47:Kiếp sau
- Chương 48:Để có người phát ghen
- Chương 49:Tôi thích làm điều khiến em vui
- Chương 50:Xuất hiện những âm thanh kì lạ
- Chương 51:Bắt đầu có hiện tượng bị dốc ngược
- Chương 52:Thoát thân
- Chương 53:Lây bệnh
- Chương 54:Ôm em ngủ
- Chương 55:Chị sắp đi lấy chồng rồi
- Chương 56:Thiên, mẹ muốn về nhà chính
- Chương 57:Đủ tuổi làm con dâu mẹ anh
- Chương 58:Con dâu của tôi, phải do tôi chọn
- Chương 59:Thỉnh về thêm một địch thủ
- Chương 60:Hợp tác
- Chương 61:Chỉ có ý đồ với mỗi em thôi
- Chương 62:Giả tạo
- Chương 63:Vu oan giá họa
- Chương 64:Cuộc điện thoại bí ẩn
- Chương 65 : Hồng nào mà chẳng có gai
- Chương 66 : Bị trúng thuốc
- Chương 67 : Cứu nguy
- Chương 68
- Chương 69 : Phải phẫu thuật
- Chương 70: Được, chị tên là Lam Lam, em nhớ rồi
- Chương 71: Lộ tẩy
- Chương 72: Kí ức trở lại
- Chương 73: Em rất thích anh
- Chương 74: Thiên, cho mượn địa bàn làm đám cưới
- Chương 75: Cái kết
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên
Chương 54:Ôm em ngủ
Tối đến, Phỉ Phùng Lam tự động qua phòng tìm Vương Dịch Thiên. Thấy anh đang làm việc trên máy tính.
“Chà, lần đầu thấy cậu chủ làm việc như vậy đó, tôi tưởng Lão Tam làm hết rồi.”
“Lâu lâu cũng phải kiểm tra lại một lần cho kĩ, xem có chỗ nào sai sót không.” - anh trả lời nhưng mắt vẫn hướng về màn hình máy tính.
“Hắc Lam, lấy giúp tôi cuốn sổ trên bàn bên kia.”
“Vâng.” - Phỉ Phùng Lam đứng dậy đi đến bàn, vừa cầm cuốn sổ lên thì có một tấm hình rơi xuống.
Cô cầm tấm hình lên, là hình chụp một cậu nhóc và một người, hình như là phụ nữ, nhưng tấm hình đã bị cháy xém một góc ngay khuôn mặt người đó, không thể nhận diện là ai.
“Cậu chủ, đây là...”
Vương Dịch Thiên nhìn thấy tấm hình liền bỏ laptop xuống, cầm lấy nó, sờ sờ vuốt vuốt.
“Đây là tấm hình chụp duy nhất còn sót lại của tôi và mẹ.” - Vương Dịch Thiên nói giọng hơi buồn.
“Tại sao nó lại bị cháy?”
“Lúc mẹ rời đi, Trần Lập Thy đã đem hết những gì của mẹ đi đốt, tấm hình này là do tôi đã bất chấp đưa tay vào trong đống lửa lấy ra, nhưng không kịp. Chỗ khuôn mặt mẹ bị cháy rồi.”
Phỉ Phùng Lam thấy buồn lây: “Anh không nhớ mặt mẹ mình sao?”
Vương Dịch Thiên lắc đầu: “Lúc đó tôi mới có năm tuổi. Hai mươi năm trôi qua rồi, thật sự tôi không thể nhớ.”
Phỉ Phùng Lam tỏ vẻ thấu hiểu, lấy hai tay ôm anh vào lòng: “Cậu chủ, nhất định một ngày nào đó cậu sẽ tìm được mẹ thôi.”
“Ừm...”
...----------------...
Vương Dịch Thiên tựa đầu trong lòng cô một hồi lâu, sau đó anh nảy ra ý định khác: “Hắc Lam, tiện thể đang ở thành phố A, hay mai tôi em đi thăm dì Thục?”
“Sao cậu chủ lại muốn đi thăm dì Thục?”
Vương Dịch Thiên cười tà: “Xin cưới em.”
Phỉ Phùng Lam xấu hổ đẩy anh ra: “Cái gì mà xin cưới chứ, thật xấu hổ. Dì Thục từ trước đến giờ cũng không thích gặp người ngoài đâu.”
“Thì em điện thoại xin dì ấy, bảo là đưa bạn trai về ra mắt cũng được.” - Vương Dịch Thiên làm giọng nũng nịu, đưa điện thoại cho cô.
Phỉ Phùng Lam lườm lườm anh, bấm số điện thoại rồi gọi. Mặc dù trời tối nhưng đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh. Người biết số điện thoại của dì Thục ngoài những người cùng nuôi trẻ trong trại mồ côi thì chỉ còn có Phỉ Phùng Lam, nhưng đa số đều là cô gọi.
“Lam Lam, sao thế con?”
“A lô dì à, dì khỏe không? Có nhớ Lam Lam không?”
“Có chứ, nhớ chết đi được. Rốt cuộc con định khi nào mới về thăm dì đây?”
“Dì à, thật ra con về thành phố A rồi, ngày mai cũng có thể thăm dì nữa. Có điều... cậu chủ của con cũng muốn theo.” - Phỉ Phùng Lam nói hơi ấp úng.
Đầu dây bên kia phát ra tiếng cười: “Được, vậy ngày mai dì sẽ đợi hai đứa.” - Nói xong dì Thục cúp máy luôn.
Phỉ Phùng Lam nhìn điện thoại cau mày: “Dễ cho người khác gặp vậy sao?”
Vương Dịch Thiên nghe hết cuộc trò chuyện ban nãy, bĩu môi với cô: “Vậy mà lúc nãy có người nói dì Thục không thích gặp người ngoài đâu.”
Phỉ Phùng Lam xấu hổ không nói tiếng nào, đưa điện thoại trả lại cho Vương Dịch Thiên.
Anh chụp lấy tay cô vật xuống, ôm gọn cô vào lòng, phà hơi thở nóng nóng vào mặt cô. Phỉ Phùng Lam thấy rất quen, hình như lúc Lạc Xuyên Kha có ý đồ với cô quy trình cũng hơi giống thế này.
Cô chớp chớp mắt, giọng hơi ngập ngừng lo sợ: “Cậu chủ định làm gì vậy?”
“Ôm em ngủ.” - Vương Dịch Thiên lấy tay vuốt vuốt mặt cô.
“Có thật sự là ôm ngủ không?” - Phỉ Phùng Lam nhìn anh nghi hoặc.
Vương Dịch Thiên lên giọng tà mị: “Vậy em muốn tôi phải làm gì đây?”
“Không làm gì hết, cũng đừng ôm tôi như vậy, trời nóng chết được.” - Phỉ Phùng Lam giãy giụa nhưng không có kết quả với thân hình khỏe mạnh của anh.
Vương Dịch Thiên nhìn lên máy lạnh: “Như vầy mà còn nóng sao? Hay cởi đồ ra cho mát nhỉ?”
“Không cần đâu cậu chủ, tôi thấy ổn lại rồi. Tôi ngủ đây, cậu chủ ngủ ngon.” - Nói xong Phỉ Phùng Lam díp mắt lại giả vờ ngủ. Anh cũng cười cười mà không nói gì, ôm cô ngủ đến sáng.
“Chà, lần đầu thấy cậu chủ làm việc như vậy đó, tôi tưởng Lão Tam làm hết rồi.”
“Lâu lâu cũng phải kiểm tra lại một lần cho kĩ, xem có chỗ nào sai sót không.” - anh trả lời nhưng mắt vẫn hướng về màn hình máy tính.
“Hắc Lam, lấy giúp tôi cuốn sổ trên bàn bên kia.”
“Vâng.” - Phỉ Phùng Lam đứng dậy đi đến bàn, vừa cầm cuốn sổ lên thì có một tấm hình rơi xuống.
Cô cầm tấm hình lên, là hình chụp một cậu nhóc và một người, hình như là phụ nữ, nhưng tấm hình đã bị cháy xém một góc ngay khuôn mặt người đó, không thể nhận diện là ai.
“Cậu chủ, đây là...”
Vương Dịch Thiên nhìn thấy tấm hình liền bỏ laptop xuống, cầm lấy nó, sờ sờ vuốt vuốt.
“Đây là tấm hình chụp duy nhất còn sót lại của tôi và mẹ.” - Vương Dịch Thiên nói giọng hơi buồn.
“Tại sao nó lại bị cháy?”
“Lúc mẹ rời đi, Trần Lập Thy đã đem hết những gì của mẹ đi đốt, tấm hình này là do tôi đã bất chấp đưa tay vào trong đống lửa lấy ra, nhưng không kịp. Chỗ khuôn mặt mẹ bị cháy rồi.”
Phỉ Phùng Lam thấy buồn lây: “Anh không nhớ mặt mẹ mình sao?”
Vương Dịch Thiên lắc đầu: “Lúc đó tôi mới có năm tuổi. Hai mươi năm trôi qua rồi, thật sự tôi không thể nhớ.”
Phỉ Phùng Lam tỏ vẻ thấu hiểu, lấy hai tay ôm anh vào lòng: “Cậu chủ, nhất định một ngày nào đó cậu sẽ tìm được mẹ thôi.”
“Ừm...”
...----------------...
Vương Dịch Thiên tựa đầu trong lòng cô một hồi lâu, sau đó anh nảy ra ý định khác: “Hắc Lam, tiện thể đang ở thành phố A, hay mai tôi em đi thăm dì Thục?”
“Sao cậu chủ lại muốn đi thăm dì Thục?”
Vương Dịch Thiên cười tà: “Xin cưới em.”
Phỉ Phùng Lam xấu hổ đẩy anh ra: “Cái gì mà xin cưới chứ, thật xấu hổ. Dì Thục từ trước đến giờ cũng không thích gặp người ngoài đâu.”
“Thì em điện thoại xin dì ấy, bảo là đưa bạn trai về ra mắt cũng được.” - Vương Dịch Thiên làm giọng nũng nịu, đưa điện thoại cho cô.
Phỉ Phùng Lam lườm lườm anh, bấm số điện thoại rồi gọi. Mặc dù trời tối nhưng đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh. Người biết số điện thoại của dì Thục ngoài những người cùng nuôi trẻ trong trại mồ côi thì chỉ còn có Phỉ Phùng Lam, nhưng đa số đều là cô gọi.
“Lam Lam, sao thế con?”
“A lô dì à, dì khỏe không? Có nhớ Lam Lam không?”
“Có chứ, nhớ chết đi được. Rốt cuộc con định khi nào mới về thăm dì đây?”
“Dì à, thật ra con về thành phố A rồi, ngày mai cũng có thể thăm dì nữa. Có điều... cậu chủ của con cũng muốn theo.” - Phỉ Phùng Lam nói hơi ấp úng.
Đầu dây bên kia phát ra tiếng cười: “Được, vậy ngày mai dì sẽ đợi hai đứa.” - Nói xong dì Thục cúp máy luôn.
Phỉ Phùng Lam nhìn điện thoại cau mày: “Dễ cho người khác gặp vậy sao?”
Vương Dịch Thiên nghe hết cuộc trò chuyện ban nãy, bĩu môi với cô: “Vậy mà lúc nãy có người nói dì Thục không thích gặp người ngoài đâu.”
Phỉ Phùng Lam xấu hổ không nói tiếng nào, đưa điện thoại trả lại cho Vương Dịch Thiên.
Anh chụp lấy tay cô vật xuống, ôm gọn cô vào lòng, phà hơi thở nóng nóng vào mặt cô. Phỉ Phùng Lam thấy rất quen, hình như lúc Lạc Xuyên Kha có ý đồ với cô quy trình cũng hơi giống thế này.
Cô chớp chớp mắt, giọng hơi ngập ngừng lo sợ: “Cậu chủ định làm gì vậy?”
“Ôm em ngủ.” - Vương Dịch Thiên lấy tay vuốt vuốt mặt cô.
“Có thật sự là ôm ngủ không?” - Phỉ Phùng Lam nhìn anh nghi hoặc.
Vương Dịch Thiên lên giọng tà mị: “Vậy em muốn tôi phải làm gì đây?”
“Không làm gì hết, cũng đừng ôm tôi như vậy, trời nóng chết được.” - Phỉ Phùng Lam giãy giụa nhưng không có kết quả với thân hình khỏe mạnh của anh.
Vương Dịch Thiên nhìn lên máy lạnh: “Như vầy mà còn nóng sao? Hay cởi đồ ra cho mát nhỉ?”
“Không cần đâu cậu chủ, tôi thấy ổn lại rồi. Tôi ngủ đây, cậu chủ ngủ ngon.” - Nói xong Phỉ Phùng Lam díp mắt lại giả vờ ngủ. Anh cũng cười cười mà không nói gì, ôm cô ngủ đến sáng.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:Con hẻm định mệnh, anh ta định làm gì mình?
- Chương 2:Cô biết võ. Được, cô là người thứ tư
- Chương 3:Cô làm gì mà nhìn chằm chằm vào tôi vậy? Thích tôi rồi à?
- Chương 4:Tôi đã để mắt tới cô
- Chương 5:Vô dụng
- Chương 6:Là giả ngốc hay ngốc nghếch đến nỗi không biết dùng não?
- Chương 7:Tôi bao
- Chương 8:Vậy em muốn tôi ngủ với em à?
- Chương 9:Tại sao lại mang họ Phỉ?
- Chương 10:Tên của mẹ anh là gì?
- Chương 11:Cậu chủ, chỉ cần một ngày
- Chương 12:Đi nhanh đi, trễ học rồi
- Chương 13:Xả súng
- Chương 14:Tò mò thì được, nhưng không có cửa đụng vào
- Chương 15:Cháu sẽ vòng lại xin của hồi môn
- Chương 16:Tuesday xuất hiện
- Chương 17:Con sẽ đợi mẹ đi tìm vợ về cho con
- Chương 18:Nếu ba ham cháu, con sẽ nhanh chóng tìm cách bồng về
- Chương 19:Em có thể nói yêu tôi trước mặt mọi người mà
- Chương 20:Quá khứ của Hắc Long
- Chương 21:Bể kế hoạch
- Chương 22:Thích em thì có, nhưng không ghen
- Chương 23:Bị Trần Thụy Ly hãm hại
- Chương 24:Bây giờ còn gọi con bé là Lão Tứ được thì tranh thủ đi
- Chương 25:Bị bắt cóc
- Chương 26:Độc tính phát tán
- Chương 27:Bao giờ tỉnh lại thì... tôi không chắc
- Chương 28:Sự ân cần
- Chương 29:Thiên, lâu rồi mới gặp
- Chương 30:Hâm nóng tình cảm ở khu giải trí
- Chương 31:Chiếc nhẫn hồng ngọc xanh hôm ở khu mua bán trang sức, đến lúc dùng
- Chương 32:Thật háo hức mong chờ đến ngày gặp con chó săn của anh
- Chương 33:Tôi nhất định phải có được cô
- Chương 34:Đồ xấu xa
- Chương 35:Lên nhầm xe
- Chương 36:Đi tìm Lạc Xuyên Kha
- Chương 37:Đe Dọa
- Chương 38:Cứu tinh đến
- Chương 39:Tắm đi, tôi dắt cô đi mua sắm
- Chương 40:Hắc Lam, đợi tôi
- Chương 41:Hai tiếng súng
- Chương 42:Dương Hoa Điền - vĩnh biệt
- Chương 43:Vợ chưa cưới của Vương Dịch Thiên
- Chương 44:Trò vui bây giờ mới bắt đầu
- Chương 45:120 quả bom hẹn giờ
- Chương 46:Vợ yêu
- Chương 47:Kiếp sau
- Chương 48:Để có người phát ghen
- Chương 49:Tôi thích làm điều khiến em vui
- Chương 50:Xuất hiện những âm thanh kì lạ
- Chương 51:Bắt đầu có hiện tượng bị dốc ngược
- Chương 52:Thoát thân
- Chương 53:Lây bệnh
- Chương 54:Ôm em ngủ
- Chương 55:Chị sắp đi lấy chồng rồi
- Chương 56:Thiên, mẹ muốn về nhà chính
- Chương 57:Đủ tuổi làm con dâu mẹ anh
- Chương 58:Con dâu của tôi, phải do tôi chọn
- Chương 59:Thỉnh về thêm một địch thủ
- Chương 60:Hợp tác
- Chương 61:Chỉ có ý đồ với mỗi em thôi
- Chương 62:Giả tạo
- Chương 63:Vu oan giá họa
- Chương 64:Cuộc điện thoại bí ẩn
- Chương 65 : Hồng nào mà chẳng có gai
- Chương 66 : Bị trúng thuốc
- Chương 67 : Cứu nguy
- Chương 68
- Chương 69 : Phải phẫu thuật
- Chương 70: Được, chị tên là Lam Lam, em nhớ rồi
- Chương 71: Lộ tẩy
- Chương 72: Kí ức trở lại
- Chương 73: Em rất thích anh
- Chương 74: Thiên, cho mượn địa bàn làm đám cưới
- Chương 75: Cái kết
- bình luận