Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên - Chương 67 : Cứu nguy
Chương trước- Chương 1:Con hẻm định mệnh, anh ta định làm gì mình?
- Chương 2:Cô biết võ. Được, cô là người thứ tư
- Chương 3:Cô làm gì mà nhìn chằm chằm vào tôi vậy? Thích tôi rồi à?
- Chương 4:Tôi đã để mắt tới cô
- Chương 5:Vô dụng
- Chương 6:Là giả ngốc hay ngốc nghếch đến nỗi không biết dùng não?
- Chương 7:Tôi bao
- Chương 8:Vậy em muốn tôi ngủ với em à?
- Chương 9:Tại sao lại mang họ Phỉ?
- Chương 10:Tên của mẹ anh là gì?
- Chương 11:Cậu chủ, chỉ cần một ngày
- Chương 12:Đi nhanh đi, trễ học rồi
- Chương 13:Xả súng
- Chương 14:Tò mò thì được, nhưng không có cửa đụng vào
- Chương 15:Cháu sẽ vòng lại xin của hồi môn
- Chương 16:Tuesday xuất hiện
- Chương 17:Con sẽ đợi mẹ đi tìm vợ về cho con
- Chương 18:Nếu ba ham cháu, con sẽ nhanh chóng tìm cách bồng về
- Chương 19:Em có thể nói yêu tôi trước mặt mọi người mà
- Chương 20:Quá khứ của Hắc Long
- Chương 21:Bể kế hoạch
- Chương 22:Thích em thì có, nhưng không ghen
- Chương 23:Bị Trần Thụy Ly hãm hại
- Chương 24:Bây giờ còn gọi con bé là Lão Tứ được thì tranh thủ đi
- Chương 25:Bị bắt cóc
- Chương 26:Độc tính phát tán
- Chương 27:Bao giờ tỉnh lại thì... tôi không chắc
- Chương 28:Sự ân cần
- Chương 29:Thiên, lâu rồi mới gặp
- Chương 30:Hâm nóng tình cảm ở khu giải trí
- Chương 31:Chiếc nhẫn hồng ngọc xanh hôm ở khu mua bán trang sức, đến lúc dùng
- Chương 32:Thật háo hức mong chờ đến ngày gặp con chó săn của anh
- Chương 33:Tôi nhất định phải có được cô
- Chương 34:Đồ xấu xa
- Chương 35:Lên nhầm xe
- Chương 36:Đi tìm Lạc Xuyên Kha
- Chương 37:Đe Dọa
- Chương 38:Cứu tinh đến
- Chương 39:Tắm đi, tôi dắt cô đi mua sắm
- Chương 40:Hắc Lam, đợi tôi
- Chương 41:Hai tiếng súng
- Chương 42:Dương Hoa Điền - vĩnh biệt
- Chương 43:Vợ chưa cưới của Vương Dịch Thiên
- Chương 44:Trò vui bây giờ mới bắt đầu
- Chương 45:120 quả bom hẹn giờ
- Chương 46:Vợ yêu
- Chương 47:Kiếp sau
- Chương 48:Để có người phát ghen
- Chương 49:Tôi thích làm điều khiến em vui
- Chương 50:Xuất hiện những âm thanh kì lạ
- Chương 51:Bắt đầu có hiện tượng bị dốc ngược
- Chương 52:Thoát thân
- Chương 53:Lây bệnh
- Chương 54:Ôm em ngủ
- Chương 55:Chị sắp đi lấy chồng rồi
- Chương 56:Thiên, mẹ muốn về nhà chính
- Chương 57:Đủ tuổi làm con dâu mẹ anh
- Chương 58:Con dâu của tôi, phải do tôi chọn
- Chương 59:Thỉnh về thêm một địch thủ
- Chương 60:Hợp tác
- Chương 61:Chỉ có ý đồ với mỗi em thôi
- Chương 62:Giả tạo
- Chương 63:Vu oan giá họa
- Chương 64:Cuộc điện thoại bí ẩn
- Chương 65 : Hồng nào mà chẳng có gai
- Chương 66 : Bị trúng thuốc
- Chương 67 : Cứu nguy
- Chương 68
- Chương 69 : Phải phẫu thuật
- Chương 70: Được, chị tên là Lam Lam, em nhớ rồi
- Chương 71: Lộ tẩy
- Chương 72: Kí ức trở lại
- Chương 73: Em rất thích anh
- Chương 74: Thiên, cho mượn địa bàn làm đám cưới
- Chương 75: Cái kết
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên
Chương 67 : Cứu nguy
Vương Dịch Thiên tức giận đạp cửa phòng một cái, cánh cửa liền bung ra nhưng sắp rớt xuống luôn vậy.
Đập vào mắt anh là cảnh tượng Tô Sở thân trần lộ hết da thịt đang đè lên người Phỉ Phùng Lam, khuôn mặt cô sợ hãi không còn giọt máu, cả người co rúm bất động.
Gân máu của Vương Dịch Thiên như nổi hết lên, anh phóng như bay đến giường túm lấy Tô Sở ném qua một bên, cả người anh ta đập vào tủ gỗ.
Hắn đau đớn cố đứng dậy, Vương Dịch Thiên liền chạy đến đấm vào mặt hắn một cái, bầm hết cả mắt.
Tô Sở không đứng im chịu trận, cũng ra đòn phản kháng, hắn vớ tay lấy cái bình sứ bên cạnh đập vào vai Vương Dịch Thiên, chiếc bình bể thành nhiều mảnh, vai anh cũng hơi rướm máu.
Tuy vậy, sắc mặt giận dữ của anh cũng không hề thay đổi, anh lấy chân sút thẳng vào bụng Tô Sở một cái khiến anh ta té lăn ra, ói hết dịch vị trong dạ dày.
Vương Dịch Thiên lại tiếp tục bước tới không chút nhân nhượng, dùng bàn tay đã nổi gân xanh gân đỏ lên hết nắm chắt cánh tay đối phương. Anh vặn một cái, tiếng xương kêu cái rớp khiến mọi người ai cũng thấy sợ, Tô Sở hét lên một tiếng thất thanh.
Ai nấy đều nghe thấy, liền chạy lại. Trần Lập Thy lấy tay che miệng. Tam Hắc nhìn nhau như hiểu sơ chuyện gì: Tô Sở không mặc áo lại ở trong phòng Phỉ Phùng Lam. Viên Thiếp Ảnh cũng chạy đến, nhìn thấy Tô Sở đang bị bẽ tay mà vô cùng kinh hãi. Lúc đó Phỉ Thục Mỹ và Trần Thụy Ly đã ở trên giường bên cạnh Phỉ Phùng Lam, nhưng không sao giúp cô di chuyển lại như thường được.
Vương Dịch Thiên không hề nương tay, tiếp tục xử lý các chi còn lại. Tô Sở đau quá liền ngất xỉu. Vương Dịch Thiên đã làm đúng như lời anh nói, không sai một từ.
“Hắn dám dùng tay đụng vào người em thì chính anh sẽ bẻ gãy tay hắn, còn dùng chân đụng vào, thì anh bẻ chân.”
Phỉ Phùng Lam ngồi trên giường cảm động vô cùng, lại thấy vết máu từ vai anh chảy ra, cô không kìm được nước mắt, cứ để nó rơi tự do. Cô không cử động được nên ngoài nước mắt rơi thành dòng thì không hề có biểu hiện khác.
Sau khi Tô Sở bất tĩnh, anh đứng dậy đi về phía Phỉ Phùng Lam, không quan tâm vết thương trên vai. Hắc Long và Hắc Hồng kéo tên háo sắc kia ra ngoài, chỉ có Hắc Hổ vẫn còn đứng đó dòm ngó tình hình.
Vương Dịch Thiên cau mày nhìn cô, hai bàn tay anh chạm vào lay lay vai cô, giọng thương xót: “Tên khốn đó có làm gì em không?.”
Phỉ Phùng Lam không thể trả lời, nước mắt cứ rơi, nhìn anh bằng ánh mắt tha thiết.
Phỉ Thục Mỹ giải thích: “Nãy giờ mẹ vẫn thấy Lam Lam như vậy, con bé không hề di chuyển, chỉ có mắt là có thể đảo qua đảo lại thôi. Chắc chắn là thằng khốn ban nãy đã bỏ thuốc gì rồi.”
“Nó đâu có đến đây để khám bệnh, rõ ràng nó đến để giở trò với con dâu của mẹ mà.” - Phỉ Thục Mỹ vô cùng tức giận.
Vương Dịch Thiên nhìn cô mà xót đến đau lòng, anh bồng cô bước ra ngoài: “Hắc Hổ, chuẩn bị xe.”
“Vâng.” - Hắc Hổ gật đầu hiểu ý là đi đến bệnh viện. Ở nhà chính hiện giờ vốn dĩ có bác sĩ là Viên Thiếp Ảnh, nhưng anh không thèm nói với cô ta câu nào, cũng không cần nhờ xem giúp.
Có thể thấy Vương Dịch Thiên vốn là ít nói, lại còn kiệm lời hơn với phái nữ. Cũng vì vậy mà hơn mười năm anh chỉ nói chuyện với Trần Thụy Ly số lần đếm được trên đầu ngón tay.
Trần Thụy Ly bước ra nhìn theo bọn họ, cô ấy có thấy chút lo lắng cho Phỉ Phùng Lam. Đột nhiên Mạch Khải chạy ầm ầm đến, còn mặc bộ đồ ngủ: “Tiểu Ly, mọi người, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Trần Thụy Ly bực nhọc: “Anh đúng là... thôi tôi không thèm nói với anh nữa.” - Nói xong cô hằn hộc bỏ về phòng.
Mạch Khải liên hồi chạy theo: “Tiểu Ly à kể anh nghe chuyện gì đi, lúc nãy anh đi tắm có biết gì đâu.”
Hai người họ đi xa dần, ở đây Viên Thiếp Ảnh liếc trợn tròng. Trần Thụy Ly, cô đã phá hoại chuyện tốt của tôi thì có chết cũng đáng.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:Con hẻm định mệnh, anh ta định làm gì mình?
- Chương 2:Cô biết võ. Được, cô là người thứ tư
- Chương 3:Cô làm gì mà nhìn chằm chằm vào tôi vậy? Thích tôi rồi à?
- Chương 4:Tôi đã để mắt tới cô
- Chương 5:Vô dụng
- Chương 6:Là giả ngốc hay ngốc nghếch đến nỗi không biết dùng não?
- Chương 7:Tôi bao
- Chương 8:Vậy em muốn tôi ngủ với em à?
- Chương 9:Tại sao lại mang họ Phỉ?
- Chương 10:Tên của mẹ anh là gì?
- Chương 11:Cậu chủ, chỉ cần một ngày
- Chương 12:Đi nhanh đi, trễ học rồi
- Chương 13:Xả súng
- Chương 14:Tò mò thì được, nhưng không có cửa đụng vào
- Chương 15:Cháu sẽ vòng lại xin của hồi môn
- Chương 16:Tuesday xuất hiện
- Chương 17:Con sẽ đợi mẹ đi tìm vợ về cho con
- Chương 18:Nếu ba ham cháu, con sẽ nhanh chóng tìm cách bồng về
- Chương 19:Em có thể nói yêu tôi trước mặt mọi người mà
- Chương 20:Quá khứ của Hắc Long
- Chương 21:Bể kế hoạch
- Chương 22:Thích em thì có, nhưng không ghen
- Chương 23:Bị Trần Thụy Ly hãm hại
- Chương 24:Bây giờ còn gọi con bé là Lão Tứ được thì tranh thủ đi
- Chương 25:Bị bắt cóc
- Chương 26:Độc tính phát tán
- Chương 27:Bao giờ tỉnh lại thì... tôi không chắc
- Chương 28:Sự ân cần
- Chương 29:Thiên, lâu rồi mới gặp
- Chương 30:Hâm nóng tình cảm ở khu giải trí
- Chương 31:Chiếc nhẫn hồng ngọc xanh hôm ở khu mua bán trang sức, đến lúc dùng
- Chương 32:Thật háo hức mong chờ đến ngày gặp con chó săn của anh
- Chương 33:Tôi nhất định phải có được cô
- Chương 34:Đồ xấu xa
- Chương 35:Lên nhầm xe
- Chương 36:Đi tìm Lạc Xuyên Kha
- Chương 37:Đe Dọa
- Chương 38:Cứu tinh đến
- Chương 39:Tắm đi, tôi dắt cô đi mua sắm
- Chương 40:Hắc Lam, đợi tôi
- Chương 41:Hai tiếng súng
- Chương 42:Dương Hoa Điền - vĩnh biệt
- Chương 43:Vợ chưa cưới của Vương Dịch Thiên
- Chương 44:Trò vui bây giờ mới bắt đầu
- Chương 45:120 quả bom hẹn giờ
- Chương 46:Vợ yêu
- Chương 47:Kiếp sau
- Chương 48:Để có người phát ghen
- Chương 49:Tôi thích làm điều khiến em vui
- Chương 50:Xuất hiện những âm thanh kì lạ
- Chương 51:Bắt đầu có hiện tượng bị dốc ngược
- Chương 52:Thoát thân
- Chương 53:Lây bệnh
- Chương 54:Ôm em ngủ
- Chương 55:Chị sắp đi lấy chồng rồi
- Chương 56:Thiên, mẹ muốn về nhà chính
- Chương 57:Đủ tuổi làm con dâu mẹ anh
- Chương 58:Con dâu của tôi, phải do tôi chọn
- Chương 59:Thỉnh về thêm một địch thủ
- Chương 60:Hợp tác
- Chương 61:Chỉ có ý đồ với mỗi em thôi
- Chương 62:Giả tạo
- Chương 63:Vu oan giá họa
- Chương 64:Cuộc điện thoại bí ẩn
- Chương 65 : Hồng nào mà chẳng có gai
- Chương 66 : Bị trúng thuốc
- Chương 67 : Cứu nguy
- Chương 68
- Chương 69 : Phải phẫu thuật
- Chương 70: Được, chị tên là Lam Lam, em nhớ rồi
- Chương 71: Lộ tẩy
- Chương 72: Kí ức trở lại
- Chương 73: Em rất thích anh
- Chương 74: Thiên, cho mượn địa bàn làm đám cưới
- Chương 75: Cái kết