Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên - Chương 9:Tại sao lại mang họ Phỉ?
Chương trước- Chương 1:Con hẻm định mệnh, anh ta định làm gì mình?
- Chương 2:Cô biết võ. Được, cô là người thứ tư
- Chương 3:Cô làm gì mà nhìn chằm chằm vào tôi vậy? Thích tôi rồi à?
- Chương 4:Tôi đã để mắt tới cô
- Chương 5:Vô dụng
- Chương 6:Là giả ngốc hay ngốc nghếch đến nỗi không biết dùng não?
- Chương 7:Tôi bao
- Chương 8:Vậy em muốn tôi ngủ với em à?
- Chương 9:Tại sao lại mang họ Phỉ?
- Chương 10:Tên của mẹ anh là gì?
- Chương 11:Cậu chủ, chỉ cần một ngày
- Chương 12:Đi nhanh đi, trễ học rồi
- Chương 13:Xả súng
- Chương 14:Tò mò thì được, nhưng không có cửa đụng vào
- Chương 15:Cháu sẽ vòng lại xin của hồi môn
- Chương 16:Tuesday xuất hiện
- Chương 17:Con sẽ đợi mẹ đi tìm vợ về cho con
- Chương 18:Nếu ba ham cháu, con sẽ nhanh chóng tìm cách bồng về
- Chương 19:Em có thể nói yêu tôi trước mặt mọi người mà
- Chương 20:Quá khứ của Hắc Long
- Chương 21:Bể kế hoạch
- Chương 22:Thích em thì có, nhưng không ghen
- Chương 23:Bị Trần Thụy Ly hãm hại
- Chương 24:Bây giờ còn gọi con bé là Lão Tứ được thì tranh thủ đi
- Chương 25:Bị bắt cóc
- Chương 26:Độc tính phát tán
- Chương 27:Bao giờ tỉnh lại thì... tôi không chắc
- Chương 28:Sự ân cần
- Chương 29:Thiên, lâu rồi mới gặp
- Chương 30:Hâm nóng tình cảm ở khu giải trí
- Chương 31:Chiếc nhẫn hồng ngọc xanh hôm ở khu mua bán trang sức, đến lúc dùng
- Chương 32:Thật háo hức mong chờ đến ngày gặp con chó săn của anh
- Chương 33:Tôi nhất định phải có được cô
- Chương 34:Đồ xấu xa
- Chương 35:Lên nhầm xe
- Chương 36:Đi tìm Lạc Xuyên Kha
- Chương 37:Đe Dọa
- Chương 38:Cứu tinh đến
- Chương 39:Tắm đi, tôi dắt cô đi mua sắm
- Chương 40:Hắc Lam, đợi tôi
- Chương 41:Hai tiếng súng
- Chương 42:Dương Hoa Điền - vĩnh biệt
- Chương 43:Vợ chưa cưới của Vương Dịch Thiên
- Chương 44:Trò vui bây giờ mới bắt đầu
- Chương 45:120 quả bom hẹn giờ
- Chương 46:Vợ yêu
- Chương 47:Kiếp sau
- Chương 48:Để có người phát ghen
- Chương 49:Tôi thích làm điều khiến em vui
- Chương 50:Xuất hiện những âm thanh kì lạ
- Chương 51:Bắt đầu có hiện tượng bị dốc ngược
- Chương 52:Thoát thân
- Chương 53:Lây bệnh
- Chương 54:Ôm em ngủ
- Chương 55:Chị sắp đi lấy chồng rồi
- Chương 56:Thiên, mẹ muốn về nhà chính
- Chương 57:Đủ tuổi làm con dâu mẹ anh
- Chương 58:Con dâu của tôi, phải do tôi chọn
- Chương 59:Thỉnh về thêm một địch thủ
- Chương 60:Hợp tác
- Chương 61:Chỉ có ý đồ với mỗi em thôi
- Chương 62:Giả tạo
- Chương 63:Vu oan giá họa
- Chương 64:Cuộc điện thoại bí ẩn
- Chương 65 : Hồng nào mà chẳng có gai
- Chương 66 : Bị trúng thuốc
- Chương 67 : Cứu nguy
- Chương 68
- Chương 69 : Phải phẫu thuật
- Chương 70: Được, chị tên là Lam Lam, em nhớ rồi
- Chương 71: Lộ tẩy
- Chương 72: Kí ức trở lại
- Chương 73: Em rất thích anh
- Chương 74: Thiên, cho mượn địa bàn làm đám cưới
- Chương 75: Cái kết
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên
Chương 9:Tại sao lại mang họ Phỉ?
Cả bàn ăn im lặng nhìn cô không ai nói gì, nhịp tim cô đập nhanh như sắp chầu thần chết.
Hắc Hồng bên cạnh quay sang nói nhỏ: “Lão Tứ, ăn trước cậu chủ là tội chết.”
Trái tim cô như ngừng đập.
Vương Dịch Thiên đột nhiên cười lớn, lấy bàn tay xinh đẹp xoa đầu cô, làm rối hết cả mái tóc dài: “Đúng là một đứa trẻ tham ăn.”
Cô đỏ mặt thêm lần nữa. Hai mươi tuổi đầu vẫn bị người khác cho là con nít, nhưng không sao, anh ta không giết mình là được.
Lông mày của Tam Hắc giật giật, trước nay họ chưa từng thấy cảnh tượng như vậy.
Chưa có người nào dám ăn trước Vương Dịch Thiên, càng chưa có người nào được anh thân mật\* như vậy.
\* *Đối với Tam Hắc, và cũng là đối với tất cả mọi người, việc Vương Dịch Thiên xoa đầu một cô gái giọng âu yếm chính là chuyện lạ có thật. Trước giờ anh chưa từng gần gũi bất kì người con gái nào*.
...----------------...
Ăn trưa xong, tất cả mọi người quay trở lại dinh thự, vừa về tới Vương Dịch Thiên đã cất giọng: “Lên phòng tắm rửa rồi ngủ đi. Tối nay phải kể chuyện hết đêm thì tháng này mới được gấp đôi lương bổng.”
Chỉ có một chuyện dì Thục mà anh bắt cô kể hết đêm, đúng là quá quắc. Nhưng vì đồng lương nên cô không nói gì, chỉ cười trừ.
“Cậu chủ, vậy tôi lên phòng nào?”
“Hôm qua ở đâu thì hôm nay tự biết về chuồng đi.” - Anh lười biếng ngồi trên sofa đọc tạp chí, lên giọng không mấy quan tâm.
“Nhưng tôi không thể ở chung phòng với cậu chủ được.”
“Hết phòng rồi.”
Nghe câu này lòng cô sôi sục. Nếu cô có dòng họ gia đình thì mỗi người một phòng ở đây vẫn còn dư.
“Vậy tôi có thể ngủ với hầu gái.”
“Lương bằng họ.”
Phỉ Phùng Lam không tranh cãi nữa, ngoan ngoãn lên phòng.
Tờ tạp chí che đi nụ cười ngọt ngào của anh khi nhìn theo bóng dáng của cô. Chưa ai từng được thấy nụ cười đó, trừ một người.
Đi được nửa cầu thang thì cô chợt nhớ lại điều gì, quay xuống hỏi: “Cậu chủ, tối nay anh cũng nghe kể chuyện cả đêm mà, giờ không ngủ hả?”
“Em muốn tôi ngủ cùng em?” - Tờ tạp chí bị quăng xuống, ai đó đưa tay bẻ khớp như chuẩn bị hành động điều gì.
Phỉ Phùng Lam hối hận vì sự nhiều lời của mình, nhẹ nhàng nói không có rồi lon ton rời đi.
Khi cô lên tới phòng liền có người chuyển sẵn quần áo chọn ở khu mua sắm đến cho cô. Cô chọn vội một chiếc đầm ngủ dài lụa màu trắng rồi nhanh chóng đi tắm. Chiếc đầm ngủ là loại cổ tròn, tay áo ngắn có một đường viền ren nhỏ, rất kín đáo, nhu mì. Tắm rửa xong cô lại nhanh chóng lăn tròn trên chiếc giường trắng rộng, ngủ thiếp đi.
...----------------...
Phỉ Phùng Lam ngủ đến quên trời quên đất, màn đêm buông xuống lúc nào không hay. Lúc cô tỉnh dậy, mắt còn hơi lờ đờ đã thấy một bóng hình cường tráng đập vào mắt.
Dụi mắt nhìn cho rõ, không ai khác chính là cậu chủ biến thái. Cô còn hơi mớ ngủ, ngồi dậy nhưng mắt cứ díp díp, mặc cho người kia ngồi cạnh nhìn chằm chằm vào mình.
“Tôi đi rửa mặt.”
“Được.” - Vương Dịch Thiên nhếch mép đầy gian ác.
Sau khi cô rửa mặt đánh răng, chải mái tóc dài lại cho vào nếp, liền lấy lại tinh thần: “Cậu chủ, bắt đầu hành trình gấp đôi tiền lương đi.”
Anh cười cười nhìn cô nhanh nhảu trèo lên giường.
“Nhưng mà tôi đói rồi.” - cô phồng má giọng nũng nịu.
“Vào đây.” - Anh búng tay, lập tức có hai người hầu gái đẩy xe thức vào. Nói là xe nhưng trên ấy chỉ có một tô cháo yến mạch, một cốc nước lọc, hai chiếc ly thủy tinh và một bình rượu, là rượu loại đắt tiền, cô chưa từng có cơ hội trải nghiệm.
“Cậu chủ, vậy tôi không khách sáo nữa.” - Cô mỉm cười rồi cầm tô cháo yến mạch ăn lấy ăn để, hơn năm phút là hết sạch. Rồi cô vòng tay cầm cốc nước nốc một hơi hết sạch, thở cái phì.
Anh không nhịn được bộ dạng của cô, cười ha hả.
Cô cảm thấy mình bị làm trò cười cho đối phương, liền tìm cách đánh trống lảng, quay sang nói với hai người hầu gái: “Hai cô, đi lấy cho tôi một cây bút và một tấm ván phẳng nhỏ.”
Hai người hầu gái nhanh chóng đẩy xe rời đi, anh đang không hiểu thì cô tiếp lời: “Cậu chủ, thay vì bắt tôi kể chuyện Dì Thục đến sáng thì anh với tôi chơi một trò chơi đi.”
“Chơi như thế nào?”
Người hầu gái trở lại đưa cho cô thứ cô yêu cầu. Cô đặt tấm ván lên giường, rồi bỏ cây bút lên đó.
“Cậu chủ, bây giờ chỉ việc xoay bút, nếu đầu bút chỉ trúng ai, người đó phải trả lời thật lòng câu hỏi của người kia, anh thấy sao?” - cô nhướng mày đầy thách thức.
Anh cảm thấy trò chơi này thật sự rất quen. Lúc anh còn nhỏ đã từng có người làm y hệt như vậy, cùng chơi với anh. Đó là một người họ Phỉ.
“Được, chơi thì chơi. Nhưng mà người thua còn phải uống thêm một ly rượu.”
“Được.” - Cô nhanh chóng đồng ý, trước đây cô đã từng uống rượu, nhưng chỉ là rượu gạo mỗi lúc có dịp ăn cơm cùng gia đình chú Sỹ thì mới uống, ngoài ra chẳng khi nào cô đụng đến bia rượu. Tuy vậy, tửu lượng trời sinh không phải là tệ, chẳng qua là chưa được tập dợt thôi.
Lần xoay bút đầu tiên là do cô xoay, đầu bút lại trúng ngay chỗ của cô. Đây là hút nhà Vương Dịch Thiên nên hiển nhiên là tôn thờ chủ nhân như vậy. Cô bĩu môi.
Anh cong môi đắc ý: “Cô là trẻ mồ côi, tại sao lại mang họ Phỉ?“
Hắc Hồng bên cạnh quay sang nói nhỏ: “Lão Tứ, ăn trước cậu chủ là tội chết.”
Trái tim cô như ngừng đập.
Vương Dịch Thiên đột nhiên cười lớn, lấy bàn tay xinh đẹp xoa đầu cô, làm rối hết cả mái tóc dài: “Đúng là một đứa trẻ tham ăn.”
Cô đỏ mặt thêm lần nữa. Hai mươi tuổi đầu vẫn bị người khác cho là con nít, nhưng không sao, anh ta không giết mình là được.
Lông mày của Tam Hắc giật giật, trước nay họ chưa từng thấy cảnh tượng như vậy.
Chưa có người nào dám ăn trước Vương Dịch Thiên, càng chưa có người nào được anh thân mật\* như vậy.
\* *Đối với Tam Hắc, và cũng là đối với tất cả mọi người, việc Vương Dịch Thiên xoa đầu một cô gái giọng âu yếm chính là chuyện lạ có thật. Trước giờ anh chưa từng gần gũi bất kì người con gái nào*.
...----------------...
Ăn trưa xong, tất cả mọi người quay trở lại dinh thự, vừa về tới Vương Dịch Thiên đã cất giọng: “Lên phòng tắm rửa rồi ngủ đi. Tối nay phải kể chuyện hết đêm thì tháng này mới được gấp đôi lương bổng.”
Chỉ có một chuyện dì Thục mà anh bắt cô kể hết đêm, đúng là quá quắc. Nhưng vì đồng lương nên cô không nói gì, chỉ cười trừ.
“Cậu chủ, vậy tôi lên phòng nào?”
“Hôm qua ở đâu thì hôm nay tự biết về chuồng đi.” - Anh lười biếng ngồi trên sofa đọc tạp chí, lên giọng không mấy quan tâm.
“Nhưng tôi không thể ở chung phòng với cậu chủ được.”
“Hết phòng rồi.”
Nghe câu này lòng cô sôi sục. Nếu cô có dòng họ gia đình thì mỗi người một phòng ở đây vẫn còn dư.
“Vậy tôi có thể ngủ với hầu gái.”
“Lương bằng họ.”
Phỉ Phùng Lam không tranh cãi nữa, ngoan ngoãn lên phòng.
Tờ tạp chí che đi nụ cười ngọt ngào của anh khi nhìn theo bóng dáng của cô. Chưa ai từng được thấy nụ cười đó, trừ một người.
Đi được nửa cầu thang thì cô chợt nhớ lại điều gì, quay xuống hỏi: “Cậu chủ, tối nay anh cũng nghe kể chuyện cả đêm mà, giờ không ngủ hả?”
“Em muốn tôi ngủ cùng em?” - Tờ tạp chí bị quăng xuống, ai đó đưa tay bẻ khớp như chuẩn bị hành động điều gì.
Phỉ Phùng Lam hối hận vì sự nhiều lời của mình, nhẹ nhàng nói không có rồi lon ton rời đi.
Khi cô lên tới phòng liền có người chuyển sẵn quần áo chọn ở khu mua sắm đến cho cô. Cô chọn vội một chiếc đầm ngủ dài lụa màu trắng rồi nhanh chóng đi tắm. Chiếc đầm ngủ là loại cổ tròn, tay áo ngắn có một đường viền ren nhỏ, rất kín đáo, nhu mì. Tắm rửa xong cô lại nhanh chóng lăn tròn trên chiếc giường trắng rộng, ngủ thiếp đi.
...----------------...
Phỉ Phùng Lam ngủ đến quên trời quên đất, màn đêm buông xuống lúc nào không hay. Lúc cô tỉnh dậy, mắt còn hơi lờ đờ đã thấy một bóng hình cường tráng đập vào mắt.
Dụi mắt nhìn cho rõ, không ai khác chính là cậu chủ biến thái. Cô còn hơi mớ ngủ, ngồi dậy nhưng mắt cứ díp díp, mặc cho người kia ngồi cạnh nhìn chằm chằm vào mình.
“Tôi đi rửa mặt.”
“Được.” - Vương Dịch Thiên nhếch mép đầy gian ác.
Sau khi cô rửa mặt đánh răng, chải mái tóc dài lại cho vào nếp, liền lấy lại tinh thần: “Cậu chủ, bắt đầu hành trình gấp đôi tiền lương đi.”
Anh cười cười nhìn cô nhanh nhảu trèo lên giường.
“Nhưng mà tôi đói rồi.” - cô phồng má giọng nũng nịu.
“Vào đây.” - Anh búng tay, lập tức có hai người hầu gái đẩy xe thức vào. Nói là xe nhưng trên ấy chỉ có một tô cháo yến mạch, một cốc nước lọc, hai chiếc ly thủy tinh và một bình rượu, là rượu loại đắt tiền, cô chưa từng có cơ hội trải nghiệm.
“Cậu chủ, vậy tôi không khách sáo nữa.” - Cô mỉm cười rồi cầm tô cháo yến mạch ăn lấy ăn để, hơn năm phút là hết sạch. Rồi cô vòng tay cầm cốc nước nốc một hơi hết sạch, thở cái phì.
Anh không nhịn được bộ dạng của cô, cười ha hả.
Cô cảm thấy mình bị làm trò cười cho đối phương, liền tìm cách đánh trống lảng, quay sang nói với hai người hầu gái: “Hai cô, đi lấy cho tôi một cây bút và một tấm ván phẳng nhỏ.”
Hai người hầu gái nhanh chóng đẩy xe rời đi, anh đang không hiểu thì cô tiếp lời: “Cậu chủ, thay vì bắt tôi kể chuyện Dì Thục đến sáng thì anh với tôi chơi một trò chơi đi.”
“Chơi như thế nào?”
Người hầu gái trở lại đưa cho cô thứ cô yêu cầu. Cô đặt tấm ván lên giường, rồi bỏ cây bút lên đó.
“Cậu chủ, bây giờ chỉ việc xoay bút, nếu đầu bút chỉ trúng ai, người đó phải trả lời thật lòng câu hỏi của người kia, anh thấy sao?” - cô nhướng mày đầy thách thức.
Anh cảm thấy trò chơi này thật sự rất quen. Lúc anh còn nhỏ đã từng có người làm y hệt như vậy, cùng chơi với anh. Đó là một người họ Phỉ.
“Được, chơi thì chơi. Nhưng mà người thua còn phải uống thêm một ly rượu.”
“Được.” - Cô nhanh chóng đồng ý, trước đây cô đã từng uống rượu, nhưng chỉ là rượu gạo mỗi lúc có dịp ăn cơm cùng gia đình chú Sỹ thì mới uống, ngoài ra chẳng khi nào cô đụng đến bia rượu. Tuy vậy, tửu lượng trời sinh không phải là tệ, chẳng qua là chưa được tập dợt thôi.
Lần xoay bút đầu tiên là do cô xoay, đầu bút lại trúng ngay chỗ của cô. Đây là hút nhà Vương Dịch Thiên nên hiển nhiên là tôn thờ chủ nhân như vậy. Cô bĩu môi.
Anh cong môi đắc ý: “Cô là trẻ mồ côi, tại sao lại mang họ Phỉ?“
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:Con hẻm định mệnh, anh ta định làm gì mình?
- Chương 2:Cô biết võ. Được, cô là người thứ tư
- Chương 3:Cô làm gì mà nhìn chằm chằm vào tôi vậy? Thích tôi rồi à?
- Chương 4:Tôi đã để mắt tới cô
- Chương 5:Vô dụng
- Chương 6:Là giả ngốc hay ngốc nghếch đến nỗi không biết dùng não?
- Chương 7:Tôi bao
- Chương 8:Vậy em muốn tôi ngủ với em à?
- Chương 9:Tại sao lại mang họ Phỉ?
- Chương 10:Tên của mẹ anh là gì?
- Chương 11:Cậu chủ, chỉ cần một ngày
- Chương 12:Đi nhanh đi, trễ học rồi
- Chương 13:Xả súng
- Chương 14:Tò mò thì được, nhưng không có cửa đụng vào
- Chương 15:Cháu sẽ vòng lại xin của hồi môn
- Chương 16:Tuesday xuất hiện
- Chương 17:Con sẽ đợi mẹ đi tìm vợ về cho con
- Chương 18:Nếu ba ham cháu, con sẽ nhanh chóng tìm cách bồng về
- Chương 19:Em có thể nói yêu tôi trước mặt mọi người mà
- Chương 20:Quá khứ của Hắc Long
- Chương 21:Bể kế hoạch
- Chương 22:Thích em thì có, nhưng không ghen
- Chương 23:Bị Trần Thụy Ly hãm hại
- Chương 24:Bây giờ còn gọi con bé là Lão Tứ được thì tranh thủ đi
- Chương 25:Bị bắt cóc
- Chương 26:Độc tính phát tán
- Chương 27:Bao giờ tỉnh lại thì... tôi không chắc
- Chương 28:Sự ân cần
- Chương 29:Thiên, lâu rồi mới gặp
- Chương 30:Hâm nóng tình cảm ở khu giải trí
- Chương 31:Chiếc nhẫn hồng ngọc xanh hôm ở khu mua bán trang sức, đến lúc dùng
- Chương 32:Thật háo hức mong chờ đến ngày gặp con chó săn của anh
- Chương 33:Tôi nhất định phải có được cô
- Chương 34:Đồ xấu xa
- Chương 35:Lên nhầm xe
- Chương 36:Đi tìm Lạc Xuyên Kha
- Chương 37:Đe Dọa
- Chương 38:Cứu tinh đến
- Chương 39:Tắm đi, tôi dắt cô đi mua sắm
- Chương 40:Hắc Lam, đợi tôi
- Chương 41:Hai tiếng súng
- Chương 42:Dương Hoa Điền - vĩnh biệt
- Chương 43:Vợ chưa cưới của Vương Dịch Thiên
- Chương 44:Trò vui bây giờ mới bắt đầu
- Chương 45:120 quả bom hẹn giờ
- Chương 46:Vợ yêu
- Chương 47:Kiếp sau
- Chương 48:Để có người phát ghen
- Chương 49:Tôi thích làm điều khiến em vui
- Chương 50:Xuất hiện những âm thanh kì lạ
- Chương 51:Bắt đầu có hiện tượng bị dốc ngược
- Chương 52:Thoát thân
- Chương 53:Lây bệnh
- Chương 54:Ôm em ngủ
- Chương 55:Chị sắp đi lấy chồng rồi
- Chương 56:Thiên, mẹ muốn về nhà chính
- Chương 57:Đủ tuổi làm con dâu mẹ anh
- Chương 58:Con dâu của tôi, phải do tôi chọn
- Chương 59:Thỉnh về thêm một địch thủ
- Chương 60:Hợp tác
- Chương 61:Chỉ có ý đồ với mỗi em thôi
- Chương 62:Giả tạo
- Chương 63:Vu oan giá họa
- Chương 64:Cuộc điện thoại bí ẩn
- Chương 65 : Hồng nào mà chẳng có gai
- Chương 66 : Bị trúng thuốc
- Chương 67 : Cứu nguy
- Chương 68
- Chương 69 : Phải phẫu thuật
- Chương 70: Được, chị tên là Lam Lam, em nhớ rồi
- Chương 71: Lộ tẩy
- Chương 72: Kí ức trở lại
- Chương 73: Em rất thích anh
- Chương 74: Thiên, cho mượn địa bàn làm đám cưới
- Chương 75: Cái kết