Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên - Chương 42:Dương Hoa Điền - vĩnh biệt
Chương trước- Chương 1:Con hẻm định mệnh, anh ta định làm gì mình?
- Chương 2:Cô biết võ. Được, cô là người thứ tư
- Chương 3:Cô làm gì mà nhìn chằm chằm vào tôi vậy? Thích tôi rồi à?
- Chương 4:Tôi đã để mắt tới cô
- Chương 5:Vô dụng
- Chương 6:Là giả ngốc hay ngốc nghếch đến nỗi không biết dùng não?
- Chương 7:Tôi bao
- Chương 8:Vậy em muốn tôi ngủ với em à?
- Chương 9:Tại sao lại mang họ Phỉ?
- Chương 10:Tên của mẹ anh là gì?
- Chương 11:Cậu chủ, chỉ cần một ngày
- Chương 12:Đi nhanh đi, trễ học rồi
- Chương 13:Xả súng
- Chương 14:Tò mò thì được, nhưng không có cửa đụng vào
- Chương 15:Cháu sẽ vòng lại xin của hồi môn
- Chương 16:Tuesday xuất hiện
- Chương 17:Con sẽ đợi mẹ đi tìm vợ về cho con
- Chương 18:Nếu ba ham cháu, con sẽ nhanh chóng tìm cách bồng về
- Chương 19:Em có thể nói yêu tôi trước mặt mọi người mà
- Chương 20:Quá khứ của Hắc Long
- Chương 21:Bể kế hoạch
- Chương 22:Thích em thì có, nhưng không ghen
- Chương 23:Bị Trần Thụy Ly hãm hại
- Chương 24:Bây giờ còn gọi con bé là Lão Tứ được thì tranh thủ đi
- Chương 25:Bị bắt cóc
- Chương 26:Độc tính phát tán
- Chương 27:Bao giờ tỉnh lại thì... tôi không chắc
- Chương 28:Sự ân cần
- Chương 29:Thiên, lâu rồi mới gặp
- Chương 30:Hâm nóng tình cảm ở khu giải trí
- Chương 31:Chiếc nhẫn hồng ngọc xanh hôm ở khu mua bán trang sức, đến lúc dùng
- Chương 32:Thật háo hức mong chờ đến ngày gặp con chó săn của anh
- Chương 33:Tôi nhất định phải có được cô
- Chương 34:Đồ xấu xa
- Chương 35:Lên nhầm xe
- Chương 36:Đi tìm Lạc Xuyên Kha
- Chương 37:Đe Dọa
- Chương 38:Cứu tinh đến
- Chương 39:Tắm đi, tôi dắt cô đi mua sắm
- Chương 40:Hắc Lam, đợi tôi
- Chương 41:Hai tiếng súng
- Chương 42:Dương Hoa Điền - vĩnh biệt
- Chương 43:Vợ chưa cưới của Vương Dịch Thiên
- Chương 44:Trò vui bây giờ mới bắt đầu
- Chương 45:120 quả bom hẹn giờ
- Chương 46:Vợ yêu
- Chương 47:Kiếp sau
- Chương 48:Để có người phát ghen
- Chương 49:Tôi thích làm điều khiến em vui
- Chương 50:Xuất hiện những âm thanh kì lạ
- Chương 51:Bắt đầu có hiện tượng bị dốc ngược
- Chương 52:Thoát thân
- Chương 53:Lây bệnh
- Chương 54:Ôm em ngủ
- Chương 55:Chị sắp đi lấy chồng rồi
- Chương 56:Thiên, mẹ muốn về nhà chính
- Chương 57:Đủ tuổi làm con dâu mẹ anh
- Chương 58:Con dâu của tôi, phải do tôi chọn
- Chương 59:Thỉnh về thêm một địch thủ
- Chương 60:Hợp tác
- Chương 61:Chỉ có ý đồ với mỗi em thôi
- Chương 62:Giả tạo
- Chương 63:Vu oan giá họa
- Chương 64:Cuộc điện thoại bí ẩn
- Chương 65 : Hồng nào mà chẳng có gai
- Chương 66 : Bị trúng thuốc
- Chương 67 : Cứu nguy
- Chương 68
- Chương 69 : Phải phẫu thuật
- Chương 70: Được, chị tên là Lam Lam, em nhớ rồi
- Chương 71: Lộ tẩy
- Chương 72: Kí ức trở lại
- Chương 73: Em rất thích anh
- Chương 74: Thiên, cho mượn địa bàn làm đám cưới
- Chương 75: Cái kết
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên
Chương 42:Dương Hoa Điền - vĩnh biệt
Hắc Hồng nhanh chóng bắt máy, giọng nói vô cùng điềm tĩnh: “Lạc thiếu gia, không biết là có chuyện gì?”
Lạc Xuyên Kha bên đầu dây cười gian xảo: “Không có gì, tôi chỉ muốn nhắc Vương Dịch Thiên, tối nay là đến hạn giao dịch rồi.”
“Dời lại được không?”
“Thật tiếc quá. Tôi lỡ thông báo luôn cho các vị đối tác khác ở nước ngoài là tối nay sẽ giao dịch rồi, giờ không dời được đâu.” - Lạc Xuyên Kha giả bộ nuối tiếc.
“Các vị khác không giao dịch chung với chúng tôi và anh. Họ giao dịch riêng với cậu chủ chúng tôi không phải sao?” - Sắc mặt Hắc Hồng tối sầm lại. Lạc Xuyên Kha đang gài bọn họ.
“Đúng là vậy, nhưng để mọi người ở lại địa bàn của tôi lâu quá hẳn là mọi người cũng không thấy thoải mái tí nào, nên tôi mở lòng tốt giúp mọi người thúc đẩy tiến trình rồi đấy thôi. Tôi đã mời họ rồi, không hủy được.” - Nói rồi anh ta cúp máy, cười thật lớn, thật hả hê.
Vương Dịch Thiên, một người vừa phẫu thuật chưa đầy một ngày không thể lết đi làm việc được rồi. Lần này trên giang hồ, cái tên Lạc Xuyên Kha và Vương Dịch Thiên không phải chín mười với nhau nữa, mà là tôi mười, anh còn số không.
Hắc Hồng tức giận nắm chặt điện thoại trên tay như muốn bóp nát nó. Mọi người đều nằm rõ tình hình hiện tại, bây giờ Vương Gia không khác gì con rắn mất đầu.
Phỉ Phùng Lam lên tiếng: “Không sao, em có cách.” - Đôi mắt của cô bắt đầu thay đổi, từ mệt mỏi chuyển sang căm phẫn. Lạc Xuyên Kha, tất cả những món nợ, tôi sẽ tính luôn một lần với anh.
...----------------...
Ở dinh thự của Lạc Xuyên Kha, Dương Hoa Điền trở về, ngồi im trong phòng. Lạc Xuyên Kha cũng về, mở cửa với sắc mặt vô cùng không tốt.
“Em đã thả cô ta?”
“Phải.”
“Tại sao em làm vậy? Em thừa biết cô ta là người bên cạnh Vương Dịch Thiên!” - Lạc Xuyên Kha vô cùng giận dữ.
“Người bên cạnh Vương Dịch Thiên? Anh đang viện cớ cho tâm tư của mình kìa. Xuyên Kha, không ai hiểu rõ anh bằng em. Anh vốn có tình ý với cô ấy.” - Dương Hoa Điền điềm tĩnh trả lời.
“Chỉ vì chuyện đó mà em thả cô ta?«
“Em cũng đã từng thả nhiều người mà anh có tình ý, vấn đề lớn lắm sao?” - Dương Hoa Điền mỗi lần nghe Lạc Xuyên Kha dắt về cô gái nào là cô lại đi gặp mặt. Nếu cô ta muốn đi, cô sẽ để cho cô ta đi. Nếu cô ta muốn ở lại, thì chờ ngày Lạc Xuyên Kha chán ghét rồi giết cô ta. Cô làm vậy chính là cứu nhân độ thế.
“Bốp.” - Lạc Xuyên Kha vung tay tát Dương Hoa Điền một cái thật mạnh, cô ấy té nhào xuống ghế, mái tóc rũ rượi.
Dương Hoa Điền không khóc, nhanh chóng đứng dậy, vẫn rất điềm tĩnh: “Trước nay anh chưa từng đánh em.”
“Bây giờ thì tôi đánh. Dương Hoa Điền, cô xinh đẹp lại còn thông minh rất biết điều nên mới được sống đến ngày hôm nay. Cô nghĩ tôi coi trọng cô, cô gắn cái mác bạn gái tôi thì muốn làm gì cũng được?” - Lạc Xuyên Kha nóng giận la mắng vô cùng lớn tiếng.
“Anh cũng chưa từng nặng lời với em.” - cô ấy vẫn rất bình tĩnh như thể chưa có chuyện gì, trong khi cái tát ban nãy đã làm mặt cô đỏ ửng, hơi sưng.
Cô móc ra một cây súng, lên đạn và chĩa vào đầu mình.
“Em lấy cây súng đó ở đâu ra?” - Lạc Xuyên Kha nhíu mày.
Dương Hoa Điền cười đau khổ, nước mắt của cô sắp rơi: “Sao anh không hỏi em định làm gì? Sao anh không nói em đừng làm bậy?”
Lạc Xuyên Kha im lặng.
“Hai năm qua có lẽ anh chưa từng yêu em, chỉ có một mình em yêu anh sâu đậm. Em cũng biết yêu anh là em tự chọn đường chết. Anh chính là người không nên yêu nhất trên cuộc đời này, nhưng em không thể giữ được trái tim của mình.”
Dương Hoa Điền nuốt nước mắt vào trong rồi nói tiếp: “Xuyên Kha, kiếp này, được gặp và yêu anh là điều đau khổ nhất của em. Nhưng nếu anh hỏi em có hối hận không, em sẽ trả lời là không.”
Vừa nói dứt câu, cô bóp còi. Tiếng súng nổ lên, viên đạn ghim thẳng vào đầu Dương Hoa Điền, cô gục xuống, máu từ từ chảy ra lênh láng. Trước khi chết, cô vẫn cười hiền hậu.
Lạc Xuyên Kha đứng im như tượng, không nói tiếng nào. Trong lòng anh ta cảm thấy hơi mất mác, chỉ có vậy thôi.
Lạc Xuyên Kha bên đầu dây cười gian xảo: “Không có gì, tôi chỉ muốn nhắc Vương Dịch Thiên, tối nay là đến hạn giao dịch rồi.”
“Dời lại được không?”
“Thật tiếc quá. Tôi lỡ thông báo luôn cho các vị đối tác khác ở nước ngoài là tối nay sẽ giao dịch rồi, giờ không dời được đâu.” - Lạc Xuyên Kha giả bộ nuối tiếc.
“Các vị khác không giao dịch chung với chúng tôi và anh. Họ giao dịch riêng với cậu chủ chúng tôi không phải sao?” - Sắc mặt Hắc Hồng tối sầm lại. Lạc Xuyên Kha đang gài bọn họ.
“Đúng là vậy, nhưng để mọi người ở lại địa bàn của tôi lâu quá hẳn là mọi người cũng không thấy thoải mái tí nào, nên tôi mở lòng tốt giúp mọi người thúc đẩy tiến trình rồi đấy thôi. Tôi đã mời họ rồi, không hủy được.” - Nói rồi anh ta cúp máy, cười thật lớn, thật hả hê.
Vương Dịch Thiên, một người vừa phẫu thuật chưa đầy một ngày không thể lết đi làm việc được rồi. Lần này trên giang hồ, cái tên Lạc Xuyên Kha và Vương Dịch Thiên không phải chín mười với nhau nữa, mà là tôi mười, anh còn số không.
Hắc Hồng tức giận nắm chặt điện thoại trên tay như muốn bóp nát nó. Mọi người đều nằm rõ tình hình hiện tại, bây giờ Vương Gia không khác gì con rắn mất đầu.
Phỉ Phùng Lam lên tiếng: “Không sao, em có cách.” - Đôi mắt của cô bắt đầu thay đổi, từ mệt mỏi chuyển sang căm phẫn. Lạc Xuyên Kha, tất cả những món nợ, tôi sẽ tính luôn một lần với anh.
...----------------...
Ở dinh thự của Lạc Xuyên Kha, Dương Hoa Điền trở về, ngồi im trong phòng. Lạc Xuyên Kha cũng về, mở cửa với sắc mặt vô cùng không tốt.
“Em đã thả cô ta?”
“Phải.”
“Tại sao em làm vậy? Em thừa biết cô ta là người bên cạnh Vương Dịch Thiên!” - Lạc Xuyên Kha vô cùng giận dữ.
“Người bên cạnh Vương Dịch Thiên? Anh đang viện cớ cho tâm tư của mình kìa. Xuyên Kha, không ai hiểu rõ anh bằng em. Anh vốn có tình ý với cô ấy.” - Dương Hoa Điền điềm tĩnh trả lời.
“Chỉ vì chuyện đó mà em thả cô ta?«
“Em cũng đã từng thả nhiều người mà anh có tình ý, vấn đề lớn lắm sao?” - Dương Hoa Điền mỗi lần nghe Lạc Xuyên Kha dắt về cô gái nào là cô lại đi gặp mặt. Nếu cô ta muốn đi, cô sẽ để cho cô ta đi. Nếu cô ta muốn ở lại, thì chờ ngày Lạc Xuyên Kha chán ghét rồi giết cô ta. Cô làm vậy chính là cứu nhân độ thế.
“Bốp.” - Lạc Xuyên Kha vung tay tát Dương Hoa Điền một cái thật mạnh, cô ấy té nhào xuống ghế, mái tóc rũ rượi.
Dương Hoa Điền không khóc, nhanh chóng đứng dậy, vẫn rất điềm tĩnh: “Trước nay anh chưa từng đánh em.”
“Bây giờ thì tôi đánh. Dương Hoa Điền, cô xinh đẹp lại còn thông minh rất biết điều nên mới được sống đến ngày hôm nay. Cô nghĩ tôi coi trọng cô, cô gắn cái mác bạn gái tôi thì muốn làm gì cũng được?” - Lạc Xuyên Kha nóng giận la mắng vô cùng lớn tiếng.
“Anh cũng chưa từng nặng lời với em.” - cô ấy vẫn rất bình tĩnh như thể chưa có chuyện gì, trong khi cái tát ban nãy đã làm mặt cô đỏ ửng, hơi sưng.
Cô móc ra một cây súng, lên đạn và chĩa vào đầu mình.
“Em lấy cây súng đó ở đâu ra?” - Lạc Xuyên Kha nhíu mày.
Dương Hoa Điền cười đau khổ, nước mắt của cô sắp rơi: “Sao anh không hỏi em định làm gì? Sao anh không nói em đừng làm bậy?”
Lạc Xuyên Kha im lặng.
“Hai năm qua có lẽ anh chưa từng yêu em, chỉ có một mình em yêu anh sâu đậm. Em cũng biết yêu anh là em tự chọn đường chết. Anh chính là người không nên yêu nhất trên cuộc đời này, nhưng em không thể giữ được trái tim của mình.”
Dương Hoa Điền nuốt nước mắt vào trong rồi nói tiếp: “Xuyên Kha, kiếp này, được gặp và yêu anh là điều đau khổ nhất của em. Nhưng nếu anh hỏi em có hối hận không, em sẽ trả lời là không.”
Vừa nói dứt câu, cô bóp còi. Tiếng súng nổ lên, viên đạn ghim thẳng vào đầu Dương Hoa Điền, cô gục xuống, máu từ từ chảy ra lênh láng. Trước khi chết, cô vẫn cười hiền hậu.
Lạc Xuyên Kha đứng im như tượng, không nói tiếng nào. Trong lòng anh ta cảm thấy hơi mất mác, chỉ có vậy thôi.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:Con hẻm định mệnh, anh ta định làm gì mình?
- Chương 2:Cô biết võ. Được, cô là người thứ tư
- Chương 3:Cô làm gì mà nhìn chằm chằm vào tôi vậy? Thích tôi rồi à?
- Chương 4:Tôi đã để mắt tới cô
- Chương 5:Vô dụng
- Chương 6:Là giả ngốc hay ngốc nghếch đến nỗi không biết dùng não?
- Chương 7:Tôi bao
- Chương 8:Vậy em muốn tôi ngủ với em à?
- Chương 9:Tại sao lại mang họ Phỉ?
- Chương 10:Tên của mẹ anh là gì?
- Chương 11:Cậu chủ, chỉ cần một ngày
- Chương 12:Đi nhanh đi, trễ học rồi
- Chương 13:Xả súng
- Chương 14:Tò mò thì được, nhưng không có cửa đụng vào
- Chương 15:Cháu sẽ vòng lại xin của hồi môn
- Chương 16:Tuesday xuất hiện
- Chương 17:Con sẽ đợi mẹ đi tìm vợ về cho con
- Chương 18:Nếu ba ham cháu, con sẽ nhanh chóng tìm cách bồng về
- Chương 19:Em có thể nói yêu tôi trước mặt mọi người mà
- Chương 20:Quá khứ của Hắc Long
- Chương 21:Bể kế hoạch
- Chương 22:Thích em thì có, nhưng không ghen
- Chương 23:Bị Trần Thụy Ly hãm hại
- Chương 24:Bây giờ còn gọi con bé là Lão Tứ được thì tranh thủ đi
- Chương 25:Bị bắt cóc
- Chương 26:Độc tính phát tán
- Chương 27:Bao giờ tỉnh lại thì... tôi không chắc
- Chương 28:Sự ân cần
- Chương 29:Thiên, lâu rồi mới gặp
- Chương 30:Hâm nóng tình cảm ở khu giải trí
- Chương 31:Chiếc nhẫn hồng ngọc xanh hôm ở khu mua bán trang sức, đến lúc dùng
- Chương 32:Thật háo hức mong chờ đến ngày gặp con chó săn của anh
- Chương 33:Tôi nhất định phải có được cô
- Chương 34:Đồ xấu xa
- Chương 35:Lên nhầm xe
- Chương 36:Đi tìm Lạc Xuyên Kha
- Chương 37:Đe Dọa
- Chương 38:Cứu tinh đến
- Chương 39:Tắm đi, tôi dắt cô đi mua sắm
- Chương 40:Hắc Lam, đợi tôi
- Chương 41:Hai tiếng súng
- Chương 42:Dương Hoa Điền - vĩnh biệt
- Chương 43:Vợ chưa cưới của Vương Dịch Thiên
- Chương 44:Trò vui bây giờ mới bắt đầu
- Chương 45:120 quả bom hẹn giờ
- Chương 46:Vợ yêu
- Chương 47:Kiếp sau
- Chương 48:Để có người phát ghen
- Chương 49:Tôi thích làm điều khiến em vui
- Chương 50:Xuất hiện những âm thanh kì lạ
- Chương 51:Bắt đầu có hiện tượng bị dốc ngược
- Chương 52:Thoát thân
- Chương 53:Lây bệnh
- Chương 54:Ôm em ngủ
- Chương 55:Chị sắp đi lấy chồng rồi
- Chương 56:Thiên, mẹ muốn về nhà chính
- Chương 57:Đủ tuổi làm con dâu mẹ anh
- Chương 58:Con dâu của tôi, phải do tôi chọn
- Chương 59:Thỉnh về thêm một địch thủ
- Chương 60:Hợp tác
- Chương 61:Chỉ có ý đồ với mỗi em thôi
- Chương 62:Giả tạo
- Chương 63:Vu oan giá họa
- Chương 64:Cuộc điện thoại bí ẩn
- Chương 65 : Hồng nào mà chẳng có gai
- Chương 66 : Bị trúng thuốc
- Chương 67 : Cứu nguy
- Chương 68
- Chương 69 : Phải phẫu thuật
- Chương 70: Được, chị tên là Lam Lam, em nhớ rồi
- Chương 71: Lộ tẩy
- Chương 72: Kí ức trở lại
- Chương 73: Em rất thích anh
- Chương 74: Thiên, cho mượn địa bàn làm đám cưới
- Chương 75: Cái kết