Nhật Ký Theo Đuổi Vợ Của Phó Thiếu - Chương 65
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nhật Ký Theo Đuổi Vợ Của Phó Thiếu
Chương 65
" Em có tâm sự gì thì có thể nói với Tần Ngọc hoặc có thể... nói với tôi"
cô có phần hơi im lặng đôi mắt long lanh nhưng lại toát lên một vẻ buồn phiền u ám, cô nhìn anh nghiêm túc có phần lạnh lẽo hỏi:" nếu tôi hỏi một chuyện anh thì anh sẽ trả lời thật tôi không? "
Phó Nam Đình gật đầu chắc chắn :" em nói đi, Phó Nam Đình tôi chưa từng gạt ai bao giờ cả"
Cô kiềm chế sự run rẩy bóp nát lon bia trên tay mới có thể bình tĩnh một chút,hạ tông giọng xuống thấp nhất có thể hỏi:" tại sao năm đó anh lại đối xử với tôi như vậy, tôi có lỗi gì với anh sao"
Hỏi xong cô không thể kiềm được nữa nước mắt cứ như như mà tuôn ra, cô cũng không lau đi mà cứ như vậy mà nhìn anh.
Phó Nam Đình bất động nhìn những giọt nước mắt của cô cứ như vậy rơi xuống như mưa.anh phản ứng chậm chạp dùng tay vụng về lau nước cho cô:" em đừng khóc nữa, em khóc tôi không nào kể cho em nghe được, em nín đi có được không, ngoan"
Cô mặc kệ cho anh dùng tay lau nước mắt cho mình dù bên cạnh có khăn giấy.
" Tô Giản, em đừng khóc nữa, sao tôi càng lau em càng khóc nhiều hơn vậy"
" Tô Giản, em đừng khóc nữa, ngoan nào"
" Tô Giản"
Cô thở dài cầm bịt khăn giấy lên tự lau nước nước rồi đưa qua cho anh:" có khăn giấy"
Phó Nam Đình rút khăn ra tay rồi nhìn cô nói:" em đừng khóc nữa, em khóc tôi không biết làm thế nào hết"
" anh nói đi"
Phó Nam Đình thấy cô uống ngụm bia rồi mới từ từ kể đầu đuôi câu chuyện lại cho cô nghe:" ...là như vậy không phải tôi cố ý đâu'
"Coi như tôi xui xẻo đi"
" Vậy tại sao em lại không thể vẽ tranh có liên quan gì đến tôi không "
Cô nghi hoặc nhìn anh hỏi:" tại sao anh biết tôi không thể vẽ tranh, anh điều tra tôi"
" tôi chỉ muốn biết hiện tại mẹ của con tôi sống thế nào thôi"
" không liên quan gì đến gì, đó là chuyện của tôi"
" Tô Giản "
Cô nhìn anh nghiêm túc gọi mình thì nghiêng đầu nhìn anh, Phó Nam Đình nhìn cô nói:" tôi muốn chịu trách nhiệm với mẹ con em, tôi muốn nhận lại Khả Khả"
Cô lắc đầu ngay lập tức :" không thể nào, anh định cướp con bé từ tay tôi là điều không thể nào xảy ra đâu"
Phó Nam Đình kiên định:" Khả Khả là con gái của tôi"
Cô đứng dậy nhìn anh từ trên xuống hét lên:" đúng vậy anh là ba ruột của con bé, nhưng mà anh lấy tư cách muốn nhận lại con bé chứ, tôi không cho phép"
Cô nói rồi liền chạy nhanh lên bờ chạy về lều , không muốn ở đó thêm một giây phút nào nữa.
Ở ngoài văn phòng tổng giám đốc, trợ lý Lâm nhìn Phó Thiếu qua khẽ cửa vẫn anh nghiêm túc đánh máy, từ lúc đi cắm trại về tới bây giờ đã một tuần trôi qua rồi vẫn còn làm việc liên tục ngày đêm, dù là người máy cũng không thể chịu nổi tần suất làm việc như vậy.Huống chi là con người làm bằng da bằng thịt, anh chỉ sợ ông chủ mình chưa theo đuổi được vợ đã ng.ủm trước rồi.
Trợ lý Lâm lấy điện thoại ra bấm số của ai đó rồi gọi đi, rất nhanh bên kia đã nghe máy:"alo Tô tiểu thư"
"Trợ lý Lâm có chuyện gì sao"
" Tô tiểu thư cô hiện tại có rảnh nghe điện thoại không ạ"
" có anh nói đi"
" à là như này, tôi đi công tác rồi mà ông chủ tôi lại không liên lạc không biết cô mấy ngày nay có gặp anh ấy không vậy?"
" không có"
" hả, cô cũng không gặp luôn sao, vậy có có liên lạc được với anh ấy không, cả tuần nay tôi không thể liên lạc được với anh ấy"
" xin lỗi trợ lý Lâm tôi không có số liên lạc với anh ta, anh nhờ người khác đi"
" ấy Tô tiểu thư, ở đấy ông chủ chỉ quen biết với cô thôi không còn người bạn nào khác cả, không biết tôi có nhờ cô một việc được không "
" nếu tôi nói không thì sao"
" tôi sợ ông chủ tôi sẽ xảy ra chuyện mất, bây giờ tôi đi công tác rồi, ở khách sạn tôi cũng không thể nhờ ai xem ông chủ giúp tôi được hết, ông chủ đáng thương của tôi "
Cô thở dài :" anh gửi địa chỉ đi, tôi tới xem giúp anh"
" thật sao"
Trợ lý Lâm tắt máy lập tức gửi địa chỉ khách sạn cho cô rồi chạy vào phòng, nhìn anh nói:" Phó Thiếu, Tô tiểu thư nói sẽ tới thăm anh"
Phó Nam Đình ngừng tay đánh máy, ngước mắt nhìn trợ lý Lâm hỏi:" cậu vừa nói gì"
Trợ lý Lâm :" tôi vừa nói Tô tiểu thư đang trên đường đến thăm anh"
Phó Nam Đình nhếch mép nói:" diễn , cậu diễn tiếp đi"
Trợ lý Lâm màn hình cuộc gọi với màn hình trò truyện đã gửi địa chỉ cho anh xem tiện thể giải thích tường tận những gì anh vừa nói với cô cho anh nghe.
Phó Nam Đình lạnh nhạt nói :" trợ lý Lâm"
Trợ lý Lâm :" Phó Thiếu, tất cả tôi chỉ nghĩ cho anh thôi"
Phó Nam Đình gật đầu cong môi nói:" có tiến bộ, tăng lương"
Trợ lý lâm :" cảm ơn Phó Thiếu"
Phó Nam Đình vừa đi tới tủ rượu vừa nói:"cậu làm phòng này bừa bộn một chút đi, nhanh lên cô ấy sắp đến rồi "
cô có phần hơi im lặng đôi mắt long lanh nhưng lại toát lên một vẻ buồn phiền u ám, cô nhìn anh nghiêm túc có phần lạnh lẽo hỏi:" nếu tôi hỏi một chuyện anh thì anh sẽ trả lời thật tôi không? "
Phó Nam Đình gật đầu chắc chắn :" em nói đi, Phó Nam Đình tôi chưa từng gạt ai bao giờ cả"
Cô kiềm chế sự run rẩy bóp nát lon bia trên tay mới có thể bình tĩnh một chút,hạ tông giọng xuống thấp nhất có thể hỏi:" tại sao năm đó anh lại đối xử với tôi như vậy, tôi có lỗi gì với anh sao"
Hỏi xong cô không thể kiềm được nữa nước mắt cứ như như mà tuôn ra, cô cũng không lau đi mà cứ như vậy mà nhìn anh.
Phó Nam Đình bất động nhìn những giọt nước mắt của cô cứ như vậy rơi xuống như mưa.anh phản ứng chậm chạp dùng tay vụng về lau nước cho cô:" em đừng khóc nữa, em khóc tôi không nào kể cho em nghe được, em nín đi có được không, ngoan"
Cô mặc kệ cho anh dùng tay lau nước mắt cho mình dù bên cạnh có khăn giấy.
" Tô Giản, em đừng khóc nữa, sao tôi càng lau em càng khóc nhiều hơn vậy"
" Tô Giản, em đừng khóc nữa, ngoan nào"
" Tô Giản"
Cô thở dài cầm bịt khăn giấy lên tự lau nước nước rồi đưa qua cho anh:" có khăn giấy"
Phó Nam Đình rút khăn ra tay rồi nhìn cô nói:" em đừng khóc nữa, em khóc tôi không biết làm thế nào hết"
" anh nói đi"
Phó Nam Đình thấy cô uống ngụm bia rồi mới từ từ kể đầu đuôi câu chuyện lại cho cô nghe:" ...là như vậy không phải tôi cố ý đâu'
"Coi như tôi xui xẻo đi"
" Vậy tại sao em lại không thể vẽ tranh có liên quan gì đến tôi không "
Cô nghi hoặc nhìn anh hỏi:" tại sao anh biết tôi không thể vẽ tranh, anh điều tra tôi"
" tôi chỉ muốn biết hiện tại mẹ của con tôi sống thế nào thôi"
" không liên quan gì đến gì, đó là chuyện của tôi"
" Tô Giản "
Cô nhìn anh nghiêm túc gọi mình thì nghiêng đầu nhìn anh, Phó Nam Đình nhìn cô nói:" tôi muốn chịu trách nhiệm với mẹ con em, tôi muốn nhận lại Khả Khả"
Cô lắc đầu ngay lập tức :" không thể nào, anh định cướp con bé từ tay tôi là điều không thể nào xảy ra đâu"
Phó Nam Đình kiên định:" Khả Khả là con gái của tôi"
Cô đứng dậy nhìn anh từ trên xuống hét lên:" đúng vậy anh là ba ruột của con bé, nhưng mà anh lấy tư cách muốn nhận lại con bé chứ, tôi không cho phép"
Cô nói rồi liền chạy nhanh lên bờ chạy về lều , không muốn ở đó thêm một giây phút nào nữa.
Ở ngoài văn phòng tổng giám đốc, trợ lý Lâm nhìn Phó Thiếu qua khẽ cửa vẫn anh nghiêm túc đánh máy, từ lúc đi cắm trại về tới bây giờ đã một tuần trôi qua rồi vẫn còn làm việc liên tục ngày đêm, dù là người máy cũng không thể chịu nổi tần suất làm việc như vậy.Huống chi là con người làm bằng da bằng thịt, anh chỉ sợ ông chủ mình chưa theo đuổi được vợ đã ng.ủm trước rồi.
Trợ lý Lâm lấy điện thoại ra bấm số của ai đó rồi gọi đi, rất nhanh bên kia đã nghe máy:"alo Tô tiểu thư"
"Trợ lý Lâm có chuyện gì sao"
" Tô tiểu thư cô hiện tại có rảnh nghe điện thoại không ạ"
" có anh nói đi"
" à là như này, tôi đi công tác rồi mà ông chủ tôi lại không liên lạc không biết cô mấy ngày nay có gặp anh ấy không vậy?"
" không có"
" hả, cô cũng không gặp luôn sao, vậy có có liên lạc được với anh ấy không, cả tuần nay tôi không thể liên lạc được với anh ấy"
" xin lỗi trợ lý Lâm tôi không có số liên lạc với anh ta, anh nhờ người khác đi"
" ấy Tô tiểu thư, ở đấy ông chủ chỉ quen biết với cô thôi không còn người bạn nào khác cả, không biết tôi có nhờ cô một việc được không "
" nếu tôi nói không thì sao"
" tôi sợ ông chủ tôi sẽ xảy ra chuyện mất, bây giờ tôi đi công tác rồi, ở khách sạn tôi cũng không thể nhờ ai xem ông chủ giúp tôi được hết, ông chủ đáng thương của tôi "
Cô thở dài :" anh gửi địa chỉ đi, tôi tới xem giúp anh"
" thật sao"
Trợ lý Lâm tắt máy lập tức gửi địa chỉ khách sạn cho cô rồi chạy vào phòng, nhìn anh nói:" Phó Thiếu, Tô tiểu thư nói sẽ tới thăm anh"
Phó Nam Đình ngừng tay đánh máy, ngước mắt nhìn trợ lý Lâm hỏi:" cậu vừa nói gì"
Trợ lý Lâm :" tôi vừa nói Tô tiểu thư đang trên đường đến thăm anh"
Phó Nam Đình nhếch mép nói:" diễn , cậu diễn tiếp đi"
Trợ lý Lâm màn hình cuộc gọi với màn hình trò truyện đã gửi địa chỉ cho anh xem tiện thể giải thích tường tận những gì anh vừa nói với cô cho anh nghe.
Phó Nam Đình lạnh nhạt nói :" trợ lý Lâm"
Trợ lý Lâm :" Phó Thiếu, tất cả tôi chỉ nghĩ cho anh thôi"
Phó Nam Đình gật đầu cong môi nói:" có tiến bộ, tăng lương"
Trợ lý lâm :" cảm ơn Phó Thiếu"
Phó Nam Đình vừa đi tới tủ rượu vừa nói:"cậu làm phòng này bừa bộn một chút đi, nhanh lên cô ấy sắp đến rồi "
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- bình luận