Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ - Quyển 1 - Chương 4: Hắn có bị bệnh không?
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Nam chủ ngước luyến tình thâm bị đào thải - Xin chào nam chính, gặp lại nam chính
- Quyển 1 - Chương 2: Nam phụ điên rồ
- Quyển 1 - Chương 3: Người qua đường Giáp bị mê đảo?
- Quyển 1 - Chương 4: Hắn có bị bệnh không?
- Quyển 1 - Chương 5: Còn đánh giá thấp bệnh tình của hắn
- Quyển 1 - Chương 6: Yếu ớt đáng thương lại bất lực
- Quyển 1 - Chương 7: Kịch bản chính là không có kịch bản
- Quyển 1 - Chương 8: Liêu Đình Nhạn: Bệ hạ thật là xấu
- Quyển 1 - Chương 9: Ban đêm nguy hiểm
- Quyển 1 - Chương 10: Nàng đến chủ động hôn ta
- Quyển 1 - Chương 11: Nam chính nguyên tác: Đây là? ? ?
- Quyển 1 - Chương 12: Bệ hạ, nếu huyết mạch không kéo dài, quốc gia bất ổn a!
- Quyển 1 - Chương 13: Đại thần: Ta cảm thấy Quý phi mang thai
- Quyển 1 - Chương 14: Huyết mạch của bệ hạ, thế nhưng là cấm kỵ. . .
- Quyển 1 - Chương 15: Định luật nghe thấy bí mật nhất định bị người ta phát hiện
- Quyển 1 - Chương 16: A, không phải chỉ là làm nũng sao, nàng cũng biết
- Quyển 1 - Chương 17: Lãnh diệp phiêu dật rải đầy mặt ta
- Quyển 1 - Chương 18: Không nói dối gạt người, ta có chứng sợ độ cao
- Quyển 1 - Chương 19: Thật là một hiện trường liếm cẩu cỡ lớn
- Quyển 1 - Chương 20: Quý phi: Đường cong cứu quốc
- Quyển 1 - Chương 21: Có ta ở đây, cái gì nàng cũng không cần lo lắng
- Quyển 1 - Chương 22: Đều là Quý phi dạy thật tốt a
- Quyển 1 - Chương 23: Trời có mây gió bất trắc
- Quyển 1 - Chương 24: Nhắc nhở, kịch bản đi chếch!
- Quyển 1 - Chương 25: Liêu Đình Nhạn: Ta, Quý phi, đánh trước
- Quyển 1 - Chương 26: Cảm ơn ngươi lộ kịch bản?
- Quyển 1 - Chương 27: Không nhanh mang nàng về, khả năng eo sắp gầy đến không còn gì
- Quyển 1 - Chương 28: Không có khả năng, sao hắn lại xuất hiện ở đây!
- Quyển 1 - Chương 29: Động tác vừa rồi của nàng có ý gì?
- Quyển 1 - Chương 30: Lao ra
- Quyển 1 - Chương 31: Liêu Đình Nhạn: Đây là, ta lại thăng cấp?
- Quyển 1 - Chương 32: Chuyện xưa xong
- Quyển 2 - Chương 33: Nam chính nhớ thương bạch nguyệt quang bị đào thải - Nói ngắn gọn, nàng xuyên qua rồi
- Quyển 2 - Chương 34: Tốn Nô
- Quyển 2 - Chương 35: Có gì ăn ngon không?
- Quyển 2 - Chương 36: Ta chắc chắn sẽ bảo hộ nàng thật tốt
- Quyển 2 - Chương 37: Tuyến kịch bản cùng với tuyến tình cảm đều xuất hiện chếch đi
- Quyển 2 - Chương 38: Tình cảm thật sự rất tốt, vừa mới thành thân a?
- Quyển 2 - Chương 39: Lòng ta có nàng, muốn bảo hộ nàng
- Quyển 2 - Chương 40: Vậy chúng ta cùng chung mộng đẹp
- Quyển 2 - Chương 41: Không ngờ rằng, ngươi lại vi tình mà có một ngày này
- Quyển 2 - Chương 42: Chỉ cần nàng không rời đi, ta có thể vì nàng làm bất kì điều gì
- Quyển 2 - Chương 43: Nếu có một ngày ngươi hiểu, thì đã không còn là "Tốn Nô"...
- Quyển 2 - Chương 44: Không biết bây giờ Tốn Nô của nàng có ổn không
- Quyển 2 - Chương 45: Thúc phụ, ta muốn tự mình đi Đông thành xin thuốc
- Quyển 2 - Chương 46: Vị mĩ nhân này tựa như hoa lê trên cành
- Quyển 2 - Chương 47: Không hề biết từng có một người đứng bên cạnh
- Quyển 2 - Chương 48: Ta là Đường Lê, không lừa chàng
- Quyển 2 - Chương 49: Chuyện lúng túng này
- Quyển 2 - Chương 50: Đao khách sẽ không béo
- Quyển 2 - Chương 51: Đơn giản mà nói, chính là huynh cần trị liệu, thực liệu là được
- Quyển 2 - Chương 52: Chuyện xưa xong
- Quyển 3 - Chương 53: Bạch Lăng: Đại huynh đệ, ngươi thật là một người tốt - Lục Lâm Sinh
- Quyển 3 - Chương 54: Đêm hôm ấy, hắn lặng yên không một tiếng động chết đi
- Quyển 3 - Chương 55: Vậy các người còn nhận đệ tử không?
- Quyển 3 - Chương 56: Ta cảm thấy rèn sắt không tệ
- Quyển 3 - Chương 57: Yếu đến đáng thương
- Quyển 3 - Chương 58: Kết nối thành công, nhân cách bên trong thức tỉnh thành công
- Quyển 3 - Chương 59: Ta biết bay
- Quyển 3 - Chương 60: Ta… là Lục… Lâm Sinh…
- Quyển 3 - Chương 61: Nôn ---
- Quyển 3 - Chương 62: Yêu quái này thật ngoan nha
- Quyển 3 - Chương 63: Ta biết hắn
- Quyển 3 - Chương 64: Có phải ngươi vừa ăn cái gì không
- Quyển 3 - Chương 65: Những cái này cũng tặng cho ngươi, cái màu vàng càng đẹp
- Quyển 3 - Chương 66: Tốt, chúc ngươi thuận lợi
- Quyển 3 - Chương 67: Không có gì long tộc không dám làm
- Quyển 3 - Chương 68: Ngươi bọc lấy ta là có ý gì
- Quyển 3 - Chương 69: Oành oành
- Quyển 3 - Chương 70: Ừ, ta có chút đói
- Quyển 3 - Chương 71: Bây giờ ta có một ý tưởng
- Quyển 3 - Chương 72: Ngươi thấy ta đập đập thì chớ đến
- Quyển 3 - Chương 73: A a a ——
- Quyển 3 - Chương 74: Tìm kiếm thất bại, không thể tìm được ngọn nguồn dị biến
- Quyển 3 - Chương 75: Hỏng thì gõ gõ, gõ hai lần là có thể tốt rồi
- Quyển 3 - Chương 76: Ta và hắn hoàn toàn không giống nhau, hắn cũng xem như là ta sao?
- Quyển 3 - Chương 77: Lão vỏ sò nhìn không nổi, vỏ sò khép lại, tự bế
- Quyển 3 - Chương 78: Xin ngài yên tâm
- Quyển 3 - Chương 79: Chuyện xưa thứ 3 xong
- Quyển 4 - Chương 80: Khương Vũ Triều: Ca ca yên tâm bay, fan độc vĩnh viễn đi theo- Vương gia bá đạo – Phế phi đặc công
- Quyển 4 - Chương 81: Nếu thân thể có bệnh, không thể giấu bệnh sợ thầy thuốc
- Quyển 4 - Chương 82: Muội muội, muội nhìn cái lá tùng này
- Quyển 4 - Chương 83: Muội muội, muội nhìn con chó này
- Quyển 4 - Chương 84: Thiếu Nguyên lão công?!
- Quyển 4 - Chương 85: Sao giống cẩu nam nữ hò hẹn dưới ánh trăng như thế?
- Quyển 4 - Chương 86: Muốn mua cho hắn thật nhiều trang phục quần áo đẹp mắt
- Quyển 4 - Chương 87: Dám đoạt người với Vương gia nhà chúng ta, muốn chết
- Quyển 4 - Chương 88: Dục vương vẫn nên nói năng cẩn thận cho thỏa đáng
- Quyển 4 - Chương 89: Trời ạ, đây là Idol thần tiên gì
- Quyển 4 - Chương 90: Em làm là được, để em
- Quyển 4 - Chương 91: Nhớ ra rồi, Sinh Khương Lão Tửu
- Quyển 4 - Chương 92: Vậy ta đây cũng xuống tham gia
- Quyển 4 - Chương 93: Không xong, Thuần Hi quận chúa xảy ra chuyện rồi
- Quyển 4 - Chương 94: Ngọc Lăng vương tức giận
- Quyển 4 - Chương 95: Cho em thêm thời gian mười giây đồng hồ để bình tĩnh
- Quyển 4 - Chương 96: Ừ, một ngày cũng không chờ nổi
- Quyển 4 - Chương 97: Nhìn ca ca đây trí thông minh có vẻ giảm xuống, đáng yêu đến thế nào a
- Quyển 4 - Chương 98: Danh nghĩa là vương phi, thật ra là trợ lý
- Quyển 4 - Chương 99: Lại bắt đầu suy nghĩ phương pháp chia rẽ hai người
- Quyển 4 - Chương 100: Nào có vợ chồng như vậy
- Quyển 4 - Chương 101: Chuẩn bị nghênh đón trận chiến mới
- Quyển 4 - Chương 102: Quả thật là một đôi trời sinh a
- Quyển 4 - Chương 103: Tôi bị bệnh, sức chống cự không cao
- Quyển 4 - Chương 104: Không phải anh ấy ngủ thiếp đi
- Quyển 4 - Chương 105: Ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, lầu cao san sát
- Quyển 4 - Chương 106: Chuyện xưa thứ 4 xong
- Quyển 5 - Chương 107: Bảo bối thiên tài, mummy mang bầu chạy
- Quyển 5 - Chương 108: Là con trai siêu nhân của mẹ, con có thể mua quần da không?
- Quyển 5 - Chương 109: Buông váy xuống, lại là tiểu thư khuê các đoan trang
- Quyển 5 - Chương 110: Buông váy xuống, lại là tiểu thư khuê các đoan trang
- Quyển 5 - Chương 111: Trời giá rét, nên để Ngụy thị phá sản
- Quyển 5 - Chương 112: Tôi còn muốn hai chai bia ướp lạnh
- Quyển 5 - Chương 113: Tương lai của hai mẹ con chúng tôi đều giao vào tay anh, lão bản
- Quyển 5 - Chương 114: Ba ba còn thiếu con gái nuôi sao?
- Quyển 5 - Chương 115: Tôi cũng muốn tặng anh lễ vật
- Quyển 5 - Chương 116: Bé trai không thể mặc váy sao?
- Quyển 5 - Chương 117: Ban ngày ban mặt cướp người, thế này còn chịu nổi sao?
- Quyển 5 - Chương 118: Đúng, tôi muốn cô yêu tôi
- Quyển 5 - Chương 119: Cô bạn, cô ổn chứ, còn nhớ tôi là nam hay nữ không
- Quyển 5 - Chương 120: Không được nhúc nhích! Làm cái gì?
- Quyển 5 - Chương 121: Đang trên đường chạy tới
- Quyển 5 - Chương 122: Chúng ta theo ở phía sau, chờ bọn họ bị lạc lại nói
- Quyển 5 - Chương 123: Cái này của ai?
- Quyển 5 - Chương 124: Đây là thứ yêu ma quỷ quái gì?
- Quyển 5 - Chương 125: Trong ba tháng tới cô sẽ kết hôn
- Quyển 5 - Chương 126: Phát xong rồi kéo đen hắn
- Quyển 5 - Chương 127: Chuyện xưa thứ 5 xong
- Quyển 6 - Chương 128: Ân Như Hứa: Huynh chính là chân hương - Nếu phiền phức, ta liền đuổi nàng đi chăn cừu!
- Quyển 6 - Chương 129: Rốt cục nàng có thể cùng hắn nhìn về một phía
- Quyển 6 - Chương 130: Công chúa, nàng có muốn đi xem sói không?
- Quyển 6 - Chương 131: Ta đã thích, có gì không thể làm
- Quyển 6 - Chương 132: Nhân vật nữ chính từ đầu nên thuộc về hắn
- Quyển 6 - Chương 133: Đóa hoa chân chính nở rực rỡ ở nơi sơn dã
- Quyển 6 - Chương 134: Hắn không thay đổi, là một chuyện làm cho nàng tan nát cõi lòng nhất
- Quyển 6 - Chương 135: Thương đội mà thôi, ta muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu
- Quyển 6 - Chương 136: Lang Thần trên Tuyết sơn sẽ bảo hộ con trai của Lang Thần
- Quyển 6 - Chương 137: Đó là một nơi xinh đẹp lại tàn khốc
- Quyển 6 - Chương 138: Ha ha ha ha nàng quả thực như con chuột lười!
- Quyển 6 - Chương 139: Hoặc là một đám mây
- Quyển 6 - Chương 140: Người nào làm nàng sợ hãi như thế?
- Quyển 6 - Chương 141: Thế nào, đếm rõ ràng bao nhiêu con dê sao?
- Quyển 6 - Chương 142: Bọn họ muốn di chuyển đi một nơi khác
- Quyển 6 - Chương 143: Ngủ bên cạnh chàng càng an tâm
- Quyển 6 - Chương 144: Nói không chừng có gấu ở gần đây
- Quyển 6 - Chương 145: Ai nói ta mất đi khí vận của thế giới thì cũng chỉ có thể thất bại?
- Quyển 6 - Chương 146: Đã hơn tám năm trôi qua
- Quyển 6 - Chương 147: Bỗng Nhiên Có Chút Nhớ Chàng
- Quyển 6 - Chương 148: Chuyện Xưa Thứ 6 Xong
- Quyển 6 - Chương 149: Từ Bây Giờ Gọi Là Tân Tiểu Lộ
- Quyển 7 - Chương 150: Có một túm tóc màu đen bị đào ra từ trong đất bùn
- Quyển 7 - Chương 151: Học sinh tiểu học là phải làm bài tập
- Quyển 7 - Chương 152: Có phải các bạn đang khi dễ người khác không?
- Quyển 7 - Chương 153: Tiểu ca ca sữa bò
- Quyển 7 - Chương 154: Cái gì mà học sinh chuyển trường, liên quan quỷ gì đến nàng
- Quyển 7 - Chương 155: Uống hồng trà sữa đá, xem phim kinh dị
- Quyển 7 - Chương 156: Xin hỏi loại ca ca này nhận ở đâu? Trường học phát đồng loạt sao?
- Quyển 7 - Chương 157: Vậy đại khái chính là phiền não tuổi dậy thì đi
- Quyển 7 - Chương 158: Không thể yêu sớm
- Quyển 7 - Chương 159: Nàng thậm chí cũng không phải là người
- Quyển 7 - Chương 160: Ai cũng không thể miễn cưỡng nàng
- Quyển 7 - Chương 161: Anh có thể xếp hàng trước nhất không?
- Quyển 7 - Chương 162: Còn có ánh nắng đặc biệt xán lạn
- Quyển 7 - Chương 163: Cái này, vị sữa bò
- Quyển 7 - Chương 164: Nhìn đáng thương lại đáng yêu
- Quyển 7 - Chương 165: Khuyết điểm duy nhất chính là quá thích học tập
- Quyển 7 - Chương 166: Bây giờ rất muốn đi trường học, gấp không chờ nổi muốn đi
- Quyển 7 - Chương 167: Mặt trời hoàn toàn lặn hẳn, trời tối
- Quyển 7 - Chương 168: Đây là một giấc mộng mà thôi
- Quyển 7 - Chương 169: Anh sẽ mang em rời khỏi nơi này
- Quyển 7 - Chương 170: Trở lại nhân gian
- Quyển 7 - Chương 171: Chuyện xưa thứ 7 xong
- Quyển 8 - Chương 172: Liễu Thanh Bích
- Quyển 8 - Chương 173: Trên thế giới này, có một hắn là đủ rồi
- Quyển 8 - Chương 174: Thiếu
- Quyển 8 - Chương 175: Đến lúc đó, giờ chết của ngươi cũng tới rồi
- Quyển 8 - Chương 176: Ngậm miệng, biến mất
- Quyển 8 - Chương 177: Thế giới ban đầu kết thúc
- Quyển 8 - Chương 178: Bởi vì hắn đã không phải là nam nhân
- Quyển 8 - Chương 179: Giết người
- Quyển 8 - Chương 180: Cầu hôn
- Quyển 8 - Chương 181: Cách cái chết không xa
- Quyển 8 - Chương 182: Đồ Vật càng xinh đẹp thì càng có độc
- Quyển 8 - Chương 183: Quăng người xuống một thế giới
- Quyển 8 - Chương 184: Hắn cười ha ha rời đi
- Quyển 8 - Chương 185: Chính văn hoàn
- Quyển 9 - Chương 186: Toàn bộ nữ chính 1
- Quyển 9 - Chương 187: Toàn bộ nữ chính 2
- Quyển 9 - Chương 188: Toàn bộ nữ chính 3
- Quyển 9 - Chương 189: Toàn bộ nữ chính 4
- Quyển 9 - Chương 190: Toàn bộ nữ chính 5
- Quyển 9 - Chương 191: Đường Lê – Tốn Nô (hiện đại)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Quyển 1 - Chương 4: Hắn có bị bệnh không?
Chỉ từ giá trị nhan sắc xem ra, Liêu Đình Nhạn cảm thấy trong nguyên tác vị hoạn quan này hẳn là có tên họ mới đúng.
Vì thế Liêu Đình Nhạn hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Hoạn quan cười cười đáp: “Trường Hữu.”
Trường Hữu? Liêu Đình Nhạn cẩn thận ngẫm lại, phát hiện trong nguyên tác tựa hồ không có tên người này, xem ra quả thật là người qua đường Giáp không sai. Nếu không phải nhân vật trong nguyên tác, vậy có nghĩa là sẽ không tùy tiện kích phát cốt truyện lung tung rối loạn gì, Liêu Đình Nhạn thả lỏng hơn, thuận miệng nói: “Ta không cần người chiếu cố, ngươi đi xuống đi.”
Trường Hữu lại nói: “Tổng quản đã phân phó, nô không dám cãi lời, mong rằng nữ lang để nô lưu lại.”
Liêu Đình Nhạn không có yêu thích là khó xử người khác, nghe vậy cũng không nói thêm nữa. một lát sau, Liêu Đình Nhạn quay đầu nhìn về phía Trường Hữu, đối diện với đôi mắt hắn. Người này khôngquấy rồi, không náoloạn, không nhiều chuyện, còn là tiểu bạch kiểm rất có vẻ cảnh đẹp ý vui, khuyết điểm duy nhất chính là không biết vì sao cứ nhìn chằm chằm vào nàng, Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, chẳng lẽ là vị tổng quản kia lo lắng nàng nửa đường chạy trốn, cho nên riêng cho người này tới nhìn chằm chằm?
Cần thiết sao, nhìn chằm chằm như phòng trộm vậy. Liêu Đình Nhạn trong lòng nói thầm, dù sao trênxe thật sự nhàm chán, vậy nói chuyện với Trường Hữu đi.
“Trường Hữu phải không, ngươi hầu hạ ở trước mặt bệ hạ?”
Trường Hữu ánh mắt chợt lóe, đáp: “Nô cũng không thể thường xuyên nhìn thấy bệ hạ.” hắn đang chờ nữ lang trước mặt này hỏi nhiều một chút về bệ hạ, ai ngờ Liêu Đình Nhạn nghĩ nghĩ lại hỏi: “Trong cung vào ngày mùa hè có dùng nhiều băng?”
không nghĩ tới nàng sẽ hỏi vấn đề này, Trường Hữu ngẩn ra, nhất thời không kịp lấy lại tinh thần, qua một lát mới vừa hồi tưởng vừa nói: “Trong cung mấy nơi chủ điện đều dùng băng, ngoại cung thành có mấy cái hầm băng cực lớn, vào đông chứa băng, thời tiết nóng bức lên, mỗi ngày đều sẽ đưa lượng lớn băng đến các nơi trong cung.”
Liêu Đình Nhạn tính toán, chỉ cần có thể hỗn được một cái phân vị không tồi, cũng có thể sử dụng băng rồi, tốt xấu cũng làm nữ chủ, hẳn là có thể hỗn được không tệ đi.
Trường Hữu đánh giá mặt Liêu Đình Nhạn, phát hiện tóc mai của nàng có chút mướt mồ hôi, tức khắc phản ứng lại, nguyên lai nàng sợ nóng. Kỳ thật hắn cũng cảm thấy có chút nóng, trong xe ngựa này quá kín.
“Nữ lang chờ một lát.” Trường Hữu nhảy xuống xe ngựa, không bao lâu đã trở lại, đem một chén băng xối sữa bò cùng mứt vụn đặt ở trước mặt Liêu Đình Nhạn, “Nữ lang mời dùng.”
Cái gì, vì sao trong xe ngựa đi trên đường còn có đãi ngộ tốt như vậy? Liêu Đình Nhạn bắt đầu cảm thấy tiến cung nói không chừng là một chủ ý không tồi.
Nàng đoan trang bưng chén băng lên, ăn từng miếng nhỏ một. Nếu Trường Hữu không ở đây, nàng lúc này có lẽ đã trực tiếp ôm chén băng gặm. Mùa đông năm trước Hà Hạ không lạnh, cho nên tất cả mọi người đều không thể trữ được bao nhiêu băng, năm nay mùa hè thời gian nóng lại quá dài, đã cuối mùa, băng đắt đến mức dọa chết người, căn bản còn không có chỗ nào bán.
Ăn đến quá chuyên chú, Liêu Đình Nhạn không phát hiện vị hoạn quan Trường Hữu kia, lúc này đanghíp mắt nhìn mình, bộ dáng phi thường dọa người. hắn tươi cười đầy mặt mà nhìn chằm chằm nàng, môi hồng răng trắng, hồng như máu, trắng lạnh lẽo, tay cầm một chuỗi mộc châu đeo trên cổ tay nhẹnhàng vuốt ve, phát ra tiếng động rào rạt rất nhỏ.
Liêu nữ lang này, không làm hắn chán ghét, thật đúng là kỳ quái. Trường Hữu nhìn nàng chậm rãi ăn xong chén băng, buông tay đang vuốt ve mộc châu xuống.
“Nữ lang còn muốn?”
Liêu Đình Nhạn lau lau miệng, rụt rè lắc đầu, “không cần, đa tạ ngươi.” Cảm giác giống như sống lại, thật mát mẻ!
Lúc này lại nhìn Trường Hữu, Liêu Đình Nhạn cảm thấy hắn thuận mắt hơn rất nhiều, thật là một hoạn quan tri kỷ. Bởi vì được thỏa mãn, Liêu Đình Nhạn cũng không xụ mặt, cười cười với hắn, “Trong đội ngũ còn có chỗ chuyên môn chứa băng sao?”
Trường Hữu bị nàng cười đến sửng sốt, sau đó cũng cười rộ lên, “Đúng vậy, chuyên lấy băng cho quý nhân dùng.”
Liêu Đình Nhạn chỉ cho rằng hắn nói quý nhân chính là mình, gật gật đầu, nhìn qua lại vui vẻ hơn khôngít. Trường Hữu phát giác tâm tư của nàng, ngón tay giật giật, bỗng nhiên ghé sát vào nói: “Nữ lang còn cảm thấy nóng, nô quạt cho người, thế nào?”
Liêu Đình Nhạn liếc hắn một cái, phát hiện hoạn quan tuổi trẻ này trên khuôn mặt trắng đến quá phận thế nhưng không có chút mồ hôi nào, tức khắc hâm mộ. Loại thể chất rất ít ra mồ hôi thật tốt a, khônggiống nàng, mùa hè động bất động liền đầy người mồ hôi, nói đạo lý, tuy có câu nói mồ hôi thơm đầm đìa, nhưng đại mỹ nhân một thân mồ hôi vẫn quá không ổn.
Trường Hữu lật lật ở bên thành xe ngựa, lấy ra một cây quạt, thật sự quạt cho Liêu Đình Nhạn. Xe ngựa lung lay, lại có gió mát, Liêu Đình Nhạn bất tri bất giác liền ngủ rồi.
Chờ nàng ngủ rồi, Trường Hữu thoải mái hào phóng ngồi vào bên cạnh Liêu Đình Nhạn, một chân xếp bằng, một tay chống lên chân ghé sát vào nhìn mặt nàng. thật sự là một khuôn mặt không hề có tì vết —— khuôn mặt như vậy hắn đã từng thấy rất nhiều.
Liêu Đình Nhạn một sợi tóc đen bên cạnh bị gió thổi dán lên má, Trường Hữu bỗng nhiên nhăn mi lại, dừng cây quạt, vươn ngón tay vén sợi tóc đen kia lên, quan sát cẩn thận một chút, lúc này hắn mới vừa lòng.
Cảm giác ngón tay cọ lên má, giống như đang vuốt ve ngọc ấm. Da người loại đồ vật này, vẫn là lúc ở trên cơ thể người sờ vào thoải mái hơn chút, một khi bị lột xuống, xúc cảm cũng không tốt nữa. Trường Hữu cảm thán, thấy Liêu Đình Nhạn vẫn luôn ngủ, bỗng nhiên không có hứng thú, một tay cầm quạt nhảy xuống xe ngựa.
Thấy hắn xuống xe ngựa, hoạn quan trên một chiếc xe phía sau lập tức cho xe dừng lại, tiến lên nghênh đón. Trường Hữu nâng tay cho lui hoạn quan, tự mình vén trường bào, nhấc chân dẫm lên càng xe. Chiếc xe ngựa này bề ngoài nhìn thực bình thường, nhưng bên trong so với chiếc xe ngựa của Liêu Đình Nhạn càng hoa lệ thoải mái hơn. Lên xe rồi, Trường Hữu trực tiếp ngồi xuống, giơ tay kéo xuống mũ quan trên đầu, tùy tay ném sang một bên.
Ở phía sau hắn, hoạn quan lên xe đúng là tổng quản sứ giả, lúc này cẩn thẩn ngồi quỳ ở dưới chân hắn, rót cho hắn ly rượu đã đổ băng.
Trường Hữu tiếp nhận, ngửa đầu một ngụm uống sạch, một cái tay khác còn đùa nghịch cây quạt mộtphen.
Hoạn quan tiếp tục rót rượu cho hắn, cẩn thận nói: “Bệ hạ, ngài hà tất như thế……”
hắn lời còn chưa dứt, một cây quạt ném ra trước mặt, động tĩnh không lớn, lại ngay lập tức làm hắn sợ tới mức câm bặt. Trường Hữu thanh âm tùy ý, “Quạt đi.”
Hầu hạ hắn lâu như vậy, hoạn quan hiểu rõ ràng tính cách hắn, biết giờ phút này hắn không muốn nghe thấy người ta nói bất luận cái gì, liền gắt gao câm miệng, cầm lấy quạt thành thật quạt gió cho hắn.
Người dùng tên giả Trường Hữu, còn giả thành hoạn quan đi hầu hạ, đúng là đương kim Hoàng đế bệ hạ Tư Mã Tiêu. Lúc này sở dĩ nhiều người tới như vậy, cùng với nói là nghênh đón Liêu Đình Nhạn, không bằng nói là vì bảo hộ Tư Mã Tiêu.
Lần trước Tư Mã Tiêu ở trong cung phiền muộn, bỗng nhiên muốn đi ra ngoài một chút, các vị thần tử đương nhiên là kinh sợ, không đồng ý hoàng đế khinh suất rời khỏi Lạc Kinh như thế, nhưng mà vị hoàng đế này, là kẻ ngang ngược, cực độ không thích người khác phản đối mình, giết vài người xong, hắn như cũ vẫn nhất ý cô hành ra cung. Vừa lúc nghe nói thanh danh Liêu mỹ nhân ở Hà Hạ, Tư Mã Tiêu có hứng thú, dứt khoát đi vòng đến Hà Hạ đón người, lại tâm huyết dâng trào đóng giả thành như vậy để tiếp cận.
Tư Mã Tiêu hành sự luôn luôn tùy tâm sở dục, hành vi giả thành hoạn quan như thế, nếu bị đại thần biết được, tất nhiên lại là một bút tích về chuyện hắn hoang đường.
“Liêu Đình Nhạn……” Trường Hữu —— Tư Mã Tiêu bỗng nhiên lẩm bẩm: “Nàng không tồi, hợp mắt ta.”
Hoạn quan thay hắn quạt gió trong lòng vừa động, Liêu nữ lang này, xem ra là sẽ được sủng ái một thời gian. Bất quá hắn cũng không vội vã nịnh bợ, rốt cuộc ai biết Liêu mỹ nhân này có thể sống bao lâu đây, vị bệ hạ này của bọn họ hỉ nộ vô thường, nói không chừng qua hai ngày, Liêu nữ lang kia trong lúc vô tình làm cái gì khiến bệ hạ không cao hứng, bệ hạ có thể nửa đường trực tiếp cho ném nàng vào núi rừng nuôi dã thú đi.
Đối với chuyện này, Liêu Đình Nhạn không hề có sở giác mà ngủ tới trưa, ngủ đến eo đau lưng đau. Trong xe ngựa chỉ có một mình nàng, nàng nhe răng trợn mắt mà xoa eo đấm chân, lại xoay xoay cổ. Tình hình giao thông quá kém, xe ngựa hiệu quả giảm xóc lại không phải thực tốt, thật là chịu tội, cũng không biết còn muốn đi trên đường như vậy bao lâu.
Còn tốt nàng không say xe ngựa, nếu không nôn đến trời đất tối tăm, vậy mới thật là thảm. Vén rèm lên, cảnh sắc bên ngoài Liêu Đình Nhạn đã không nhận ra. không biết là chỗ quan đạo nào, ven đường cơ hồ không có người đi lại, nơi xa dãy núi xanh tươi chập trùng, có gió nhẹ thổi, đã là buổi chiều, không còn nóng bức như giữa trưa nữa.
Thấy nàng tỉnh lại, có hai vị nữ nô đi lên hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu. Lúc này lên Lạc Kinh, chỉ có nàng lẻ loi một mình, vốn định mang vài vị gia phó, ai ngờ lão hoạn quan kia vẫn bày ra gương mặt tươi cười nhìn dễ nói chuyện lại dứt khoát cự tuyệt, không có biện pháp, Liêu Đình Nhạn chỉ phải an ủi mình, như vậy cũng tốt, miễn cho thêm vài người đi chịu chết, đều là người cũ hầu hạ mình một thời gian, vẫn lưu lại Hà Hạ an hưởng lúc tuổi già đi.
Lúc gần chạng vạng, tới trạm dịch, Liêu Đình Nhạn ở trong phòng cơm nước xong sớm liền đi ngủ, trênxe ngựa rốt cuộc không thoải mái như trên giường, nằm lên giường nàng mới cảm thấy thả lỏng hơn.
Tư Mã Tiêu thay đổi quần áo, dựa nghiêng trên trường kỷ, xuyên qua cửa sổ nhìn cửa phòng đối diện đang đóng chặt của Liêu Đình Nhạn.
“Nàng một nữ lang, bên cạnh không có người quen thuộc, sao lại bình tĩnh như thế?” Tư Mã Tiêu nhàm chán đung đưa chân, “Nàng cũng không cảm thấy sợ hãi sao, rõ ràng nhìn qua là một nữ lang quý tộc yếu đuối mong manh, hay là nói, hung danh của ta còn chưa truyền tới Hà Hạ? Nàng sao còn có thể ngủ được? thật cũng kỳ quái thay.”
Liêu Đình Nhạn không chỉ ngủ được, còn ngủ rất ngon. Bởi vì trước khi đi vào giấc ngủ, nhóm nữ nô còn bừng một chậu băng vào trong phòng cho nàng.
Ngày thứ hai, lên đường tiếp, Liêu Đình Nhạn lại nhìn thấy hoạn quan Trường Hữu kia, hắn lên xe ngựa rồi, mặt mang mỉm cười nói với nàng.
“Nữ lang, trên xe phiền muộn, nô tới giải buồn cho nữ lang. Nữ lang nếu có gì muốn biết, cũng có thể hỏi nô.”
Liêu Đình Nhạn nghĩ nghĩ, mình phải vào cung, người lãnh đạo trực tiếp đã biết là Tư Mã Tiêu, nhưng tình huống của các mỹ nhân ‘ đồng sự ’ khác, cũng nên biết mơ hồ mới tốt. Trong nguyên tác không có miêu tả nhiều những mỹ nhân đó, dù sao mỗi lần có mỹ nhân lên sân khấu cũng đều phải chết. Vì thế nàng nói: “Vậy ngươi nói cho ta một chút nhóm mỹ nhân trong cung đi.”
Vấn đề này làm khó Tư Mã Tiêu. Trong cung mỹ nhân có bao nhiêu người, kỳ thật hắn cũng không rõlắm, hồi tưởng một chút, nhớ lại mấy khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, giống như cũng không quá hợp thân phận. hắn nghĩ trong lòng, trên mặt bất động thanh sắc, bắt đầu nói bậy: “Bệ hạ chưa lập Hoàng Hậu, tam phu nhân nhất phẩm dưới Hoàng Hậu, ví trí Quý Phi, Thục phi và Đức phi đều để trống.”
Từ trước hình như có Đức phi, sau lại bị hắn giết, cụ thể đã làm chuyện gì khiến cho lúc ấy hắn khôngcao hứng muốn giết người, hắn đã không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ sau khi giết Đức phi, mấy đại thần ở trêntriều đình ồn ào một trận, thực sự phiền toái.
“Cửu tần nhị phẩm có…… bảy người.”
Tư Mã Tiêu lại bắt đầu hồi tưởng, là bảy người sao? hắn đột nhiên nhớ tới tháng trước chính mình cho người ném vào chuồng hổ trong vườn kia, hình như là người thứ nhất trong cửu tần, vậy hiện tại còn dư lại sáu người mới đúng.
“Tiệp dư mười hai người, mỹ nhân, tài tử, bảo lâm vân vân, ước chừng một trăm.” Đại khái như thế, dù sao hắn cũng không nhớ được quá rõ ràng.
Liêu Đình Nhạn nghĩ thầm, tựa hồ cũng không nhiều như mình tưởng tượng, khả năng nguyên bản có không ít, nhưng bị Tư Mã Tiêu giết đến chỉ còn lại có chừng đó.
Đợi nửa ngày không thấy nàng hỏi hoàng đế, Tư Mã Tiêu đành phải chủ động hỏi: “Nữ lang vì sao không hỏi tình huống của bệ hạ?”
Có cái gì mà hỏi, cũng không muốn yêu đương với hắn, vào cung an tĩnh như gà có thể sống một ngày là được một ngày. Nếu không phải trốn không thoát, nàng khẳng định cũng sẽ tránh cái nam nhị bệnh tâm thần kia giống như tránh nam chủ vậy.
Tư Mã Tiêu bình tĩnh nhìn nàng, “Nữ lang không sợ bệ hạ sao?”
Liêu Đình Nhạn: “Lá gan của ngươi không nhỏ, loại lời này cũng dám hỏi?”
Tư Mã Tiêu cười rộ lên, khuôn mặt tuổi trẻ tuấn tú làm hắn nhìn qua vô hại lại chân thành, “Bởi vì nô từ trước gặp được mỹ nhân, biết được phải vào cung, đều khóc sướt mướt, nữ lang lại bình tĩnh như thế, thế này làm cho nô rất tò mò, hơn nữa, nô cảm thấy nữ lang sẽ không bởi vậy mà trách tội nô.”
Tiểu tử vẫn còn quá trẻ. Liêu Đình Nhạn nghĩ thầm, tính tình như vậy khó trách trong nguyên tác khôngcó tên họ, nếu không khả năng là sống không quá ba chương đâu.
“Nghe nói bệ hạ yêu thích giết người.” Liêu Đình Nhạn nói: “Ta không lâu trước đây gặp phải sơn phỉ tập kích, tận mắt nhìn thấy bọn họ giết người, cảnh tượng đáng sợ, về nhà rồi, ta nửa tháng không thể chạm vào thức ăn mặn, ngửi thấy mùi thịt liền muốn nôn.”
Tư Mã Tiêu: “……”
Liêu Đình Nhạn ghé sát vào hắn nhẹ giọng hỏi: “Lúc bệ hạ giết người, sẽ cho nhóm mỹ nhân hậu cung tiến đến vây xem sao? Nếu mà không cưỡng bức ta đi xem, vậy thật ra còn tốt.”
Tư Mã Tiêu phụt một tiếng cười ra, “Nữ lang thật kỳ lạ a, nói đến bệ hạ giết người, nữ lang vừa khôngkỳ quái bệ hạ vì sao giết người, cũng không lộ ra vẻ đồng tình với những người bị giết đó, nghe nói nữ lang là người thiện tâm, người không nghĩ khuyên can bệ hạ đừng giết người sao?”
Có cái gì mà kỳ quái, bệnh tâm thần giết người cần lý do sao? Còn khuyên bệnh tâm thần đừng giết người, nàng nói không chừng chính mình còn sắp chết, nghĩ nhiều như vậy làm gì. Làm người quan trọng nhất chính là tự mình hiểu lấy, không cần loạn làm cho người khác thêm phiền toái, thân phận nữ chủ nguyên tác cũng không đại biểu nàng là trung tâm thế giới này, nghĩ muốn cái gì có cái đó, tự mình còn không cứu được, cứu người khác cái rắm.
Liêu Đình Nhạn thở dài, nói với vị hoạn quan trẻ tuổi quá mức thiên chân lớn mật này: “Nghe ta khuyên một câu, làm việc trong phạm vi của mình thôi, không cần xen vào việc của người khác, như thế mới có thể sống lâu dài.”
Tác giả có lời muốn nói: nói mọi người không cần hình thành hình thái tư duy nào đó a, kỳ thật trong lịch sử có rất nhiều hoàng đế kỳ kỳ quái quái, không khí xã hội các thời kỳ cũng đều không giống nhau, các loại quy tắc thói quen cũng vậy, cho nên tốt nhất không cần dùng bối cảnh của một chương hoặc là mấy chương tiểu thuyết đi áp dụng cho tất cả các tiểu thuyết.
Vì thế Liêu Đình Nhạn hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Hoạn quan cười cười đáp: “Trường Hữu.”
Trường Hữu? Liêu Đình Nhạn cẩn thận ngẫm lại, phát hiện trong nguyên tác tựa hồ không có tên người này, xem ra quả thật là người qua đường Giáp không sai. Nếu không phải nhân vật trong nguyên tác, vậy có nghĩa là sẽ không tùy tiện kích phát cốt truyện lung tung rối loạn gì, Liêu Đình Nhạn thả lỏng hơn, thuận miệng nói: “Ta không cần người chiếu cố, ngươi đi xuống đi.”
Trường Hữu lại nói: “Tổng quản đã phân phó, nô không dám cãi lời, mong rằng nữ lang để nô lưu lại.”
Liêu Đình Nhạn không có yêu thích là khó xử người khác, nghe vậy cũng không nói thêm nữa. một lát sau, Liêu Đình Nhạn quay đầu nhìn về phía Trường Hữu, đối diện với đôi mắt hắn. Người này khôngquấy rồi, không náoloạn, không nhiều chuyện, còn là tiểu bạch kiểm rất có vẻ cảnh đẹp ý vui, khuyết điểm duy nhất chính là không biết vì sao cứ nhìn chằm chằm vào nàng, Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, chẳng lẽ là vị tổng quản kia lo lắng nàng nửa đường chạy trốn, cho nên riêng cho người này tới nhìn chằm chằm?
Cần thiết sao, nhìn chằm chằm như phòng trộm vậy. Liêu Đình Nhạn trong lòng nói thầm, dù sao trênxe thật sự nhàm chán, vậy nói chuyện với Trường Hữu đi.
“Trường Hữu phải không, ngươi hầu hạ ở trước mặt bệ hạ?”
Trường Hữu ánh mắt chợt lóe, đáp: “Nô cũng không thể thường xuyên nhìn thấy bệ hạ.” hắn đang chờ nữ lang trước mặt này hỏi nhiều một chút về bệ hạ, ai ngờ Liêu Đình Nhạn nghĩ nghĩ lại hỏi: “Trong cung vào ngày mùa hè có dùng nhiều băng?”
không nghĩ tới nàng sẽ hỏi vấn đề này, Trường Hữu ngẩn ra, nhất thời không kịp lấy lại tinh thần, qua một lát mới vừa hồi tưởng vừa nói: “Trong cung mấy nơi chủ điện đều dùng băng, ngoại cung thành có mấy cái hầm băng cực lớn, vào đông chứa băng, thời tiết nóng bức lên, mỗi ngày đều sẽ đưa lượng lớn băng đến các nơi trong cung.”
Liêu Đình Nhạn tính toán, chỉ cần có thể hỗn được một cái phân vị không tồi, cũng có thể sử dụng băng rồi, tốt xấu cũng làm nữ chủ, hẳn là có thể hỗn được không tệ đi.
Trường Hữu đánh giá mặt Liêu Đình Nhạn, phát hiện tóc mai của nàng có chút mướt mồ hôi, tức khắc phản ứng lại, nguyên lai nàng sợ nóng. Kỳ thật hắn cũng cảm thấy có chút nóng, trong xe ngựa này quá kín.
“Nữ lang chờ một lát.” Trường Hữu nhảy xuống xe ngựa, không bao lâu đã trở lại, đem một chén băng xối sữa bò cùng mứt vụn đặt ở trước mặt Liêu Đình Nhạn, “Nữ lang mời dùng.”
Cái gì, vì sao trong xe ngựa đi trên đường còn có đãi ngộ tốt như vậy? Liêu Đình Nhạn bắt đầu cảm thấy tiến cung nói không chừng là một chủ ý không tồi.
Nàng đoan trang bưng chén băng lên, ăn từng miếng nhỏ một. Nếu Trường Hữu không ở đây, nàng lúc này có lẽ đã trực tiếp ôm chén băng gặm. Mùa đông năm trước Hà Hạ không lạnh, cho nên tất cả mọi người đều không thể trữ được bao nhiêu băng, năm nay mùa hè thời gian nóng lại quá dài, đã cuối mùa, băng đắt đến mức dọa chết người, căn bản còn không có chỗ nào bán.
Ăn đến quá chuyên chú, Liêu Đình Nhạn không phát hiện vị hoạn quan Trường Hữu kia, lúc này đanghíp mắt nhìn mình, bộ dáng phi thường dọa người. hắn tươi cười đầy mặt mà nhìn chằm chằm nàng, môi hồng răng trắng, hồng như máu, trắng lạnh lẽo, tay cầm một chuỗi mộc châu đeo trên cổ tay nhẹnhàng vuốt ve, phát ra tiếng động rào rạt rất nhỏ.
Liêu nữ lang này, không làm hắn chán ghét, thật đúng là kỳ quái. Trường Hữu nhìn nàng chậm rãi ăn xong chén băng, buông tay đang vuốt ve mộc châu xuống.
“Nữ lang còn muốn?”
Liêu Đình Nhạn lau lau miệng, rụt rè lắc đầu, “không cần, đa tạ ngươi.” Cảm giác giống như sống lại, thật mát mẻ!
Lúc này lại nhìn Trường Hữu, Liêu Đình Nhạn cảm thấy hắn thuận mắt hơn rất nhiều, thật là một hoạn quan tri kỷ. Bởi vì được thỏa mãn, Liêu Đình Nhạn cũng không xụ mặt, cười cười với hắn, “Trong đội ngũ còn có chỗ chuyên môn chứa băng sao?”
Trường Hữu bị nàng cười đến sửng sốt, sau đó cũng cười rộ lên, “Đúng vậy, chuyên lấy băng cho quý nhân dùng.”
Liêu Đình Nhạn chỉ cho rằng hắn nói quý nhân chính là mình, gật gật đầu, nhìn qua lại vui vẻ hơn khôngít. Trường Hữu phát giác tâm tư của nàng, ngón tay giật giật, bỗng nhiên ghé sát vào nói: “Nữ lang còn cảm thấy nóng, nô quạt cho người, thế nào?”
Liêu Đình Nhạn liếc hắn một cái, phát hiện hoạn quan tuổi trẻ này trên khuôn mặt trắng đến quá phận thế nhưng không có chút mồ hôi nào, tức khắc hâm mộ. Loại thể chất rất ít ra mồ hôi thật tốt a, khônggiống nàng, mùa hè động bất động liền đầy người mồ hôi, nói đạo lý, tuy có câu nói mồ hôi thơm đầm đìa, nhưng đại mỹ nhân một thân mồ hôi vẫn quá không ổn.
Trường Hữu lật lật ở bên thành xe ngựa, lấy ra một cây quạt, thật sự quạt cho Liêu Đình Nhạn. Xe ngựa lung lay, lại có gió mát, Liêu Đình Nhạn bất tri bất giác liền ngủ rồi.
Chờ nàng ngủ rồi, Trường Hữu thoải mái hào phóng ngồi vào bên cạnh Liêu Đình Nhạn, một chân xếp bằng, một tay chống lên chân ghé sát vào nhìn mặt nàng. thật sự là một khuôn mặt không hề có tì vết —— khuôn mặt như vậy hắn đã từng thấy rất nhiều.
Liêu Đình Nhạn một sợi tóc đen bên cạnh bị gió thổi dán lên má, Trường Hữu bỗng nhiên nhăn mi lại, dừng cây quạt, vươn ngón tay vén sợi tóc đen kia lên, quan sát cẩn thận một chút, lúc này hắn mới vừa lòng.
Cảm giác ngón tay cọ lên má, giống như đang vuốt ve ngọc ấm. Da người loại đồ vật này, vẫn là lúc ở trên cơ thể người sờ vào thoải mái hơn chút, một khi bị lột xuống, xúc cảm cũng không tốt nữa. Trường Hữu cảm thán, thấy Liêu Đình Nhạn vẫn luôn ngủ, bỗng nhiên không có hứng thú, một tay cầm quạt nhảy xuống xe ngựa.
Thấy hắn xuống xe ngựa, hoạn quan trên một chiếc xe phía sau lập tức cho xe dừng lại, tiến lên nghênh đón. Trường Hữu nâng tay cho lui hoạn quan, tự mình vén trường bào, nhấc chân dẫm lên càng xe. Chiếc xe ngựa này bề ngoài nhìn thực bình thường, nhưng bên trong so với chiếc xe ngựa của Liêu Đình Nhạn càng hoa lệ thoải mái hơn. Lên xe rồi, Trường Hữu trực tiếp ngồi xuống, giơ tay kéo xuống mũ quan trên đầu, tùy tay ném sang một bên.
Ở phía sau hắn, hoạn quan lên xe đúng là tổng quản sứ giả, lúc này cẩn thẩn ngồi quỳ ở dưới chân hắn, rót cho hắn ly rượu đã đổ băng.
Trường Hữu tiếp nhận, ngửa đầu một ngụm uống sạch, một cái tay khác còn đùa nghịch cây quạt mộtphen.
Hoạn quan tiếp tục rót rượu cho hắn, cẩn thận nói: “Bệ hạ, ngài hà tất như thế……”
hắn lời còn chưa dứt, một cây quạt ném ra trước mặt, động tĩnh không lớn, lại ngay lập tức làm hắn sợ tới mức câm bặt. Trường Hữu thanh âm tùy ý, “Quạt đi.”
Hầu hạ hắn lâu như vậy, hoạn quan hiểu rõ ràng tính cách hắn, biết giờ phút này hắn không muốn nghe thấy người ta nói bất luận cái gì, liền gắt gao câm miệng, cầm lấy quạt thành thật quạt gió cho hắn.
Người dùng tên giả Trường Hữu, còn giả thành hoạn quan đi hầu hạ, đúng là đương kim Hoàng đế bệ hạ Tư Mã Tiêu. Lúc này sở dĩ nhiều người tới như vậy, cùng với nói là nghênh đón Liêu Đình Nhạn, không bằng nói là vì bảo hộ Tư Mã Tiêu.
Lần trước Tư Mã Tiêu ở trong cung phiền muộn, bỗng nhiên muốn đi ra ngoài một chút, các vị thần tử đương nhiên là kinh sợ, không đồng ý hoàng đế khinh suất rời khỏi Lạc Kinh như thế, nhưng mà vị hoàng đế này, là kẻ ngang ngược, cực độ không thích người khác phản đối mình, giết vài người xong, hắn như cũ vẫn nhất ý cô hành ra cung. Vừa lúc nghe nói thanh danh Liêu mỹ nhân ở Hà Hạ, Tư Mã Tiêu có hứng thú, dứt khoát đi vòng đến Hà Hạ đón người, lại tâm huyết dâng trào đóng giả thành như vậy để tiếp cận.
Tư Mã Tiêu hành sự luôn luôn tùy tâm sở dục, hành vi giả thành hoạn quan như thế, nếu bị đại thần biết được, tất nhiên lại là một bút tích về chuyện hắn hoang đường.
“Liêu Đình Nhạn……” Trường Hữu —— Tư Mã Tiêu bỗng nhiên lẩm bẩm: “Nàng không tồi, hợp mắt ta.”
Hoạn quan thay hắn quạt gió trong lòng vừa động, Liêu nữ lang này, xem ra là sẽ được sủng ái một thời gian. Bất quá hắn cũng không vội vã nịnh bợ, rốt cuộc ai biết Liêu mỹ nhân này có thể sống bao lâu đây, vị bệ hạ này của bọn họ hỉ nộ vô thường, nói không chừng qua hai ngày, Liêu nữ lang kia trong lúc vô tình làm cái gì khiến bệ hạ không cao hứng, bệ hạ có thể nửa đường trực tiếp cho ném nàng vào núi rừng nuôi dã thú đi.
Đối với chuyện này, Liêu Đình Nhạn không hề có sở giác mà ngủ tới trưa, ngủ đến eo đau lưng đau. Trong xe ngựa chỉ có một mình nàng, nàng nhe răng trợn mắt mà xoa eo đấm chân, lại xoay xoay cổ. Tình hình giao thông quá kém, xe ngựa hiệu quả giảm xóc lại không phải thực tốt, thật là chịu tội, cũng không biết còn muốn đi trên đường như vậy bao lâu.
Còn tốt nàng không say xe ngựa, nếu không nôn đến trời đất tối tăm, vậy mới thật là thảm. Vén rèm lên, cảnh sắc bên ngoài Liêu Đình Nhạn đã không nhận ra. không biết là chỗ quan đạo nào, ven đường cơ hồ không có người đi lại, nơi xa dãy núi xanh tươi chập trùng, có gió nhẹ thổi, đã là buổi chiều, không còn nóng bức như giữa trưa nữa.
Thấy nàng tỉnh lại, có hai vị nữ nô đi lên hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu. Lúc này lên Lạc Kinh, chỉ có nàng lẻ loi một mình, vốn định mang vài vị gia phó, ai ngờ lão hoạn quan kia vẫn bày ra gương mặt tươi cười nhìn dễ nói chuyện lại dứt khoát cự tuyệt, không có biện pháp, Liêu Đình Nhạn chỉ phải an ủi mình, như vậy cũng tốt, miễn cho thêm vài người đi chịu chết, đều là người cũ hầu hạ mình một thời gian, vẫn lưu lại Hà Hạ an hưởng lúc tuổi già đi.
Lúc gần chạng vạng, tới trạm dịch, Liêu Đình Nhạn ở trong phòng cơm nước xong sớm liền đi ngủ, trênxe ngựa rốt cuộc không thoải mái như trên giường, nằm lên giường nàng mới cảm thấy thả lỏng hơn.
Tư Mã Tiêu thay đổi quần áo, dựa nghiêng trên trường kỷ, xuyên qua cửa sổ nhìn cửa phòng đối diện đang đóng chặt của Liêu Đình Nhạn.
“Nàng một nữ lang, bên cạnh không có người quen thuộc, sao lại bình tĩnh như thế?” Tư Mã Tiêu nhàm chán đung đưa chân, “Nàng cũng không cảm thấy sợ hãi sao, rõ ràng nhìn qua là một nữ lang quý tộc yếu đuối mong manh, hay là nói, hung danh của ta còn chưa truyền tới Hà Hạ? Nàng sao còn có thể ngủ được? thật cũng kỳ quái thay.”
Liêu Đình Nhạn không chỉ ngủ được, còn ngủ rất ngon. Bởi vì trước khi đi vào giấc ngủ, nhóm nữ nô còn bừng một chậu băng vào trong phòng cho nàng.
Ngày thứ hai, lên đường tiếp, Liêu Đình Nhạn lại nhìn thấy hoạn quan Trường Hữu kia, hắn lên xe ngựa rồi, mặt mang mỉm cười nói với nàng.
“Nữ lang, trên xe phiền muộn, nô tới giải buồn cho nữ lang. Nữ lang nếu có gì muốn biết, cũng có thể hỏi nô.”
Liêu Đình Nhạn nghĩ nghĩ, mình phải vào cung, người lãnh đạo trực tiếp đã biết là Tư Mã Tiêu, nhưng tình huống của các mỹ nhân ‘ đồng sự ’ khác, cũng nên biết mơ hồ mới tốt. Trong nguyên tác không có miêu tả nhiều những mỹ nhân đó, dù sao mỗi lần có mỹ nhân lên sân khấu cũng đều phải chết. Vì thế nàng nói: “Vậy ngươi nói cho ta một chút nhóm mỹ nhân trong cung đi.”
Vấn đề này làm khó Tư Mã Tiêu. Trong cung mỹ nhân có bao nhiêu người, kỳ thật hắn cũng không rõlắm, hồi tưởng một chút, nhớ lại mấy khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, giống như cũng không quá hợp thân phận. hắn nghĩ trong lòng, trên mặt bất động thanh sắc, bắt đầu nói bậy: “Bệ hạ chưa lập Hoàng Hậu, tam phu nhân nhất phẩm dưới Hoàng Hậu, ví trí Quý Phi, Thục phi và Đức phi đều để trống.”
Từ trước hình như có Đức phi, sau lại bị hắn giết, cụ thể đã làm chuyện gì khiến cho lúc ấy hắn khôngcao hứng muốn giết người, hắn đã không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ sau khi giết Đức phi, mấy đại thần ở trêntriều đình ồn ào một trận, thực sự phiền toái.
“Cửu tần nhị phẩm có…… bảy người.”
Tư Mã Tiêu lại bắt đầu hồi tưởng, là bảy người sao? hắn đột nhiên nhớ tới tháng trước chính mình cho người ném vào chuồng hổ trong vườn kia, hình như là người thứ nhất trong cửu tần, vậy hiện tại còn dư lại sáu người mới đúng.
“Tiệp dư mười hai người, mỹ nhân, tài tử, bảo lâm vân vân, ước chừng một trăm.” Đại khái như thế, dù sao hắn cũng không nhớ được quá rõ ràng.
Liêu Đình Nhạn nghĩ thầm, tựa hồ cũng không nhiều như mình tưởng tượng, khả năng nguyên bản có không ít, nhưng bị Tư Mã Tiêu giết đến chỉ còn lại có chừng đó.
Đợi nửa ngày không thấy nàng hỏi hoàng đế, Tư Mã Tiêu đành phải chủ động hỏi: “Nữ lang vì sao không hỏi tình huống của bệ hạ?”
Có cái gì mà hỏi, cũng không muốn yêu đương với hắn, vào cung an tĩnh như gà có thể sống một ngày là được một ngày. Nếu không phải trốn không thoát, nàng khẳng định cũng sẽ tránh cái nam nhị bệnh tâm thần kia giống như tránh nam chủ vậy.
Tư Mã Tiêu bình tĩnh nhìn nàng, “Nữ lang không sợ bệ hạ sao?”
Liêu Đình Nhạn: “Lá gan của ngươi không nhỏ, loại lời này cũng dám hỏi?”
Tư Mã Tiêu cười rộ lên, khuôn mặt tuổi trẻ tuấn tú làm hắn nhìn qua vô hại lại chân thành, “Bởi vì nô từ trước gặp được mỹ nhân, biết được phải vào cung, đều khóc sướt mướt, nữ lang lại bình tĩnh như thế, thế này làm cho nô rất tò mò, hơn nữa, nô cảm thấy nữ lang sẽ không bởi vậy mà trách tội nô.”
Tiểu tử vẫn còn quá trẻ. Liêu Đình Nhạn nghĩ thầm, tính tình như vậy khó trách trong nguyên tác khôngcó tên họ, nếu không khả năng là sống không quá ba chương đâu.
“Nghe nói bệ hạ yêu thích giết người.” Liêu Đình Nhạn nói: “Ta không lâu trước đây gặp phải sơn phỉ tập kích, tận mắt nhìn thấy bọn họ giết người, cảnh tượng đáng sợ, về nhà rồi, ta nửa tháng không thể chạm vào thức ăn mặn, ngửi thấy mùi thịt liền muốn nôn.”
Tư Mã Tiêu: “……”
Liêu Đình Nhạn ghé sát vào hắn nhẹ giọng hỏi: “Lúc bệ hạ giết người, sẽ cho nhóm mỹ nhân hậu cung tiến đến vây xem sao? Nếu mà không cưỡng bức ta đi xem, vậy thật ra còn tốt.”
Tư Mã Tiêu phụt một tiếng cười ra, “Nữ lang thật kỳ lạ a, nói đến bệ hạ giết người, nữ lang vừa khôngkỳ quái bệ hạ vì sao giết người, cũng không lộ ra vẻ đồng tình với những người bị giết đó, nghe nói nữ lang là người thiện tâm, người không nghĩ khuyên can bệ hạ đừng giết người sao?”
Có cái gì mà kỳ quái, bệnh tâm thần giết người cần lý do sao? Còn khuyên bệnh tâm thần đừng giết người, nàng nói không chừng chính mình còn sắp chết, nghĩ nhiều như vậy làm gì. Làm người quan trọng nhất chính là tự mình hiểu lấy, không cần loạn làm cho người khác thêm phiền toái, thân phận nữ chủ nguyên tác cũng không đại biểu nàng là trung tâm thế giới này, nghĩ muốn cái gì có cái đó, tự mình còn không cứu được, cứu người khác cái rắm.
Liêu Đình Nhạn thở dài, nói với vị hoạn quan trẻ tuổi quá mức thiên chân lớn mật này: “Nghe ta khuyên một câu, làm việc trong phạm vi của mình thôi, không cần xen vào việc của người khác, như thế mới có thể sống lâu dài.”
Tác giả có lời muốn nói: nói mọi người không cần hình thành hình thái tư duy nào đó a, kỳ thật trong lịch sử có rất nhiều hoàng đế kỳ kỳ quái quái, không khí xã hội các thời kỳ cũng đều không giống nhau, các loại quy tắc thói quen cũng vậy, cho nên tốt nhất không cần dùng bối cảnh của một chương hoặc là mấy chương tiểu thuyết đi áp dụng cho tất cả các tiểu thuyết.
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Nam chủ ngước luyến tình thâm bị đào thải - Xin chào nam chính, gặp lại nam chính
- Quyển 1 - Chương 2: Nam phụ điên rồ
- Quyển 1 - Chương 3: Người qua đường Giáp bị mê đảo?
- Quyển 1 - Chương 4: Hắn có bị bệnh không?
- Quyển 1 - Chương 5: Còn đánh giá thấp bệnh tình của hắn
- Quyển 1 - Chương 6: Yếu ớt đáng thương lại bất lực
- Quyển 1 - Chương 7: Kịch bản chính là không có kịch bản
- Quyển 1 - Chương 8: Liêu Đình Nhạn: Bệ hạ thật là xấu
- Quyển 1 - Chương 9: Ban đêm nguy hiểm
- Quyển 1 - Chương 10: Nàng đến chủ động hôn ta
- Quyển 1 - Chương 11: Nam chính nguyên tác: Đây là? ? ?
- Quyển 1 - Chương 12: Bệ hạ, nếu huyết mạch không kéo dài, quốc gia bất ổn a!
- Quyển 1 - Chương 13: Đại thần: Ta cảm thấy Quý phi mang thai
- Quyển 1 - Chương 14: Huyết mạch của bệ hạ, thế nhưng là cấm kỵ. . .
- Quyển 1 - Chương 15: Định luật nghe thấy bí mật nhất định bị người ta phát hiện
- Quyển 1 - Chương 16: A, không phải chỉ là làm nũng sao, nàng cũng biết
- Quyển 1 - Chương 17: Lãnh diệp phiêu dật rải đầy mặt ta
- Quyển 1 - Chương 18: Không nói dối gạt người, ta có chứng sợ độ cao
- Quyển 1 - Chương 19: Thật là một hiện trường liếm cẩu cỡ lớn
- Quyển 1 - Chương 20: Quý phi: Đường cong cứu quốc
- Quyển 1 - Chương 21: Có ta ở đây, cái gì nàng cũng không cần lo lắng
- Quyển 1 - Chương 22: Đều là Quý phi dạy thật tốt a
- Quyển 1 - Chương 23: Trời có mây gió bất trắc
- Quyển 1 - Chương 24: Nhắc nhở, kịch bản đi chếch!
- Quyển 1 - Chương 25: Liêu Đình Nhạn: Ta, Quý phi, đánh trước
- Quyển 1 - Chương 26: Cảm ơn ngươi lộ kịch bản?
- Quyển 1 - Chương 27: Không nhanh mang nàng về, khả năng eo sắp gầy đến không còn gì
- Quyển 1 - Chương 28: Không có khả năng, sao hắn lại xuất hiện ở đây!
- Quyển 1 - Chương 29: Động tác vừa rồi của nàng có ý gì?
- Quyển 1 - Chương 30: Lao ra
- Quyển 1 - Chương 31: Liêu Đình Nhạn: Đây là, ta lại thăng cấp?
- Quyển 1 - Chương 32: Chuyện xưa xong
- Quyển 2 - Chương 33: Nam chính nhớ thương bạch nguyệt quang bị đào thải - Nói ngắn gọn, nàng xuyên qua rồi
- Quyển 2 - Chương 34: Tốn Nô
- Quyển 2 - Chương 35: Có gì ăn ngon không?
- Quyển 2 - Chương 36: Ta chắc chắn sẽ bảo hộ nàng thật tốt
- Quyển 2 - Chương 37: Tuyến kịch bản cùng với tuyến tình cảm đều xuất hiện chếch đi
- Quyển 2 - Chương 38: Tình cảm thật sự rất tốt, vừa mới thành thân a?
- Quyển 2 - Chương 39: Lòng ta có nàng, muốn bảo hộ nàng
- Quyển 2 - Chương 40: Vậy chúng ta cùng chung mộng đẹp
- Quyển 2 - Chương 41: Không ngờ rằng, ngươi lại vi tình mà có một ngày này
- Quyển 2 - Chương 42: Chỉ cần nàng không rời đi, ta có thể vì nàng làm bất kì điều gì
- Quyển 2 - Chương 43: Nếu có một ngày ngươi hiểu, thì đã không còn là "Tốn Nô"...
- Quyển 2 - Chương 44: Không biết bây giờ Tốn Nô của nàng có ổn không
- Quyển 2 - Chương 45: Thúc phụ, ta muốn tự mình đi Đông thành xin thuốc
- Quyển 2 - Chương 46: Vị mĩ nhân này tựa như hoa lê trên cành
- Quyển 2 - Chương 47: Không hề biết từng có một người đứng bên cạnh
- Quyển 2 - Chương 48: Ta là Đường Lê, không lừa chàng
- Quyển 2 - Chương 49: Chuyện lúng túng này
- Quyển 2 - Chương 50: Đao khách sẽ không béo
- Quyển 2 - Chương 51: Đơn giản mà nói, chính là huynh cần trị liệu, thực liệu là được
- Quyển 2 - Chương 52: Chuyện xưa xong
- Quyển 3 - Chương 53: Bạch Lăng: Đại huynh đệ, ngươi thật là một người tốt - Lục Lâm Sinh
- Quyển 3 - Chương 54: Đêm hôm ấy, hắn lặng yên không một tiếng động chết đi
- Quyển 3 - Chương 55: Vậy các người còn nhận đệ tử không?
- Quyển 3 - Chương 56: Ta cảm thấy rèn sắt không tệ
- Quyển 3 - Chương 57: Yếu đến đáng thương
- Quyển 3 - Chương 58: Kết nối thành công, nhân cách bên trong thức tỉnh thành công
- Quyển 3 - Chương 59: Ta biết bay
- Quyển 3 - Chương 60: Ta… là Lục… Lâm Sinh…
- Quyển 3 - Chương 61: Nôn ---
- Quyển 3 - Chương 62: Yêu quái này thật ngoan nha
- Quyển 3 - Chương 63: Ta biết hắn
- Quyển 3 - Chương 64: Có phải ngươi vừa ăn cái gì không
- Quyển 3 - Chương 65: Những cái này cũng tặng cho ngươi, cái màu vàng càng đẹp
- Quyển 3 - Chương 66: Tốt, chúc ngươi thuận lợi
- Quyển 3 - Chương 67: Không có gì long tộc không dám làm
- Quyển 3 - Chương 68: Ngươi bọc lấy ta là có ý gì
- Quyển 3 - Chương 69: Oành oành
- Quyển 3 - Chương 70: Ừ, ta có chút đói
- Quyển 3 - Chương 71: Bây giờ ta có một ý tưởng
- Quyển 3 - Chương 72: Ngươi thấy ta đập đập thì chớ đến
- Quyển 3 - Chương 73: A a a ——
- Quyển 3 - Chương 74: Tìm kiếm thất bại, không thể tìm được ngọn nguồn dị biến
- Quyển 3 - Chương 75: Hỏng thì gõ gõ, gõ hai lần là có thể tốt rồi
- Quyển 3 - Chương 76: Ta và hắn hoàn toàn không giống nhau, hắn cũng xem như là ta sao?
- Quyển 3 - Chương 77: Lão vỏ sò nhìn không nổi, vỏ sò khép lại, tự bế
- Quyển 3 - Chương 78: Xin ngài yên tâm
- Quyển 3 - Chương 79: Chuyện xưa thứ 3 xong
- Quyển 4 - Chương 80: Khương Vũ Triều: Ca ca yên tâm bay, fan độc vĩnh viễn đi theo- Vương gia bá đạo – Phế phi đặc công
- Quyển 4 - Chương 81: Nếu thân thể có bệnh, không thể giấu bệnh sợ thầy thuốc
- Quyển 4 - Chương 82: Muội muội, muội nhìn cái lá tùng này
- Quyển 4 - Chương 83: Muội muội, muội nhìn con chó này
- Quyển 4 - Chương 84: Thiếu Nguyên lão công?!
- Quyển 4 - Chương 85: Sao giống cẩu nam nữ hò hẹn dưới ánh trăng như thế?
- Quyển 4 - Chương 86: Muốn mua cho hắn thật nhiều trang phục quần áo đẹp mắt
- Quyển 4 - Chương 87: Dám đoạt người với Vương gia nhà chúng ta, muốn chết
- Quyển 4 - Chương 88: Dục vương vẫn nên nói năng cẩn thận cho thỏa đáng
- Quyển 4 - Chương 89: Trời ạ, đây là Idol thần tiên gì
- Quyển 4 - Chương 90: Em làm là được, để em
- Quyển 4 - Chương 91: Nhớ ra rồi, Sinh Khương Lão Tửu
- Quyển 4 - Chương 92: Vậy ta đây cũng xuống tham gia
- Quyển 4 - Chương 93: Không xong, Thuần Hi quận chúa xảy ra chuyện rồi
- Quyển 4 - Chương 94: Ngọc Lăng vương tức giận
- Quyển 4 - Chương 95: Cho em thêm thời gian mười giây đồng hồ để bình tĩnh
- Quyển 4 - Chương 96: Ừ, một ngày cũng không chờ nổi
- Quyển 4 - Chương 97: Nhìn ca ca đây trí thông minh có vẻ giảm xuống, đáng yêu đến thế nào a
- Quyển 4 - Chương 98: Danh nghĩa là vương phi, thật ra là trợ lý
- Quyển 4 - Chương 99: Lại bắt đầu suy nghĩ phương pháp chia rẽ hai người
- Quyển 4 - Chương 100: Nào có vợ chồng như vậy
- Quyển 4 - Chương 101: Chuẩn bị nghênh đón trận chiến mới
- Quyển 4 - Chương 102: Quả thật là một đôi trời sinh a
- Quyển 4 - Chương 103: Tôi bị bệnh, sức chống cự không cao
- Quyển 4 - Chương 104: Không phải anh ấy ngủ thiếp đi
- Quyển 4 - Chương 105: Ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, lầu cao san sát
- Quyển 4 - Chương 106: Chuyện xưa thứ 4 xong
- Quyển 5 - Chương 107: Bảo bối thiên tài, mummy mang bầu chạy
- Quyển 5 - Chương 108: Là con trai siêu nhân của mẹ, con có thể mua quần da không?
- Quyển 5 - Chương 109: Buông váy xuống, lại là tiểu thư khuê các đoan trang
- Quyển 5 - Chương 110: Buông váy xuống, lại là tiểu thư khuê các đoan trang
- Quyển 5 - Chương 111: Trời giá rét, nên để Ngụy thị phá sản
- Quyển 5 - Chương 112: Tôi còn muốn hai chai bia ướp lạnh
- Quyển 5 - Chương 113: Tương lai của hai mẹ con chúng tôi đều giao vào tay anh, lão bản
- Quyển 5 - Chương 114: Ba ba còn thiếu con gái nuôi sao?
- Quyển 5 - Chương 115: Tôi cũng muốn tặng anh lễ vật
- Quyển 5 - Chương 116: Bé trai không thể mặc váy sao?
- Quyển 5 - Chương 117: Ban ngày ban mặt cướp người, thế này còn chịu nổi sao?
- Quyển 5 - Chương 118: Đúng, tôi muốn cô yêu tôi
- Quyển 5 - Chương 119: Cô bạn, cô ổn chứ, còn nhớ tôi là nam hay nữ không
- Quyển 5 - Chương 120: Không được nhúc nhích! Làm cái gì?
- Quyển 5 - Chương 121: Đang trên đường chạy tới
- Quyển 5 - Chương 122: Chúng ta theo ở phía sau, chờ bọn họ bị lạc lại nói
- Quyển 5 - Chương 123: Cái này của ai?
- Quyển 5 - Chương 124: Đây là thứ yêu ma quỷ quái gì?
- Quyển 5 - Chương 125: Trong ba tháng tới cô sẽ kết hôn
- Quyển 5 - Chương 126: Phát xong rồi kéo đen hắn
- Quyển 5 - Chương 127: Chuyện xưa thứ 5 xong
- Quyển 6 - Chương 128: Ân Như Hứa: Huynh chính là chân hương - Nếu phiền phức, ta liền đuổi nàng đi chăn cừu!
- Quyển 6 - Chương 129: Rốt cục nàng có thể cùng hắn nhìn về một phía
- Quyển 6 - Chương 130: Công chúa, nàng có muốn đi xem sói không?
- Quyển 6 - Chương 131: Ta đã thích, có gì không thể làm
- Quyển 6 - Chương 132: Nhân vật nữ chính từ đầu nên thuộc về hắn
- Quyển 6 - Chương 133: Đóa hoa chân chính nở rực rỡ ở nơi sơn dã
- Quyển 6 - Chương 134: Hắn không thay đổi, là một chuyện làm cho nàng tan nát cõi lòng nhất
- Quyển 6 - Chương 135: Thương đội mà thôi, ta muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu
- Quyển 6 - Chương 136: Lang Thần trên Tuyết sơn sẽ bảo hộ con trai của Lang Thần
- Quyển 6 - Chương 137: Đó là một nơi xinh đẹp lại tàn khốc
- Quyển 6 - Chương 138: Ha ha ha ha nàng quả thực như con chuột lười!
- Quyển 6 - Chương 139: Hoặc là một đám mây
- Quyển 6 - Chương 140: Người nào làm nàng sợ hãi như thế?
- Quyển 6 - Chương 141: Thế nào, đếm rõ ràng bao nhiêu con dê sao?
- Quyển 6 - Chương 142: Bọn họ muốn di chuyển đi một nơi khác
- Quyển 6 - Chương 143: Ngủ bên cạnh chàng càng an tâm
- Quyển 6 - Chương 144: Nói không chừng có gấu ở gần đây
- Quyển 6 - Chương 145: Ai nói ta mất đi khí vận của thế giới thì cũng chỉ có thể thất bại?
- Quyển 6 - Chương 146: Đã hơn tám năm trôi qua
- Quyển 6 - Chương 147: Bỗng Nhiên Có Chút Nhớ Chàng
- Quyển 6 - Chương 148: Chuyện Xưa Thứ 6 Xong
- Quyển 6 - Chương 149: Từ Bây Giờ Gọi Là Tân Tiểu Lộ
- Quyển 7 - Chương 150: Có một túm tóc màu đen bị đào ra từ trong đất bùn
- Quyển 7 - Chương 151: Học sinh tiểu học là phải làm bài tập
- Quyển 7 - Chương 152: Có phải các bạn đang khi dễ người khác không?
- Quyển 7 - Chương 153: Tiểu ca ca sữa bò
- Quyển 7 - Chương 154: Cái gì mà học sinh chuyển trường, liên quan quỷ gì đến nàng
- Quyển 7 - Chương 155: Uống hồng trà sữa đá, xem phim kinh dị
- Quyển 7 - Chương 156: Xin hỏi loại ca ca này nhận ở đâu? Trường học phát đồng loạt sao?
- Quyển 7 - Chương 157: Vậy đại khái chính là phiền não tuổi dậy thì đi
- Quyển 7 - Chương 158: Không thể yêu sớm
- Quyển 7 - Chương 159: Nàng thậm chí cũng không phải là người
- Quyển 7 - Chương 160: Ai cũng không thể miễn cưỡng nàng
- Quyển 7 - Chương 161: Anh có thể xếp hàng trước nhất không?
- Quyển 7 - Chương 162: Còn có ánh nắng đặc biệt xán lạn
- Quyển 7 - Chương 163: Cái này, vị sữa bò
- Quyển 7 - Chương 164: Nhìn đáng thương lại đáng yêu
- Quyển 7 - Chương 165: Khuyết điểm duy nhất chính là quá thích học tập
- Quyển 7 - Chương 166: Bây giờ rất muốn đi trường học, gấp không chờ nổi muốn đi
- Quyển 7 - Chương 167: Mặt trời hoàn toàn lặn hẳn, trời tối
- Quyển 7 - Chương 168: Đây là một giấc mộng mà thôi
- Quyển 7 - Chương 169: Anh sẽ mang em rời khỏi nơi này
- Quyển 7 - Chương 170: Trở lại nhân gian
- Quyển 7 - Chương 171: Chuyện xưa thứ 7 xong
- Quyển 8 - Chương 172: Liễu Thanh Bích
- Quyển 8 - Chương 173: Trên thế giới này, có một hắn là đủ rồi
- Quyển 8 - Chương 174: Thiếu
- Quyển 8 - Chương 175: Đến lúc đó, giờ chết của ngươi cũng tới rồi
- Quyển 8 - Chương 176: Ngậm miệng, biến mất
- Quyển 8 - Chương 177: Thế giới ban đầu kết thúc
- Quyển 8 - Chương 178: Bởi vì hắn đã không phải là nam nhân
- Quyển 8 - Chương 179: Giết người
- Quyển 8 - Chương 180: Cầu hôn
- Quyển 8 - Chương 181: Cách cái chết không xa
- Quyển 8 - Chương 182: Đồ Vật càng xinh đẹp thì càng có độc
- Quyển 8 - Chương 183: Quăng người xuống một thế giới
- Quyển 8 - Chương 184: Hắn cười ha ha rời đi
- Quyển 8 - Chương 185: Chính văn hoàn
- Quyển 9 - Chương 186: Toàn bộ nữ chính 1
- Quyển 9 - Chương 187: Toàn bộ nữ chính 2
- Quyển 9 - Chương 188: Toàn bộ nữ chính 3
- Quyển 9 - Chương 189: Toàn bộ nữ chính 4
- Quyển 9 - Chương 190: Toàn bộ nữ chính 5
- Quyển 9 - Chương 191: Đường Lê – Tốn Nô (hiện đại)