Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ - Quyển 6 - Chương 144: Nói không chừng có gấu ở gần đây
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Nam chủ ngước luyến tình thâm bị đào thải - Xin chào nam chính, gặp lại nam chính
- Quyển 1 - Chương 2: Nam phụ điên rồ
- Quyển 1 - Chương 3: Người qua đường Giáp bị mê đảo?
- Quyển 1 - Chương 4: Hắn có bị bệnh không?
- Quyển 1 - Chương 5: Còn đánh giá thấp bệnh tình của hắn
- Quyển 1 - Chương 6: Yếu ớt đáng thương lại bất lực
- Quyển 1 - Chương 7: Kịch bản chính là không có kịch bản
- Quyển 1 - Chương 8: Liêu Đình Nhạn: Bệ hạ thật là xấu
- Quyển 1 - Chương 9: Ban đêm nguy hiểm
- Quyển 1 - Chương 10: Nàng đến chủ động hôn ta
- Quyển 1 - Chương 11: Nam chính nguyên tác: Đây là? ? ?
- Quyển 1 - Chương 12: Bệ hạ, nếu huyết mạch không kéo dài, quốc gia bất ổn a!
- Quyển 1 - Chương 13: Đại thần: Ta cảm thấy Quý phi mang thai
- Quyển 1 - Chương 14: Huyết mạch của bệ hạ, thế nhưng là cấm kỵ. . .
- Quyển 1 - Chương 15: Định luật nghe thấy bí mật nhất định bị người ta phát hiện
- Quyển 1 - Chương 16: A, không phải chỉ là làm nũng sao, nàng cũng biết
- Quyển 1 - Chương 17: Lãnh diệp phiêu dật rải đầy mặt ta
- Quyển 1 - Chương 18: Không nói dối gạt người, ta có chứng sợ độ cao
- Quyển 1 - Chương 19: Thật là một hiện trường liếm cẩu cỡ lớn
- Quyển 1 - Chương 20: Quý phi: Đường cong cứu quốc
- Quyển 1 - Chương 21: Có ta ở đây, cái gì nàng cũng không cần lo lắng
- Quyển 1 - Chương 22: Đều là Quý phi dạy thật tốt a
- Quyển 1 - Chương 23: Trời có mây gió bất trắc
- Quyển 1 - Chương 24: Nhắc nhở, kịch bản đi chếch!
- Quyển 1 - Chương 25: Liêu Đình Nhạn: Ta, Quý phi, đánh trước
- Quyển 1 - Chương 26: Cảm ơn ngươi lộ kịch bản?
- Quyển 1 - Chương 27: Không nhanh mang nàng về, khả năng eo sắp gầy đến không còn gì
- Quyển 1 - Chương 28: Không có khả năng, sao hắn lại xuất hiện ở đây!
- Quyển 1 - Chương 29: Động tác vừa rồi của nàng có ý gì?
- Quyển 1 - Chương 30: Lao ra
- Quyển 1 - Chương 31: Liêu Đình Nhạn: Đây là, ta lại thăng cấp?
- Quyển 1 - Chương 32: Chuyện xưa xong
- Quyển 2 - Chương 33: Nam chính nhớ thương bạch nguyệt quang bị đào thải - Nói ngắn gọn, nàng xuyên qua rồi
- Quyển 2 - Chương 34: Tốn Nô
- Quyển 2 - Chương 35: Có gì ăn ngon không?
- Quyển 2 - Chương 36: Ta chắc chắn sẽ bảo hộ nàng thật tốt
- Quyển 2 - Chương 37: Tuyến kịch bản cùng với tuyến tình cảm đều xuất hiện chếch đi
- Quyển 2 - Chương 38: Tình cảm thật sự rất tốt, vừa mới thành thân a?
- Quyển 2 - Chương 39: Lòng ta có nàng, muốn bảo hộ nàng
- Quyển 2 - Chương 40: Vậy chúng ta cùng chung mộng đẹp
- Quyển 2 - Chương 41: Không ngờ rằng, ngươi lại vi tình mà có một ngày này
- Quyển 2 - Chương 42: Chỉ cần nàng không rời đi, ta có thể vì nàng làm bất kì điều gì
- Quyển 2 - Chương 43: Nếu có một ngày ngươi hiểu, thì đã không còn là "Tốn Nô"...
- Quyển 2 - Chương 44: Không biết bây giờ Tốn Nô của nàng có ổn không
- Quyển 2 - Chương 45: Thúc phụ, ta muốn tự mình đi Đông thành xin thuốc
- Quyển 2 - Chương 46: Vị mĩ nhân này tựa như hoa lê trên cành
- Quyển 2 - Chương 47: Không hề biết từng có một người đứng bên cạnh
- Quyển 2 - Chương 48: Ta là Đường Lê, không lừa chàng
- Quyển 2 - Chương 49: Chuyện lúng túng này
- Quyển 2 - Chương 50: Đao khách sẽ không béo
- Quyển 2 - Chương 51: Đơn giản mà nói, chính là huynh cần trị liệu, thực liệu là được
- Quyển 2 - Chương 52: Chuyện xưa xong
- Quyển 3 - Chương 53: Bạch Lăng: Đại huynh đệ, ngươi thật là một người tốt - Lục Lâm Sinh
- Quyển 3 - Chương 54: Đêm hôm ấy, hắn lặng yên không một tiếng động chết đi
- Quyển 3 - Chương 55: Vậy các người còn nhận đệ tử không?
- Quyển 3 - Chương 56: Ta cảm thấy rèn sắt không tệ
- Quyển 3 - Chương 57: Yếu đến đáng thương
- Quyển 3 - Chương 58: Kết nối thành công, nhân cách bên trong thức tỉnh thành công
- Quyển 3 - Chương 59: Ta biết bay
- Quyển 3 - Chương 60: Ta… là Lục… Lâm Sinh…
- Quyển 3 - Chương 61: Nôn ---
- Quyển 3 - Chương 62: Yêu quái này thật ngoan nha
- Quyển 3 - Chương 63: Ta biết hắn
- Quyển 3 - Chương 64: Có phải ngươi vừa ăn cái gì không
- Quyển 3 - Chương 65: Những cái này cũng tặng cho ngươi, cái màu vàng càng đẹp
- Quyển 3 - Chương 66: Tốt, chúc ngươi thuận lợi
- Quyển 3 - Chương 67: Không có gì long tộc không dám làm
- Quyển 3 - Chương 68: Ngươi bọc lấy ta là có ý gì
- Quyển 3 - Chương 69: Oành oành
- Quyển 3 - Chương 70: Ừ, ta có chút đói
- Quyển 3 - Chương 71: Bây giờ ta có một ý tưởng
- Quyển 3 - Chương 72: Ngươi thấy ta đập đập thì chớ đến
- Quyển 3 - Chương 73: A a a ——
- Quyển 3 - Chương 74: Tìm kiếm thất bại, không thể tìm được ngọn nguồn dị biến
- Quyển 3 - Chương 75: Hỏng thì gõ gõ, gõ hai lần là có thể tốt rồi
- Quyển 3 - Chương 76: Ta và hắn hoàn toàn không giống nhau, hắn cũng xem như là ta sao?
- Quyển 3 - Chương 77: Lão vỏ sò nhìn không nổi, vỏ sò khép lại, tự bế
- Quyển 3 - Chương 78: Xin ngài yên tâm
- Quyển 3 - Chương 79: Chuyện xưa thứ 3 xong
- Quyển 4 - Chương 80: Khương Vũ Triều: Ca ca yên tâm bay, fan độc vĩnh viễn đi theo- Vương gia bá đạo – Phế phi đặc công
- Quyển 4 - Chương 81: Nếu thân thể có bệnh, không thể giấu bệnh sợ thầy thuốc
- Quyển 4 - Chương 82: Muội muội, muội nhìn cái lá tùng này
- Quyển 4 - Chương 83: Muội muội, muội nhìn con chó này
- Quyển 4 - Chương 84: Thiếu Nguyên lão công?!
- Quyển 4 - Chương 85: Sao giống cẩu nam nữ hò hẹn dưới ánh trăng như thế?
- Quyển 4 - Chương 86: Muốn mua cho hắn thật nhiều trang phục quần áo đẹp mắt
- Quyển 4 - Chương 87: Dám đoạt người với Vương gia nhà chúng ta, muốn chết
- Quyển 4 - Chương 88: Dục vương vẫn nên nói năng cẩn thận cho thỏa đáng
- Quyển 4 - Chương 89: Trời ạ, đây là Idol thần tiên gì
- Quyển 4 - Chương 90: Em làm là được, để em
- Quyển 4 - Chương 91: Nhớ ra rồi, Sinh Khương Lão Tửu
- Quyển 4 - Chương 92: Vậy ta đây cũng xuống tham gia
- Quyển 4 - Chương 93: Không xong, Thuần Hi quận chúa xảy ra chuyện rồi
- Quyển 4 - Chương 94: Ngọc Lăng vương tức giận
- Quyển 4 - Chương 95: Cho em thêm thời gian mười giây đồng hồ để bình tĩnh
- Quyển 4 - Chương 96: Ừ, một ngày cũng không chờ nổi
- Quyển 4 - Chương 97: Nhìn ca ca đây trí thông minh có vẻ giảm xuống, đáng yêu đến thế nào a
- Quyển 4 - Chương 98: Danh nghĩa là vương phi, thật ra là trợ lý
- Quyển 4 - Chương 99: Lại bắt đầu suy nghĩ phương pháp chia rẽ hai người
- Quyển 4 - Chương 100: Nào có vợ chồng như vậy
- Quyển 4 - Chương 101: Chuẩn bị nghênh đón trận chiến mới
- Quyển 4 - Chương 102: Quả thật là một đôi trời sinh a
- Quyển 4 - Chương 103: Tôi bị bệnh, sức chống cự không cao
- Quyển 4 - Chương 104: Không phải anh ấy ngủ thiếp đi
- Quyển 4 - Chương 105: Ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, lầu cao san sát
- Quyển 4 - Chương 106: Chuyện xưa thứ 4 xong
- Quyển 5 - Chương 107: Bảo bối thiên tài, mummy mang bầu chạy
- Quyển 5 - Chương 108: Là con trai siêu nhân của mẹ, con có thể mua quần da không?
- Quyển 5 - Chương 109: Buông váy xuống, lại là tiểu thư khuê các đoan trang
- Quyển 5 - Chương 110: Buông váy xuống, lại là tiểu thư khuê các đoan trang
- Quyển 5 - Chương 111: Trời giá rét, nên để Ngụy thị phá sản
- Quyển 5 - Chương 112: Tôi còn muốn hai chai bia ướp lạnh
- Quyển 5 - Chương 113: Tương lai của hai mẹ con chúng tôi đều giao vào tay anh, lão bản
- Quyển 5 - Chương 114: Ba ba còn thiếu con gái nuôi sao?
- Quyển 5 - Chương 115: Tôi cũng muốn tặng anh lễ vật
- Quyển 5 - Chương 116: Bé trai không thể mặc váy sao?
- Quyển 5 - Chương 117: Ban ngày ban mặt cướp người, thế này còn chịu nổi sao?
- Quyển 5 - Chương 118: Đúng, tôi muốn cô yêu tôi
- Quyển 5 - Chương 119: Cô bạn, cô ổn chứ, còn nhớ tôi là nam hay nữ không
- Quyển 5 - Chương 120: Không được nhúc nhích! Làm cái gì?
- Quyển 5 - Chương 121: Đang trên đường chạy tới
- Quyển 5 - Chương 122: Chúng ta theo ở phía sau, chờ bọn họ bị lạc lại nói
- Quyển 5 - Chương 123: Cái này của ai?
- Quyển 5 - Chương 124: Đây là thứ yêu ma quỷ quái gì?
- Quyển 5 - Chương 125: Trong ba tháng tới cô sẽ kết hôn
- Quyển 5 - Chương 126: Phát xong rồi kéo đen hắn
- Quyển 5 - Chương 127: Chuyện xưa thứ 5 xong
- Quyển 6 - Chương 128: Ân Như Hứa: Huynh chính là chân hương - Nếu phiền phức, ta liền đuổi nàng đi chăn cừu!
- Quyển 6 - Chương 129: Rốt cục nàng có thể cùng hắn nhìn về một phía
- Quyển 6 - Chương 130: Công chúa, nàng có muốn đi xem sói không?
- Quyển 6 - Chương 131: Ta đã thích, có gì không thể làm
- Quyển 6 - Chương 132: Nhân vật nữ chính từ đầu nên thuộc về hắn
- Quyển 6 - Chương 133: Đóa hoa chân chính nở rực rỡ ở nơi sơn dã
- Quyển 6 - Chương 134: Hắn không thay đổi, là một chuyện làm cho nàng tan nát cõi lòng nhất
- Quyển 6 - Chương 135: Thương đội mà thôi, ta muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu
- Quyển 6 - Chương 136: Lang Thần trên Tuyết sơn sẽ bảo hộ con trai của Lang Thần
- Quyển 6 - Chương 137: Đó là một nơi xinh đẹp lại tàn khốc
- Quyển 6 - Chương 138: Ha ha ha ha nàng quả thực như con chuột lười!
- Quyển 6 - Chương 139: Hoặc là một đám mây
- Quyển 6 - Chương 140: Người nào làm nàng sợ hãi như thế?
- Quyển 6 - Chương 141: Thế nào, đếm rõ ràng bao nhiêu con dê sao?
- Quyển 6 - Chương 142: Bọn họ muốn di chuyển đi một nơi khác
- Quyển 6 - Chương 143: Ngủ bên cạnh chàng càng an tâm
- Quyển 6 - Chương 144: Nói không chừng có gấu ở gần đây
- Quyển 6 - Chương 145: Ai nói ta mất đi khí vận của thế giới thì cũng chỉ có thể thất bại?
- Quyển 6 - Chương 146: Đã hơn tám năm trôi qua
- Quyển 6 - Chương 147: Bỗng Nhiên Có Chút Nhớ Chàng
- Quyển 6 - Chương 148: Chuyện Xưa Thứ 6 Xong
- Quyển 6 - Chương 149: Từ Bây Giờ Gọi Là Tân Tiểu Lộ
- Quyển 7 - Chương 150: Có một túm tóc màu đen bị đào ra từ trong đất bùn
- Quyển 7 - Chương 151: Học sinh tiểu học là phải làm bài tập
- Quyển 7 - Chương 152: Có phải các bạn đang khi dễ người khác không?
- Quyển 7 - Chương 153: Tiểu ca ca sữa bò
- Quyển 7 - Chương 154: Cái gì mà học sinh chuyển trường, liên quan quỷ gì đến nàng
- Quyển 7 - Chương 155: Uống hồng trà sữa đá, xem phim kinh dị
- Quyển 7 - Chương 156: Xin hỏi loại ca ca này nhận ở đâu? Trường học phát đồng loạt sao?
- Quyển 7 - Chương 157: Vậy đại khái chính là phiền não tuổi dậy thì đi
- Quyển 7 - Chương 158: Không thể yêu sớm
- Quyển 7 - Chương 159: Nàng thậm chí cũng không phải là người
- Quyển 7 - Chương 160: Ai cũng không thể miễn cưỡng nàng
- Quyển 7 - Chương 161: Anh có thể xếp hàng trước nhất không?
- Quyển 7 - Chương 162: Còn có ánh nắng đặc biệt xán lạn
- Quyển 7 - Chương 163: Cái này, vị sữa bò
- Quyển 7 - Chương 164: Nhìn đáng thương lại đáng yêu
- Quyển 7 - Chương 165: Khuyết điểm duy nhất chính là quá thích học tập
- Quyển 7 - Chương 166: Bây giờ rất muốn đi trường học, gấp không chờ nổi muốn đi
- Quyển 7 - Chương 167: Mặt trời hoàn toàn lặn hẳn, trời tối
- Quyển 7 - Chương 168: Đây là một giấc mộng mà thôi
- Quyển 7 - Chương 169: Anh sẽ mang em rời khỏi nơi này
- Quyển 7 - Chương 170: Trở lại nhân gian
- Quyển 7 - Chương 171: Chuyện xưa thứ 7 xong
- Quyển 8 - Chương 172: Liễu Thanh Bích
- Quyển 8 - Chương 173: Trên thế giới này, có một hắn là đủ rồi
- Quyển 8 - Chương 174: Thiếu
- Quyển 8 - Chương 175: Đến lúc đó, giờ chết của ngươi cũng tới rồi
- Quyển 8 - Chương 176: Ngậm miệng, biến mất
- Quyển 8 - Chương 177: Thế giới ban đầu kết thúc
- Quyển 8 - Chương 178: Bởi vì hắn đã không phải là nam nhân
- Quyển 8 - Chương 179: Giết người
- Quyển 8 - Chương 180: Cầu hôn
- Quyển 8 - Chương 181: Cách cái chết không xa
- Quyển 8 - Chương 182: Đồ Vật càng xinh đẹp thì càng có độc
- Quyển 8 - Chương 183: Quăng người xuống một thế giới
- Quyển 8 - Chương 184: Hắn cười ha ha rời đi
- Quyển 8 - Chương 185: Chính văn hoàn
- Quyển 9 - Chương 186: Toàn bộ nữ chính 1
- Quyển 9 - Chương 187: Toàn bộ nữ chính 2
- Quyển 9 - Chương 188: Toàn bộ nữ chính 3
- Quyển 9 - Chương 189: Toàn bộ nữ chính 4
- Quyển 9 - Chương 190: Toàn bộ nữ chính 5
- Quyển 9 - Chương 191: Đường Lê – Tốn Nô (hiện đại)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Quyển 6 - Chương 144: Nói không chừng có gấu ở gần đây
Vào ban đêm, bên ngoài gió lạnh gào thét, từng cái lều chôn ở trong gió tuyết, yên tĩnh không tiếng động. Lúc này, đại bộ phận mọi người đều đã ngủ, tiểu Ốc Đột từ trong trại dê bò ra.
Buổi tối bình thường nó không có chỗ để đi, tuy rằng a mỗ của Na Nhật Tùng trộm bảo nó đi đến lều nhà bọn họ ngủ, nhưng bởi vì việc này, nam nhân nhà nàng khẳng định lại đánh nàng, cho nên Ốc Đột không muốn đi.
Nó là một tiểu hài tử như vậy, lớn xấp xỉ bằng cùng một con dê nhỏ, trón ở bên trong đàn dê nằm thành một vòng, cũng không có ai phát hiện, chỉ là mùi vị hơi khó ngửi chút, nhưng nó cũng không thèm để ý cái này.
Nhưng hôm nay ban ngày ở trong đại trướng ngủ đến ấm áp, hiện tại nó không ngủ được, liền muốn chạy đi khắp nơi. Nó là hài tử có lá gan rất lớn, mỗi ngày đều có thể tự mình tìm được việc vui. Lúc từ trong trại dê bò ra ngoài, có một con dê cắn quần áo nó.
Tiểu Ốc Đột quay đầu gãi gãi đầu dê, “Ta không ngủ, ta đi ra ngoài chơi ~” Nó kéo góc áo đã biến thành màu đen của mình về, bò ra ngoài nhìn nhìn chung quanh. Nó chuẩn bị đi lên Tuyết sơn, nhưng tuyết sơn luôn rất nguy hiểm, cho nên nó lặng lẽ chạy ra phía sau một cái lều trại nào đó trước, đào tuyết đọng nơi đó, từ bên trong lấy ra tới một thanh chủy thủ cũ, sau đó nhảy đến một cái cửa lều, cầm cung tiễn tùy tiện ném ở đó lên, đeo ở trên người.
Nó biết có một chỗ tường lùn đã sụp một góc, người phụ trách đoạn tường đó vẫn luôn không sửa lại, nó có thể không chút cố sức mà treo qua nơi đó. Nhảy ra khỏi nơi bộ tộc tụ cư, tiểu Ốc Đột tựa như một con ngựa nhỏ, ở trong đêm tối hướng vềphía tuyết sơn. Đôi mắt nó có thể thấy rõ đồ vật ở trong bóng đêm, cho nên nó một đường thuận lợi xuyên qua lùn cây cối dày đặc, kéo theo vài nhánh cây sam bị tuyết đè gãy, chạy vào trong núi.
Đối với rất nhiều người mà nói, Tuyết sơn thật nguy hiểm, với tiểu Ốc Đột xem ra, lại là địa phương rất thú vị. Nó biết trên Tuyết sơn có một cái hồ, vào mùa đông cũng vẫn ấm, ở bên trong một chút cũng không lạnh. Với nó xem ra, đó chính là ‘hồ thần’ chỉ có thể xuất hiện trong các loại thần thoại truyền thuyết. Cùng như thường lệ, nó đi vào nơi đó, ném cung tiễn cùng da bọc trên người xuống, thình thịch nhảy vào trong nước ấm áp.
Nó ở trong nước thực linh hoạt, giống một con cá chui tới chui lui. Ở trong nước mở to mắt, tự mình trôi nổi trong một mảnh bóng tối ấm áp, dòng nước ôn nhu an ủi nó. Chờ đến lúc một ngụm khí thật dài sắp phun hết, nó nhún chân vọt lên mặt nước, thở một mồm to, lại một lần nữa chìm vào trong nước.
Ở trong nước nó giơ chân lên, nhìn thấy một cái vết thương trên cẳng chân bởi vì ngâm nước lâu nên bắt đầu chảy máu, nó tiện tay lau lau, rồi vẫn lại bò lên bờ. Nó sẽ đi chung quanh thử thời vận, nhìn xem có thể tìm được con vật nhỏ nào hay không. Tuy rằng nó còn rất nhỏ, nhưng săn thú dường như là bản năng sinh ra đã có sẵn, nó thể thấy thỏ chạy trên tuyết, có thể nghe thấy chim bay qua nhánh cây.
Bắt được thứ có thể ăn, nó liền trở lại chỗ vách núi bên hồ, nơi đó có những cành cây nó kéo từ trên đường tới, nó lấy nhánh cây đã mang đến, ngồi xổm xuống bẻ gãy nhóm lửa nướng ăn. Nhưng củi không nhiều lắm, thường thường đồ ăn đều không nướng kĩ, bất quá cũng không có gì, nó vẫn có thể ăn thực vui vẻ, dù sao có thể lấp đầy bụng nó liền vui vẻ.
Chỉ ngẫu nhiên vận khí không tốt, nó sẽ gặp phải gấu. Đặc biệt mùa đông lạnh, trên núi có con gấu mù một mắt không tìm thấy đồ ăn thì sẽ mò về phía này. Tiểu Ốc Đột thật không cảm thấy mình có thể đánh được con gấu to bằng ngọn núi nhỏ kia, biện pháp của nó chính là lập tức chui vào dưới lớp tuyết phủ đầy đất, tự chôn mình xuống.
Có một lần con gấu mù đó thật lâu cũng không rời đi, nó ở trong đống tuyết lạnh đến thiếu chút nữa tắt thở, đã không thể nhúc nhích, là một dũng sĩ cũng đi lên Tuyết sơn tuần tra kéo nó ra—— sau đó nó lớn lên, có một lần gặp lại con gấu mù một mắt đó, liền đánh chết, lột da mang về lót chân, thịt gấu tặng cho dũng sĩ lúc trước cứu nó.
Bất quá đó là chuyện năm hắn hắn mười bảy mười tám tuổi. Trước khi lột da con gấu, hắn còn giết lão tộc trưởng cùng hơn nửa quý tộc Ô Đồ.
Kỳ thật nguyên nhân khiến hắn động thủ rất đơn giản, với người khác xem ra thậm chí có chút buồn cười.
Trong khu nuôi dê có một con dê, trên lỗ tai nó quấn lụa màu, đại biểu cho nó đã bình an sống thật lâu. Tập tục của bộ tộc Ô Đồ là sẽ chọn hai con dê ở trong đàn để quấn lụa màu, không giết chúng nó, làm chúng nó sống đến khi chết già, dùng để tạ ơn ân đức trời cao. Vào đông lúc tiểu Ốc Đột không ra bên ngoài chạy loạn thì sẽ dựa vào bên cạnh bụng con dê đó ngủ, mà lúc nó từ trong khu nuôi dê chạy ra, con dê đó sẽ nhẹ nhàng cắn góc áo nó, không cho nó chạy lung tung ra ngoài.
Tiểu Ốc Đột bị nó cắn góc áo, sẽ nhớ tới lúc Na Nhật Tùng ra ngoài chạy loạn, a mỗ của nó cũng nhéo lỗ tai nó.
hắn từ đứa bé nho nhỏ biến thành thiếu niên, con dê kia vẫn ở bên hắn. Thiếu niên Ốc Đột càng ngày càng cường tráng, hắn cũng không cần dựa vào những người hảo tâm trong bộ tộc trộm cho chút đồ ăn, hắn có thể tự mình đi vào thảo nguyên tìm kiếm thứ có thể ăn. hắn bắt thỏ, chuột lười, có thể bắt chim giống liệp ưng, cơ hồ hắn không muốn trở về bộ tộc.
Bộ tộc từ trước có rất nhiều quý tộc, đương nhiên cũng áp bách tộc dân bình thường khác. một đại bộ tộc kéo dài lâu, thì sẽ xuất hiện giai cấp như vậy, những bọn nhỏ quý tộc chán ghét Ốc Đột, bởi vì Ốc Đột ưu tú hơn bọn họ, cho dù hắn còn không có một bộ quần áo ra hình dạng, trên người không có bất kì trang sức gì, ăn thức ăn so ra kém xa bọn họ, nhưng hắn vẫn là người trẻ tuổi ưu tú nhất.
Có một ngày, thiếu niên Ốc Đột trở lại bộ tộc, một quý tộc thiếu niên cùng tuổi nhìn hắn không vừa mắt, sai người đưa cho hắn một nồi thịt dê.
Còn có một cây lụa màu dính máu.
“Còn không phải là một con dê sao, ta riêng sai người giết nấu một nồi thịt chia cho ngươi, ngươi nếm thử xem, ăn ngon không, so với thỏ ngươi đánh được còn ngon hơn nhiều đi. Thế nào, ngươi thật sự coi nó là a mỗ? Ha ha ha cười chết ta, cái gì mà con trai lang thần, ta xem ngươi là con trai của dê đi!”
Ốc Đột không nói gì, hắn trực tiếp dứt khoát mà dùng chủy thủ cắt đứt yết hầu người nọ, máu tươi phun một vết thật dài. Lần đầu tiên hắn giết người, lại không hề sợ hãi.
Tất cả mọi người bị hắn dọa tới, bao gồm lão tộc trưởng cha ruột hắn. Nhiều năm qua, lão tộc trưởng luôn sợ hắn sẽ giống như tiên đoán mà thay thế vị trí của mình. Sở dĩ chưa giết hắn, có thể là bởi vì vu nói, giết hắn sẽ khiến cho lang thần phẫn nộ và trả thù, lão mới nhịn xuống, để cho Ốc Đột tự sinh tự diệt. Nhưng ai biết hắn lại bình an trưởng thành, còn dám giết người.
Thiếu niên quý tộc chết đi, phụ thân gã kêu to muốn giết chết hắn, lão tộc trưởng rốt cuộc cũng quyết định giết chết hắn, nhưng cuối cùng kết quả là Ốc Đột giết chết bọn họ.
Ốc Đột cũng không biết làm một tộc trưởng như thế nào, nhưng hắn biết rõ một chuyện: những người vi phạm ý tứ của lão tộc trưởng, trộm đồ ăn cho hắn; những nữ nhân ở trong đại trướng đắp thảm nỉ lên cho hắn; những người đặt chủy thủ và cung tiễn của mình ở bên ngoài, coi như không biết hắn lấy đi; người cố ý không sửa tường lùn, chẳng quan tâm hắn chuồn êm ra khỏi bộ tộc, lại đi theo sau lôi hắn ra từ trong đống tuyết, ôm trở về …… những người này, hắn sẽ không làm cho bọn họ giống con dê kia, bị người ta tùy ý giết chết.
……
“Ốc Đột, trên lỗ tai con dê đó vì sao có một cái lụa màu?” Ân Như Hứa chỉ vào một con dê nổi bật nhất trong đàn dê kia.
Ốc Đột nhìn, liền kể cho nàng chuyện xưa về đứa bé và con dê.
Con dê buộc lụa màu đó là một con dê khác. hắn chạy tới ôm con dê về, cho Ân Như Hứa xem lụa màu trên lỗ tai. Con dê ở trong lòng ngực hắn thực thuận theo, cũng không hé răng, chỉ lúc Ân Như Hứa sờ đầu thì run lên lỗ tai. Ốc Đột lại nhét con dê trở về đàn, chạy về tiếp tục cùng Ân Như Hứa cưỡi ngựa đi lên Tuyết sơn.
Hôm nay hắn muốn mang Ân Như Hứa đi xem cái hồ nước ấm trên Tuyết sơn.
“Vì sao ta thấy cái gì tò mò, chàng đều thích bắt nó lại cho ta sờ?” Ân Như Hứa phát hiện Ốc Đột có thói quen này.
Ốc Đột: “Ta nhìn hẳn là nàng muốn sờ. Sờ được mới có thể bắt tới cho nàng sờ, không sờ được thì không bắt.” nói đến bắt động vật thảo nguyên, hắn chính là người thuần thục nhất.
Ngựa không đi lên núi được, Ốc Đột liền dắt Ân Như Hứa dẫm lên tuyết đi lên. đi ngang qua rừng cây sam, hắn nhìn cành cây bị tuyết đè gãy, theo thói quen mà cầm lấy kéo đi.
“Xem, thế này quét ra dấu vết có phải rất thú vị hay không.”
Ân Như Hứa nhìn dấu vết trên tuyết, sau một lúc lâu hỏi: “Có gấu sao?”
Ốc Đột: “Trước kia thì có, khi còn nhỏ mỗi năm mùa đông ta đều có thể nhìn thấy, nhưng mấy năm nay dũng sĩ trong tộc vào mùa đông thường chạy lên núi bắt gấu, liền không gặp được nữa.”
Ân Như Hứa chỉ vào một cái dấu chân: “Đây này không phải dấu chân gấu?”
Ốc Đột lộ ra một chút thần sắc kinh ngạc: “…… Oa, giống như thật sự có gấu.” Trong lòng lại trộm vui vẻ, hắn vì dẫn thê tử có mang lên đây chơi đã tự mình đi lên làm một phen chuẩn bị trước, kỳ thật dấu chân này là ngày hôm qua hắn đi lên, nhàn rỗi không có việc gì làm ra để hù dọa thê tử.
Ân Như Hứa quả nhiên có chút khẩn trương, dựa vào hắn gần hơn.
“Nàng xem, chỗ này cũng có dấu chân gấu, dấu chân lớn như vậy, nhìn qua là con gấu lớn.” một đường dắt Ân Như Hứa, Ốc Đột thường thường chỉ vào dấu chân bỗng nhiên xuất hiện trên tuyết ven đường, nghiêm trang nói.
Ân Như Hứa lúc đầu còn gắt gao kéo tay hắn, sau đó lại không có biểu tình gì, thậm chí không hé răng, không trả lời hắn.
Ốc Đột: “nói không chừng có gấu ở gần đâu đây.”
Ân Như Hứa bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Con gấu này có thể nhảy thật xa, còn biết bay.”
Ốc Đột: “A? Vì sao?”
Ân Như Hứa: “Bởi vì một dấu chân của nó cách quá xa cái dấu chân tiếp theo, từ bên kia đến bên này, không phải nhảy thì chính là bay qua.”
Ốc Đột bị nàng chọc cười, biết nàng đoán được sao lại thế, một tay nàng bế lên, “Đúng rồi, ta đùa với nàng thôi, nàng có mệt không, ta ôm nàng đi.”
Bên hồ nước ấm tuyết không đọng được, mọc lên một mảnh cỏ xanh mượt mà, trong mùa đông như vậy có vẻ phá lệ tươi mới. trên hồ sương khói lượn lờ, đều là hơi nước ướt át.
Ốc Đột đặt Ân Như Hứa ở bên hồ, nhiệt tình mời nàng thử nước ấm. Ân Như Hứa thử thăm dò dùng ngón tay xem xét hồ nước, thật cẩn thận. Ốc Đột nhìn không được, túm lấy tay nàng đột nhiên ấn vào trong nước.
Ân Như Hứa: “……”
Ốc Đột: “Ấm không?”
Ân Như Hứa: “Ừ…… không được cởi quần áo.”
Ốc Đột: “Ta chỉ là muốn ở đây tắm rửa một cái, không muốn làm gì khác.”
Cuối cùng hắn vẫn tắm ở đây, Ân Như Hứa vì hắn yêu cầu mãnh liệt, ngâm cái chân.
“Lạnh hay không? vách núi bên cạnh chỗ trũng kia ta đặt miếng da, còn có đồ vật nhóm lửa, ta lấy cho nàng?”
Ân Như Hứa cùng hắn cùng đi đến chỗ trũng ở vách núi bên kia xem, lại phát hiện chỗ đó bị khách không mời mà đến chiếm mất.
“Hắc, đây là chỗ của ta, da của ta, các ngươi nhanh tránh ra.” Ốc Đột ngồi xổm nơi đó nói với hai đôi mắt to thủy linh linh.
Ân Như Hứa kéo kéo tóc hắn, “Thôi, để chúng nó ở đó đi. Đây là sói sao?”
Hôm qua Ốc Đột mới đặt tấm da lên, hai con sói non hiển nhiên mới sinh ra không lâu đang ghé vào trong đó.
“Sao lại không thấy sói mẹ?”
“Khả năng rời đi tìm thức ăn rồi.” Ốc Đột nói rồi định bắt hai con sói con, “Kỳ quái, lúc này sao lại có sói non như vậy, cũng không phải lúc sói sinh sản trên Tuyết sơn.”
Hai con sói non không sợ hắn chút nào, kêu ngao ngao, còn muốn cắn tay hắn. Ân Như Hứa lôi tay hắn lại, “không cần bắt, chúng ta đi về, chỗ này nhường cho chúng nó ở tạm trước.”
Buổi tối bình thường nó không có chỗ để đi, tuy rằng a mỗ của Na Nhật Tùng trộm bảo nó đi đến lều nhà bọn họ ngủ, nhưng bởi vì việc này, nam nhân nhà nàng khẳng định lại đánh nàng, cho nên Ốc Đột không muốn đi.
Nó là một tiểu hài tử như vậy, lớn xấp xỉ bằng cùng một con dê nhỏ, trón ở bên trong đàn dê nằm thành một vòng, cũng không có ai phát hiện, chỉ là mùi vị hơi khó ngửi chút, nhưng nó cũng không thèm để ý cái này.
Nhưng hôm nay ban ngày ở trong đại trướng ngủ đến ấm áp, hiện tại nó không ngủ được, liền muốn chạy đi khắp nơi. Nó là hài tử có lá gan rất lớn, mỗi ngày đều có thể tự mình tìm được việc vui. Lúc từ trong trại dê bò ra ngoài, có một con dê cắn quần áo nó.
Tiểu Ốc Đột quay đầu gãi gãi đầu dê, “Ta không ngủ, ta đi ra ngoài chơi ~” Nó kéo góc áo đã biến thành màu đen của mình về, bò ra ngoài nhìn nhìn chung quanh. Nó chuẩn bị đi lên Tuyết sơn, nhưng tuyết sơn luôn rất nguy hiểm, cho nên nó lặng lẽ chạy ra phía sau một cái lều trại nào đó trước, đào tuyết đọng nơi đó, từ bên trong lấy ra tới một thanh chủy thủ cũ, sau đó nhảy đến một cái cửa lều, cầm cung tiễn tùy tiện ném ở đó lên, đeo ở trên người.
Nó biết có một chỗ tường lùn đã sụp một góc, người phụ trách đoạn tường đó vẫn luôn không sửa lại, nó có thể không chút cố sức mà treo qua nơi đó. Nhảy ra khỏi nơi bộ tộc tụ cư, tiểu Ốc Đột tựa như một con ngựa nhỏ, ở trong đêm tối hướng vềphía tuyết sơn. Đôi mắt nó có thể thấy rõ đồ vật ở trong bóng đêm, cho nên nó một đường thuận lợi xuyên qua lùn cây cối dày đặc, kéo theo vài nhánh cây sam bị tuyết đè gãy, chạy vào trong núi.
Đối với rất nhiều người mà nói, Tuyết sơn thật nguy hiểm, với tiểu Ốc Đột xem ra, lại là địa phương rất thú vị. Nó biết trên Tuyết sơn có một cái hồ, vào mùa đông cũng vẫn ấm, ở bên trong một chút cũng không lạnh. Với nó xem ra, đó chính là ‘hồ thần’ chỉ có thể xuất hiện trong các loại thần thoại truyền thuyết. Cùng như thường lệ, nó đi vào nơi đó, ném cung tiễn cùng da bọc trên người xuống, thình thịch nhảy vào trong nước ấm áp.
Nó ở trong nước thực linh hoạt, giống một con cá chui tới chui lui. Ở trong nước mở to mắt, tự mình trôi nổi trong một mảnh bóng tối ấm áp, dòng nước ôn nhu an ủi nó. Chờ đến lúc một ngụm khí thật dài sắp phun hết, nó nhún chân vọt lên mặt nước, thở một mồm to, lại một lần nữa chìm vào trong nước.
Ở trong nước nó giơ chân lên, nhìn thấy một cái vết thương trên cẳng chân bởi vì ngâm nước lâu nên bắt đầu chảy máu, nó tiện tay lau lau, rồi vẫn lại bò lên bờ. Nó sẽ đi chung quanh thử thời vận, nhìn xem có thể tìm được con vật nhỏ nào hay không. Tuy rằng nó còn rất nhỏ, nhưng săn thú dường như là bản năng sinh ra đã có sẵn, nó thể thấy thỏ chạy trên tuyết, có thể nghe thấy chim bay qua nhánh cây.
Bắt được thứ có thể ăn, nó liền trở lại chỗ vách núi bên hồ, nơi đó có những cành cây nó kéo từ trên đường tới, nó lấy nhánh cây đã mang đến, ngồi xổm xuống bẻ gãy nhóm lửa nướng ăn. Nhưng củi không nhiều lắm, thường thường đồ ăn đều không nướng kĩ, bất quá cũng không có gì, nó vẫn có thể ăn thực vui vẻ, dù sao có thể lấp đầy bụng nó liền vui vẻ.
Chỉ ngẫu nhiên vận khí không tốt, nó sẽ gặp phải gấu. Đặc biệt mùa đông lạnh, trên núi có con gấu mù một mắt không tìm thấy đồ ăn thì sẽ mò về phía này. Tiểu Ốc Đột thật không cảm thấy mình có thể đánh được con gấu to bằng ngọn núi nhỏ kia, biện pháp của nó chính là lập tức chui vào dưới lớp tuyết phủ đầy đất, tự chôn mình xuống.
Có một lần con gấu mù đó thật lâu cũng không rời đi, nó ở trong đống tuyết lạnh đến thiếu chút nữa tắt thở, đã không thể nhúc nhích, là một dũng sĩ cũng đi lên Tuyết sơn tuần tra kéo nó ra—— sau đó nó lớn lên, có một lần gặp lại con gấu mù một mắt đó, liền đánh chết, lột da mang về lót chân, thịt gấu tặng cho dũng sĩ lúc trước cứu nó.
Bất quá đó là chuyện năm hắn hắn mười bảy mười tám tuổi. Trước khi lột da con gấu, hắn còn giết lão tộc trưởng cùng hơn nửa quý tộc Ô Đồ.
Kỳ thật nguyên nhân khiến hắn động thủ rất đơn giản, với người khác xem ra thậm chí có chút buồn cười.
Trong khu nuôi dê có một con dê, trên lỗ tai nó quấn lụa màu, đại biểu cho nó đã bình an sống thật lâu. Tập tục của bộ tộc Ô Đồ là sẽ chọn hai con dê ở trong đàn để quấn lụa màu, không giết chúng nó, làm chúng nó sống đến khi chết già, dùng để tạ ơn ân đức trời cao. Vào đông lúc tiểu Ốc Đột không ra bên ngoài chạy loạn thì sẽ dựa vào bên cạnh bụng con dê đó ngủ, mà lúc nó từ trong khu nuôi dê chạy ra, con dê đó sẽ nhẹ nhàng cắn góc áo nó, không cho nó chạy lung tung ra ngoài.
Tiểu Ốc Đột bị nó cắn góc áo, sẽ nhớ tới lúc Na Nhật Tùng ra ngoài chạy loạn, a mỗ của nó cũng nhéo lỗ tai nó.
hắn từ đứa bé nho nhỏ biến thành thiếu niên, con dê kia vẫn ở bên hắn. Thiếu niên Ốc Đột càng ngày càng cường tráng, hắn cũng không cần dựa vào những người hảo tâm trong bộ tộc trộm cho chút đồ ăn, hắn có thể tự mình đi vào thảo nguyên tìm kiếm thứ có thể ăn. hắn bắt thỏ, chuột lười, có thể bắt chim giống liệp ưng, cơ hồ hắn không muốn trở về bộ tộc.
Bộ tộc từ trước có rất nhiều quý tộc, đương nhiên cũng áp bách tộc dân bình thường khác. một đại bộ tộc kéo dài lâu, thì sẽ xuất hiện giai cấp như vậy, những bọn nhỏ quý tộc chán ghét Ốc Đột, bởi vì Ốc Đột ưu tú hơn bọn họ, cho dù hắn còn không có một bộ quần áo ra hình dạng, trên người không có bất kì trang sức gì, ăn thức ăn so ra kém xa bọn họ, nhưng hắn vẫn là người trẻ tuổi ưu tú nhất.
Có một ngày, thiếu niên Ốc Đột trở lại bộ tộc, một quý tộc thiếu niên cùng tuổi nhìn hắn không vừa mắt, sai người đưa cho hắn một nồi thịt dê.
Còn có một cây lụa màu dính máu.
“Còn không phải là một con dê sao, ta riêng sai người giết nấu một nồi thịt chia cho ngươi, ngươi nếm thử xem, ăn ngon không, so với thỏ ngươi đánh được còn ngon hơn nhiều đi. Thế nào, ngươi thật sự coi nó là a mỗ? Ha ha ha cười chết ta, cái gì mà con trai lang thần, ta xem ngươi là con trai của dê đi!”
Ốc Đột không nói gì, hắn trực tiếp dứt khoát mà dùng chủy thủ cắt đứt yết hầu người nọ, máu tươi phun một vết thật dài. Lần đầu tiên hắn giết người, lại không hề sợ hãi.
Tất cả mọi người bị hắn dọa tới, bao gồm lão tộc trưởng cha ruột hắn. Nhiều năm qua, lão tộc trưởng luôn sợ hắn sẽ giống như tiên đoán mà thay thế vị trí của mình. Sở dĩ chưa giết hắn, có thể là bởi vì vu nói, giết hắn sẽ khiến cho lang thần phẫn nộ và trả thù, lão mới nhịn xuống, để cho Ốc Đột tự sinh tự diệt. Nhưng ai biết hắn lại bình an trưởng thành, còn dám giết người.
Thiếu niên quý tộc chết đi, phụ thân gã kêu to muốn giết chết hắn, lão tộc trưởng rốt cuộc cũng quyết định giết chết hắn, nhưng cuối cùng kết quả là Ốc Đột giết chết bọn họ.
Ốc Đột cũng không biết làm một tộc trưởng như thế nào, nhưng hắn biết rõ một chuyện: những người vi phạm ý tứ của lão tộc trưởng, trộm đồ ăn cho hắn; những nữ nhân ở trong đại trướng đắp thảm nỉ lên cho hắn; những người đặt chủy thủ và cung tiễn của mình ở bên ngoài, coi như không biết hắn lấy đi; người cố ý không sửa tường lùn, chẳng quan tâm hắn chuồn êm ra khỏi bộ tộc, lại đi theo sau lôi hắn ra từ trong đống tuyết, ôm trở về …… những người này, hắn sẽ không làm cho bọn họ giống con dê kia, bị người ta tùy ý giết chết.
……
“Ốc Đột, trên lỗ tai con dê đó vì sao có một cái lụa màu?” Ân Như Hứa chỉ vào một con dê nổi bật nhất trong đàn dê kia.
Ốc Đột nhìn, liền kể cho nàng chuyện xưa về đứa bé và con dê.
Con dê buộc lụa màu đó là một con dê khác. hắn chạy tới ôm con dê về, cho Ân Như Hứa xem lụa màu trên lỗ tai. Con dê ở trong lòng ngực hắn thực thuận theo, cũng không hé răng, chỉ lúc Ân Như Hứa sờ đầu thì run lên lỗ tai. Ốc Đột lại nhét con dê trở về đàn, chạy về tiếp tục cùng Ân Như Hứa cưỡi ngựa đi lên Tuyết sơn.
Hôm nay hắn muốn mang Ân Như Hứa đi xem cái hồ nước ấm trên Tuyết sơn.
“Vì sao ta thấy cái gì tò mò, chàng đều thích bắt nó lại cho ta sờ?” Ân Như Hứa phát hiện Ốc Đột có thói quen này.
Ốc Đột: “Ta nhìn hẳn là nàng muốn sờ. Sờ được mới có thể bắt tới cho nàng sờ, không sờ được thì không bắt.” nói đến bắt động vật thảo nguyên, hắn chính là người thuần thục nhất.
Ngựa không đi lên núi được, Ốc Đột liền dắt Ân Như Hứa dẫm lên tuyết đi lên. đi ngang qua rừng cây sam, hắn nhìn cành cây bị tuyết đè gãy, theo thói quen mà cầm lấy kéo đi.
“Xem, thế này quét ra dấu vết có phải rất thú vị hay không.”
Ân Như Hứa nhìn dấu vết trên tuyết, sau một lúc lâu hỏi: “Có gấu sao?”
Ốc Đột: “Trước kia thì có, khi còn nhỏ mỗi năm mùa đông ta đều có thể nhìn thấy, nhưng mấy năm nay dũng sĩ trong tộc vào mùa đông thường chạy lên núi bắt gấu, liền không gặp được nữa.”
Ân Như Hứa chỉ vào một cái dấu chân: “Đây này không phải dấu chân gấu?”
Ốc Đột lộ ra một chút thần sắc kinh ngạc: “…… Oa, giống như thật sự có gấu.” Trong lòng lại trộm vui vẻ, hắn vì dẫn thê tử có mang lên đây chơi đã tự mình đi lên làm một phen chuẩn bị trước, kỳ thật dấu chân này là ngày hôm qua hắn đi lên, nhàn rỗi không có việc gì làm ra để hù dọa thê tử.
Ân Như Hứa quả nhiên có chút khẩn trương, dựa vào hắn gần hơn.
“Nàng xem, chỗ này cũng có dấu chân gấu, dấu chân lớn như vậy, nhìn qua là con gấu lớn.” một đường dắt Ân Như Hứa, Ốc Đột thường thường chỉ vào dấu chân bỗng nhiên xuất hiện trên tuyết ven đường, nghiêm trang nói.
Ân Như Hứa lúc đầu còn gắt gao kéo tay hắn, sau đó lại không có biểu tình gì, thậm chí không hé răng, không trả lời hắn.
Ốc Đột: “nói không chừng có gấu ở gần đâu đây.”
Ân Như Hứa bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Con gấu này có thể nhảy thật xa, còn biết bay.”
Ốc Đột: “A? Vì sao?”
Ân Như Hứa: “Bởi vì một dấu chân của nó cách quá xa cái dấu chân tiếp theo, từ bên kia đến bên này, không phải nhảy thì chính là bay qua.”
Ốc Đột bị nàng chọc cười, biết nàng đoán được sao lại thế, một tay nàng bế lên, “Đúng rồi, ta đùa với nàng thôi, nàng có mệt không, ta ôm nàng đi.”
Bên hồ nước ấm tuyết không đọng được, mọc lên một mảnh cỏ xanh mượt mà, trong mùa đông như vậy có vẻ phá lệ tươi mới. trên hồ sương khói lượn lờ, đều là hơi nước ướt át.
Ốc Đột đặt Ân Như Hứa ở bên hồ, nhiệt tình mời nàng thử nước ấm. Ân Như Hứa thử thăm dò dùng ngón tay xem xét hồ nước, thật cẩn thận. Ốc Đột nhìn không được, túm lấy tay nàng đột nhiên ấn vào trong nước.
Ân Như Hứa: “……”
Ốc Đột: “Ấm không?”
Ân Như Hứa: “Ừ…… không được cởi quần áo.”
Ốc Đột: “Ta chỉ là muốn ở đây tắm rửa một cái, không muốn làm gì khác.”
Cuối cùng hắn vẫn tắm ở đây, Ân Như Hứa vì hắn yêu cầu mãnh liệt, ngâm cái chân.
“Lạnh hay không? vách núi bên cạnh chỗ trũng kia ta đặt miếng da, còn có đồ vật nhóm lửa, ta lấy cho nàng?”
Ân Như Hứa cùng hắn cùng đi đến chỗ trũng ở vách núi bên kia xem, lại phát hiện chỗ đó bị khách không mời mà đến chiếm mất.
“Hắc, đây là chỗ của ta, da của ta, các ngươi nhanh tránh ra.” Ốc Đột ngồi xổm nơi đó nói với hai đôi mắt to thủy linh linh.
Ân Như Hứa kéo kéo tóc hắn, “Thôi, để chúng nó ở đó đi. Đây là sói sao?”
Hôm qua Ốc Đột mới đặt tấm da lên, hai con sói non hiển nhiên mới sinh ra không lâu đang ghé vào trong đó.
“Sao lại không thấy sói mẹ?”
“Khả năng rời đi tìm thức ăn rồi.” Ốc Đột nói rồi định bắt hai con sói con, “Kỳ quái, lúc này sao lại có sói non như vậy, cũng không phải lúc sói sinh sản trên Tuyết sơn.”
Hai con sói non không sợ hắn chút nào, kêu ngao ngao, còn muốn cắn tay hắn. Ân Như Hứa lôi tay hắn lại, “không cần bắt, chúng ta đi về, chỗ này nhường cho chúng nó ở tạm trước.”
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Nam chủ ngước luyến tình thâm bị đào thải - Xin chào nam chính, gặp lại nam chính
- Quyển 1 - Chương 2: Nam phụ điên rồ
- Quyển 1 - Chương 3: Người qua đường Giáp bị mê đảo?
- Quyển 1 - Chương 4: Hắn có bị bệnh không?
- Quyển 1 - Chương 5: Còn đánh giá thấp bệnh tình của hắn
- Quyển 1 - Chương 6: Yếu ớt đáng thương lại bất lực
- Quyển 1 - Chương 7: Kịch bản chính là không có kịch bản
- Quyển 1 - Chương 8: Liêu Đình Nhạn: Bệ hạ thật là xấu
- Quyển 1 - Chương 9: Ban đêm nguy hiểm
- Quyển 1 - Chương 10: Nàng đến chủ động hôn ta
- Quyển 1 - Chương 11: Nam chính nguyên tác: Đây là? ? ?
- Quyển 1 - Chương 12: Bệ hạ, nếu huyết mạch không kéo dài, quốc gia bất ổn a!
- Quyển 1 - Chương 13: Đại thần: Ta cảm thấy Quý phi mang thai
- Quyển 1 - Chương 14: Huyết mạch của bệ hạ, thế nhưng là cấm kỵ. . .
- Quyển 1 - Chương 15: Định luật nghe thấy bí mật nhất định bị người ta phát hiện
- Quyển 1 - Chương 16: A, không phải chỉ là làm nũng sao, nàng cũng biết
- Quyển 1 - Chương 17: Lãnh diệp phiêu dật rải đầy mặt ta
- Quyển 1 - Chương 18: Không nói dối gạt người, ta có chứng sợ độ cao
- Quyển 1 - Chương 19: Thật là một hiện trường liếm cẩu cỡ lớn
- Quyển 1 - Chương 20: Quý phi: Đường cong cứu quốc
- Quyển 1 - Chương 21: Có ta ở đây, cái gì nàng cũng không cần lo lắng
- Quyển 1 - Chương 22: Đều là Quý phi dạy thật tốt a
- Quyển 1 - Chương 23: Trời có mây gió bất trắc
- Quyển 1 - Chương 24: Nhắc nhở, kịch bản đi chếch!
- Quyển 1 - Chương 25: Liêu Đình Nhạn: Ta, Quý phi, đánh trước
- Quyển 1 - Chương 26: Cảm ơn ngươi lộ kịch bản?
- Quyển 1 - Chương 27: Không nhanh mang nàng về, khả năng eo sắp gầy đến không còn gì
- Quyển 1 - Chương 28: Không có khả năng, sao hắn lại xuất hiện ở đây!
- Quyển 1 - Chương 29: Động tác vừa rồi của nàng có ý gì?
- Quyển 1 - Chương 30: Lao ra
- Quyển 1 - Chương 31: Liêu Đình Nhạn: Đây là, ta lại thăng cấp?
- Quyển 1 - Chương 32: Chuyện xưa xong
- Quyển 2 - Chương 33: Nam chính nhớ thương bạch nguyệt quang bị đào thải - Nói ngắn gọn, nàng xuyên qua rồi
- Quyển 2 - Chương 34: Tốn Nô
- Quyển 2 - Chương 35: Có gì ăn ngon không?
- Quyển 2 - Chương 36: Ta chắc chắn sẽ bảo hộ nàng thật tốt
- Quyển 2 - Chương 37: Tuyến kịch bản cùng với tuyến tình cảm đều xuất hiện chếch đi
- Quyển 2 - Chương 38: Tình cảm thật sự rất tốt, vừa mới thành thân a?
- Quyển 2 - Chương 39: Lòng ta có nàng, muốn bảo hộ nàng
- Quyển 2 - Chương 40: Vậy chúng ta cùng chung mộng đẹp
- Quyển 2 - Chương 41: Không ngờ rằng, ngươi lại vi tình mà có một ngày này
- Quyển 2 - Chương 42: Chỉ cần nàng không rời đi, ta có thể vì nàng làm bất kì điều gì
- Quyển 2 - Chương 43: Nếu có một ngày ngươi hiểu, thì đã không còn là "Tốn Nô"...
- Quyển 2 - Chương 44: Không biết bây giờ Tốn Nô của nàng có ổn không
- Quyển 2 - Chương 45: Thúc phụ, ta muốn tự mình đi Đông thành xin thuốc
- Quyển 2 - Chương 46: Vị mĩ nhân này tựa như hoa lê trên cành
- Quyển 2 - Chương 47: Không hề biết từng có một người đứng bên cạnh
- Quyển 2 - Chương 48: Ta là Đường Lê, không lừa chàng
- Quyển 2 - Chương 49: Chuyện lúng túng này
- Quyển 2 - Chương 50: Đao khách sẽ không béo
- Quyển 2 - Chương 51: Đơn giản mà nói, chính là huynh cần trị liệu, thực liệu là được
- Quyển 2 - Chương 52: Chuyện xưa xong
- Quyển 3 - Chương 53: Bạch Lăng: Đại huynh đệ, ngươi thật là một người tốt - Lục Lâm Sinh
- Quyển 3 - Chương 54: Đêm hôm ấy, hắn lặng yên không một tiếng động chết đi
- Quyển 3 - Chương 55: Vậy các người còn nhận đệ tử không?
- Quyển 3 - Chương 56: Ta cảm thấy rèn sắt không tệ
- Quyển 3 - Chương 57: Yếu đến đáng thương
- Quyển 3 - Chương 58: Kết nối thành công, nhân cách bên trong thức tỉnh thành công
- Quyển 3 - Chương 59: Ta biết bay
- Quyển 3 - Chương 60: Ta… là Lục… Lâm Sinh…
- Quyển 3 - Chương 61: Nôn ---
- Quyển 3 - Chương 62: Yêu quái này thật ngoan nha
- Quyển 3 - Chương 63: Ta biết hắn
- Quyển 3 - Chương 64: Có phải ngươi vừa ăn cái gì không
- Quyển 3 - Chương 65: Những cái này cũng tặng cho ngươi, cái màu vàng càng đẹp
- Quyển 3 - Chương 66: Tốt, chúc ngươi thuận lợi
- Quyển 3 - Chương 67: Không có gì long tộc không dám làm
- Quyển 3 - Chương 68: Ngươi bọc lấy ta là có ý gì
- Quyển 3 - Chương 69: Oành oành
- Quyển 3 - Chương 70: Ừ, ta có chút đói
- Quyển 3 - Chương 71: Bây giờ ta có một ý tưởng
- Quyển 3 - Chương 72: Ngươi thấy ta đập đập thì chớ đến
- Quyển 3 - Chương 73: A a a ——
- Quyển 3 - Chương 74: Tìm kiếm thất bại, không thể tìm được ngọn nguồn dị biến
- Quyển 3 - Chương 75: Hỏng thì gõ gõ, gõ hai lần là có thể tốt rồi
- Quyển 3 - Chương 76: Ta và hắn hoàn toàn không giống nhau, hắn cũng xem như là ta sao?
- Quyển 3 - Chương 77: Lão vỏ sò nhìn không nổi, vỏ sò khép lại, tự bế
- Quyển 3 - Chương 78: Xin ngài yên tâm
- Quyển 3 - Chương 79: Chuyện xưa thứ 3 xong
- Quyển 4 - Chương 80: Khương Vũ Triều: Ca ca yên tâm bay, fan độc vĩnh viễn đi theo- Vương gia bá đạo – Phế phi đặc công
- Quyển 4 - Chương 81: Nếu thân thể có bệnh, không thể giấu bệnh sợ thầy thuốc
- Quyển 4 - Chương 82: Muội muội, muội nhìn cái lá tùng này
- Quyển 4 - Chương 83: Muội muội, muội nhìn con chó này
- Quyển 4 - Chương 84: Thiếu Nguyên lão công?!
- Quyển 4 - Chương 85: Sao giống cẩu nam nữ hò hẹn dưới ánh trăng như thế?
- Quyển 4 - Chương 86: Muốn mua cho hắn thật nhiều trang phục quần áo đẹp mắt
- Quyển 4 - Chương 87: Dám đoạt người với Vương gia nhà chúng ta, muốn chết
- Quyển 4 - Chương 88: Dục vương vẫn nên nói năng cẩn thận cho thỏa đáng
- Quyển 4 - Chương 89: Trời ạ, đây là Idol thần tiên gì
- Quyển 4 - Chương 90: Em làm là được, để em
- Quyển 4 - Chương 91: Nhớ ra rồi, Sinh Khương Lão Tửu
- Quyển 4 - Chương 92: Vậy ta đây cũng xuống tham gia
- Quyển 4 - Chương 93: Không xong, Thuần Hi quận chúa xảy ra chuyện rồi
- Quyển 4 - Chương 94: Ngọc Lăng vương tức giận
- Quyển 4 - Chương 95: Cho em thêm thời gian mười giây đồng hồ để bình tĩnh
- Quyển 4 - Chương 96: Ừ, một ngày cũng không chờ nổi
- Quyển 4 - Chương 97: Nhìn ca ca đây trí thông minh có vẻ giảm xuống, đáng yêu đến thế nào a
- Quyển 4 - Chương 98: Danh nghĩa là vương phi, thật ra là trợ lý
- Quyển 4 - Chương 99: Lại bắt đầu suy nghĩ phương pháp chia rẽ hai người
- Quyển 4 - Chương 100: Nào có vợ chồng như vậy
- Quyển 4 - Chương 101: Chuẩn bị nghênh đón trận chiến mới
- Quyển 4 - Chương 102: Quả thật là một đôi trời sinh a
- Quyển 4 - Chương 103: Tôi bị bệnh, sức chống cự không cao
- Quyển 4 - Chương 104: Không phải anh ấy ngủ thiếp đi
- Quyển 4 - Chương 105: Ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, lầu cao san sát
- Quyển 4 - Chương 106: Chuyện xưa thứ 4 xong
- Quyển 5 - Chương 107: Bảo bối thiên tài, mummy mang bầu chạy
- Quyển 5 - Chương 108: Là con trai siêu nhân của mẹ, con có thể mua quần da không?
- Quyển 5 - Chương 109: Buông váy xuống, lại là tiểu thư khuê các đoan trang
- Quyển 5 - Chương 110: Buông váy xuống, lại là tiểu thư khuê các đoan trang
- Quyển 5 - Chương 111: Trời giá rét, nên để Ngụy thị phá sản
- Quyển 5 - Chương 112: Tôi còn muốn hai chai bia ướp lạnh
- Quyển 5 - Chương 113: Tương lai của hai mẹ con chúng tôi đều giao vào tay anh, lão bản
- Quyển 5 - Chương 114: Ba ba còn thiếu con gái nuôi sao?
- Quyển 5 - Chương 115: Tôi cũng muốn tặng anh lễ vật
- Quyển 5 - Chương 116: Bé trai không thể mặc váy sao?
- Quyển 5 - Chương 117: Ban ngày ban mặt cướp người, thế này còn chịu nổi sao?
- Quyển 5 - Chương 118: Đúng, tôi muốn cô yêu tôi
- Quyển 5 - Chương 119: Cô bạn, cô ổn chứ, còn nhớ tôi là nam hay nữ không
- Quyển 5 - Chương 120: Không được nhúc nhích! Làm cái gì?
- Quyển 5 - Chương 121: Đang trên đường chạy tới
- Quyển 5 - Chương 122: Chúng ta theo ở phía sau, chờ bọn họ bị lạc lại nói
- Quyển 5 - Chương 123: Cái này của ai?
- Quyển 5 - Chương 124: Đây là thứ yêu ma quỷ quái gì?
- Quyển 5 - Chương 125: Trong ba tháng tới cô sẽ kết hôn
- Quyển 5 - Chương 126: Phát xong rồi kéo đen hắn
- Quyển 5 - Chương 127: Chuyện xưa thứ 5 xong
- Quyển 6 - Chương 128: Ân Như Hứa: Huynh chính là chân hương - Nếu phiền phức, ta liền đuổi nàng đi chăn cừu!
- Quyển 6 - Chương 129: Rốt cục nàng có thể cùng hắn nhìn về một phía
- Quyển 6 - Chương 130: Công chúa, nàng có muốn đi xem sói không?
- Quyển 6 - Chương 131: Ta đã thích, có gì không thể làm
- Quyển 6 - Chương 132: Nhân vật nữ chính từ đầu nên thuộc về hắn
- Quyển 6 - Chương 133: Đóa hoa chân chính nở rực rỡ ở nơi sơn dã
- Quyển 6 - Chương 134: Hắn không thay đổi, là một chuyện làm cho nàng tan nát cõi lòng nhất
- Quyển 6 - Chương 135: Thương đội mà thôi, ta muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu
- Quyển 6 - Chương 136: Lang Thần trên Tuyết sơn sẽ bảo hộ con trai của Lang Thần
- Quyển 6 - Chương 137: Đó là một nơi xinh đẹp lại tàn khốc
- Quyển 6 - Chương 138: Ha ha ha ha nàng quả thực như con chuột lười!
- Quyển 6 - Chương 139: Hoặc là một đám mây
- Quyển 6 - Chương 140: Người nào làm nàng sợ hãi như thế?
- Quyển 6 - Chương 141: Thế nào, đếm rõ ràng bao nhiêu con dê sao?
- Quyển 6 - Chương 142: Bọn họ muốn di chuyển đi một nơi khác
- Quyển 6 - Chương 143: Ngủ bên cạnh chàng càng an tâm
- Quyển 6 - Chương 144: Nói không chừng có gấu ở gần đây
- Quyển 6 - Chương 145: Ai nói ta mất đi khí vận của thế giới thì cũng chỉ có thể thất bại?
- Quyển 6 - Chương 146: Đã hơn tám năm trôi qua
- Quyển 6 - Chương 147: Bỗng Nhiên Có Chút Nhớ Chàng
- Quyển 6 - Chương 148: Chuyện Xưa Thứ 6 Xong
- Quyển 6 - Chương 149: Từ Bây Giờ Gọi Là Tân Tiểu Lộ
- Quyển 7 - Chương 150: Có một túm tóc màu đen bị đào ra từ trong đất bùn
- Quyển 7 - Chương 151: Học sinh tiểu học là phải làm bài tập
- Quyển 7 - Chương 152: Có phải các bạn đang khi dễ người khác không?
- Quyển 7 - Chương 153: Tiểu ca ca sữa bò
- Quyển 7 - Chương 154: Cái gì mà học sinh chuyển trường, liên quan quỷ gì đến nàng
- Quyển 7 - Chương 155: Uống hồng trà sữa đá, xem phim kinh dị
- Quyển 7 - Chương 156: Xin hỏi loại ca ca này nhận ở đâu? Trường học phát đồng loạt sao?
- Quyển 7 - Chương 157: Vậy đại khái chính là phiền não tuổi dậy thì đi
- Quyển 7 - Chương 158: Không thể yêu sớm
- Quyển 7 - Chương 159: Nàng thậm chí cũng không phải là người
- Quyển 7 - Chương 160: Ai cũng không thể miễn cưỡng nàng
- Quyển 7 - Chương 161: Anh có thể xếp hàng trước nhất không?
- Quyển 7 - Chương 162: Còn có ánh nắng đặc biệt xán lạn
- Quyển 7 - Chương 163: Cái này, vị sữa bò
- Quyển 7 - Chương 164: Nhìn đáng thương lại đáng yêu
- Quyển 7 - Chương 165: Khuyết điểm duy nhất chính là quá thích học tập
- Quyển 7 - Chương 166: Bây giờ rất muốn đi trường học, gấp không chờ nổi muốn đi
- Quyển 7 - Chương 167: Mặt trời hoàn toàn lặn hẳn, trời tối
- Quyển 7 - Chương 168: Đây là một giấc mộng mà thôi
- Quyển 7 - Chương 169: Anh sẽ mang em rời khỏi nơi này
- Quyển 7 - Chương 170: Trở lại nhân gian
- Quyển 7 - Chương 171: Chuyện xưa thứ 7 xong
- Quyển 8 - Chương 172: Liễu Thanh Bích
- Quyển 8 - Chương 173: Trên thế giới này, có một hắn là đủ rồi
- Quyển 8 - Chương 174: Thiếu
- Quyển 8 - Chương 175: Đến lúc đó, giờ chết của ngươi cũng tới rồi
- Quyển 8 - Chương 176: Ngậm miệng, biến mất
- Quyển 8 - Chương 177: Thế giới ban đầu kết thúc
- Quyển 8 - Chương 178: Bởi vì hắn đã không phải là nam nhân
- Quyển 8 - Chương 179: Giết người
- Quyển 8 - Chương 180: Cầu hôn
- Quyển 8 - Chương 181: Cách cái chết không xa
- Quyển 8 - Chương 182: Đồ Vật càng xinh đẹp thì càng có độc
- Quyển 8 - Chương 183: Quăng người xuống một thế giới
- Quyển 8 - Chương 184: Hắn cười ha ha rời đi
- Quyển 8 - Chương 185: Chính văn hoàn
- Quyển 9 - Chương 186: Toàn bộ nữ chính 1
- Quyển 9 - Chương 187: Toàn bộ nữ chính 2
- Quyển 9 - Chương 188: Toàn bộ nữ chính 3
- Quyển 9 - Chương 189: Toàn bộ nữ chính 4
- Quyển 9 - Chương 190: Toàn bộ nữ chính 5
- Quyển 9 - Chương 191: Đường Lê – Tốn Nô (hiện đại)
- bình luận