Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ - Quyển 6 - Chương 143: Ngủ bên cạnh chàng càng an tâm
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Nam chủ ngước luyến tình thâm bị đào thải - Xin chào nam chính, gặp lại nam chính
- Quyển 1 - Chương 2: Nam phụ điên rồ
- Quyển 1 - Chương 3: Người qua đường Giáp bị mê đảo?
- Quyển 1 - Chương 4: Hắn có bị bệnh không?
- Quyển 1 - Chương 5: Còn đánh giá thấp bệnh tình của hắn
- Quyển 1 - Chương 6: Yếu ớt đáng thương lại bất lực
- Quyển 1 - Chương 7: Kịch bản chính là không có kịch bản
- Quyển 1 - Chương 8: Liêu Đình Nhạn: Bệ hạ thật là xấu
- Quyển 1 - Chương 9: Ban đêm nguy hiểm
- Quyển 1 - Chương 10: Nàng đến chủ động hôn ta
- Quyển 1 - Chương 11: Nam chính nguyên tác: Đây là? ? ?
- Quyển 1 - Chương 12: Bệ hạ, nếu huyết mạch không kéo dài, quốc gia bất ổn a!
- Quyển 1 - Chương 13: Đại thần: Ta cảm thấy Quý phi mang thai
- Quyển 1 - Chương 14: Huyết mạch của bệ hạ, thế nhưng là cấm kỵ. . .
- Quyển 1 - Chương 15: Định luật nghe thấy bí mật nhất định bị người ta phát hiện
- Quyển 1 - Chương 16: A, không phải chỉ là làm nũng sao, nàng cũng biết
- Quyển 1 - Chương 17: Lãnh diệp phiêu dật rải đầy mặt ta
- Quyển 1 - Chương 18: Không nói dối gạt người, ta có chứng sợ độ cao
- Quyển 1 - Chương 19: Thật là một hiện trường liếm cẩu cỡ lớn
- Quyển 1 - Chương 20: Quý phi: Đường cong cứu quốc
- Quyển 1 - Chương 21: Có ta ở đây, cái gì nàng cũng không cần lo lắng
- Quyển 1 - Chương 22: Đều là Quý phi dạy thật tốt a
- Quyển 1 - Chương 23: Trời có mây gió bất trắc
- Quyển 1 - Chương 24: Nhắc nhở, kịch bản đi chếch!
- Quyển 1 - Chương 25: Liêu Đình Nhạn: Ta, Quý phi, đánh trước
- Quyển 1 - Chương 26: Cảm ơn ngươi lộ kịch bản?
- Quyển 1 - Chương 27: Không nhanh mang nàng về, khả năng eo sắp gầy đến không còn gì
- Quyển 1 - Chương 28: Không có khả năng, sao hắn lại xuất hiện ở đây!
- Quyển 1 - Chương 29: Động tác vừa rồi của nàng có ý gì?
- Quyển 1 - Chương 30: Lao ra
- Quyển 1 - Chương 31: Liêu Đình Nhạn: Đây là, ta lại thăng cấp?
- Quyển 1 - Chương 32: Chuyện xưa xong
- Quyển 2 - Chương 33: Nam chính nhớ thương bạch nguyệt quang bị đào thải - Nói ngắn gọn, nàng xuyên qua rồi
- Quyển 2 - Chương 34: Tốn Nô
- Quyển 2 - Chương 35: Có gì ăn ngon không?
- Quyển 2 - Chương 36: Ta chắc chắn sẽ bảo hộ nàng thật tốt
- Quyển 2 - Chương 37: Tuyến kịch bản cùng với tuyến tình cảm đều xuất hiện chếch đi
- Quyển 2 - Chương 38: Tình cảm thật sự rất tốt, vừa mới thành thân a?
- Quyển 2 - Chương 39: Lòng ta có nàng, muốn bảo hộ nàng
- Quyển 2 - Chương 40: Vậy chúng ta cùng chung mộng đẹp
- Quyển 2 - Chương 41: Không ngờ rằng, ngươi lại vi tình mà có một ngày này
- Quyển 2 - Chương 42: Chỉ cần nàng không rời đi, ta có thể vì nàng làm bất kì điều gì
- Quyển 2 - Chương 43: Nếu có một ngày ngươi hiểu, thì đã không còn là "Tốn Nô"...
- Quyển 2 - Chương 44: Không biết bây giờ Tốn Nô của nàng có ổn không
- Quyển 2 - Chương 45: Thúc phụ, ta muốn tự mình đi Đông thành xin thuốc
- Quyển 2 - Chương 46: Vị mĩ nhân này tựa như hoa lê trên cành
- Quyển 2 - Chương 47: Không hề biết từng có một người đứng bên cạnh
- Quyển 2 - Chương 48: Ta là Đường Lê, không lừa chàng
- Quyển 2 - Chương 49: Chuyện lúng túng này
- Quyển 2 - Chương 50: Đao khách sẽ không béo
- Quyển 2 - Chương 51: Đơn giản mà nói, chính là huynh cần trị liệu, thực liệu là được
- Quyển 2 - Chương 52: Chuyện xưa xong
- Quyển 3 - Chương 53: Bạch Lăng: Đại huynh đệ, ngươi thật là một người tốt - Lục Lâm Sinh
- Quyển 3 - Chương 54: Đêm hôm ấy, hắn lặng yên không một tiếng động chết đi
- Quyển 3 - Chương 55: Vậy các người còn nhận đệ tử không?
- Quyển 3 - Chương 56: Ta cảm thấy rèn sắt không tệ
- Quyển 3 - Chương 57: Yếu đến đáng thương
- Quyển 3 - Chương 58: Kết nối thành công, nhân cách bên trong thức tỉnh thành công
- Quyển 3 - Chương 59: Ta biết bay
- Quyển 3 - Chương 60: Ta… là Lục… Lâm Sinh…
- Quyển 3 - Chương 61: Nôn ---
- Quyển 3 - Chương 62: Yêu quái này thật ngoan nha
- Quyển 3 - Chương 63: Ta biết hắn
- Quyển 3 - Chương 64: Có phải ngươi vừa ăn cái gì không
- Quyển 3 - Chương 65: Những cái này cũng tặng cho ngươi, cái màu vàng càng đẹp
- Quyển 3 - Chương 66: Tốt, chúc ngươi thuận lợi
- Quyển 3 - Chương 67: Không có gì long tộc không dám làm
- Quyển 3 - Chương 68: Ngươi bọc lấy ta là có ý gì
- Quyển 3 - Chương 69: Oành oành
- Quyển 3 - Chương 70: Ừ, ta có chút đói
- Quyển 3 - Chương 71: Bây giờ ta có một ý tưởng
- Quyển 3 - Chương 72: Ngươi thấy ta đập đập thì chớ đến
- Quyển 3 - Chương 73: A a a ——
- Quyển 3 - Chương 74: Tìm kiếm thất bại, không thể tìm được ngọn nguồn dị biến
- Quyển 3 - Chương 75: Hỏng thì gõ gõ, gõ hai lần là có thể tốt rồi
- Quyển 3 - Chương 76: Ta và hắn hoàn toàn không giống nhau, hắn cũng xem như là ta sao?
- Quyển 3 - Chương 77: Lão vỏ sò nhìn không nổi, vỏ sò khép lại, tự bế
- Quyển 3 - Chương 78: Xin ngài yên tâm
- Quyển 3 - Chương 79: Chuyện xưa thứ 3 xong
- Quyển 4 - Chương 80: Khương Vũ Triều: Ca ca yên tâm bay, fan độc vĩnh viễn đi theo- Vương gia bá đạo – Phế phi đặc công
- Quyển 4 - Chương 81: Nếu thân thể có bệnh, không thể giấu bệnh sợ thầy thuốc
- Quyển 4 - Chương 82: Muội muội, muội nhìn cái lá tùng này
- Quyển 4 - Chương 83: Muội muội, muội nhìn con chó này
- Quyển 4 - Chương 84: Thiếu Nguyên lão công?!
- Quyển 4 - Chương 85: Sao giống cẩu nam nữ hò hẹn dưới ánh trăng như thế?
- Quyển 4 - Chương 86: Muốn mua cho hắn thật nhiều trang phục quần áo đẹp mắt
- Quyển 4 - Chương 87: Dám đoạt người với Vương gia nhà chúng ta, muốn chết
- Quyển 4 - Chương 88: Dục vương vẫn nên nói năng cẩn thận cho thỏa đáng
- Quyển 4 - Chương 89: Trời ạ, đây là Idol thần tiên gì
- Quyển 4 - Chương 90: Em làm là được, để em
- Quyển 4 - Chương 91: Nhớ ra rồi, Sinh Khương Lão Tửu
- Quyển 4 - Chương 92: Vậy ta đây cũng xuống tham gia
- Quyển 4 - Chương 93: Không xong, Thuần Hi quận chúa xảy ra chuyện rồi
- Quyển 4 - Chương 94: Ngọc Lăng vương tức giận
- Quyển 4 - Chương 95: Cho em thêm thời gian mười giây đồng hồ để bình tĩnh
- Quyển 4 - Chương 96: Ừ, một ngày cũng không chờ nổi
- Quyển 4 - Chương 97: Nhìn ca ca đây trí thông minh có vẻ giảm xuống, đáng yêu đến thế nào a
- Quyển 4 - Chương 98: Danh nghĩa là vương phi, thật ra là trợ lý
- Quyển 4 - Chương 99: Lại bắt đầu suy nghĩ phương pháp chia rẽ hai người
- Quyển 4 - Chương 100: Nào có vợ chồng như vậy
- Quyển 4 - Chương 101: Chuẩn bị nghênh đón trận chiến mới
- Quyển 4 - Chương 102: Quả thật là một đôi trời sinh a
- Quyển 4 - Chương 103: Tôi bị bệnh, sức chống cự không cao
- Quyển 4 - Chương 104: Không phải anh ấy ngủ thiếp đi
- Quyển 4 - Chương 105: Ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, lầu cao san sát
- Quyển 4 - Chương 106: Chuyện xưa thứ 4 xong
- Quyển 5 - Chương 107: Bảo bối thiên tài, mummy mang bầu chạy
- Quyển 5 - Chương 108: Là con trai siêu nhân của mẹ, con có thể mua quần da không?
- Quyển 5 - Chương 109: Buông váy xuống, lại là tiểu thư khuê các đoan trang
- Quyển 5 - Chương 110: Buông váy xuống, lại là tiểu thư khuê các đoan trang
- Quyển 5 - Chương 111: Trời giá rét, nên để Ngụy thị phá sản
- Quyển 5 - Chương 112: Tôi còn muốn hai chai bia ướp lạnh
- Quyển 5 - Chương 113: Tương lai của hai mẹ con chúng tôi đều giao vào tay anh, lão bản
- Quyển 5 - Chương 114: Ba ba còn thiếu con gái nuôi sao?
- Quyển 5 - Chương 115: Tôi cũng muốn tặng anh lễ vật
- Quyển 5 - Chương 116: Bé trai không thể mặc váy sao?
- Quyển 5 - Chương 117: Ban ngày ban mặt cướp người, thế này còn chịu nổi sao?
- Quyển 5 - Chương 118: Đúng, tôi muốn cô yêu tôi
- Quyển 5 - Chương 119: Cô bạn, cô ổn chứ, còn nhớ tôi là nam hay nữ không
- Quyển 5 - Chương 120: Không được nhúc nhích! Làm cái gì?
- Quyển 5 - Chương 121: Đang trên đường chạy tới
- Quyển 5 - Chương 122: Chúng ta theo ở phía sau, chờ bọn họ bị lạc lại nói
- Quyển 5 - Chương 123: Cái này của ai?
- Quyển 5 - Chương 124: Đây là thứ yêu ma quỷ quái gì?
- Quyển 5 - Chương 125: Trong ba tháng tới cô sẽ kết hôn
- Quyển 5 - Chương 126: Phát xong rồi kéo đen hắn
- Quyển 5 - Chương 127: Chuyện xưa thứ 5 xong
- Quyển 6 - Chương 128: Ân Như Hứa: Huynh chính là chân hương - Nếu phiền phức, ta liền đuổi nàng đi chăn cừu!
- Quyển 6 - Chương 129: Rốt cục nàng có thể cùng hắn nhìn về một phía
- Quyển 6 - Chương 130: Công chúa, nàng có muốn đi xem sói không?
- Quyển 6 - Chương 131: Ta đã thích, có gì không thể làm
- Quyển 6 - Chương 132: Nhân vật nữ chính từ đầu nên thuộc về hắn
- Quyển 6 - Chương 133: Đóa hoa chân chính nở rực rỡ ở nơi sơn dã
- Quyển 6 - Chương 134: Hắn không thay đổi, là một chuyện làm cho nàng tan nát cõi lòng nhất
- Quyển 6 - Chương 135: Thương đội mà thôi, ta muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu
- Quyển 6 - Chương 136: Lang Thần trên Tuyết sơn sẽ bảo hộ con trai của Lang Thần
- Quyển 6 - Chương 137: Đó là một nơi xinh đẹp lại tàn khốc
- Quyển 6 - Chương 138: Ha ha ha ha nàng quả thực như con chuột lười!
- Quyển 6 - Chương 139: Hoặc là một đám mây
- Quyển 6 - Chương 140: Người nào làm nàng sợ hãi như thế?
- Quyển 6 - Chương 141: Thế nào, đếm rõ ràng bao nhiêu con dê sao?
- Quyển 6 - Chương 142: Bọn họ muốn di chuyển đi một nơi khác
- Quyển 6 - Chương 143: Ngủ bên cạnh chàng càng an tâm
- Quyển 6 - Chương 144: Nói không chừng có gấu ở gần đây
- Quyển 6 - Chương 145: Ai nói ta mất đi khí vận của thế giới thì cũng chỉ có thể thất bại?
- Quyển 6 - Chương 146: Đã hơn tám năm trôi qua
- Quyển 6 - Chương 147: Bỗng Nhiên Có Chút Nhớ Chàng
- Quyển 6 - Chương 148: Chuyện Xưa Thứ 6 Xong
- Quyển 6 - Chương 149: Từ Bây Giờ Gọi Là Tân Tiểu Lộ
- Quyển 7 - Chương 150: Có một túm tóc màu đen bị đào ra từ trong đất bùn
- Quyển 7 - Chương 151: Học sinh tiểu học là phải làm bài tập
- Quyển 7 - Chương 152: Có phải các bạn đang khi dễ người khác không?
- Quyển 7 - Chương 153: Tiểu ca ca sữa bò
- Quyển 7 - Chương 154: Cái gì mà học sinh chuyển trường, liên quan quỷ gì đến nàng
- Quyển 7 - Chương 155: Uống hồng trà sữa đá, xem phim kinh dị
- Quyển 7 - Chương 156: Xin hỏi loại ca ca này nhận ở đâu? Trường học phát đồng loạt sao?
- Quyển 7 - Chương 157: Vậy đại khái chính là phiền não tuổi dậy thì đi
- Quyển 7 - Chương 158: Không thể yêu sớm
- Quyển 7 - Chương 159: Nàng thậm chí cũng không phải là người
- Quyển 7 - Chương 160: Ai cũng không thể miễn cưỡng nàng
- Quyển 7 - Chương 161: Anh có thể xếp hàng trước nhất không?
- Quyển 7 - Chương 162: Còn có ánh nắng đặc biệt xán lạn
- Quyển 7 - Chương 163: Cái này, vị sữa bò
- Quyển 7 - Chương 164: Nhìn đáng thương lại đáng yêu
- Quyển 7 - Chương 165: Khuyết điểm duy nhất chính là quá thích học tập
- Quyển 7 - Chương 166: Bây giờ rất muốn đi trường học, gấp không chờ nổi muốn đi
- Quyển 7 - Chương 167: Mặt trời hoàn toàn lặn hẳn, trời tối
- Quyển 7 - Chương 168: Đây là một giấc mộng mà thôi
- Quyển 7 - Chương 169: Anh sẽ mang em rời khỏi nơi này
- Quyển 7 - Chương 170: Trở lại nhân gian
- Quyển 7 - Chương 171: Chuyện xưa thứ 7 xong
- Quyển 8 - Chương 172: Liễu Thanh Bích
- Quyển 8 - Chương 173: Trên thế giới này, có một hắn là đủ rồi
- Quyển 8 - Chương 174: Thiếu
- Quyển 8 - Chương 175: Đến lúc đó, giờ chết của ngươi cũng tới rồi
- Quyển 8 - Chương 176: Ngậm miệng, biến mất
- Quyển 8 - Chương 177: Thế giới ban đầu kết thúc
- Quyển 8 - Chương 178: Bởi vì hắn đã không phải là nam nhân
- Quyển 8 - Chương 179: Giết người
- Quyển 8 - Chương 180: Cầu hôn
- Quyển 8 - Chương 181: Cách cái chết không xa
- Quyển 8 - Chương 182: Đồ Vật càng xinh đẹp thì càng có độc
- Quyển 8 - Chương 183: Quăng người xuống một thế giới
- Quyển 8 - Chương 184: Hắn cười ha ha rời đi
- Quyển 8 - Chương 185: Chính văn hoàn
- Quyển 9 - Chương 186: Toàn bộ nữ chính 1
- Quyển 9 - Chương 187: Toàn bộ nữ chính 2
- Quyển 9 - Chương 188: Toàn bộ nữ chính 3
- Quyển 9 - Chương 189: Toàn bộ nữ chính 4
- Quyển 9 - Chương 190: Toàn bộ nữ chính 5
- Quyển 9 - Chương 191: Đường Lê – Tốn Nô (hiện đại)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Quyển 6 - Chương 143: Ngủ bên cạnh chàng càng an tâm
Triệu Quốc một năm này chú định là thời buổi rối loạn, trước có quốc quân Triệu Tư nếm mùi bại trận, sau lại đến khô hạn và giá lạnh. Triệu Quốc cai trị bá tánh dân chúng lầm than, quốc nội bắt đầu có loạn tượng. Nhưng trong vương cung ở vương đô, Triệu Tư còn đang mưu tính chiến tranh với Tấn Quốc.
Nếu hắn muốn xử lý Ô Đồ, tất yếu phải mượn đường Tấn Quốc, nếu hiện giờ trở mặt cùng Tấn Quốc, vậy dứt khoát trực tiếp đánh hạ. Trong triều rất nhiều đại thần cũng không tán đồng cách làm này, nhưng Triệu Tư dường như điên cuồng, quyết tâm muốn đánh Tấn Quốc. hiện giờ căn bản hắn không thể cho phép người khác ngỗ nghịch mình, đặc biệt là sau khi bại trận, càng hận không thể lập tức đánh thắng trận rửa sạch khuất nhục.
Nhưng mà mặc kệ hắn muốn làm cái gì, luôn vẫn không thể thuận lợi, hắn mới vừa đưa ra chủ ý đánh Tấn Quốc, đã có rất nhiều người đứng ra khuyên hắn: “Thỉnh vương cân nhắc a! hiện giờ Lan Kiều và Hợp Dương còn phát sinh loạn dân, còn bao nhiêu nơi gặp tai hoạ, không biết có bao nhiêu người chết đói và chết rét, lúc này sao có thể lại bắt đầu chiến sự!”
“Đúng vậy, huống chi không lâu trước đây, Triệu Quốc chúng ta còn kết minh cùng Tấn Quốc, hiện giờ quay đầu liền đánh Tấn Quốc, không khỏi có vẻ quá lương bạc, đối với thanh danh Triệu Quốc ta cũng có tổn hại!”
Triệu Tư chỉ nghĩ được đến nguy cơ của mình, đâu còn có thể cố kỵ đến những dân chúng xa cuối chân trời đang gặp tai hoạ cùng với thanh danh gì đó. Phàm là tiếng nói không tán đồng, đều bị hắn lấy thủ đoạn đè ép xuống. Vì đạt tới mục đích của mình, hắn tiêu phí lâu như vậy, ít nhất ở bên ngoài không ai dám làm trái hắn.
không ai biết Triệu Tư lo âu và bị đè nén, duy nhất biết hắn suy nghĩ gì là hệ thống xanh hoá đã hoàn toàn vứt bỏ hắn, mỗi ngày đều rớt tuyến, không biết có phải đã hỏng mất hay không, dù sao nó cũng không có tác dụng gì, số liệu luôn có lỗi, Triệu Tư dứt khoát không quản nó nữa.
hiện giờ hắn chỉ một lòng điều binh khiển tướng, bài binh bố trận, muốn mau chóng đánh hạ Tấn Quốc. Tấn Quốc lúc trước chịu thiệt nặng, so với Triệu Quốc tổn thất còn lớn hơn, đúng là lúc nguyên khí đại thương, nghe nói quốc nội cũng không an ổn. Nếu lúc này đánh sang, đương nhiên là thời cơ tốt nhất. Triệu Tư không phải không biết đủ loại vấn đề trong Triệu Quốc, chỉ là hắn không muốn buông tha cơ hội tốt như vậy, quyết định dụng binh chơi hiểm chiêu.
hắn có quyết đoán như vậy, cũng có tài làm tường cùng với thủ đoạn tàn nhẫn. Vì tìm một lý do xuất binh một cách quang minh chính đại, Triệu Tư hy sinh công chúa lúc trước Tấn Quốc đưa tới liên hôn.
Nàng ấy lớn lên cũng không tệ lắm, Triệu Tư lúc trước sủng ái nàng mấy ngày, hiện giờ cần hy sinh, hắn cũng không chút do dự, xử tử nữ tử đang có thai này, đối ngoại còn nói là nữ tử này ý đồ mưu hại hắn, mới rơi vào kết cục như thế. Nếu Tấn Quốc phái công chúa tới muốn ‘mưu hại’ hắn, đương nhiên chính là Tấn Quốc không có ý tốt, cho nên hắn muốn đánh Tấn Quốc, liền có cái lý do có thể đứng vững.
—— nếu muốn đánh nhau, tìm lý do thực dễ dàng, cũng hoàn toàn không chỉ có một chuyện này, nhưng Triệu Tư lại không chút do dự lựa chọn làm như vậy. không có nguyên nhân khác, chỉ là vì hắn cảm thấy như vậy là đơn giản nhất mà thôi.
Cùng với một nữ tử vô tội bị chết, hai nước khai chiến. Năm này vào đông lạnh nhất, giá lạnh vô cùng, giáp sắt mặc ở trên người nếu dính nước, dán lên da thịt, lúc cởi ra có thể sống sờ sờ xé rách một mảnh da thịt. Mà không có khôi giáp, thậm chí không có áo bông chống lạnh, binh lính ở tầng dưới chót, sống sờ sờ bị đông chết ở trong đại doanh, mỗi ngày quét doanh, đều có thể dọn ra mấy cỗ thi thể đông lạnh đến sắc mặt trắng xanh.
Năm này vào đông, chú định là hai nước Triệu Tấn rơi vào một mùa đông khó khăn nhất.
Xa ở thảo nguyên dưới Tuyết sơn, trước khi trận tuyết đầu mùa, bộ tộc Ô Đồ đã dựng xong đại doanh. Năm trước dấu vết vẫn còn, trạm gác cùng với tường thấp bọn họ dùng đá lớn trên Tuyết sơn xây dựng cũng vẫn còn, chỉ cần tu sửa thêm một chút.
Tuyết sơn lúc trước xa xôi hiện giờ gần trong ở gang tấc, thậm chí không nhìn thấy đỉnh, chỉ cảm thấy nguy nga, Ân Như Hứa chưa bao giờ nhìn thầy Tuyết sơn như vậy, nàng thường bọc da cừu thật dày ngồi ở đó nhìn lên Tuyết sơn, không có việc gì có thể nhìn cả một buổi trưa.
Những người khác trong bộ tộc nhìn thấy, không biết vì sao đều lộ ra nụ cười kỳ quái, Ân Như Hứa cũng cảm thấy kỳ quái, trở về hỏi Ốc Đột, Ốc Đột liền cười nói cho nàng: “Bởi vì lang thần đến từ Tuyết sơn, tuyết sơn là cố hương của lang thần, ta là ‘con trai của lang thần’, là hài tử được dãy Tuyết sơn này phù hộ, cho nên tất cả mọi người đều cảm thấy nàng đang biểu đạt yêu thích ta.”
Ân Như Hứa: “thật sự có lang thần? Còn sẽ phù hộ chàng?”
Ốc Đột ôm nàng, cùng nàng nhìn Tuyết sơn mênh mang, thanh âm sang sảng thuần hậu vang trong gió: “Nếu thật sự có lang thần, ta càng hy vọng thần có thể che chở nàng.”
Ân Như Hứa trong lòng vừa động. Nàng không biết vì cái gì rốt cuộc nàng có thể tránh thoát luân hồi không ngừng lặp lại kia, nhưng hiện giờ nàng nguyện ý tin tưởng, vận mệnh chú định thật sự có cái gì đang trợ giúp nàng.
Nàng nghĩ, nếu thực sự có lang thần, xin cho hết thảy yêu và hận, tất cả đều ngừng ở đây, kết thúc một đời này đi.
Nơi tụ cư vào đông của bộ tộc Ô Đồ không quá giống mùa hạ, chỗ dựng trại mùa đông có rất nhiều nơi đều có hàng rào và tường đá thấp. Đây là bởi vì vào đông bên này có rất nhiều động vật, bầy sói đông đúc, còn có mãnh thú to lớn giống như gấu, ngẫu nhiên có cả báo tuyết từ trên núi tuyết xuống tìm ăn, vì sợ bị dã thú xông vào nơi tụ cư, mới có thể xây dựng mấy thứ này.
Lúc mọi người dựng lều trại cũng sẽ phủ lên da dầy kín mít, ngăn trở gió tuyết, giữ cho trong trướng ấm áp. Vì sinh tồn, trong một năm đại bộ phận thời gian mọi người đều bận bận rộn rộn, mùa đông đặc biệt như thế.
Ô Thiên Châu bọn họ sớm đã chuẩn bị rất nhiều lông dê, trải qua các loại nấu tẩy phơi nắng, xe lông dê thành sợi, hoặc là ép thành miếng, cắt thành mảnh nhỏ, dùng để làm quần áo, mũ và các loại thảm nỉ.
Bộ tộc có một cái lều lớn, vào đông đốt lò phân trâu phân dê, thật sự ấm áp, bên trong tụ tập đầy phụ nữ và trẻ con, các nữ nhân ở nơi đó cùng nhau làm đồ vật, nói nói cười cười mười phần náo nhiệt, nhiều nhất chính là cầm da cùng làm thảm nỉ lông dê, cùng nhau làm, không biết thì học theo, làm nhiều thì sẽ làm càng tốt.
Ban đầu Ân Như Hứa không tới, nàng cảm thấy nếu mình tùy tiện đi qua, có lẽ tất cả mọi người đều sẽ không quen. Nhưng chính Ốc Đột tới trại mùa đông này còn có rất nhiều việc phải làm, không thể vẫn luôn bồi nàng, thấy nàng một mình cùng mấy cung nữ ở trong vương trướng đợi đến quạnh quẽ, cả ngày không có tin tức gì, Ốc Đột liền trực tiếp đưa nàng tới đại trướng kia, giao cho Ô Thiên Châu và thê tử của Na Nhật Tùng.
“Các ngươi dẫn công chúa cùng nhau chơi.”
“Được rồi, khó được công chúa nguyện ý tới nơi này chen chúc cùng chúng ta, chúng ta khẳng định chiếu cố tốt nàng, tộc trưởng ngươi yên tâm đi!”
một đám nữ nhân đã kết hôn càng đanh đá, hi hi ha ha trêu ghẹo tộc trưởng Ốc Đột. Ốc Đột trước khi đi nhìn thấy Ân Như Hứa còn có chút không quen, tiến lên một tay ấn đầu nàng, ôm ôm nàng, thấp giọng nói: “Buổi tối trở về nói cho nàng nghe những chuyện khi ta còn nhỏ ở trong đại trướng.”
Ốc Đột vừa đi, Ô Thiên Châu kéo Ân Như Hứa vào giữa, mọi người tiếp đón rồi tiếp tục làm, tiếp tục nói. Ngay từ đầu xác thật có rất nhiều người ngượng ngùng ở trước mặt công chúa la hét ầm ĩ, nhưng một lát sau, thấy công chúa an an tĩnh tĩnh nghe các nàng nói chuyện, giọng lớn nàng cũng không chê ồn, ngoan ngoan ngoãn ngoãn giống như tiểu khuê nữ, mọi người lại thả lỏng xuống.
“Tộc trưởng cũng giữ công chúa thật chặt, sớm nên ra đây chơi cùng chúng ta.” Có đám người tính cách thẳng thắn, chỉ trong chốc lát đã gom lại bên cạnh Ân Như Hứa. Kỳ thật mọi người rất tò mò về nàng, vốn tiếp xúc không nhiều lắm, ở chỗ này quen thuộc nhất với Ân Như Hứa cũng chỉ có mấy người Ô Thiên Châu.
Có bọn họ ở bên trong giật dây bắc cầu, Ân Như Hứa thực nhanh đã dung nhập vào đám nữ nhân trong lều lớn, so với trong tưởng tượng cũng nhanh hơn, cũng dễ dàng hơn nhiều.
“Trong chúng ta Thác A Nhất biết đánh đàn nhị huyền, nghe nói công chúa cũng biết đánh cây đàn thật nhiều dây kia? thật vậy chăng?”
“Ta cũng chưa từng nghe đâu, nghe nói rất êm tai.”
“Ta đã từng nghe, lần trước công chúa từng đàn ở trong vương trướng.” Ô Thiên Châu vừa nhanh nhẹn xe lông dê, vừa khoe ra.
Bà vừa nói như vậy, các nữ nhân khác đều phát ra tiếng kêu thật muốn nghe, tiểu hài tử cũng ồn ào ở bên cạnh. Ô Thiên Châu vừa định bảo mọi người ngừng lại chút, đừng nháo đến công chúa, liền nghe Ân Như Hứa cho người lấy đàn đàn không hầu trong vương trướng lại đây.
Đàn không hầu của nàng là đặc chế, khắc hoa văn hình phượng hoàng duyên dáng, ngẩng cao đầu vươn cổ, sơn chữ mạ vàng, nạm vàng khảm ngọc, còn thắt dải lụa màu đỏ.
“Đây là đàn không hầu phượng đầu.” Ân Như Hứa đặt đàn trước người, đôi tay bắt đầu búng.
“Oa! thật sự là có rất nhiều dây a, có bao nhiêu dây?” “Cái ‘đàn không hầu’ này thật xinh đẹp a!” một đám nữ nhân vây quanh công chúa ở giữa, người phía sau ôm thảm nỉ nhón chân nhìn vào trong, trẻ con chen chúc ở khe hở, lộ ra cái đầu duỗi dài cổ nhìn chiếc đàn không hầu chưa bao giờ từng thấy.
“Có mười ba sợi dây.” Ân Như Hứa nói, ngón cái ngón trỏ trên tay phân biệt xẹt qua dây đàn, tức khắc dưới ngón tay bay ra một chuỗi âm sắc lưu sướng mà hoa mỹ.
Lúc nàng bắt đầu đánh đàn, tất cả mọi người ngậm miệng, an tĩnh nghe, đến tiểu hài tử đều quỳ rạp trên mặt đất, không dám ra tiếng quấy rầy.
Đàn xong hai khúc, có người cảm thán: “thật là dễ nghe a…… Công chúa đánh đàn thật là đẹp mắt, khó trách tộc trưởng thích.”
“Ta cảm thấy so với đàn nhị huyền thú vị hơn nhiều, ta cũng muốn học!”
Lúc trời tối, Ốc Đột mang theo đầy người gió tuyết cùng nhóm lang kỵ trở về. Cách rất xa, trạm gác nhìn thấy bọn họ, thổi ra tiếng còi, cho bọn họ tiến vào. Bọn họ ở bên ngoài chạy một ngày, trở lại bộ tộc, ngửi thấy mùi hương đồ ăn, đại bộ phận đều trực tiếp đi về lều lớn trung tâm. Đại bộ phận nữ nhân đều đợi ở trong đại trướng trung tâm, bọn họ đã quen sau khi trở về đều đi đến đó nhìn một cái, dắt người về nhà đi ăn cái gì.
Ốc Đột cũng đi lều lớn trung tâm, hắn ở bên ngoài lắc rơi tuyết trên người trên đầu, trong lòng nghĩ không biết công chúa ngày hôm nay thế nào. đi vào, thấy trong đại trướng phụ nữ và bọn nhỏ vây quanh một chỗ ăn cái gì, nói nói cười cười, công chúa thế nhưng cũng ở trong đám người, chỉ có điều nàng ở chỗ ấm áp nhất trong lớn lều, trên người phủ da vừa dày lại mềm, đang ngủ ngon lành, gương mặt đều đỏ bừng.
Ốc Đột không tự giác cười: “Nàng ngủ rồi?”
Ô Thiên Châu: “Ăn không ít thứ, mệt nhọc, nghe chúng ta nói chuyện, nghe nghe liền ngủ rồi, ngủ rất say. Tộc trưởng ngươi ôm người về vương trướng đi, đừng đánh thức, tới, gói người cho kỹ lưỡng.”
Ốc Đột ôm người cùng với khối da lông mềm mại cùng nhau trở về, nhét vào đệm giường da gấu. Chính hắn lại ngồi ở bên ngoài bình phong, làm nóng canh, mồm to ăn xong vài miếng bánh cùng hai bàn thịt lớn. Ngược gió tuyết ở bên ngoài chạy lâu như vậy, đương nhiên vất vả, hắn đã sớm đói bụng.
Lúc hắn ở bên ngoài, nghĩ đến công chúa ở bộ tộc có thể ăn no mặc ấm, vui vui vẻ vẻ, liền cảm thấy mình cũng thoải mái lên.
Ốc Đột mới vừa ăn xong, Ân Như Hứa đã quấn thảm da gấu ngồi dậy.
“Tỉnh? Hôm nay ở trong đại trướng cảm giác thế nào? Chơi vui sao?”
“Đánh đàn không hầu cho các nàng nghe…… không phải chàng nói lúc trở về sẽ kể chuyện cũ chàng lúc còn nhỏ ở lều lớn?”
“Ha ha ha, được, kể!” Ốc Đột dựa gần Ân Như Hứa, ôm vai nàng, “Khi ta còn nhỏ, lão tộc trưởng không cho ta vào vương trướng, ta cũng không có lều của mình, mùa hè tùy tiện nằm nơi nào cũng có thể ngủ, nhưng mùa đông quá lạnh, ngủ bên ngoài chịu không nổi. Bộ tộc chúng ta mỗi năm mùa đông đều có lều lớn như vậy. Ban ngày rất nhiều nữ nhân và tiểu hài tử ở trong đó, bên trong làm bếp lò phân trâu đốt suốt vào ban ngày, ta liền ngủ ở trong đại trướng vào ban ngày, ngủ đủ rồi, buổi tối trong đại trướng không có bếp lò, cũng không cho ai vào, ta liền chạy ra, lên Tuyết sơn bên kia chơi.”
“Ban ngày lều lớn thực náo nhiệt, ta ở đó tìm một chỗ ngủ, còn có người thiện tâm sẽ cho ta một cái thảm nỉ, mỗi lần ta đều có thể ngủ thật sự thoải mái.”
“Chàng……” Ân Như Hứa kinh ngạc: “không phải chàng là ‘con trai lang thần’ sao, sao lại đối xử với chàng như vậy?”
Ốc Đột lộ ra một hàm răng trắng, “Khả năng chính bởi vì ta là ‘con trai lang thần’, lão nhân đó mới có thể đối với ta như vậy, ông ấy sợ ta.”
“Ta chỉ muốn nói, ở trong đại trướng ngủ thực thoải mái, hôm nay nàng cảm thấy thế hay không? Hả?” Ốc Đột dùng cái trán đụng đụng đầu nàng hỏi.
Ân Như Hứa rũ đôi mắt xuống, “Ở bên cạnh chàng ngủ càng an tâm.”
Nếu hắn muốn xử lý Ô Đồ, tất yếu phải mượn đường Tấn Quốc, nếu hiện giờ trở mặt cùng Tấn Quốc, vậy dứt khoát trực tiếp đánh hạ. Trong triều rất nhiều đại thần cũng không tán đồng cách làm này, nhưng Triệu Tư dường như điên cuồng, quyết tâm muốn đánh Tấn Quốc. hiện giờ căn bản hắn không thể cho phép người khác ngỗ nghịch mình, đặc biệt là sau khi bại trận, càng hận không thể lập tức đánh thắng trận rửa sạch khuất nhục.
Nhưng mà mặc kệ hắn muốn làm cái gì, luôn vẫn không thể thuận lợi, hắn mới vừa đưa ra chủ ý đánh Tấn Quốc, đã có rất nhiều người đứng ra khuyên hắn: “Thỉnh vương cân nhắc a! hiện giờ Lan Kiều và Hợp Dương còn phát sinh loạn dân, còn bao nhiêu nơi gặp tai hoạ, không biết có bao nhiêu người chết đói và chết rét, lúc này sao có thể lại bắt đầu chiến sự!”
“Đúng vậy, huống chi không lâu trước đây, Triệu Quốc chúng ta còn kết minh cùng Tấn Quốc, hiện giờ quay đầu liền đánh Tấn Quốc, không khỏi có vẻ quá lương bạc, đối với thanh danh Triệu Quốc ta cũng có tổn hại!”
Triệu Tư chỉ nghĩ được đến nguy cơ của mình, đâu còn có thể cố kỵ đến những dân chúng xa cuối chân trời đang gặp tai hoạ cùng với thanh danh gì đó. Phàm là tiếng nói không tán đồng, đều bị hắn lấy thủ đoạn đè ép xuống. Vì đạt tới mục đích của mình, hắn tiêu phí lâu như vậy, ít nhất ở bên ngoài không ai dám làm trái hắn.
không ai biết Triệu Tư lo âu và bị đè nén, duy nhất biết hắn suy nghĩ gì là hệ thống xanh hoá đã hoàn toàn vứt bỏ hắn, mỗi ngày đều rớt tuyến, không biết có phải đã hỏng mất hay không, dù sao nó cũng không có tác dụng gì, số liệu luôn có lỗi, Triệu Tư dứt khoát không quản nó nữa.
hiện giờ hắn chỉ một lòng điều binh khiển tướng, bài binh bố trận, muốn mau chóng đánh hạ Tấn Quốc. Tấn Quốc lúc trước chịu thiệt nặng, so với Triệu Quốc tổn thất còn lớn hơn, đúng là lúc nguyên khí đại thương, nghe nói quốc nội cũng không an ổn. Nếu lúc này đánh sang, đương nhiên là thời cơ tốt nhất. Triệu Tư không phải không biết đủ loại vấn đề trong Triệu Quốc, chỉ là hắn không muốn buông tha cơ hội tốt như vậy, quyết định dụng binh chơi hiểm chiêu.
hắn có quyết đoán như vậy, cũng có tài làm tường cùng với thủ đoạn tàn nhẫn. Vì tìm một lý do xuất binh một cách quang minh chính đại, Triệu Tư hy sinh công chúa lúc trước Tấn Quốc đưa tới liên hôn.
Nàng ấy lớn lên cũng không tệ lắm, Triệu Tư lúc trước sủng ái nàng mấy ngày, hiện giờ cần hy sinh, hắn cũng không chút do dự, xử tử nữ tử đang có thai này, đối ngoại còn nói là nữ tử này ý đồ mưu hại hắn, mới rơi vào kết cục như thế. Nếu Tấn Quốc phái công chúa tới muốn ‘mưu hại’ hắn, đương nhiên chính là Tấn Quốc không có ý tốt, cho nên hắn muốn đánh Tấn Quốc, liền có cái lý do có thể đứng vững.
—— nếu muốn đánh nhau, tìm lý do thực dễ dàng, cũng hoàn toàn không chỉ có một chuyện này, nhưng Triệu Tư lại không chút do dự lựa chọn làm như vậy. không có nguyên nhân khác, chỉ là vì hắn cảm thấy như vậy là đơn giản nhất mà thôi.
Cùng với một nữ tử vô tội bị chết, hai nước khai chiến. Năm này vào đông lạnh nhất, giá lạnh vô cùng, giáp sắt mặc ở trên người nếu dính nước, dán lên da thịt, lúc cởi ra có thể sống sờ sờ xé rách một mảnh da thịt. Mà không có khôi giáp, thậm chí không có áo bông chống lạnh, binh lính ở tầng dưới chót, sống sờ sờ bị đông chết ở trong đại doanh, mỗi ngày quét doanh, đều có thể dọn ra mấy cỗ thi thể đông lạnh đến sắc mặt trắng xanh.
Năm này vào đông, chú định là hai nước Triệu Tấn rơi vào một mùa đông khó khăn nhất.
Xa ở thảo nguyên dưới Tuyết sơn, trước khi trận tuyết đầu mùa, bộ tộc Ô Đồ đã dựng xong đại doanh. Năm trước dấu vết vẫn còn, trạm gác cùng với tường thấp bọn họ dùng đá lớn trên Tuyết sơn xây dựng cũng vẫn còn, chỉ cần tu sửa thêm một chút.
Tuyết sơn lúc trước xa xôi hiện giờ gần trong ở gang tấc, thậm chí không nhìn thấy đỉnh, chỉ cảm thấy nguy nga, Ân Như Hứa chưa bao giờ nhìn thầy Tuyết sơn như vậy, nàng thường bọc da cừu thật dày ngồi ở đó nhìn lên Tuyết sơn, không có việc gì có thể nhìn cả một buổi trưa.
Những người khác trong bộ tộc nhìn thấy, không biết vì sao đều lộ ra nụ cười kỳ quái, Ân Như Hứa cũng cảm thấy kỳ quái, trở về hỏi Ốc Đột, Ốc Đột liền cười nói cho nàng: “Bởi vì lang thần đến từ Tuyết sơn, tuyết sơn là cố hương của lang thần, ta là ‘con trai của lang thần’, là hài tử được dãy Tuyết sơn này phù hộ, cho nên tất cả mọi người đều cảm thấy nàng đang biểu đạt yêu thích ta.”
Ân Như Hứa: “thật sự có lang thần? Còn sẽ phù hộ chàng?”
Ốc Đột ôm nàng, cùng nàng nhìn Tuyết sơn mênh mang, thanh âm sang sảng thuần hậu vang trong gió: “Nếu thật sự có lang thần, ta càng hy vọng thần có thể che chở nàng.”
Ân Như Hứa trong lòng vừa động. Nàng không biết vì cái gì rốt cuộc nàng có thể tránh thoát luân hồi không ngừng lặp lại kia, nhưng hiện giờ nàng nguyện ý tin tưởng, vận mệnh chú định thật sự có cái gì đang trợ giúp nàng.
Nàng nghĩ, nếu thực sự có lang thần, xin cho hết thảy yêu và hận, tất cả đều ngừng ở đây, kết thúc một đời này đi.
Nơi tụ cư vào đông của bộ tộc Ô Đồ không quá giống mùa hạ, chỗ dựng trại mùa đông có rất nhiều nơi đều có hàng rào và tường đá thấp. Đây là bởi vì vào đông bên này có rất nhiều động vật, bầy sói đông đúc, còn có mãnh thú to lớn giống như gấu, ngẫu nhiên có cả báo tuyết từ trên núi tuyết xuống tìm ăn, vì sợ bị dã thú xông vào nơi tụ cư, mới có thể xây dựng mấy thứ này.
Lúc mọi người dựng lều trại cũng sẽ phủ lên da dầy kín mít, ngăn trở gió tuyết, giữ cho trong trướng ấm áp. Vì sinh tồn, trong một năm đại bộ phận thời gian mọi người đều bận bận rộn rộn, mùa đông đặc biệt như thế.
Ô Thiên Châu bọn họ sớm đã chuẩn bị rất nhiều lông dê, trải qua các loại nấu tẩy phơi nắng, xe lông dê thành sợi, hoặc là ép thành miếng, cắt thành mảnh nhỏ, dùng để làm quần áo, mũ và các loại thảm nỉ.
Bộ tộc có một cái lều lớn, vào đông đốt lò phân trâu phân dê, thật sự ấm áp, bên trong tụ tập đầy phụ nữ và trẻ con, các nữ nhân ở nơi đó cùng nhau làm đồ vật, nói nói cười cười mười phần náo nhiệt, nhiều nhất chính là cầm da cùng làm thảm nỉ lông dê, cùng nhau làm, không biết thì học theo, làm nhiều thì sẽ làm càng tốt.
Ban đầu Ân Như Hứa không tới, nàng cảm thấy nếu mình tùy tiện đi qua, có lẽ tất cả mọi người đều sẽ không quen. Nhưng chính Ốc Đột tới trại mùa đông này còn có rất nhiều việc phải làm, không thể vẫn luôn bồi nàng, thấy nàng một mình cùng mấy cung nữ ở trong vương trướng đợi đến quạnh quẽ, cả ngày không có tin tức gì, Ốc Đột liền trực tiếp đưa nàng tới đại trướng kia, giao cho Ô Thiên Châu và thê tử của Na Nhật Tùng.
“Các ngươi dẫn công chúa cùng nhau chơi.”
“Được rồi, khó được công chúa nguyện ý tới nơi này chen chúc cùng chúng ta, chúng ta khẳng định chiếu cố tốt nàng, tộc trưởng ngươi yên tâm đi!”
một đám nữ nhân đã kết hôn càng đanh đá, hi hi ha ha trêu ghẹo tộc trưởng Ốc Đột. Ốc Đột trước khi đi nhìn thấy Ân Như Hứa còn có chút không quen, tiến lên một tay ấn đầu nàng, ôm ôm nàng, thấp giọng nói: “Buổi tối trở về nói cho nàng nghe những chuyện khi ta còn nhỏ ở trong đại trướng.”
Ốc Đột vừa đi, Ô Thiên Châu kéo Ân Như Hứa vào giữa, mọi người tiếp đón rồi tiếp tục làm, tiếp tục nói. Ngay từ đầu xác thật có rất nhiều người ngượng ngùng ở trước mặt công chúa la hét ầm ĩ, nhưng một lát sau, thấy công chúa an an tĩnh tĩnh nghe các nàng nói chuyện, giọng lớn nàng cũng không chê ồn, ngoan ngoan ngoãn ngoãn giống như tiểu khuê nữ, mọi người lại thả lỏng xuống.
“Tộc trưởng cũng giữ công chúa thật chặt, sớm nên ra đây chơi cùng chúng ta.” Có đám người tính cách thẳng thắn, chỉ trong chốc lát đã gom lại bên cạnh Ân Như Hứa. Kỳ thật mọi người rất tò mò về nàng, vốn tiếp xúc không nhiều lắm, ở chỗ này quen thuộc nhất với Ân Như Hứa cũng chỉ có mấy người Ô Thiên Châu.
Có bọn họ ở bên trong giật dây bắc cầu, Ân Như Hứa thực nhanh đã dung nhập vào đám nữ nhân trong lều lớn, so với trong tưởng tượng cũng nhanh hơn, cũng dễ dàng hơn nhiều.
“Trong chúng ta Thác A Nhất biết đánh đàn nhị huyền, nghe nói công chúa cũng biết đánh cây đàn thật nhiều dây kia? thật vậy chăng?”
“Ta cũng chưa từng nghe đâu, nghe nói rất êm tai.”
“Ta đã từng nghe, lần trước công chúa từng đàn ở trong vương trướng.” Ô Thiên Châu vừa nhanh nhẹn xe lông dê, vừa khoe ra.
Bà vừa nói như vậy, các nữ nhân khác đều phát ra tiếng kêu thật muốn nghe, tiểu hài tử cũng ồn ào ở bên cạnh. Ô Thiên Châu vừa định bảo mọi người ngừng lại chút, đừng nháo đến công chúa, liền nghe Ân Như Hứa cho người lấy đàn đàn không hầu trong vương trướng lại đây.
Đàn không hầu của nàng là đặc chế, khắc hoa văn hình phượng hoàng duyên dáng, ngẩng cao đầu vươn cổ, sơn chữ mạ vàng, nạm vàng khảm ngọc, còn thắt dải lụa màu đỏ.
“Đây là đàn không hầu phượng đầu.” Ân Như Hứa đặt đàn trước người, đôi tay bắt đầu búng.
“Oa! thật sự là có rất nhiều dây a, có bao nhiêu dây?” “Cái ‘đàn không hầu’ này thật xinh đẹp a!” một đám nữ nhân vây quanh công chúa ở giữa, người phía sau ôm thảm nỉ nhón chân nhìn vào trong, trẻ con chen chúc ở khe hở, lộ ra cái đầu duỗi dài cổ nhìn chiếc đàn không hầu chưa bao giờ từng thấy.
“Có mười ba sợi dây.” Ân Như Hứa nói, ngón cái ngón trỏ trên tay phân biệt xẹt qua dây đàn, tức khắc dưới ngón tay bay ra một chuỗi âm sắc lưu sướng mà hoa mỹ.
Lúc nàng bắt đầu đánh đàn, tất cả mọi người ngậm miệng, an tĩnh nghe, đến tiểu hài tử đều quỳ rạp trên mặt đất, không dám ra tiếng quấy rầy.
Đàn xong hai khúc, có người cảm thán: “thật là dễ nghe a…… Công chúa đánh đàn thật là đẹp mắt, khó trách tộc trưởng thích.”
“Ta cảm thấy so với đàn nhị huyền thú vị hơn nhiều, ta cũng muốn học!”
Lúc trời tối, Ốc Đột mang theo đầy người gió tuyết cùng nhóm lang kỵ trở về. Cách rất xa, trạm gác nhìn thấy bọn họ, thổi ra tiếng còi, cho bọn họ tiến vào. Bọn họ ở bên ngoài chạy một ngày, trở lại bộ tộc, ngửi thấy mùi hương đồ ăn, đại bộ phận đều trực tiếp đi về lều lớn trung tâm. Đại bộ phận nữ nhân đều đợi ở trong đại trướng trung tâm, bọn họ đã quen sau khi trở về đều đi đến đó nhìn một cái, dắt người về nhà đi ăn cái gì.
Ốc Đột cũng đi lều lớn trung tâm, hắn ở bên ngoài lắc rơi tuyết trên người trên đầu, trong lòng nghĩ không biết công chúa ngày hôm nay thế nào. đi vào, thấy trong đại trướng phụ nữ và bọn nhỏ vây quanh một chỗ ăn cái gì, nói nói cười cười, công chúa thế nhưng cũng ở trong đám người, chỉ có điều nàng ở chỗ ấm áp nhất trong lớn lều, trên người phủ da vừa dày lại mềm, đang ngủ ngon lành, gương mặt đều đỏ bừng.
Ốc Đột không tự giác cười: “Nàng ngủ rồi?”
Ô Thiên Châu: “Ăn không ít thứ, mệt nhọc, nghe chúng ta nói chuyện, nghe nghe liền ngủ rồi, ngủ rất say. Tộc trưởng ngươi ôm người về vương trướng đi, đừng đánh thức, tới, gói người cho kỹ lưỡng.”
Ốc Đột ôm người cùng với khối da lông mềm mại cùng nhau trở về, nhét vào đệm giường da gấu. Chính hắn lại ngồi ở bên ngoài bình phong, làm nóng canh, mồm to ăn xong vài miếng bánh cùng hai bàn thịt lớn. Ngược gió tuyết ở bên ngoài chạy lâu như vậy, đương nhiên vất vả, hắn đã sớm đói bụng.
Lúc hắn ở bên ngoài, nghĩ đến công chúa ở bộ tộc có thể ăn no mặc ấm, vui vui vẻ vẻ, liền cảm thấy mình cũng thoải mái lên.
Ốc Đột mới vừa ăn xong, Ân Như Hứa đã quấn thảm da gấu ngồi dậy.
“Tỉnh? Hôm nay ở trong đại trướng cảm giác thế nào? Chơi vui sao?”
“Đánh đàn không hầu cho các nàng nghe…… không phải chàng nói lúc trở về sẽ kể chuyện cũ chàng lúc còn nhỏ ở lều lớn?”
“Ha ha ha, được, kể!” Ốc Đột dựa gần Ân Như Hứa, ôm vai nàng, “Khi ta còn nhỏ, lão tộc trưởng không cho ta vào vương trướng, ta cũng không có lều của mình, mùa hè tùy tiện nằm nơi nào cũng có thể ngủ, nhưng mùa đông quá lạnh, ngủ bên ngoài chịu không nổi. Bộ tộc chúng ta mỗi năm mùa đông đều có lều lớn như vậy. Ban ngày rất nhiều nữ nhân và tiểu hài tử ở trong đó, bên trong làm bếp lò phân trâu đốt suốt vào ban ngày, ta liền ngủ ở trong đại trướng vào ban ngày, ngủ đủ rồi, buổi tối trong đại trướng không có bếp lò, cũng không cho ai vào, ta liền chạy ra, lên Tuyết sơn bên kia chơi.”
“Ban ngày lều lớn thực náo nhiệt, ta ở đó tìm một chỗ ngủ, còn có người thiện tâm sẽ cho ta một cái thảm nỉ, mỗi lần ta đều có thể ngủ thật sự thoải mái.”
“Chàng……” Ân Như Hứa kinh ngạc: “không phải chàng là ‘con trai lang thần’ sao, sao lại đối xử với chàng như vậy?”
Ốc Đột lộ ra một hàm răng trắng, “Khả năng chính bởi vì ta là ‘con trai lang thần’, lão nhân đó mới có thể đối với ta như vậy, ông ấy sợ ta.”
“Ta chỉ muốn nói, ở trong đại trướng ngủ thực thoải mái, hôm nay nàng cảm thấy thế hay không? Hả?” Ốc Đột dùng cái trán đụng đụng đầu nàng hỏi.
Ân Như Hứa rũ đôi mắt xuống, “Ở bên cạnh chàng ngủ càng an tâm.”
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Nam chủ ngước luyến tình thâm bị đào thải - Xin chào nam chính, gặp lại nam chính
- Quyển 1 - Chương 2: Nam phụ điên rồ
- Quyển 1 - Chương 3: Người qua đường Giáp bị mê đảo?
- Quyển 1 - Chương 4: Hắn có bị bệnh không?
- Quyển 1 - Chương 5: Còn đánh giá thấp bệnh tình của hắn
- Quyển 1 - Chương 6: Yếu ớt đáng thương lại bất lực
- Quyển 1 - Chương 7: Kịch bản chính là không có kịch bản
- Quyển 1 - Chương 8: Liêu Đình Nhạn: Bệ hạ thật là xấu
- Quyển 1 - Chương 9: Ban đêm nguy hiểm
- Quyển 1 - Chương 10: Nàng đến chủ động hôn ta
- Quyển 1 - Chương 11: Nam chính nguyên tác: Đây là? ? ?
- Quyển 1 - Chương 12: Bệ hạ, nếu huyết mạch không kéo dài, quốc gia bất ổn a!
- Quyển 1 - Chương 13: Đại thần: Ta cảm thấy Quý phi mang thai
- Quyển 1 - Chương 14: Huyết mạch của bệ hạ, thế nhưng là cấm kỵ. . .
- Quyển 1 - Chương 15: Định luật nghe thấy bí mật nhất định bị người ta phát hiện
- Quyển 1 - Chương 16: A, không phải chỉ là làm nũng sao, nàng cũng biết
- Quyển 1 - Chương 17: Lãnh diệp phiêu dật rải đầy mặt ta
- Quyển 1 - Chương 18: Không nói dối gạt người, ta có chứng sợ độ cao
- Quyển 1 - Chương 19: Thật là một hiện trường liếm cẩu cỡ lớn
- Quyển 1 - Chương 20: Quý phi: Đường cong cứu quốc
- Quyển 1 - Chương 21: Có ta ở đây, cái gì nàng cũng không cần lo lắng
- Quyển 1 - Chương 22: Đều là Quý phi dạy thật tốt a
- Quyển 1 - Chương 23: Trời có mây gió bất trắc
- Quyển 1 - Chương 24: Nhắc nhở, kịch bản đi chếch!
- Quyển 1 - Chương 25: Liêu Đình Nhạn: Ta, Quý phi, đánh trước
- Quyển 1 - Chương 26: Cảm ơn ngươi lộ kịch bản?
- Quyển 1 - Chương 27: Không nhanh mang nàng về, khả năng eo sắp gầy đến không còn gì
- Quyển 1 - Chương 28: Không có khả năng, sao hắn lại xuất hiện ở đây!
- Quyển 1 - Chương 29: Động tác vừa rồi của nàng có ý gì?
- Quyển 1 - Chương 30: Lao ra
- Quyển 1 - Chương 31: Liêu Đình Nhạn: Đây là, ta lại thăng cấp?
- Quyển 1 - Chương 32: Chuyện xưa xong
- Quyển 2 - Chương 33: Nam chính nhớ thương bạch nguyệt quang bị đào thải - Nói ngắn gọn, nàng xuyên qua rồi
- Quyển 2 - Chương 34: Tốn Nô
- Quyển 2 - Chương 35: Có gì ăn ngon không?
- Quyển 2 - Chương 36: Ta chắc chắn sẽ bảo hộ nàng thật tốt
- Quyển 2 - Chương 37: Tuyến kịch bản cùng với tuyến tình cảm đều xuất hiện chếch đi
- Quyển 2 - Chương 38: Tình cảm thật sự rất tốt, vừa mới thành thân a?
- Quyển 2 - Chương 39: Lòng ta có nàng, muốn bảo hộ nàng
- Quyển 2 - Chương 40: Vậy chúng ta cùng chung mộng đẹp
- Quyển 2 - Chương 41: Không ngờ rằng, ngươi lại vi tình mà có một ngày này
- Quyển 2 - Chương 42: Chỉ cần nàng không rời đi, ta có thể vì nàng làm bất kì điều gì
- Quyển 2 - Chương 43: Nếu có một ngày ngươi hiểu, thì đã không còn là "Tốn Nô"...
- Quyển 2 - Chương 44: Không biết bây giờ Tốn Nô của nàng có ổn không
- Quyển 2 - Chương 45: Thúc phụ, ta muốn tự mình đi Đông thành xin thuốc
- Quyển 2 - Chương 46: Vị mĩ nhân này tựa như hoa lê trên cành
- Quyển 2 - Chương 47: Không hề biết từng có một người đứng bên cạnh
- Quyển 2 - Chương 48: Ta là Đường Lê, không lừa chàng
- Quyển 2 - Chương 49: Chuyện lúng túng này
- Quyển 2 - Chương 50: Đao khách sẽ không béo
- Quyển 2 - Chương 51: Đơn giản mà nói, chính là huynh cần trị liệu, thực liệu là được
- Quyển 2 - Chương 52: Chuyện xưa xong
- Quyển 3 - Chương 53: Bạch Lăng: Đại huynh đệ, ngươi thật là một người tốt - Lục Lâm Sinh
- Quyển 3 - Chương 54: Đêm hôm ấy, hắn lặng yên không một tiếng động chết đi
- Quyển 3 - Chương 55: Vậy các người còn nhận đệ tử không?
- Quyển 3 - Chương 56: Ta cảm thấy rèn sắt không tệ
- Quyển 3 - Chương 57: Yếu đến đáng thương
- Quyển 3 - Chương 58: Kết nối thành công, nhân cách bên trong thức tỉnh thành công
- Quyển 3 - Chương 59: Ta biết bay
- Quyển 3 - Chương 60: Ta… là Lục… Lâm Sinh…
- Quyển 3 - Chương 61: Nôn ---
- Quyển 3 - Chương 62: Yêu quái này thật ngoan nha
- Quyển 3 - Chương 63: Ta biết hắn
- Quyển 3 - Chương 64: Có phải ngươi vừa ăn cái gì không
- Quyển 3 - Chương 65: Những cái này cũng tặng cho ngươi, cái màu vàng càng đẹp
- Quyển 3 - Chương 66: Tốt, chúc ngươi thuận lợi
- Quyển 3 - Chương 67: Không có gì long tộc không dám làm
- Quyển 3 - Chương 68: Ngươi bọc lấy ta là có ý gì
- Quyển 3 - Chương 69: Oành oành
- Quyển 3 - Chương 70: Ừ, ta có chút đói
- Quyển 3 - Chương 71: Bây giờ ta có một ý tưởng
- Quyển 3 - Chương 72: Ngươi thấy ta đập đập thì chớ đến
- Quyển 3 - Chương 73: A a a ——
- Quyển 3 - Chương 74: Tìm kiếm thất bại, không thể tìm được ngọn nguồn dị biến
- Quyển 3 - Chương 75: Hỏng thì gõ gõ, gõ hai lần là có thể tốt rồi
- Quyển 3 - Chương 76: Ta và hắn hoàn toàn không giống nhau, hắn cũng xem như là ta sao?
- Quyển 3 - Chương 77: Lão vỏ sò nhìn không nổi, vỏ sò khép lại, tự bế
- Quyển 3 - Chương 78: Xin ngài yên tâm
- Quyển 3 - Chương 79: Chuyện xưa thứ 3 xong
- Quyển 4 - Chương 80: Khương Vũ Triều: Ca ca yên tâm bay, fan độc vĩnh viễn đi theo- Vương gia bá đạo – Phế phi đặc công
- Quyển 4 - Chương 81: Nếu thân thể có bệnh, không thể giấu bệnh sợ thầy thuốc
- Quyển 4 - Chương 82: Muội muội, muội nhìn cái lá tùng này
- Quyển 4 - Chương 83: Muội muội, muội nhìn con chó này
- Quyển 4 - Chương 84: Thiếu Nguyên lão công?!
- Quyển 4 - Chương 85: Sao giống cẩu nam nữ hò hẹn dưới ánh trăng như thế?
- Quyển 4 - Chương 86: Muốn mua cho hắn thật nhiều trang phục quần áo đẹp mắt
- Quyển 4 - Chương 87: Dám đoạt người với Vương gia nhà chúng ta, muốn chết
- Quyển 4 - Chương 88: Dục vương vẫn nên nói năng cẩn thận cho thỏa đáng
- Quyển 4 - Chương 89: Trời ạ, đây là Idol thần tiên gì
- Quyển 4 - Chương 90: Em làm là được, để em
- Quyển 4 - Chương 91: Nhớ ra rồi, Sinh Khương Lão Tửu
- Quyển 4 - Chương 92: Vậy ta đây cũng xuống tham gia
- Quyển 4 - Chương 93: Không xong, Thuần Hi quận chúa xảy ra chuyện rồi
- Quyển 4 - Chương 94: Ngọc Lăng vương tức giận
- Quyển 4 - Chương 95: Cho em thêm thời gian mười giây đồng hồ để bình tĩnh
- Quyển 4 - Chương 96: Ừ, một ngày cũng không chờ nổi
- Quyển 4 - Chương 97: Nhìn ca ca đây trí thông minh có vẻ giảm xuống, đáng yêu đến thế nào a
- Quyển 4 - Chương 98: Danh nghĩa là vương phi, thật ra là trợ lý
- Quyển 4 - Chương 99: Lại bắt đầu suy nghĩ phương pháp chia rẽ hai người
- Quyển 4 - Chương 100: Nào có vợ chồng như vậy
- Quyển 4 - Chương 101: Chuẩn bị nghênh đón trận chiến mới
- Quyển 4 - Chương 102: Quả thật là một đôi trời sinh a
- Quyển 4 - Chương 103: Tôi bị bệnh, sức chống cự không cao
- Quyển 4 - Chương 104: Không phải anh ấy ngủ thiếp đi
- Quyển 4 - Chương 105: Ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, lầu cao san sát
- Quyển 4 - Chương 106: Chuyện xưa thứ 4 xong
- Quyển 5 - Chương 107: Bảo bối thiên tài, mummy mang bầu chạy
- Quyển 5 - Chương 108: Là con trai siêu nhân của mẹ, con có thể mua quần da không?
- Quyển 5 - Chương 109: Buông váy xuống, lại là tiểu thư khuê các đoan trang
- Quyển 5 - Chương 110: Buông váy xuống, lại là tiểu thư khuê các đoan trang
- Quyển 5 - Chương 111: Trời giá rét, nên để Ngụy thị phá sản
- Quyển 5 - Chương 112: Tôi còn muốn hai chai bia ướp lạnh
- Quyển 5 - Chương 113: Tương lai của hai mẹ con chúng tôi đều giao vào tay anh, lão bản
- Quyển 5 - Chương 114: Ba ba còn thiếu con gái nuôi sao?
- Quyển 5 - Chương 115: Tôi cũng muốn tặng anh lễ vật
- Quyển 5 - Chương 116: Bé trai không thể mặc váy sao?
- Quyển 5 - Chương 117: Ban ngày ban mặt cướp người, thế này còn chịu nổi sao?
- Quyển 5 - Chương 118: Đúng, tôi muốn cô yêu tôi
- Quyển 5 - Chương 119: Cô bạn, cô ổn chứ, còn nhớ tôi là nam hay nữ không
- Quyển 5 - Chương 120: Không được nhúc nhích! Làm cái gì?
- Quyển 5 - Chương 121: Đang trên đường chạy tới
- Quyển 5 - Chương 122: Chúng ta theo ở phía sau, chờ bọn họ bị lạc lại nói
- Quyển 5 - Chương 123: Cái này của ai?
- Quyển 5 - Chương 124: Đây là thứ yêu ma quỷ quái gì?
- Quyển 5 - Chương 125: Trong ba tháng tới cô sẽ kết hôn
- Quyển 5 - Chương 126: Phát xong rồi kéo đen hắn
- Quyển 5 - Chương 127: Chuyện xưa thứ 5 xong
- Quyển 6 - Chương 128: Ân Như Hứa: Huynh chính là chân hương - Nếu phiền phức, ta liền đuổi nàng đi chăn cừu!
- Quyển 6 - Chương 129: Rốt cục nàng có thể cùng hắn nhìn về một phía
- Quyển 6 - Chương 130: Công chúa, nàng có muốn đi xem sói không?
- Quyển 6 - Chương 131: Ta đã thích, có gì không thể làm
- Quyển 6 - Chương 132: Nhân vật nữ chính từ đầu nên thuộc về hắn
- Quyển 6 - Chương 133: Đóa hoa chân chính nở rực rỡ ở nơi sơn dã
- Quyển 6 - Chương 134: Hắn không thay đổi, là một chuyện làm cho nàng tan nát cõi lòng nhất
- Quyển 6 - Chương 135: Thương đội mà thôi, ta muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu
- Quyển 6 - Chương 136: Lang Thần trên Tuyết sơn sẽ bảo hộ con trai của Lang Thần
- Quyển 6 - Chương 137: Đó là một nơi xinh đẹp lại tàn khốc
- Quyển 6 - Chương 138: Ha ha ha ha nàng quả thực như con chuột lười!
- Quyển 6 - Chương 139: Hoặc là một đám mây
- Quyển 6 - Chương 140: Người nào làm nàng sợ hãi như thế?
- Quyển 6 - Chương 141: Thế nào, đếm rõ ràng bao nhiêu con dê sao?
- Quyển 6 - Chương 142: Bọn họ muốn di chuyển đi một nơi khác
- Quyển 6 - Chương 143: Ngủ bên cạnh chàng càng an tâm
- Quyển 6 - Chương 144: Nói không chừng có gấu ở gần đây
- Quyển 6 - Chương 145: Ai nói ta mất đi khí vận của thế giới thì cũng chỉ có thể thất bại?
- Quyển 6 - Chương 146: Đã hơn tám năm trôi qua
- Quyển 6 - Chương 147: Bỗng Nhiên Có Chút Nhớ Chàng
- Quyển 6 - Chương 148: Chuyện Xưa Thứ 6 Xong
- Quyển 6 - Chương 149: Từ Bây Giờ Gọi Là Tân Tiểu Lộ
- Quyển 7 - Chương 150: Có một túm tóc màu đen bị đào ra từ trong đất bùn
- Quyển 7 - Chương 151: Học sinh tiểu học là phải làm bài tập
- Quyển 7 - Chương 152: Có phải các bạn đang khi dễ người khác không?
- Quyển 7 - Chương 153: Tiểu ca ca sữa bò
- Quyển 7 - Chương 154: Cái gì mà học sinh chuyển trường, liên quan quỷ gì đến nàng
- Quyển 7 - Chương 155: Uống hồng trà sữa đá, xem phim kinh dị
- Quyển 7 - Chương 156: Xin hỏi loại ca ca này nhận ở đâu? Trường học phát đồng loạt sao?
- Quyển 7 - Chương 157: Vậy đại khái chính là phiền não tuổi dậy thì đi
- Quyển 7 - Chương 158: Không thể yêu sớm
- Quyển 7 - Chương 159: Nàng thậm chí cũng không phải là người
- Quyển 7 - Chương 160: Ai cũng không thể miễn cưỡng nàng
- Quyển 7 - Chương 161: Anh có thể xếp hàng trước nhất không?
- Quyển 7 - Chương 162: Còn có ánh nắng đặc biệt xán lạn
- Quyển 7 - Chương 163: Cái này, vị sữa bò
- Quyển 7 - Chương 164: Nhìn đáng thương lại đáng yêu
- Quyển 7 - Chương 165: Khuyết điểm duy nhất chính là quá thích học tập
- Quyển 7 - Chương 166: Bây giờ rất muốn đi trường học, gấp không chờ nổi muốn đi
- Quyển 7 - Chương 167: Mặt trời hoàn toàn lặn hẳn, trời tối
- Quyển 7 - Chương 168: Đây là một giấc mộng mà thôi
- Quyển 7 - Chương 169: Anh sẽ mang em rời khỏi nơi này
- Quyển 7 - Chương 170: Trở lại nhân gian
- Quyển 7 - Chương 171: Chuyện xưa thứ 7 xong
- Quyển 8 - Chương 172: Liễu Thanh Bích
- Quyển 8 - Chương 173: Trên thế giới này, có một hắn là đủ rồi
- Quyển 8 - Chương 174: Thiếu
- Quyển 8 - Chương 175: Đến lúc đó, giờ chết của ngươi cũng tới rồi
- Quyển 8 - Chương 176: Ngậm miệng, biến mất
- Quyển 8 - Chương 177: Thế giới ban đầu kết thúc
- Quyển 8 - Chương 178: Bởi vì hắn đã không phải là nam nhân
- Quyển 8 - Chương 179: Giết người
- Quyển 8 - Chương 180: Cầu hôn
- Quyển 8 - Chương 181: Cách cái chết không xa
- Quyển 8 - Chương 182: Đồ Vật càng xinh đẹp thì càng có độc
- Quyển 8 - Chương 183: Quăng người xuống một thế giới
- Quyển 8 - Chương 184: Hắn cười ha ha rời đi
- Quyển 8 - Chương 185: Chính văn hoàn
- Quyển 9 - Chương 186: Toàn bộ nữ chính 1
- Quyển 9 - Chương 187: Toàn bộ nữ chính 2
- Quyển 9 - Chương 188: Toàn bộ nữ chính 3
- Quyển 9 - Chương 189: Toàn bộ nữ chính 4
- Quyển 9 - Chương 190: Toàn bộ nữ chính 5
- Quyển 9 - Chương 191: Đường Lê – Tốn Nô (hiện đại)