Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ - Quyển 2 - Chương 34: Tốn Nô
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Nam chủ ngước luyến tình thâm bị đào thải - Xin chào nam chính, gặp lại nam chính
- Quyển 1 - Chương 2: Nam phụ điên rồ
- Quyển 1 - Chương 3: Người qua đường Giáp bị mê đảo?
- Quyển 1 - Chương 4: Hắn có bị bệnh không?
- Quyển 1 - Chương 5: Còn đánh giá thấp bệnh tình của hắn
- Quyển 1 - Chương 6: Yếu ớt đáng thương lại bất lực
- Quyển 1 - Chương 7: Kịch bản chính là không có kịch bản
- Quyển 1 - Chương 8: Liêu Đình Nhạn: Bệ hạ thật là xấu
- Quyển 1 - Chương 9: Ban đêm nguy hiểm
- Quyển 1 - Chương 10: Nàng đến chủ động hôn ta
- Quyển 1 - Chương 11: Nam chính nguyên tác: Đây là? ? ?
- Quyển 1 - Chương 12: Bệ hạ, nếu huyết mạch không kéo dài, quốc gia bất ổn a!
- Quyển 1 - Chương 13: Đại thần: Ta cảm thấy Quý phi mang thai
- Quyển 1 - Chương 14: Huyết mạch của bệ hạ, thế nhưng là cấm kỵ. . .
- Quyển 1 - Chương 15: Định luật nghe thấy bí mật nhất định bị người ta phát hiện
- Quyển 1 - Chương 16: A, không phải chỉ là làm nũng sao, nàng cũng biết
- Quyển 1 - Chương 17: Lãnh diệp phiêu dật rải đầy mặt ta
- Quyển 1 - Chương 18: Không nói dối gạt người, ta có chứng sợ độ cao
- Quyển 1 - Chương 19: Thật là một hiện trường liếm cẩu cỡ lớn
- Quyển 1 - Chương 20: Quý phi: Đường cong cứu quốc
- Quyển 1 - Chương 21: Có ta ở đây, cái gì nàng cũng không cần lo lắng
- Quyển 1 - Chương 22: Đều là Quý phi dạy thật tốt a
- Quyển 1 - Chương 23: Trời có mây gió bất trắc
- Quyển 1 - Chương 24: Nhắc nhở, kịch bản đi chếch!
- Quyển 1 - Chương 25: Liêu Đình Nhạn: Ta, Quý phi, đánh trước
- Quyển 1 - Chương 26: Cảm ơn ngươi lộ kịch bản?
- Quyển 1 - Chương 27: Không nhanh mang nàng về, khả năng eo sắp gầy đến không còn gì
- Quyển 1 - Chương 28: Không có khả năng, sao hắn lại xuất hiện ở đây!
- Quyển 1 - Chương 29: Động tác vừa rồi của nàng có ý gì?
- Quyển 1 - Chương 30: Lao ra
- Quyển 1 - Chương 31: Liêu Đình Nhạn: Đây là, ta lại thăng cấp?
- Quyển 1 - Chương 32: Chuyện xưa xong
- Quyển 2 - Chương 33: Nam chính nhớ thương bạch nguyệt quang bị đào thải - Nói ngắn gọn, nàng xuyên qua rồi
- Quyển 2 - Chương 34: Tốn Nô
- Quyển 2 - Chương 35: Có gì ăn ngon không?
- Quyển 2 - Chương 36: Ta chắc chắn sẽ bảo hộ nàng thật tốt
- Quyển 2 - Chương 37: Tuyến kịch bản cùng với tuyến tình cảm đều xuất hiện chếch đi
- Quyển 2 - Chương 38: Tình cảm thật sự rất tốt, vừa mới thành thân a?
- Quyển 2 - Chương 39: Lòng ta có nàng, muốn bảo hộ nàng
- Quyển 2 - Chương 40: Vậy chúng ta cùng chung mộng đẹp
- Quyển 2 - Chương 41: Không ngờ rằng, ngươi lại vi tình mà có một ngày này
- Quyển 2 - Chương 42: Chỉ cần nàng không rời đi, ta có thể vì nàng làm bất kì điều gì
- Quyển 2 - Chương 43: Nếu có một ngày ngươi hiểu, thì đã không còn là "Tốn Nô"...
- Quyển 2 - Chương 44: Không biết bây giờ Tốn Nô của nàng có ổn không
- Quyển 2 - Chương 45: Thúc phụ, ta muốn tự mình đi Đông thành xin thuốc
- Quyển 2 - Chương 46: Vị mĩ nhân này tựa như hoa lê trên cành
- Quyển 2 - Chương 47: Không hề biết từng có một người đứng bên cạnh
- Quyển 2 - Chương 48: Ta là Đường Lê, không lừa chàng
- Quyển 2 - Chương 49: Chuyện lúng túng này
- Quyển 2 - Chương 50: Đao khách sẽ không béo
- Quyển 2 - Chương 51: Đơn giản mà nói, chính là huynh cần trị liệu, thực liệu là được
- Quyển 2 - Chương 52: Chuyện xưa xong
- Quyển 3 - Chương 53: Bạch Lăng: Đại huynh đệ, ngươi thật là một người tốt - Lục Lâm Sinh
- Quyển 3 - Chương 54: Đêm hôm ấy, hắn lặng yên không một tiếng động chết đi
- Quyển 3 - Chương 55: Vậy các người còn nhận đệ tử không?
- Quyển 3 - Chương 56: Ta cảm thấy rèn sắt không tệ
- Quyển 3 - Chương 57: Yếu đến đáng thương
- Quyển 3 - Chương 58: Kết nối thành công, nhân cách bên trong thức tỉnh thành công
- Quyển 3 - Chương 59: Ta biết bay
- Quyển 3 - Chương 60: Ta… là Lục… Lâm Sinh…
- Quyển 3 - Chương 61: Nôn ---
- Quyển 3 - Chương 62: Yêu quái này thật ngoan nha
- Quyển 3 - Chương 63: Ta biết hắn
- Quyển 3 - Chương 64: Có phải ngươi vừa ăn cái gì không
- Quyển 3 - Chương 65: Những cái này cũng tặng cho ngươi, cái màu vàng càng đẹp
- Quyển 3 - Chương 66: Tốt, chúc ngươi thuận lợi
- Quyển 3 - Chương 67: Không có gì long tộc không dám làm
- Quyển 3 - Chương 68: Ngươi bọc lấy ta là có ý gì
- Quyển 3 - Chương 69: Oành oành
- Quyển 3 - Chương 70: Ừ, ta có chút đói
- Quyển 3 - Chương 71: Bây giờ ta có một ý tưởng
- Quyển 3 - Chương 72: Ngươi thấy ta đập đập thì chớ đến
- Quyển 3 - Chương 73: A a a ——
- Quyển 3 - Chương 74: Tìm kiếm thất bại, không thể tìm được ngọn nguồn dị biến
- Quyển 3 - Chương 75: Hỏng thì gõ gõ, gõ hai lần là có thể tốt rồi
- Quyển 3 - Chương 76: Ta và hắn hoàn toàn không giống nhau, hắn cũng xem như là ta sao?
- Quyển 3 - Chương 77: Lão vỏ sò nhìn không nổi, vỏ sò khép lại, tự bế
- Quyển 3 - Chương 78: Xin ngài yên tâm
- Quyển 3 - Chương 79: Chuyện xưa thứ 3 xong
- Quyển 4 - Chương 80: Khương Vũ Triều: Ca ca yên tâm bay, fan độc vĩnh viễn đi theo- Vương gia bá đạo – Phế phi đặc công
- Quyển 4 - Chương 81: Nếu thân thể có bệnh, không thể giấu bệnh sợ thầy thuốc
- Quyển 4 - Chương 82: Muội muội, muội nhìn cái lá tùng này
- Quyển 4 - Chương 83: Muội muội, muội nhìn con chó này
- Quyển 4 - Chương 84: Thiếu Nguyên lão công?!
- Quyển 4 - Chương 85: Sao giống cẩu nam nữ hò hẹn dưới ánh trăng như thế?
- Quyển 4 - Chương 86: Muốn mua cho hắn thật nhiều trang phục quần áo đẹp mắt
- Quyển 4 - Chương 87: Dám đoạt người với Vương gia nhà chúng ta, muốn chết
- Quyển 4 - Chương 88: Dục vương vẫn nên nói năng cẩn thận cho thỏa đáng
- Quyển 4 - Chương 89: Trời ạ, đây là Idol thần tiên gì
- Quyển 4 - Chương 90: Em làm là được, để em
- Quyển 4 - Chương 91: Nhớ ra rồi, Sinh Khương Lão Tửu
- Quyển 4 - Chương 92: Vậy ta đây cũng xuống tham gia
- Quyển 4 - Chương 93: Không xong, Thuần Hi quận chúa xảy ra chuyện rồi
- Quyển 4 - Chương 94: Ngọc Lăng vương tức giận
- Quyển 4 - Chương 95: Cho em thêm thời gian mười giây đồng hồ để bình tĩnh
- Quyển 4 - Chương 96: Ừ, một ngày cũng không chờ nổi
- Quyển 4 - Chương 97: Nhìn ca ca đây trí thông minh có vẻ giảm xuống, đáng yêu đến thế nào a
- Quyển 4 - Chương 98: Danh nghĩa là vương phi, thật ra là trợ lý
- Quyển 4 - Chương 99: Lại bắt đầu suy nghĩ phương pháp chia rẽ hai người
- Quyển 4 - Chương 100: Nào có vợ chồng như vậy
- Quyển 4 - Chương 101: Chuẩn bị nghênh đón trận chiến mới
- Quyển 4 - Chương 102: Quả thật là một đôi trời sinh a
- Quyển 4 - Chương 103: Tôi bị bệnh, sức chống cự không cao
- Quyển 4 - Chương 104: Không phải anh ấy ngủ thiếp đi
- Quyển 4 - Chương 105: Ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, lầu cao san sát
- Quyển 4 - Chương 106: Chuyện xưa thứ 4 xong
- Quyển 5 - Chương 107: Bảo bối thiên tài, mummy mang bầu chạy
- Quyển 5 - Chương 108: Là con trai siêu nhân của mẹ, con có thể mua quần da không?
- Quyển 5 - Chương 109: Buông váy xuống, lại là tiểu thư khuê các đoan trang
- Quyển 5 - Chương 110: Buông váy xuống, lại là tiểu thư khuê các đoan trang
- Quyển 5 - Chương 111: Trời giá rét, nên để Ngụy thị phá sản
- Quyển 5 - Chương 112: Tôi còn muốn hai chai bia ướp lạnh
- Quyển 5 - Chương 113: Tương lai của hai mẹ con chúng tôi đều giao vào tay anh, lão bản
- Quyển 5 - Chương 114: Ba ba còn thiếu con gái nuôi sao?
- Quyển 5 - Chương 115: Tôi cũng muốn tặng anh lễ vật
- Quyển 5 - Chương 116: Bé trai không thể mặc váy sao?
- Quyển 5 - Chương 117: Ban ngày ban mặt cướp người, thế này còn chịu nổi sao?
- Quyển 5 - Chương 118: Đúng, tôi muốn cô yêu tôi
- Quyển 5 - Chương 119: Cô bạn, cô ổn chứ, còn nhớ tôi là nam hay nữ không
- Quyển 5 - Chương 120: Không được nhúc nhích! Làm cái gì?
- Quyển 5 - Chương 121: Đang trên đường chạy tới
- Quyển 5 - Chương 122: Chúng ta theo ở phía sau, chờ bọn họ bị lạc lại nói
- Quyển 5 - Chương 123: Cái này của ai?
- Quyển 5 - Chương 124: Đây là thứ yêu ma quỷ quái gì?
- Quyển 5 - Chương 125: Trong ba tháng tới cô sẽ kết hôn
- Quyển 5 - Chương 126: Phát xong rồi kéo đen hắn
- Quyển 5 - Chương 127: Chuyện xưa thứ 5 xong
- Quyển 6 - Chương 128: Ân Như Hứa: Huynh chính là chân hương - Nếu phiền phức, ta liền đuổi nàng đi chăn cừu!
- Quyển 6 - Chương 129: Rốt cục nàng có thể cùng hắn nhìn về một phía
- Quyển 6 - Chương 130: Công chúa, nàng có muốn đi xem sói không?
- Quyển 6 - Chương 131: Ta đã thích, có gì không thể làm
- Quyển 6 - Chương 132: Nhân vật nữ chính từ đầu nên thuộc về hắn
- Quyển 6 - Chương 133: Đóa hoa chân chính nở rực rỡ ở nơi sơn dã
- Quyển 6 - Chương 134: Hắn không thay đổi, là một chuyện làm cho nàng tan nát cõi lòng nhất
- Quyển 6 - Chương 135: Thương đội mà thôi, ta muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu
- Quyển 6 - Chương 136: Lang Thần trên Tuyết sơn sẽ bảo hộ con trai của Lang Thần
- Quyển 6 - Chương 137: Đó là một nơi xinh đẹp lại tàn khốc
- Quyển 6 - Chương 138: Ha ha ha ha nàng quả thực như con chuột lười!
- Quyển 6 - Chương 139: Hoặc là một đám mây
- Quyển 6 - Chương 140: Người nào làm nàng sợ hãi như thế?
- Quyển 6 - Chương 141: Thế nào, đếm rõ ràng bao nhiêu con dê sao?
- Quyển 6 - Chương 142: Bọn họ muốn di chuyển đi một nơi khác
- Quyển 6 - Chương 143: Ngủ bên cạnh chàng càng an tâm
- Quyển 6 - Chương 144: Nói không chừng có gấu ở gần đây
- Quyển 6 - Chương 145: Ai nói ta mất đi khí vận của thế giới thì cũng chỉ có thể thất bại?
- Quyển 6 - Chương 146: Đã hơn tám năm trôi qua
- Quyển 6 - Chương 147: Bỗng Nhiên Có Chút Nhớ Chàng
- Quyển 6 - Chương 148: Chuyện Xưa Thứ 6 Xong
- Quyển 6 - Chương 149: Từ Bây Giờ Gọi Là Tân Tiểu Lộ
- Quyển 7 - Chương 150: Có một túm tóc màu đen bị đào ra từ trong đất bùn
- Quyển 7 - Chương 151: Học sinh tiểu học là phải làm bài tập
- Quyển 7 - Chương 152: Có phải các bạn đang khi dễ người khác không?
- Quyển 7 - Chương 153: Tiểu ca ca sữa bò
- Quyển 7 - Chương 154: Cái gì mà học sinh chuyển trường, liên quan quỷ gì đến nàng
- Quyển 7 - Chương 155: Uống hồng trà sữa đá, xem phim kinh dị
- Quyển 7 - Chương 156: Xin hỏi loại ca ca này nhận ở đâu? Trường học phát đồng loạt sao?
- Quyển 7 - Chương 157: Vậy đại khái chính là phiền não tuổi dậy thì đi
- Quyển 7 - Chương 158: Không thể yêu sớm
- Quyển 7 - Chương 159: Nàng thậm chí cũng không phải là người
- Quyển 7 - Chương 160: Ai cũng không thể miễn cưỡng nàng
- Quyển 7 - Chương 161: Anh có thể xếp hàng trước nhất không?
- Quyển 7 - Chương 162: Còn có ánh nắng đặc biệt xán lạn
- Quyển 7 - Chương 163: Cái này, vị sữa bò
- Quyển 7 - Chương 164: Nhìn đáng thương lại đáng yêu
- Quyển 7 - Chương 165: Khuyết điểm duy nhất chính là quá thích học tập
- Quyển 7 - Chương 166: Bây giờ rất muốn đi trường học, gấp không chờ nổi muốn đi
- Quyển 7 - Chương 167: Mặt trời hoàn toàn lặn hẳn, trời tối
- Quyển 7 - Chương 168: Đây là một giấc mộng mà thôi
- Quyển 7 - Chương 169: Anh sẽ mang em rời khỏi nơi này
- Quyển 7 - Chương 170: Trở lại nhân gian
- Quyển 7 - Chương 171: Chuyện xưa thứ 7 xong
- Quyển 8 - Chương 172: Liễu Thanh Bích
- Quyển 8 - Chương 173: Trên thế giới này, có một hắn là đủ rồi
- Quyển 8 - Chương 174: Thiếu
- Quyển 8 - Chương 175: Đến lúc đó, giờ chết của ngươi cũng tới rồi
- Quyển 8 - Chương 176: Ngậm miệng, biến mất
- Quyển 8 - Chương 177: Thế giới ban đầu kết thúc
- Quyển 8 - Chương 178: Bởi vì hắn đã không phải là nam nhân
- Quyển 8 - Chương 179: Giết người
- Quyển 8 - Chương 180: Cầu hôn
- Quyển 8 - Chương 181: Cách cái chết không xa
- Quyển 8 - Chương 182: Đồ Vật càng xinh đẹp thì càng có độc
- Quyển 8 - Chương 183: Quăng người xuống một thế giới
- Quyển 8 - Chương 184: Hắn cười ha ha rời đi
- Quyển 8 - Chương 185: Chính văn hoàn
- Quyển 9 - Chương 186: Toàn bộ nữ chính 1
- Quyển 9 - Chương 187: Toàn bộ nữ chính 2
- Quyển 9 - Chương 188: Toàn bộ nữ chính 3
- Quyển 9 - Chương 189: Toàn bộ nữ chính 4
- Quyển 9 - Chương 190: Toàn bộ nữ chính 5
- Quyển 9 - Chương 191: Đường Lê – Tốn Nô (hiện đại)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Quyển 2 - Chương 34: Tốn Nô
Bốn phía đều là một mảnh hoang vu xám trắng, mà người kia toàn thân đều là màu đen nặng nề, phảng phất như ánh sáng không soi vào được.
Đường Lê sửng sốt, không chút suy nghĩ chạy sang bên đó, thi cốt phế tích dưới chân phát ra tiếng lao xao, sụp xuống từng mảnh nhỏ, nàng trượt xuống dốc, đi tới bên người kia.
Mấy con chim ăn xác đậu ở gần đó, định đi mổ thịt tươi, Đường Lê vội vàng vung tay đuổi chúng nó đi. Còn chưa thấy rõ người này đến tột cùng lớn lên thế nào, nàng đã ngửi thấy một mùi máu tươi nồng đậm, thân thể này có rất nhiều vết thương, đầy người máu tươi, nhiễm hồng đống xương trắng dưới thân, trên đôi tay cũng đều huyết nhục mơ hồ, tất cả đều là vết máu.
Cho dù vết thương chồng chất như vậy, trong tay hắn vẫn nắm chặt một thanh trường đao. Thân đao thẳng tắp, cán dài đen nhánh, đồng dạng bị tẩm trong máu.
Bởi vì nhìn quá mức thảm thiết, Đường Lê theo bản năng ngừng thở, vươn tay, cản thận lật người đó lên. hắn vốn ngã trên mặt đất, tóc đen tán loạn che khuất mặt, Đường Lê lật hắn lên, muốn thử xem hắn còn thở hay không.
Tóc đen chảy xuống, lộ ra gương mặt thanh niên rất đẹp, mày dài mũi cao, lông mi phá lệ rất dài, đôi mắt nhắm cùng đôi môi tái nhợt mím chặt làm hắn nhìn qua có loại cảm giác sắc bén mà yếu ớt đầy mâu thuẫn. Tóc của hắn thực đen, trên mặt làn da lại trắng, đen trắng phân biệt rõ ràng càng có vẻ thanh thấu đến cực điểm.
Cơ hồ trong nháy mắt, Đường Lê khẳng định đây là Tốn Nô, thời thiếu nữ, nàng vì nam thần này mà khuynh tâm. hiện giờ nàng đã lớn lên thành thục, mà vị nam thần này sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt, vẫn là hình tượng như lúc ban đầu nhìn thấy trong sách.
Đường Lê cẩn thận thử hô hấp của hắn, lại nghe tim đập, phát hiện hắn tuy rằng bị thương rất nặng nhưng còn sống, tạm thời buông tâm rồi thay hắn lau mồ hôi lạnh.
Nàng không phải bác sĩ, không biết chữa bệnh, tuy rằng trong nguyên tác nữ chủ tựa hồ cũng khônglàm cái gì, chỉ đút chút nước, ban đêm ôm hắn làm ấm thân mình gì đó, Tốn Nô là tự mình tỉnh lại, thậtsự như vậy cũng được?
Đường Lê cuối cùng quyết định tin tưởng lực sinh mệnh ngoan cường của tiểu nam thần —— đúng, năm đó là nam thần, hiện giờ là tiểu nam thần, rốt cuộc hắn nhìn so với tuổi nàng trong thực tế còn nhỏ hơn.
Tốn Nô trước sau không tỉnh lại, mắt thấy bóng đêm thâm trầm, bốn phía bắt đầu lạnh, Đường Lê ở chung quanh bận bận rộn rộn thu thập một ít gỗ vụn, vải rách linh tinh có thể đốt cháy, đốt lên đống lửa.
Từ bên hông móc ra mồi lửa, thật vất vả đốt lửa, nhưng gió quá lớn thổi ngọn lửa nhảy không ngừng. Nàng nhìn xuống Tốn Nô còn đang hôn mê không hề phản ứng, đứng dậy lại bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Đường Lê thực may mắn tìm được một miếng vải lớn còn chưa hư hỏng, nhìn qua như là vải lều chắc chắn bị nàng lôi ra từ trong đống bạch cốt, dùng trủy thủ nhỏ móc từ trong tay áo sửa sang lại miếng vải, cuốn thành một cái bao. Trừ cái đó ra, nàng còn thu thập một ít đồ vật dùng được, nửa kéo nửa ôm trở lại bên đống lửa, chọn tốt vị trí, làm cái lều nhỏ giản dị có thể chắn gió, tuy rằng vẫn lọt chút gió, nhưng so với vừa rồi tốt hơn nhiều.
Đống lửa dần dần đốt lên, Đường Lê sờ sờ tay Tốn Nô, phát hiện tay hắn lạnh lẽo, vì thế dịch lại gần đống lửa hơn, cũng cẩn thận nâng đầu của hắn và nửa người trên lên, dịch đến trong ngực mình, cuối cùng dùng áo ngoài quấn lên hai người.
Cảm giác ôm một người xa lạ thật kì quái, nhưng ngẫm lại đây là người mình yêu thích thương tiếc từ thời thiếu nữ, cảm giác không được tự nhiên kia liền biến thành một loại vi diệu kích động như nằm mơ nói không nên lời.
Làm xong hết thảy, Đường Lê chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, mới cảm giác mình eo đau lưng đau.
Bởi vì phải chiếu cố người, nàng đã không rảnh lo lắng đến một mảnh thi cốt đầy sợ hãi lúc ban đầu. Con người nàng vốn có thuộc tính mẹ già thích nhọc lòng, thích chiếu cố người khác, cho nên từ nhỏđến lớn, bằng hữu ỷ lại nàng rất nhiều. Năm đó nàng học đại học, làm trường phòng ngủ, học kỳ đầu tiên qua đi, trừ nàng, những người còn lại tất cả đều được nàng nuôi béo hơn mười cân, tất cả mọi người đều gọi nàng là tay dưỡng heo thiện nghệ, hoặc trực tiếp nói đùa gọi nàng là mẹ.
Vì càng dễ chiếu cố một đám lười biếng, theo thói quen nàng mang trên người rất nhiều vật nhỏ, có thể nói là túi bách bảo, cái thói quen này bảo trì tới bây giờ, cho nên hiện tại trên người nàng không chỉ có mồi lửa trủy thủ, thậm chí trong túi còn có hơn mười gói gia vị, mấy miếng đường lấy trong bếp, túi tay áo còn có khăn lụa, dây cột tóc, lược cùng với bạc vụn và đồ vụn vặt.
Thời khắc đều chuẩn bị thực đầy đủ.
Lúc sáng sớm, Đường Lê tỉnh lại, một đêm này nàng chỉ thoáng chợp mắt một lát vào lúc sắp hừng đông, còn nửa mộng nửa tỉnh, trong mộng đại khái là mẹ nàng đang thúc giục kết hôn, về sau cũng nghe không rõ thanh âm mẹ nàng tức giận đến mắng nàng.
Thất thần trong chốc lát, Đường Lê cúi đầu nhìn về phía Tốn Nô, hắn chưa tỉnh, vẫn cứ nhắm mắt, bất quá thân thể so với ngày hôm qua ấm áp hơn.
Đống lửa đã tắt, hong lửa cả đêm, yết hầu khô rát, thấy trên môi Tốn Nô khô khốc bong da, Đường Lê sớm đã đoán trước móc khăn ra, cầm lấy cái nắp hộp điểm tâm lộn ngược bên cạnh, chấm sương sớm ở trên nhuận nhuận môi cho hắn.
Đáng tiếc, chung quanh không thấy có nguồn nước.
Mới vừa thu khăn lại, Đường Lê chợt đối diện cùng một đôi mắt đen nhánh. Tốn Nô không biết mở mắt khi nào, đang lẳng lặng nhìn nàng.
Đôi mắt và tóc hắn đều giống nhau, bởi vì quá thuần túy, có vẻ vô cùng sạch sẽ, ánh mắt nhìn nàng càng bình tĩnh, không có nghi hoặc cũng không có sát khí, không quá phù hợp với thân phận đệ nhất sát thủ của hắn.
Nhưng Đường Lê biết, trong nguyên tác, Tốn Nô chính là một người thuần túy. Khi còn bé bởi vì nhà nghèo và nạn đói hắn bị thân nhân vứt bỏ, sư phụ nhặt hắn về, dạy hắn giết người, cho hắn ăn, dù sau đó hắn đã trở thành thiên hạ đệ nhất sát thủ, dù sư phụ đã chết, hắn vẫn ở lại tổ chức. Nhân sinh của hắn chỉ có một việc giết người này, cho đến khi gặp được nữ chủ, hắn mới hiểu được vũ khí trong tay trừ giết người, còn có thể bảo hộ người.
Cứ như vậy thoáng vừa thất thần, Đường Lê phát hiện đôi mắt Tốn Nô lại nhắm lại, không phát mộttiếng từ cổ họng mà lần thứ hai hôn mê đi.
Đường Lê nhìn Tốn Nô hôn mê ở trong lòng ngực, đập đập ngực, rốt cuộc hiểu rõ mấy bằng hữu truy tinh vì sao gọi idol của mình là “Con trai”, rồi “anh trai”, ngẫu nhiên còn gọi là “Bố già”, rõ ràng đều là một người.
Lúc Tốn Nô không mở mắt, Đường Lê cảm thấy tiểu khả ái này thật là chọc người thương tiếc, muốn chiếu cố hắn như chiếu cố hài tử, nhưng vừa rồi hắn tỉnh lại đối diện với nàng, trong nháy mắt Đường Lê phát hiện mình phải gọi hắn là bố già, chưa ra tiếng khí tràng đã cực mạnh!
Bố già sát thủ vừa nhắm mắt, lại biến thành tiểu khả ái. Đường Lê chuyển đầu hắn từ trên đùi mình xuống dưới, để hắn nằm thoải mái hơn, sau đó đứng dậy ôm hộp điểm tâm đi tìm nguồn nước. Nhưng mà tìm một vòng chung quanh, nàng cũng không phát hiện nguồn nước, thật ra bầu trời tụ tập mây đen, giống như sắp mưa.
Đường Lê chạy về, phá đi cái lều chắn gió giản dị ngày hôm qua vội vàng làm ra, một lần nữa làm thứ có thể che mưa, lại tìm được mấy đồ vật như mũ giáp, xếp một loạt chuẩn bị hứng nước. Vốn dĩ nếu không tìm được mấy thứ này, nàng đã chuẩn bị dùng xương sọ để hứng, nếu thật dùng sọ đựng nước, nàng cảm thấy mình có khả năng sẽ uống không vào.
Các thứ khác có thể đốt như vải vụn, gỗ khô, cột cờ hỏng vân vân, nàng cũng góp nhặt không ít, suốt một ngày, chứng thu thập phát tác, Đường Lê tựa như con ong mật nhỏ cần lao bận tới bận lui, cũng không phát hiện lúc này Tốn Nô đã tỉnh lại rất nhiều lần, nằm ở kia nhìn nàng.
Trong tiếng sấm chớp, nước mưa rơi xuống. Đường Lê ôm được trong ngực hai cái mũ giáp mới tìm ra, chạy về lều tránh mưa, ngồi xổm xuống lau tay sạch sẽ, vỗ vỗ bụi trên người, lại lần nữa ngồi vào vị trí ngày hôm qua. Nàng nâng đầu Tốn Nô lên, gối lên đùi mình.
Nước mưa tí tách, dọc theo lều chảy xuống, cũng rơi vào bên trong những mũ giáp đó. Đường Lê đợi chốc lát, dùng hộp điểm tâm lấy chút nước, bưng lên uống hai ngụm, cuối cùng giảm bớt khát khô.
Nàng còn muốn đút cho Tốn Nô chút nước, nhưng người chưa tỉnh, nàng không có cách nào. đang nghĩ biện pháp, Tốn Nô tỉnh lại.
“Huynh tỉnh, muốn uống nước sao?” Đường Lê lộ ra tươi cười.
Tốn Nô không cự tuyệt, từ tay nàng uống xong nước, lại quay đầu nhìn nàng.
Đường Lê thấy hắn có thể uống nước đã thấy thực cảm động, thấy hắn nhìn mình, liền tự giới thiệu: “Ta là Đường Lê, là người vào nhầm nơi này, huynh thì sao?”
Tốn Nô há mồm, nói hai chữ, “Tốn Nô.”
Thanh âm hắn đặc thù, mang theo một loại âm sắc khàn khàn. Đường Lê nhớ rõ giống trong sách nóikhi còn bé hắn bị thương cổ họng, sau đó trải qua trị liệu vẫn không hoàn toàn chữa khỏi, cho nên thanh âm hắn so với người bình thường càng trầm thấp khàn khàn hơn, trong nguyên tác hắn cũng không thích nói chuyện.
Đột nhiên nghe thấy thanh âm này, Đường Lê chỉ cảm thấy giống như bị người ta sờ từ gáy một đường đến xương cùng, có cảm giác đỉnh đầu tê rần.
Tiểu nam thần mối tình đầu sao lại có thanh âm đặc thù như vậy, dễ nghe như vậy? Đường Lê muốn nghe hắn nói thêm mấy câu, không khỏi trông mong tìm đề tài hỏi: “Là hai chữ nào a?”
Tốn Nô như cũ dùng thanh âm khàn khàn kia trả lời nàng, “Tốn là quẻ tốn trong Bát quái, Nô là từ nữ nô.”
Đường Lê nghe mà sắp say, đôi mắt lóe sáng, “Vậy Tốn Nô, huynh có đói bụng không, có muốn ăn gì không? Ta chỗ này còn mấy khối điểm tâm.”
Tốn Nô không có tinh thần, một lát sau lại nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc hắn ngủ thực an tĩnh, hơi thở bằng phẳng, Đường Lê chống đầu nhìn hắn, không được bao lâu trong tiếng mưa rơi, khắc chế không được buồn ngủ, đầu nghiêng một chút cũng đã ngủ.
Tốn Nô tỉnh lại ở trong ngực nàng, nàng còn đang ngủ, tóc bên má rũ ở bên má Tốn Nô. Tốn Nô khôngbiết nữ tử này có thân phận gì, nhưng hắn không cảm giác thấy nàng có ác ý, cho nên không có quá nhiều phản ứng đối với việc nàng tiếp cận hắn.
Thân thể bị thương quá nặng, hắn cố hết sức nâng tay phải lên, nhìn thấy vết máu phía trên được chà lau sạch sẽ, còn dùng một miếng khăn băng bó cẩn thận, trường đao của hắn đặt ở trong tầm tay, ngón tay vừa động là có thể sờ tới.
hắn đầu tiên là động động ngón tay, chạm chạm thân đao, rồi sau đó chần chờ, chậm rãi giơ tay chạm vào gò má nữ tử đang ôm mình, nhẹ nhàng chạm vào một chút liền buông tay xuống.
Cảm nhận được độ ấm nơi đầu ngón tay chạm vào, hắn không khỏi nghĩ, đây là một người tồn tại chân thật.
Ước chừng mấy ngày trước, Tốn Nô cho rằng mình sẽ chết ở chỗ này, giống như rất nhiều thi thể nơi đây, cuối cùng biến thành bạch cốt vô danh. hắn không nghĩ tới sẽ có người cứu mình, bởi vì hắn khôngcó thân nhân cũng không có bằng hữu, cho nên sẽ không có ai tới cứu hắn. Như vậy cũng không có gì không tốt, hắn từng giết rất nhiều người, bắt đầu từ lúc sư phụ dạy hắn giết người đầu tiên, hắn đãbiết, có một ngày mình cũng sẽ bị người ta giết chết như vậy.
Sư phụ đã nói, người như bọn họ, sẽ không có kết cục tốt, có lẽ nấm mồ cũng không có.
hắn có thể cảm thấy thân thể mình dần dần lạnh băng, ngửi được khí vị tử vong. Nhưng mà, đột nhiên, hương vị đó đã bị một loại hương vị khác thay thế, đó là một loại mùi hương trên thân thể người, sạch sẽ lại mềm mại, rất gần hắn, bao vây lấy hắn, thân thể cũng chậm rãi trở nên ấm áp. Lần thứ hai tỉnh lại, hắn nhìn thấy sáng sớm dương quang, còn thấy được ở đây trong ánh mặt trời mơ hồ có một nữ tử, hoảng hốt như là một giấc mộng, nháy mắt biến mất trong bóng tối.
Tốn Nô muốn nhìn rõ người này có bộ dáng gì, hắn đã tỉnh lại rất nhiều lần, đều nhìn thấy một bóng hình đang bận rộn chung quanh, tuy rằng vẫn không thấy rõ dáng vẻ nàng, nhưng mỗi lần hắn mở mắt, người này đều ở đây.
Lúc nàng dò hỏi tên của hắn, tươi cười thực ôn nhu, cái loại biểu tình này làm Tốn Nô nghĩ đến bông hoa mềm mại lại thơm ngọt, là tồn tại hoàn toàn bất đồng với hắn.
hắn bỗng nhiên nhớ tới hai năm trước chính mình phụng mệnh đi giết một người, trong viện của người nọ có một gốc cây lê trắng, dưới ánh trăng hoa nở rất đẹp mắt. Bọn họ ở trong viện triền đấu mấy chiêu, cuối cùng hắn một đao chém xuống đầu người nọ lăn dưới gốc cây hoa lê trắng, máu tươi phun tung toé lên cây, nhiễm hồng một cành hoa lê. Lúc ấy hắn nhìn cành hoa lê đó, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cỗ áy náy.
hắn chưa bao giờ áy náy với những cuộc đời chết ở trong tay mình, một khắc đó lại cảm thấy mình không nên làm máu bắn lên nơi sạch sẽ thuần trắng như vậy.
Đường Lê sửng sốt, không chút suy nghĩ chạy sang bên đó, thi cốt phế tích dưới chân phát ra tiếng lao xao, sụp xuống từng mảnh nhỏ, nàng trượt xuống dốc, đi tới bên người kia.
Mấy con chim ăn xác đậu ở gần đó, định đi mổ thịt tươi, Đường Lê vội vàng vung tay đuổi chúng nó đi. Còn chưa thấy rõ người này đến tột cùng lớn lên thế nào, nàng đã ngửi thấy một mùi máu tươi nồng đậm, thân thể này có rất nhiều vết thương, đầy người máu tươi, nhiễm hồng đống xương trắng dưới thân, trên đôi tay cũng đều huyết nhục mơ hồ, tất cả đều là vết máu.
Cho dù vết thương chồng chất như vậy, trong tay hắn vẫn nắm chặt một thanh trường đao. Thân đao thẳng tắp, cán dài đen nhánh, đồng dạng bị tẩm trong máu.
Bởi vì nhìn quá mức thảm thiết, Đường Lê theo bản năng ngừng thở, vươn tay, cản thận lật người đó lên. hắn vốn ngã trên mặt đất, tóc đen tán loạn che khuất mặt, Đường Lê lật hắn lên, muốn thử xem hắn còn thở hay không.
Tóc đen chảy xuống, lộ ra gương mặt thanh niên rất đẹp, mày dài mũi cao, lông mi phá lệ rất dài, đôi mắt nhắm cùng đôi môi tái nhợt mím chặt làm hắn nhìn qua có loại cảm giác sắc bén mà yếu ớt đầy mâu thuẫn. Tóc của hắn thực đen, trên mặt làn da lại trắng, đen trắng phân biệt rõ ràng càng có vẻ thanh thấu đến cực điểm.
Cơ hồ trong nháy mắt, Đường Lê khẳng định đây là Tốn Nô, thời thiếu nữ, nàng vì nam thần này mà khuynh tâm. hiện giờ nàng đã lớn lên thành thục, mà vị nam thần này sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt, vẫn là hình tượng như lúc ban đầu nhìn thấy trong sách.
Đường Lê cẩn thận thử hô hấp của hắn, lại nghe tim đập, phát hiện hắn tuy rằng bị thương rất nặng nhưng còn sống, tạm thời buông tâm rồi thay hắn lau mồ hôi lạnh.
Nàng không phải bác sĩ, không biết chữa bệnh, tuy rằng trong nguyên tác nữ chủ tựa hồ cũng khônglàm cái gì, chỉ đút chút nước, ban đêm ôm hắn làm ấm thân mình gì đó, Tốn Nô là tự mình tỉnh lại, thậtsự như vậy cũng được?
Đường Lê cuối cùng quyết định tin tưởng lực sinh mệnh ngoan cường của tiểu nam thần —— đúng, năm đó là nam thần, hiện giờ là tiểu nam thần, rốt cuộc hắn nhìn so với tuổi nàng trong thực tế còn nhỏ hơn.
Tốn Nô trước sau không tỉnh lại, mắt thấy bóng đêm thâm trầm, bốn phía bắt đầu lạnh, Đường Lê ở chung quanh bận bận rộn rộn thu thập một ít gỗ vụn, vải rách linh tinh có thể đốt cháy, đốt lên đống lửa.
Từ bên hông móc ra mồi lửa, thật vất vả đốt lửa, nhưng gió quá lớn thổi ngọn lửa nhảy không ngừng. Nàng nhìn xuống Tốn Nô còn đang hôn mê không hề phản ứng, đứng dậy lại bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Đường Lê thực may mắn tìm được một miếng vải lớn còn chưa hư hỏng, nhìn qua như là vải lều chắc chắn bị nàng lôi ra từ trong đống bạch cốt, dùng trủy thủ nhỏ móc từ trong tay áo sửa sang lại miếng vải, cuốn thành một cái bao. Trừ cái đó ra, nàng còn thu thập một ít đồ vật dùng được, nửa kéo nửa ôm trở lại bên đống lửa, chọn tốt vị trí, làm cái lều nhỏ giản dị có thể chắn gió, tuy rằng vẫn lọt chút gió, nhưng so với vừa rồi tốt hơn nhiều.
Đống lửa dần dần đốt lên, Đường Lê sờ sờ tay Tốn Nô, phát hiện tay hắn lạnh lẽo, vì thế dịch lại gần đống lửa hơn, cũng cẩn thận nâng đầu của hắn và nửa người trên lên, dịch đến trong ngực mình, cuối cùng dùng áo ngoài quấn lên hai người.
Cảm giác ôm một người xa lạ thật kì quái, nhưng ngẫm lại đây là người mình yêu thích thương tiếc từ thời thiếu nữ, cảm giác không được tự nhiên kia liền biến thành một loại vi diệu kích động như nằm mơ nói không nên lời.
Làm xong hết thảy, Đường Lê chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, mới cảm giác mình eo đau lưng đau.
Bởi vì phải chiếu cố người, nàng đã không rảnh lo lắng đến một mảnh thi cốt đầy sợ hãi lúc ban đầu. Con người nàng vốn có thuộc tính mẹ già thích nhọc lòng, thích chiếu cố người khác, cho nên từ nhỏđến lớn, bằng hữu ỷ lại nàng rất nhiều. Năm đó nàng học đại học, làm trường phòng ngủ, học kỳ đầu tiên qua đi, trừ nàng, những người còn lại tất cả đều được nàng nuôi béo hơn mười cân, tất cả mọi người đều gọi nàng là tay dưỡng heo thiện nghệ, hoặc trực tiếp nói đùa gọi nàng là mẹ.
Vì càng dễ chiếu cố một đám lười biếng, theo thói quen nàng mang trên người rất nhiều vật nhỏ, có thể nói là túi bách bảo, cái thói quen này bảo trì tới bây giờ, cho nên hiện tại trên người nàng không chỉ có mồi lửa trủy thủ, thậm chí trong túi còn có hơn mười gói gia vị, mấy miếng đường lấy trong bếp, túi tay áo còn có khăn lụa, dây cột tóc, lược cùng với bạc vụn và đồ vụn vặt.
Thời khắc đều chuẩn bị thực đầy đủ.
Lúc sáng sớm, Đường Lê tỉnh lại, một đêm này nàng chỉ thoáng chợp mắt một lát vào lúc sắp hừng đông, còn nửa mộng nửa tỉnh, trong mộng đại khái là mẹ nàng đang thúc giục kết hôn, về sau cũng nghe không rõ thanh âm mẹ nàng tức giận đến mắng nàng.
Thất thần trong chốc lát, Đường Lê cúi đầu nhìn về phía Tốn Nô, hắn chưa tỉnh, vẫn cứ nhắm mắt, bất quá thân thể so với ngày hôm qua ấm áp hơn.
Đống lửa đã tắt, hong lửa cả đêm, yết hầu khô rát, thấy trên môi Tốn Nô khô khốc bong da, Đường Lê sớm đã đoán trước móc khăn ra, cầm lấy cái nắp hộp điểm tâm lộn ngược bên cạnh, chấm sương sớm ở trên nhuận nhuận môi cho hắn.
Đáng tiếc, chung quanh không thấy có nguồn nước.
Mới vừa thu khăn lại, Đường Lê chợt đối diện cùng một đôi mắt đen nhánh. Tốn Nô không biết mở mắt khi nào, đang lẳng lặng nhìn nàng.
Đôi mắt và tóc hắn đều giống nhau, bởi vì quá thuần túy, có vẻ vô cùng sạch sẽ, ánh mắt nhìn nàng càng bình tĩnh, không có nghi hoặc cũng không có sát khí, không quá phù hợp với thân phận đệ nhất sát thủ của hắn.
Nhưng Đường Lê biết, trong nguyên tác, Tốn Nô chính là một người thuần túy. Khi còn bé bởi vì nhà nghèo và nạn đói hắn bị thân nhân vứt bỏ, sư phụ nhặt hắn về, dạy hắn giết người, cho hắn ăn, dù sau đó hắn đã trở thành thiên hạ đệ nhất sát thủ, dù sư phụ đã chết, hắn vẫn ở lại tổ chức. Nhân sinh của hắn chỉ có một việc giết người này, cho đến khi gặp được nữ chủ, hắn mới hiểu được vũ khí trong tay trừ giết người, còn có thể bảo hộ người.
Cứ như vậy thoáng vừa thất thần, Đường Lê phát hiện đôi mắt Tốn Nô lại nhắm lại, không phát mộttiếng từ cổ họng mà lần thứ hai hôn mê đi.
Đường Lê nhìn Tốn Nô hôn mê ở trong lòng ngực, đập đập ngực, rốt cuộc hiểu rõ mấy bằng hữu truy tinh vì sao gọi idol của mình là “Con trai”, rồi “anh trai”, ngẫu nhiên còn gọi là “Bố già”, rõ ràng đều là một người.
Lúc Tốn Nô không mở mắt, Đường Lê cảm thấy tiểu khả ái này thật là chọc người thương tiếc, muốn chiếu cố hắn như chiếu cố hài tử, nhưng vừa rồi hắn tỉnh lại đối diện với nàng, trong nháy mắt Đường Lê phát hiện mình phải gọi hắn là bố già, chưa ra tiếng khí tràng đã cực mạnh!
Bố già sát thủ vừa nhắm mắt, lại biến thành tiểu khả ái. Đường Lê chuyển đầu hắn từ trên đùi mình xuống dưới, để hắn nằm thoải mái hơn, sau đó đứng dậy ôm hộp điểm tâm đi tìm nguồn nước. Nhưng mà tìm một vòng chung quanh, nàng cũng không phát hiện nguồn nước, thật ra bầu trời tụ tập mây đen, giống như sắp mưa.
Đường Lê chạy về, phá đi cái lều chắn gió giản dị ngày hôm qua vội vàng làm ra, một lần nữa làm thứ có thể che mưa, lại tìm được mấy đồ vật như mũ giáp, xếp một loạt chuẩn bị hứng nước. Vốn dĩ nếu không tìm được mấy thứ này, nàng đã chuẩn bị dùng xương sọ để hứng, nếu thật dùng sọ đựng nước, nàng cảm thấy mình có khả năng sẽ uống không vào.
Các thứ khác có thể đốt như vải vụn, gỗ khô, cột cờ hỏng vân vân, nàng cũng góp nhặt không ít, suốt một ngày, chứng thu thập phát tác, Đường Lê tựa như con ong mật nhỏ cần lao bận tới bận lui, cũng không phát hiện lúc này Tốn Nô đã tỉnh lại rất nhiều lần, nằm ở kia nhìn nàng.
Trong tiếng sấm chớp, nước mưa rơi xuống. Đường Lê ôm được trong ngực hai cái mũ giáp mới tìm ra, chạy về lều tránh mưa, ngồi xổm xuống lau tay sạch sẽ, vỗ vỗ bụi trên người, lại lần nữa ngồi vào vị trí ngày hôm qua. Nàng nâng đầu Tốn Nô lên, gối lên đùi mình.
Nước mưa tí tách, dọc theo lều chảy xuống, cũng rơi vào bên trong những mũ giáp đó. Đường Lê đợi chốc lát, dùng hộp điểm tâm lấy chút nước, bưng lên uống hai ngụm, cuối cùng giảm bớt khát khô.
Nàng còn muốn đút cho Tốn Nô chút nước, nhưng người chưa tỉnh, nàng không có cách nào. đang nghĩ biện pháp, Tốn Nô tỉnh lại.
“Huynh tỉnh, muốn uống nước sao?” Đường Lê lộ ra tươi cười.
Tốn Nô không cự tuyệt, từ tay nàng uống xong nước, lại quay đầu nhìn nàng.
Đường Lê thấy hắn có thể uống nước đã thấy thực cảm động, thấy hắn nhìn mình, liền tự giới thiệu: “Ta là Đường Lê, là người vào nhầm nơi này, huynh thì sao?”
Tốn Nô há mồm, nói hai chữ, “Tốn Nô.”
Thanh âm hắn đặc thù, mang theo một loại âm sắc khàn khàn. Đường Lê nhớ rõ giống trong sách nóikhi còn bé hắn bị thương cổ họng, sau đó trải qua trị liệu vẫn không hoàn toàn chữa khỏi, cho nên thanh âm hắn so với người bình thường càng trầm thấp khàn khàn hơn, trong nguyên tác hắn cũng không thích nói chuyện.
Đột nhiên nghe thấy thanh âm này, Đường Lê chỉ cảm thấy giống như bị người ta sờ từ gáy một đường đến xương cùng, có cảm giác đỉnh đầu tê rần.
Tiểu nam thần mối tình đầu sao lại có thanh âm đặc thù như vậy, dễ nghe như vậy? Đường Lê muốn nghe hắn nói thêm mấy câu, không khỏi trông mong tìm đề tài hỏi: “Là hai chữ nào a?”
Tốn Nô như cũ dùng thanh âm khàn khàn kia trả lời nàng, “Tốn là quẻ tốn trong Bát quái, Nô là từ nữ nô.”
Đường Lê nghe mà sắp say, đôi mắt lóe sáng, “Vậy Tốn Nô, huynh có đói bụng không, có muốn ăn gì không? Ta chỗ này còn mấy khối điểm tâm.”
Tốn Nô không có tinh thần, một lát sau lại nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc hắn ngủ thực an tĩnh, hơi thở bằng phẳng, Đường Lê chống đầu nhìn hắn, không được bao lâu trong tiếng mưa rơi, khắc chế không được buồn ngủ, đầu nghiêng một chút cũng đã ngủ.
Tốn Nô tỉnh lại ở trong ngực nàng, nàng còn đang ngủ, tóc bên má rũ ở bên má Tốn Nô. Tốn Nô khôngbiết nữ tử này có thân phận gì, nhưng hắn không cảm giác thấy nàng có ác ý, cho nên không có quá nhiều phản ứng đối với việc nàng tiếp cận hắn.
Thân thể bị thương quá nặng, hắn cố hết sức nâng tay phải lên, nhìn thấy vết máu phía trên được chà lau sạch sẽ, còn dùng một miếng khăn băng bó cẩn thận, trường đao của hắn đặt ở trong tầm tay, ngón tay vừa động là có thể sờ tới.
hắn đầu tiên là động động ngón tay, chạm chạm thân đao, rồi sau đó chần chờ, chậm rãi giơ tay chạm vào gò má nữ tử đang ôm mình, nhẹ nhàng chạm vào một chút liền buông tay xuống.
Cảm nhận được độ ấm nơi đầu ngón tay chạm vào, hắn không khỏi nghĩ, đây là một người tồn tại chân thật.
Ước chừng mấy ngày trước, Tốn Nô cho rằng mình sẽ chết ở chỗ này, giống như rất nhiều thi thể nơi đây, cuối cùng biến thành bạch cốt vô danh. hắn không nghĩ tới sẽ có người cứu mình, bởi vì hắn khôngcó thân nhân cũng không có bằng hữu, cho nên sẽ không có ai tới cứu hắn. Như vậy cũng không có gì không tốt, hắn từng giết rất nhiều người, bắt đầu từ lúc sư phụ dạy hắn giết người đầu tiên, hắn đãbiết, có một ngày mình cũng sẽ bị người ta giết chết như vậy.
Sư phụ đã nói, người như bọn họ, sẽ không có kết cục tốt, có lẽ nấm mồ cũng không có.
hắn có thể cảm thấy thân thể mình dần dần lạnh băng, ngửi được khí vị tử vong. Nhưng mà, đột nhiên, hương vị đó đã bị một loại hương vị khác thay thế, đó là một loại mùi hương trên thân thể người, sạch sẽ lại mềm mại, rất gần hắn, bao vây lấy hắn, thân thể cũng chậm rãi trở nên ấm áp. Lần thứ hai tỉnh lại, hắn nhìn thấy sáng sớm dương quang, còn thấy được ở đây trong ánh mặt trời mơ hồ có một nữ tử, hoảng hốt như là một giấc mộng, nháy mắt biến mất trong bóng tối.
Tốn Nô muốn nhìn rõ người này có bộ dáng gì, hắn đã tỉnh lại rất nhiều lần, đều nhìn thấy một bóng hình đang bận rộn chung quanh, tuy rằng vẫn không thấy rõ dáng vẻ nàng, nhưng mỗi lần hắn mở mắt, người này đều ở đây.
Lúc nàng dò hỏi tên của hắn, tươi cười thực ôn nhu, cái loại biểu tình này làm Tốn Nô nghĩ đến bông hoa mềm mại lại thơm ngọt, là tồn tại hoàn toàn bất đồng với hắn.
hắn bỗng nhiên nhớ tới hai năm trước chính mình phụng mệnh đi giết một người, trong viện của người nọ có một gốc cây lê trắng, dưới ánh trăng hoa nở rất đẹp mắt. Bọn họ ở trong viện triền đấu mấy chiêu, cuối cùng hắn một đao chém xuống đầu người nọ lăn dưới gốc cây hoa lê trắng, máu tươi phun tung toé lên cây, nhiễm hồng một cành hoa lê. Lúc ấy hắn nhìn cành hoa lê đó, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cỗ áy náy.
hắn chưa bao giờ áy náy với những cuộc đời chết ở trong tay mình, một khắc đó lại cảm thấy mình không nên làm máu bắn lên nơi sạch sẽ thuần trắng như vậy.
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Nam chủ ngước luyến tình thâm bị đào thải - Xin chào nam chính, gặp lại nam chính
- Quyển 1 - Chương 2: Nam phụ điên rồ
- Quyển 1 - Chương 3: Người qua đường Giáp bị mê đảo?
- Quyển 1 - Chương 4: Hắn có bị bệnh không?
- Quyển 1 - Chương 5: Còn đánh giá thấp bệnh tình của hắn
- Quyển 1 - Chương 6: Yếu ớt đáng thương lại bất lực
- Quyển 1 - Chương 7: Kịch bản chính là không có kịch bản
- Quyển 1 - Chương 8: Liêu Đình Nhạn: Bệ hạ thật là xấu
- Quyển 1 - Chương 9: Ban đêm nguy hiểm
- Quyển 1 - Chương 10: Nàng đến chủ động hôn ta
- Quyển 1 - Chương 11: Nam chính nguyên tác: Đây là? ? ?
- Quyển 1 - Chương 12: Bệ hạ, nếu huyết mạch không kéo dài, quốc gia bất ổn a!
- Quyển 1 - Chương 13: Đại thần: Ta cảm thấy Quý phi mang thai
- Quyển 1 - Chương 14: Huyết mạch của bệ hạ, thế nhưng là cấm kỵ. . .
- Quyển 1 - Chương 15: Định luật nghe thấy bí mật nhất định bị người ta phát hiện
- Quyển 1 - Chương 16: A, không phải chỉ là làm nũng sao, nàng cũng biết
- Quyển 1 - Chương 17: Lãnh diệp phiêu dật rải đầy mặt ta
- Quyển 1 - Chương 18: Không nói dối gạt người, ta có chứng sợ độ cao
- Quyển 1 - Chương 19: Thật là một hiện trường liếm cẩu cỡ lớn
- Quyển 1 - Chương 20: Quý phi: Đường cong cứu quốc
- Quyển 1 - Chương 21: Có ta ở đây, cái gì nàng cũng không cần lo lắng
- Quyển 1 - Chương 22: Đều là Quý phi dạy thật tốt a
- Quyển 1 - Chương 23: Trời có mây gió bất trắc
- Quyển 1 - Chương 24: Nhắc nhở, kịch bản đi chếch!
- Quyển 1 - Chương 25: Liêu Đình Nhạn: Ta, Quý phi, đánh trước
- Quyển 1 - Chương 26: Cảm ơn ngươi lộ kịch bản?
- Quyển 1 - Chương 27: Không nhanh mang nàng về, khả năng eo sắp gầy đến không còn gì
- Quyển 1 - Chương 28: Không có khả năng, sao hắn lại xuất hiện ở đây!
- Quyển 1 - Chương 29: Động tác vừa rồi của nàng có ý gì?
- Quyển 1 - Chương 30: Lao ra
- Quyển 1 - Chương 31: Liêu Đình Nhạn: Đây là, ta lại thăng cấp?
- Quyển 1 - Chương 32: Chuyện xưa xong
- Quyển 2 - Chương 33: Nam chính nhớ thương bạch nguyệt quang bị đào thải - Nói ngắn gọn, nàng xuyên qua rồi
- Quyển 2 - Chương 34: Tốn Nô
- Quyển 2 - Chương 35: Có gì ăn ngon không?
- Quyển 2 - Chương 36: Ta chắc chắn sẽ bảo hộ nàng thật tốt
- Quyển 2 - Chương 37: Tuyến kịch bản cùng với tuyến tình cảm đều xuất hiện chếch đi
- Quyển 2 - Chương 38: Tình cảm thật sự rất tốt, vừa mới thành thân a?
- Quyển 2 - Chương 39: Lòng ta có nàng, muốn bảo hộ nàng
- Quyển 2 - Chương 40: Vậy chúng ta cùng chung mộng đẹp
- Quyển 2 - Chương 41: Không ngờ rằng, ngươi lại vi tình mà có một ngày này
- Quyển 2 - Chương 42: Chỉ cần nàng không rời đi, ta có thể vì nàng làm bất kì điều gì
- Quyển 2 - Chương 43: Nếu có một ngày ngươi hiểu, thì đã không còn là "Tốn Nô"...
- Quyển 2 - Chương 44: Không biết bây giờ Tốn Nô của nàng có ổn không
- Quyển 2 - Chương 45: Thúc phụ, ta muốn tự mình đi Đông thành xin thuốc
- Quyển 2 - Chương 46: Vị mĩ nhân này tựa như hoa lê trên cành
- Quyển 2 - Chương 47: Không hề biết từng có một người đứng bên cạnh
- Quyển 2 - Chương 48: Ta là Đường Lê, không lừa chàng
- Quyển 2 - Chương 49: Chuyện lúng túng này
- Quyển 2 - Chương 50: Đao khách sẽ không béo
- Quyển 2 - Chương 51: Đơn giản mà nói, chính là huynh cần trị liệu, thực liệu là được
- Quyển 2 - Chương 52: Chuyện xưa xong
- Quyển 3 - Chương 53: Bạch Lăng: Đại huynh đệ, ngươi thật là một người tốt - Lục Lâm Sinh
- Quyển 3 - Chương 54: Đêm hôm ấy, hắn lặng yên không một tiếng động chết đi
- Quyển 3 - Chương 55: Vậy các người còn nhận đệ tử không?
- Quyển 3 - Chương 56: Ta cảm thấy rèn sắt không tệ
- Quyển 3 - Chương 57: Yếu đến đáng thương
- Quyển 3 - Chương 58: Kết nối thành công, nhân cách bên trong thức tỉnh thành công
- Quyển 3 - Chương 59: Ta biết bay
- Quyển 3 - Chương 60: Ta… là Lục… Lâm Sinh…
- Quyển 3 - Chương 61: Nôn ---
- Quyển 3 - Chương 62: Yêu quái này thật ngoan nha
- Quyển 3 - Chương 63: Ta biết hắn
- Quyển 3 - Chương 64: Có phải ngươi vừa ăn cái gì không
- Quyển 3 - Chương 65: Những cái này cũng tặng cho ngươi, cái màu vàng càng đẹp
- Quyển 3 - Chương 66: Tốt, chúc ngươi thuận lợi
- Quyển 3 - Chương 67: Không có gì long tộc không dám làm
- Quyển 3 - Chương 68: Ngươi bọc lấy ta là có ý gì
- Quyển 3 - Chương 69: Oành oành
- Quyển 3 - Chương 70: Ừ, ta có chút đói
- Quyển 3 - Chương 71: Bây giờ ta có một ý tưởng
- Quyển 3 - Chương 72: Ngươi thấy ta đập đập thì chớ đến
- Quyển 3 - Chương 73: A a a ——
- Quyển 3 - Chương 74: Tìm kiếm thất bại, không thể tìm được ngọn nguồn dị biến
- Quyển 3 - Chương 75: Hỏng thì gõ gõ, gõ hai lần là có thể tốt rồi
- Quyển 3 - Chương 76: Ta và hắn hoàn toàn không giống nhau, hắn cũng xem như là ta sao?
- Quyển 3 - Chương 77: Lão vỏ sò nhìn không nổi, vỏ sò khép lại, tự bế
- Quyển 3 - Chương 78: Xin ngài yên tâm
- Quyển 3 - Chương 79: Chuyện xưa thứ 3 xong
- Quyển 4 - Chương 80: Khương Vũ Triều: Ca ca yên tâm bay, fan độc vĩnh viễn đi theo- Vương gia bá đạo – Phế phi đặc công
- Quyển 4 - Chương 81: Nếu thân thể có bệnh, không thể giấu bệnh sợ thầy thuốc
- Quyển 4 - Chương 82: Muội muội, muội nhìn cái lá tùng này
- Quyển 4 - Chương 83: Muội muội, muội nhìn con chó này
- Quyển 4 - Chương 84: Thiếu Nguyên lão công?!
- Quyển 4 - Chương 85: Sao giống cẩu nam nữ hò hẹn dưới ánh trăng như thế?
- Quyển 4 - Chương 86: Muốn mua cho hắn thật nhiều trang phục quần áo đẹp mắt
- Quyển 4 - Chương 87: Dám đoạt người với Vương gia nhà chúng ta, muốn chết
- Quyển 4 - Chương 88: Dục vương vẫn nên nói năng cẩn thận cho thỏa đáng
- Quyển 4 - Chương 89: Trời ạ, đây là Idol thần tiên gì
- Quyển 4 - Chương 90: Em làm là được, để em
- Quyển 4 - Chương 91: Nhớ ra rồi, Sinh Khương Lão Tửu
- Quyển 4 - Chương 92: Vậy ta đây cũng xuống tham gia
- Quyển 4 - Chương 93: Không xong, Thuần Hi quận chúa xảy ra chuyện rồi
- Quyển 4 - Chương 94: Ngọc Lăng vương tức giận
- Quyển 4 - Chương 95: Cho em thêm thời gian mười giây đồng hồ để bình tĩnh
- Quyển 4 - Chương 96: Ừ, một ngày cũng không chờ nổi
- Quyển 4 - Chương 97: Nhìn ca ca đây trí thông minh có vẻ giảm xuống, đáng yêu đến thế nào a
- Quyển 4 - Chương 98: Danh nghĩa là vương phi, thật ra là trợ lý
- Quyển 4 - Chương 99: Lại bắt đầu suy nghĩ phương pháp chia rẽ hai người
- Quyển 4 - Chương 100: Nào có vợ chồng như vậy
- Quyển 4 - Chương 101: Chuẩn bị nghênh đón trận chiến mới
- Quyển 4 - Chương 102: Quả thật là một đôi trời sinh a
- Quyển 4 - Chương 103: Tôi bị bệnh, sức chống cự không cao
- Quyển 4 - Chương 104: Không phải anh ấy ngủ thiếp đi
- Quyển 4 - Chương 105: Ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, lầu cao san sát
- Quyển 4 - Chương 106: Chuyện xưa thứ 4 xong
- Quyển 5 - Chương 107: Bảo bối thiên tài, mummy mang bầu chạy
- Quyển 5 - Chương 108: Là con trai siêu nhân của mẹ, con có thể mua quần da không?
- Quyển 5 - Chương 109: Buông váy xuống, lại là tiểu thư khuê các đoan trang
- Quyển 5 - Chương 110: Buông váy xuống, lại là tiểu thư khuê các đoan trang
- Quyển 5 - Chương 111: Trời giá rét, nên để Ngụy thị phá sản
- Quyển 5 - Chương 112: Tôi còn muốn hai chai bia ướp lạnh
- Quyển 5 - Chương 113: Tương lai của hai mẹ con chúng tôi đều giao vào tay anh, lão bản
- Quyển 5 - Chương 114: Ba ba còn thiếu con gái nuôi sao?
- Quyển 5 - Chương 115: Tôi cũng muốn tặng anh lễ vật
- Quyển 5 - Chương 116: Bé trai không thể mặc váy sao?
- Quyển 5 - Chương 117: Ban ngày ban mặt cướp người, thế này còn chịu nổi sao?
- Quyển 5 - Chương 118: Đúng, tôi muốn cô yêu tôi
- Quyển 5 - Chương 119: Cô bạn, cô ổn chứ, còn nhớ tôi là nam hay nữ không
- Quyển 5 - Chương 120: Không được nhúc nhích! Làm cái gì?
- Quyển 5 - Chương 121: Đang trên đường chạy tới
- Quyển 5 - Chương 122: Chúng ta theo ở phía sau, chờ bọn họ bị lạc lại nói
- Quyển 5 - Chương 123: Cái này của ai?
- Quyển 5 - Chương 124: Đây là thứ yêu ma quỷ quái gì?
- Quyển 5 - Chương 125: Trong ba tháng tới cô sẽ kết hôn
- Quyển 5 - Chương 126: Phát xong rồi kéo đen hắn
- Quyển 5 - Chương 127: Chuyện xưa thứ 5 xong
- Quyển 6 - Chương 128: Ân Như Hứa: Huynh chính là chân hương - Nếu phiền phức, ta liền đuổi nàng đi chăn cừu!
- Quyển 6 - Chương 129: Rốt cục nàng có thể cùng hắn nhìn về một phía
- Quyển 6 - Chương 130: Công chúa, nàng có muốn đi xem sói không?
- Quyển 6 - Chương 131: Ta đã thích, có gì không thể làm
- Quyển 6 - Chương 132: Nhân vật nữ chính từ đầu nên thuộc về hắn
- Quyển 6 - Chương 133: Đóa hoa chân chính nở rực rỡ ở nơi sơn dã
- Quyển 6 - Chương 134: Hắn không thay đổi, là một chuyện làm cho nàng tan nát cõi lòng nhất
- Quyển 6 - Chương 135: Thương đội mà thôi, ta muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu
- Quyển 6 - Chương 136: Lang Thần trên Tuyết sơn sẽ bảo hộ con trai của Lang Thần
- Quyển 6 - Chương 137: Đó là một nơi xinh đẹp lại tàn khốc
- Quyển 6 - Chương 138: Ha ha ha ha nàng quả thực như con chuột lười!
- Quyển 6 - Chương 139: Hoặc là một đám mây
- Quyển 6 - Chương 140: Người nào làm nàng sợ hãi như thế?
- Quyển 6 - Chương 141: Thế nào, đếm rõ ràng bao nhiêu con dê sao?
- Quyển 6 - Chương 142: Bọn họ muốn di chuyển đi một nơi khác
- Quyển 6 - Chương 143: Ngủ bên cạnh chàng càng an tâm
- Quyển 6 - Chương 144: Nói không chừng có gấu ở gần đây
- Quyển 6 - Chương 145: Ai nói ta mất đi khí vận của thế giới thì cũng chỉ có thể thất bại?
- Quyển 6 - Chương 146: Đã hơn tám năm trôi qua
- Quyển 6 - Chương 147: Bỗng Nhiên Có Chút Nhớ Chàng
- Quyển 6 - Chương 148: Chuyện Xưa Thứ 6 Xong
- Quyển 6 - Chương 149: Từ Bây Giờ Gọi Là Tân Tiểu Lộ
- Quyển 7 - Chương 150: Có một túm tóc màu đen bị đào ra từ trong đất bùn
- Quyển 7 - Chương 151: Học sinh tiểu học là phải làm bài tập
- Quyển 7 - Chương 152: Có phải các bạn đang khi dễ người khác không?
- Quyển 7 - Chương 153: Tiểu ca ca sữa bò
- Quyển 7 - Chương 154: Cái gì mà học sinh chuyển trường, liên quan quỷ gì đến nàng
- Quyển 7 - Chương 155: Uống hồng trà sữa đá, xem phim kinh dị
- Quyển 7 - Chương 156: Xin hỏi loại ca ca này nhận ở đâu? Trường học phát đồng loạt sao?
- Quyển 7 - Chương 157: Vậy đại khái chính là phiền não tuổi dậy thì đi
- Quyển 7 - Chương 158: Không thể yêu sớm
- Quyển 7 - Chương 159: Nàng thậm chí cũng không phải là người
- Quyển 7 - Chương 160: Ai cũng không thể miễn cưỡng nàng
- Quyển 7 - Chương 161: Anh có thể xếp hàng trước nhất không?
- Quyển 7 - Chương 162: Còn có ánh nắng đặc biệt xán lạn
- Quyển 7 - Chương 163: Cái này, vị sữa bò
- Quyển 7 - Chương 164: Nhìn đáng thương lại đáng yêu
- Quyển 7 - Chương 165: Khuyết điểm duy nhất chính là quá thích học tập
- Quyển 7 - Chương 166: Bây giờ rất muốn đi trường học, gấp không chờ nổi muốn đi
- Quyển 7 - Chương 167: Mặt trời hoàn toàn lặn hẳn, trời tối
- Quyển 7 - Chương 168: Đây là một giấc mộng mà thôi
- Quyển 7 - Chương 169: Anh sẽ mang em rời khỏi nơi này
- Quyển 7 - Chương 170: Trở lại nhân gian
- Quyển 7 - Chương 171: Chuyện xưa thứ 7 xong
- Quyển 8 - Chương 172: Liễu Thanh Bích
- Quyển 8 - Chương 173: Trên thế giới này, có một hắn là đủ rồi
- Quyển 8 - Chương 174: Thiếu
- Quyển 8 - Chương 175: Đến lúc đó, giờ chết của ngươi cũng tới rồi
- Quyển 8 - Chương 176: Ngậm miệng, biến mất
- Quyển 8 - Chương 177: Thế giới ban đầu kết thúc
- Quyển 8 - Chương 178: Bởi vì hắn đã không phải là nam nhân
- Quyển 8 - Chương 179: Giết người
- Quyển 8 - Chương 180: Cầu hôn
- Quyển 8 - Chương 181: Cách cái chết không xa
- Quyển 8 - Chương 182: Đồ Vật càng xinh đẹp thì càng có độc
- Quyển 8 - Chương 183: Quăng người xuống một thế giới
- Quyển 8 - Chương 184: Hắn cười ha ha rời đi
- Quyển 8 - Chương 185: Chính văn hoàn
- Quyển 9 - Chương 186: Toàn bộ nữ chính 1
- Quyển 9 - Chương 187: Toàn bộ nữ chính 2
- Quyển 9 - Chương 188: Toàn bộ nữ chính 3
- Quyển 9 - Chương 189: Toàn bộ nữ chính 4
- Quyển 9 - Chương 190: Toàn bộ nữ chính 5
- Quyển 9 - Chương 191: Đường Lê – Tốn Nô (hiện đại)