Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ - Quyển 6 - Chương 134: Hắn không thay đổi, là một chuyện làm cho nàng tan nát cõi lòng nhất
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Nam chủ ngước luyến tình thâm bị đào thải - Xin chào nam chính, gặp lại nam chính
- Quyển 1 - Chương 2: Nam phụ điên rồ
- Quyển 1 - Chương 3: Người qua đường Giáp bị mê đảo?
- Quyển 1 - Chương 4: Hắn có bị bệnh không?
- Quyển 1 - Chương 5: Còn đánh giá thấp bệnh tình của hắn
- Quyển 1 - Chương 6: Yếu ớt đáng thương lại bất lực
- Quyển 1 - Chương 7: Kịch bản chính là không có kịch bản
- Quyển 1 - Chương 8: Liêu Đình Nhạn: Bệ hạ thật là xấu
- Quyển 1 - Chương 9: Ban đêm nguy hiểm
- Quyển 1 - Chương 10: Nàng đến chủ động hôn ta
- Quyển 1 - Chương 11: Nam chính nguyên tác: Đây là? ? ?
- Quyển 1 - Chương 12: Bệ hạ, nếu huyết mạch không kéo dài, quốc gia bất ổn a!
- Quyển 1 - Chương 13: Đại thần: Ta cảm thấy Quý phi mang thai
- Quyển 1 - Chương 14: Huyết mạch của bệ hạ, thế nhưng là cấm kỵ. . .
- Quyển 1 - Chương 15: Định luật nghe thấy bí mật nhất định bị người ta phát hiện
- Quyển 1 - Chương 16: A, không phải chỉ là làm nũng sao, nàng cũng biết
- Quyển 1 - Chương 17: Lãnh diệp phiêu dật rải đầy mặt ta
- Quyển 1 - Chương 18: Không nói dối gạt người, ta có chứng sợ độ cao
- Quyển 1 - Chương 19: Thật là một hiện trường liếm cẩu cỡ lớn
- Quyển 1 - Chương 20: Quý phi: Đường cong cứu quốc
- Quyển 1 - Chương 21: Có ta ở đây, cái gì nàng cũng không cần lo lắng
- Quyển 1 - Chương 22: Đều là Quý phi dạy thật tốt a
- Quyển 1 - Chương 23: Trời có mây gió bất trắc
- Quyển 1 - Chương 24: Nhắc nhở, kịch bản đi chếch!
- Quyển 1 - Chương 25: Liêu Đình Nhạn: Ta, Quý phi, đánh trước
- Quyển 1 - Chương 26: Cảm ơn ngươi lộ kịch bản?
- Quyển 1 - Chương 27: Không nhanh mang nàng về, khả năng eo sắp gầy đến không còn gì
- Quyển 1 - Chương 28: Không có khả năng, sao hắn lại xuất hiện ở đây!
- Quyển 1 - Chương 29: Động tác vừa rồi của nàng có ý gì?
- Quyển 1 - Chương 30: Lao ra
- Quyển 1 - Chương 31: Liêu Đình Nhạn: Đây là, ta lại thăng cấp?
- Quyển 1 - Chương 32: Chuyện xưa xong
- Quyển 2 - Chương 33: Nam chính nhớ thương bạch nguyệt quang bị đào thải - Nói ngắn gọn, nàng xuyên qua rồi
- Quyển 2 - Chương 34: Tốn Nô
- Quyển 2 - Chương 35: Có gì ăn ngon không?
- Quyển 2 - Chương 36: Ta chắc chắn sẽ bảo hộ nàng thật tốt
- Quyển 2 - Chương 37: Tuyến kịch bản cùng với tuyến tình cảm đều xuất hiện chếch đi
- Quyển 2 - Chương 38: Tình cảm thật sự rất tốt, vừa mới thành thân a?
- Quyển 2 - Chương 39: Lòng ta có nàng, muốn bảo hộ nàng
- Quyển 2 - Chương 40: Vậy chúng ta cùng chung mộng đẹp
- Quyển 2 - Chương 41: Không ngờ rằng, ngươi lại vi tình mà có một ngày này
- Quyển 2 - Chương 42: Chỉ cần nàng không rời đi, ta có thể vì nàng làm bất kì điều gì
- Quyển 2 - Chương 43: Nếu có một ngày ngươi hiểu, thì đã không còn là "Tốn Nô"...
- Quyển 2 - Chương 44: Không biết bây giờ Tốn Nô của nàng có ổn không
- Quyển 2 - Chương 45: Thúc phụ, ta muốn tự mình đi Đông thành xin thuốc
- Quyển 2 - Chương 46: Vị mĩ nhân này tựa như hoa lê trên cành
- Quyển 2 - Chương 47: Không hề biết từng có một người đứng bên cạnh
- Quyển 2 - Chương 48: Ta là Đường Lê, không lừa chàng
- Quyển 2 - Chương 49: Chuyện lúng túng này
- Quyển 2 - Chương 50: Đao khách sẽ không béo
- Quyển 2 - Chương 51: Đơn giản mà nói, chính là huynh cần trị liệu, thực liệu là được
- Quyển 2 - Chương 52: Chuyện xưa xong
- Quyển 3 - Chương 53: Bạch Lăng: Đại huynh đệ, ngươi thật là một người tốt - Lục Lâm Sinh
- Quyển 3 - Chương 54: Đêm hôm ấy, hắn lặng yên không một tiếng động chết đi
- Quyển 3 - Chương 55: Vậy các người còn nhận đệ tử không?
- Quyển 3 - Chương 56: Ta cảm thấy rèn sắt không tệ
- Quyển 3 - Chương 57: Yếu đến đáng thương
- Quyển 3 - Chương 58: Kết nối thành công, nhân cách bên trong thức tỉnh thành công
- Quyển 3 - Chương 59: Ta biết bay
- Quyển 3 - Chương 60: Ta… là Lục… Lâm Sinh…
- Quyển 3 - Chương 61: Nôn ---
- Quyển 3 - Chương 62: Yêu quái này thật ngoan nha
- Quyển 3 - Chương 63: Ta biết hắn
- Quyển 3 - Chương 64: Có phải ngươi vừa ăn cái gì không
- Quyển 3 - Chương 65: Những cái này cũng tặng cho ngươi, cái màu vàng càng đẹp
- Quyển 3 - Chương 66: Tốt, chúc ngươi thuận lợi
- Quyển 3 - Chương 67: Không có gì long tộc không dám làm
- Quyển 3 - Chương 68: Ngươi bọc lấy ta là có ý gì
- Quyển 3 - Chương 69: Oành oành
- Quyển 3 - Chương 70: Ừ, ta có chút đói
- Quyển 3 - Chương 71: Bây giờ ta có một ý tưởng
- Quyển 3 - Chương 72: Ngươi thấy ta đập đập thì chớ đến
- Quyển 3 - Chương 73: A a a ——
- Quyển 3 - Chương 74: Tìm kiếm thất bại, không thể tìm được ngọn nguồn dị biến
- Quyển 3 - Chương 75: Hỏng thì gõ gõ, gõ hai lần là có thể tốt rồi
- Quyển 3 - Chương 76: Ta và hắn hoàn toàn không giống nhau, hắn cũng xem như là ta sao?
- Quyển 3 - Chương 77: Lão vỏ sò nhìn không nổi, vỏ sò khép lại, tự bế
- Quyển 3 - Chương 78: Xin ngài yên tâm
- Quyển 3 - Chương 79: Chuyện xưa thứ 3 xong
- Quyển 4 - Chương 80: Khương Vũ Triều: Ca ca yên tâm bay, fan độc vĩnh viễn đi theo- Vương gia bá đạo – Phế phi đặc công
- Quyển 4 - Chương 81: Nếu thân thể có bệnh, không thể giấu bệnh sợ thầy thuốc
- Quyển 4 - Chương 82: Muội muội, muội nhìn cái lá tùng này
- Quyển 4 - Chương 83: Muội muội, muội nhìn con chó này
- Quyển 4 - Chương 84: Thiếu Nguyên lão công?!
- Quyển 4 - Chương 85: Sao giống cẩu nam nữ hò hẹn dưới ánh trăng như thế?
- Quyển 4 - Chương 86: Muốn mua cho hắn thật nhiều trang phục quần áo đẹp mắt
- Quyển 4 - Chương 87: Dám đoạt người với Vương gia nhà chúng ta, muốn chết
- Quyển 4 - Chương 88: Dục vương vẫn nên nói năng cẩn thận cho thỏa đáng
- Quyển 4 - Chương 89: Trời ạ, đây là Idol thần tiên gì
- Quyển 4 - Chương 90: Em làm là được, để em
- Quyển 4 - Chương 91: Nhớ ra rồi, Sinh Khương Lão Tửu
- Quyển 4 - Chương 92: Vậy ta đây cũng xuống tham gia
- Quyển 4 - Chương 93: Không xong, Thuần Hi quận chúa xảy ra chuyện rồi
- Quyển 4 - Chương 94: Ngọc Lăng vương tức giận
- Quyển 4 - Chương 95: Cho em thêm thời gian mười giây đồng hồ để bình tĩnh
- Quyển 4 - Chương 96: Ừ, một ngày cũng không chờ nổi
- Quyển 4 - Chương 97: Nhìn ca ca đây trí thông minh có vẻ giảm xuống, đáng yêu đến thế nào a
- Quyển 4 - Chương 98: Danh nghĩa là vương phi, thật ra là trợ lý
- Quyển 4 - Chương 99: Lại bắt đầu suy nghĩ phương pháp chia rẽ hai người
- Quyển 4 - Chương 100: Nào có vợ chồng như vậy
- Quyển 4 - Chương 101: Chuẩn bị nghênh đón trận chiến mới
- Quyển 4 - Chương 102: Quả thật là một đôi trời sinh a
- Quyển 4 - Chương 103: Tôi bị bệnh, sức chống cự không cao
- Quyển 4 - Chương 104: Không phải anh ấy ngủ thiếp đi
- Quyển 4 - Chương 105: Ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, lầu cao san sát
- Quyển 4 - Chương 106: Chuyện xưa thứ 4 xong
- Quyển 5 - Chương 107: Bảo bối thiên tài, mummy mang bầu chạy
- Quyển 5 - Chương 108: Là con trai siêu nhân của mẹ, con có thể mua quần da không?
- Quyển 5 - Chương 109: Buông váy xuống, lại là tiểu thư khuê các đoan trang
- Quyển 5 - Chương 110: Buông váy xuống, lại là tiểu thư khuê các đoan trang
- Quyển 5 - Chương 111: Trời giá rét, nên để Ngụy thị phá sản
- Quyển 5 - Chương 112: Tôi còn muốn hai chai bia ướp lạnh
- Quyển 5 - Chương 113: Tương lai của hai mẹ con chúng tôi đều giao vào tay anh, lão bản
- Quyển 5 - Chương 114: Ba ba còn thiếu con gái nuôi sao?
- Quyển 5 - Chương 115: Tôi cũng muốn tặng anh lễ vật
- Quyển 5 - Chương 116: Bé trai không thể mặc váy sao?
- Quyển 5 - Chương 117: Ban ngày ban mặt cướp người, thế này còn chịu nổi sao?
- Quyển 5 - Chương 118: Đúng, tôi muốn cô yêu tôi
- Quyển 5 - Chương 119: Cô bạn, cô ổn chứ, còn nhớ tôi là nam hay nữ không
- Quyển 5 - Chương 120: Không được nhúc nhích! Làm cái gì?
- Quyển 5 - Chương 121: Đang trên đường chạy tới
- Quyển 5 - Chương 122: Chúng ta theo ở phía sau, chờ bọn họ bị lạc lại nói
- Quyển 5 - Chương 123: Cái này của ai?
- Quyển 5 - Chương 124: Đây là thứ yêu ma quỷ quái gì?
- Quyển 5 - Chương 125: Trong ba tháng tới cô sẽ kết hôn
- Quyển 5 - Chương 126: Phát xong rồi kéo đen hắn
- Quyển 5 - Chương 127: Chuyện xưa thứ 5 xong
- Quyển 6 - Chương 128: Ân Như Hứa: Huynh chính là chân hương - Nếu phiền phức, ta liền đuổi nàng đi chăn cừu!
- Quyển 6 - Chương 129: Rốt cục nàng có thể cùng hắn nhìn về một phía
- Quyển 6 - Chương 130: Công chúa, nàng có muốn đi xem sói không?
- Quyển 6 - Chương 131: Ta đã thích, có gì không thể làm
- Quyển 6 - Chương 132: Nhân vật nữ chính từ đầu nên thuộc về hắn
- Quyển 6 - Chương 133: Đóa hoa chân chính nở rực rỡ ở nơi sơn dã
- Quyển 6 - Chương 134: Hắn không thay đổi, là một chuyện làm cho nàng tan nát cõi lòng nhất
- Quyển 6 - Chương 135: Thương đội mà thôi, ta muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu
- Quyển 6 - Chương 136: Lang Thần trên Tuyết sơn sẽ bảo hộ con trai của Lang Thần
- Quyển 6 - Chương 137: Đó là một nơi xinh đẹp lại tàn khốc
- Quyển 6 - Chương 138: Ha ha ha ha nàng quả thực như con chuột lười!
- Quyển 6 - Chương 139: Hoặc là một đám mây
- Quyển 6 - Chương 140: Người nào làm nàng sợ hãi như thế?
- Quyển 6 - Chương 141: Thế nào, đếm rõ ràng bao nhiêu con dê sao?
- Quyển 6 - Chương 142: Bọn họ muốn di chuyển đi một nơi khác
- Quyển 6 - Chương 143: Ngủ bên cạnh chàng càng an tâm
- Quyển 6 - Chương 144: Nói không chừng có gấu ở gần đây
- Quyển 6 - Chương 145: Ai nói ta mất đi khí vận của thế giới thì cũng chỉ có thể thất bại?
- Quyển 6 - Chương 146: Đã hơn tám năm trôi qua
- Quyển 6 - Chương 147: Bỗng Nhiên Có Chút Nhớ Chàng
- Quyển 6 - Chương 148: Chuyện Xưa Thứ 6 Xong
- Quyển 6 - Chương 149: Từ Bây Giờ Gọi Là Tân Tiểu Lộ
- Quyển 7 - Chương 150: Có một túm tóc màu đen bị đào ra từ trong đất bùn
- Quyển 7 - Chương 151: Học sinh tiểu học là phải làm bài tập
- Quyển 7 - Chương 152: Có phải các bạn đang khi dễ người khác không?
- Quyển 7 - Chương 153: Tiểu ca ca sữa bò
- Quyển 7 - Chương 154: Cái gì mà học sinh chuyển trường, liên quan quỷ gì đến nàng
- Quyển 7 - Chương 155: Uống hồng trà sữa đá, xem phim kinh dị
- Quyển 7 - Chương 156: Xin hỏi loại ca ca này nhận ở đâu? Trường học phát đồng loạt sao?
- Quyển 7 - Chương 157: Vậy đại khái chính là phiền não tuổi dậy thì đi
- Quyển 7 - Chương 158: Không thể yêu sớm
- Quyển 7 - Chương 159: Nàng thậm chí cũng không phải là người
- Quyển 7 - Chương 160: Ai cũng không thể miễn cưỡng nàng
- Quyển 7 - Chương 161: Anh có thể xếp hàng trước nhất không?
- Quyển 7 - Chương 162: Còn có ánh nắng đặc biệt xán lạn
- Quyển 7 - Chương 163: Cái này, vị sữa bò
- Quyển 7 - Chương 164: Nhìn đáng thương lại đáng yêu
- Quyển 7 - Chương 165: Khuyết điểm duy nhất chính là quá thích học tập
- Quyển 7 - Chương 166: Bây giờ rất muốn đi trường học, gấp không chờ nổi muốn đi
- Quyển 7 - Chương 167: Mặt trời hoàn toàn lặn hẳn, trời tối
- Quyển 7 - Chương 168: Đây là một giấc mộng mà thôi
- Quyển 7 - Chương 169: Anh sẽ mang em rời khỏi nơi này
- Quyển 7 - Chương 170: Trở lại nhân gian
- Quyển 7 - Chương 171: Chuyện xưa thứ 7 xong
- Quyển 8 - Chương 172: Liễu Thanh Bích
- Quyển 8 - Chương 173: Trên thế giới này, có một hắn là đủ rồi
- Quyển 8 - Chương 174: Thiếu
- Quyển 8 - Chương 175: Đến lúc đó, giờ chết của ngươi cũng tới rồi
- Quyển 8 - Chương 176: Ngậm miệng, biến mất
- Quyển 8 - Chương 177: Thế giới ban đầu kết thúc
- Quyển 8 - Chương 178: Bởi vì hắn đã không phải là nam nhân
- Quyển 8 - Chương 179: Giết người
- Quyển 8 - Chương 180: Cầu hôn
- Quyển 8 - Chương 181: Cách cái chết không xa
- Quyển 8 - Chương 182: Đồ Vật càng xinh đẹp thì càng có độc
- Quyển 8 - Chương 183: Quăng người xuống một thế giới
- Quyển 8 - Chương 184: Hắn cười ha ha rời đi
- Quyển 8 - Chương 185: Chính văn hoàn
- Quyển 9 - Chương 186: Toàn bộ nữ chính 1
- Quyển 9 - Chương 187: Toàn bộ nữ chính 2
- Quyển 9 - Chương 188: Toàn bộ nữ chính 3
- Quyển 9 - Chương 189: Toàn bộ nữ chính 4
- Quyển 9 - Chương 190: Toàn bộ nữ chính 5
- Quyển 9 - Chương 191: Đường Lê – Tốn Nô (hiện đại)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Quyển 6 - Chương 134: Hắn không thay đổi, là một chuyện làm cho nàng tan nát cõi lòng nhất
trên thảo nguyên dương quang mãnh liệt, trời xanh đến thuần túy sáng ngời, Ân Như Hứa dù chỉ là được Ốc Đột ôm chạy tới chạy lui cũng ra một thân hãn, nhưng nàng chưa bao giờ từng vui sướng như vậy, cũng là lần đầu tiên biết được hóa ra vui sướng là một chuyện đơn giản như thế.
“Nàng đói bụng sao, ta đi tìm đồ ăn cho nàng.” Ốc Đột trước kia ra cửa chưa bao giờ mang lương khô, đều là bắt được cái gì thì ăn cái đó. Nhưng lần này hắn mang theo mấy cái bánh nhân thịt mà Ô Thiên Châu làm, còn có một hồ trà sữa, là chuyên môn mang đến để lót bụng cho Ân Như Hứa. “Nàng ăn cái này trước, ta lại đi đánh mấy con thỏ.”
trên thảo nguyên những động vật nhỏ này rất nhiều, đều quen đào hang động trên mặt đất, chúng nó vô cùng nhạy bén, chấn động một chút trên mặt đất là có thể nhận thấy nguy hiểm, liền chui ngay về trong động, động dưới mặt đất vừa sâu lại khúc khủy, bình thường chui vào trong động cũng không bắt được chúng nó.
Nhưng Ốc Đột không phải người bình thường, đôi mắt hắn tốt, tài bắn cung siêu quần, cách thật xa, thoáng nhìn thấy trên mặt đất có cái gì hắn lập tức có thể bắn một mũi tên xuyên qua, ghim vật nhỏ kia lên mặt đất, so với ưng trên trời còn lanh lẹ, cảnh giác hơn.
hắn quen cửa quen nẻo đánh mấy con thỏ, đến bên dòng suối lột da rửa sạch, “Nàng xem, cái này gọi là thỏ chuột, hình dáng khó coi nhưng con màu đen này rất béo a.”
Ân Như Hứa không quá muốn nhìn loại hình ảnh này, lại có chút tò mò, trộm ngắm một cái, lại quay đầu. Lúc xem tuy rằng có chút không đành lòng, nhưng lúc ăn lại rất vui vẻ, dù sao cũng thật sự ngon. Ốc Đột không hổ là ‘ dã ’ nam nhân từ nhỏ đến lớn, chiêu thức nướng thịt trên thảo nguyên phi thường thuần thục, Ân Như Hứa không chỉ được hắn cho ăn no, thậm chí căn bụng, ngồi dưới ánh mặt trời thẳng mệt rã rời, nhịn không được ngủ gật.
Ốc Đột chải áo choàng của mình lên mặt đất, để nàng nằm ở lên đó nghỉ ngơi.
“Ngủ trên này.” Cỏ tuy dẫm lên mềm, nhưng nằm trên đó lại đâm vào người, Ốc Đột không sợ cái này, nhưng công chúa thì không thế.
Ân Như Hứa bị hắn ấn ngồi lên áo choàng, vốn đang định theo bản năng chối từ một chút, kết quả vừa nằm xuống cảm thấy thực thoải mái, liền không dậy nữa. Chóp mũi đều là mùi hương của cỏ xanh cùng với ánh mặt trời, áo choàng của Ốc Đột cũng có hương vị thoải mái thanh tân, là hơi thở trên người hắn. Ân Như Hứa nhắm mắt lại nghĩ, khẳng định là hắn có tắm rửa thay quần áo tử tế.
Nàng nằm ở đó, trong chốc lát ngủ đến mơ hồ, liền không tự giác cuộn thân mình, cả người đều quấn ở trên áo choàng của Ốc Đột. Ốc Đột ngồi xổm một bên nhìn nàng ngủ, trong lòng cảm thấy thật là đáng yêu, duỗi tay sờ lông mi nàng thật dài. Nhìn thấy mí mắt Ân Như Hứa run lên, hắn vội thu hồi tay, Ân Như Hứa là cảm thấy thái dương quá chói, có chút trốn tránh mà chôn mặt vào. Ốc Đột che thái dương cho nàng, bỗng nhiên nghĩ, nếu mang nàng ra tới phơi thái dương thêm vài lần, phỏng chừng sẽ phơi đen tức phụ.
Tưởng tượng như vậy còn rất thú vị, hắn thật muốn nhìn công chúa tức phụ bị phơi đen là bộ dáng gì.
Ân Như Hứa ngủ một lát liền tỉnh, ăn uống no đủ, nghỉ ngơi tốt, lại khôi phục tinh thần.
Từ trước nàng ở trong vương cung, mỗi ngày cơ hồ đều ngồi khô một chỗ không nhúc nhích, trong lòng buồn bực không vui, thân thể từ trước đến nay vẫn không tốt, ăn không vào cũng không có tinh thần. Tới bộ tộc Ô Đồ không đến hai ngày, có thể ăn có thể ngủ, tinh thần cũng càng ngày càng tốt.
Hai người vượt qua lưng núi, đi đồng hoa phía dưới đáy cốc. tà váy Ân Như Hứa phất rơi hoa dại xuống đầy đất, giày trên chân cũng nhiễm hoa. Ốc Đột đi theo phía sau nàng, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, tay sờ mó phía dưới bụi hoa, bắt được một con vật màu xám lông xù xù dày nặng.
“Khiếu Khiếu, nàng xem đây là cái gì?”
Ân Như Hứa nghe tiếng quay đầu, phát hiện trong tay hắn bắt lấy cái lỗ tai, cái đuôi ngắn ngủn, thịt chắc nịch…… Thứ gì?
“Đây là chuột đất, chúng ta còn gọi là chuột lười.” Ốc Đột quơ quơ cụ lông béo phì trong tay, trong tiếng nó kêu chi chi giảng giải tập tính thứ này với Ân Như Hứa.
Ân Như Hứa nhìn hai cái răng trong miệng chuột lười, duỗi tay muốn sờ sờ, lại sợ nó cắn. Ốc Đột đã nhìn ra, một tay ấn gáy chuột lười lên mặt đất, kéo tay Ân Như Hứa để nàng tùy tiện sờ.
Con người hắn này thật sự thần kỳ, thảo nguyên phảng phất chính là nhà hắn, hắn biết nơi nào có cái gì, thậm chí biết nơi nào có động chuột lười và thỏ chuột, biết nào có rễ cỏ ngọt nuôi súc vật.
Thấy Ân Như Hứa cảm thấy hứng thú với thứ này, hắn liền mang theo Ân Như Hứa đào hết một đám động chuột lười chung quanh. Bởi vì ăn no, hắn cũng không làm cái gì với đám chuột lười này, chỉ kéo từng con từ trong động ra cho công chúa sờ hai lượt. Động tác hắn thuần thục, hai mắt quan sát một cái, liền biết bên trong có chuột lười hay không, bàn tay mò xuống là có thể nghe thấy phía dưới tiếng chuột lười kêu truyền đến. Cơ bản là không thất bại, ra tay là có thể bắt được một con, có đôi khi còn là hai con, vừa thấy liền biết đã làm không ít loại chuyện này.
Làm Ân Như Hứa sờ đủ rồi, hắn lại buông tay ra, đám chuột lười chịu no kinh hách vội rối rít chạy trốn thật nhanh, chui về trong động.
Ở bên ngoài chơi một ngày, cuối cùng trước ban đêm Ốc Đột mang theo người kịp trở về, tốt xấu cũng để Ân Như Hứa ăn cơm chiều Ô Thiên Châu riêng chuẩn bị cho nàng.
Ân Như Hứa vừa ăn, vừa nghe các cung nữ lải nhải mà nhỏ giọng oán giận cùng lo lắng. Ngày hôm nay ở bên ngoài nàng cơ hồ đều cười, nhưng sau khi trở về, bị một đám cung nữ vây quanh đại kinh tiểu quái gỡ tóc chải vuốt một lần nữa, lại thay váy áo, nàng liền không lên tiếng, chỉ vào lúc ăn xong rồi nói với các nàng: “Về sau, các ngươi không cần luôn vây quanh ta, có thể đi giúp Ô Thiên Châu làm việc.”
Các cung nữ phát hiện, công chúa mới đi ra ngoài một ngày, hình như đã bị nghiêng lệch.
“Khiếu Khiếu!” Mới từ bên hồ tắm rửa xong, tóc còn nhỏ nước, Ốc Đột ở bên ngoài lều lớn gọi nàng, “đi lều lớn của ta a, cho nàng xem bảo bối!”
Các cung nữ: “……”
Ân Như Hứa đi theo Ốc Đột tới lều lớn của hắn, lều lớn sạch sẽ ngoài dự đoán, tuy rằng đồ vật chất thật sự nhiều, tràn ngập hơi thở cuộc sống, nhưng tạp mà không loạn. Ánh mắt Ân Như Hứa lập tức bị hấp dẫn bởi tấm da gấu màu trắng vắt trên giá. Đó là một tấm da gấu hoàn chỉnh, rất lớn, nàng nhìn là có thể tưởng tượng con gấu này lúc còn sống có bao nhiêu đáng sợ.
“Đó là gấu ta đánh ở Tuyết sơn, mùa đông trải ra ngủ thực ấm áp, bên này còn có hai miếng da sói, nàng mau tới xem.” Ốc Đột lục tung tìm cho nàng đám da lông mấy năm nay hắn đánh được.
Bộ tộc Ô Đồ bọn họ, vào đông sẽ vô cùng rét lạnh, nếu không có da lông chống lạnh, rất khó chịu đựng trời đông giá rét. Trong tộc dũng sĩ phần lớn đều là thợ săn gioit, mỗi năm mùa thu sẽ đi săn thú, đánh da lông về có thể đổi cho thương đội lấy muối và lá trà, cùng với các thương phẩm khác.
Ốc Đột nơi này chỉ để lại thứ tốt nhất, tuy rằng như vậy, cũng đắp thành ba đống to, “Đó đều cho nàng, đến lúc trời lạnh bảo Ô Thiên Châu làm quần áo, như vậy mùa đông nàng sẽ không lạnh.” hắn lấy ra những thứ tốt nhất, hào phóng mà đưa cho Ân Như Hứa.
Ân Như Hứa chưa từng thiếu da lông để dùng, nhưng đó là Ốc Đột tự tay săn được, trong đó có một ít thứ quý hiếm nàng cũng chưa từng thấy.
Hai người xem da lông xong, dọn dẹp một chút nằm xuống, trong lòng Ân Như Hứa khó tránh khỏi khẩn trương, nhớ tới lúc trước Ốc Đột nói, liền hỏi hắn: “Chàng bảo cho ta xem bảo bối, chính là những da lông đó sao?”
Ốc Đột bỗng nhiên ngồi dậy, “Sách, đã quên, chờ.” hắn bước đến góc lều lớn, chui đầu vào trong rương tìm kiếm, lấy ra cái hộp gỗ cũ, lại từ bên trong lấy ra một cái nanh sói.
Nanh sói bên trên đục lỗ, dùng dây thừng đeo lên, mặt ngoài bóng loáng, nhìn qua như là vật để bên người, bị vuốt ve vô số lần.
“Đây là cái nanh của con sói đầu tiên ta săn đệ được, ta đeo thật lâu, vu sư trong tộc nói đeo loại nanh sói này có thể trừ tà, có thể phù hộ hài tử thân thể khỏe mạnh, không bị ác mộng.” hắn buộc nanh sói lên cổ Ân Như Hứa, “Ta nghe thấy mấy cung nữ của nàng nói chuyện, nói lúc trước nàng vẫn luôn ngủ không ngon, mang cái này là có thể ngủ ngon.”
hắn cho nàng mang hảo, thò lại gần dùng sức hôn hạ cái trán của nàng, phát ra bá mà một tiếng. một chút đều không giống một người nam nhân hôn một cái nữ nhân.
Ân Như Hứa sờ sờ đầu, cầm lấy ngực nanh sói, “Kỳ thật, hai ngày này ta có thể nghỉ ngơi tốt.”
Ốc Đột: “Bị ác mộng đều là bởi vì sợ hãi gì đó, ta ở chỗ này, thứ nàng sợ hãi cũng không dám tới đây, cho nên yên tâm ngủ, nếu là không ngủ ngon, ban ngày sẽ không có tinh thần.”
Ân Như Hứa bị hắn lôi kéo ngủ lại, đợi nửa ngày, không chờ được hắn có động tác.
Ân Như Hứa:…… hắn là không biết, hay là ngượng ngùng?
Nàng nghĩ nghĩ, liền ngủ. Bởi vì ngủ sớm, tỉnh cũng rất sớm, bên ngoài trời còn chưa sáng. Ân Như Hứa mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy bên cạnh một đôi mắt xanh, ở trong đêm tối nhìn chằm chằm mình, chợt bị hắn dọa sợ.
“Nàng nghỉ ngơi tốt?” Ốc Đột hỏi nàng, cũng không biết hắn đã tỉnh bao lâu.
Ân Như Hứa theo bản năng ừ một tiếng, liền cảm giác người bên cạnh cuốn chăn lại, duỗi tay ôm lấy nàng.
“Nàng thật sự nguyện ý làm thê tử của ta sao?”
Ân Như Hứa cảm giác được ngực hắn cứng rắn cùng nhiệt khí bao phủ lại, cả người đều thanh tỉnh, khẩn trương ừ một tiếng. Sau một lúc lâu, lại thử thăm dò chủ động duỗi tay ôm lấy cổ hắn, “Phải, ta nguyện ý.”
hắn không biết, nàng chờ đợi ngày này, chờ đã bao lâu. Nhiều lần như vậy, nàng trơ mắt nhìn hắn chết đi, nhìn hắn một lần lại một lần yêu nàng, lại vĩnh viễn không có cách nào đáp lại hắn. Ở trong thế giới vĩnh viễn bất biến của nàng, hắn cũng bất biến là chuyện làm nàng tan nát cõi lòng nhất.
Lúc nàng tuyệt vọng nhất, nàng nghĩ nàng phải nói với người nam nhân này: “không cần yêu ta nữa” hoặc là “Ta nguyện ý, dẫn ta đi”, nhưng cái gì nàng cũng không làm được.
Trong lòng nàng có loại sợ hãi, cảm thấy thế giới này có lẽ chỉ là thời gian ngắn ngủi trộm được, nếu thật như vậy, nàng hy vọng vào giờ phút này, vì người nam nhân trước mặt này, yêu vĩnh sinh vĩnh thế, tìm một kết quả.
…………
Ân Như Hứa đến khuya mới tỉnh lại, vừa mở mắt, liền phát hiện Ốc Đột lại ngồi ở mép giường. hắn ngồi nghiêng, một cái chân dài duỗi thẳng, bên trên đắp một miếng da, trong tay cũng cầm một miếng da màu nâu, một cái tay khác cầm một đồ vật nhỏ dường như là cục đá, chà lau ở mặt ngoài miếng da kia.
“Chàng đang làm cái gì?” Ân Như Hứa kéo chăn.
Ốc Đột ném xuống miếng da trong tay, cúi người thò qua cọ cọ ở trên mặt nàng, lúc này mới nói: “Đánh hai miếng da, làm giày cho nàng, làm loại giày này, đi vào đặc biệt thoải mái.”
Ân Như Hứa kéo chăn che nửa khuôn mặt, chỉ lấy một đôi mắt nhìn hắn, “Bên ngoài thực náo nhiệt, làm sao vậy?”
Ốc Đột nhặt da lên tiếp tục đánh, chỉ không cnf nghiêm túc như vừa rồi, đôi mắt thường thường nhìn nàng, cũng không để ý đến động tĩnh bên ngoài, thuận miệng nói: “Có thương đội tới đây, đang đổi đồ vật.”
“Khiếu Khiếu, nàng vào ở trong vương trướng của ta đi?” hắn chỉ muốn Ân Như Hứa đáp ứng việc này.
Ân Như Hứa hơi hơi hé miệng, lúc này bên ngoài lều lớn có người kêu: “Tộc trưởng! Thương đội tìm ngươi đó!”
Ốc Đột sách một tiếng, buông miếng da trong tay, không đi ra ngoài ngay, mà là bế chăn cuộn Ân Như Hứa lên, dùng sức ôm hai lượt, xoa tóc và bóp mặt nàng một phen, nói: “Chờ ta trở lại rồi nói.” Sau đó mới bước nhanh ra ngoài.
“Nàng đói bụng sao, ta đi tìm đồ ăn cho nàng.” Ốc Đột trước kia ra cửa chưa bao giờ mang lương khô, đều là bắt được cái gì thì ăn cái đó. Nhưng lần này hắn mang theo mấy cái bánh nhân thịt mà Ô Thiên Châu làm, còn có một hồ trà sữa, là chuyên môn mang đến để lót bụng cho Ân Như Hứa. “Nàng ăn cái này trước, ta lại đi đánh mấy con thỏ.”
trên thảo nguyên những động vật nhỏ này rất nhiều, đều quen đào hang động trên mặt đất, chúng nó vô cùng nhạy bén, chấn động một chút trên mặt đất là có thể nhận thấy nguy hiểm, liền chui ngay về trong động, động dưới mặt đất vừa sâu lại khúc khủy, bình thường chui vào trong động cũng không bắt được chúng nó.
Nhưng Ốc Đột không phải người bình thường, đôi mắt hắn tốt, tài bắn cung siêu quần, cách thật xa, thoáng nhìn thấy trên mặt đất có cái gì hắn lập tức có thể bắn một mũi tên xuyên qua, ghim vật nhỏ kia lên mặt đất, so với ưng trên trời còn lanh lẹ, cảnh giác hơn.
hắn quen cửa quen nẻo đánh mấy con thỏ, đến bên dòng suối lột da rửa sạch, “Nàng xem, cái này gọi là thỏ chuột, hình dáng khó coi nhưng con màu đen này rất béo a.”
Ân Như Hứa không quá muốn nhìn loại hình ảnh này, lại có chút tò mò, trộm ngắm một cái, lại quay đầu. Lúc xem tuy rằng có chút không đành lòng, nhưng lúc ăn lại rất vui vẻ, dù sao cũng thật sự ngon. Ốc Đột không hổ là ‘ dã ’ nam nhân từ nhỏ đến lớn, chiêu thức nướng thịt trên thảo nguyên phi thường thuần thục, Ân Như Hứa không chỉ được hắn cho ăn no, thậm chí căn bụng, ngồi dưới ánh mặt trời thẳng mệt rã rời, nhịn không được ngủ gật.
Ốc Đột chải áo choàng của mình lên mặt đất, để nàng nằm ở lên đó nghỉ ngơi.
“Ngủ trên này.” Cỏ tuy dẫm lên mềm, nhưng nằm trên đó lại đâm vào người, Ốc Đột không sợ cái này, nhưng công chúa thì không thế.
Ân Như Hứa bị hắn ấn ngồi lên áo choàng, vốn đang định theo bản năng chối từ một chút, kết quả vừa nằm xuống cảm thấy thực thoải mái, liền không dậy nữa. Chóp mũi đều là mùi hương của cỏ xanh cùng với ánh mặt trời, áo choàng của Ốc Đột cũng có hương vị thoải mái thanh tân, là hơi thở trên người hắn. Ân Như Hứa nhắm mắt lại nghĩ, khẳng định là hắn có tắm rửa thay quần áo tử tế.
Nàng nằm ở đó, trong chốc lát ngủ đến mơ hồ, liền không tự giác cuộn thân mình, cả người đều quấn ở trên áo choàng của Ốc Đột. Ốc Đột ngồi xổm một bên nhìn nàng ngủ, trong lòng cảm thấy thật là đáng yêu, duỗi tay sờ lông mi nàng thật dài. Nhìn thấy mí mắt Ân Như Hứa run lên, hắn vội thu hồi tay, Ân Như Hứa là cảm thấy thái dương quá chói, có chút trốn tránh mà chôn mặt vào. Ốc Đột che thái dương cho nàng, bỗng nhiên nghĩ, nếu mang nàng ra tới phơi thái dương thêm vài lần, phỏng chừng sẽ phơi đen tức phụ.
Tưởng tượng như vậy còn rất thú vị, hắn thật muốn nhìn công chúa tức phụ bị phơi đen là bộ dáng gì.
Ân Như Hứa ngủ một lát liền tỉnh, ăn uống no đủ, nghỉ ngơi tốt, lại khôi phục tinh thần.
Từ trước nàng ở trong vương cung, mỗi ngày cơ hồ đều ngồi khô một chỗ không nhúc nhích, trong lòng buồn bực không vui, thân thể từ trước đến nay vẫn không tốt, ăn không vào cũng không có tinh thần. Tới bộ tộc Ô Đồ không đến hai ngày, có thể ăn có thể ngủ, tinh thần cũng càng ngày càng tốt.
Hai người vượt qua lưng núi, đi đồng hoa phía dưới đáy cốc. tà váy Ân Như Hứa phất rơi hoa dại xuống đầy đất, giày trên chân cũng nhiễm hoa. Ốc Đột đi theo phía sau nàng, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, tay sờ mó phía dưới bụi hoa, bắt được một con vật màu xám lông xù xù dày nặng.
“Khiếu Khiếu, nàng xem đây là cái gì?”
Ân Như Hứa nghe tiếng quay đầu, phát hiện trong tay hắn bắt lấy cái lỗ tai, cái đuôi ngắn ngủn, thịt chắc nịch…… Thứ gì?
“Đây là chuột đất, chúng ta còn gọi là chuột lười.” Ốc Đột quơ quơ cụ lông béo phì trong tay, trong tiếng nó kêu chi chi giảng giải tập tính thứ này với Ân Như Hứa.
Ân Như Hứa nhìn hai cái răng trong miệng chuột lười, duỗi tay muốn sờ sờ, lại sợ nó cắn. Ốc Đột đã nhìn ra, một tay ấn gáy chuột lười lên mặt đất, kéo tay Ân Như Hứa để nàng tùy tiện sờ.
Con người hắn này thật sự thần kỳ, thảo nguyên phảng phất chính là nhà hắn, hắn biết nơi nào có cái gì, thậm chí biết nơi nào có động chuột lười và thỏ chuột, biết nào có rễ cỏ ngọt nuôi súc vật.
Thấy Ân Như Hứa cảm thấy hứng thú với thứ này, hắn liền mang theo Ân Như Hứa đào hết một đám động chuột lười chung quanh. Bởi vì ăn no, hắn cũng không làm cái gì với đám chuột lười này, chỉ kéo từng con từ trong động ra cho công chúa sờ hai lượt. Động tác hắn thuần thục, hai mắt quan sát một cái, liền biết bên trong có chuột lười hay không, bàn tay mò xuống là có thể nghe thấy phía dưới tiếng chuột lười kêu truyền đến. Cơ bản là không thất bại, ra tay là có thể bắt được một con, có đôi khi còn là hai con, vừa thấy liền biết đã làm không ít loại chuyện này.
Làm Ân Như Hứa sờ đủ rồi, hắn lại buông tay ra, đám chuột lười chịu no kinh hách vội rối rít chạy trốn thật nhanh, chui về trong động.
Ở bên ngoài chơi một ngày, cuối cùng trước ban đêm Ốc Đột mang theo người kịp trở về, tốt xấu cũng để Ân Như Hứa ăn cơm chiều Ô Thiên Châu riêng chuẩn bị cho nàng.
Ân Như Hứa vừa ăn, vừa nghe các cung nữ lải nhải mà nhỏ giọng oán giận cùng lo lắng. Ngày hôm nay ở bên ngoài nàng cơ hồ đều cười, nhưng sau khi trở về, bị một đám cung nữ vây quanh đại kinh tiểu quái gỡ tóc chải vuốt một lần nữa, lại thay váy áo, nàng liền không lên tiếng, chỉ vào lúc ăn xong rồi nói với các nàng: “Về sau, các ngươi không cần luôn vây quanh ta, có thể đi giúp Ô Thiên Châu làm việc.”
Các cung nữ phát hiện, công chúa mới đi ra ngoài một ngày, hình như đã bị nghiêng lệch.
“Khiếu Khiếu!” Mới từ bên hồ tắm rửa xong, tóc còn nhỏ nước, Ốc Đột ở bên ngoài lều lớn gọi nàng, “đi lều lớn của ta a, cho nàng xem bảo bối!”
Các cung nữ: “……”
Ân Như Hứa đi theo Ốc Đột tới lều lớn của hắn, lều lớn sạch sẽ ngoài dự đoán, tuy rằng đồ vật chất thật sự nhiều, tràn ngập hơi thở cuộc sống, nhưng tạp mà không loạn. Ánh mắt Ân Như Hứa lập tức bị hấp dẫn bởi tấm da gấu màu trắng vắt trên giá. Đó là một tấm da gấu hoàn chỉnh, rất lớn, nàng nhìn là có thể tưởng tượng con gấu này lúc còn sống có bao nhiêu đáng sợ.
“Đó là gấu ta đánh ở Tuyết sơn, mùa đông trải ra ngủ thực ấm áp, bên này còn có hai miếng da sói, nàng mau tới xem.” Ốc Đột lục tung tìm cho nàng đám da lông mấy năm nay hắn đánh được.
Bộ tộc Ô Đồ bọn họ, vào đông sẽ vô cùng rét lạnh, nếu không có da lông chống lạnh, rất khó chịu đựng trời đông giá rét. Trong tộc dũng sĩ phần lớn đều là thợ săn gioit, mỗi năm mùa thu sẽ đi săn thú, đánh da lông về có thể đổi cho thương đội lấy muối và lá trà, cùng với các thương phẩm khác.
Ốc Đột nơi này chỉ để lại thứ tốt nhất, tuy rằng như vậy, cũng đắp thành ba đống to, “Đó đều cho nàng, đến lúc trời lạnh bảo Ô Thiên Châu làm quần áo, như vậy mùa đông nàng sẽ không lạnh.” hắn lấy ra những thứ tốt nhất, hào phóng mà đưa cho Ân Như Hứa.
Ân Như Hứa chưa từng thiếu da lông để dùng, nhưng đó là Ốc Đột tự tay săn được, trong đó có một ít thứ quý hiếm nàng cũng chưa từng thấy.
Hai người xem da lông xong, dọn dẹp một chút nằm xuống, trong lòng Ân Như Hứa khó tránh khỏi khẩn trương, nhớ tới lúc trước Ốc Đột nói, liền hỏi hắn: “Chàng bảo cho ta xem bảo bối, chính là những da lông đó sao?”
Ốc Đột bỗng nhiên ngồi dậy, “Sách, đã quên, chờ.” hắn bước đến góc lều lớn, chui đầu vào trong rương tìm kiếm, lấy ra cái hộp gỗ cũ, lại từ bên trong lấy ra một cái nanh sói.
Nanh sói bên trên đục lỗ, dùng dây thừng đeo lên, mặt ngoài bóng loáng, nhìn qua như là vật để bên người, bị vuốt ve vô số lần.
“Đây là cái nanh của con sói đầu tiên ta săn đệ được, ta đeo thật lâu, vu sư trong tộc nói đeo loại nanh sói này có thể trừ tà, có thể phù hộ hài tử thân thể khỏe mạnh, không bị ác mộng.” hắn buộc nanh sói lên cổ Ân Như Hứa, “Ta nghe thấy mấy cung nữ của nàng nói chuyện, nói lúc trước nàng vẫn luôn ngủ không ngon, mang cái này là có thể ngủ ngon.”
hắn cho nàng mang hảo, thò lại gần dùng sức hôn hạ cái trán của nàng, phát ra bá mà một tiếng. một chút đều không giống một người nam nhân hôn một cái nữ nhân.
Ân Như Hứa sờ sờ đầu, cầm lấy ngực nanh sói, “Kỳ thật, hai ngày này ta có thể nghỉ ngơi tốt.”
Ốc Đột: “Bị ác mộng đều là bởi vì sợ hãi gì đó, ta ở chỗ này, thứ nàng sợ hãi cũng không dám tới đây, cho nên yên tâm ngủ, nếu là không ngủ ngon, ban ngày sẽ không có tinh thần.”
Ân Như Hứa bị hắn lôi kéo ngủ lại, đợi nửa ngày, không chờ được hắn có động tác.
Ân Như Hứa:…… hắn là không biết, hay là ngượng ngùng?
Nàng nghĩ nghĩ, liền ngủ. Bởi vì ngủ sớm, tỉnh cũng rất sớm, bên ngoài trời còn chưa sáng. Ân Như Hứa mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy bên cạnh một đôi mắt xanh, ở trong đêm tối nhìn chằm chằm mình, chợt bị hắn dọa sợ.
“Nàng nghỉ ngơi tốt?” Ốc Đột hỏi nàng, cũng không biết hắn đã tỉnh bao lâu.
Ân Như Hứa theo bản năng ừ một tiếng, liền cảm giác người bên cạnh cuốn chăn lại, duỗi tay ôm lấy nàng.
“Nàng thật sự nguyện ý làm thê tử của ta sao?”
Ân Như Hứa cảm giác được ngực hắn cứng rắn cùng nhiệt khí bao phủ lại, cả người đều thanh tỉnh, khẩn trương ừ một tiếng. Sau một lúc lâu, lại thử thăm dò chủ động duỗi tay ôm lấy cổ hắn, “Phải, ta nguyện ý.”
hắn không biết, nàng chờ đợi ngày này, chờ đã bao lâu. Nhiều lần như vậy, nàng trơ mắt nhìn hắn chết đi, nhìn hắn một lần lại một lần yêu nàng, lại vĩnh viễn không có cách nào đáp lại hắn. Ở trong thế giới vĩnh viễn bất biến của nàng, hắn cũng bất biến là chuyện làm nàng tan nát cõi lòng nhất.
Lúc nàng tuyệt vọng nhất, nàng nghĩ nàng phải nói với người nam nhân này: “không cần yêu ta nữa” hoặc là “Ta nguyện ý, dẫn ta đi”, nhưng cái gì nàng cũng không làm được.
Trong lòng nàng có loại sợ hãi, cảm thấy thế giới này có lẽ chỉ là thời gian ngắn ngủi trộm được, nếu thật như vậy, nàng hy vọng vào giờ phút này, vì người nam nhân trước mặt này, yêu vĩnh sinh vĩnh thế, tìm một kết quả.
…………
Ân Như Hứa đến khuya mới tỉnh lại, vừa mở mắt, liền phát hiện Ốc Đột lại ngồi ở mép giường. hắn ngồi nghiêng, một cái chân dài duỗi thẳng, bên trên đắp một miếng da, trong tay cũng cầm một miếng da màu nâu, một cái tay khác cầm một đồ vật nhỏ dường như là cục đá, chà lau ở mặt ngoài miếng da kia.
“Chàng đang làm cái gì?” Ân Như Hứa kéo chăn.
Ốc Đột ném xuống miếng da trong tay, cúi người thò qua cọ cọ ở trên mặt nàng, lúc này mới nói: “Đánh hai miếng da, làm giày cho nàng, làm loại giày này, đi vào đặc biệt thoải mái.”
Ân Như Hứa kéo chăn che nửa khuôn mặt, chỉ lấy một đôi mắt nhìn hắn, “Bên ngoài thực náo nhiệt, làm sao vậy?”
Ốc Đột nhặt da lên tiếp tục đánh, chỉ không cnf nghiêm túc như vừa rồi, đôi mắt thường thường nhìn nàng, cũng không để ý đến động tĩnh bên ngoài, thuận miệng nói: “Có thương đội tới đây, đang đổi đồ vật.”
“Khiếu Khiếu, nàng vào ở trong vương trướng của ta đi?” hắn chỉ muốn Ân Như Hứa đáp ứng việc này.
Ân Như Hứa hơi hơi hé miệng, lúc này bên ngoài lều lớn có người kêu: “Tộc trưởng! Thương đội tìm ngươi đó!”
Ốc Đột sách một tiếng, buông miếng da trong tay, không đi ra ngoài ngay, mà là bế chăn cuộn Ân Như Hứa lên, dùng sức ôm hai lượt, xoa tóc và bóp mặt nàng một phen, nói: “Chờ ta trở lại rồi nói.” Sau đó mới bước nhanh ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Nam chủ ngước luyến tình thâm bị đào thải - Xin chào nam chính, gặp lại nam chính
- Quyển 1 - Chương 2: Nam phụ điên rồ
- Quyển 1 - Chương 3: Người qua đường Giáp bị mê đảo?
- Quyển 1 - Chương 4: Hắn có bị bệnh không?
- Quyển 1 - Chương 5: Còn đánh giá thấp bệnh tình của hắn
- Quyển 1 - Chương 6: Yếu ớt đáng thương lại bất lực
- Quyển 1 - Chương 7: Kịch bản chính là không có kịch bản
- Quyển 1 - Chương 8: Liêu Đình Nhạn: Bệ hạ thật là xấu
- Quyển 1 - Chương 9: Ban đêm nguy hiểm
- Quyển 1 - Chương 10: Nàng đến chủ động hôn ta
- Quyển 1 - Chương 11: Nam chính nguyên tác: Đây là? ? ?
- Quyển 1 - Chương 12: Bệ hạ, nếu huyết mạch không kéo dài, quốc gia bất ổn a!
- Quyển 1 - Chương 13: Đại thần: Ta cảm thấy Quý phi mang thai
- Quyển 1 - Chương 14: Huyết mạch của bệ hạ, thế nhưng là cấm kỵ. . .
- Quyển 1 - Chương 15: Định luật nghe thấy bí mật nhất định bị người ta phát hiện
- Quyển 1 - Chương 16: A, không phải chỉ là làm nũng sao, nàng cũng biết
- Quyển 1 - Chương 17: Lãnh diệp phiêu dật rải đầy mặt ta
- Quyển 1 - Chương 18: Không nói dối gạt người, ta có chứng sợ độ cao
- Quyển 1 - Chương 19: Thật là một hiện trường liếm cẩu cỡ lớn
- Quyển 1 - Chương 20: Quý phi: Đường cong cứu quốc
- Quyển 1 - Chương 21: Có ta ở đây, cái gì nàng cũng không cần lo lắng
- Quyển 1 - Chương 22: Đều là Quý phi dạy thật tốt a
- Quyển 1 - Chương 23: Trời có mây gió bất trắc
- Quyển 1 - Chương 24: Nhắc nhở, kịch bản đi chếch!
- Quyển 1 - Chương 25: Liêu Đình Nhạn: Ta, Quý phi, đánh trước
- Quyển 1 - Chương 26: Cảm ơn ngươi lộ kịch bản?
- Quyển 1 - Chương 27: Không nhanh mang nàng về, khả năng eo sắp gầy đến không còn gì
- Quyển 1 - Chương 28: Không có khả năng, sao hắn lại xuất hiện ở đây!
- Quyển 1 - Chương 29: Động tác vừa rồi của nàng có ý gì?
- Quyển 1 - Chương 30: Lao ra
- Quyển 1 - Chương 31: Liêu Đình Nhạn: Đây là, ta lại thăng cấp?
- Quyển 1 - Chương 32: Chuyện xưa xong
- Quyển 2 - Chương 33: Nam chính nhớ thương bạch nguyệt quang bị đào thải - Nói ngắn gọn, nàng xuyên qua rồi
- Quyển 2 - Chương 34: Tốn Nô
- Quyển 2 - Chương 35: Có gì ăn ngon không?
- Quyển 2 - Chương 36: Ta chắc chắn sẽ bảo hộ nàng thật tốt
- Quyển 2 - Chương 37: Tuyến kịch bản cùng với tuyến tình cảm đều xuất hiện chếch đi
- Quyển 2 - Chương 38: Tình cảm thật sự rất tốt, vừa mới thành thân a?
- Quyển 2 - Chương 39: Lòng ta có nàng, muốn bảo hộ nàng
- Quyển 2 - Chương 40: Vậy chúng ta cùng chung mộng đẹp
- Quyển 2 - Chương 41: Không ngờ rằng, ngươi lại vi tình mà có một ngày này
- Quyển 2 - Chương 42: Chỉ cần nàng không rời đi, ta có thể vì nàng làm bất kì điều gì
- Quyển 2 - Chương 43: Nếu có một ngày ngươi hiểu, thì đã không còn là "Tốn Nô"...
- Quyển 2 - Chương 44: Không biết bây giờ Tốn Nô của nàng có ổn không
- Quyển 2 - Chương 45: Thúc phụ, ta muốn tự mình đi Đông thành xin thuốc
- Quyển 2 - Chương 46: Vị mĩ nhân này tựa như hoa lê trên cành
- Quyển 2 - Chương 47: Không hề biết từng có một người đứng bên cạnh
- Quyển 2 - Chương 48: Ta là Đường Lê, không lừa chàng
- Quyển 2 - Chương 49: Chuyện lúng túng này
- Quyển 2 - Chương 50: Đao khách sẽ không béo
- Quyển 2 - Chương 51: Đơn giản mà nói, chính là huynh cần trị liệu, thực liệu là được
- Quyển 2 - Chương 52: Chuyện xưa xong
- Quyển 3 - Chương 53: Bạch Lăng: Đại huynh đệ, ngươi thật là một người tốt - Lục Lâm Sinh
- Quyển 3 - Chương 54: Đêm hôm ấy, hắn lặng yên không một tiếng động chết đi
- Quyển 3 - Chương 55: Vậy các người còn nhận đệ tử không?
- Quyển 3 - Chương 56: Ta cảm thấy rèn sắt không tệ
- Quyển 3 - Chương 57: Yếu đến đáng thương
- Quyển 3 - Chương 58: Kết nối thành công, nhân cách bên trong thức tỉnh thành công
- Quyển 3 - Chương 59: Ta biết bay
- Quyển 3 - Chương 60: Ta… là Lục… Lâm Sinh…
- Quyển 3 - Chương 61: Nôn ---
- Quyển 3 - Chương 62: Yêu quái này thật ngoan nha
- Quyển 3 - Chương 63: Ta biết hắn
- Quyển 3 - Chương 64: Có phải ngươi vừa ăn cái gì không
- Quyển 3 - Chương 65: Những cái này cũng tặng cho ngươi, cái màu vàng càng đẹp
- Quyển 3 - Chương 66: Tốt, chúc ngươi thuận lợi
- Quyển 3 - Chương 67: Không có gì long tộc không dám làm
- Quyển 3 - Chương 68: Ngươi bọc lấy ta là có ý gì
- Quyển 3 - Chương 69: Oành oành
- Quyển 3 - Chương 70: Ừ, ta có chút đói
- Quyển 3 - Chương 71: Bây giờ ta có một ý tưởng
- Quyển 3 - Chương 72: Ngươi thấy ta đập đập thì chớ đến
- Quyển 3 - Chương 73: A a a ——
- Quyển 3 - Chương 74: Tìm kiếm thất bại, không thể tìm được ngọn nguồn dị biến
- Quyển 3 - Chương 75: Hỏng thì gõ gõ, gõ hai lần là có thể tốt rồi
- Quyển 3 - Chương 76: Ta và hắn hoàn toàn không giống nhau, hắn cũng xem như là ta sao?
- Quyển 3 - Chương 77: Lão vỏ sò nhìn không nổi, vỏ sò khép lại, tự bế
- Quyển 3 - Chương 78: Xin ngài yên tâm
- Quyển 3 - Chương 79: Chuyện xưa thứ 3 xong
- Quyển 4 - Chương 80: Khương Vũ Triều: Ca ca yên tâm bay, fan độc vĩnh viễn đi theo- Vương gia bá đạo – Phế phi đặc công
- Quyển 4 - Chương 81: Nếu thân thể có bệnh, không thể giấu bệnh sợ thầy thuốc
- Quyển 4 - Chương 82: Muội muội, muội nhìn cái lá tùng này
- Quyển 4 - Chương 83: Muội muội, muội nhìn con chó này
- Quyển 4 - Chương 84: Thiếu Nguyên lão công?!
- Quyển 4 - Chương 85: Sao giống cẩu nam nữ hò hẹn dưới ánh trăng như thế?
- Quyển 4 - Chương 86: Muốn mua cho hắn thật nhiều trang phục quần áo đẹp mắt
- Quyển 4 - Chương 87: Dám đoạt người với Vương gia nhà chúng ta, muốn chết
- Quyển 4 - Chương 88: Dục vương vẫn nên nói năng cẩn thận cho thỏa đáng
- Quyển 4 - Chương 89: Trời ạ, đây là Idol thần tiên gì
- Quyển 4 - Chương 90: Em làm là được, để em
- Quyển 4 - Chương 91: Nhớ ra rồi, Sinh Khương Lão Tửu
- Quyển 4 - Chương 92: Vậy ta đây cũng xuống tham gia
- Quyển 4 - Chương 93: Không xong, Thuần Hi quận chúa xảy ra chuyện rồi
- Quyển 4 - Chương 94: Ngọc Lăng vương tức giận
- Quyển 4 - Chương 95: Cho em thêm thời gian mười giây đồng hồ để bình tĩnh
- Quyển 4 - Chương 96: Ừ, một ngày cũng không chờ nổi
- Quyển 4 - Chương 97: Nhìn ca ca đây trí thông minh có vẻ giảm xuống, đáng yêu đến thế nào a
- Quyển 4 - Chương 98: Danh nghĩa là vương phi, thật ra là trợ lý
- Quyển 4 - Chương 99: Lại bắt đầu suy nghĩ phương pháp chia rẽ hai người
- Quyển 4 - Chương 100: Nào có vợ chồng như vậy
- Quyển 4 - Chương 101: Chuẩn bị nghênh đón trận chiến mới
- Quyển 4 - Chương 102: Quả thật là một đôi trời sinh a
- Quyển 4 - Chương 103: Tôi bị bệnh, sức chống cự không cao
- Quyển 4 - Chương 104: Không phải anh ấy ngủ thiếp đi
- Quyển 4 - Chương 105: Ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, lầu cao san sát
- Quyển 4 - Chương 106: Chuyện xưa thứ 4 xong
- Quyển 5 - Chương 107: Bảo bối thiên tài, mummy mang bầu chạy
- Quyển 5 - Chương 108: Là con trai siêu nhân của mẹ, con có thể mua quần da không?
- Quyển 5 - Chương 109: Buông váy xuống, lại là tiểu thư khuê các đoan trang
- Quyển 5 - Chương 110: Buông váy xuống, lại là tiểu thư khuê các đoan trang
- Quyển 5 - Chương 111: Trời giá rét, nên để Ngụy thị phá sản
- Quyển 5 - Chương 112: Tôi còn muốn hai chai bia ướp lạnh
- Quyển 5 - Chương 113: Tương lai của hai mẹ con chúng tôi đều giao vào tay anh, lão bản
- Quyển 5 - Chương 114: Ba ba còn thiếu con gái nuôi sao?
- Quyển 5 - Chương 115: Tôi cũng muốn tặng anh lễ vật
- Quyển 5 - Chương 116: Bé trai không thể mặc váy sao?
- Quyển 5 - Chương 117: Ban ngày ban mặt cướp người, thế này còn chịu nổi sao?
- Quyển 5 - Chương 118: Đúng, tôi muốn cô yêu tôi
- Quyển 5 - Chương 119: Cô bạn, cô ổn chứ, còn nhớ tôi là nam hay nữ không
- Quyển 5 - Chương 120: Không được nhúc nhích! Làm cái gì?
- Quyển 5 - Chương 121: Đang trên đường chạy tới
- Quyển 5 - Chương 122: Chúng ta theo ở phía sau, chờ bọn họ bị lạc lại nói
- Quyển 5 - Chương 123: Cái này của ai?
- Quyển 5 - Chương 124: Đây là thứ yêu ma quỷ quái gì?
- Quyển 5 - Chương 125: Trong ba tháng tới cô sẽ kết hôn
- Quyển 5 - Chương 126: Phát xong rồi kéo đen hắn
- Quyển 5 - Chương 127: Chuyện xưa thứ 5 xong
- Quyển 6 - Chương 128: Ân Như Hứa: Huynh chính là chân hương - Nếu phiền phức, ta liền đuổi nàng đi chăn cừu!
- Quyển 6 - Chương 129: Rốt cục nàng có thể cùng hắn nhìn về một phía
- Quyển 6 - Chương 130: Công chúa, nàng có muốn đi xem sói không?
- Quyển 6 - Chương 131: Ta đã thích, có gì không thể làm
- Quyển 6 - Chương 132: Nhân vật nữ chính từ đầu nên thuộc về hắn
- Quyển 6 - Chương 133: Đóa hoa chân chính nở rực rỡ ở nơi sơn dã
- Quyển 6 - Chương 134: Hắn không thay đổi, là một chuyện làm cho nàng tan nát cõi lòng nhất
- Quyển 6 - Chương 135: Thương đội mà thôi, ta muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu
- Quyển 6 - Chương 136: Lang Thần trên Tuyết sơn sẽ bảo hộ con trai của Lang Thần
- Quyển 6 - Chương 137: Đó là một nơi xinh đẹp lại tàn khốc
- Quyển 6 - Chương 138: Ha ha ha ha nàng quả thực như con chuột lười!
- Quyển 6 - Chương 139: Hoặc là một đám mây
- Quyển 6 - Chương 140: Người nào làm nàng sợ hãi như thế?
- Quyển 6 - Chương 141: Thế nào, đếm rõ ràng bao nhiêu con dê sao?
- Quyển 6 - Chương 142: Bọn họ muốn di chuyển đi một nơi khác
- Quyển 6 - Chương 143: Ngủ bên cạnh chàng càng an tâm
- Quyển 6 - Chương 144: Nói không chừng có gấu ở gần đây
- Quyển 6 - Chương 145: Ai nói ta mất đi khí vận của thế giới thì cũng chỉ có thể thất bại?
- Quyển 6 - Chương 146: Đã hơn tám năm trôi qua
- Quyển 6 - Chương 147: Bỗng Nhiên Có Chút Nhớ Chàng
- Quyển 6 - Chương 148: Chuyện Xưa Thứ 6 Xong
- Quyển 6 - Chương 149: Từ Bây Giờ Gọi Là Tân Tiểu Lộ
- Quyển 7 - Chương 150: Có một túm tóc màu đen bị đào ra từ trong đất bùn
- Quyển 7 - Chương 151: Học sinh tiểu học là phải làm bài tập
- Quyển 7 - Chương 152: Có phải các bạn đang khi dễ người khác không?
- Quyển 7 - Chương 153: Tiểu ca ca sữa bò
- Quyển 7 - Chương 154: Cái gì mà học sinh chuyển trường, liên quan quỷ gì đến nàng
- Quyển 7 - Chương 155: Uống hồng trà sữa đá, xem phim kinh dị
- Quyển 7 - Chương 156: Xin hỏi loại ca ca này nhận ở đâu? Trường học phát đồng loạt sao?
- Quyển 7 - Chương 157: Vậy đại khái chính là phiền não tuổi dậy thì đi
- Quyển 7 - Chương 158: Không thể yêu sớm
- Quyển 7 - Chương 159: Nàng thậm chí cũng không phải là người
- Quyển 7 - Chương 160: Ai cũng không thể miễn cưỡng nàng
- Quyển 7 - Chương 161: Anh có thể xếp hàng trước nhất không?
- Quyển 7 - Chương 162: Còn có ánh nắng đặc biệt xán lạn
- Quyển 7 - Chương 163: Cái này, vị sữa bò
- Quyển 7 - Chương 164: Nhìn đáng thương lại đáng yêu
- Quyển 7 - Chương 165: Khuyết điểm duy nhất chính là quá thích học tập
- Quyển 7 - Chương 166: Bây giờ rất muốn đi trường học, gấp không chờ nổi muốn đi
- Quyển 7 - Chương 167: Mặt trời hoàn toàn lặn hẳn, trời tối
- Quyển 7 - Chương 168: Đây là một giấc mộng mà thôi
- Quyển 7 - Chương 169: Anh sẽ mang em rời khỏi nơi này
- Quyển 7 - Chương 170: Trở lại nhân gian
- Quyển 7 - Chương 171: Chuyện xưa thứ 7 xong
- Quyển 8 - Chương 172: Liễu Thanh Bích
- Quyển 8 - Chương 173: Trên thế giới này, có một hắn là đủ rồi
- Quyển 8 - Chương 174: Thiếu
- Quyển 8 - Chương 175: Đến lúc đó, giờ chết của ngươi cũng tới rồi
- Quyển 8 - Chương 176: Ngậm miệng, biến mất
- Quyển 8 - Chương 177: Thế giới ban đầu kết thúc
- Quyển 8 - Chương 178: Bởi vì hắn đã không phải là nam nhân
- Quyển 8 - Chương 179: Giết người
- Quyển 8 - Chương 180: Cầu hôn
- Quyển 8 - Chương 181: Cách cái chết không xa
- Quyển 8 - Chương 182: Đồ Vật càng xinh đẹp thì càng có độc
- Quyển 8 - Chương 183: Quăng người xuống một thế giới
- Quyển 8 - Chương 184: Hắn cười ha ha rời đi
- Quyển 8 - Chương 185: Chính văn hoàn
- Quyển 9 - Chương 186: Toàn bộ nữ chính 1
- Quyển 9 - Chương 187: Toàn bộ nữ chính 2
- Quyển 9 - Chương 188: Toàn bộ nữ chính 3
- Quyển 9 - Chương 189: Toàn bộ nữ chính 4
- Quyển 9 - Chương 190: Toàn bộ nữ chính 5
- Quyển 9 - Chương 191: Đường Lê – Tốn Nô (hiện đại)