Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ - Quyển 3 - Chương 54: Đêm hôm ấy, hắn lặng yên không một tiếng động chết đi
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Nam chủ ngước luyến tình thâm bị đào thải - Xin chào nam chính, gặp lại nam chính
- Quyển 1 - Chương 2: Nam phụ điên rồ
- Quyển 1 - Chương 3: Người qua đường Giáp bị mê đảo?
- Quyển 1 - Chương 4: Hắn có bị bệnh không?
- Quyển 1 - Chương 5: Còn đánh giá thấp bệnh tình của hắn
- Quyển 1 - Chương 6: Yếu ớt đáng thương lại bất lực
- Quyển 1 - Chương 7: Kịch bản chính là không có kịch bản
- Quyển 1 - Chương 8: Liêu Đình Nhạn: Bệ hạ thật là xấu
- Quyển 1 - Chương 9: Ban đêm nguy hiểm
- Quyển 1 - Chương 10: Nàng đến chủ động hôn ta
- Quyển 1 - Chương 11: Nam chính nguyên tác: Đây là? ? ?
- Quyển 1 - Chương 12: Bệ hạ, nếu huyết mạch không kéo dài, quốc gia bất ổn a!
- Quyển 1 - Chương 13: Đại thần: Ta cảm thấy Quý phi mang thai
- Quyển 1 - Chương 14: Huyết mạch của bệ hạ, thế nhưng là cấm kỵ. . .
- Quyển 1 - Chương 15: Định luật nghe thấy bí mật nhất định bị người ta phát hiện
- Quyển 1 - Chương 16: A, không phải chỉ là làm nũng sao, nàng cũng biết
- Quyển 1 - Chương 17: Lãnh diệp phiêu dật rải đầy mặt ta
- Quyển 1 - Chương 18: Không nói dối gạt người, ta có chứng sợ độ cao
- Quyển 1 - Chương 19: Thật là một hiện trường liếm cẩu cỡ lớn
- Quyển 1 - Chương 20: Quý phi: Đường cong cứu quốc
- Quyển 1 - Chương 21: Có ta ở đây, cái gì nàng cũng không cần lo lắng
- Quyển 1 - Chương 22: Đều là Quý phi dạy thật tốt a
- Quyển 1 - Chương 23: Trời có mây gió bất trắc
- Quyển 1 - Chương 24: Nhắc nhở, kịch bản đi chếch!
- Quyển 1 - Chương 25: Liêu Đình Nhạn: Ta, Quý phi, đánh trước
- Quyển 1 - Chương 26: Cảm ơn ngươi lộ kịch bản?
- Quyển 1 - Chương 27: Không nhanh mang nàng về, khả năng eo sắp gầy đến không còn gì
- Quyển 1 - Chương 28: Không có khả năng, sao hắn lại xuất hiện ở đây!
- Quyển 1 - Chương 29: Động tác vừa rồi của nàng có ý gì?
- Quyển 1 - Chương 30: Lao ra
- Quyển 1 - Chương 31: Liêu Đình Nhạn: Đây là, ta lại thăng cấp?
- Quyển 1 - Chương 32: Chuyện xưa xong
- Quyển 2 - Chương 33: Nam chính nhớ thương bạch nguyệt quang bị đào thải - Nói ngắn gọn, nàng xuyên qua rồi
- Quyển 2 - Chương 34: Tốn Nô
- Quyển 2 - Chương 35: Có gì ăn ngon không?
- Quyển 2 - Chương 36: Ta chắc chắn sẽ bảo hộ nàng thật tốt
- Quyển 2 - Chương 37: Tuyến kịch bản cùng với tuyến tình cảm đều xuất hiện chếch đi
- Quyển 2 - Chương 38: Tình cảm thật sự rất tốt, vừa mới thành thân a?
- Quyển 2 - Chương 39: Lòng ta có nàng, muốn bảo hộ nàng
- Quyển 2 - Chương 40: Vậy chúng ta cùng chung mộng đẹp
- Quyển 2 - Chương 41: Không ngờ rằng, ngươi lại vi tình mà có một ngày này
- Quyển 2 - Chương 42: Chỉ cần nàng không rời đi, ta có thể vì nàng làm bất kì điều gì
- Quyển 2 - Chương 43: Nếu có một ngày ngươi hiểu, thì đã không còn là "Tốn Nô"...
- Quyển 2 - Chương 44: Không biết bây giờ Tốn Nô của nàng có ổn không
- Quyển 2 - Chương 45: Thúc phụ, ta muốn tự mình đi Đông thành xin thuốc
- Quyển 2 - Chương 46: Vị mĩ nhân này tựa như hoa lê trên cành
- Quyển 2 - Chương 47: Không hề biết từng có một người đứng bên cạnh
- Quyển 2 - Chương 48: Ta là Đường Lê, không lừa chàng
- Quyển 2 - Chương 49: Chuyện lúng túng này
- Quyển 2 - Chương 50: Đao khách sẽ không béo
- Quyển 2 - Chương 51: Đơn giản mà nói, chính là huynh cần trị liệu, thực liệu là được
- Quyển 2 - Chương 52: Chuyện xưa xong
- Quyển 3 - Chương 53: Bạch Lăng: Đại huynh đệ, ngươi thật là một người tốt - Lục Lâm Sinh
- Quyển 3 - Chương 54: Đêm hôm ấy, hắn lặng yên không một tiếng động chết đi
- Quyển 3 - Chương 55: Vậy các người còn nhận đệ tử không?
- Quyển 3 - Chương 56: Ta cảm thấy rèn sắt không tệ
- Quyển 3 - Chương 57: Yếu đến đáng thương
- Quyển 3 - Chương 58: Kết nối thành công, nhân cách bên trong thức tỉnh thành công
- Quyển 3 - Chương 59: Ta biết bay
- Quyển 3 - Chương 60: Ta… là Lục… Lâm Sinh…
- Quyển 3 - Chương 61: Nôn ---
- Quyển 3 - Chương 62: Yêu quái này thật ngoan nha
- Quyển 3 - Chương 63: Ta biết hắn
- Quyển 3 - Chương 64: Có phải ngươi vừa ăn cái gì không
- Quyển 3 - Chương 65: Những cái này cũng tặng cho ngươi, cái màu vàng càng đẹp
- Quyển 3 - Chương 66: Tốt, chúc ngươi thuận lợi
- Quyển 3 - Chương 67: Không có gì long tộc không dám làm
- Quyển 3 - Chương 68: Ngươi bọc lấy ta là có ý gì
- Quyển 3 - Chương 69: Oành oành
- Quyển 3 - Chương 70: Ừ, ta có chút đói
- Quyển 3 - Chương 71: Bây giờ ta có một ý tưởng
- Quyển 3 - Chương 72: Ngươi thấy ta đập đập thì chớ đến
- Quyển 3 - Chương 73: A a a ——
- Quyển 3 - Chương 74: Tìm kiếm thất bại, không thể tìm được ngọn nguồn dị biến
- Quyển 3 - Chương 75: Hỏng thì gõ gõ, gõ hai lần là có thể tốt rồi
- Quyển 3 - Chương 76: Ta và hắn hoàn toàn không giống nhau, hắn cũng xem như là ta sao?
- Quyển 3 - Chương 77: Lão vỏ sò nhìn không nổi, vỏ sò khép lại, tự bế
- Quyển 3 - Chương 78: Xin ngài yên tâm
- Quyển 3 - Chương 79: Chuyện xưa thứ 3 xong
- Quyển 4 - Chương 80: Khương Vũ Triều: Ca ca yên tâm bay, fan độc vĩnh viễn đi theo- Vương gia bá đạo – Phế phi đặc công
- Quyển 4 - Chương 81: Nếu thân thể có bệnh, không thể giấu bệnh sợ thầy thuốc
- Quyển 4 - Chương 82: Muội muội, muội nhìn cái lá tùng này
- Quyển 4 - Chương 83: Muội muội, muội nhìn con chó này
- Quyển 4 - Chương 84: Thiếu Nguyên lão công?!
- Quyển 4 - Chương 85: Sao giống cẩu nam nữ hò hẹn dưới ánh trăng như thế?
- Quyển 4 - Chương 86: Muốn mua cho hắn thật nhiều trang phục quần áo đẹp mắt
- Quyển 4 - Chương 87: Dám đoạt người với Vương gia nhà chúng ta, muốn chết
- Quyển 4 - Chương 88: Dục vương vẫn nên nói năng cẩn thận cho thỏa đáng
- Quyển 4 - Chương 89: Trời ạ, đây là Idol thần tiên gì
- Quyển 4 - Chương 90: Em làm là được, để em
- Quyển 4 - Chương 91: Nhớ ra rồi, Sinh Khương Lão Tửu
- Quyển 4 - Chương 92: Vậy ta đây cũng xuống tham gia
- Quyển 4 - Chương 93: Không xong, Thuần Hi quận chúa xảy ra chuyện rồi
- Quyển 4 - Chương 94: Ngọc Lăng vương tức giận
- Quyển 4 - Chương 95: Cho em thêm thời gian mười giây đồng hồ để bình tĩnh
- Quyển 4 - Chương 96: Ừ, một ngày cũng không chờ nổi
- Quyển 4 - Chương 97: Nhìn ca ca đây trí thông minh có vẻ giảm xuống, đáng yêu đến thế nào a
- Quyển 4 - Chương 98: Danh nghĩa là vương phi, thật ra là trợ lý
- Quyển 4 - Chương 99: Lại bắt đầu suy nghĩ phương pháp chia rẽ hai người
- Quyển 4 - Chương 100: Nào có vợ chồng như vậy
- Quyển 4 - Chương 101: Chuẩn bị nghênh đón trận chiến mới
- Quyển 4 - Chương 102: Quả thật là một đôi trời sinh a
- Quyển 4 - Chương 103: Tôi bị bệnh, sức chống cự không cao
- Quyển 4 - Chương 104: Không phải anh ấy ngủ thiếp đi
- Quyển 4 - Chương 105: Ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, lầu cao san sát
- Quyển 4 - Chương 106: Chuyện xưa thứ 4 xong
- Quyển 5 - Chương 107: Bảo bối thiên tài, mummy mang bầu chạy
- Quyển 5 - Chương 108: Là con trai siêu nhân của mẹ, con có thể mua quần da không?
- Quyển 5 - Chương 109: Buông váy xuống, lại là tiểu thư khuê các đoan trang
- Quyển 5 - Chương 110: Buông váy xuống, lại là tiểu thư khuê các đoan trang
- Quyển 5 - Chương 111: Trời giá rét, nên để Ngụy thị phá sản
- Quyển 5 - Chương 112: Tôi còn muốn hai chai bia ướp lạnh
- Quyển 5 - Chương 113: Tương lai của hai mẹ con chúng tôi đều giao vào tay anh, lão bản
- Quyển 5 - Chương 114: Ba ba còn thiếu con gái nuôi sao?
- Quyển 5 - Chương 115: Tôi cũng muốn tặng anh lễ vật
- Quyển 5 - Chương 116: Bé trai không thể mặc váy sao?
- Quyển 5 - Chương 117: Ban ngày ban mặt cướp người, thế này còn chịu nổi sao?
- Quyển 5 - Chương 118: Đúng, tôi muốn cô yêu tôi
- Quyển 5 - Chương 119: Cô bạn, cô ổn chứ, còn nhớ tôi là nam hay nữ không
- Quyển 5 - Chương 120: Không được nhúc nhích! Làm cái gì?
- Quyển 5 - Chương 121: Đang trên đường chạy tới
- Quyển 5 - Chương 122: Chúng ta theo ở phía sau, chờ bọn họ bị lạc lại nói
- Quyển 5 - Chương 123: Cái này của ai?
- Quyển 5 - Chương 124: Đây là thứ yêu ma quỷ quái gì?
- Quyển 5 - Chương 125: Trong ba tháng tới cô sẽ kết hôn
- Quyển 5 - Chương 126: Phát xong rồi kéo đen hắn
- Quyển 5 - Chương 127: Chuyện xưa thứ 5 xong
- Quyển 6 - Chương 128: Ân Như Hứa: Huynh chính là chân hương - Nếu phiền phức, ta liền đuổi nàng đi chăn cừu!
- Quyển 6 - Chương 129: Rốt cục nàng có thể cùng hắn nhìn về một phía
- Quyển 6 - Chương 130: Công chúa, nàng có muốn đi xem sói không?
- Quyển 6 - Chương 131: Ta đã thích, có gì không thể làm
- Quyển 6 - Chương 132: Nhân vật nữ chính từ đầu nên thuộc về hắn
- Quyển 6 - Chương 133: Đóa hoa chân chính nở rực rỡ ở nơi sơn dã
- Quyển 6 - Chương 134: Hắn không thay đổi, là một chuyện làm cho nàng tan nát cõi lòng nhất
- Quyển 6 - Chương 135: Thương đội mà thôi, ta muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu
- Quyển 6 - Chương 136: Lang Thần trên Tuyết sơn sẽ bảo hộ con trai của Lang Thần
- Quyển 6 - Chương 137: Đó là một nơi xinh đẹp lại tàn khốc
- Quyển 6 - Chương 138: Ha ha ha ha nàng quả thực như con chuột lười!
- Quyển 6 - Chương 139: Hoặc là một đám mây
- Quyển 6 - Chương 140: Người nào làm nàng sợ hãi như thế?
- Quyển 6 - Chương 141: Thế nào, đếm rõ ràng bao nhiêu con dê sao?
- Quyển 6 - Chương 142: Bọn họ muốn di chuyển đi một nơi khác
- Quyển 6 - Chương 143: Ngủ bên cạnh chàng càng an tâm
- Quyển 6 - Chương 144: Nói không chừng có gấu ở gần đây
- Quyển 6 - Chương 145: Ai nói ta mất đi khí vận của thế giới thì cũng chỉ có thể thất bại?
- Quyển 6 - Chương 146: Đã hơn tám năm trôi qua
- Quyển 6 - Chương 147: Bỗng Nhiên Có Chút Nhớ Chàng
- Quyển 6 - Chương 148: Chuyện Xưa Thứ 6 Xong
- Quyển 6 - Chương 149: Từ Bây Giờ Gọi Là Tân Tiểu Lộ
- Quyển 7 - Chương 150: Có một túm tóc màu đen bị đào ra từ trong đất bùn
- Quyển 7 - Chương 151: Học sinh tiểu học là phải làm bài tập
- Quyển 7 - Chương 152: Có phải các bạn đang khi dễ người khác không?
- Quyển 7 - Chương 153: Tiểu ca ca sữa bò
- Quyển 7 - Chương 154: Cái gì mà học sinh chuyển trường, liên quan quỷ gì đến nàng
- Quyển 7 - Chương 155: Uống hồng trà sữa đá, xem phim kinh dị
- Quyển 7 - Chương 156: Xin hỏi loại ca ca này nhận ở đâu? Trường học phát đồng loạt sao?
- Quyển 7 - Chương 157: Vậy đại khái chính là phiền não tuổi dậy thì đi
- Quyển 7 - Chương 158: Không thể yêu sớm
- Quyển 7 - Chương 159: Nàng thậm chí cũng không phải là người
- Quyển 7 - Chương 160: Ai cũng không thể miễn cưỡng nàng
- Quyển 7 - Chương 161: Anh có thể xếp hàng trước nhất không?
- Quyển 7 - Chương 162: Còn có ánh nắng đặc biệt xán lạn
- Quyển 7 - Chương 163: Cái này, vị sữa bò
- Quyển 7 - Chương 164: Nhìn đáng thương lại đáng yêu
- Quyển 7 - Chương 165: Khuyết điểm duy nhất chính là quá thích học tập
- Quyển 7 - Chương 166: Bây giờ rất muốn đi trường học, gấp không chờ nổi muốn đi
- Quyển 7 - Chương 167: Mặt trời hoàn toàn lặn hẳn, trời tối
- Quyển 7 - Chương 168: Đây là một giấc mộng mà thôi
- Quyển 7 - Chương 169: Anh sẽ mang em rời khỏi nơi này
- Quyển 7 - Chương 170: Trở lại nhân gian
- Quyển 7 - Chương 171: Chuyện xưa thứ 7 xong
- Quyển 8 - Chương 172: Liễu Thanh Bích
- Quyển 8 - Chương 173: Trên thế giới này, có một hắn là đủ rồi
- Quyển 8 - Chương 174: Thiếu
- Quyển 8 - Chương 175: Đến lúc đó, giờ chết của ngươi cũng tới rồi
- Quyển 8 - Chương 176: Ngậm miệng, biến mất
- Quyển 8 - Chương 177: Thế giới ban đầu kết thúc
- Quyển 8 - Chương 178: Bởi vì hắn đã không phải là nam nhân
- Quyển 8 - Chương 179: Giết người
- Quyển 8 - Chương 180: Cầu hôn
- Quyển 8 - Chương 181: Cách cái chết không xa
- Quyển 8 - Chương 182: Đồ Vật càng xinh đẹp thì càng có độc
- Quyển 8 - Chương 183: Quăng người xuống một thế giới
- Quyển 8 - Chương 184: Hắn cười ha ha rời đi
- Quyển 8 - Chương 185: Chính văn hoàn
- Quyển 9 - Chương 186: Toàn bộ nữ chính 1
- Quyển 9 - Chương 187: Toàn bộ nữ chính 2
- Quyển 9 - Chương 188: Toàn bộ nữ chính 3
- Quyển 9 - Chương 189: Toàn bộ nữ chính 4
- Quyển 9 - Chương 190: Toàn bộ nữ chính 5
- Quyển 9 - Chương 191: Đường Lê – Tốn Nô (hiện đại)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Quyển 3 - Chương 54: Đêm hôm ấy, hắn lặng yên không một tiếng động chết đi
Bạch Lăng đứng ở trước căn nhà cỏ tranh nhỏ đơn sơ, nghĩ thầm nhà nát thế này thật sự có thể để người ở sao? Sợ là gió thổi qua đã đổ rồi.
Trong thôn những nhà khác tuy rằng cũng không phải nhà ngói gạch xanh gì, phần nhiều là xây bằng đất, nhưng bị nát đến dạng này, tuyệt đối chỉ có một. Bạch Lăng đi theo đại huynh đệ xấu xí trở về, là bởi vì nàng muốn uống nước, vì thế đại huynh đệ lo sợ bất an mang nàng theo, lại đem cái chén sạch sẽnhất trong phòng rửa không biết bao nhiêu lần, cuối cùng thật cẩn thận bưng lên cho nàng một chén nước trong, là nước giếng ngọt lành mát lạnh.
Kỳ thật Bạch Lăng hiện tại căn bản cũng không để bụng này đó, lúc nàng làm rồng, ở Lạc Thủy học làm một con rồng bơi lội như thế nào, nàng đã uống không biết bao nhiêu nước sông Lạc. một con sông dài như vậy, thượng du. hạ du cùng nhánh sông, hai bên bờ đều có người cư trú, ai biết giặt rũ rửa ráy gì ở bên trong đó, trong sông còn có cá lớn cá nhỏ, thường xuyên bị nàng vừa há miệng liền nuốt vào, cũng không biết có ăn vào đồ vật gì không nên ăn không ……
Thôi đi, loại chuyện này không thể nghĩ đến, tưởng tượng liền cảm thấy trong bụng bắt đầu không sảng khoái.
Uống xong nước, Bạch Lăng lại đè đè bụng, cảm giác có hơi đói. Đương nhiên, rồng cũng phải ăn cái gì đó, dựa theo tuổi của Long tộc mà nói, hiện tại nàng vẫn là một con rồng còn nhỏ. Từ lúc nàng thay đổi giống loài, hiện tại thích nhất chính là ăn cá, nhưng mà hơn nửa tháng nay, lạc đường ở trong núi, đến cái hồ cũng không gặp được, cá nàng dự trữ trong linh túi trước khi xuất phát đều đã bị ăn hết.
Lương thực dự trữ không còn, nàng phải đi tìm chút đồ ăn trước.
Vẫn luôn giống khối bùn trốn ở trong góc, Lục Lâm Sinh bỗng nhiên nói chuyện, hắn nói: “Ta, ta đi tìm chút đồ ăn cho ngài.” Sau đó, cong người, chạy thực nhanh ra ngoài, Bạch Lăng cũng không kịp ngăn lại.
Tuy rằng nàng đã giải thích mình không phải thần tiên, nhưng đại huynh đệ này giống như vẫn coi nàng trở thành tiên nhân, nơm nớp lo sợ, dáng vẻ sợ sệt nàng.
Hừ, tiểu lão đệ ngươi sao lại thế, tiểu muội đây lớn lên thủy linh như vậy, cũng không ăn thịt người, sao lại sợ thành cái dáng này.
Bất quá ăn cá lâu như vậy, nàng thật có chút nhớ đồ ăn của nhân loại. Bạch Lăng yên ổn ngồi ở trong phòng chờ, một lát sau, bỗng nhiên nghe thấy ngoài phòng truyền đến một trận cười mắng, rất là ồn ào.
Nàng đi ra ngoài nhìn xem, trong lòng liền bốc hỏa.
Là mấy người trong thôn, vây quanh tiểu lão đệ đang đánh, vừa đánh vừa cao giọng cười nhạo hắn. Mà tiểu lão đệ đáng thương ôm đầu cuộn trên mặt đất, cuộn thành một đoàn, phát ra tiếng kêu đau ai ai, bên người rơi rụng mấy củ khoai lang đỏ cùng với mấy củ hành không biết tên.
Mấy người đá bụng và lưng hắn, miệng hùng hùng hổ hổ: “Ai cho phép ngươi lên núi đào khoai lang đỏ này, đánh chết ngươi cái đồ xấu xí.”
“hắn sao đánh thế nào cũng không chết, bằng không chúng ta ném hắn vào hố phân thử xem?”
“Thối chết, trước kia không phải ném rồi sao, tự hắn bò ra, đi qua con đường trước cửa nhà ta, đường cũng bị hắn làm thối.”
Bạch Lăng: “……” Mấy cẩu nhi tử này, các ngươi chọc tới lão tử rồi.
Nàng bước nhanh đến, nhấc chân đá bay mấy người, đá mấy người trong thôn đang cười to ra ngoài, ngã vào một bãi đất trồng rau gặm bùn.
“Ngươi thế nào? Mau đứng lên.” Bạch Lăng túm lên quần áo như bao tải rách, sách người đang dán trênmặt đất thành một cục hình người lên.
Lục Lâm Sinh bị nàng thất tha thất thểu kéo lên, hắn lại dùng ánh mắt ngây người nhìn chằm chằm tiên tử trước mặt. một củ khoai lang đỏ nắm chặt trong tay ục ục lăn xuống mặt đất, rớt ở bên chân Bạch Lăng.
Bạch Lăng nhìn xem, thấy hắn hình như thật sự không có việc gì, lúc này mới ngồi xổm xuống, nhặt những củ khoai lang đỏ và hành lên, “đi thôi.”
Lục Lâm Sinh cả người đều đau, nhưng hắn bất chấp đau đớn trên người, khập khiễng đuổi kịp Bạch Lăng phía trước, trong lòng tràn ngập một loại khát khao hướng tới cùng với sợ hãi hổ thẹn. Mà những người bị mạnh mẽ đá bay đó, thấy rõ ràng Bạch Lăng rồi, tất cả đều choáng váng, ngơ ngác không biết nên làm ra phản ứng gì. Bên cạnh sửu bát quái bọn họ tùy ý khi dễ, vì cái có một nữ tử mỹ lệ như vậy?
Bạch Lăng ăn được khoai nướng đã lâu, hương vị này thế nhưng rất giống hương vị khoai lang đỏ trênxe đẩy ở bán cửa sau trường đại học của nàng vào mùa đông, nàng không khỏi xuất thần trong chốc lát, lại đặt ánh mắt ở trên người huynh đệ bên cạnh cái bếp đen nhỏ.
hắn cách nàng xa xa, không dám tới gần, vốn dĩ đang nhìn nàng, thấy nàng nhìn sang, lập tức sợ hãi cúi đầu, cả người sắp hòa hợp nhất thể cùng cái bếp đen.
Bạch Lăng: “……” Sợ cái xẻng gì, sao lại chọc người như thế.
Nàng bỗng nhiên nhớ lại lúc ở trong núi, huynh đệ này quỳ gối trước mặt mình khóc rống, hắn còn hỏi nàng, hắn vì sao phải sống ở trên thế giới này. Nàng im lặng một lát, cảm thấy trong lòng không dễ chịu. Chỉ bởi vì lớn lên khó coi, phải chịu người ta khi dễ như vậy, bị người ta tùy ý đánh chửi sao?
“Ngươi lại đây.” Nàng vẫy tay một cái.
Lục Lâm Sinh đi đến mang theo sợ hãi cùng mong đợi chính hắn cũng không phát hiện. Bạch Lăng lại nói: “Ngươi nhắm mắt lại.”
Lục Lâm Sinh làm theo, Bạch Lăng nâng một bàn tay lên, hơi hơi đặt trên mặt hắn, trong lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện một làn bạch quang nhu hòa. Lão vỏ sò bên hông nàng hoảng sợ, liên thanh truyền âm, “Tiểu chủ nhân, người cũng không thể lãng phí linh lực như vậy a!”
Bạch Lăng không để ý đến hắn, lập tức nỗ lực một hồi lâu mới buông tay. Kết quả, đại huynh đệ xấu xí vẫn xấu xí như vậy, không hề có biến hóa.
Bạch Lăng: “……” thật là mất mặt, hoàn toàn không hiệu quả! Căn bản không trị được, cái linh lực này vô dụng!
Lão vỏ sò đau lòng truyền âm: “Tiểu chủ nhân, người như vậy chính là lãng phí linh lực, sẽ không có tác dụng, cho nên ta mới bảo ngài nhất định phải đi bái sư học các loại pháp thuật và cách sử dụng linh lực a!”
thật bá.
Bạch Lăng chà xát mũi, thấy huynh đệ còn nhắm mắt, lén lút từ linh túi móc ra một viên trân châu kim sắc, “Được rồi, mở mắt ra.”
“Viên trân châu này tặng cho ngươi, coi như là tạ lễ ngươi dẫn đường cho ta.” Nàng làm bộ mình cũng không phải trị liệu thất bại, mà ngay từ đầu đã định lấy trân châu làm tạ lễ, mới có thể bảo người ta nhắm mắt lại.
Lục Lâm Sinh trợn to mắt nhìn trân châu trong tay nàng, dù hắn không có kiến thức, cũng biết trân châu này là bảo bối, hắn thình thịch một cái lại quỳ xuống, không ngừng dập đầu, “Ta, ta không cần cái này, tiên nhân, cầu người dẫn ta đi thôi, ta làm cái gì cũng được, ta có thể làm người hầu cho ngài.”
Bạch Lăng giơ tay chống cái ót hắn, ngăn trở hắn tiếp tục dập đầu, “Ta không thu người hầu, ngươi không muốn trân châu thì thôi, ngươi có nguyện vọng gì sao?”
Lục Lâm Sinh nhìn nàng, đôi mắt nàng giống như có lực lượng kỳ lạ, làm hắn không dời nổi ánh mắt, cuối cùng hắn gần như lẩm bẩm thấp giọng nói một câu, “Nguyện vọng của ta, nguyện vọng của ta chính là cả đời đều có thể ăn no, không phải chịu đói……”
Đói khát hai chữ này cơ hồ gắn cùng với cả đời ngắn ngủi này của hắn, hết thảy hèn mọn cùng đau xót, đều đến từ chính hai chữ này.
Bạch Lăng bỗng nhiên buông tay xuống, “Có thể, nguyện vọng này, ta thỏa mãn cho ngươi, đi theo ta.”
Nàng đưa Lục Lâm Sinh tới huyện thành phụ cận, tìm một tửu lầu, trực tiếp tìm chưởng quầy tới, cho hắn một túi trân châu trắng oánh nhuận, lại chỉ vào Lục Lâm Sinh phía sau, “nhìn kĩ người này, về sau một ngày ba bữa cơm của hắn, tửu lầu các ngươi đều bao, một túi trân châu này chính là tiền cơm, thế nào?”
Chưởng quầy nhìn túi trân châu xinh đẹp choáng váng, sau khi lấy lại tinh thần liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn Bạch Lăng tựa như đang nhìn Thần Tài, đối với Lục Lâm Sinh xấu đến dọa người cũng có thái độ hòa ái.
Bạch Lăng, “Nhớ kỹ ngươi hứa hẹn, viết cho ta một phần khế thư giao cho hắn. Về sau ta sẽ trở về xem, nếu ngươi không làm được……”
Chưởng quầy: “sẽ không sẽ không, tửu lầu chúng ta là cửa hàng cũ trăm năm, coi trọng nhất danh dự, ngài yên tâm!”
Bạch Lăng không ở lâu tại tiểu thành này, xử lý xong chuyện này nàng liền rời đi. Lúc này đây nàng không ghi tạc trong lòng chuyện bèo nước gặp nhau đó, nàng thậm chí không hỏi đại huynh đệ tên gọi là gì.
Nhưng đối với Lục Lâm Sinh mà nói, đời này hắn đã không quên được Bạch Lăng. Bạch Lăng đi rồi, hắnmang theo hộp đồ ăn chưởng quầy của tửu lầu cho người chuẩn bị trở lại lều tranh của mình, ngồi ngơ ngác, bỗng nhiên, trong ngực rơi xuống một viên trân châu kim sắc.
Là viên trân châu lúc trước kia, không biết từ khi nào tới trên người hắn. Lục Lâm Sinh đồng tử co rụt lại, quỳ trên mặt đất bắt lấy viên trân châu, gắt gao cầm lấy. hắn nhớ trước khi nàng đi nhẹ nhàng khoát tay, sáng ngời, sạch sẽ. hắn thật muốn đuổi theo, muốn vẫn luôn nhìn nàng, làm nô lệ của nàng, vì nàng làm bất luận việc gì, thậm chí bị nàng giết chết cũng được.
Nhưng mà…… nàng không muốn. Đúng vậy, hắn cái dạng này, tất cả mọi người đều ghét bỏ, có tư cách gì đi theo nàng.
Bạch Lăng vừa hỏi đường vừa đi về phía trước, ba tháng sau lại không phụ sự mong đợi của mọi người tiếp tục lạc đường, phàm nhân cũng không biết U Phù Sơn ở nơi nào, nàng chỉ có thể đi thẳng về phía đông nam, gặp chướng ngại liền đi vòng, kết quả sai đường cách vạn dặm, lệch hướng tới một đại thành phồn hoa phía đông bắc.
“Vỏ sò lão đầu nhi, ta nói với ngươi, lúc này ta thật sự không muốn đi cái U Phù Sơn gì kia lặc!” Bạch Lăng hung hăng nói. Lão vỏ sò không hé răng, tâm hắn cũng mệt mỏi quá.
Bạch Lăng dùng trân châu đổi vàng, sau đó tìm tửu lầu, sung sướng gọi mấy chục món đồ ăn đặc sắc, tất cả đều là cá. Nàng còn phân phó riêng: “Làm đồ cay cho ta, có bao nhiêu ớt cho nhiều bấy nhiêu, phải thật cay! Đặc biệt cay!”
một món lại một món đồ ăn đi lên, càng ngày càng nhiều người nhìn về phía nàng, lúc này không chỉ nhìn nàng, còn nhìn đồ ăn của nàng.
“Ngài đây thật sự không có việc gì?” Tiểu nhị nhìn một bàn lớn phủ kín ớt cay, chần chờ hỏi.
Bạch Lăng nếm mấy ngụm, thực ghét bỏ, “Các ngươi ớt nơi này cay ra cái lang gì, một chút vị cay cũng không có còn có mặt mũi gọi là ớt cay lặc?”
Nàng trở thành rồng, đã lâu không được ăn cay, trong khoảng thời gian này lạc đường đi khắp nơi cũng rất ít nhìn thấy ớt cay vẫn tâm tâm niệm niệm, thật vất vả ngửi thấy tửu lầu này có mùi cay, không nghĩ tới vừa nếm thì hoàn toàn không dễ chịu, loại trình độ này, chỉ hơi cay mà thôi.
Thực khách chung quanh cùng tiểu nhị đều lộ ra biểu tình kính sợ.
Tuy rằng chỉ hơi cay, nhưng ở thế giới này muốn ăn cay thật sự rất khó, cho nên Bạch Lăng vẫn quý trọng ăn vào. Nàng vừa ăn vừa hoài niệm cái lẩu quê nhà, nghe thấy bàn bên cạnh có thực khách đangcảm thán ôn dịch ở Lư Dương.
“Nghe nói đã chết không ít người rồi, còn tốt cách xa chúng ta nơi này, bằng không ta thật sợ.”
“Lư Dương địa phương đó, thâm sơn cùng cốc, ôn dịch hẳn là không truyền đến nơi này, lại nói nữa, phía nam chúng ta có tiên tông, nếu thật sự chết rất nhiều người, những tiên nhân đó khẳng định sẽkhông buông tay mặc kệ.”
Bạch Lăng nhận không rõ đường, cũng không biết mình lúc trước lạc đường ở trong vùng núi rừng đó thuộc về địa giới Lư Dương, còn sửu bát quái Lục Lâm Sinh từng được nàng trợ giúp kia, giờ này khắc này, đã chết.
……
Bạch Lăng đi không bao lâu, Lục Lâm Sinh liền xảy ra chuyện. Chuyện hắn giết Bành Hữu Phúc bị người ta phát hiện, có người thấy hắn buổi tối ngày đó kéo đồ vật giống thi thể đi vào trong núi, lại ở trong nhà hắn tìm được khúc củi dính máu cùng một khóa đồng thuộc về Bành Hữu Phúc, cho nên hắn ở trong tiếng mắng của Bành tứ thẩm cùng ánh mắt khác thường của mọi người, bị nhốt vào đại lao, chờ đợi xử tội.
“Chính là hắn, ngươi xem hắn trưởng thành dáng vẻ kia, khó trách sẽ giết người.”
“Đúng vậy, nhìn đã không phải thứ tốt, nói không chừng không chỉ giết một người này.”
Những người đó chỉ chỉ trỏ trỏ hắn, dùng ánh mắt chán ghét sợ hãi lại tò mò nhìn hắn.
Ở trong đại lao đơn sơ của huyện nha một thời gian, Lục Lâm Sinh nghe những ngục tốt nói chuyện phiếm, nói trong thành có không ít người bỗng nhiên nhiễm quái bệnh, tình huống ngày càng nghiêm trọng, nháo đến nhân tâm hoảng sợ. Ở phòng giam cách vách hắn có một kẻ ăn trộm bị bắt vào mấy ngày, hắn bị bệnh chết trong nhà lao, thi thể không ai xử lý. Bên ngoài tình hình càng ngày càng khôngtốt, đều nói là ôn dịch, các ngục tốt chạy mất, không ai đến nơi đại lao ướt lạnh mùi hôi ngút trời đưa cơm, các phạm nhân cũng không ra được, chỉ có thể ở bên trong chờ chết.
Có người đang khóc, có người đang chửi bậy, lục tục có người chết đi.
không đến hai ngày, Lục Lâm Sinh cũng nhiễm dịch bệnh, hắn nằm ở trong một góc tối tăm của nhà tù chờ đợi tử vong, trước khi chết, hắn lấy ra viên trân châu kim sắc vẫn luôn giấu ở trong lòng ngực kia, nuốt nó vào trong bụng.
Đó là của nàng cho, dù chết, cũng không thể bị những người khác cướp đi.
hắn vào ban đêm ngày đó lặng yên không một tiếng động chết đi, thi thể chậm rãi lạnh dần.
Trong bóng đêm, có thanh âm sột sột soạt soạt nhỏ vụn, một con chuột so với chuốt bình thường lớn hơn gấp đôi chậm rãi chui vào nhà tù, đi tới bên thi thể Lục Lâm Sinh. Con chuột này trên người có mộtcổ yêu khí nhàn nhạt, nhưng nó còn chưa biến thành yêu, kém vài phần cơ duyên. Nó ngửi được thi thể trước mặt này bên trong có linh lực tinh thuần, cùng hơi thở thuộc về Long tộc, theo hơi thở tìm tới đây.
Trong đôi mắt chuột hiện lên hồng quang, nó bò đến thi thể, cắn thủng bụng, chui vào trong thi thể, bắt đầu gặm ăn.
Trong bóng đêm, thi thể Lục Lâm Sinh bị gặm thành khung xương, mà con chuột kia thân hình lại lớn một vòng, trong ánh mắt phiếm hồng quang tràn đầy hung tàn và tham lam.
Trong thôn những nhà khác tuy rằng cũng không phải nhà ngói gạch xanh gì, phần nhiều là xây bằng đất, nhưng bị nát đến dạng này, tuyệt đối chỉ có một. Bạch Lăng đi theo đại huynh đệ xấu xí trở về, là bởi vì nàng muốn uống nước, vì thế đại huynh đệ lo sợ bất an mang nàng theo, lại đem cái chén sạch sẽnhất trong phòng rửa không biết bao nhiêu lần, cuối cùng thật cẩn thận bưng lên cho nàng một chén nước trong, là nước giếng ngọt lành mát lạnh.
Kỳ thật Bạch Lăng hiện tại căn bản cũng không để bụng này đó, lúc nàng làm rồng, ở Lạc Thủy học làm một con rồng bơi lội như thế nào, nàng đã uống không biết bao nhiêu nước sông Lạc. một con sông dài như vậy, thượng du. hạ du cùng nhánh sông, hai bên bờ đều có người cư trú, ai biết giặt rũ rửa ráy gì ở bên trong đó, trong sông còn có cá lớn cá nhỏ, thường xuyên bị nàng vừa há miệng liền nuốt vào, cũng không biết có ăn vào đồ vật gì không nên ăn không ……
Thôi đi, loại chuyện này không thể nghĩ đến, tưởng tượng liền cảm thấy trong bụng bắt đầu không sảng khoái.
Uống xong nước, Bạch Lăng lại đè đè bụng, cảm giác có hơi đói. Đương nhiên, rồng cũng phải ăn cái gì đó, dựa theo tuổi của Long tộc mà nói, hiện tại nàng vẫn là một con rồng còn nhỏ. Từ lúc nàng thay đổi giống loài, hiện tại thích nhất chính là ăn cá, nhưng mà hơn nửa tháng nay, lạc đường ở trong núi, đến cái hồ cũng không gặp được, cá nàng dự trữ trong linh túi trước khi xuất phát đều đã bị ăn hết.
Lương thực dự trữ không còn, nàng phải đi tìm chút đồ ăn trước.
Vẫn luôn giống khối bùn trốn ở trong góc, Lục Lâm Sinh bỗng nhiên nói chuyện, hắn nói: “Ta, ta đi tìm chút đồ ăn cho ngài.” Sau đó, cong người, chạy thực nhanh ra ngoài, Bạch Lăng cũng không kịp ngăn lại.
Tuy rằng nàng đã giải thích mình không phải thần tiên, nhưng đại huynh đệ này giống như vẫn coi nàng trở thành tiên nhân, nơm nớp lo sợ, dáng vẻ sợ sệt nàng.
Hừ, tiểu lão đệ ngươi sao lại thế, tiểu muội đây lớn lên thủy linh như vậy, cũng không ăn thịt người, sao lại sợ thành cái dáng này.
Bất quá ăn cá lâu như vậy, nàng thật có chút nhớ đồ ăn của nhân loại. Bạch Lăng yên ổn ngồi ở trong phòng chờ, một lát sau, bỗng nhiên nghe thấy ngoài phòng truyền đến một trận cười mắng, rất là ồn ào.
Nàng đi ra ngoài nhìn xem, trong lòng liền bốc hỏa.
Là mấy người trong thôn, vây quanh tiểu lão đệ đang đánh, vừa đánh vừa cao giọng cười nhạo hắn. Mà tiểu lão đệ đáng thương ôm đầu cuộn trên mặt đất, cuộn thành một đoàn, phát ra tiếng kêu đau ai ai, bên người rơi rụng mấy củ khoai lang đỏ cùng với mấy củ hành không biết tên.
Mấy người đá bụng và lưng hắn, miệng hùng hùng hổ hổ: “Ai cho phép ngươi lên núi đào khoai lang đỏ này, đánh chết ngươi cái đồ xấu xí.”
“hắn sao đánh thế nào cũng không chết, bằng không chúng ta ném hắn vào hố phân thử xem?”
“Thối chết, trước kia không phải ném rồi sao, tự hắn bò ra, đi qua con đường trước cửa nhà ta, đường cũng bị hắn làm thối.”
Bạch Lăng: “……” Mấy cẩu nhi tử này, các ngươi chọc tới lão tử rồi.
Nàng bước nhanh đến, nhấc chân đá bay mấy người, đá mấy người trong thôn đang cười to ra ngoài, ngã vào một bãi đất trồng rau gặm bùn.
“Ngươi thế nào? Mau đứng lên.” Bạch Lăng túm lên quần áo như bao tải rách, sách người đang dán trênmặt đất thành một cục hình người lên.
Lục Lâm Sinh bị nàng thất tha thất thểu kéo lên, hắn lại dùng ánh mắt ngây người nhìn chằm chằm tiên tử trước mặt. một củ khoai lang đỏ nắm chặt trong tay ục ục lăn xuống mặt đất, rớt ở bên chân Bạch Lăng.
Bạch Lăng nhìn xem, thấy hắn hình như thật sự không có việc gì, lúc này mới ngồi xổm xuống, nhặt những củ khoai lang đỏ và hành lên, “đi thôi.”
Lục Lâm Sinh cả người đều đau, nhưng hắn bất chấp đau đớn trên người, khập khiễng đuổi kịp Bạch Lăng phía trước, trong lòng tràn ngập một loại khát khao hướng tới cùng với sợ hãi hổ thẹn. Mà những người bị mạnh mẽ đá bay đó, thấy rõ ràng Bạch Lăng rồi, tất cả đều choáng váng, ngơ ngác không biết nên làm ra phản ứng gì. Bên cạnh sửu bát quái bọn họ tùy ý khi dễ, vì cái có một nữ tử mỹ lệ như vậy?
Bạch Lăng ăn được khoai nướng đã lâu, hương vị này thế nhưng rất giống hương vị khoai lang đỏ trênxe đẩy ở bán cửa sau trường đại học của nàng vào mùa đông, nàng không khỏi xuất thần trong chốc lát, lại đặt ánh mắt ở trên người huynh đệ bên cạnh cái bếp đen nhỏ.
hắn cách nàng xa xa, không dám tới gần, vốn dĩ đang nhìn nàng, thấy nàng nhìn sang, lập tức sợ hãi cúi đầu, cả người sắp hòa hợp nhất thể cùng cái bếp đen.
Bạch Lăng: “……” Sợ cái xẻng gì, sao lại chọc người như thế.
Nàng bỗng nhiên nhớ lại lúc ở trong núi, huynh đệ này quỳ gối trước mặt mình khóc rống, hắn còn hỏi nàng, hắn vì sao phải sống ở trên thế giới này. Nàng im lặng một lát, cảm thấy trong lòng không dễ chịu. Chỉ bởi vì lớn lên khó coi, phải chịu người ta khi dễ như vậy, bị người ta tùy ý đánh chửi sao?
“Ngươi lại đây.” Nàng vẫy tay một cái.
Lục Lâm Sinh đi đến mang theo sợ hãi cùng mong đợi chính hắn cũng không phát hiện. Bạch Lăng lại nói: “Ngươi nhắm mắt lại.”
Lục Lâm Sinh làm theo, Bạch Lăng nâng một bàn tay lên, hơi hơi đặt trên mặt hắn, trong lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện một làn bạch quang nhu hòa. Lão vỏ sò bên hông nàng hoảng sợ, liên thanh truyền âm, “Tiểu chủ nhân, người cũng không thể lãng phí linh lực như vậy a!”
Bạch Lăng không để ý đến hắn, lập tức nỗ lực một hồi lâu mới buông tay. Kết quả, đại huynh đệ xấu xí vẫn xấu xí như vậy, không hề có biến hóa.
Bạch Lăng: “……” thật là mất mặt, hoàn toàn không hiệu quả! Căn bản không trị được, cái linh lực này vô dụng!
Lão vỏ sò đau lòng truyền âm: “Tiểu chủ nhân, người như vậy chính là lãng phí linh lực, sẽ không có tác dụng, cho nên ta mới bảo ngài nhất định phải đi bái sư học các loại pháp thuật và cách sử dụng linh lực a!”
thật bá.
Bạch Lăng chà xát mũi, thấy huynh đệ còn nhắm mắt, lén lút từ linh túi móc ra một viên trân châu kim sắc, “Được rồi, mở mắt ra.”
“Viên trân châu này tặng cho ngươi, coi như là tạ lễ ngươi dẫn đường cho ta.” Nàng làm bộ mình cũng không phải trị liệu thất bại, mà ngay từ đầu đã định lấy trân châu làm tạ lễ, mới có thể bảo người ta nhắm mắt lại.
Lục Lâm Sinh trợn to mắt nhìn trân châu trong tay nàng, dù hắn không có kiến thức, cũng biết trân châu này là bảo bối, hắn thình thịch một cái lại quỳ xuống, không ngừng dập đầu, “Ta, ta không cần cái này, tiên nhân, cầu người dẫn ta đi thôi, ta làm cái gì cũng được, ta có thể làm người hầu cho ngài.”
Bạch Lăng giơ tay chống cái ót hắn, ngăn trở hắn tiếp tục dập đầu, “Ta không thu người hầu, ngươi không muốn trân châu thì thôi, ngươi có nguyện vọng gì sao?”
Lục Lâm Sinh nhìn nàng, đôi mắt nàng giống như có lực lượng kỳ lạ, làm hắn không dời nổi ánh mắt, cuối cùng hắn gần như lẩm bẩm thấp giọng nói một câu, “Nguyện vọng của ta, nguyện vọng của ta chính là cả đời đều có thể ăn no, không phải chịu đói……”
Đói khát hai chữ này cơ hồ gắn cùng với cả đời ngắn ngủi này của hắn, hết thảy hèn mọn cùng đau xót, đều đến từ chính hai chữ này.
Bạch Lăng bỗng nhiên buông tay xuống, “Có thể, nguyện vọng này, ta thỏa mãn cho ngươi, đi theo ta.”
Nàng đưa Lục Lâm Sinh tới huyện thành phụ cận, tìm một tửu lầu, trực tiếp tìm chưởng quầy tới, cho hắn một túi trân châu trắng oánh nhuận, lại chỉ vào Lục Lâm Sinh phía sau, “nhìn kĩ người này, về sau một ngày ba bữa cơm của hắn, tửu lầu các ngươi đều bao, một túi trân châu này chính là tiền cơm, thế nào?”
Chưởng quầy nhìn túi trân châu xinh đẹp choáng váng, sau khi lấy lại tinh thần liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn Bạch Lăng tựa như đang nhìn Thần Tài, đối với Lục Lâm Sinh xấu đến dọa người cũng có thái độ hòa ái.
Bạch Lăng, “Nhớ kỹ ngươi hứa hẹn, viết cho ta một phần khế thư giao cho hắn. Về sau ta sẽ trở về xem, nếu ngươi không làm được……”
Chưởng quầy: “sẽ không sẽ không, tửu lầu chúng ta là cửa hàng cũ trăm năm, coi trọng nhất danh dự, ngài yên tâm!”
Bạch Lăng không ở lâu tại tiểu thành này, xử lý xong chuyện này nàng liền rời đi. Lúc này đây nàng không ghi tạc trong lòng chuyện bèo nước gặp nhau đó, nàng thậm chí không hỏi đại huynh đệ tên gọi là gì.
Nhưng đối với Lục Lâm Sinh mà nói, đời này hắn đã không quên được Bạch Lăng. Bạch Lăng đi rồi, hắnmang theo hộp đồ ăn chưởng quầy của tửu lầu cho người chuẩn bị trở lại lều tranh của mình, ngồi ngơ ngác, bỗng nhiên, trong ngực rơi xuống một viên trân châu kim sắc.
Là viên trân châu lúc trước kia, không biết từ khi nào tới trên người hắn. Lục Lâm Sinh đồng tử co rụt lại, quỳ trên mặt đất bắt lấy viên trân châu, gắt gao cầm lấy. hắn nhớ trước khi nàng đi nhẹ nhàng khoát tay, sáng ngời, sạch sẽ. hắn thật muốn đuổi theo, muốn vẫn luôn nhìn nàng, làm nô lệ của nàng, vì nàng làm bất luận việc gì, thậm chí bị nàng giết chết cũng được.
Nhưng mà…… nàng không muốn. Đúng vậy, hắn cái dạng này, tất cả mọi người đều ghét bỏ, có tư cách gì đi theo nàng.
Bạch Lăng vừa hỏi đường vừa đi về phía trước, ba tháng sau lại không phụ sự mong đợi của mọi người tiếp tục lạc đường, phàm nhân cũng không biết U Phù Sơn ở nơi nào, nàng chỉ có thể đi thẳng về phía đông nam, gặp chướng ngại liền đi vòng, kết quả sai đường cách vạn dặm, lệch hướng tới một đại thành phồn hoa phía đông bắc.
“Vỏ sò lão đầu nhi, ta nói với ngươi, lúc này ta thật sự không muốn đi cái U Phù Sơn gì kia lặc!” Bạch Lăng hung hăng nói. Lão vỏ sò không hé răng, tâm hắn cũng mệt mỏi quá.
Bạch Lăng dùng trân châu đổi vàng, sau đó tìm tửu lầu, sung sướng gọi mấy chục món đồ ăn đặc sắc, tất cả đều là cá. Nàng còn phân phó riêng: “Làm đồ cay cho ta, có bao nhiêu ớt cho nhiều bấy nhiêu, phải thật cay! Đặc biệt cay!”
một món lại một món đồ ăn đi lên, càng ngày càng nhiều người nhìn về phía nàng, lúc này không chỉ nhìn nàng, còn nhìn đồ ăn của nàng.
“Ngài đây thật sự không có việc gì?” Tiểu nhị nhìn một bàn lớn phủ kín ớt cay, chần chờ hỏi.
Bạch Lăng nếm mấy ngụm, thực ghét bỏ, “Các ngươi ớt nơi này cay ra cái lang gì, một chút vị cay cũng không có còn có mặt mũi gọi là ớt cay lặc?”
Nàng trở thành rồng, đã lâu không được ăn cay, trong khoảng thời gian này lạc đường đi khắp nơi cũng rất ít nhìn thấy ớt cay vẫn tâm tâm niệm niệm, thật vất vả ngửi thấy tửu lầu này có mùi cay, không nghĩ tới vừa nếm thì hoàn toàn không dễ chịu, loại trình độ này, chỉ hơi cay mà thôi.
Thực khách chung quanh cùng tiểu nhị đều lộ ra biểu tình kính sợ.
Tuy rằng chỉ hơi cay, nhưng ở thế giới này muốn ăn cay thật sự rất khó, cho nên Bạch Lăng vẫn quý trọng ăn vào. Nàng vừa ăn vừa hoài niệm cái lẩu quê nhà, nghe thấy bàn bên cạnh có thực khách đangcảm thán ôn dịch ở Lư Dương.
“Nghe nói đã chết không ít người rồi, còn tốt cách xa chúng ta nơi này, bằng không ta thật sợ.”
“Lư Dương địa phương đó, thâm sơn cùng cốc, ôn dịch hẳn là không truyền đến nơi này, lại nói nữa, phía nam chúng ta có tiên tông, nếu thật sự chết rất nhiều người, những tiên nhân đó khẳng định sẽkhông buông tay mặc kệ.”
Bạch Lăng nhận không rõ đường, cũng không biết mình lúc trước lạc đường ở trong vùng núi rừng đó thuộc về địa giới Lư Dương, còn sửu bát quái Lục Lâm Sinh từng được nàng trợ giúp kia, giờ này khắc này, đã chết.
……
Bạch Lăng đi không bao lâu, Lục Lâm Sinh liền xảy ra chuyện. Chuyện hắn giết Bành Hữu Phúc bị người ta phát hiện, có người thấy hắn buổi tối ngày đó kéo đồ vật giống thi thể đi vào trong núi, lại ở trong nhà hắn tìm được khúc củi dính máu cùng một khóa đồng thuộc về Bành Hữu Phúc, cho nên hắn ở trong tiếng mắng của Bành tứ thẩm cùng ánh mắt khác thường của mọi người, bị nhốt vào đại lao, chờ đợi xử tội.
“Chính là hắn, ngươi xem hắn trưởng thành dáng vẻ kia, khó trách sẽ giết người.”
“Đúng vậy, nhìn đã không phải thứ tốt, nói không chừng không chỉ giết một người này.”
Những người đó chỉ chỉ trỏ trỏ hắn, dùng ánh mắt chán ghét sợ hãi lại tò mò nhìn hắn.
Ở trong đại lao đơn sơ của huyện nha một thời gian, Lục Lâm Sinh nghe những ngục tốt nói chuyện phiếm, nói trong thành có không ít người bỗng nhiên nhiễm quái bệnh, tình huống ngày càng nghiêm trọng, nháo đến nhân tâm hoảng sợ. Ở phòng giam cách vách hắn có một kẻ ăn trộm bị bắt vào mấy ngày, hắn bị bệnh chết trong nhà lao, thi thể không ai xử lý. Bên ngoài tình hình càng ngày càng khôngtốt, đều nói là ôn dịch, các ngục tốt chạy mất, không ai đến nơi đại lao ướt lạnh mùi hôi ngút trời đưa cơm, các phạm nhân cũng không ra được, chỉ có thể ở bên trong chờ chết.
Có người đang khóc, có người đang chửi bậy, lục tục có người chết đi.
không đến hai ngày, Lục Lâm Sinh cũng nhiễm dịch bệnh, hắn nằm ở trong một góc tối tăm của nhà tù chờ đợi tử vong, trước khi chết, hắn lấy ra viên trân châu kim sắc vẫn luôn giấu ở trong lòng ngực kia, nuốt nó vào trong bụng.
Đó là của nàng cho, dù chết, cũng không thể bị những người khác cướp đi.
hắn vào ban đêm ngày đó lặng yên không một tiếng động chết đi, thi thể chậm rãi lạnh dần.
Trong bóng đêm, có thanh âm sột sột soạt soạt nhỏ vụn, một con chuột so với chuốt bình thường lớn hơn gấp đôi chậm rãi chui vào nhà tù, đi tới bên thi thể Lục Lâm Sinh. Con chuột này trên người có mộtcổ yêu khí nhàn nhạt, nhưng nó còn chưa biến thành yêu, kém vài phần cơ duyên. Nó ngửi được thi thể trước mặt này bên trong có linh lực tinh thuần, cùng hơi thở thuộc về Long tộc, theo hơi thở tìm tới đây.
Trong đôi mắt chuột hiện lên hồng quang, nó bò đến thi thể, cắn thủng bụng, chui vào trong thi thể, bắt đầu gặm ăn.
Trong bóng đêm, thi thể Lục Lâm Sinh bị gặm thành khung xương, mà con chuột kia thân hình lại lớn một vòng, trong ánh mắt phiếm hồng quang tràn đầy hung tàn và tham lam.
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Nam chủ ngước luyến tình thâm bị đào thải - Xin chào nam chính, gặp lại nam chính
- Quyển 1 - Chương 2: Nam phụ điên rồ
- Quyển 1 - Chương 3: Người qua đường Giáp bị mê đảo?
- Quyển 1 - Chương 4: Hắn có bị bệnh không?
- Quyển 1 - Chương 5: Còn đánh giá thấp bệnh tình của hắn
- Quyển 1 - Chương 6: Yếu ớt đáng thương lại bất lực
- Quyển 1 - Chương 7: Kịch bản chính là không có kịch bản
- Quyển 1 - Chương 8: Liêu Đình Nhạn: Bệ hạ thật là xấu
- Quyển 1 - Chương 9: Ban đêm nguy hiểm
- Quyển 1 - Chương 10: Nàng đến chủ động hôn ta
- Quyển 1 - Chương 11: Nam chính nguyên tác: Đây là? ? ?
- Quyển 1 - Chương 12: Bệ hạ, nếu huyết mạch không kéo dài, quốc gia bất ổn a!
- Quyển 1 - Chương 13: Đại thần: Ta cảm thấy Quý phi mang thai
- Quyển 1 - Chương 14: Huyết mạch của bệ hạ, thế nhưng là cấm kỵ. . .
- Quyển 1 - Chương 15: Định luật nghe thấy bí mật nhất định bị người ta phát hiện
- Quyển 1 - Chương 16: A, không phải chỉ là làm nũng sao, nàng cũng biết
- Quyển 1 - Chương 17: Lãnh diệp phiêu dật rải đầy mặt ta
- Quyển 1 - Chương 18: Không nói dối gạt người, ta có chứng sợ độ cao
- Quyển 1 - Chương 19: Thật là một hiện trường liếm cẩu cỡ lớn
- Quyển 1 - Chương 20: Quý phi: Đường cong cứu quốc
- Quyển 1 - Chương 21: Có ta ở đây, cái gì nàng cũng không cần lo lắng
- Quyển 1 - Chương 22: Đều là Quý phi dạy thật tốt a
- Quyển 1 - Chương 23: Trời có mây gió bất trắc
- Quyển 1 - Chương 24: Nhắc nhở, kịch bản đi chếch!
- Quyển 1 - Chương 25: Liêu Đình Nhạn: Ta, Quý phi, đánh trước
- Quyển 1 - Chương 26: Cảm ơn ngươi lộ kịch bản?
- Quyển 1 - Chương 27: Không nhanh mang nàng về, khả năng eo sắp gầy đến không còn gì
- Quyển 1 - Chương 28: Không có khả năng, sao hắn lại xuất hiện ở đây!
- Quyển 1 - Chương 29: Động tác vừa rồi của nàng có ý gì?
- Quyển 1 - Chương 30: Lao ra
- Quyển 1 - Chương 31: Liêu Đình Nhạn: Đây là, ta lại thăng cấp?
- Quyển 1 - Chương 32: Chuyện xưa xong
- Quyển 2 - Chương 33: Nam chính nhớ thương bạch nguyệt quang bị đào thải - Nói ngắn gọn, nàng xuyên qua rồi
- Quyển 2 - Chương 34: Tốn Nô
- Quyển 2 - Chương 35: Có gì ăn ngon không?
- Quyển 2 - Chương 36: Ta chắc chắn sẽ bảo hộ nàng thật tốt
- Quyển 2 - Chương 37: Tuyến kịch bản cùng với tuyến tình cảm đều xuất hiện chếch đi
- Quyển 2 - Chương 38: Tình cảm thật sự rất tốt, vừa mới thành thân a?
- Quyển 2 - Chương 39: Lòng ta có nàng, muốn bảo hộ nàng
- Quyển 2 - Chương 40: Vậy chúng ta cùng chung mộng đẹp
- Quyển 2 - Chương 41: Không ngờ rằng, ngươi lại vi tình mà có một ngày này
- Quyển 2 - Chương 42: Chỉ cần nàng không rời đi, ta có thể vì nàng làm bất kì điều gì
- Quyển 2 - Chương 43: Nếu có một ngày ngươi hiểu, thì đã không còn là "Tốn Nô"...
- Quyển 2 - Chương 44: Không biết bây giờ Tốn Nô của nàng có ổn không
- Quyển 2 - Chương 45: Thúc phụ, ta muốn tự mình đi Đông thành xin thuốc
- Quyển 2 - Chương 46: Vị mĩ nhân này tựa như hoa lê trên cành
- Quyển 2 - Chương 47: Không hề biết từng có một người đứng bên cạnh
- Quyển 2 - Chương 48: Ta là Đường Lê, không lừa chàng
- Quyển 2 - Chương 49: Chuyện lúng túng này
- Quyển 2 - Chương 50: Đao khách sẽ không béo
- Quyển 2 - Chương 51: Đơn giản mà nói, chính là huynh cần trị liệu, thực liệu là được
- Quyển 2 - Chương 52: Chuyện xưa xong
- Quyển 3 - Chương 53: Bạch Lăng: Đại huynh đệ, ngươi thật là một người tốt - Lục Lâm Sinh
- Quyển 3 - Chương 54: Đêm hôm ấy, hắn lặng yên không một tiếng động chết đi
- Quyển 3 - Chương 55: Vậy các người còn nhận đệ tử không?
- Quyển 3 - Chương 56: Ta cảm thấy rèn sắt không tệ
- Quyển 3 - Chương 57: Yếu đến đáng thương
- Quyển 3 - Chương 58: Kết nối thành công, nhân cách bên trong thức tỉnh thành công
- Quyển 3 - Chương 59: Ta biết bay
- Quyển 3 - Chương 60: Ta… là Lục… Lâm Sinh…
- Quyển 3 - Chương 61: Nôn ---
- Quyển 3 - Chương 62: Yêu quái này thật ngoan nha
- Quyển 3 - Chương 63: Ta biết hắn
- Quyển 3 - Chương 64: Có phải ngươi vừa ăn cái gì không
- Quyển 3 - Chương 65: Những cái này cũng tặng cho ngươi, cái màu vàng càng đẹp
- Quyển 3 - Chương 66: Tốt, chúc ngươi thuận lợi
- Quyển 3 - Chương 67: Không có gì long tộc không dám làm
- Quyển 3 - Chương 68: Ngươi bọc lấy ta là có ý gì
- Quyển 3 - Chương 69: Oành oành
- Quyển 3 - Chương 70: Ừ, ta có chút đói
- Quyển 3 - Chương 71: Bây giờ ta có một ý tưởng
- Quyển 3 - Chương 72: Ngươi thấy ta đập đập thì chớ đến
- Quyển 3 - Chương 73: A a a ——
- Quyển 3 - Chương 74: Tìm kiếm thất bại, không thể tìm được ngọn nguồn dị biến
- Quyển 3 - Chương 75: Hỏng thì gõ gõ, gõ hai lần là có thể tốt rồi
- Quyển 3 - Chương 76: Ta và hắn hoàn toàn không giống nhau, hắn cũng xem như là ta sao?
- Quyển 3 - Chương 77: Lão vỏ sò nhìn không nổi, vỏ sò khép lại, tự bế
- Quyển 3 - Chương 78: Xin ngài yên tâm
- Quyển 3 - Chương 79: Chuyện xưa thứ 3 xong
- Quyển 4 - Chương 80: Khương Vũ Triều: Ca ca yên tâm bay, fan độc vĩnh viễn đi theo- Vương gia bá đạo – Phế phi đặc công
- Quyển 4 - Chương 81: Nếu thân thể có bệnh, không thể giấu bệnh sợ thầy thuốc
- Quyển 4 - Chương 82: Muội muội, muội nhìn cái lá tùng này
- Quyển 4 - Chương 83: Muội muội, muội nhìn con chó này
- Quyển 4 - Chương 84: Thiếu Nguyên lão công?!
- Quyển 4 - Chương 85: Sao giống cẩu nam nữ hò hẹn dưới ánh trăng như thế?
- Quyển 4 - Chương 86: Muốn mua cho hắn thật nhiều trang phục quần áo đẹp mắt
- Quyển 4 - Chương 87: Dám đoạt người với Vương gia nhà chúng ta, muốn chết
- Quyển 4 - Chương 88: Dục vương vẫn nên nói năng cẩn thận cho thỏa đáng
- Quyển 4 - Chương 89: Trời ạ, đây là Idol thần tiên gì
- Quyển 4 - Chương 90: Em làm là được, để em
- Quyển 4 - Chương 91: Nhớ ra rồi, Sinh Khương Lão Tửu
- Quyển 4 - Chương 92: Vậy ta đây cũng xuống tham gia
- Quyển 4 - Chương 93: Không xong, Thuần Hi quận chúa xảy ra chuyện rồi
- Quyển 4 - Chương 94: Ngọc Lăng vương tức giận
- Quyển 4 - Chương 95: Cho em thêm thời gian mười giây đồng hồ để bình tĩnh
- Quyển 4 - Chương 96: Ừ, một ngày cũng không chờ nổi
- Quyển 4 - Chương 97: Nhìn ca ca đây trí thông minh có vẻ giảm xuống, đáng yêu đến thế nào a
- Quyển 4 - Chương 98: Danh nghĩa là vương phi, thật ra là trợ lý
- Quyển 4 - Chương 99: Lại bắt đầu suy nghĩ phương pháp chia rẽ hai người
- Quyển 4 - Chương 100: Nào có vợ chồng như vậy
- Quyển 4 - Chương 101: Chuẩn bị nghênh đón trận chiến mới
- Quyển 4 - Chương 102: Quả thật là một đôi trời sinh a
- Quyển 4 - Chương 103: Tôi bị bệnh, sức chống cự không cao
- Quyển 4 - Chương 104: Không phải anh ấy ngủ thiếp đi
- Quyển 4 - Chương 105: Ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, lầu cao san sát
- Quyển 4 - Chương 106: Chuyện xưa thứ 4 xong
- Quyển 5 - Chương 107: Bảo bối thiên tài, mummy mang bầu chạy
- Quyển 5 - Chương 108: Là con trai siêu nhân của mẹ, con có thể mua quần da không?
- Quyển 5 - Chương 109: Buông váy xuống, lại là tiểu thư khuê các đoan trang
- Quyển 5 - Chương 110: Buông váy xuống, lại là tiểu thư khuê các đoan trang
- Quyển 5 - Chương 111: Trời giá rét, nên để Ngụy thị phá sản
- Quyển 5 - Chương 112: Tôi còn muốn hai chai bia ướp lạnh
- Quyển 5 - Chương 113: Tương lai của hai mẹ con chúng tôi đều giao vào tay anh, lão bản
- Quyển 5 - Chương 114: Ba ba còn thiếu con gái nuôi sao?
- Quyển 5 - Chương 115: Tôi cũng muốn tặng anh lễ vật
- Quyển 5 - Chương 116: Bé trai không thể mặc váy sao?
- Quyển 5 - Chương 117: Ban ngày ban mặt cướp người, thế này còn chịu nổi sao?
- Quyển 5 - Chương 118: Đúng, tôi muốn cô yêu tôi
- Quyển 5 - Chương 119: Cô bạn, cô ổn chứ, còn nhớ tôi là nam hay nữ không
- Quyển 5 - Chương 120: Không được nhúc nhích! Làm cái gì?
- Quyển 5 - Chương 121: Đang trên đường chạy tới
- Quyển 5 - Chương 122: Chúng ta theo ở phía sau, chờ bọn họ bị lạc lại nói
- Quyển 5 - Chương 123: Cái này của ai?
- Quyển 5 - Chương 124: Đây là thứ yêu ma quỷ quái gì?
- Quyển 5 - Chương 125: Trong ba tháng tới cô sẽ kết hôn
- Quyển 5 - Chương 126: Phát xong rồi kéo đen hắn
- Quyển 5 - Chương 127: Chuyện xưa thứ 5 xong
- Quyển 6 - Chương 128: Ân Như Hứa: Huynh chính là chân hương - Nếu phiền phức, ta liền đuổi nàng đi chăn cừu!
- Quyển 6 - Chương 129: Rốt cục nàng có thể cùng hắn nhìn về một phía
- Quyển 6 - Chương 130: Công chúa, nàng có muốn đi xem sói không?
- Quyển 6 - Chương 131: Ta đã thích, có gì không thể làm
- Quyển 6 - Chương 132: Nhân vật nữ chính từ đầu nên thuộc về hắn
- Quyển 6 - Chương 133: Đóa hoa chân chính nở rực rỡ ở nơi sơn dã
- Quyển 6 - Chương 134: Hắn không thay đổi, là một chuyện làm cho nàng tan nát cõi lòng nhất
- Quyển 6 - Chương 135: Thương đội mà thôi, ta muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu
- Quyển 6 - Chương 136: Lang Thần trên Tuyết sơn sẽ bảo hộ con trai của Lang Thần
- Quyển 6 - Chương 137: Đó là một nơi xinh đẹp lại tàn khốc
- Quyển 6 - Chương 138: Ha ha ha ha nàng quả thực như con chuột lười!
- Quyển 6 - Chương 139: Hoặc là một đám mây
- Quyển 6 - Chương 140: Người nào làm nàng sợ hãi như thế?
- Quyển 6 - Chương 141: Thế nào, đếm rõ ràng bao nhiêu con dê sao?
- Quyển 6 - Chương 142: Bọn họ muốn di chuyển đi một nơi khác
- Quyển 6 - Chương 143: Ngủ bên cạnh chàng càng an tâm
- Quyển 6 - Chương 144: Nói không chừng có gấu ở gần đây
- Quyển 6 - Chương 145: Ai nói ta mất đi khí vận của thế giới thì cũng chỉ có thể thất bại?
- Quyển 6 - Chương 146: Đã hơn tám năm trôi qua
- Quyển 6 - Chương 147: Bỗng Nhiên Có Chút Nhớ Chàng
- Quyển 6 - Chương 148: Chuyện Xưa Thứ 6 Xong
- Quyển 6 - Chương 149: Từ Bây Giờ Gọi Là Tân Tiểu Lộ
- Quyển 7 - Chương 150: Có một túm tóc màu đen bị đào ra từ trong đất bùn
- Quyển 7 - Chương 151: Học sinh tiểu học là phải làm bài tập
- Quyển 7 - Chương 152: Có phải các bạn đang khi dễ người khác không?
- Quyển 7 - Chương 153: Tiểu ca ca sữa bò
- Quyển 7 - Chương 154: Cái gì mà học sinh chuyển trường, liên quan quỷ gì đến nàng
- Quyển 7 - Chương 155: Uống hồng trà sữa đá, xem phim kinh dị
- Quyển 7 - Chương 156: Xin hỏi loại ca ca này nhận ở đâu? Trường học phát đồng loạt sao?
- Quyển 7 - Chương 157: Vậy đại khái chính là phiền não tuổi dậy thì đi
- Quyển 7 - Chương 158: Không thể yêu sớm
- Quyển 7 - Chương 159: Nàng thậm chí cũng không phải là người
- Quyển 7 - Chương 160: Ai cũng không thể miễn cưỡng nàng
- Quyển 7 - Chương 161: Anh có thể xếp hàng trước nhất không?
- Quyển 7 - Chương 162: Còn có ánh nắng đặc biệt xán lạn
- Quyển 7 - Chương 163: Cái này, vị sữa bò
- Quyển 7 - Chương 164: Nhìn đáng thương lại đáng yêu
- Quyển 7 - Chương 165: Khuyết điểm duy nhất chính là quá thích học tập
- Quyển 7 - Chương 166: Bây giờ rất muốn đi trường học, gấp không chờ nổi muốn đi
- Quyển 7 - Chương 167: Mặt trời hoàn toàn lặn hẳn, trời tối
- Quyển 7 - Chương 168: Đây là một giấc mộng mà thôi
- Quyển 7 - Chương 169: Anh sẽ mang em rời khỏi nơi này
- Quyển 7 - Chương 170: Trở lại nhân gian
- Quyển 7 - Chương 171: Chuyện xưa thứ 7 xong
- Quyển 8 - Chương 172: Liễu Thanh Bích
- Quyển 8 - Chương 173: Trên thế giới này, có một hắn là đủ rồi
- Quyển 8 - Chương 174: Thiếu
- Quyển 8 - Chương 175: Đến lúc đó, giờ chết của ngươi cũng tới rồi
- Quyển 8 - Chương 176: Ngậm miệng, biến mất
- Quyển 8 - Chương 177: Thế giới ban đầu kết thúc
- Quyển 8 - Chương 178: Bởi vì hắn đã không phải là nam nhân
- Quyển 8 - Chương 179: Giết người
- Quyển 8 - Chương 180: Cầu hôn
- Quyển 8 - Chương 181: Cách cái chết không xa
- Quyển 8 - Chương 182: Đồ Vật càng xinh đẹp thì càng có độc
- Quyển 8 - Chương 183: Quăng người xuống một thế giới
- Quyển 8 - Chương 184: Hắn cười ha ha rời đi
- Quyển 8 - Chương 185: Chính văn hoàn
- Quyển 9 - Chương 186: Toàn bộ nữ chính 1
- Quyển 9 - Chương 187: Toàn bộ nữ chính 2
- Quyển 9 - Chương 188: Toàn bộ nữ chính 3
- Quyển 9 - Chương 189: Toàn bộ nữ chính 4
- Quyển 9 - Chương 190: Toàn bộ nữ chính 5
- Quyển 9 - Chương 191: Đường Lê – Tốn Nô (hiện đại)