Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ - Quyển 4 - Chương 84: Thiếu Nguyên lão công?!
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Nam chủ ngước luyến tình thâm bị đào thải - Xin chào nam chính, gặp lại nam chính
- Quyển 1 - Chương 2: Nam phụ điên rồ
- Quyển 1 - Chương 3: Người qua đường Giáp bị mê đảo?
- Quyển 1 - Chương 4: Hắn có bị bệnh không?
- Quyển 1 - Chương 5: Còn đánh giá thấp bệnh tình của hắn
- Quyển 1 - Chương 6: Yếu ớt đáng thương lại bất lực
- Quyển 1 - Chương 7: Kịch bản chính là không có kịch bản
- Quyển 1 - Chương 8: Liêu Đình Nhạn: Bệ hạ thật là xấu
- Quyển 1 - Chương 9: Ban đêm nguy hiểm
- Quyển 1 - Chương 10: Nàng đến chủ động hôn ta
- Quyển 1 - Chương 11: Nam chính nguyên tác: Đây là? ? ?
- Quyển 1 - Chương 12: Bệ hạ, nếu huyết mạch không kéo dài, quốc gia bất ổn a!
- Quyển 1 - Chương 13: Đại thần: Ta cảm thấy Quý phi mang thai
- Quyển 1 - Chương 14: Huyết mạch của bệ hạ, thế nhưng là cấm kỵ. . .
- Quyển 1 - Chương 15: Định luật nghe thấy bí mật nhất định bị người ta phát hiện
- Quyển 1 - Chương 16: A, không phải chỉ là làm nũng sao, nàng cũng biết
- Quyển 1 - Chương 17: Lãnh diệp phiêu dật rải đầy mặt ta
- Quyển 1 - Chương 18: Không nói dối gạt người, ta có chứng sợ độ cao
- Quyển 1 - Chương 19: Thật là một hiện trường liếm cẩu cỡ lớn
- Quyển 1 - Chương 20: Quý phi: Đường cong cứu quốc
- Quyển 1 - Chương 21: Có ta ở đây, cái gì nàng cũng không cần lo lắng
- Quyển 1 - Chương 22: Đều là Quý phi dạy thật tốt a
- Quyển 1 - Chương 23: Trời có mây gió bất trắc
- Quyển 1 - Chương 24: Nhắc nhở, kịch bản đi chếch!
- Quyển 1 - Chương 25: Liêu Đình Nhạn: Ta, Quý phi, đánh trước
- Quyển 1 - Chương 26: Cảm ơn ngươi lộ kịch bản?
- Quyển 1 - Chương 27: Không nhanh mang nàng về, khả năng eo sắp gầy đến không còn gì
- Quyển 1 - Chương 28: Không có khả năng, sao hắn lại xuất hiện ở đây!
- Quyển 1 - Chương 29: Động tác vừa rồi của nàng có ý gì?
- Quyển 1 - Chương 30: Lao ra
- Quyển 1 - Chương 31: Liêu Đình Nhạn: Đây là, ta lại thăng cấp?
- Quyển 1 - Chương 32: Chuyện xưa xong
- Quyển 2 - Chương 33: Nam chính nhớ thương bạch nguyệt quang bị đào thải - Nói ngắn gọn, nàng xuyên qua rồi
- Quyển 2 - Chương 34: Tốn Nô
- Quyển 2 - Chương 35: Có gì ăn ngon không?
- Quyển 2 - Chương 36: Ta chắc chắn sẽ bảo hộ nàng thật tốt
- Quyển 2 - Chương 37: Tuyến kịch bản cùng với tuyến tình cảm đều xuất hiện chếch đi
- Quyển 2 - Chương 38: Tình cảm thật sự rất tốt, vừa mới thành thân a?
- Quyển 2 - Chương 39: Lòng ta có nàng, muốn bảo hộ nàng
- Quyển 2 - Chương 40: Vậy chúng ta cùng chung mộng đẹp
- Quyển 2 - Chương 41: Không ngờ rằng, ngươi lại vi tình mà có một ngày này
- Quyển 2 - Chương 42: Chỉ cần nàng không rời đi, ta có thể vì nàng làm bất kì điều gì
- Quyển 2 - Chương 43: Nếu có một ngày ngươi hiểu, thì đã không còn là "Tốn Nô"...
- Quyển 2 - Chương 44: Không biết bây giờ Tốn Nô của nàng có ổn không
- Quyển 2 - Chương 45: Thúc phụ, ta muốn tự mình đi Đông thành xin thuốc
- Quyển 2 - Chương 46: Vị mĩ nhân này tựa như hoa lê trên cành
- Quyển 2 - Chương 47: Không hề biết từng có một người đứng bên cạnh
- Quyển 2 - Chương 48: Ta là Đường Lê, không lừa chàng
- Quyển 2 - Chương 49: Chuyện lúng túng này
- Quyển 2 - Chương 50: Đao khách sẽ không béo
- Quyển 2 - Chương 51: Đơn giản mà nói, chính là huynh cần trị liệu, thực liệu là được
- Quyển 2 - Chương 52: Chuyện xưa xong
- Quyển 3 - Chương 53: Bạch Lăng: Đại huynh đệ, ngươi thật là một người tốt - Lục Lâm Sinh
- Quyển 3 - Chương 54: Đêm hôm ấy, hắn lặng yên không một tiếng động chết đi
- Quyển 3 - Chương 55: Vậy các người còn nhận đệ tử không?
- Quyển 3 - Chương 56: Ta cảm thấy rèn sắt không tệ
- Quyển 3 - Chương 57: Yếu đến đáng thương
- Quyển 3 - Chương 58: Kết nối thành công, nhân cách bên trong thức tỉnh thành công
- Quyển 3 - Chương 59: Ta biết bay
- Quyển 3 - Chương 60: Ta… là Lục… Lâm Sinh…
- Quyển 3 - Chương 61: Nôn ---
- Quyển 3 - Chương 62: Yêu quái này thật ngoan nha
- Quyển 3 - Chương 63: Ta biết hắn
- Quyển 3 - Chương 64: Có phải ngươi vừa ăn cái gì không
- Quyển 3 - Chương 65: Những cái này cũng tặng cho ngươi, cái màu vàng càng đẹp
- Quyển 3 - Chương 66: Tốt, chúc ngươi thuận lợi
- Quyển 3 - Chương 67: Không có gì long tộc không dám làm
- Quyển 3 - Chương 68: Ngươi bọc lấy ta là có ý gì
- Quyển 3 - Chương 69: Oành oành
- Quyển 3 - Chương 70: Ừ, ta có chút đói
- Quyển 3 - Chương 71: Bây giờ ta có một ý tưởng
- Quyển 3 - Chương 72: Ngươi thấy ta đập đập thì chớ đến
- Quyển 3 - Chương 73: A a a ——
- Quyển 3 - Chương 74: Tìm kiếm thất bại, không thể tìm được ngọn nguồn dị biến
- Quyển 3 - Chương 75: Hỏng thì gõ gõ, gõ hai lần là có thể tốt rồi
- Quyển 3 - Chương 76: Ta và hắn hoàn toàn không giống nhau, hắn cũng xem như là ta sao?
- Quyển 3 - Chương 77: Lão vỏ sò nhìn không nổi, vỏ sò khép lại, tự bế
- Quyển 3 - Chương 78: Xin ngài yên tâm
- Quyển 3 - Chương 79: Chuyện xưa thứ 3 xong
- Quyển 4 - Chương 80: Khương Vũ Triều: Ca ca yên tâm bay, fan độc vĩnh viễn đi theo- Vương gia bá đạo – Phế phi đặc công
- Quyển 4 - Chương 81: Nếu thân thể có bệnh, không thể giấu bệnh sợ thầy thuốc
- Quyển 4 - Chương 82: Muội muội, muội nhìn cái lá tùng này
- Quyển 4 - Chương 83: Muội muội, muội nhìn con chó này
- Quyển 4 - Chương 84: Thiếu Nguyên lão công?!
- Quyển 4 - Chương 85: Sao giống cẩu nam nữ hò hẹn dưới ánh trăng như thế?
- Quyển 4 - Chương 86: Muốn mua cho hắn thật nhiều trang phục quần áo đẹp mắt
- Quyển 4 - Chương 87: Dám đoạt người với Vương gia nhà chúng ta, muốn chết
- Quyển 4 - Chương 88: Dục vương vẫn nên nói năng cẩn thận cho thỏa đáng
- Quyển 4 - Chương 89: Trời ạ, đây là Idol thần tiên gì
- Quyển 4 - Chương 90: Em làm là được, để em
- Quyển 4 - Chương 91: Nhớ ra rồi, Sinh Khương Lão Tửu
- Quyển 4 - Chương 92: Vậy ta đây cũng xuống tham gia
- Quyển 4 - Chương 93: Không xong, Thuần Hi quận chúa xảy ra chuyện rồi
- Quyển 4 - Chương 94: Ngọc Lăng vương tức giận
- Quyển 4 - Chương 95: Cho em thêm thời gian mười giây đồng hồ để bình tĩnh
- Quyển 4 - Chương 96: Ừ, một ngày cũng không chờ nổi
- Quyển 4 - Chương 97: Nhìn ca ca đây trí thông minh có vẻ giảm xuống, đáng yêu đến thế nào a
- Quyển 4 - Chương 98: Danh nghĩa là vương phi, thật ra là trợ lý
- Quyển 4 - Chương 99: Lại bắt đầu suy nghĩ phương pháp chia rẽ hai người
- Quyển 4 - Chương 100: Nào có vợ chồng như vậy
- Quyển 4 - Chương 101: Chuẩn bị nghênh đón trận chiến mới
- Quyển 4 - Chương 102: Quả thật là một đôi trời sinh a
- Quyển 4 - Chương 103: Tôi bị bệnh, sức chống cự không cao
- Quyển 4 - Chương 104: Không phải anh ấy ngủ thiếp đi
- Quyển 4 - Chương 105: Ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, lầu cao san sát
- Quyển 4 - Chương 106: Chuyện xưa thứ 4 xong
- Quyển 5 - Chương 107: Bảo bối thiên tài, mummy mang bầu chạy
- Quyển 5 - Chương 108: Là con trai siêu nhân của mẹ, con có thể mua quần da không?
- Quyển 5 - Chương 109: Buông váy xuống, lại là tiểu thư khuê các đoan trang
- Quyển 5 - Chương 110: Buông váy xuống, lại là tiểu thư khuê các đoan trang
- Quyển 5 - Chương 111: Trời giá rét, nên để Ngụy thị phá sản
- Quyển 5 - Chương 112: Tôi còn muốn hai chai bia ướp lạnh
- Quyển 5 - Chương 113: Tương lai của hai mẹ con chúng tôi đều giao vào tay anh, lão bản
- Quyển 5 - Chương 114: Ba ba còn thiếu con gái nuôi sao?
- Quyển 5 - Chương 115: Tôi cũng muốn tặng anh lễ vật
- Quyển 5 - Chương 116: Bé trai không thể mặc váy sao?
- Quyển 5 - Chương 117: Ban ngày ban mặt cướp người, thế này còn chịu nổi sao?
- Quyển 5 - Chương 118: Đúng, tôi muốn cô yêu tôi
- Quyển 5 - Chương 119: Cô bạn, cô ổn chứ, còn nhớ tôi là nam hay nữ không
- Quyển 5 - Chương 120: Không được nhúc nhích! Làm cái gì?
- Quyển 5 - Chương 121: Đang trên đường chạy tới
- Quyển 5 - Chương 122: Chúng ta theo ở phía sau, chờ bọn họ bị lạc lại nói
- Quyển 5 - Chương 123: Cái này của ai?
- Quyển 5 - Chương 124: Đây là thứ yêu ma quỷ quái gì?
- Quyển 5 - Chương 125: Trong ba tháng tới cô sẽ kết hôn
- Quyển 5 - Chương 126: Phát xong rồi kéo đen hắn
- Quyển 5 - Chương 127: Chuyện xưa thứ 5 xong
- Quyển 6 - Chương 128: Ân Như Hứa: Huynh chính là chân hương - Nếu phiền phức, ta liền đuổi nàng đi chăn cừu!
- Quyển 6 - Chương 129: Rốt cục nàng có thể cùng hắn nhìn về một phía
- Quyển 6 - Chương 130: Công chúa, nàng có muốn đi xem sói không?
- Quyển 6 - Chương 131: Ta đã thích, có gì không thể làm
- Quyển 6 - Chương 132: Nhân vật nữ chính từ đầu nên thuộc về hắn
- Quyển 6 - Chương 133: Đóa hoa chân chính nở rực rỡ ở nơi sơn dã
- Quyển 6 - Chương 134: Hắn không thay đổi, là một chuyện làm cho nàng tan nát cõi lòng nhất
- Quyển 6 - Chương 135: Thương đội mà thôi, ta muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu
- Quyển 6 - Chương 136: Lang Thần trên Tuyết sơn sẽ bảo hộ con trai của Lang Thần
- Quyển 6 - Chương 137: Đó là một nơi xinh đẹp lại tàn khốc
- Quyển 6 - Chương 138: Ha ha ha ha nàng quả thực như con chuột lười!
- Quyển 6 - Chương 139: Hoặc là một đám mây
- Quyển 6 - Chương 140: Người nào làm nàng sợ hãi như thế?
- Quyển 6 - Chương 141: Thế nào, đếm rõ ràng bao nhiêu con dê sao?
- Quyển 6 - Chương 142: Bọn họ muốn di chuyển đi một nơi khác
- Quyển 6 - Chương 143: Ngủ bên cạnh chàng càng an tâm
- Quyển 6 - Chương 144: Nói không chừng có gấu ở gần đây
- Quyển 6 - Chương 145: Ai nói ta mất đi khí vận của thế giới thì cũng chỉ có thể thất bại?
- Quyển 6 - Chương 146: Đã hơn tám năm trôi qua
- Quyển 6 - Chương 147: Bỗng Nhiên Có Chút Nhớ Chàng
- Quyển 6 - Chương 148: Chuyện Xưa Thứ 6 Xong
- Quyển 6 - Chương 149: Từ Bây Giờ Gọi Là Tân Tiểu Lộ
- Quyển 7 - Chương 150: Có một túm tóc màu đen bị đào ra từ trong đất bùn
- Quyển 7 - Chương 151: Học sinh tiểu học là phải làm bài tập
- Quyển 7 - Chương 152: Có phải các bạn đang khi dễ người khác không?
- Quyển 7 - Chương 153: Tiểu ca ca sữa bò
- Quyển 7 - Chương 154: Cái gì mà học sinh chuyển trường, liên quan quỷ gì đến nàng
- Quyển 7 - Chương 155: Uống hồng trà sữa đá, xem phim kinh dị
- Quyển 7 - Chương 156: Xin hỏi loại ca ca này nhận ở đâu? Trường học phát đồng loạt sao?
- Quyển 7 - Chương 157: Vậy đại khái chính là phiền não tuổi dậy thì đi
- Quyển 7 - Chương 158: Không thể yêu sớm
- Quyển 7 - Chương 159: Nàng thậm chí cũng không phải là người
- Quyển 7 - Chương 160: Ai cũng không thể miễn cưỡng nàng
- Quyển 7 - Chương 161: Anh có thể xếp hàng trước nhất không?
- Quyển 7 - Chương 162: Còn có ánh nắng đặc biệt xán lạn
- Quyển 7 - Chương 163: Cái này, vị sữa bò
- Quyển 7 - Chương 164: Nhìn đáng thương lại đáng yêu
- Quyển 7 - Chương 165: Khuyết điểm duy nhất chính là quá thích học tập
- Quyển 7 - Chương 166: Bây giờ rất muốn đi trường học, gấp không chờ nổi muốn đi
- Quyển 7 - Chương 167: Mặt trời hoàn toàn lặn hẳn, trời tối
- Quyển 7 - Chương 168: Đây là một giấc mộng mà thôi
- Quyển 7 - Chương 169: Anh sẽ mang em rời khỏi nơi này
- Quyển 7 - Chương 170: Trở lại nhân gian
- Quyển 7 - Chương 171: Chuyện xưa thứ 7 xong
- Quyển 8 - Chương 172: Liễu Thanh Bích
- Quyển 8 - Chương 173: Trên thế giới này, có một hắn là đủ rồi
- Quyển 8 - Chương 174: Thiếu
- Quyển 8 - Chương 175: Đến lúc đó, giờ chết của ngươi cũng tới rồi
- Quyển 8 - Chương 176: Ngậm miệng, biến mất
- Quyển 8 - Chương 177: Thế giới ban đầu kết thúc
- Quyển 8 - Chương 178: Bởi vì hắn đã không phải là nam nhân
- Quyển 8 - Chương 179: Giết người
- Quyển 8 - Chương 180: Cầu hôn
- Quyển 8 - Chương 181: Cách cái chết không xa
- Quyển 8 - Chương 182: Đồ Vật càng xinh đẹp thì càng có độc
- Quyển 8 - Chương 183: Quăng người xuống một thế giới
- Quyển 8 - Chương 184: Hắn cười ha ha rời đi
- Quyển 8 - Chương 185: Chính văn hoàn
- Quyển 9 - Chương 186: Toàn bộ nữ chính 1
- Quyển 9 - Chương 187: Toàn bộ nữ chính 2
- Quyển 9 - Chương 188: Toàn bộ nữ chính 3
- Quyển 9 - Chương 189: Toàn bộ nữ chính 4
- Quyển 9 - Chương 190: Toàn bộ nữ chính 5
- Quyển 9 - Chương 191: Đường Lê – Tốn Nô (hiện đại)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Quyển 4 - Chương 84: Thiếu Nguyên lão công?!
Từ khi con chó nhỏ tới, viện này của Khương Vũ Triều thật náo nhiệt hơn không ít. Lúc trước bọn nô tỳ bởi vì tính cách chủ tử đột biến mà lo sợ bất an, hiện tại một đám đã cười đến giống đóa hoa, mỗi ngày vui tươi hớn hở đùa chơi với chó con. Cũng có thể là phát hiện chủ tử bây giờ tuy rằng không ôn nhu như trước kia nhưng cũng không thích trách móc nô tỳ nặng nề, cho nên rốt cuộc yên tâm.
Tóm lại viện này mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng cười thanh thúy của các tiểu cô nương, còn có tiếng chó con kêu gâu gâu, ngay cả các nữ quan của Minh Nguyệt Quan ngẫu nhiên tói đây đưa đồ vật, cũng thích đùa một chút với con chó nhỏ vui vẻ đó.
Khương Vũ Triều cảm thấy có chút ồn, nhưng lười ra tiếng quản các nàng, đều là một đám tiểu cô nương hơn mười tuổi gần hai mươi tuổi, thậm chí còn có mười hai tuổi, vẫn là trẻ con.
Làm chủ nhân chân chính của con chó con, Khương Vũ Triều ngược lại rất ít chơi với nó, nhưng con chó nhỏ đó thật thông minh, giống như có thể nhận chủ, mỗi ngày đại bộ phận thời gian đều thíc đi theo Khương Vũ Triều. Khương Vũ Triều đọc sách, nó liền ở bên chân nàng vòng tới vòng lui, tự chơi vui vẻ. Mấy tiểu nha hoàn mắt trông mong nhìn, cảm thấy chó con quá đáng thương, nhịn không được nhỏ giọng nói với Khương Vũ Triều: “Chủ tử, ngài xem tiểu bảo bối thích ngài như vậy, ngài cũng nên để ý nó nha.”
Khương Vũ Triều: “……” Tiểu bảo bối? Cái xưng hô ghê tởm gì.
Nàng hồn nhiên quên mất ngày trước mình đuổi theo thần tượng Hề Thiếu Nguyên cũng gọi bảo bối. không chỉ có bảo bối, còn ca ca, đệ đệ, lão công, ba ba…… có xưng hô nào nàng chưa từng gọi đâu.
“Chủ tử, chó con tới đã nhiều ngày, ngài còn chưa đặt tên cho nó đâu.” Lan Kiều đánh bạo nói.
Đặt tên gì đó cũng quá phiền toái. Khương Vũ Triều nhìn một mâm bánh hoa quế trên bàn mà Quế Ảnh mới vừa bưng đến, rất là tùy tiện nói: “Vậy gọi là Bánh Hoa Quế.”
Lan Kiều lập tức ghen ghét nhìn Quế Ảnh, “Tiểu bảo bối sao lại cùng tên với cô! Sớm biết thế ta đã bưng lên cho chủ tử một mâm cánh hoa lan.”
Quế Ảnh che miệng bật cười, liếc mắt một cái.
Chó con Bánh Hoa Quế còn không biết mình đã có tên, nâng chân trước chắc khỏe ghé vào trên giày thêu của Khương Vũ Triều, cọ cẳng chân. Khương Vũ Triều cảm thấy mình duỗi chân là có thể dẫm lên nó, phất phất sách trong tay, “đi đi, các ngươi đưa Bánh Hoa Quế ra ngoài chơi đi.”
Thế giới không có internet thật buồn tẻ, nhưng qua hai tháng cũng còn tốt, Khương Vũ Triều không chỉ é bức giỏi, năng lực thích ứng cũng mạnh, đã có thể quen ẩm thực cùng làm việc và nghỉ ngơi ở thế giới này. Duy nhất nàng không thể quen, chính là nơi này không có Hề Thiếu Nguyên.
Buổi tối nàng nằm mơ, mơ thấy mình còn ở hiện đại, xoát Weibo, bỗng nhiên thấy idol của mình đã phát Weibo, tuyên bố muốn thoái ẩn kết hôn, xem lại bức ảnh kia, mặt nhà gái lại trống rỗng, dù thế nào cũng không thấy rõ.
thật là một ác mộng lớn nhất.
Khương Vũ Triều một thân mồ hôi lạnh mà mở mắt ra, còn có chút kinh hồn chưa định, bỗng nhiên nghe thấy mép giường truyền đến hai tiếng kêu gâu gâu. Nàng xốc màn giường lên, thấy Bánh Hoa Quế ghé vào trên giày mình. Con chó nhỏ đôi mắt đen đen, miệng hơi hơi cong lên trên, như là đang cười, nhìn qua lại khờ lại đáng yêu, tiếng kêu cũng non nớt.
Khương Vũ Triều duỗi tay đến trước mặt Bánh Hoa Quế, “Sao lại chuồn êm vào.”
Chó con lắc cái đuôi, chơi đùa với tay nàng, còn vươn đầu lưỡi ngây ngốc liếm ngón tay nàng.
“Chủ tử, người tỉnh rồi?” Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Lan Kiều, Khương Vũ Triều nháy mắt lùi cái tay đang đùa chó về màn, lên tiếng.
Lan Kiều bưng nước ấm tiến vào, liếc mắt một cái nhìn thấy chó con đang bước chân lộc cộc chạy chạy, “Ha ha, Bánh Hoa Quế sao lại trộm đi vào được, nó vừa tỉnh đã tới gặp chủ tử đó.”
Khương Vũ Triều rửa mặt dùng bữa sớm, sau đó lại bắt đầu theo lệ cầm quyển sách xem. Thư tịch chính thống cần xem, sách giải trí phong thổ phố phường cũng phải xem. Viện này của các nàng có một cánh cửa có thể nối thẳng ra ngoài đạo quan, chỉ cần xuyên qua một cái đường hẻm, trên cơ bản chính là ở chỗ này tự mình sống của mình, các nữ quan trong đạo quan ngẫu nhiên mới tới đây, một ngày này lại có nữ quan bưng theo rổ tới.
Các nàng sẽ đúng giờ đưa thư từ cùng với các cư sĩ thanh tu đưa chút hương tuyến tự chế, còn có chút vật nhỏ nghe nói đã làm pháp sự khai quang.
“Lần này tới là đưa món ăn cho Tiêu cư sĩ, đều là chính người trong quan trồng ở sau núi.” Nữ quan hàn huyên hai câu rồi nhắc tới chính sự, “Mấy ngày nay tron đạo quan có mấy tràng pháp sự, đến lúc đó khả năng sẽ có một ít khách lạ, Tiêu cư sĩ nếu không thích náo nhiệt thì đóng cửa nhỏ phía trước lại, cũng tránh bị người khác quấy rầy va chạm, tính ra cũng chỉ mấy ngày.”
“Ta đã biết, đa tạ chân nhân thông báo.” Khương Vũ Triều cho người tiễn nữ quan đi, lại dặn dò Lan Kiều, “Mấy ngày sau trong quan phải làm pháp sự, các ngươi cũng đừng ở chạy loạn.”
Dù sao cũng là một nhà nữ đạo quan lớn nhất Lạc Đô, hương khói cường thịnh, chùa miếu diện tích cũng rất lớn, bên trong cây lớn dày đặc, chung khánh thanh thanh, mấy nô tỳ nhàn rỗi nhàm chán ngẫu nhiên cũng sẽ đi phía trước bái một bái.
“Nhưng chủ tử, qua hai ngày là pháp hội Địa Quan Đại Đế Giáng Sinh, chúng ta có thể đi xem a, bởi vì có không ít người tới xem, các chân nhân mới lo lắng ngài sẽ bị va chạm đâu.” Lan Kiều vặn đầu ngón tay tính, “Chờ pháp hội trung nguyên kết thúc, còn có Vương Mẫu nương nương Giáng Sinh, trong thành không ít phu nhân sẽ đến, các chân nhân phải làm pháp sự cầu phúc cho các nàng, loại này mới là không có nhiều người đến xem.”
Khương Vũ Triều: “……” Cái gì, pháp hội cái gì?
Nàng cảm thấy khác biệt văn hóa, khó được lộ ra thái độ cảm thấy hứng thú, nô tỳ cả viện đều vây lại giải thích cho nàng. Đối với nữ tử thời đại này mà nói, ngày tháng thú vị, có thể thả lỏng không nhiều lắm, các loại ngày hội đều nhớ rõ ràng, Khương Vũ Triều thêm kiến thức thật lớn, cũng có chút muốn đi xem một chút pháp hội chưa bao giờ gặp này.
“đi a đi a, dù sao cũng không xa, chúng ta mở cửa viện xuyên qua một con đường hẻm là có thể trực tiếp đi, bây giờ ở chỗ này, cũng không ai quản chủ tử, còn không phải chủ tử ngài muốn thế nào thì làm thế ấy. Dù sao đều ở trong quan, sẽ không xảy ra chuyện.” Lan Kiều xúi giục.
Bây giờ bọn nô tỳ đã nếm được chỗ tốt của nơi này, cái khác không nói, ít nhất cs tự do, cho dù là ở tướng quốc phủ hay là sau đó ở vương phủ, các nàng đâu có được tự do tự tại như vậy.
Khương Vũ Triều quyết định đi xem hội, nhưng hôm nay lại không đi được, bởi vì từ sớm đã có người tướng quốc phủ tới, bảo nàng về nhà tế tổ. Tế tổ vào Tết Trung Nguyên tập tục này, Khương Vũ Triều cũng biết, nhưng đời trước nàng cũng chưa từng trải qua, cha ruột chỉ thiếu không tế nàng, nào dám để nàng đi tế tổ. Lan Kiều, Quế Ảnh các nàng lại quên mất việc này, bởi vì năm trước ở Dục Vương phủ, nàng cũng không cần về Tiêu gia tế tổ, hiện giờ đã khác, nàng bị hưu trở về, còn xem như Tiêu gia người, đương nhiên phải trở về.
Trở lại tướng quốc phủ, mọi người đều bận bận rộn rộn, không có ai phản ứng nàng, Khương Vũ Triều nhìn thấy Tiêu Cẩm Hương, còn tưởng rằng nàng ta lại muốn tới gây chuyện, ai ngờ lúc này người ta học ngoan, bất quá không chịu đến nhận nhục.
Kỳ thật Tiêu Cẩm Hương cũng muốn nắm thời cơ gây sự với Tiêu Cẩm Nguyệt, nhưng mà Tiêu phu nhân không để nàng đi, lần trước tiệc mừng thọ lão phu nhân qua đi, trong nữ quyến các nhà liền có tin đồn nhảm nhí nói Tiêu Cẩm Hương tâm có Dục Vương. Thế này thật quá đáng, về sau nữ nhi làm thế nào! Tiêu phu nhân trong lòng mắng Tiêu Cẩm Nguyệt, cũng sợ cái người dường như nổi điên này, giữ Tiêu Cẩm Hương ở bên người, miễn cho nàng lại làm gì, không duyên cớ làm hỏng thanh danh của mình.
Tiêu Cẩm Hương không tới, mấy huynh đệ tỷ muội con vợ lẽ khác cũng không dám tiếp cận nàng, chỉ ở xa xa một bên chỉ chỉ trỏ trỏ về phía nàng, Khương Vũ Triều cười với các nàng bên kia, mấy người liền không được tự nhiên bỏ đi, dáng vẻ khinh thường làm bạn với nàng.
Hôm nay tế tổ, Tiêu tướng quốc và trưởng công tử Tiêu Vân Kỳ đều rất bận, Khương Vũ Triều lại bị cô lập, nhất thời nhàm chán đến cực điểm.
“Này, sửu bát quái! Sao ngươi lại tới nhà ta.” một tiểu nam hài nhìn khoảng bảy tám tuổi bỗng nhiên chạy tới đứng ở trước mặt nàng, kiêu ngạo ương ngạnh nói: “Các nàng đều nói ngươi trộm người, mất mặt đến toàn bộ Lạc Đô đều biết, Tiêu gia chúng ta thể diện cũng không còn, sao ngươii còn không chết đi?”
Tiểu nam hài này chính là nhi tử của Tiêu phu nhân, tiểu nhi tử Tiêu Vân Đoan của Tiêu tướng quốc, phi thường được sủng ái, còn nhỏ đã bị chiều đến giống như Hỗn Thế Ma Vương. Lúc trước hắn ở nhà bên ngoại làm khách, Khương Vũ Triều là lần đầu nhìn thấy hắn. Trong nguyên tác, Khương Vũ Triều cũng biết vật nhỏ này ngang ngược, hiện tại vừa đối mặt, quả nhiên là tiểu cẩu bức thiếu giáo dục, cái miệng nhỏ này bá bá.
Khương Vũ Triều ngồi ở trên ghế, trước duỗi tay cầm thật chặt hai tay của hùng hài tử, sau đó lộ ra cái cười âm ngoan dữ tợn với hắn, “Vật nhỏ, ngươi biết ta trộm người là làm gì sao? Ta trộm về ăn. Ăn sống thịt người, trước dùng đao chém rơi đầu, hút khô máu rồi lại mổ ngực moi tim, ngươi biết tim như thế nào sao, chính là một miếng thịt đỏ tươi đổ máu ……” Nàng vươn ngón tay thon dài, vẽ lên ngực hài tử, ngữ điệu trôi nổi, hai mắt bình tĩnh nhìn đôi mắt hắn, “Tim mới ăn ngon nhất, sau đó liền chém đứt tay và chân, ngón tay cắn vào kẽo kẹt kẽo kẹt, ăn rất ngon. Ta thích nhất vẫn là ăn tiểu hài tử.”
“Vân Đoan, xem tay nhỏ của ngươi thật là mêmg, tỷ tỷ rất thích ngươi, ngươi trở về cùng tỷ tỷ được không a?” Khương Vũ Triều lôi kéo tay hùng hài tử, dưới ánh nhìn chăm chú mà hoảng sợ của hắn hạ lộ ra hàm răng tuyết trắng, làm bộ muốn cắn tay hắn.
“A ——” lúc hắn há mồm chuẩn bị khóc, Khương Vũ Triều một nhét điểm tâm vào trong miệng âm, âm trắc trắc lại ôn ôn nhu nhu nói: “Vân Đoan, bây giờ chúng ta chơi trò chơi, ngươi chạy ta đuổi, nếu như bị ta đuổi được, tỷ tỷ sẽ ăn một bàn tay của ngươi.”
Nàng vừa buông tay, hùng hài tử sợ tới mức rút tay chạy đi. Hàm ngậm một miệng điểm tâm khóc không ra tiếng, trên mặt treo nước mắt nước mũi, chạy ra đụng vào bà vú của, lăn một vòng trên mặt đất, thành con khỉ đất.
Lan Kiều chờ ở một bên nuốt nước miếng xuống, “Chủ tử, ngài, ngài nói cái gì vậy, những lời này, cũng thật là đáng sợ, tiểu công tử tuổi còn nhỏ, vạn nhất dọa ra cái gì……”
Khương Vũ Triều uống ngụm trà đỡ khát, “Tiểu súc sinh lúc còn nhỏ không dạy dỗ tử tế, trưởng thành thì sẽ trở thành đại súc sinh. Chẳng lẽ bởi vì hắn còn nhỏ, ta phải buông tha hắn, không có khả năng.”
Lan Kiều rụt rụt cổ, kính sợ nhìn chủ tử có thù tất báo.
Tiêu Vân Đoan còn chưa bao giờ bị người ta hù dọa như vậy, dọa tàn nhẫn, sau khi trở về ôm Tiêu phu nhân khóc lên, hỏi hắn cái gì rồi lại không dám nói, buổi tối còn ác mộng liên tục khóc nháo không thôi, thật sự lăn lộn một thời gian.
Khương Vũ Triều đương nhiên không quan tâm chuyện này, ngày này là nàng đi ngang qua sân khấu rồi về Minh Nguyệt Quan.
Chủ tớ ba người đi qua đường hẻm, xa xa còn nghe được chủ điện bên kia truyền đến tiếng tụng niệm, Lan Kiều cẩn thận nghe xong rồi nói: “Chủ tử, pháp sự còn chưa xong đâu, chúng ta đi xem sao?”
Khương Vũ Triều lắc đầu, mới vừa đi vào trong viện, lại thấy mấy nô tỳ đỏ con mắt tìm kiếm nơi nơi, còn nhỏ giọng gọi Bánh Hoa Quế.
“Sao lại thế này?”
“Chủ tử, Bánh Hoa Quế mất…… Buổi chiều lúc ấy còn ở đây, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi, chúng ta còn tưởng rằng nó trốn đi, nhưng mà, nhưng mà, vừa tìm hết toàn bộ viện đều không tìm được nó……” Bọn nô tỳ ô ô khóc lên, sợ chó cong thật xảy ra cái gì ngoài ý muốn, lại sợ bị chủ tử trách phạt.
Khương Vũ Triều chau mày, cũng không giáo huấn ai, chỉ nói: “nói không chừng là chạy ra ngoài, đều đi ra ngoài tìm xem đi.”
Các nàng xuyên qua một cái cổng vòm, chỗ khách hành hương vào Minh Nguyệt Quan dâng hương, Khương Vũ Triều cầm ngọn đèn lồng: “Đều tách ra đi tìm, nó sẽ không chạy quá xa, phỏng chừng là ở gần đây.”
Mọi người nghe theo, tách ra đi tìm. Khương Vũ Triều dẫn theo đèn lồng xuống bậc thang, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước một chỗ dưới bậc thang nhỏ có ánh lửa, nàng đi ra phía trước, mơ hồ nghe thấy chó kêu, liền nâng thanh âm gọi: “Bánh Hoa Quế?”
“Uông!” một tiếng thanh thúy chó kêu từ bên kia truyền đến, Khương Vũ Triều bước nhanh tiến lên, thấy rõ ràng nơi đó còn ngồi xổm một người, đang ném giấy màu vào chậu than đang cháy. hắn cũng nghe thấy thanh âm của nàng, con chó con được ôm trong lòng ngực kia liền đứng lên, quay đầu nhìn lại Khương Vũ Triều.
Từ ánh lửa nhảy trong chậu than, Khương Vũ Triều thấy rõ mặt người nọ, thoáng chốc sửng sốt, nhịn không được thất thanh hô: “Thiếu Nguyên lão công?!”
Nam tử ôm chó cũng sửng sốt, đợi nghe rõ nàng gọi cái gì, hai mắt hắn hơi hơi trợn to, dưới chân nghiêng một cái, từ bậc thang thấp dẫm vào chỗ trống ngã xuống.
“A!”
“Uông!”
Tóm lại viện này mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng cười thanh thúy của các tiểu cô nương, còn có tiếng chó con kêu gâu gâu, ngay cả các nữ quan của Minh Nguyệt Quan ngẫu nhiên tói đây đưa đồ vật, cũng thích đùa một chút với con chó nhỏ vui vẻ đó.
Khương Vũ Triều cảm thấy có chút ồn, nhưng lười ra tiếng quản các nàng, đều là một đám tiểu cô nương hơn mười tuổi gần hai mươi tuổi, thậm chí còn có mười hai tuổi, vẫn là trẻ con.
Làm chủ nhân chân chính của con chó con, Khương Vũ Triều ngược lại rất ít chơi với nó, nhưng con chó nhỏ đó thật thông minh, giống như có thể nhận chủ, mỗi ngày đại bộ phận thời gian đều thíc đi theo Khương Vũ Triều. Khương Vũ Triều đọc sách, nó liền ở bên chân nàng vòng tới vòng lui, tự chơi vui vẻ. Mấy tiểu nha hoàn mắt trông mong nhìn, cảm thấy chó con quá đáng thương, nhịn không được nhỏ giọng nói với Khương Vũ Triều: “Chủ tử, ngài xem tiểu bảo bối thích ngài như vậy, ngài cũng nên để ý nó nha.”
Khương Vũ Triều: “……” Tiểu bảo bối? Cái xưng hô ghê tởm gì.
Nàng hồn nhiên quên mất ngày trước mình đuổi theo thần tượng Hề Thiếu Nguyên cũng gọi bảo bối. không chỉ có bảo bối, còn ca ca, đệ đệ, lão công, ba ba…… có xưng hô nào nàng chưa từng gọi đâu.
“Chủ tử, chó con tới đã nhiều ngày, ngài còn chưa đặt tên cho nó đâu.” Lan Kiều đánh bạo nói.
Đặt tên gì đó cũng quá phiền toái. Khương Vũ Triều nhìn một mâm bánh hoa quế trên bàn mà Quế Ảnh mới vừa bưng đến, rất là tùy tiện nói: “Vậy gọi là Bánh Hoa Quế.”
Lan Kiều lập tức ghen ghét nhìn Quế Ảnh, “Tiểu bảo bối sao lại cùng tên với cô! Sớm biết thế ta đã bưng lên cho chủ tử một mâm cánh hoa lan.”
Quế Ảnh che miệng bật cười, liếc mắt một cái.
Chó con Bánh Hoa Quế còn không biết mình đã có tên, nâng chân trước chắc khỏe ghé vào trên giày thêu của Khương Vũ Triều, cọ cẳng chân. Khương Vũ Triều cảm thấy mình duỗi chân là có thể dẫm lên nó, phất phất sách trong tay, “đi đi, các ngươi đưa Bánh Hoa Quế ra ngoài chơi đi.”
Thế giới không có internet thật buồn tẻ, nhưng qua hai tháng cũng còn tốt, Khương Vũ Triều không chỉ é bức giỏi, năng lực thích ứng cũng mạnh, đã có thể quen ẩm thực cùng làm việc và nghỉ ngơi ở thế giới này. Duy nhất nàng không thể quen, chính là nơi này không có Hề Thiếu Nguyên.
Buổi tối nàng nằm mơ, mơ thấy mình còn ở hiện đại, xoát Weibo, bỗng nhiên thấy idol của mình đã phát Weibo, tuyên bố muốn thoái ẩn kết hôn, xem lại bức ảnh kia, mặt nhà gái lại trống rỗng, dù thế nào cũng không thấy rõ.
thật là một ác mộng lớn nhất.
Khương Vũ Triều một thân mồ hôi lạnh mà mở mắt ra, còn có chút kinh hồn chưa định, bỗng nhiên nghe thấy mép giường truyền đến hai tiếng kêu gâu gâu. Nàng xốc màn giường lên, thấy Bánh Hoa Quế ghé vào trên giày mình. Con chó nhỏ đôi mắt đen đen, miệng hơi hơi cong lên trên, như là đang cười, nhìn qua lại khờ lại đáng yêu, tiếng kêu cũng non nớt.
Khương Vũ Triều duỗi tay đến trước mặt Bánh Hoa Quế, “Sao lại chuồn êm vào.”
Chó con lắc cái đuôi, chơi đùa với tay nàng, còn vươn đầu lưỡi ngây ngốc liếm ngón tay nàng.
“Chủ tử, người tỉnh rồi?” Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Lan Kiều, Khương Vũ Triều nháy mắt lùi cái tay đang đùa chó về màn, lên tiếng.
Lan Kiều bưng nước ấm tiến vào, liếc mắt một cái nhìn thấy chó con đang bước chân lộc cộc chạy chạy, “Ha ha, Bánh Hoa Quế sao lại trộm đi vào được, nó vừa tỉnh đã tới gặp chủ tử đó.”
Khương Vũ Triều rửa mặt dùng bữa sớm, sau đó lại bắt đầu theo lệ cầm quyển sách xem. Thư tịch chính thống cần xem, sách giải trí phong thổ phố phường cũng phải xem. Viện này của các nàng có một cánh cửa có thể nối thẳng ra ngoài đạo quan, chỉ cần xuyên qua một cái đường hẻm, trên cơ bản chính là ở chỗ này tự mình sống của mình, các nữ quan trong đạo quan ngẫu nhiên mới tới đây, một ngày này lại có nữ quan bưng theo rổ tới.
Các nàng sẽ đúng giờ đưa thư từ cùng với các cư sĩ thanh tu đưa chút hương tuyến tự chế, còn có chút vật nhỏ nghe nói đã làm pháp sự khai quang.
“Lần này tới là đưa món ăn cho Tiêu cư sĩ, đều là chính người trong quan trồng ở sau núi.” Nữ quan hàn huyên hai câu rồi nhắc tới chính sự, “Mấy ngày nay tron đạo quan có mấy tràng pháp sự, đến lúc đó khả năng sẽ có một ít khách lạ, Tiêu cư sĩ nếu không thích náo nhiệt thì đóng cửa nhỏ phía trước lại, cũng tránh bị người khác quấy rầy va chạm, tính ra cũng chỉ mấy ngày.”
“Ta đã biết, đa tạ chân nhân thông báo.” Khương Vũ Triều cho người tiễn nữ quan đi, lại dặn dò Lan Kiều, “Mấy ngày sau trong quan phải làm pháp sự, các ngươi cũng đừng ở chạy loạn.”
Dù sao cũng là một nhà nữ đạo quan lớn nhất Lạc Đô, hương khói cường thịnh, chùa miếu diện tích cũng rất lớn, bên trong cây lớn dày đặc, chung khánh thanh thanh, mấy nô tỳ nhàn rỗi nhàm chán ngẫu nhiên cũng sẽ đi phía trước bái một bái.
“Nhưng chủ tử, qua hai ngày là pháp hội Địa Quan Đại Đế Giáng Sinh, chúng ta có thể đi xem a, bởi vì có không ít người tới xem, các chân nhân mới lo lắng ngài sẽ bị va chạm đâu.” Lan Kiều vặn đầu ngón tay tính, “Chờ pháp hội trung nguyên kết thúc, còn có Vương Mẫu nương nương Giáng Sinh, trong thành không ít phu nhân sẽ đến, các chân nhân phải làm pháp sự cầu phúc cho các nàng, loại này mới là không có nhiều người đến xem.”
Khương Vũ Triều: “……” Cái gì, pháp hội cái gì?
Nàng cảm thấy khác biệt văn hóa, khó được lộ ra thái độ cảm thấy hứng thú, nô tỳ cả viện đều vây lại giải thích cho nàng. Đối với nữ tử thời đại này mà nói, ngày tháng thú vị, có thể thả lỏng không nhiều lắm, các loại ngày hội đều nhớ rõ ràng, Khương Vũ Triều thêm kiến thức thật lớn, cũng có chút muốn đi xem một chút pháp hội chưa bao giờ gặp này.
“đi a đi a, dù sao cũng không xa, chúng ta mở cửa viện xuyên qua một con đường hẻm là có thể trực tiếp đi, bây giờ ở chỗ này, cũng không ai quản chủ tử, còn không phải chủ tử ngài muốn thế nào thì làm thế ấy. Dù sao đều ở trong quan, sẽ không xảy ra chuyện.” Lan Kiều xúi giục.
Bây giờ bọn nô tỳ đã nếm được chỗ tốt của nơi này, cái khác không nói, ít nhất cs tự do, cho dù là ở tướng quốc phủ hay là sau đó ở vương phủ, các nàng đâu có được tự do tự tại như vậy.
Khương Vũ Triều quyết định đi xem hội, nhưng hôm nay lại không đi được, bởi vì từ sớm đã có người tướng quốc phủ tới, bảo nàng về nhà tế tổ. Tế tổ vào Tết Trung Nguyên tập tục này, Khương Vũ Triều cũng biết, nhưng đời trước nàng cũng chưa từng trải qua, cha ruột chỉ thiếu không tế nàng, nào dám để nàng đi tế tổ. Lan Kiều, Quế Ảnh các nàng lại quên mất việc này, bởi vì năm trước ở Dục Vương phủ, nàng cũng không cần về Tiêu gia tế tổ, hiện giờ đã khác, nàng bị hưu trở về, còn xem như Tiêu gia người, đương nhiên phải trở về.
Trở lại tướng quốc phủ, mọi người đều bận bận rộn rộn, không có ai phản ứng nàng, Khương Vũ Triều nhìn thấy Tiêu Cẩm Hương, còn tưởng rằng nàng ta lại muốn tới gây chuyện, ai ngờ lúc này người ta học ngoan, bất quá không chịu đến nhận nhục.
Kỳ thật Tiêu Cẩm Hương cũng muốn nắm thời cơ gây sự với Tiêu Cẩm Nguyệt, nhưng mà Tiêu phu nhân không để nàng đi, lần trước tiệc mừng thọ lão phu nhân qua đi, trong nữ quyến các nhà liền có tin đồn nhảm nhí nói Tiêu Cẩm Hương tâm có Dục Vương. Thế này thật quá đáng, về sau nữ nhi làm thế nào! Tiêu phu nhân trong lòng mắng Tiêu Cẩm Nguyệt, cũng sợ cái người dường như nổi điên này, giữ Tiêu Cẩm Hương ở bên người, miễn cho nàng lại làm gì, không duyên cớ làm hỏng thanh danh của mình.
Tiêu Cẩm Hương không tới, mấy huynh đệ tỷ muội con vợ lẽ khác cũng không dám tiếp cận nàng, chỉ ở xa xa một bên chỉ chỉ trỏ trỏ về phía nàng, Khương Vũ Triều cười với các nàng bên kia, mấy người liền không được tự nhiên bỏ đi, dáng vẻ khinh thường làm bạn với nàng.
Hôm nay tế tổ, Tiêu tướng quốc và trưởng công tử Tiêu Vân Kỳ đều rất bận, Khương Vũ Triều lại bị cô lập, nhất thời nhàm chán đến cực điểm.
“Này, sửu bát quái! Sao ngươi lại tới nhà ta.” một tiểu nam hài nhìn khoảng bảy tám tuổi bỗng nhiên chạy tới đứng ở trước mặt nàng, kiêu ngạo ương ngạnh nói: “Các nàng đều nói ngươi trộm người, mất mặt đến toàn bộ Lạc Đô đều biết, Tiêu gia chúng ta thể diện cũng không còn, sao ngươii còn không chết đi?”
Tiểu nam hài này chính là nhi tử của Tiêu phu nhân, tiểu nhi tử Tiêu Vân Đoan của Tiêu tướng quốc, phi thường được sủng ái, còn nhỏ đã bị chiều đến giống như Hỗn Thế Ma Vương. Lúc trước hắn ở nhà bên ngoại làm khách, Khương Vũ Triều là lần đầu nhìn thấy hắn. Trong nguyên tác, Khương Vũ Triều cũng biết vật nhỏ này ngang ngược, hiện tại vừa đối mặt, quả nhiên là tiểu cẩu bức thiếu giáo dục, cái miệng nhỏ này bá bá.
Khương Vũ Triều ngồi ở trên ghế, trước duỗi tay cầm thật chặt hai tay của hùng hài tử, sau đó lộ ra cái cười âm ngoan dữ tợn với hắn, “Vật nhỏ, ngươi biết ta trộm người là làm gì sao? Ta trộm về ăn. Ăn sống thịt người, trước dùng đao chém rơi đầu, hút khô máu rồi lại mổ ngực moi tim, ngươi biết tim như thế nào sao, chính là một miếng thịt đỏ tươi đổ máu ……” Nàng vươn ngón tay thon dài, vẽ lên ngực hài tử, ngữ điệu trôi nổi, hai mắt bình tĩnh nhìn đôi mắt hắn, “Tim mới ăn ngon nhất, sau đó liền chém đứt tay và chân, ngón tay cắn vào kẽo kẹt kẽo kẹt, ăn rất ngon. Ta thích nhất vẫn là ăn tiểu hài tử.”
“Vân Đoan, xem tay nhỏ của ngươi thật là mêmg, tỷ tỷ rất thích ngươi, ngươi trở về cùng tỷ tỷ được không a?” Khương Vũ Triều lôi kéo tay hùng hài tử, dưới ánh nhìn chăm chú mà hoảng sợ của hắn hạ lộ ra hàm răng tuyết trắng, làm bộ muốn cắn tay hắn.
“A ——” lúc hắn há mồm chuẩn bị khóc, Khương Vũ Triều một nhét điểm tâm vào trong miệng âm, âm trắc trắc lại ôn ôn nhu nhu nói: “Vân Đoan, bây giờ chúng ta chơi trò chơi, ngươi chạy ta đuổi, nếu như bị ta đuổi được, tỷ tỷ sẽ ăn một bàn tay của ngươi.”
Nàng vừa buông tay, hùng hài tử sợ tới mức rút tay chạy đi. Hàm ngậm một miệng điểm tâm khóc không ra tiếng, trên mặt treo nước mắt nước mũi, chạy ra đụng vào bà vú của, lăn một vòng trên mặt đất, thành con khỉ đất.
Lan Kiều chờ ở một bên nuốt nước miếng xuống, “Chủ tử, ngài, ngài nói cái gì vậy, những lời này, cũng thật là đáng sợ, tiểu công tử tuổi còn nhỏ, vạn nhất dọa ra cái gì……”
Khương Vũ Triều uống ngụm trà đỡ khát, “Tiểu súc sinh lúc còn nhỏ không dạy dỗ tử tế, trưởng thành thì sẽ trở thành đại súc sinh. Chẳng lẽ bởi vì hắn còn nhỏ, ta phải buông tha hắn, không có khả năng.”
Lan Kiều rụt rụt cổ, kính sợ nhìn chủ tử có thù tất báo.
Tiêu Vân Đoan còn chưa bao giờ bị người ta hù dọa như vậy, dọa tàn nhẫn, sau khi trở về ôm Tiêu phu nhân khóc lên, hỏi hắn cái gì rồi lại không dám nói, buổi tối còn ác mộng liên tục khóc nháo không thôi, thật sự lăn lộn một thời gian.
Khương Vũ Triều đương nhiên không quan tâm chuyện này, ngày này là nàng đi ngang qua sân khấu rồi về Minh Nguyệt Quan.
Chủ tớ ba người đi qua đường hẻm, xa xa còn nghe được chủ điện bên kia truyền đến tiếng tụng niệm, Lan Kiều cẩn thận nghe xong rồi nói: “Chủ tử, pháp sự còn chưa xong đâu, chúng ta đi xem sao?”
Khương Vũ Triều lắc đầu, mới vừa đi vào trong viện, lại thấy mấy nô tỳ đỏ con mắt tìm kiếm nơi nơi, còn nhỏ giọng gọi Bánh Hoa Quế.
“Sao lại thế này?”
“Chủ tử, Bánh Hoa Quế mất…… Buổi chiều lúc ấy còn ở đây, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi, chúng ta còn tưởng rằng nó trốn đi, nhưng mà, nhưng mà, vừa tìm hết toàn bộ viện đều không tìm được nó……” Bọn nô tỳ ô ô khóc lên, sợ chó cong thật xảy ra cái gì ngoài ý muốn, lại sợ bị chủ tử trách phạt.
Khương Vũ Triều chau mày, cũng không giáo huấn ai, chỉ nói: “nói không chừng là chạy ra ngoài, đều đi ra ngoài tìm xem đi.”
Các nàng xuyên qua một cái cổng vòm, chỗ khách hành hương vào Minh Nguyệt Quan dâng hương, Khương Vũ Triều cầm ngọn đèn lồng: “Đều tách ra đi tìm, nó sẽ không chạy quá xa, phỏng chừng là ở gần đây.”
Mọi người nghe theo, tách ra đi tìm. Khương Vũ Triều dẫn theo đèn lồng xuống bậc thang, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước một chỗ dưới bậc thang nhỏ có ánh lửa, nàng đi ra phía trước, mơ hồ nghe thấy chó kêu, liền nâng thanh âm gọi: “Bánh Hoa Quế?”
“Uông!” một tiếng thanh thúy chó kêu từ bên kia truyền đến, Khương Vũ Triều bước nhanh tiến lên, thấy rõ ràng nơi đó còn ngồi xổm một người, đang ném giấy màu vào chậu than đang cháy. hắn cũng nghe thấy thanh âm của nàng, con chó con được ôm trong lòng ngực kia liền đứng lên, quay đầu nhìn lại Khương Vũ Triều.
Từ ánh lửa nhảy trong chậu than, Khương Vũ Triều thấy rõ mặt người nọ, thoáng chốc sửng sốt, nhịn không được thất thanh hô: “Thiếu Nguyên lão công?!”
Nam tử ôm chó cũng sửng sốt, đợi nghe rõ nàng gọi cái gì, hai mắt hắn hơi hơi trợn to, dưới chân nghiêng một cái, từ bậc thang thấp dẫm vào chỗ trống ngã xuống.
“A!”
“Uông!”
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Nam chủ ngước luyến tình thâm bị đào thải - Xin chào nam chính, gặp lại nam chính
- Quyển 1 - Chương 2: Nam phụ điên rồ
- Quyển 1 - Chương 3: Người qua đường Giáp bị mê đảo?
- Quyển 1 - Chương 4: Hắn có bị bệnh không?
- Quyển 1 - Chương 5: Còn đánh giá thấp bệnh tình của hắn
- Quyển 1 - Chương 6: Yếu ớt đáng thương lại bất lực
- Quyển 1 - Chương 7: Kịch bản chính là không có kịch bản
- Quyển 1 - Chương 8: Liêu Đình Nhạn: Bệ hạ thật là xấu
- Quyển 1 - Chương 9: Ban đêm nguy hiểm
- Quyển 1 - Chương 10: Nàng đến chủ động hôn ta
- Quyển 1 - Chương 11: Nam chính nguyên tác: Đây là? ? ?
- Quyển 1 - Chương 12: Bệ hạ, nếu huyết mạch không kéo dài, quốc gia bất ổn a!
- Quyển 1 - Chương 13: Đại thần: Ta cảm thấy Quý phi mang thai
- Quyển 1 - Chương 14: Huyết mạch của bệ hạ, thế nhưng là cấm kỵ. . .
- Quyển 1 - Chương 15: Định luật nghe thấy bí mật nhất định bị người ta phát hiện
- Quyển 1 - Chương 16: A, không phải chỉ là làm nũng sao, nàng cũng biết
- Quyển 1 - Chương 17: Lãnh diệp phiêu dật rải đầy mặt ta
- Quyển 1 - Chương 18: Không nói dối gạt người, ta có chứng sợ độ cao
- Quyển 1 - Chương 19: Thật là một hiện trường liếm cẩu cỡ lớn
- Quyển 1 - Chương 20: Quý phi: Đường cong cứu quốc
- Quyển 1 - Chương 21: Có ta ở đây, cái gì nàng cũng không cần lo lắng
- Quyển 1 - Chương 22: Đều là Quý phi dạy thật tốt a
- Quyển 1 - Chương 23: Trời có mây gió bất trắc
- Quyển 1 - Chương 24: Nhắc nhở, kịch bản đi chếch!
- Quyển 1 - Chương 25: Liêu Đình Nhạn: Ta, Quý phi, đánh trước
- Quyển 1 - Chương 26: Cảm ơn ngươi lộ kịch bản?
- Quyển 1 - Chương 27: Không nhanh mang nàng về, khả năng eo sắp gầy đến không còn gì
- Quyển 1 - Chương 28: Không có khả năng, sao hắn lại xuất hiện ở đây!
- Quyển 1 - Chương 29: Động tác vừa rồi của nàng có ý gì?
- Quyển 1 - Chương 30: Lao ra
- Quyển 1 - Chương 31: Liêu Đình Nhạn: Đây là, ta lại thăng cấp?
- Quyển 1 - Chương 32: Chuyện xưa xong
- Quyển 2 - Chương 33: Nam chính nhớ thương bạch nguyệt quang bị đào thải - Nói ngắn gọn, nàng xuyên qua rồi
- Quyển 2 - Chương 34: Tốn Nô
- Quyển 2 - Chương 35: Có gì ăn ngon không?
- Quyển 2 - Chương 36: Ta chắc chắn sẽ bảo hộ nàng thật tốt
- Quyển 2 - Chương 37: Tuyến kịch bản cùng với tuyến tình cảm đều xuất hiện chếch đi
- Quyển 2 - Chương 38: Tình cảm thật sự rất tốt, vừa mới thành thân a?
- Quyển 2 - Chương 39: Lòng ta có nàng, muốn bảo hộ nàng
- Quyển 2 - Chương 40: Vậy chúng ta cùng chung mộng đẹp
- Quyển 2 - Chương 41: Không ngờ rằng, ngươi lại vi tình mà có một ngày này
- Quyển 2 - Chương 42: Chỉ cần nàng không rời đi, ta có thể vì nàng làm bất kì điều gì
- Quyển 2 - Chương 43: Nếu có một ngày ngươi hiểu, thì đã không còn là "Tốn Nô"...
- Quyển 2 - Chương 44: Không biết bây giờ Tốn Nô của nàng có ổn không
- Quyển 2 - Chương 45: Thúc phụ, ta muốn tự mình đi Đông thành xin thuốc
- Quyển 2 - Chương 46: Vị mĩ nhân này tựa như hoa lê trên cành
- Quyển 2 - Chương 47: Không hề biết từng có một người đứng bên cạnh
- Quyển 2 - Chương 48: Ta là Đường Lê, không lừa chàng
- Quyển 2 - Chương 49: Chuyện lúng túng này
- Quyển 2 - Chương 50: Đao khách sẽ không béo
- Quyển 2 - Chương 51: Đơn giản mà nói, chính là huynh cần trị liệu, thực liệu là được
- Quyển 2 - Chương 52: Chuyện xưa xong
- Quyển 3 - Chương 53: Bạch Lăng: Đại huynh đệ, ngươi thật là một người tốt - Lục Lâm Sinh
- Quyển 3 - Chương 54: Đêm hôm ấy, hắn lặng yên không một tiếng động chết đi
- Quyển 3 - Chương 55: Vậy các người còn nhận đệ tử không?
- Quyển 3 - Chương 56: Ta cảm thấy rèn sắt không tệ
- Quyển 3 - Chương 57: Yếu đến đáng thương
- Quyển 3 - Chương 58: Kết nối thành công, nhân cách bên trong thức tỉnh thành công
- Quyển 3 - Chương 59: Ta biết bay
- Quyển 3 - Chương 60: Ta… là Lục… Lâm Sinh…
- Quyển 3 - Chương 61: Nôn ---
- Quyển 3 - Chương 62: Yêu quái này thật ngoan nha
- Quyển 3 - Chương 63: Ta biết hắn
- Quyển 3 - Chương 64: Có phải ngươi vừa ăn cái gì không
- Quyển 3 - Chương 65: Những cái này cũng tặng cho ngươi, cái màu vàng càng đẹp
- Quyển 3 - Chương 66: Tốt, chúc ngươi thuận lợi
- Quyển 3 - Chương 67: Không có gì long tộc không dám làm
- Quyển 3 - Chương 68: Ngươi bọc lấy ta là có ý gì
- Quyển 3 - Chương 69: Oành oành
- Quyển 3 - Chương 70: Ừ, ta có chút đói
- Quyển 3 - Chương 71: Bây giờ ta có một ý tưởng
- Quyển 3 - Chương 72: Ngươi thấy ta đập đập thì chớ đến
- Quyển 3 - Chương 73: A a a ——
- Quyển 3 - Chương 74: Tìm kiếm thất bại, không thể tìm được ngọn nguồn dị biến
- Quyển 3 - Chương 75: Hỏng thì gõ gõ, gõ hai lần là có thể tốt rồi
- Quyển 3 - Chương 76: Ta và hắn hoàn toàn không giống nhau, hắn cũng xem như là ta sao?
- Quyển 3 - Chương 77: Lão vỏ sò nhìn không nổi, vỏ sò khép lại, tự bế
- Quyển 3 - Chương 78: Xin ngài yên tâm
- Quyển 3 - Chương 79: Chuyện xưa thứ 3 xong
- Quyển 4 - Chương 80: Khương Vũ Triều: Ca ca yên tâm bay, fan độc vĩnh viễn đi theo- Vương gia bá đạo – Phế phi đặc công
- Quyển 4 - Chương 81: Nếu thân thể có bệnh, không thể giấu bệnh sợ thầy thuốc
- Quyển 4 - Chương 82: Muội muội, muội nhìn cái lá tùng này
- Quyển 4 - Chương 83: Muội muội, muội nhìn con chó này
- Quyển 4 - Chương 84: Thiếu Nguyên lão công?!
- Quyển 4 - Chương 85: Sao giống cẩu nam nữ hò hẹn dưới ánh trăng như thế?
- Quyển 4 - Chương 86: Muốn mua cho hắn thật nhiều trang phục quần áo đẹp mắt
- Quyển 4 - Chương 87: Dám đoạt người với Vương gia nhà chúng ta, muốn chết
- Quyển 4 - Chương 88: Dục vương vẫn nên nói năng cẩn thận cho thỏa đáng
- Quyển 4 - Chương 89: Trời ạ, đây là Idol thần tiên gì
- Quyển 4 - Chương 90: Em làm là được, để em
- Quyển 4 - Chương 91: Nhớ ra rồi, Sinh Khương Lão Tửu
- Quyển 4 - Chương 92: Vậy ta đây cũng xuống tham gia
- Quyển 4 - Chương 93: Không xong, Thuần Hi quận chúa xảy ra chuyện rồi
- Quyển 4 - Chương 94: Ngọc Lăng vương tức giận
- Quyển 4 - Chương 95: Cho em thêm thời gian mười giây đồng hồ để bình tĩnh
- Quyển 4 - Chương 96: Ừ, một ngày cũng không chờ nổi
- Quyển 4 - Chương 97: Nhìn ca ca đây trí thông minh có vẻ giảm xuống, đáng yêu đến thế nào a
- Quyển 4 - Chương 98: Danh nghĩa là vương phi, thật ra là trợ lý
- Quyển 4 - Chương 99: Lại bắt đầu suy nghĩ phương pháp chia rẽ hai người
- Quyển 4 - Chương 100: Nào có vợ chồng như vậy
- Quyển 4 - Chương 101: Chuẩn bị nghênh đón trận chiến mới
- Quyển 4 - Chương 102: Quả thật là một đôi trời sinh a
- Quyển 4 - Chương 103: Tôi bị bệnh, sức chống cự không cao
- Quyển 4 - Chương 104: Không phải anh ấy ngủ thiếp đi
- Quyển 4 - Chương 105: Ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, lầu cao san sát
- Quyển 4 - Chương 106: Chuyện xưa thứ 4 xong
- Quyển 5 - Chương 107: Bảo bối thiên tài, mummy mang bầu chạy
- Quyển 5 - Chương 108: Là con trai siêu nhân của mẹ, con có thể mua quần da không?
- Quyển 5 - Chương 109: Buông váy xuống, lại là tiểu thư khuê các đoan trang
- Quyển 5 - Chương 110: Buông váy xuống, lại là tiểu thư khuê các đoan trang
- Quyển 5 - Chương 111: Trời giá rét, nên để Ngụy thị phá sản
- Quyển 5 - Chương 112: Tôi còn muốn hai chai bia ướp lạnh
- Quyển 5 - Chương 113: Tương lai của hai mẹ con chúng tôi đều giao vào tay anh, lão bản
- Quyển 5 - Chương 114: Ba ba còn thiếu con gái nuôi sao?
- Quyển 5 - Chương 115: Tôi cũng muốn tặng anh lễ vật
- Quyển 5 - Chương 116: Bé trai không thể mặc váy sao?
- Quyển 5 - Chương 117: Ban ngày ban mặt cướp người, thế này còn chịu nổi sao?
- Quyển 5 - Chương 118: Đúng, tôi muốn cô yêu tôi
- Quyển 5 - Chương 119: Cô bạn, cô ổn chứ, còn nhớ tôi là nam hay nữ không
- Quyển 5 - Chương 120: Không được nhúc nhích! Làm cái gì?
- Quyển 5 - Chương 121: Đang trên đường chạy tới
- Quyển 5 - Chương 122: Chúng ta theo ở phía sau, chờ bọn họ bị lạc lại nói
- Quyển 5 - Chương 123: Cái này của ai?
- Quyển 5 - Chương 124: Đây là thứ yêu ma quỷ quái gì?
- Quyển 5 - Chương 125: Trong ba tháng tới cô sẽ kết hôn
- Quyển 5 - Chương 126: Phát xong rồi kéo đen hắn
- Quyển 5 - Chương 127: Chuyện xưa thứ 5 xong
- Quyển 6 - Chương 128: Ân Như Hứa: Huynh chính là chân hương - Nếu phiền phức, ta liền đuổi nàng đi chăn cừu!
- Quyển 6 - Chương 129: Rốt cục nàng có thể cùng hắn nhìn về một phía
- Quyển 6 - Chương 130: Công chúa, nàng có muốn đi xem sói không?
- Quyển 6 - Chương 131: Ta đã thích, có gì không thể làm
- Quyển 6 - Chương 132: Nhân vật nữ chính từ đầu nên thuộc về hắn
- Quyển 6 - Chương 133: Đóa hoa chân chính nở rực rỡ ở nơi sơn dã
- Quyển 6 - Chương 134: Hắn không thay đổi, là một chuyện làm cho nàng tan nát cõi lòng nhất
- Quyển 6 - Chương 135: Thương đội mà thôi, ta muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu
- Quyển 6 - Chương 136: Lang Thần trên Tuyết sơn sẽ bảo hộ con trai của Lang Thần
- Quyển 6 - Chương 137: Đó là một nơi xinh đẹp lại tàn khốc
- Quyển 6 - Chương 138: Ha ha ha ha nàng quả thực như con chuột lười!
- Quyển 6 - Chương 139: Hoặc là một đám mây
- Quyển 6 - Chương 140: Người nào làm nàng sợ hãi như thế?
- Quyển 6 - Chương 141: Thế nào, đếm rõ ràng bao nhiêu con dê sao?
- Quyển 6 - Chương 142: Bọn họ muốn di chuyển đi một nơi khác
- Quyển 6 - Chương 143: Ngủ bên cạnh chàng càng an tâm
- Quyển 6 - Chương 144: Nói không chừng có gấu ở gần đây
- Quyển 6 - Chương 145: Ai nói ta mất đi khí vận của thế giới thì cũng chỉ có thể thất bại?
- Quyển 6 - Chương 146: Đã hơn tám năm trôi qua
- Quyển 6 - Chương 147: Bỗng Nhiên Có Chút Nhớ Chàng
- Quyển 6 - Chương 148: Chuyện Xưa Thứ 6 Xong
- Quyển 6 - Chương 149: Từ Bây Giờ Gọi Là Tân Tiểu Lộ
- Quyển 7 - Chương 150: Có một túm tóc màu đen bị đào ra từ trong đất bùn
- Quyển 7 - Chương 151: Học sinh tiểu học là phải làm bài tập
- Quyển 7 - Chương 152: Có phải các bạn đang khi dễ người khác không?
- Quyển 7 - Chương 153: Tiểu ca ca sữa bò
- Quyển 7 - Chương 154: Cái gì mà học sinh chuyển trường, liên quan quỷ gì đến nàng
- Quyển 7 - Chương 155: Uống hồng trà sữa đá, xem phim kinh dị
- Quyển 7 - Chương 156: Xin hỏi loại ca ca này nhận ở đâu? Trường học phát đồng loạt sao?
- Quyển 7 - Chương 157: Vậy đại khái chính là phiền não tuổi dậy thì đi
- Quyển 7 - Chương 158: Không thể yêu sớm
- Quyển 7 - Chương 159: Nàng thậm chí cũng không phải là người
- Quyển 7 - Chương 160: Ai cũng không thể miễn cưỡng nàng
- Quyển 7 - Chương 161: Anh có thể xếp hàng trước nhất không?
- Quyển 7 - Chương 162: Còn có ánh nắng đặc biệt xán lạn
- Quyển 7 - Chương 163: Cái này, vị sữa bò
- Quyển 7 - Chương 164: Nhìn đáng thương lại đáng yêu
- Quyển 7 - Chương 165: Khuyết điểm duy nhất chính là quá thích học tập
- Quyển 7 - Chương 166: Bây giờ rất muốn đi trường học, gấp không chờ nổi muốn đi
- Quyển 7 - Chương 167: Mặt trời hoàn toàn lặn hẳn, trời tối
- Quyển 7 - Chương 168: Đây là một giấc mộng mà thôi
- Quyển 7 - Chương 169: Anh sẽ mang em rời khỏi nơi này
- Quyển 7 - Chương 170: Trở lại nhân gian
- Quyển 7 - Chương 171: Chuyện xưa thứ 7 xong
- Quyển 8 - Chương 172: Liễu Thanh Bích
- Quyển 8 - Chương 173: Trên thế giới này, có một hắn là đủ rồi
- Quyển 8 - Chương 174: Thiếu
- Quyển 8 - Chương 175: Đến lúc đó, giờ chết của ngươi cũng tới rồi
- Quyển 8 - Chương 176: Ngậm miệng, biến mất
- Quyển 8 - Chương 177: Thế giới ban đầu kết thúc
- Quyển 8 - Chương 178: Bởi vì hắn đã không phải là nam nhân
- Quyển 8 - Chương 179: Giết người
- Quyển 8 - Chương 180: Cầu hôn
- Quyển 8 - Chương 181: Cách cái chết không xa
- Quyển 8 - Chương 182: Đồ Vật càng xinh đẹp thì càng có độc
- Quyển 8 - Chương 183: Quăng người xuống một thế giới
- Quyển 8 - Chương 184: Hắn cười ha ha rời đi
- Quyển 8 - Chương 185: Chính văn hoàn
- Quyển 9 - Chương 186: Toàn bộ nữ chính 1
- Quyển 9 - Chương 187: Toàn bộ nữ chính 2
- Quyển 9 - Chương 188: Toàn bộ nữ chính 3
- Quyển 9 - Chương 189: Toàn bộ nữ chính 4
- Quyển 9 - Chương 190: Toàn bộ nữ chính 5
- Quyển 9 - Chương 191: Đường Lê – Tốn Nô (hiện đại)