Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Nếu muốn giết nàng vì sao lại không động thủ?
Nhưng thoạt nhìn, hắn dường như cũng sẽ không thả nàng đi.
Tình huống không biết đâu mà lần thế này khiến Tống Giản thấy vô cùng mê mang.
Hai người cứ đứng đối diện với nhau như vậy, vài phút trôi qua lại dài tựa mấy tiếng đồng hồ. Cuối cùng, nàng do dự hồi lâu, không kiềm được lui một bước về phía sau.
Vừa rồi Dạ còn như hoá đá tựa pho tượng rất nhanh đã "sống" lại. Hắn cầm lấy cánh tay của nàng, dùng sức ngăn cản hành động nhằm kéo ra khoảng cách của nàng, ước chừng vì phòng nàng chạy trốn.
Nhưng nàng có thể chạy đi đâu chứ? Trong tình huống hắc ám vây quanh, phân không rõ phương hướng lại chẳng biết đường đi?
Nếu có thể, nàng còn mong Dạ mang mình về lại bên cạnh Nam Cung Thuần.
Vì thế, khi chẳng rõ bản thân đã làm gì kích thích đến hắn, Tống Giản lập tức bất động.
Nàng không nói lời nào, rũ mắt xuống, tránh đụng chạm với tầm mắt của hắn hòng khiến sự tồn tại của mình giảm xuống thấp nhất, đồng thời lộ ra tín hiệu "vô hại" ở mức cao nhất.
Tay của Dạ lại dừng trên cánh tay của nàng, cảm nhận xúc cảm mềm ấm kia, hắn ẩn nhẫn khẽ siết chặt tay nhưng rất nhanh liền buông ra, "Vì sao ngài lại không để ý như thế?"
"Hả?"
Tống Giản lập tức hiểu được ý của hắn, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc nghĩ, ám vệ thế nhưng cũng sẽ để ý loại chuyện này?
Nàng vốn tưởng, vì hoàn thành nhiệm vụ, ám vệ sẽ không từ thủ đoạn, không có bất luận điểm mấu chốt gì và chẳng chút kiêng kị. Một chức nghiệp đặc thù như vậy, thế nhưng cũng sẽ để ý đến vấn đề "trinh tiết"? Thật sự có chút cổ quái.
Hay là bọn họ không thèm để ý "trinh tiết" của mình nhưng lại giống thế nhân, để ý "trinh tiết" của nữ tử?
Thật sự... không thể hiểu được!
Tống Giản có chút kỳ quái hỏi ngược lại, "Ngươi để ý chuyện này sao?"
Trong mắt Dạ, trong thần thái của nàng phảng phất mang theo một tia khinh miệt cùng trào phúng, ngữ khí như đang hỏi, chuyện này có liên quan gì đến ngươi?
Dù tất cả nam nhân đều chạm vào ta nhưng ngươi dám sao?
Ngươi dám cãi lời Nam Cung Thuần không? Ngươi dám phản bội hắn không?
Dạ trầm mặc hồi lâu mới cắn răng nói, "Ngài như vậy, không sợ làm Thanh Phượng thất vọng sao?"
Tống Giản mờ mịt hỏi, "Cái gì?"
Vân Chử có liên quan gì đến Thanh Phượng?
"Thanh Phượng vì ngài mà không màng phản bội giáo chủ, liều chết mang tiểu thư đi, lại lưu vong bên ngoài nhiều năm như vậy..."
Tống Giản không nói gì. Nàng nghĩ thầm, cho nên những hành động kì quặc cùng thái độ khó hiểu này của Dạ, đều là vì Thanh Phượng?
Nàng nhớ mười sáu năm trước Thanh Phượng thích nàng. Hiện tại tình cảm của hắn có thay đổi hay không nàng chưa thể xác định, nhưng xem ra, tình cảm Dạ dành cho Thanh Phượng hiển nhiên vẫn như cũ.
Cho nên... Dạ đang xem nàng như tình địch?
Đối với thân phận này Tống Giản đã quá quen thuộc, nàng còn từng làm người mà công và thụ cùng thích nữa kìa, sau đó cốt truyện thuần ái văn liền thích theo khuynh hướng "tình địch biến tình nhân".
Nhưng phản ứng bình đạm như thế của nàng khiến Dạ đột nhiên kích động, "Hắn vì cô ngay cả chết cũng chẳng sợ! Nhưng cuối cùng kết quả đạt được chính là thế này sao?!"
Xem xem, đánh cuộc hết thảy, vì nàng trốn đi cuối cùng thì thế nào?
Dạ tự bảo mình phải bình tĩnh, phải lý trí, phải suy nghĩ kỹ càng...
Không nên ngớ ngẩn như Thanh Phượng.
Không nên vượt qua lôi trì.
Vì nàng mà chống lại giáo chủ vốn dĩ không đáng.
Vì nàng mạo hiểm lớn như, vì nàng thậm chí ngay cả tính mạng cũng không còn...
Cuối cùng có thể được gì chứ?
Nàng bất quá chỉ là một nữ nhân mà thôi. Trên thế giới này, muốn bao nhiêu nữ nhân mà chẳng được, hà tất nhớ mãi không quên một người...
Tuy nói khi một nhân vật nguy hiểm kích động lên, vì vấn đề an toàn, bên bị khống chế tốt nhất không nên nói gì. Nhưng Tống Giản không phải là kẻ hoàn toàn yếu đuối. Sinh mệnh của nàng trong thế giới này, vào giờ này khắc này, có lẽ quả thật bị Dạ khống chế. Nhưng làm một nhân viên công tác, nàng tự mang trong mình sự tự tin, rằng "ngươi vốn không thể thật sự xúc phạm đến ta". Do đó, vào những lúc cảm thấy bị mạo phạm, nàng có đủ dũng khí cũng như ngạo khí để biểu đạt sự bất mãn và tức giận của mình...
Dạ đang thay Thanh Phượng cảm thấy không đáng, hắn sở dĩ nghĩ thế là vì thấy Thanh Phượng trả giá nhiều như vậy nhưng người "có được" nàng lại là kẻ khác.
Không chỉ thế, nàng thậm chí còn chẳng có chút bi thương hay thống khổ, ngược lại còn có vẻ vân đạm phong khinh, hoàn toàn không để ý.
Hắn mở miệng ngậm miệng đều nói Thanh Phượng, nhưng căn bản đang ẩn ý chỉ trích Tống Giản ai cũng có thể làm chồng.
Làm nhân viên công tác, Tống Giản quả thật không để ý loại chuyện này. Đối với nàng mà nói, việc nhảy qua cốt truyện không có ý nghĩa nên tương đương với việc chưa từng xảy ra.
Nhưng nàng bỗng nhớ vị "thiên hạ đệ nhất mỹ nhân" trong nguyên cốt truyện.
"Ngươi cảm thấy, việc Thanh Phượng trả giá nhiều thứ vì một nữ nhân từng bị hai nam nhân chạm qua như ta là không đáng?", Tống Giản chậm rãi hỏi, "Nhưng mà, tình dược Vân Chử trúng phải là ta hạ sao? Không phải. Gặp được y là ta cố ý sao? Cũng không phải, là do Nam Cung Thuần mang ta nhảy xuống. Vân Chử cứu ta, mang ta trốn đi cũng không phải vì Nam Cung Thuần ra lệnh ngươi giết y và ta sao? Nếu ngươi cảm thấy giữa ta và Vân Chử là một sai lầm, xin hỏi, sai lầm này có tí ti nào là ta tạo nên không? Kết quả, đến cuối cùng, ngươi lại muốn trách cứ ta?"
Dạ lại nhớ đến năm ấy, sau khi Tống Giản mang theo Nam Cung Tĩnh nhảy xuống vực, trạng thái như phát điên của Nam Cung Thuần. Nếu không phải vì hắn như hoàn toàn đánh mất lý trí, chẳng màng tất cả mà lệnh cho mọi người ra ngoài tìm kiếm Tống Giản, Thanh Phượng cũng tuyệt đối không thể mang tiểu thư trốn đi dễ dàng đến vậy.
Hắn không kiềm được nói, "Giáo chủ chỉ là nhất thời tức giận, ngài ấy tuyệt không sẽ không làm ngài bị thương"
Tống Giản lại lắc đầu, "Ai dám tin tưởng một kẻ hỉ nộ vô thường, giết người đều không cần lý do gì chứ?"
Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đằng sau mặt nạ của Dạ mà châm chọc nói, "Nếu ngươi nghĩ Thanh Phượng vì ta trả giá là không đáng, vậy thì không nên từ Vân Chử mà nên từ lúc bắt đầu đã thấy không đáng mới đúng. Nếu ngươi muốn trách ta vì sao lúc này lại như không có việc gì, thật sự đã quá muộn. Nếu ta không xứng, vào lúc bị Nam Cung Thuần bắt đi sớm đã không xứng rồi, không phải sao?"
Những lời này nghe ra cực kỳ chua ngoa khiến Dạ có chút chấn động.
"Những chuyện Nam Cung Thuần đã làm chẳng lẽ không phải càng bỉ ổi hơn sao? Vân Chử ít nhất cứu ta, cũng chưa từng muốn cưỡng bách ta, nhưng Nam Cung Thuần thì sao? Chỉ vì trong nhận thức của mọi người, hắn chính là 'người nam nhân đầu tiên' của ta nên có thể thuận lý thành chương đạt được quyền chiếm hữu ta và trở thành 'nam nhân' của ta sao? Không bao giờ! Thân thể ta vĩnh viễn chỉ thuộc về ta chứ không thuộc về bất kì ai. Ta không làm việc có lỗi với mình, càng không có lỗi với kẻ nào, tương tự, cũng không đến lượt ngươi chỉ trích ta có xứng hay không!"
"Nếu ngươi muốn như lẽ dĩ nhiên chỉ trích ta, hỏi ta vì sao lại có thể xem như không có chuyện gì, vậy ta ngược lại muốn hỏi ngươi, ngươi cảm thấy ta nên làm thế nào? Phải như lúc còn ở bên Nam Cung Thuần, điên điên khùng khùng, hậm hực tìm chết mới đúng sao?"
Nàng nghĩ trong nguyên cốt truyện, vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân kia thật sự sẽ làm theo logic của Dạ, thống khổ mà tìm chết. Hoặc nói, dựa theo logic của đại bộ phận nam nhân trên thế giới này và logic để áp đặt nữ nhân, nàng "thất trinh", đó là nàng sai, bản thân nàng dường như biến thành nỗi sỉ nhục cực lớn, vì thế ngay cả người nhà cũng vội vàng phân rõ quan hệ với nàng... Người bị hại thế nhưng bị vứt bỏ, còn kẻ hãm hại lại không bị một chút ảnh hưởng.
Nàng sao có thể không đau khổ, không điên khùng?
Một logic như vậy vốn dĩ chính là sai lầm.
Tống Giản tiếp tục, "Nhưng dựa vào cái gì chứ? Ta đã làm sai điều gì? Vì sao ta không thể vui vẻ mà sống tiếp?"
Ngữ khí nàng kiên định, thẳng thắn, vấn đề đã không đơn thuần là chuyện với Vân Chử mà đang hướng về việc lên án Dạ. Nam Cung Thuần đã từng làm ra những chuyện bất công thế nào với thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Nếu hắn muốn khiển trách, muốn chán ghét, theo lý nên là những người như Nam Cung Thuần.
Nhưng Dạ lại không có phản ứng gì.
Tống Giản lập tức có chút bất đắc dĩ nhưng hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn. Dạ chính là ám vệ riêng của Nam Cung Thuần, nào có thể chỉ vì mấy câu liền dễ dàng dao động?
Nàng không khỏi thở dài hỏi, "Rốt cuộc ngươi có đang nghe ta nói hay không vậy?"
"Vậy...", lúc này Dạ mới thấp giọng nói, "Ngươi có thích Thanh Phượng không?"
Nàng nói nhiều như vậy, kết quả câu đáp lại của Dạ lại là thế này, Tống Giản chớp mắt cảm thấy nghẹn lời.
Được rồi, được rồi, nàng biết mà! Một nữ phụ pháo hôi sao có thể so được với địa vị của vị trong CP kia của người ta chứ!
Nàng tức giận nói, "Nếu thích một người liền trực tiếp đi nói cho người đó biết, quanh co lòng vòng hỏi han hắn có thích người khác hay không thì có ý nghĩa gì? Hắn thích người khác cũng không liên quan gì đến ngươi, hắn không thích ai nhưng nếu ngươi không hành động cũng như cũ không liên quan đến ngươi nốt"
"Nếu như không đáng thì sao?", Dạ hỏi, "Thanh Phượng vì ngươi phản giáo đào vong, nhưng nếu cuối cùng, hắn không chiếm được ngươi, vậy tất cả trả giá của hắn còn nghĩa lý gì..?"
Hiểu rồi.
Tống Giản lập tức hồi thần, thứ Dạ quan tâm vốn không phải là chuyện "thất trinh" mà là việc Thanh Phượng có được như ước nguyện hay không!
Chuyển biến quen thuộc này còn không phải yêu cầu nàng giúp một tay vào thời điểm mấu chốt sao?
Hiện tại xem ra, tình cảm Dạ dành cho Thanh Phượng dường như chỉ thiếu một lằn ranh cuối cùng. Một khi nàng giúp Dạ vượt qua, hắn hẳn có thể tiến thẳng về phía trước, không oán không hối hận chạy về phía Thanh Phượng và kiên định đứng bên cạnh hắn. Sau đó chỉ cần tế thủy trường lưu* yên lặng chờ đợi, cuối cùng sẽ tu thành chính quả.
(*Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm. Nguồn: online)
Mà đối với nhân viên công tác mà nói, Thanh Phượng đã là người một nhà, một khi Dạ đã kiên định với tình cảm của mình liền tương đương với việc có thể xúi giục hắn phản chiến.
Vụ mua bán này...
Đang muốn nói ra, Tống Giản bỗng nhiên dừng lại.
Không đúng, hiện tại nàng còn phải khiến Dạ mang mình về cạnh Nam Cung Thuần, nếu lúc này xúi giục hắn, hắn trực tiếp mang nàng đến cạnh Thanh Phượng vậy công tác sẽ không thể tiếp tục đẩy mạnh nữa!
Nhiệm vụ chủ yếu của nhân viên công tác là hủy đi CP chính, đối với CP phụ, đều sẽ không cố ý can thiệp và thuận theo tự nhiên.
Có đôi khi bị hiệu ứng bươm bướm dẫn đến việc chia rẽ cũng không hiếm, có lúc CP chính bị hủy, CP phụ vẫn ổn định vững chắc, người tiêu dùng cũng không ngại. Cho nên đại bộ phận nhân viên sẽ không chủ động gia tăng lượng công việc cho mình.
"Nếu ngươi cảm thấy không đáng vậy không cần làm", Tống Giản kiềm nén suy nghĩ thật sự của mình và nói như vậy.
Căn cứ theo kinh nghiệm làm việc nhiều năm, lúc này nếu muốn HE, nên nói "loại chuyện này không phải là trao đổi đồng giá, nếu thật lòng thích một người thì không nên so đo được mất. Dù cho không có kết quả, nhưng có thể vì người đó trả giá cũng đã đủ vui vẻ hạnh phúc"
Nhưng hiện tại không được, nàng phải khiến hắn tiếp tục do dự...
Nàng nghĩ thầm, Thanh Phượng, thật xin lỗi, chờ sau khi ta hoàn thành công tác, ta nhất định sẽ trả lại Dạ cho ngươi. Chỉ là hiện tại phải trì hoãn lại một chút, một chút thôi là được.
"Phản bội Nam Cung Thuần là việc rất nguy hiểm, đáng sợ", nàng rũ mắt thở dài khuyên hắn, "Dạ, ngươi là ám vệ riêng của Nam Cung Thuần, so với Thanh Phượng càng không dễ dàng, cho nên... Làm ơn hãy bảo vệ tốt bản thân"
"Ngươi...", Dạ có chút chấn kinh, "Muốn ta bảo vệ tốt bản thân?"
"Đây là một lý do khiến người khác khiếp sợ sao?", Tống Giản cũng kinh ngạc nhìn hắn. Khuyên ai đó bảo trọng, một lời khách sáo bình thường cỡ này, đáng để họ chấn kinh đến vậy??
"Ngươi hận giáo chủ như thế...", Dạ chậm rãi hỏi, "Chẳng lẽ lại không hận ta?"
Thì ra là để ý chuyện này?
Tống Giản nói, "Ngươi muốn nghe lời nói thật sao?"
Nghe vậy, Dạ hơi căng thẳng, thanh âm có chút khô khốc, "Lời nói thật là...?"
"Không hận"
Đối với nhân viên công tác, ngoại trừ nhân vật quan trọng, hết thảy những vai phụ khác đều có thể chín bỏ làm mười xem là công cụ.
Nếu đã là công cụ, ai lại đi hận làm gì?
Nhưng đối với Dạ, hai tiếng "Không hận" trong trẻo, chắc chắn kia lại như là một trận mưa xuân, đột nhiên thấm vào trái tim mười sáu năm qua ngày càng khô héo của hắn.
Trong lòng hắn cũng từng như Thanh Phượng, nhú lên một chồi non. Nhưng sau này, hạt giống của Thanh Phượng đã trước một bước lớn lên thành đại thụ, cho nên những chuyện hắn cảm thấy đáng giá hy sinh, trong mắt Dạ, lại có vẻ quá không lý trí.
Nhưng, Dạ vẫn để hắn chạy thoát.
Sau đó, phu nhân, người để lại hạt giống, người có thể chăm sóc, tưới nước và khiến nó trưởng thành, không còn nữa. Mười sáu năm, Dạ ở cạnh Nam Cung Thuần, tiếp tục trải qua chuỗi ngày bị xem là công cụ.
Không có chất dinh dưỡng, chồi non kia tựa hồ cũng dần dần khô héo.
Nhưng hiện tại Dạ mới biết được, hạt giống đó chưa hề chết.
Khát vọng sống của nó vô cùng mãnh liệt, nó thế nhưng có thể vượt qua chuỗi ngày khô hạn, chờ đến một hồi cam lộ và lại lần nữa phá đất mà ra.
Hắn thậm chí có thể cảm nhận được, phiến lá mềm mại của chồi non nhẹ nhàng lướt qua tim mình, khiến hắn thấy run rẩy lại chua xót.