"Đừng khó chịu", như để bồi thường, nàng chỉ có thể hôn lên mặt hắn, thấp giọng nói, "Ta rất nhanh sẽ trở lại"
Cuối cùng Dạ cũng không một mực giữ nàng lại.
Làm ám vệ, hắn sớm đã hình thành thói quen phải nghe theo phân phó của chủ nhân, hắn phải giấu đi tình cảm riêng chứ không phải đưa ra suy nghĩ và ý nguyện của mình.
Dưới sự thúc dục của sự luyến mộ kia, yêu cầu lớn nhất mà hắn có khả năng đưa ra, bất quá cũng chỉ như thế mà thôi.
Khi Tống Giản đi đến cửa phòng Nam Cung Thuần, vừa lúc nhìn thấy một vị vú già đứng đó, bà vẻ mặt đầy do dự, muốn vào lại không dám.
Nàng không khỏi hỏi, "Chuyện gì vậy?"
Vú già kia nghe vậy, tức khắc cả kinh xoay người lại, bà cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên nhìn nàng.
Thấy bà sợ mình như rắn rết thế kia, Tống Giản nghĩ trong mắt những người này, nàng có lẽ đã chẳng khác gì kẻ biến thái, không, hẳn đã là biến thái.
Nếu đổi lại là nàng được thuê đến làm vệ sinh hàng ngày, nhìn thấy một người nam nhân bị đánh gãy tứ chi ném trên giường, còn bị làm nhục như thế...
Nói không chừng, nàng đã trực tiếp báo quan.
Nhưng những người này đều do Dạ tìm về, giống kỹ nữ già trước đây, vẫn luôn trà trộn trong vùng đất xám xịt, từng tiếp xúc không ít về thế giới hắc ám, hiểu biết nhất chính là giữ kín như bưng. Vì những người không thể giữ kín như bưng, đều sẽ chết.
Tuy loại giữ kín như bưng này có khi cũng không thể nói là chuyện tốt, vạn nhất người bị bắt là người tốt và bị tra tấn thì sao? Nói như vậy, báo quan vẫn là tốt nhất.
Khi suy nghĩ của Tống Giản có chút trôi xa, nàng nghe thấy vú già dùng thanh âm run rẩy sợ hãi, cúi đầu trả lời, "Không, không có gì"
Tống Giản kỳ quái hỏi, "Vậy trong tay bà cầm cái gì thế kia?"
"Là... Là...", vú già ấp úng nói, "Xin..." nửa ngày, cũng chưa nói được một câu hoàn chỉnh. Có lẽ nghe thấy có tiếng trò chuyện trên hành lang, Dạ đẩy cửa bước ra, hắn đã mang mặt nạ lên, nhìn về phía nàng.
Hắn còn nhớ rõ Tống Giản không cho phép hắn đến gần phòng Nam Cung Thuần nên hắn chỉ đứng ở cửa phòng cách vách.
Nhưng vừa thấy đến hắn, vú già kia như nhìn thấy ác quỷ, bà một ngồi phịch xuống đất, run như cầy sấy nói, "Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng! Là vị công tử trong phòng... Ban nãy ta quét tước phòng xong, sau khi thay đệm và ra giường, phát hiện hắn, hắn... phía sau của hắn chảy máu"
"Chảy máu?", Tống Giản khẽ nhíu mày, tuy có chút ngoài ý muốn nhưng cũng không ngạc nhiên.
Nàng biết loại chuyện này dù được dùng như một cách chữa bệnh nhưng lại có thể sinh ra rất nhiều tác dụng phụ, như bụng căng trướng, đau đớn, bị dung dịch kích thích và cọ xát dẫn đến chảy máu v.v... cho nên khi đó, động tác của nàng rất cẩn thận, lúc đâm vào cũng rất chậm rãi. Dù sao đó cũng là lĩnh vực mình không quen thuộc nên mọi thứ nàng đều theo phương châm "chậm mà chắc".
Nhưng vì không có kinh nghiệm, việc chảy máu có lẽ khó có thể tránh khỏi, nhưng lỡ như chảy máu quá nhiều, vậy thảm rồi.
Nàng không khỏi hỏi, "Rất nghiêm trọng sao?"
"Cũng, cũng không nghiêm trọng lắm, nói cách khác, ta sớm nên bẩm báo ngài. Nhưng vị công tử kia lại không cho ta rửa sạch giúp hắn... Ta vừa đến gần hắn, hắn liền lạnh giọng bảo ta cút, còn, còn cắn ngón tay của ta, suýt chút nữa còn đứt luôn..."
Thấy vú già kia nói tới đây, theo bản năng giật giật ngón tay, Tống Giản mới chú ý tới trên một ngón tay của bà đang quấn một băng vải màu trắng.
"Ta, ta vì sợ hãi chạy ra ngoài... Chính là ở nhà nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy, rốt cuộc cầm, cầm thù lao của vị đại nhân thánh giáo kia, cứ mặc kệ như vậy cũng không tốt lắm, liền trở về cầm thuốc đến... Chỉ là không dám vào, muốn bẩm báo việc này cho ngài, lại sợ quấy rầy ngài và vị đại nhân kia nghỉ ngơi, cho nên vẫn cứ chần chờ trước cửa, không biết như thế nào cho phải.m"
Thánh giáo là chỉ Ma giáo.
Những người thuộc tam giáo cửu lưu* này đương nhiên không dám trước mặt Dạ trực tiếp dùng xưng hô "Ma giáo" đầy miệt thị kia. Mà Dạ cũng không nói hắn đã phản bội Ma giáo. Chiếc mặt nạ kia, tựa hồ cực có uy danh ở chợ đen, người được hắn tìm đến, hoặc nói người nhìn thấy hắn, đều bị kinh sợ run rẩy, như thể thấy ma thần giáng thế.
(*Chỉ đủ loại người, đủ mọi ngành nghề, tôn giáo trong xã hội)
Cho nên khi nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp kia của Tống Giản, vị vú già này vốn có ý đồ lừa dối cho qua chuyện, nhưng vừa nhìn thấy Dạ, bà đã không dám lừa gạt nửa phần.
Mà nghe xong, Tống Giản liền biết bà không hề nói thật.
Bà phát hiện Nam Cung Thuần bị thương là thật, lo lắng là thật, về nhà lấy dược là thật, nhưng những thứ khác như cảm thấy cầm thù lao của Dạ không thể mặc kệ, đã từng muốn bẩm báo cho Tống Giản gì đó, e rằng do sợ bị trách phạt, hoặc lo bị Dạ nghĩ rằng bà có tâm tư khác, sẽ giết bà diệt khẩu nên cố ý chắp vá thêm.
Dạ đương nhiên cũng phát hiện. Hắn đứng sau Tống Giản nói, "Phu nhân"
Hắn ngữ khí bình tĩnh, lại mang theo sát ý, rõ ràng như đang hỏi, "Có cần xử lý bà vú này không?"
"Không sao", Tống Giản đương nhiên lắc đầu, ý bảo Dạ không cần ra tay.
Nếu không biết nội tình, tình trạng của Nam Cung Thuần thoạt nhìn cực kỳ đáng thương, có người sẽ vì vậy mà động lòng trắc ẩn. Điều đó chứng tỏ, lương tâm của người nọ ít nhất chưa mất hết, hà tất giết họ?
Bất quá, có người đồng tình Nam Cung Thuần cũng chứng tỏ, nếu tiếp tục ở đây chỉ sợ không an toàn, yêu cầu phải thay đổi địa điểm.
Nghĩ vậy, nàng nhìn vú già kia nói, "Ngươi đưa thuốc cho ta đi. Vết thương trên tay đã xem đại phu chưa? Trong răng người cũng có độc, với tính tình của hắn, có lẽ vết cắn cực kì sâu, tuyệt đối đừng tùy tiện băng bó rồi xong chuyện. Mau đi tìm một đại phu đáng tin cậy, cẩn thận khám một chút"
Lúc trước, khi nhìn thấy tình trạng Nam Cung Thuần, vị vú già này còn tưởng rằng nữ tử tóc trắng trước mắt là một nữ tử mỹ mạo tựa thiên tiên nhưng tâm địa như rắn rết. Nhưng sau khi nói chuyện với nhau, bà phát hiện nàng nói chuyện dịu dàng, thái độ hiền lành, không khỏi có chút khó tin.
Nhưng khi thấy nam nhân bị mọi người ngầm kính sợ, xưng hô vì "Quỷ diện Tu La" lại cung kính với nàng như thế, vú già kia liền vội vàng run rẩy giao thuốc trị thương ra, sau đó rụt rè từng bước lui về sau, chạy ra ngoài.
Bà lo rằng Tống Giản là loại nữ tử nhìn như hiền lành nhưng lại ác độc đến cực điểm.
Nữ tử như vậy là loại giảo hoạt, biết gạt người nhất, cũng là loại đáng sợ nhất.
Trong Ma giáo có rất nhiều người, nhìn như khoan hồng độ lượng, thường nói ra mấy lời khoan thứ để người khác an tâm xong lại thừa lúc đối phương cảm động đến rơi nước mắt sẽ trở mặt vô tình, hạ lệnh giết chết họ. Hơn nữa chúng còn xem vẻ mặt từ hy vọng chuyển thành tuyệt vọng của mọi người trước khi chết như trò chơi.
Tống Giản đương nhiên không hề có chút hứng thú với loại trò chơi này.
Nàng chỉ xoay người, nhìn Dạ nói, "Chúng ta phải đổi sang nơi khác rồi"
Dạ khẽ gật đầu, như nói đã hiểu.
Với một ám vệ làm không gì làm không được, hắn sẽ sắp xếp hết thảy.
Khi Tống Giản đẩy cửa phòng Nam Cung Thuần ra, trong lòng không biết cảm khái lần thứ bao nhiêu, ám vệ, thật sự dùng quá tốt.
Nàng xoay người đóng cửa phòng. Khi lần nữa xoay người lại, nàng đã điều chỉnh tốt tâm thái, chuẩn bị đối mặt Nam Cung Thuần.
Nghe được tiếng bước chân tới gần, Nam Cung Thuần nằm trên giường, ngữ khí tàn nhẫn hộc ra một chữ sắc bén hệt như đao, "Cút"
"Ngươi chừng nào mới có thể có thái độ bình thường đây?", Tống Giản nói, "Đây là thái độ mà một tù nhân nên có sao? Dù có người đồng tình ngươi, cũng bị chính ngươi cưỡng ép cách xa"
"A", Nam Cung Thuần tính tình càng thêm cổ quái táo bạo, "Ai cần cái loại đồng tình kia! Thứ đồ vật ghê tởm hạ tiện cũng muốn chạm vào ta, ả xứng sao!?"
Tống Giản không muốn nhiều lời với hắn, nhớ đến vú già kia có lẽ nhất thời vô ý bị hắn hung hăng cắn ngón tay, nàng vừa đến gần chuẩn bị xem xét tình trạng chảy máu của hắn vừa chú ý phản ứng của Nam Cung Thuần để tránh trúng chiêu.
"Đừng! Chạm! Vào! Ta!"
Hắn nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một, căm hận nói.
"Ngươi cho rằng ta rất muốn chạm vào ngươi sao?", Tống Giản lạnh lùng nói.
Nàng xốc chiếc chăn trên người Nam Cung Thuần lên, nhìn thấy tình trạng chảy máu quả thật không tính nghiêm trọng, cảm thấy không thoa thuốc cũng được.
Nghĩ đến chốc nữa đại khái muốn chuyển sang nơi khác, nàng vừa đề phòng hắn sẽ cắn mình, vừa cột lại quần áo xốc xếch của Nam Cung Thuần, miễn cho đến lúc đó bị Dạ nhìn thấy.
Rốt cuộc thân thể của vai chính thuần ái văn không biết khi nào sẽ thình lình xuất hiện trong đầu những nhân vật nam khác. Hơn nữa còn phủ thêm một lăng kính "Cảnh xuân vô hạn, khiến nhân tâm rung động" cực dày.
Mà bộ dáng nghiêm túc, hai mày nhíu chặt, môi mím thành một đường của nàng khi tận lực che lại từng nơi da thịt bị lộ ra của Nam Cung Thuần khiến tâm tình ban nãy còn cực kì kích động của hắn bất giác bình tĩnh lại.
Cuộc đối thoại giữa nàng và bà vú ở bên ngoài, Dạ đứng trong phòng cách vách còn nghe rõ, huống chi là Nam Cung Thuần?
Nàng rõ ràng nên hận không thể giết chết hắn nhưng vì sao khi nghe thấy hắn chảy máu, phản ứng đầu tiên lại là theo bản năng có chút vội vàng hỏi, "Nghiêm trọng sao?"
Dù phẫn hận đến tận cùng nhưng Nam Cung Thuần vẫn không kiềm được nghĩ, phải chăng nàng vẫn còn quan tâm hắn?
Hiện tại còn cẩn thận tỉ mỉ sửa sang lại quần áo cho hắn như thế...
Đủ loại mâu thuẫn này cũng đủ khiến Nam Cung Thuần cảm thấy một mảng hỗn loạn. Hắn phát hiện trên người Tống Giản đâu đâu cũng là bí ẩn, khiến người khác muốn vạch trần toàn bộ.
...
Dù Tống Giản không hề hy vọng Dạ sẽ có bất kì tiếp xúc gì với Nam Cung Thuần nhưng nàng thế nào cũng không thể tự mình mang Nam Cung Thuần lên xe ngựa. Cho nên nàng chỉ có thể đi bên cạnh Dạ, nhìn hắn đặt Nam Cung Thuần vào thùng xe.
Có lẽ vì đây là giai đoạn cuối cùng của kế hoạch, có thể nói đều dựa vào năng lực của Dạ, do đó đối với việc tiếp xúc giữa hắn và Nam Cung Thuần, đặc biệt là tiếp xúc thân thể, Tống Giản cực kỳ nhạy cảm.
Đợi đến khi màn xe buông xuống, Dạ lập tức bước ra, yên vị ở bên ngoài. Khi hắn chuẩn bị đánh xe ngựa đi, Tống Giản liền đến gần cửa xe, không kiềm được thử gọi, "Dạ"
"Vâng?"
Nàng nhỏ giọng, có chút bất an hỏi, "Ngươi còn thích ta sao?"
Sau khi bế Nam Cung Thuần lên xe ngựa?
Sau khi vừa tiếp xúc thân thể với vai chính?
Hơn nữa, khi vai chính còn trong trạng thái "búp bê vải rách nát", Tống Giản luôn cảm thấy, nhất định mị lực sẽ được tăng lên, đặc biệt với trạng thái yếu ớt này, chẳng phải bình thường càng dễ khiến người khác rung động sao?
Dạ, "..."
Nhưng đối với Dạ mà nói, khi người trong lòng hỏi như vậy, cơ hồ khiến hắn cảm thấy nàng quá mức đáng yêu.
Hắn thích nàng... thích nàng đến như vậy, chẳng lẽ nàng không hề cảm nhận được sao? Vì sao còn phải hỏi bằng giọng điệu đáng thương, như thể lo lắng không biết khi nào hắn sẽ bỏ rơi mình?
Hắn hận không thể móc trái tim ra để nàng nhìn cho rõ ràng.
Hắn luyến mộ nàng rành rành đến vậy, lại bị nàng đối đãi chẳng khác gì kẻ bạc tình. Dạ vừa cảm thấy có chút oan khuất, lại vừa cảm thấy, lúc nàng khát cầu tình yêu của hắn cũng là một loại tình yêu dành cho hắn.
Hắn không khỏi dịu dàng đáp, "Đương nhiên"
Nhưng Tống Giản lại vẫn không yên tâm truy vấn, "Thật sao?"
Bên trong xe ngựa, Nam Cung Thuần khó có thể tiếp tục chịu đựng, hắn đột nhiên ho khan, sau một lúc lâu lại phát ra tiếng như nôn khan.
Dạ nhíu mày, lần đầu tiên cảm thấy thì ra việc bị người khác quấy rầy khi mình và người trong lòng đang tâm sự lại là việc đáng giận đến thế.
Hắn đang muốn xốc rèm cửa tiến vào, Tống Giản đã nhẹ nhàng đẩy lưng hắn, ý bảo không cần dừng xe, "Cứ để ta, ngươi đừng dừng lại"
Vì thế Dạ chỉ phải kiềm nén. Khi cảm nhận được nữ tử vốn dựa vào lưng mình đột nhiên dịch người đi, không khỏi nhíu mày. Hắn tùy tiếp tục vội vàng đánh xe nhưng lỗ tai lại không chịu khống chế, vô cùng chăm chú lắng nghe động tĩnh bên trong thùng xe.
Rất nhanh đã không còn âm thanh gì.
Tống Giản quay lại cửa xe ngựa, tiếp tục nói chuyện với Dạ, "Ta đã bịt miệng hắn rồi"
Dạ, "Ừm"
Hắn vói tay vào phía sau rèm cửa, nhẹ nhàng cầm tay Tống Giản "Phu nhân, ta thích ngài"
Biết Dạ không phải loại người sẽ nói dối mấy chuyện này, Tống Giản mới có chút thở phào, an tâm.
"Đợi chúng ta đến nơi ở mới rồi", nàng nói, "Ta muốn viết một bức thư gửi cho nhóm người A Tĩnh, ngươi có thể giúp ta đưa thư sao?"
Khi đó, nhiệm vụ trừng phạt hẳn đã có thể kết thúc, nàng cũng không cần Dạ tiếp tục hỗ trợ. Như vậy, cũng là thời điểm bắt đầu chuẩn bị thoát ly công tác.