Nữ Phụ Thuần Ái Văn - Chương 75: Bối cảnh Doanh Châu

Nữ Phụ Thuần Ái Văn Chương 75: Bối cảnh Doanh Châu
(*Có thể hiểu đây là bối cảnh Nhật Bản)

Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Tống Giản khẽ cười nhìn Phùng Mạnh, cô ngồi xuống, bắt đầu cẩn thận xem xét bản tóm tắt công tác mới.

Vì là dạng kịch bản kinh điển nên phần tóm tắt cùng giả thiết nhân vật lần này đều rất kỹ càng tỉ mỉ. Nhưng cũng vì quá mức kinh điển nên giả thiết nhân vật cũng không có nhiều thứ để tham khảo.

Hơn nữa, vì bản công ty mua là bản gốc nên thế giới quan của thế giới này, cơ bản được thành lập dựa theo bối cảnh Doanh Châu. Do có chút giả thiết nếu áp dụng trong quốc nội sẽ không hợp lý nhưng nếu dùng lịch sử, văn hóa của Doanh Châu thì ngược lại.

Vì dụ như, Doanh Châu có phân tầng giai cấp, ở đó có rất nhiều gia tộc, từ xưa đến nay đều chiếm cứ địa vị cao, thời cận đại còn thừa nhận sự tồn tại của "Hoa tộc".



Tuy hiện tại bên ngoài đã huỷ bỏ danh hiệu quý tộc nhưng cấp bậc trên dưới vẫn rất rõ ràng, quần chúng cũng xem điều đó là lẽ thường tình.

Song tình hình trong nước lại khác, nếu xuất hiện thứ gọi là "Hào môn thế gia" sẽ chỉ khiến người khác muốn mắng chửi.

Dù có thứ gọi là "hào môn" thật nhưng nếu thật sự muốn cổ súy khái niệm "địa vị cao quý" sẽ khiến người khác chán ghét.

Suy xét sự tiếp thu của đại chúng, sau khi nhập vào và mở ra cung cấp cho khách hàng, vì có thể mang lại cảm giác hòa nhập tốt nhất, công ty sẽ cố tình làm mơ hồ bối cảnh. Ví dụ như, nam chính tên Ii Masa (井伊政= Tỉnh Y Chính), họ của hắn không phải là I (Tỉnh), mà là họ kép Ii (Tỉnh Y).

Nam hai Cơ Lộ Chân, cũng là họ kép Cơ Lộ, nguyên danh Himeji Hidema (姬路秀真= Cơ Lộ Tú Chân)

Nam ba Thân Viễn (申远), cũng là từ đồng âm với dòng họ "Thần Nguyên" (榊原). Tên gã vốn dĩ là Sakakibara Yutaka (榊原豊=Thần Nguyên Phong)



Nam bốn Cổ Hà, tên gốc là Furukawa Kawaichi (古河川一 = Cổ Hà Xuyên Nhất), nhưng trong bản cải biên, chỉ lấy dòng họ xem như tên.

(Các tên trên đều là dùng google dịch, có gì sai sót xin góp ý)

Ở kịch bản gốc, bốn người ở trường học trung được những người khác xưng là "Ngự Tứ gia", nhưng trong bản cải biên lại sửa thành "Tứ đại gia tộc".

Nhưng khi nhân viên tiến vào thế giới chấp hành công tác, đương nhiên sẽ trực tiếp sửa chữa cốt truyện gốc chứ không phải phiên bản được phê duyệt đưa ra thị trường.

Trong kịch bản này có không ít nhân vật nữ nhưng cụ thể có thể sử dụng nhân vật nào, Tống Giản còn phải xem kỹ lại.

Có thể nói câu chuyện này cực giống những kịch bản ngôn tình kinh điển, chỉ là đổi vai chính thành nam mà thôi. Ở thế giới này chủ công không hề ngoài ý muốn là Ii Masa, chủ thụ là con trai của chủ nhà hàng Long Dã Đình, một nhà hàng nổi danh có tuổi đời lịch sử khá lâu, tên là Ikeda Akira (池田晟=Trì Điền Thịnh).



Vì tên gốc của chủ thụ không có vấn đề gì nên trong bản cải biên vẫn giữ nguyên.

Tuy so với người thường gia đình cậu được tính là khá giả nhưng trong trường học quý tộc, cậu lại là tầng dưới chót.

Vì không cẩn thận đắc tội Furukawa Kawaichi nên cậu bị ức hϊếp trong thời gian dài. Sau này có một nhân vật nữ tên Giang Hà, nguyên danh là Esawa Kazuko (江佐和子=Giang Tá Hòa Tử), gia thế bình thường nhưng nhờ thành tích xuất sắc được đặc cách vào ngôi trường này. Do tính tình cô quật cường, xích mích với Ii Masa, tiếp đến trở thành mục tiêu mới của Ngự Tứ gia nên cậu mới "thoát được một kiếp". Sau này, vì thương cảm cho Esawa Kazuko, cậu đã giúp đỡ cô, từ đó họ trở thành bạn thân của nhau. Dưới sự cổ vũ và ủng hộ của Esawa Kazuko, cuối cùng Ikeda Akira quyết định chống lại Ngự Tứ gia, sau đó, không những giành được sự tôn trọng nên có mà còn gợi lên sự hứng thú của Ngự Tứ gia.

Tống Giản nghĩ thầm, vậy mình cứ trực tiếp dùng nhân vật Esawa Kazuko không phải xong rồi?

Kết quả, cô lại nhìn thấy trên phần yêu cầu của nhiệm vụ viết rằng...

1. Esawa Kazuko là kim chỉ nam, nhân vật đại diện cho sự đấu tranh bất khuất, không cúi đầu trước giai cấp quyền quý. Chính vì thế, nhân viên công tác không được phép sắm vai nhân vật này nhằm tránh ảnh hưởng những hành vi vốn có.

Đề cử lựa chọn trở thành chị gái hoặc vị hôn thê của nam chính Ii Masa, cũng có thể là mối tình đầu của nam hai Himeji Hidema.

Tống Giản, "..."

Được thôi.

Cô nghĩ, thế giới này sao lại giống thế giới trước thế nhỉ. Theo lý mà nói, nhân vật tốt nhất có thể dùng là Nam Cung Nguyệt cũng không thể chọn. Nhưng cũng may so với trước đây, sự lựa chọn cũng nhiều hơn vài cái.

Cô tiếp tục nhìn xuống.

2. Thế giới này đã bị báo cáo nhiều lần vì có chứa những tình tiết bạo lực học đường quá mức nghiêm trọng, mong nhân viên công tác chú ý, cần thiết truyền đạt được lập trường rõ ràng của công ty, chính là "nghiêm khắc lên án tất cả hành vi bạo lực, áp bức".

3. Vì bối cảnh gốc cùng tình hình trong nước có đôi chỗ khác biệt, bao gồm nhiều từ ngữ miêu tả về "quý tộc", "giai cấp", "xã hội thượng lưu", "quyền quý" v.v... Xin chú ý, giai cấp lãnh đạo ở nước ta là giai cấp công nhân, chúng ta là một nước xã hội chủ nghĩa, là nền dân chủ lấy liên minh công nông làm cơ sở chính trị. Nhân viên công tác cần phải giữ vững lập trường của giai cấp vô sản, đối với thứ gọi là "cuộc sống xã hội thượng lưu", cần thiết giữ vững thái độ phê phán, không thể tuyên truyền những tư tưởng sai lầm đến công chúng.

"Oa", nhìn đến phần cuối cùng, Tống Giản, người vốn tưởng đây chỉ là một thế giới vườn trường nhẹ nhàng, không khỏi có chút trợn mắt, "Nhiệm vụ này nghiêm túc như vậy sao?"

"Sao thế?", nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của cô, Phùng Mạnh dường như cho rằng công tác này rất khó giải quyết, "Phải công tác ở đâu?"

Tống Giản có chút dở khóc dở cười trả lời, "Là thế giới lấy bối cảnh Doanh Châu"

Vừa nghe liền biết là bối cảnh dị vực, Hướng Gia Ngọc tức khắc thấy hứng thú, "Doanh Châu?? Oa, vậy không phải rất thú vị sao?? Con thật hâm mộ sư phụ và sư huynh, có thể đến những thế giới dị vực. Đến bây giờ mọi công tác của con đều ở đô thị hiện đại, một chút mới mẻ cũng không có"

Phùng Mạnh khẽ đẩy đầu cậu, "Làm gì dễ như cậu nói. Ở những thế giới dị vực, nhân viên cần thích ứng với nhiều quy tắc khác nhau, đặc biệt còn phải suy xét đến khả năng tiếp thu của khách hàng trong nước. Sau khi tiến vào nếu không sửa được cốt truyện gốc vậy không tránh khỏi việc phải áp dụng đồng thời hai hình thức tư duy logic và hành vi, rất phân liệt cũng rất mệt mỏi"

Hướng Gia Ngọc ngây thơ nói, "Cứ xem mọi thứ là hư cấu thôi"

Nghe bọn họ tán gẫu, Tống Giản do dự một lát cuối cùng trong số những nhân vật nữ, cô chọn làm vị hôn thê của nam chính.

Cô vẫn chưa quên, thủ đoạn làm nhiệm vụ mà bản thân am hiểu và quen thuộc nhất không gì khác chính là hình hôn.

Sau khi xác định nhân vật sẽ sắm vai xong, Tống Giản lại tìm hiểu nhân thiết vị hôn thê của nam chính, tiếp đến lại đối chiếu với kịch bản, vừa suy xét cách sử dụng nhân vật này vừa nghĩ biện pháp sửa đổi cốt truyện.

Vị hôn thê tên Mizuno Hare (水野晴= Thủy Dã Tình), gia giáo nghiêm khắc lại truyền thống, giai đoạn trước, dựa theo giả thiết, cô cùng cha mình làm quan ngoại giao, luôn sống ở nước ngoài. Nhà Mizuno và nhà Ii là thế giao, đều là những vọng tộc có hơn trăm năm lịch sử nên lúc ấy, khi con trái và con gái hai bên vừa sinh ra, họ liền định ra hôn ước.

Sau này cha của Mizuno Hare sinh bệnh, hy vọng trước khi qua đời có thể tìm một chỗ dựa nửa đời sau cho con gái. Chính vì thế ông bảo cô trở về Doanh Châu, chuẩn bị chính thức đính hôn với Ii Masa. Thời gian nhân vật này lên sân khấu tương đối trễ, chính là thời điểm Ii Masa cùng Ikeda Akira đã có hảo cảm với nhau và chuẩn bị bày tỏ tâm ý.

Tống Giản nghĩ thầm, cốt truyện dạng này cô đã quá quen thuộc.

...

Tống Giản là người không thích để công việc chất đống, cô luôn nghĩ càng nhanh chóng giải quyết công tác mới càng có thể an tâm. Vì thế, buổi tối sau khi cùng nhóm Hướng Gia Ngọc và Phùng Mạnh cơm nước xong, cô về nhà, suy ngẫm thêm một chút về cốt truyện, ngày hôm sau liền tiến vào thế giới.

Khi cô lần nữa mở mắt liền phát hiện bản thân nằm trên chiếu tatami, mà sắc trời ngoài cửa sổ chỉ vừa sáng lên. Cạnh tường là một chiếc đồng hồ đứng quả lắc, chế tác tinh xảo nhưng niên đại đã khá lâu rồi.

Hiện tại là 5 giờ sáng.

Nhà Mizuno ở cổ đại là võ gia, cho nên vẫn luôn gìn giữ truyền thống tiết kiệm dè sẻn, mộc mạc cương nghị của gia tộc võ sĩ. Hễ là những việc mình có thể làm được đều phải tự làm. Tuy Mizuno Hare là đại tiểu thư nhưng cuộc sống hàng ngày không hề có người hầu hầu hạ.

Mỗi ngày cô và mẫu thân đều rời giường lúc 5 giờ, tuân thủ cực kì nghiêm ngặt và chưa bao giờ phạm lỗi, hơn nữa mỗi ngày cô đều phải giúp mẫu thân nấu bữa sáng cho cả nhà.

Nghĩ đến đây, Tống Giản vội vàng đứng lên, gấp gọn đệm chăn trên đất xếp vào tủ kéo rồi thay sang kimono. Tại sao một người sống ở nước ngoài còn phải mặc kimono trong nhà chứ!!!

Vì chưa từng mặc qua kimono nên Tống Giản suýt chút tự gói mình thành một cái bánh chưng, vất vả lắm mới xử lý thỏa đáng.

Được rồi, truyền thống, truyền thống.

Sau đó, lúc bước ra khỏi phòng, cô cố ý dừng một chút để nhìn nhắc nhở trên hệ thống, [ Khi kéo cửa không thể tạo ra bất kì tiếng động nào ]

Vì thế Tống Giản nín thở tập trung, nhẹ nhàng kéo cửa giấy ra, cô chỉ mang vớ tabi trắng, xuyên qua từng hành lang gấp khúc giống hệt nhau, bước nhanh về phía nhà bếp.

Khi công tác ở những thế giới dị vực, vì giảm thấp độ khó, hệ thống sẽ tự động đưa ra một ít nhắc nhở.

Lúc trông thấy một người phụ nữ trong bếp đang bận rộn nấu nướng, Tống Giản lại khẽ nhìn hệ thống, bên trên nhắc nhở.

[ Xin luôn sử dụng kính ngữ ]

Xưng hô cha mẹ là "Phụ thân đại nhân", "Mẫu thân đại nhân"

"Mẫu thân đại nhân"

"Hare", nghe thấy tiếng của cô, phu nhân Mizuno quay đầu lại khẽ liếc nhìn cô một cái, tuy biểu tình không có vẻ gì đặc biệt nghiêm khắc, ngữ khí cũng ôn tồn nhẹ nhàng nhưng rõ ràng là đang chỉ trích, "Hôm nay con thức dậy muộn, xảy ra chuyện gì sao?"

Ngày thường, cô hẳn phải xuống bếp sớm hơn mẹ mình mới đúng. Nhưng hôm nay Tống Giản vì chật vật với bộ kimono hồi lâu nên lúc ra khỏi phòng có chút muộn.

Thật ra nhân viên công tác có thể sửa tên nhân vật mình sắm vai thành tên thật nhằm dễ dàng hơn trong việc hòa nhập. Nhưng nghĩ đến thế giới này lấy bối cảnh Doanh Châu, nếu sử dụng tên thật ngược lại sẽ có chút lạc lõng nên Tống Giản giữ lại tên vốn dĩ của nhân vật là Mizuno Hare.

"Vô cùng xin lỗi", cô vội vàng nhận lỗi trước sau đó mới nói, "Quả thật có một chuyện... Chốc nữa con muốn thương lượng với phụ thân đại nhân và mẫu thân đại nhân"

Cô muốn quay về Doanh Châu trước, tiến vào cốt truyện ngay lúc công, thụ vừa gặp nhau!

Nghe vậy, phu nhân Mizuno hơi sững người, tựa như có chút ngoài ý muốn. Con gái của bà từ trước đến nay đều ngoan ngoãn nghe lời, chưa từng đưa ra bất kì yêu cầu gì, hiện tại thế nhưng lại có ý nghĩ của bản thân?

Nhưng bà chỉ khẽ liếc nhìn cô, tựa hồ đây đã là hành động biểu lộ sự kinh ngạc cực hạn. Phụ nữ võ gia không được phép tùy tiện bộc lộ cảm xúc.

Họ cho rằng, vui buồn không lộ mới tượng trưng cho sự ưu nhã và có phẩm cách của một phụ nữ. Đến nỗi việc khóc trước mặt người khác càng là một sỉ nhục to lớn.

Tống Giản nghĩ thầm, rốt cuộc to lớn đến nhường nào chứ? Chẳng lẽ lỡ khóc liền phải mổ bụng sao?

Đây là điểm khó chịu của thế giới dị vực, khó có thể hòa nhập văn hóa.

Chỉ là trước mắt Tống Giản vẫn có thể chịu đựng, cô rũ mắt tiến vào nhà bếp, sau đó dưới mệnh lệnh của phu nhân Mizuno, đứng một bên làm phụ tá, cũng không khó khăn lắm.

Lúc này, phụ thân hiện tại của Tống Giản, tiên sinh Mizuno, mới xuống giường.

Làm chủ nhân của gia đình, ông ấy có đặc quyền 6 giờ mới thức dậy. Hơn nữa có thể không làm việc nhà, chỉ cần ngồi trên bàn ăn, vừa đọc báo vừa đợi vợ và con gái làm bữa sáng.

Lúc bưng đồ ăn lên bàn xong, Tống Giản vừa muốn mở miệng lại nhìn thấy hệ thống nhắc nhở.

[ Khi dùng cơm nghiêm cấm nói chuyện, cũng nghiêm cấm phát ra bất kì thanh âm nào ]

Tống Giản, "..."

Ok, fine!

Tuy cô không cần sống trong ngôi nhà này bao lâu nữa nhưng đã cảm thấy có chút áp lực.

Rốt cuộc chờ đến khi bữa ăn không phát ra bất kì âm thanh gì kết thúc, hệ thống lại nhắc nhở, nói cô muốn cùng mẫu thân tiễn phụ thân đi làm.

Mắt thấy sắp bỏ lỡ cơ hội, khi phu nhân Mizuno giúp tiên sinh Mizuno mặc áo khoác, Tống Giản nhịn không được lên tiếng, "Phụ thân đại nhân!"

Có lẽ vì tính cách Mizuno Hare ngày thường vô cùng điềm đạm, hiện tại cô bỗng nhiên mở miệng khiến tiên sinh Mizuno có chút kinh ngạc.

Ông khó tin nhìn con gái, "Chuyện gì?"

Tống Giản nói, "Con muốn trở về Doanh Châu"

Tiên sinh Mizuno nghi hoặc hỏi, "Vì sao?"

Tống Giản nghiêm túc đáp, "Mấy ngày trước con vô tình nhìn thấy gia phả của dòng tộc Mizuno trong thư phòng của phụ thân đại nhân. Cho nên con rất muốn trở về, nhìn một chút mảnh đất mà những người trong tộc Mizuno của chúng ta từng sinh sống"

Chuyện này hiển nhiên khiến tiên sinh Mizuno cảm thấy ngoài ý muốn, ông suy nghĩ một chút mới nói, "Chuyện này để cha suy xét lại, đợi đêm nay tan tầm về nhà, chúng ta sẽ thảo luận sau"

Đợi đến khi ông đã ra khỏi cửa, mẫu thân vẫn luôn đứng một bên không nói một lời bỗng nhiên gượng gạo nói, "Hare, con thật không biết quy củ!"

Tống Giản, "???"

Cô vội vàng khẽ liếc nhìn hệ thống, thấy bên trên có hàng nhắc nhở.

[ Truyền thống của mọi gia đình võ gia, vợ chồng, cha - con trai, cha - con gái, toàn bộ đều dựa trên quan hệ vua - tôi. Theo lễ nghi thông thường, nếu có chuyện gì con gái hẳn nên bẩm báo mẫu thân trước, sau đó mẫu thân mới chuyển lời đến cho chủ nhân của gia đình ]

Tống Giản, "..."

Vậy mẫu thân đại nhân vừa rồi vì sao không nhắc nhở cô chứ...

Hệ thống, [ Khi chủ nhân của gia đình nói chuyện, người vợ không thể ngắt lời ]

Tống Giản, "."

Cô nhất thời chỉ thấy mê mang.

Không phải chứ, cô đang làm nhiệm vụ ở thanh xuân vườn trường, đúng chứ?

Hiện tại là thế giới hiện đại mà? Là thế giới vườn trường mà? Sao cô lại cảm thấy mình chẳng khác gì sống ở cổ đại, còn là loại sống trong đại gia tộc nữa chứ?

Nhưng nghĩ đến việc do bản thân tự chọn nhân vật này, hơn nữa trong nhân thiết cũng viết rõ "truyền thống gia giáo nghiêm khắc", Tống Giản bỗng nhiên cảm thấy, cô hình như không cẩn thận đã tự vác đá đập chân mình...

Cô không nghĩ đến chỉ một câu "truyền thống gia giáo nghiêm khắc" trong kịch bản, trên thực tế lại gian nan như vậy. Lúc trước không phải cô chưa từng làm nhiệm vụ ở bối cảnh Doanh Châu, tuy nghe nói ở đó trọng nam khinh nữ vô cùng nghiêm trọng, nhưng cô vẫn cảm thấy, việc mẫu thân của cô chỉ vì cô tự tiện đưa ra yêu cầu với phụ thân mà tức giận quả thật hoang đường đến nỗi không thể hiểu được.

Tống Giản, "Bỗng nhiên thật muốn thoát ra và chọn một nhân vật khác. Shit"

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận