Khác với những học sinh khác, bên hông y từ trước đến nay đều mang theo một thanh trường đao, giống hệt samurai cổ đại, đao tuyệt đối không rời người.
Đó là quốc bảo của Doanh Châu, một trong năm thanh kiếm trong hệ liệt "Thiên hạ ngũ kiếm", bản phỏng tác của thanh kiếm Dojigiri Yasutsuna (Đồng Tử Thiết An Cương=童子切安綱)
Dù nó không phải bản gốc nhưng cũng được một danh gia tỉ mỉ chế tạo. Đương nhiên, nó không hề sắc bén do đó nhìn qua càng như một món đồ chơi chân thật, tinh tế lại hoa lệ.
Nhưng cầm trong tay, dù không cần lưỡi đao, chỉ đơn thuần dựa vào trọng lượng, nó cũng có thể trở thành hung khí cực kì có lực sát thương.
Làm samurai, nếu bị bình dân khiêu khích, họ nhất định sẽ gϊếŧ chết kẻ đó ngay tại chỗ.
Mà việc Esawa Kazuko vừa rồi kêu to gọi nhỏ, không thể nghi ngờ đó là một việc làm mang tính sỉ nhục.
Dù nhóm sĩ tộc không muốn chấp nhận, nhưng thời đại đã thay đổi, bọn họ không có quyền gϊếŧ người.
Nhưng ngoại trừ gϊếŧ chết, Furukawa Kawaichi còn biết rất nhiều biện pháp khiến người đó thống khổ.
Y đi đến phía sau Esawa Kazuko, hai thành viên câu lạc bộ kiếm đạo, một trái một phải nắm lấy vai cô, mạnh mẽ ép nửa người trên của cô xuống đất, sau đó kéo hai tay cô ra sau và giữ chặt.
Tư thế kia nhìn chẳng khác gì một người chuẩn bị chờ chém đầu.
Dù thân thể Esawa Kazuko vì sợ hãi mà bắt đầu run rẩy, nhưng cô vẫn cắn chặt môi, quật cường không phát ra tiếng thét chói tai khó nghe nào. Biểu hiện sợ hãi này giống như khuất phục.
Furukawa Kawaichi nhìn thiếu nữ trước mặt, trên mặt không chút cảm xúc. Tư thái chật vật bị kiềm chế trên đất kia của cô, nhìn qua chẳng khác gì một con sơn dương sắp bị cắt yết hầu, hiến tế cho thượng đế.
Nhưng điều đó cũng không thể khiến y có một chút dao động.
Lại có một thành viên câu lạc bộ kiếm đạo bước đến, lấy thanh kiếm gỗ bên hông qua, cung kính đưa cho y.
Furukawa Kawaichi nhận lấy kiếm gỗ, hai tay nắm chặt, hai chân hơi dang rộng, tay giơ cao khỏi đầu. Sau một tiếng quát chói tai liền hung hăng vung kiếm thẳng xuống lưng Esawa Kazuko.
"Rắc!"
Một tiếng nứt toạc vang lên khiến không ít người nhảy dựng, theo bản năng nhắm hai mắt lại, không dám nhìn hình ảnh dữ dằn lại đáng sợ kia. Nhưng ngay sau đó, bọn họ liền nghe thấy người chung quanh không hẹn cùng khẽ a một tiếng.
Sau đó, họ lại nghe một thanh âm mềm nhẹ lại kiên định vang lên, "Là bạn học với nhau, hà tất như thế?"
Bị, bị chặn rồi!?
Một thiếu nữ lạ mặt, không biết từ khi nào đã xông đến. Trong tay cô cầm một thanh kiếm gỗ, hình như rút bên hông của một trong hai thành viên câu lạc bộ đang chế trụ Esawa Kazuko. Cô khiến thanh kiếm gỗ đang vung xuống của Furukawa Kawaichi bị ngăn lại giữa không trung.
Thần sắc cô nghiêm nghị, mái tóc thẳng dài xõa tung phía sau lưng, đen nhánh như tơ lụa, làn da trắng nõn tinh tế, hiển nhiên được nuông chiều từ bé.
Mà ngũ quan tinh xảo vốn dĩ vô cùng dịu dàng thanh thuần, lại vì sự cường ngạnh khi cầm đao kia tạo ra một sự tương phản, bất giác tỏa ra nét diễm lệ lạnh thấu xương.
Chẳng khác gì hoa sơn trà đỏ rực như lửa, nở rộ trên nền tuyết.
Đây là thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Thân hình cô tinh tế đến nỗi người khác không dám tin cô có thể nhấc nổi vũ khí.
Kỳ thật chuyện đó cũng không khó.
Bởi vì Esawa Kazuko chỉ là một người thường, còn là một người thường đã không có năng lực phản kháng, Furukawa Kawaichi cũng chỉ đơn thuần múa may kiếm gỗ mà thôi.
Dưới tình huống như vậy, chỉ cần có dũng khí xông ra, ai cũng có thể đủ sức ngăn lại một nhát kiếm này của y. Nhưng ngoại trừ Tống Giản, không ai đứng ra mà thôi. "Hare", tầm mắt Ii Masa hoàn toàn bị cô hấp dẫn, vẻ mặt anh như đóng một tầng băng lạnh, ánh mắt chẳng khác gì đao kiếm đâm thẳng vào người cô, "Em có biết mình đang làm gì không?"
Một câu chất vấn hoàn toàn giống cha cô sau khi cô rời nhà trốn đi.
Mà câu trả lời của Tống Giản, cũng giống hệt khi đó.
"Em biết", vào khoảnh khắc cô đối diện với tầm mắt của Ii Masa, trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý độ hảo cảm của anh sẽ bay về con số không, chưa biết chừng còn bị chán ghét.
Nhưng không sao cả! Cô chỉ cần đi theo Ikeda Akira, mọi chuyện đều có cơ hội xoay chuyển!
Nghĩ vậy, sau khi đáp xong, Tống Giản không tiếp tục nhìn Ii Masa nữa mà chuyển sang nhìn Furukawa Kawaichi.
Y cũng đang nhìn chằm chằm cô, đôi mắt trắng đen rõ ràng, thái độ cực kỳ nghiêm túc.
"Tôi là Mizuno Hare", Tống Giản trước thu kiếm gỗ về, hơi khom lưng, hành lễ với y, "Lần đầu gặp mặt, không biết cậu có thể bảo họ buông cô bạn này ra không?" Hai thành viên trong câu lạc bộ kiếm đạo nhìn về phía Furukawa Kawaichi, sau khi thấy y hơi gật đầu liền đồng loạt buông Esawa Kazuko ra.
Tống Giản ngồi xổm xuống, quan tâm hỏi, "Cậu không sao chứ?"
Esawa Kazuko ngẩng mặt, ngơ ngẩn nhìn cô, nước mắt đã lưng tròng.
"Không sao cả rồi", Tống Giản từ trong túi móc khăn tay ra, nhẹ nhàng lau sạch đuôi mắt cô. Người này hiển nhiên là một cô gái vô cùng quật cường, cô ấy tuyệt đối sẽ không muốn khóc lóc trước mặt những người mình ghét.
Nữ giới rơi nước mắt luôn bị xem là mềm yếu.
Nhìn cô vùi mặt thật sâu vào khăn tay, Tống Giản khẽ thở dài.
Thật tạo nghiệp mà...
Cô đứng lên, một lần nữa nhìn Furukawa Kawaichi nói, "Cậu là Furukawa Kawaichi-kun nhỉ? Đều là người võ gia, tôi không thể tán đồng một samurai như cậu được"
Mà thời điểm Tống Giản ngồi dậy, trong đám người phía sau Furukawa Kawaichi, cô nhìn thấy Ikeda Akira đang nhìn mình với vẻ mặt phức tạp. Tống Giản biết, ban nãy cậu chuẩn bị lao ra bảo vệ Esawa Kazuko, nhưng trong đám người, Kimura Izumi liều mạng chen đến cạnh cậu và giữ chặt cậu lại.
Cô nhìn về phía cậu khẽ cười, lúc này mới nghiêm túc nói với Furukawa Kawaichi, "Tôi muốn khiêu chiến với Furukawa-kun!"
Nhưng trong mắt người ngoài, cô đang khẽ mỉm cười nhìn Furukawa Kawaichi, thái độ thong dong tự tin, thành thạo nói ra lời khiêu chiến.
Đám người xung quanh tức khắc phát ra những tiếng ồn ào.
Trong đôi mắt vẫn luôn bình tĩnh không gợn sóng kia của Furukawa Kawaichi, lại hơi sáng lên một chút.
"Nhà Mizuno, đồng văn samurai?"
"Đúng vậy"
Furukawa Kawaichi lập tức dứt khoát nói, "Thi cái gì?"
Tống Giản trả lời, "Tôi học chính là Naginata (thế đao)"
"Trường phái?"
"Shimizu (清水流)"
Furukawa Kawaichi nói, "Tôi học chính là kiếm thuật"
Lần này đến phiên Tống Giản hỏi, "Trường phái?" "Nijji-ka (虹化流)", Furukawa Kawaichi dứt khoát nói, "Một lần định thắng thua?"
"Ba lần"
"Bao gồm cái gì?"
"Kiếm thuật, bắn cung, cưỡi ngựa"
Gương mặt không cảm xúc từ trước đến nay của Furukawa Kawaichi bỗng nhiên lộ ra một nụ cười.
Khi y không cười, thần sắc lạnh lùng nghiêm khắc, nhưng khi cười, lại chỉ là một thiếu niên anh khí mười sáu tuổi.
"Khi nào?"
"Trước thi bắn cung, nửa tháng sau thi kiếm thuật, một tháng sau lại thi cưỡi ngựa"
Nhưng vừa nghe phải đợi lâu như vậy, Furukawa Kawaichi lập tức nhíu mày, "Vì sao?"
"Thanh Naginata và ngựa của tôi đều ở nước ngoài, vận chuyển về đây sẽ chậm trễ đôi chút"
Nếu muốn luận võ, so với tùy tiện tìm binh khí bình thường, đương nhiên việc dùng vũ khí mình quen dùng từ nhỏ sẽ càng có vẻ chính thức.
Bởi vì điều này chứng minh cô xem trọng cuộc thi đấu, biểu tình Furukawa Kawaichi hơi dịu xuống, chậm rãi gật đầu đáp, "Được" Y hỏi, "Điều kiện là gì?"
Tống Giản bình tĩnh nói, "Cậu nói trước đi"
Furukawa Kawaichi không chút khách khí nói, "Nếu tôi thắng vậy chứng minh tư tưởng về samurai của tôi hơn cô, cô phải quỳ xuống nhận sai với tôi"
Dù sao cũng đã không có đường lui, do dự chần chờ chỉ khiến người khác nhạo báng, vì thế Tống Giản lập tức nói, "Được"
Cô trả lời kiên định như thế, ngược lại khiến đám đông đứng vây xem đều ngây ngẩn.
Ii Masa nhíu mày, trong lòng đã bắt đầu tự hỏi, nếu Tống Giản thua nên làm sao đây.
Sakakibara Yutaka lộ ra thần sắc không dám tin, gã không rõ thiếu nữ này cuối cùng là không biết trời cao đất dày hay thật sự mạnh không lường được. Vì Furukawa Kawaichi, dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của ông nội cùng cha mình, từ nhỏ liền học kiếm thuật theo trường phái Nijji-ka. Ba năm nay, y đều là quán quân của đại hội kiếm đạo của cả nước. Trong nhóm bạn đồng lứa, tuyệt đối không có địch thủ.
Không chỉ như thế, ngay cả những kiếm sĩ lớn tuổi hơn cũng chưa chắc đánh bại y.
Đại hội kiếm đạo cấp bậc cao nhất Doanh Châu, giải quán quân kiếm đạo toàn Doanh Châu, là đồ đệ của cha Furukawa Kawaichi.
Vị giành được vinh dự tối cao của kiếm sĩ, được xưng là kiếm sĩ với kiếm đạo đứng đầu hiện tại này, sau khi luyện tập với Furukawa Kawaichi từng cảm khái, nếu không phải cuộc thi yêu cầu người tham gia tối thiểu hai mươi tuổi, có lẽ danh xưng "kiếm đạo đệ nhất Doanh Châu" sẽ không thuộc về mình.
Himeji Hidema liếc nhìn Tống Giản, nhìn Furukawa Kawaichi, lại nhìn Ii Masa, hắn nghĩ, có lẽ nên ngắt ngang sẽ tốt hơn.
Ngoại trừ nhóm bạn từ nhỏ lớn lên cùng nhau là bọn họ, không ai biết Furukawa Kawaichi si cuồng với vấn đề samurai đến thế nào. Hiện tại trên cả nước, số gia tộc còn kế thừa nền giáo dục như samurai truyền thống, một bàn tay đã có thể đếm hết.
Trong đó, nhà Fukurawa và nhà Mizuno là hai nhà đồng văn samurai duy nhất, dòng dõi tối cao, không phân cao thấp.
Chỉ là gia chủ hiện giờ của nhà Mizuno không có hứng thú với võ nghệ, ngược lại đi học văn, trở thành một vị quan ngoại giao, cũng rời khỏi Doanh Châu.
Từ đây, nhà Fukurawa "một mình tỏa sáng".
Tiếp thu nền giáo dục như thế, từ nhỏ Furukawa Kawaichi cùng những người xung quanh không hề hợp nhau, y sống chẳng khác gì một samurai xuyên đến từ cổ đại.
Không ai thấu hiểu, không ai có thể làm bạn, trước sau cô độc tịch mịch, lại quật cường không muốn quay đầu, tiếp tục bước đi trên con đường samurai.
Dù có ba người bạn như họ nhưng Sakakibara Yutaka xuất thân từ gia tộc thần đạo, còn là con lai, Ii Masa và Himeji Hidema đều là hậu duệ nhà quan lại, đối với võ gia, tóm lại không quá hiểu biết. Hiện giờ, y cuối cùng cũng gặp được Mizuno Hare cũng thuộc đồng văn võ gia, vừa xuất hiện liền dùng thân phận samurai khiêu chiến với mình...
Himeji Hidema cảm thấy, hiện tại đầu óc y có lẽ đã rơi vào trạng thái phấn khích đến không tỉnh táo.
Mizuno Hare tuy chưa đính hôn với Ii Masa, nhưng hôn ước giữa họ vẫn chưa được giải trừ.
Bảo vị hôn thê của Masa quỳ xuống nhận sai?
Điều này không khỏi quá không ổn.
Masa lại vẫn luôn im lặng, không biết anh đang nghĩ gì...
Nghĩ đến đây, Himeji Hidema không kiềm được thở dài.
Hắn đang muốn mở miệng, liền nghe thấy Furukawa Kawaichi hỏi, "Điều kiện của cô là gì?"
Nếu nói ban nãy Mizuno Hare khiêu chiến chỉ là có vẻ tự phụ, hiện tại điều kiện của cô, đã xem như cuồng vọng.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của Furukawa Kawaichi nói, "Nếu tôi thắng, tôi muốn cậu tôn tôi làm chủ" Furukawa Kawaichi hơi sửng sốt.
Sakakibara Yutaka mở to hai mắt.
Himeji Hidema ôm trán, nghĩ thầm, thôi, hắn bỏ cuộc, hắn không muốn dấn thân vào mớ hỗn độn này, cứ để Masa một mình đau đầu thôi.
Lúc này, hắn lại thấy Ii Masa hơi nghiêng đầu, bỗng nhiên bật cười.
Được rồi, Himeji Hidema nghĩ, thoạt nhìn anh không hề bị vị hôn thê nhà mình dọa sợ, cũng không thấy đầu óc cô có vấn đề, ngược lại, thoạt nhìn còn thấy cô rất thú vị.
Lại nói tiếp, con gái võ gia... đều hoang dại như vậy sao?
Masa ngày thường đối với những nữ giới đến gần không chút phản ứng, thì ra là vì thấy những tiểu thư dịu dàng văn tĩnh, quy củ thủ lễ không thú vị sao? Anh thích loại con gái này?
Không biết vì sao, Himeji Hidema cảm thấy, người bạn thân từ trước đến nay đều thuận buồm xuôi gió, lúc này sẽ không được thuận lợi như vậy nữa. ...
Tên nhân vật: Furukawa Kawaichi.
Diện mạo: Đoan trang anh tuấn, hình dáng rõ ràng, cực kì uy nghiêm.
Tính cách: Tuân thủ nghiêm ngặt đạo làm samurai. Sống như thể samurai cổ đại lạc giữa xã hội hiện đại.
Với những người có thân phận thấp hơn mình, hoàn toàn không để vào mắt.
Khắc chế, ẩn nhẫn, trầm mặc, kiêu ngạo, cô độc.
Điểm gây tức giận: Bị người khác khiêu khích, đặc biệt khi đối phương có thân phận thấp hơn mình vì đó là "hạ khắc thượng".
Nhược điểm: Mỗi một samurai đều đang tìm kiếm một quân chủ nguyện trung thành.
Thắng lợi nắm chắc: ?
Tống Giản hơi mím môi nghĩ thầm, nếu nghĩ theo hướng tích cực một chút, có thể là 50-50 đi.