"Hửm?"
"Việc đính hôn, có thể sau vài năm nữa hãy bàn đi"
Ii Masa ngẩn người, anh theo bản năng nhíu mày hỏi, "Vì sao?"
"Bởi vì em cảm thấy, chúng ta hiện tại còn rất nhiều điểm chưa trưởng thành", Tống Giản đáp, "Có lẽ... có lẽ Masa-sama, sẽ gặp gỡ và thích người khác"
...
"Cô ấy nói như vậy?"
Trong văn phòng hội học sinh, Sakakibara Yutaka nghe người bạn thân nói xong lý do vị hôn thê nhà mình từ chối đính hôn, không khỏi hơi nhướng mày.
Gã với mái tóc nâu hơi xoăn tự nhiên, có vài sợi tóc mái rũ xuống đuôi mắt, điểm xuyết thêm vẻ phong tình.
Không chỉ tóc có màu nhạt, màu mắt gã cũng rất nhạt cho bình thường đều bị người khác hiểu lầm là nhuộm tóc hoặc đeo kính sát tròng.
Hoặc là con lai.
Gã thật sự là con lai!
Mẹ gã xuất thân từ một gia tộc thần đạo ở Doanh Châu, tổ tiên từng xuất hiện quá rất nhiều vị cực phụ nổi danh thần quan. Hình tượng của những vị tổ tiên này, cho đến hiện tại, đều thường xuyên xuất hiện vô cùng sinh động trong tiểu thuyết, manga anime, TV và điện ảnh.
Cha gã lại là một vị bá tước người ngoại quốc.
Diện mạo gã vốn dĩ đã rất khác so với người thường, nhưng gã đã phát huy điểm bất đồng này đến cực hạn...
Gã để tóc dài, mái tóc xoăn màu nâu nếu để xõa xuống, nhìn từ sau lưng, cơ hồ chẳng khác gì con gái.
Nhưng những lúc trong trường, gã đều sẽ cột tóc lên, để lộ ra thân thể cực kì nam tính cùng bờ vai rộng lớn khiến người ta không thể nhìn nhầm.
Vì ngay từ khi còn nhỏ, gã chưa bao giờ trong tình trạng không có bạn gái cho nên trong bốn người, gã là người có kinh nghiệm tình cảm phong phú nhất. Gã chắc nịch nói, "Căn cứ theo kinh nghiệm của tôi, nếu cô ấy nói có lẽ cậu sẽ gặp và thích người khác, tám phần là vì cô ấy đã có người mình thích"
Phản ứng đầu tiên của Ii Masa đương nhiên cũng như vậy, nhưng anh lại không muốn tin. Cô là cô gái anh gặp được, cho đến hiện tại, là người thích hợp đứng sóng vai với anh nhất. Anh không tin, đối với cô, sẽ có người con trai nào khác tốt hơn mình.
Himeji Hidema ngồi trên sô pha xem tập nhϊếp ảnh, nhàn nhạt phản đối, "Nếu cô ấy có người mình thích, vì sao không dứt khoát giải trừ hôn ước mà chỉ là trì hoãn?"
So với Sakakibara Yutaka sở hữu diện mạo quá mức diễm lệ và Ii Masa tinh xảo, tuấn tú, Himeji Hidema có vẻ ngoài thanh tú, làn da trắng nõn, hào hoa phong nhã, dịu dàng bình thản, thoạt nhìn là người không có lực công kích nhất.
Nhưng những ai quen hắn đều biết, so với người thoạt nhìn lạnh lùng như Ii Masa hay thoạt nhìn cao ngạo như Furukawa Kawaichi, hắn kỳ thật càng khó tiếp cận.
Sakakibara Yutaka nhún vai nói, "Vậy là do cô ấy không cam lòng sớm bị trói buộc. Cô ấy quay về Doanh Châu có lẽ chỉ vì muốn rời khỏi cha mẹ. Cô ấy năm nay mới mười sáu tuổi, thiếu nữ tuổi này, ngay cả một lần yêu đương cũng chưa có liền phải trực tiếp kết hôn, không khỏi quá tàn nhẫn"
Gã nhấn mạnh, "Đặc biệt, cô ấy còn là con gái võ gia, một khi kết hôn, nhất quyết không được phép đơn phương ly hôn. Ngược lại, sau khi con trai kết hôn, nếu chán ghét thê tử, còn có thể ra ngoài tìm tình nhân. Thời gian cô ấy có thể tiếp xúc với người khác giới, có lẽ cũng chỉ có mấy năm ngắn ngủn này thôi"
"Ý của cậu là...", Himeji Hidema bình tĩnh chỉ ra lỗ hổng, "Cô ấy tự mình muốn đến học tại học viện Tokugawa là vì muốn ngay dưới mí mắt của Masa, yêu đương vài lần sau đó suy xét có nên đính hôn với cậu ấy hay không? Cậu xác định đây là tới liên hôn, không phải tới kết thù sao?"
Sakakibara Yutaka buông tay, "Không phải tôi đang loại trừ các khả năng sao"
Gã ngồi trên tay vịn sô pha, nhìn về phía Furukawa Kawaichi đang ngồi một chỗ khác bảo dưỡng thanh đao yêu dấu của mình, "Này, Kawaichi, người võ gia các cậu hẳn nên hiểu nhất logic của võ gia nhỉ? Cậu nói xem Mizuno Hare vì sao không muốn đính hôn?" Furukawa Kawaichi nhàn nhạt đáp, "Bởi vì cô ấy không muốn"
Ii Masa thở dài, "Tôi hiểu"
Sakakibara Yutaka nghi hoặc hỏi, "Cậu hiểu cái gì?"
Himeji Hidema nghiêng đầu suy nghĩ một chốc, liền lên tiếng phụ họa, "Đúng vậy"
Sakakibara Yutaka, "Ha??? Làm phiền nghĩ đến đứa con lai như tôi một chút được không, nói tiếng Doanh Châu được chứ?"
Himeji Hidema mấp máy môi, tựa hồ chuẩn bị giải thích cho gã, "Ừm..."
Nhưng khi Sakakibara Yutaka chờ mong nhìn sang, hắn lại nhắm mắt.
"Hidema??"
Nhưng Himeji Hidema còn chưa kịp nói gì, tựa hồ đã thấy mệt nên nói, "Cảm thấy nếu giải thích sẽ rất mệt, thôi bỏ đi"
"Được rồi", Ii Masa bất đắc dĩ quát, bảo Sakakibara Yutaka dừng lại hành động đoạt lấy tập nhϊếp ảnh trong tay Himeji Hidema, "Kawaichi, Hare nói cô ấy có một người bạn gần đây bị đặt lệnh chế tài. Gần đây người bị đặt lệnh chế tài là ai?" Furukawa Kawaichi cực kì nghiêm túc trả lời, "Esawa Kazuko "
"Nguyên nhân?"
"Cô ta giúp đỡ người bị đặt lệnh chế tài trước nên xem như cùng tội, tội liên đới"
"Cô ta?"
"Ối chà", thấy vẻ mặt của anh lập tức hòa hoãn rất nhiều, Sakakibara Yutaka chế nhạo nói, "Nghe nói người bạn của vị hôn thê là con gái, cậu phải chăng vui vẻ hơn?"
Ii Masa hơi nhướng mày, không thèm để ý gã hỏi, "Nguyên nhân cô ta giúp người kia là gì?"
"Người cô ta giúp tên Ikeda Akira. Cùng nguyên nhân, cậu ta giúp đỡ người bị đặt lệnh chế tài trước mình"
"Cho nên đây là gì đây?", Sakakibara Yutaka mỉa mai nói, "Chơi búp bê Nga sao?"
Gã ngăn Ii Masa nói, "Cậu đừng hỏi, để tôi giúp cậu hỏi cho. Người bị đặt lệnh chế tài trước là vì nguyên nhân gì?"
Furukawa Kawaichi không sai một ly đáp, "Kimura Izumi, vọng nghị sĩ tộc" Ba người khác đều không cố ý nhớ tội của từng người, nhưng lý do này, bọn họ đều nhớ rất rõ.
Ii Masa biểu tình lạnh nhạt nói, "Là gã sao"
Sakakibara Yutaka hỏi, "Có cần nể mặt vị hôn thê của cậu hủy bỏ không?"
"Không", Ii Masa nhàn nhạt nói, "Thứ phải thay đổi, hẳn là suy nghĩ của Hare"
Nhìn anh đứng dậy chuẩn bị quay về phòng học, Sakakibara Yutaka cảm thấy nhàm chán thở dài, "Cái gì chứ, cậu nhanh như vậy đã trở lại như thường sao? Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ rối rắm thêm một thời gian chứ"
Cơ hội được nhìn thấy chuyện xấu hổ của Ii Masa không nhiều lắm, từ buổi sáng đến trường học, anh một mực xụ mặt, bộ dáng không vui, sau đó mới biết được, thế nhưng có liên quan đến một cô gái.
Một vị thiên chi kiêu tử, cho đến nay chưa bao giờ gặp phải khó khăn gì, thế nhưng lại bị vị hôn thê của mình cự tuyệt. Anh nhíu mày, cơ hồ tự hỏi nguyên nhân cả buổi sáng. Thấy bạn thân không hề ung dung, tự tại như bình thường, thật sự khiến Sakakibara Yutaka cảm thấy cực kỳ thú vị.
Kết quả, không ngờ, anh nhanh như vậy đã buông xuống.
Anh đứng lên nói, "Được rồi, chúng ta cùng nhau về lớp học thôi"
Nghe vậy, Himeji Hidema ngồi trên sô pha, đóng lại tập nhϊếp ảnh vừa bị Sakakibara Yutaka ném trả. Hắn đứng lên, Furukawa Kawaichi cũng thu lại trường đao.
Bốn người họ đi xuyên qua đình viện, tiến về khu dạy học. Trên đường đi, những học sinh khác đều nhanh chóng tránh sang một bên, bảo đảm họ đi được thuận lợi.
Ở bên ngoài, ngoại trừ Sakakibara Yutaka thần sắc xán lán, khi thấy những nữ sinh xinh đẹp xung quanh còn mỉm cười, ba người còn lại đều là thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị, một bộ dáng cự tuyệt người cách xa ngàn dặm. Chính vào giờ phút này, một bước ngoặt đã xảy ra.
"Ngự Tứ gia!! Các người nghe cho rõ đây!!"
Trong loa phát thanh, đột nhiên truyền ra thanh âm phẫn nộ đến cực điểm của một nữ sinh, "Các người cho rằng các người có chỗ đặc biệt hơn người sao! Tôi, Esawa Kazuko, tuyệt đối sẽ không cúi đầu nhận thua với các người đâu!!!"
...
Thành viên câu lạc bộ kiếm đạo, chẳng khác gì đội hộ vệ được quản lý dưới quyền hội học sinh, đã nhanh chóng bắt người đến.
Thiếu nữ bị thô bạo ném đến trước mặt Ii Masa, toàn thân đều ướt đẫm, hiển nhiên vừa bị người hất nước bẩn không lâu. Ngoài ra, trên chiếc áo sơ mi vốn dĩ màu trắng còn dính loang lổ vết mực. Từng mảng màu mực đen to đùng, trông cực kỳ chật vật.
Mái tóc đen dài rối bù, xõa tung xuống, nhìn như những mảng cỏ trong lòng sông khiến người khác sinh ra cảm giác chán ghét. Ii Masa từ trên cao nhìn xuống cô, thiếu nữ giãy giụa muốn đứng lên nhưng mỗi lần sắp thành công đều sẽ bị hai thành viên cao to lực lưỡng của câu lạc bộ kiếm đạo phía sau, không chút thương tiếc dùng sức ấn xuống.
"Esawa Kazuko?"
Nhìn bộ dáng kiệt sức của cô, Ii Masa lạnh lùng nói, "Có thể vào học tại học viện Tokugawa đối với người có xuất thân như cô mà nói, là một cơ hội vô cùng quý giá, cũng vô cùng vinh dự. Nhưng xem ra, cô không biết quý trọng nó"
Esawa Kazuko thở hổn hển, không nói gì.
Nhưng đó không phải vì vốn từ cô nghèo nàn mà là vì cô cảm thấy bản thân giống một hành tinh phẫn nộ đến muốn nổ tung. Cho nên cô một câu cũng không muốn nói, chỉ muốn bùng nổ.
Cô cũng từng giống với nhiều người, vô cùng thần tượng học viện Tokugawa. Nhưng chỉ vừa nhập học, cô liền được nhìn thấy bộ mặt khủng bố ẩn giấu sau vẻ ngoài hào nhoáng, ngăn nắp kia. "Đừng chạm vào tôi"
Thiếu niên Ikeda Akira kia đã từng cảnh cáo cô như vậy.
Nhưng cô không thể chịu đựng được việc chỉ bàng quang đứng nhìn.
Cuối cùng, cô cũng trở thành một thành viên bị bạo hành.
Ikeda Akira thở dài một tiếng, lúc này mới chấp nhận cô, "Đừng phản kháng"
Cậu bình tĩnh nói, "Cố chịu một chút sẽ qua thôi"
"Không có cách gì khác sao?", Esawa Kazuko giận đến phát run hỏi, "Bọn họ dựa vào cái gì mà làm như vậy?"
Ikeda Akira không trả lời.
Cậu nhớ đến tin nhắn của Tống Giản hôm qua gửi cho mình. Cô nói cô sẽ lập tức đến.
Cậu nhớ mình nhắn lại rằng, "Đừng đến"
Cậu không muốn cô nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình.
Nhưng ngẫm lại, cậu vì sao muốn xen vào việc người khác, khi Kimura bị khi dễ lại đứng ra?
Vì sao cậu muốn nói ra câu kia, "Đều là bạn học cùng lớp, các người không thấy mình rất quá đáng sao?" Rõ ràng đã hạ quyết tâm, chỉ lo bản thân.
Nhưng...
Cậu cảm thấy mình phải đi làm chuyện mình cho là đúng.
Nhưng chuyện cậu có thể làm được, cũng không hơn.
Khi nghe thấy tiếng Esawa Kazuko từ loa phát thanh truyền đến, Ikeda Akira ngạc nhiên ngẩng phắt đầu, lập tức xông ra ngoài, muốn đi tìm cô. Nhưng thời điểm cậu tìm đến nơi, thành viên câu lạc bộ kiếm đạo đã đứng chặn trước cửa phòng phát thanh, thô bạo kéo cô ra ngoài.
Trong đình viện, vô số học sinh vây xem một màn này, có người ở hiện trường, có người lú đầu ra khỏi cửa sổ phòng học nhìn xuống.
Đây là lần đầu tiên trong học viện Tokugawa, có người chính diện khiêu khích Ngự Tứ gia.
"Cô ta xong đời rồi"
"Cô ta chắc sẽ bị cưỡng chế gia nhập câu lạc bộ kiếm đạo thôi..."
"Trực tiếp cho thôi học nói không chừng còn tốt hơn nhiều" Cưỡng chế gia nhập câu lạc bộ kiếm đạo, so với việc đơn thuần đặt lệnh chế tài là sự trừng phạt nghiêm khắc hơn gấp nhiều lần. Câu lạc bộ kiếm đạo sẽ cưỡng chế người đó điền đơn gia nhập, sau đó trong thời gian hoạt động, có thể dùng kiếm gỗ đúng lý hợp tình mà đánh đối phương mình đầy thương tích với mỹ danh "tôi luyện ý chí"
Có người lộ vẻ đồng tình, có người vui sướng khi người gặp họa, có người thờ ơ lạnh nhạt, có người chẳng quan tâm, nhưng không ai dám có dị nghị gì về cách làm của Ngự Tứ gia.
Thứ họ đại diện không chỉ là bốn gia tộc của họ, mà là ý chí của toàn bộ học sinh xuất thân sĩ tộc trong học viện này.
Xu hướng của thời đại chính là mong muốn xóa tan sự chênh lệch giữa các giai tầng, từ sau khi bỏ đi xưng hô "Hoa tộc" , Doanh Châu thời hiện đại dường như đã không còn quý tộc. Chính phủ tuyên bố rằng, mọi người đều bình đẳng.
Dù là kẻ lưu lạc không nhà để về cũng dám cười ha ha với nghị viên tranh cử ăn mặc sạch sẽ, tinh tươm diễn thuyết trên sân khấu. Dù có dùng những từ ngữ thô tục, hỗn xược cũng sẽ không như ngày xưa, bị samurai mà quý tộc nuôi dưỡng chém chết ngay tại chỗ nhằm rửa sạch nỗi sỉ nhục.
Chuyện "không còn quy củ" lại càng khơi dậy sự tức giận của nhóm quyền quý.
Không còn danh hiệu liền muốn đem quý tộc và bình dân nhập làm một sao?
Ranh giới giữa bọn họ và bình dân, chính là một người cao cao tại thượng trên cao và một người phủ phục dưới chân kéo dài gần trăm ngàn năm. Họ tuyệt đối không cho phép quy tắc đó bị hủy diệt dễ dàng như thế được.
Bên ngoài không phân chia rõ ràng vậy thì ở bên trong càng phải vạch ra ranh giới sát sao. Sự bất mãn cùng không cho là đúng của những trưởng bối trong nhà đối với bình dân, hiển nhiên đã được thể hiện hoàn mỹ qua con cháu của họ.
Học viện Tokugawa tồn tại những quy tắc khắc nghiệt, đó chẳng qua đều là những hạn chế do học sinh xuất thân sĩ tộc đặt ra để cho thấy mình và bình dân thuộc hai giai cấp khác biệt thôi.
Dần dần, những học sinh bình dân sẽ cảm nhận được rõ ràng rằng, mình và bọn họ, thật không xứng nói đến bình đẳng.
Giả thiết này dưới bối cảnh văn hóa Doanh Châu, tuy khoa trương, nhưng logic quả thật hợp lý. Chỉ là khi đưa vào quốc nội, vì loại văn hóa quý tộc kia sớm bị nhổ tận gốc gần như không còn, do đó họ có vẻ chỉ là bốn nam sinh trong nhà có tiền có quyền lại có thế, đang trong thời kì dậy thì, do nhàm chán nên cả ngày ỷ thế hϊếp người. Nếu là giả thuyết sau còn đỡ, ít nhất động cơ đơn thuần, mấy đứa trẻ trâu này chẳng qua chưa gặp được sự hiểm ác của xã hội. Nhưng nếu là giả thuyết trước, những phương diện có liên quan thật sự quá rộng lớn.
Một học sinh xuất thân sĩ tộc như bạn lại đi bảo vệ một học sinh bình dân dám mạo phạm sĩ tộc, bạn muốn đối nghịch với toàn bộ sĩ tộc sao?
Huống chi, nhà Mizuno là thế giao với nhà Ii, Mizuno Hare còn có hôn ước với Ii Masa, người đứng đầu Ngự Tứ gia.
Đây đã không còn là vấn đề đánh người không vả mặt nữa mà cơ hồ hướng về phía "đoạn tuyệt quan hệ".
Nhưng cô có cách nào chứ?
Ngăn cản bạo lực học đường, từ mình bắt đầu, mỗi người đều có trách nhiệm.
Cô xuyên qua đám người, đi về phía thiếu nữ đang ngồi bệt dưới đất. Cô nghĩ thầm, dù hiện tại Ii Masa ghi hận cô cũng không sao cả, chỉ cần một mực đứng đứng về phía Ikeda Akira, đợi sau này bọn họ thành đôi, chủ thụ xem cô là bạn thân, chủ công tuyệt đối sẽ không làm khó cô. Ngược lại, nếu cô một mực đứng về phía chủ công, đến lúc bọn họ thành đôi, chủ thụ không vừa mắt cô, chủ công cũng sẽ không giữ cô lại.
Đừng hỏi cô vì sao biết được, chỉ là vì kinh nghiệm phong phú thôi!