Tống Giản bị Dạ ôm và đặt ngồi lên tảng đá trước mặt hắn.
Nam nhân cao lớn cúi người, phục tùng quỳ phía trước nàng. Đầu của hắn vùi vào lòng nàng, hai tay ôm lấy eo nàng, như một đứa trẻ rúc vào đầu gối của mẹ lại như một người lữ hành bị lạc trong bóng đêm, cuối cùng tìm được chốn mình thuộc về.
Một người từ trước đến nay luôn hướng nội, ẩn nhẫn, một khi bộc phát ra đều sẽ cảm tính thế này sao?
Sự ỷ lại Dạ dành cho nàng khiến Tống Giản rũ mắt, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dày đen nhánh của hắn.
Bầu không khí ôn tồn, lưu luyến này như thể không bao giờ kết thúc, nhưng điều này sao có thể là sự thật?
"Dạ", khi thấy hắn trầm mặc như thể ấp ủ một lần từ biệt, Tống Giản không kiềm được hỏi, "Bây giờ chúng ta đi đâu đây?"
Nghe vậy, Dạ lập tức ngẩng đầu lên và nhìn nàng.
Thời điểm hắn không chút cảm tình nhìn chằm chằm vào người khác, ánh mắt hệt như một con sư tử hoang dại, giờ phút này lại mềm mại, trong veo như một chú chó nuôi trong nhà đầy ôn hoà, chỉ là nó mang theo chút u buồn.
Tống Giản vuốt ve từng đường nét trên gương mặt anh tuấn kia, sau đó hơi cong lưng xuống. Mái tóc bạc sớm đã xoã dài lướt qua đầu vai, có vài sợi nhẹ nhàng rơi xuống mặt Dạ.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, sau đó nâng tay nhẹ nhàng cầm một lọn tóc lên, trầm mặc không nói.
Thấy hắn không chịu trả lời, Tống Giản lại hỏi, "Ngươi muốn mang ta về bên cạnh Nam Cung Thuần sao?"
"Không"
"Vậy thì...", Tống Giản nhẹ giọng nói, "Ngươi sẽ cùng ta trốn đi ư?"
"Không"
"Ngươi muốn một mình trở về?"
"..."
Thấy hắn quả nhiên có quyết định này, Tống Giản càng cúi người sâu hơn.
Hai tay nàng ôm lấy gương mặt hắn, nhẹ nhàng đặt trán mình lên trên trán hắn. Trong mắt bọn họ nhất thời chỉ còn hình ảnh của đối phương.
Nàng nhẹ giọng nói, "Ta sẽ trở về với ngươi"
Dạ không kiềm được thêm siết chặt vòng tay quanh eo nàng, ngay cả thanh âm cũng thêm khẩn trương, "Không được!"
Hơi thở của họ quyện vào nhau, trong sự ướt át ấm áp đó, tiếng nỉ non của nàng chẳng khác gì giao nhân trên biển, dụ dỗ những thủy thủ mất cả phương hướng, "Ngươi sẽ vì Nam Cung Thuần vứt bỏ ta sao? Nếu bây giờ hắn bảo ngươi chết vậy ta phải làm sao đây?"
"..."
Dạ rất muốn an ủi nàng, nói với nàng rằng sẽ không có chuyện đó.
Hắn theo bản năng muốn xoá đi toàn bộ sự bất an và sợ hãi của nàng, nhưng ngay cả bản thân hắn cũng hiểu rõ, dù có nói gì đi nữa cũng không có tác dụng.
Từ cái năm hắn thả Thanh Phượng đi, trong lòng Nam Cung Thuần, hắn đã không còn là công cụ tốt nhất.
Trước đây, vào lúc Nam Cung Thuần hạ lệnh giết Tống Giản hắn lộ vẻ do dự, dù chỉ là trong nháy mắt và vô cùng khó có thể phát hiện, nhưng Nam Cung Thuần nhất định ý thức được, Dạ đã không còn trung thực chấp hành mỗi mệnh lệnh của mình như quá khứ nữa.
Nếu lần này, nhiệm vụ mang nàng trở về lại thất bại...
Sự bất quá tam, Nam Cung Thuần sẽ không cần một ám vệ vô năng như hắn nữa.
Hắn rất có thể sẽ bị xử tử.
Nhưng, nàng đang lo lắng an nguy của hắn, nàng đang lo lắng sẽ mất đi hắn, nàng cần hắn...
Một cảm giác hoàn toàn xa lạ lại khiến hắn cảm thấy vô cùng vui sướng. Sự sung sướng này thậm chí còn khiến hắn không nghĩ đến cái chết có bao nhiêu đáng sợ.
Sự tồn tại của hắn giống như đã có ý nghĩa khác, rốt cuộc vì sao hắn phải sống? Có lẽ chính là để gặp nàng.
Dạ nói, "Ta mang nàng đi tìm Thanh Phượng"
Hắn bỗng nhiên thấy vô cùng may mắn, may mắn khi đó hắn không đuổi cùng giết tận Thanh Phượng. Vì sau này nếu hắn không còn nữa, ít nhất trên đời này còn có một người đủ để hắn tin tưởng mà phó thác.
"Ta không đi!", Tống Giản kiên quyết cự tuyệt, "Ta muốn ở bên cạnh ngươi"
Lời này khiến lòng Dạ bỗng nhiên mềm nhũn, ngay sau đó là một sự chua xót khó giải thích thành lời trào dâng.
Nếu có thể, hắn đương nhiên không muốn đem nàng giao cho nam nhân khác, nhưng...
Hắn không khỏi ngẩng mặt và hôn lên đôi môi mềm mại gần trong gang tấc. Mà càng hôn hắn càng cảm thấy bản thân đang chìm vào một mảng đầm lầy, càng lún càng sâu lại căn bản không muốn giãy giụa.
"Ta còn phải chạy trốn đến khi nào...", đợi đến khi họ tách ra, Tống Giản rũ mắt nhìn hắn, vì cả đêm chưa nghỉ ngơi, gương mặt nàng có chút tiều tụy, phối hợp với mái tóc bạc rối tung buông xoã khiến cả người càng thêm yếu ớt, đáng thương, "Ta không muốn sống trong bóng ma của Nam Cung Thuần nữa"
Dạ nhìn nàng, cảm thấy đầu óc của bản thân đã không còn thanh tỉnh.
Hắn mất đi khả năng tự hỏi, chỉ có thể quỳ trước mặt nàng, thuận theo hết thảy ý nguyện của nàng.
"Nàng muốn làm gì?"
Tống Giản không trực tiếp trả lời, nàng ôm chặt lấy hắn nói, "Quan hệ giữa ba người chúng ta là không thể nào cùng tồn tại. Nếu ngươi không thể từ bỏ ta, hắn sẽ chỉ biết giết chúng ta mà thôi. Hoặc là ngươi từ bỏ ta đi!"
Nghe vậy, Dạ tức khắc siết chặt lấy nàng, giọng khàn khàn đáp, "Ta không sợ chết"
"Ta cũng không sợ... Nhưng ta lại không muốn đánh mất ngươi", Tống Giản nhẹ nhàng nói, "Cho nên, vì sao chúng ta lại phải sợ hãi trốn tránh mà không phải cùng nhau giải quyết Nam Cung Thuần?"
Lời này khiến hai mắt Dạ hơi trợn to.
"Ta hận hắn, cũng vĩnh viễn sẽ không tha thứ hắn", nàng rời khỏi vòng ôm của Dạ, nghiêm túc nhìn hắn nói, "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy, Nam Cung Thuần đã nhận được trừng phạt thích đáng sao? Chỉ bằng một nhát kéo của ta vào mười sáu năm về trước?"
Hắn cầm tay Tống Giản, nói về chuyện giết người khiến mặt mày Dạ trầm xuống, lần nữa lộ ra sự sắc bén, "Nàng muốn giết hắn sao?"
Tống Giản nhìn chằm chằm hắn, "Nếu ta nói phải thì sao?"
Dạ nhìn biểu tình kiên định của nàng, hắn trầm mặc thật lâu, cuối cùng cúi đầu vùi mặt vào lòng bàn tay tinh tế mềm mại của nàng mà nhẹ giọng nói, "Đừng ô uế tay của nàng"
...
Dạ mang theo Tống Giản đi tìm người quản lý, người chuyên môn phụ trách lẩn tránh quan phủ, trộm đưa người vào kinh thành.
Hiện giờ việc Vân Nhạn quan xảy ra thảm án đã truyền khắp kinh sư, mọi người đều biết, có một đám kẻ xấu thừa dịp ban đêm tập kích đạo quan. Chúng không chỉ làm trọng thương quan chủ, còn bắt đi một vị nữ quan trẻ tuổi.
Không những thế, khi Đoan Vương thái phi cho người đến tìm hiểu tình huống, mấy mươi thị vệ kia đều bị giết sạch. Chính vì vậy mà nghe bảo Đoan Vương vô cùng tức giận, ngài tuyên bố nếu ai có thể bắt được hung thủ, ngoại trừ phần thưởng mà quan phủ treo thưởng, Đoan Vương phủ sẽ trao thêm phần thưởng khác.
Cho nên nhiều ngày nay, việc ra vào kinh thành bị tra xét cực kì nghiêm khắc.
Nhưng mọi chuyện đều có cách giải quyết cả, Tống Giản không gặp được bất kì kiểm tra gì, vô cùng thuận lợi ngồi trong xe vào kinh thành.
Sau đó, toàn bộ hành trình đều đầy vẻ huyền bí. Xe ngựa dừng lại ở hậu viện của một khách điếm, không biết Dạ ra ngoài gặp ai, khi trở về trên tay cầm theo một miếng vải đen, nhẹ nhàng che hai mắt nàng lại. Hắn mang nàng xuống xe ngựa, tựa hồ thay sang một chiếc khác, sau đó họ rời khỏi khách điếm.
Thời gian tiếp theo, Tống Giản vẫn luôn bị bịt mắt, lặp lại quá trình "dừng xe — xuống xe — lên xe — xe chạy — dừng xe" ít nhất bốn lần.
Mà Dạ vẫn luôn ở bên cạnh nàng.
Trước mặt những thủ hạ khác của Nam Cung Thuần, hắn luôn mang theo mặt nạ, ngữ khí lãnh đạm, trước sau như một ra lệnh, không ai hoài nghi hắn có gì khác thường, càng không ai ngờ đến, hắn cùng chính nữ nhân mình "giám thị" có tư tình.
Lúc Tống Giản bị bịt mắt ngồi trong xe, trong xe ngựa chỉ có nàng và Dạ.
Phu xe bên ngoài đang vội vàng đánh xe hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra bên trong. Chỉ nghĩ đến điểm này thôi, Tống Giản có đôi khi không kiềm được cảm thấy buồn cười.
Nhưng nếu phát ra tiếng cười sẽ khiến người khác nghi ngờ. Nàng đành phải cắn môi, sau đó dùng tay sờ soạng về một bên.
Dạ không biết nàng muốn làm gì, vì thế thấp giọng gọi, "Phu nhân?"
Lần theo thanh âm, nàng tìm được cánh tay Dạ, sau đó đi đưa tay túm chặt ống tay áo của hắn.
Tống Giản nhẹ nhàng kéo hắn về phía mình, sau khi chần chờ chốc lát, Dạ nương theo sức của nàng, ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Ta mệt quá"
Tống Giản thấp giọng nói xong liền ôm lấy cánh tay Dạ, dựa đầu lên vai hắn.
Dạ hiển nhiên còn chưa quen sự tiếp xúc thân mật như vậy, sống lưng theo bản năng duỗi thẳng, cơ bắp cũng co rút lại.
Điều này khiến Tống Giản không khỏi không tiếng động mỉm cười. Nàng dùng tay lướt dọc theo cánh tay hắn, khi tìm thấy lòng bàn tay to rộng, thô ráp đặt trên đầu gối của Dạ, nàng nhẹ nhàng luồn năm ngón tay mình vào bàn tay hắn.
Nàng xác thật có chút mệt mỏi, cần dựa vào thứ gì đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cứ như vậy qua hồi lâu, trong sự xóc nảy của xe ngựa, khi Tống Giản đang ở giữa trạng thái nửa tỉnh nửa mê, thanh âm khô khốc của Dạ, hướng về người đang lẳng lặng dựa sát vào mình nói, "Phu nhân, chúng ta đến nơi rồi"
...
Tống Giản bị một nhóm thị nữ chờ sẵn ở cửa sau dẫn vào nhà, đến tận khi đi vào sân trong, cách xa cổng lớn, miếng vải đen trên mắt nàng mới được tháo xuống, mà Dạ đã không thấy tăm hơi.
Tống Giản suy đoán, dựa theo lẽ thường, có lẽ hắn trước tiên sẽ đi bẩm báo tình hình cụ thể với Nam Cung Thuần.
Không biết Nam Cung Thuần tính toán xử lý nàng thế nào, nhưng thái độ của nhóm thị nữ thoạt nhìn rất khách khí nhiệt tình, không ai lộ ra vẻ mặt kì lạ gì khi nhìn thấy mái tóc bạc của nàng. Dù có người cũng không kiềm được nhìn nhiều vài lần, nhưng rất nhanh liền tự kiềm chế sự tò mò.
Loại tôn trọng này...
Như thể Nam Cung Thuần không có ý định cố ý khó xử nàng.
Các nàng chuẩn bị nước ấm cho Tống Giản, cẩn thận hầu hạ nàng tắm rửa gội đầu sau đó thay sang bộ váy mềm mại hoa lệ.
Rất nhanh đã có người đến giúp nàng vấn tóc.
Đêm qua Tống Giản vốn không được nghỉ ngơi tốt, hiện tại lại bị lăn lộn hồi lâu, nên cuối cùng khi vấn tóc, nàng suýt chút nữa đã thiếp đi.
Thời điểm mọi thứ đã chuẩn bị thỏa đáng, khi nàng đứng lên chỉ cảm thấy bản thân suýt chút té nhào.
Sắc trời bên ngoài đã gần giữa trưa, nàng cực kì choáng váng nhức đầu, nhưng nhóm thị nữ lại nói muốn mang nàng đi dùng cơm trưa. Nàng nghĩ hồi lâu, cảm thấy mình hiện tại dường như không có tư cách nói không.
Nhưng nàng không nghĩ Nam Cung Thuần sẽ cho nàng dùng một bữa cơm bình thường. Quả nhiên, khi nàng ăn diện lộng lẫy được thị nữ dìu vào phòng dùng cơm liền thấy một thiếu nữ xa lạ đang ngồi cạnh Nam Cung Thuần.
Nói rằng xa lạ, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy ngũ quan của nàng có chút quen mắt...
Nàng cũng là một thân váy lụa hoa, châu ngọc đeo đầy tóc, trang điểm cực kỳ tinh xảo.
Nếu Tống Giản không đoán sai, cô nương này tám chín phần chính là Nam Cung Nguyệt.
Thì ra Nam Cung Nguyệt ở đây...
Nam Cung Nguyệt nghe thấy tiếng vang liền nhìn ra cửa, lúc này, gương mặt vốn dĩ không cảm xúc, hai mày nhíu chặt, vừa nhìn thấy Tống Giản liền lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Nguyệt nhi, đây là mẫu thân của con", Nam Cung Thuần ngồi ở phía trên, từ trên cao nhìn xuống, quan sát Tống Giản mặt mày rũ xuống, ngữ khí ngạo nghễ nói, "Mẹ con hai người cách biệt mười sáu năm, hiện tại rốt cuộc đều trở lại bên cạnh ta"
Lời này khiến Tống Giản theo bản năng muốn nhíu mày, nhưng vì không còn chút sức lực nào nên chỉ tùy ý theo thị nữ đến ngồi xuống bên cạnh hắn, sau đó ngẩn người nhìn mặt bàn.
Hiện giờ Nam Cung Nguyệt đã mười sáu tuổi, tình cảm Nam Cung Thuần dành cho nàng sẽ biến chất sao?
Cần bảo Dạ trước cứu nàng đi sao? Nhưng nói vậy Dạ có thể sẽ bị bại lộ trước thời hạn không...?
Nếu có thể trực tiếp giết Nam Cung Thuần, sự tình có lẽ còn tương đối đơn giản. Nhưng khó liền khó ở chỗ không thể nguy hiểm đến tính mạng của hắn nhưng muốn hắn trả cái giá thật đắt.
Nếu không phải vì thế, nàng cũng không cần ở đây, tiếp tục giằng co với hắn.
Chính vào lúc này, có lẽ không thể tiếp tục nhìn vẻ mặt như thể chẳng có gì của nàng, Nam Cung Thuần đột nhiên nói, "Phu nhân, ngươi cùng Nguyệt nhi cách biệt lâu như vậy, hiện tại khó khăn lắm mẹ con mới được tương phùng, chẳng lẽ không cảm thấy vui mừng sao?"
Tống Giản nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì.
Nam Cung Thuần nhàn nhạt nói, "Nhiều năm như vậy, ngươi vì một đứa trẻ không máu mủ với mình mà vứt bỏ Nguyệt nhi, làm hại nàng bị kẻ xấu bắt đi, lưu lạc đến nay mới có thể về nhà. Mười sáu năm qua, chưa từng làm trọn chức trách của một vị mẫu thân, ít nhất ngươi cũng phải bồi mấy chén rượu với Nguyệt nhi để nhận lỗi chứ?"
Tống Giản nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, lại nhìn về phía thiếu nữ thấp thỏm ngồi ở phía dưới, sau đó nàng nhìn chén rượu không biết khi nào đã được thị nữ rót đầy trong tay.
Hắn không thể không làm chuyện xấu và để nàng yên ổn ăn một bữa sao?
Tống Giản không khỏi khẽ thở dài một hơi, không biết kế tiếp Nam Cung Thuần còn "chuẩn bị" thứ gì chờ nàng đây.
Nàng duỗi tay cầm chén rượu nhỏ xinh kia lên, cố hết sức duỗi tay chống lên bàn mới có thể đứng dậy.
Nam Cung Nguyệt cũng vội vàng đứng lên, nàng ấy nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ nhận thấy tình trạng bất thường của Tống Giản, có vẻ có chút lo lắng.
"Ta..."
Tống Giản vừa nói một chữ, nàng hơi buông tay, chén rượu liền trực tiếp rơi xuống đất, xối ướt vạt áo Nam Cung Thuần. Cả người nàng ngã xuống, trực tiếp đâm vào lòng ngực hắn, sau đó nhanh chóng nhắm hai mắt lại.
Thật tốt, hiện tại rốt cuộc đã có thể đúng lý hợp tình nghỉ ngơi một chút.