Quân Hôn: Tham Mưu Trưởng Làm Ngọt Thê Tức Giận - Chương 20: Trời sinh yêu nghiệt
Chương trước- Chương 1: Một hồi trò hay
- Chương 2: Chúng ta chia tay
- Chương 3: Có thể cướp đi người đàn ông không thuộc về mình
- Chương 4: Người ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố
- Chương 5: Không nhớ rõ tôi sao
- Chương 6: Hối hận
- Chương 7: Có thai?
- Chương 8: Chúng ta lúc đó không xa lạ như vậy
- Chương 9: Chờ tôi, vật nhỏ
- Chương 10: Tôi sắp kết hôn
- Chương 11: Không uống được cà phê?
- Chương 12: Thiên vị con của bà
- Chương 13: Không muốn để cho Cố Niệm Hề khinh thường
- Chương 14: Vật nhỏ cũng ở đây?
- Chương 15: Khách làng chơi cùng kỹ nữ
- Chương 16: Chưa kết hôn
- Chương 17: Giống như con chuột
- Chương 18: Chưa từng nghĩ sẽ quay về bên cạnh anh ta
- Chương 19: Cuộc sống thay đổi, đều dựa vào hành động
- Chương 20: Trời sinh yêu nghiệt
- Chương 21: Đứa nhỏ không có việc gì
- Chương 22: Chúng ta kết hôn đi
- Chương 23: Không đảm đương được lão bà, coi như làm chị dâu
- Chương 24: Kết hôn đi
- Chương 25: Lừa gạt đến cục dân chính
- Chương 26: Quân hôn chân chính bắt đầu
- Chương 27: Đêm tân hôn
- Chương 28: Lần đầu tiên thân mật tiếp xúc 1
- Chương 29: Vấn đề nghiêm túc chuyện ân ân ái ái
- Chương 30: Lần đầu tiên thân mật tiếp xúc 2
- Chương 31: Một người không thể diễn
- Chương 32: Thiếu cô sẽ là hối tiếc lớn nhất trong đời
- Chương 33: Anh dũng lưu manh
- Chương 34: Đàm Dật Trạch rất cô đơn
- Chương 35: Đáp ứng tôi một điều kiện
- Chương 36: Tôi không nguyền rủa hai người xem như đã tốt rồi
- Chương 37: Vợ có thể nhẫn nhưng chồng không thể nhẫn
- Chương 38: Niệm Hề cần gì phải như vậy
- Chương 39: Thực xin lỗi, tôi cho đến bây giờ cũng không nhớ quá kỹ anh
- Chương 40: Nụ hôn đầu bị cường
- Chương 41: Đây là nụ hôn đầu của tôi, nên cùng tôi bồi thường
- Chương 42: Thu hồi kỹ xảo
- Chương 43: Bà không có tư cách chỉ trích phụ mẫu ta
- Chương 44: Bước lên thuyền giặc
- Chương 45: Cô dám lừa gạt tôi
- Chương 46: Quyền lợi của tôi, nghĩa vụ của tôi
- Chương 47: Sở Đông Ly tới chơi
- Chương 48: Đàm Dật Trạch rất không vui
- Chương 49: Anh ấy là người cùng em đăng ký kết hôn
- Chương 50: Có anh ở đây không ai dám tổn thương em
- Chương 51: Niệm Hề, chúng ta nói chuyện đi
- Chương 52: Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng
- Chương 53: Đáng giận nhất không phải tiểu tam, mà là khinh người không thể vượt qua được sự dụ dỗ
- Chương 54: Hôn nhân không có tình yêu
- Chương 55: Tình huống luống cuống
- Chương 56: Cố Niệm Hề rốt cuộc là cái loại mặt hàng gì
- Chương 57: Hôn lễ
- Chương 58: Biết anh sống không tốt, tôi an tâm
- Chương 59: Lần sau gặp, nhớ gọi chị dâu
- Chương 60: Vận động sau khi ăn, là thời điểm tăng tiến tình cảm tốt nhất
- Chương 61: Anh sẽ ngay lập tức biến hắn thành tàn phế
- Chương 62: Em không có hứng thú cũng không sao, chỉ cần anh có hứng thú là được
- Chương 63: Sự uy hiếp của Cố Niệm Hề
- Chương 64: Đàm Dật Nam thất thố
- Chương 65: Hoắc Tư Vũ kể lể
- Chương 66: Vật nhỏ em là của anh
- Chương 67: Anh sẽ vì em chống đỡ cả bầu trời
- Chương 68: Bí mật bại lộ
- Chương 69: Giả mèo khóc chuột
- Chương 70: Vật nhỏ, anh sẽ đau lòng
- Chương 71: Cô phát hiện, cô càng ngày càng yêu hắn nhiều hơn
- Chương 72: Đàm Dật Trạch ghen
- Chương 73: Đàm Dật Trạch muốn thưởng
- Chương 74: Bức ảnh
- Chương 75: Bán ai cũng không thể bán em
- Chương 76: Vật nhỏ vẫn là quan tâm hắn nhất
- Chương 77: Lăng nhị gia Lăng Thần
- Chương 78: Cố Niệm Hề không phải là người lương thiện
- Chương 79: Đàm Dật Nam cùng Cố thị trưởng có quen biết
- Chương 80: Cãi nhau
- Chương 81: Phí phục vụ
- Chương 82: Dã thú cũng nên dừng lại
- Chương 83: Mộ Dương động tâm
- Chương 84: Cảm giác có chút bất ngờ
- Chương 85: Sấm sét giữa trời quang, cô ta không có đứa nhỏ
- Chương 86: Theo ý của em
- Chương 87: Lão công, em phát hiện người ta dường như rất thích anh!
- Chương 88: Mộ Dương khó chịu
- Chương 89: Vật nhỏ, chúng ta sinh con đi
- Chương 90: Lão già kia, anh là của em
- Chương 91: Mau chóng sinh tiểu bảo bảo cho anh
- Chương 92: Vật nhỏ, chúng ta chơi thổi khí đi
- Chương 93: Uyên ương hoang dã
- Chương 93-2: Cô ta thật sự có
- Chương 94-1: Bác dạ triệt
- Chương 94-2: Lão bà yêu kiều
- Chương 95-1: Vật nhỏ, em không bao giờ... Chỉ có một mình
- Chương 95-2: Người đàn ông của cô rất hoàn mỹ
- Chương 96-1: Vật nhỏ, anh rất nhớ em
- Chương 96-2: Sở Đông Ly
- Chương 97-1: Sự đụng độ của hai người đàn ông
- Chương 97-2: Làm lãng mạn?
- Chương 98-1: Đàm Dật Trạch tại sao anh lại hư hỏng như vậy?
- Chương 98-2: Bị gãy xương
- Chương 99-1: Trở về thành phố D
- Chương 99-2: Lừa gạt rời đi
- Chương 100-1: Đàm Dật Trạch trở về
- Chương 100-2: Không phải bận sao, còn tới làm gì?
- Chương 101-1: Mùa xuân động dục
- Chương 101-2: Đàm Dật Trạch bị gây khó dễ
- Chương 102-1: Lão già kia, anh ức hiếp em
- Chương 102-2: Sở Đông Ly lại tới
- Chương 103-1: Đại chiến gọt táo
- Chương 103-2: Vợ chồng son ẩu đả
- Chương 104-1: Đàm đại gia nghiệm chứng thuyết minh
- Chương 104-2: Cô gái, mau buông cầm thú kia ra!
- Chương 105-1: Nam tài nữ mạo
- Chương 105-2: Ai dám nói lão bà của tôi là dã nha đầu
- Chương 106-1: Người đàn ông đó là tham mưu trưởng
- Chương 106-2: Hình như mang thai
- Chương 107-1: Cố Niệm Hề nghi ngờ
- Chương 107-2: Hắn sẽ đòi lại
- Chương 108-1: Đêm nay cho em chút ngọt
- Chương 108-2: Đặc quyền chỉ Tô Du Du mới có
- Chương 109: Kẻ trộm, cha mẹ chồng
- Chương 110: Gả cho lão lưu manh
- Chương 111: Lão lưu manh văn minh
- Chương 112: Mau sinh sói con cho anh
- Chương 113: Hắn không muốn tiểu bảo bảo?
- Chương 114: Ngoại tình
- Chương 115: Lão già kia, anh thật tốt!
- Chương 116: Vật nhỏ thật lưu manh!!
- Chương 117: Lưu manh rất xứng đôi với yêu tinh!
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Quân Hôn: Tham Mưu Trưởng Làm Ngọt Thê Tức Giận
Chương 20: Trời sinh yêu nghiệt
Cố Niệm Hề quay đầu phát hiện, người đànông hai ngày hôm trước ở trong thang máy tự giới thiệu bản thân mình,đang đứng ở phía sau mình
Hắn hôm nay không mặc quân trang xanh biếc, nhưng trên người lại là mộtthân âu phục màu đen được cắt may khéo léo, vừa vặn làm cho dáng ngườicủa hắn càng thêm cao hơn. Không có quân trang xanh biếc kia. Người đànông này thiếu một phần cuồng ngạo, hơn một phần khôi ngô bất phàm
Giống như là vị thần từ trong thần thoại Hy Lạp bước ra, làm cho người ta không thể bỏ qua sự xuất hiện của hắn
Hắn là anh của Đàm Dật Nam, cùng cô không quen biết
"Nói thì thế nào, không nói thì thế nào!"
Nói hay không, thật ra cũng đều không có khác nhau
Ngay từ đầu, Đàm Dật Nam đã cho rằng người sai là cô, vậy cô giải thích, hắn sẽ tin sao?
Cho nên, từ lúc Đàm Dật Nam chỉ trích cô, Cố Niệm Hề đã không tính đem sự thật giải thích cho hắn biết
Tiếp tục bước đi, cô tính đi vòng qua hắn. Lại không nghĩ rằng lúc cô đang định rời đi, lại bị hắn nắm lấy tay
Cô khó hiểu nhìn về phía hắn
Lại nghe thấy, hắn nói: "Cô, căn bản không có đẩy cô ta! Là cô ta tự mình ngã!"
Lời nói của Đàm Dật Trạch thực lạnh lùng, lạnh lùng đến khác thường
Tựa hồ nhìn không ra suy nghĩ của hắn
Nhưng không lâu, sau cuộc sống hôn nhân của bọn họ, Cố Niệm Hề mới pháthiện, người đàn ông này không giống như vẻ bề ngoài, nhìn qua không cóđiểm gợn sóng. Ít nhất ở trước mặt cô, hắn sẽ không thể khống chế đượcmình
Đương nhiên, đây là nói sau
"Anh, thấy được?"
Cố Niệm Hề nhìn chằm chằm đôi mắt đen sâu thẳm kia, có chút kinh ngạc
Dù sao, lúc nãy cô cũng không chú ý đến sự xuất hiện của hắn ở phía sau
"Đúng vậy" Lời ít ý nhiều, dường như lúc sau hắn còn nghĩ ra được điềugì, liền bổ sung thêm: "Nếu như không tận mắt chứng kiến, tôi cũng tintưởng, em sẽ không đối với người phụ nữ có thai làm ra chuyện như vậy"
Người phụ nữ được Đàm Dật Trạch nhìn trúng, tuyệt đối sẽ không là người kém cỏi như vậy!
Mà Đàm Dật Trạch không biết, lời nói của hắn làm cho cánh mũi của Cố Niệm Hề có chút cay cay
Ngay cả một người vài lần gặp mặt, đều nhìn thấy rõ ràng, cũng tin tưởng Cố Niệm Hề cô không đẩy người phụ nữ kia. Nhưng tại sao người đàn ôngcô yêu hai năm, ngay cả cơ hội giải thích cũng không để cho cô nói
"Cám ơn anh đã tin tưởng tôi" Cố Niệm Hề khóe miệng cứng ngắc nhếch lên, đối với hắn nói: "Nếu như không còn việc gì, tôi đi trước"
Về phần hợp đồng kia, xem ra cô không hoàn thành được. Trở lại công ty nhất định phải giải thích với cấp trên
Nhưng cô nghĩ đã xảy ra chuyện như vậy, cô tin tưởng Đàm Dật Nam sẽ không cưỡng cầu cô đi phụ trách hợp đồng này
Về phần người đàn ông bên cạnh này...
Bọn họ từng gặp nhau vài lần, nhưng Cố Niệm Hề cũng không có hy vọng gì. Tối thiểu vào giờ khắc này
Cô chỉ cảm kích hắn, ngay cả người mình yêu cũng không tin tưởng mình, nhưng chỉ có hắn, chính hắn nói tin cô
Hắn vẫn gắt gao nắm tay cô
Cố Niệm Hề có chút khó hiểu nhìn người đàn ông bên cạnh, hy vọng tìm được đáp án
Mà hắn lại cười nhẹ, gương mặt cứng rắn nghiêm chỉnh, lúc này lộ lên đường cong, làm cho hắn trở nên ôn nhu rất nhiều
Hắn khẽ mở đôi môi mỏng, làm cho chính hắn cũng muốn giật mình ngã nhào: "Lần trước không phải em nói, muốn mời tôi đi uống cà phê sao?"
Người đàn ông này thực gợi cảm!
Cố Niệm Hề chưa bao giờ là một kẻ mê trai, nhưng đối với hắn cô cũng đã vài ba lần thất thần
"Tôi hiện tại vừa lúc rảnh, có thể cho em cơ hội này!"
Thấy cô thất thần nhìn mình, Đàm Dật Trạch lại nở nụ cười, như là không nề hà tháo xuống khí chất lạnh lùng thường ngày
Trầm luân...
"Ách?" Cố Niệm Hề phục hồi tinh thần, luống cuống lần thứ hai
Người đàn ông này, trời sinh yêu nghiệt, làm cho cô không thể cự tuyệt
Mà hắn sớm đã dắt tay cô đến quán cà phê lần trước cô gặp mặt Hoắc Tư Vũ
Vẫn là vị trí đó, nhưng lại là người khác
Thời điểm cà phê được đưa đến bàn, Cố Niệm Hề không thể hiểu nổi, tại sao mình ngay cả một tia phản kháng cũng không có
"Ăn điểm tâm trước, rồi uống cà phê đi! Bằng không, không có ăn gì uốngcà phê sẽ bị đau dạ dày" Nói xong câu này, hắn cầm cốc cà phê trước mặtnhấp nhẹ một hơi
Động tác của hắn tao nhã giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy
Cả người toát ra hơi thở tôn quý cùng uy nghiêm, Cố Niệm Hề ngay từ đầuđã đoán ra được, thân phận của hắn chắc chắn không đơn giản
Mà lời của hắn, cũng làm cho Cố Niệm Hề cả kinh, hắn tại sao lại biết cô chưa ăn sáng?
Nhưng chỉ nghĩ ở trong đầu, cũng không dám hỏi ra
Mà người đàn ông trước mặt vẫn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô
Một năm sau vào một buổi chiều nào đó, Cố Niệm Hề ngồi ở trên đùi hắn,tán gẫu cô mới biết được, người đàn ông này nguyên lại đã sớm có ý đồvới mình. Mà hắn giờ khắc này nhìn mình, đơn giản chính là, muốn thử cảm giác, lang thúc thúc rình coi tiểu bạch thỏ. Chỉ tiếc Cố Niệm Hề khôngbiết, cô sớm đã bị người nào đó coi là bàn đồ ăn Trung Quốc. Nửa giờ sau cô thậm chí còn can đảm ở trước mặt hắn diễn một màn đại kịch "Cầu yêu"
Đương nhiên, đây là nói sau
_______
"Tư Vũ, cô kiên trì một chút. Tôi sẽ đem cô đến bệnh viện gần nhất!" ÔmHoắc Tư Vũ trong thang máy đi ra, Đàm Dật Nam đặt cô ở trên xe, vội vàng khởi động xe, liền lao như điên trên đường phố
Hoắc Tư Vũ quả thấy rất muốn làm ra vở kịch "Sinh non" Nhưng ngay cả ngã sấp xuống, cô cũng không có cơ hội, làm sao có thể diễn đây?
Hơn nữa, cô căn bản là không mang thai. Nếu không đến bệnh viện của Du Du, cô chắc chắn sẽ bị bại lộ kế hoạch
"Nam đưa em đến bệnh viện của Du Du! Em từ trước đều đến đó kiểm tra sức khỏe của em, cô ấy đều nắm rõ!"
Tình huống trước mắt, vẫn là cố gắng không để bại lộ
Bằng không, chỉ sợ Đàm Dật Nam sẽ không nói hai lời, trực tiếp chia tay với cô
"Kia...được rồi. Cô ngồi chắc, tôi sẽ lái nhanh"
Chần chừ một chút, cuối cùng Đàm Dật Nam cũng đồng ý
Rất nhanh, xe cũng đến được bệnh viện của Du Du. Mà Đàm Dật Nam cũng đã tới một lần tự nhiên cũng đã quen thuộc con đường này
"Nam, anh ở bên ngoài chờ em, em vào một mình là được rồi!" Cô có chuyện muốn cùng Du Du nói
"Một mình cô sẽ không có vấn đề gì chứ?"
"Em không sao, anh yên tâm"
"Vậy tôi bên ngoài chờ cô. Cô nếu không khỏe phải nói cho tôi biết" Thấy Hoắc Tư Vũ kiên quyết như vậy, Đàm Dật Nam cũng không có ý định theovào
Nhưng sau này Đàm Dật Nam mới phát hiện, nếu như hắn lúc này kiên trìmuốn cùng cô đi vào trong, chắc chắn có thể biết được sự thật. Cũng cóthể sớm nhìn ra được bộ mặt của người phụ nữ này
Chỉ tiếc, đến khi hắn phát hiện ra, đã có rất nhiều chuyện hắn muốn quay lại cũng không thể, Ví dụ như người phụ nữ mà Đàm Dật Nam hắn yêunhất...
-------------- lời bên lề -------------
Hãm hại lừa gạt "Cầu hôn" sắp gặt hái!
Hắn hôm nay không mặc quân trang xanh biếc, nhưng trên người lại là mộtthân âu phục màu đen được cắt may khéo léo, vừa vặn làm cho dáng ngườicủa hắn càng thêm cao hơn. Không có quân trang xanh biếc kia. Người đànông này thiếu một phần cuồng ngạo, hơn một phần khôi ngô bất phàm
Giống như là vị thần từ trong thần thoại Hy Lạp bước ra, làm cho người ta không thể bỏ qua sự xuất hiện của hắn
Hắn là anh của Đàm Dật Nam, cùng cô không quen biết
"Nói thì thế nào, không nói thì thế nào!"
Nói hay không, thật ra cũng đều không có khác nhau
Ngay từ đầu, Đàm Dật Nam đã cho rằng người sai là cô, vậy cô giải thích, hắn sẽ tin sao?
Cho nên, từ lúc Đàm Dật Nam chỉ trích cô, Cố Niệm Hề đã không tính đem sự thật giải thích cho hắn biết
Tiếp tục bước đi, cô tính đi vòng qua hắn. Lại không nghĩ rằng lúc cô đang định rời đi, lại bị hắn nắm lấy tay
Cô khó hiểu nhìn về phía hắn
Lại nghe thấy, hắn nói: "Cô, căn bản không có đẩy cô ta! Là cô ta tự mình ngã!"
Lời nói của Đàm Dật Trạch thực lạnh lùng, lạnh lùng đến khác thường
Tựa hồ nhìn không ra suy nghĩ của hắn
Nhưng không lâu, sau cuộc sống hôn nhân của bọn họ, Cố Niệm Hề mới pháthiện, người đàn ông này không giống như vẻ bề ngoài, nhìn qua không cóđiểm gợn sóng. Ít nhất ở trước mặt cô, hắn sẽ không thể khống chế đượcmình
Đương nhiên, đây là nói sau
"Anh, thấy được?"
Cố Niệm Hề nhìn chằm chằm đôi mắt đen sâu thẳm kia, có chút kinh ngạc
Dù sao, lúc nãy cô cũng không chú ý đến sự xuất hiện của hắn ở phía sau
"Đúng vậy" Lời ít ý nhiều, dường như lúc sau hắn còn nghĩ ra được điềugì, liền bổ sung thêm: "Nếu như không tận mắt chứng kiến, tôi cũng tintưởng, em sẽ không đối với người phụ nữ có thai làm ra chuyện như vậy"
Người phụ nữ được Đàm Dật Trạch nhìn trúng, tuyệt đối sẽ không là người kém cỏi như vậy!
Mà Đàm Dật Trạch không biết, lời nói của hắn làm cho cánh mũi của Cố Niệm Hề có chút cay cay
Ngay cả một người vài lần gặp mặt, đều nhìn thấy rõ ràng, cũng tin tưởng Cố Niệm Hề cô không đẩy người phụ nữ kia. Nhưng tại sao người đàn ôngcô yêu hai năm, ngay cả cơ hội giải thích cũng không để cho cô nói
"Cám ơn anh đã tin tưởng tôi" Cố Niệm Hề khóe miệng cứng ngắc nhếch lên, đối với hắn nói: "Nếu như không còn việc gì, tôi đi trước"
Về phần hợp đồng kia, xem ra cô không hoàn thành được. Trở lại công ty nhất định phải giải thích với cấp trên
Nhưng cô nghĩ đã xảy ra chuyện như vậy, cô tin tưởng Đàm Dật Nam sẽ không cưỡng cầu cô đi phụ trách hợp đồng này
Về phần người đàn ông bên cạnh này...
Bọn họ từng gặp nhau vài lần, nhưng Cố Niệm Hề cũng không có hy vọng gì. Tối thiểu vào giờ khắc này
Cô chỉ cảm kích hắn, ngay cả người mình yêu cũng không tin tưởng mình, nhưng chỉ có hắn, chính hắn nói tin cô
Hắn vẫn gắt gao nắm tay cô
Cố Niệm Hề có chút khó hiểu nhìn người đàn ông bên cạnh, hy vọng tìm được đáp án
Mà hắn lại cười nhẹ, gương mặt cứng rắn nghiêm chỉnh, lúc này lộ lên đường cong, làm cho hắn trở nên ôn nhu rất nhiều
Hắn khẽ mở đôi môi mỏng, làm cho chính hắn cũng muốn giật mình ngã nhào: "Lần trước không phải em nói, muốn mời tôi đi uống cà phê sao?"
Người đàn ông này thực gợi cảm!
Cố Niệm Hề chưa bao giờ là một kẻ mê trai, nhưng đối với hắn cô cũng đã vài ba lần thất thần
"Tôi hiện tại vừa lúc rảnh, có thể cho em cơ hội này!"
Thấy cô thất thần nhìn mình, Đàm Dật Trạch lại nở nụ cười, như là không nề hà tháo xuống khí chất lạnh lùng thường ngày
Trầm luân...
"Ách?" Cố Niệm Hề phục hồi tinh thần, luống cuống lần thứ hai
Người đàn ông này, trời sinh yêu nghiệt, làm cho cô không thể cự tuyệt
Mà hắn sớm đã dắt tay cô đến quán cà phê lần trước cô gặp mặt Hoắc Tư Vũ
Vẫn là vị trí đó, nhưng lại là người khác
Thời điểm cà phê được đưa đến bàn, Cố Niệm Hề không thể hiểu nổi, tại sao mình ngay cả một tia phản kháng cũng không có
"Ăn điểm tâm trước, rồi uống cà phê đi! Bằng không, không có ăn gì uốngcà phê sẽ bị đau dạ dày" Nói xong câu này, hắn cầm cốc cà phê trước mặtnhấp nhẹ một hơi
Động tác của hắn tao nhã giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy
Cả người toát ra hơi thở tôn quý cùng uy nghiêm, Cố Niệm Hề ngay từ đầuđã đoán ra được, thân phận của hắn chắc chắn không đơn giản
Mà lời của hắn, cũng làm cho Cố Niệm Hề cả kinh, hắn tại sao lại biết cô chưa ăn sáng?
Nhưng chỉ nghĩ ở trong đầu, cũng không dám hỏi ra
Mà người đàn ông trước mặt vẫn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô
Một năm sau vào một buổi chiều nào đó, Cố Niệm Hề ngồi ở trên đùi hắn,tán gẫu cô mới biết được, người đàn ông này nguyên lại đã sớm có ý đồvới mình. Mà hắn giờ khắc này nhìn mình, đơn giản chính là, muốn thử cảm giác, lang thúc thúc rình coi tiểu bạch thỏ. Chỉ tiếc Cố Niệm Hề khôngbiết, cô sớm đã bị người nào đó coi là bàn đồ ăn Trung Quốc. Nửa giờ sau cô thậm chí còn can đảm ở trước mặt hắn diễn một màn đại kịch "Cầu yêu"
Đương nhiên, đây là nói sau
_______
"Tư Vũ, cô kiên trì một chút. Tôi sẽ đem cô đến bệnh viện gần nhất!" ÔmHoắc Tư Vũ trong thang máy đi ra, Đàm Dật Nam đặt cô ở trên xe, vội vàng khởi động xe, liền lao như điên trên đường phố
Hoắc Tư Vũ quả thấy rất muốn làm ra vở kịch "Sinh non" Nhưng ngay cả ngã sấp xuống, cô cũng không có cơ hội, làm sao có thể diễn đây?
Hơn nữa, cô căn bản là không mang thai. Nếu không đến bệnh viện của Du Du, cô chắc chắn sẽ bị bại lộ kế hoạch
"Nam đưa em đến bệnh viện của Du Du! Em từ trước đều đến đó kiểm tra sức khỏe của em, cô ấy đều nắm rõ!"
Tình huống trước mắt, vẫn là cố gắng không để bại lộ
Bằng không, chỉ sợ Đàm Dật Nam sẽ không nói hai lời, trực tiếp chia tay với cô
"Kia...được rồi. Cô ngồi chắc, tôi sẽ lái nhanh"
Chần chừ một chút, cuối cùng Đàm Dật Nam cũng đồng ý
Rất nhanh, xe cũng đến được bệnh viện của Du Du. Mà Đàm Dật Nam cũng đã tới một lần tự nhiên cũng đã quen thuộc con đường này
"Nam, anh ở bên ngoài chờ em, em vào một mình là được rồi!" Cô có chuyện muốn cùng Du Du nói
"Một mình cô sẽ không có vấn đề gì chứ?"
"Em không sao, anh yên tâm"
"Vậy tôi bên ngoài chờ cô. Cô nếu không khỏe phải nói cho tôi biết" Thấy Hoắc Tư Vũ kiên quyết như vậy, Đàm Dật Nam cũng không có ý định theovào
Nhưng sau này Đàm Dật Nam mới phát hiện, nếu như hắn lúc này kiên trìmuốn cùng cô đi vào trong, chắc chắn có thể biết được sự thật. Cũng cóthể sớm nhìn ra được bộ mặt của người phụ nữ này
Chỉ tiếc, đến khi hắn phát hiện ra, đã có rất nhiều chuyện hắn muốn quay lại cũng không thể, Ví dụ như người phụ nữ mà Đàm Dật Nam hắn yêunhất...
-------------- lời bên lề -------------
Hãm hại lừa gạt "Cầu hôn" sắp gặt hái!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Một hồi trò hay
- Chương 2: Chúng ta chia tay
- Chương 3: Có thể cướp đi người đàn ông không thuộc về mình
- Chương 4: Người ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố
- Chương 5: Không nhớ rõ tôi sao
- Chương 6: Hối hận
- Chương 7: Có thai?
- Chương 8: Chúng ta lúc đó không xa lạ như vậy
- Chương 9: Chờ tôi, vật nhỏ
- Chương 10: Tôi sắp kết hôn
- Chương 11: Không uống được cà phê?
- Chương 12: Thiên vị con của bà
- Chương 13: Không muốn để cho Cố Niệm Hề khinh thường
- Chương 14: Vật nhỏ cũng ở đây?
- Chương 15: Khách làng chơi cùng kỹ nữ
- Chương 16: Chưa kết hôn
- Chương 17: Giống như con chuột
- Chương 18: Chưa từng nghĩ sẽ quay về bên cạnh anh ta
- Chương 19: Cuộc sống thay đổi, đều dựa vào hành động
- Chương 20: Trời sinh yêu nghiệt
- Chương 21: Đứa nhỏ không có việc gì
- Chương 22: Chúng ta kết hôn đi
- Chương 23: Không đảm đương được lão bà, coi như làm chị dâu
- Chương 24: Kết hôn đi
- Chương 25: Lừa gạt đến cục dân chính
- Chương 26: Quân hôn chân chính bắt đầu
- Chương 27: Đêm tân hôn
- Chương 28: Lần đầu tiên thân mật tiếp xúc 1
- Chương 29: Vấn đề nghiêm túc chuyện ân ân ái ái
- Chương 30: Lần đầu tiên thân mật tiếp xúc 2
- Chương 31: Một người không thể diễn
- Chương 32: Thiếu cô sẽ là hối tiếc lớn nhất trong đời
- Chương 33: Anh dũng lưu manh
- Chương 34: Đàm Dật Trạch rất cô đơn
- Chương 35: Đáp ứng tôi một điều kiện
- Chương 36: Tôi không nguyền rủa hai người xem như đã tốt rồi
- Chương 37: Vợ có thể nhẫn nhưng chồng không thể nhẫn
- Chương 38: Niệm Hề cần gì phải như vậy
- Chương 39: Thực xin lỗi, tôi cho đến bây giờ cũng không nhớ quá kỹ anh
- Chương 40: Nụ hôn đầu bị cường
- Chương 41: Đây là nụ hôn đầu của tôi, nên cùng tôi bồi thường
- Chương 42: Thu hồi kỹ xảo
- Chương 43: Bà không có tư cách chỉ trích phụ mẫu ta
- Chương 44: Bước lên thuyền giặc
- Chương 45: Cô dám lừa gạt tôi
- Chương 46: Quyền lợi của tôi, nghĩa vụ của tôi
- Chương 47: Sở Đông Ly tới chơi
- Chương 48: Đàm Dật Trạch rất không vui
- Chương 49: Anh ấy là người cùng em đăng ký kết hôn
- Chương 50: Có anh ở đây không ai dám tổn thương em
- Chương 51: Niệm Hề, chúng ta nói chuyện đi
- Chương 52: Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng
- Chương 53: Đáng giận nhất không phải tiểu tam, mà là khinh người không thể vượt qua được sự dụ dỗ
- Chương 54: Hôn nhân không có tình yêu
- Chương 55: Tình huống luống cuống
- Chương 56: Cố Niệm Hề rốt cuộc là cái loại mặt hàng gì
- Chương 57: Hôn lễ
- Chương 58: Biết anh sống không tốt, tôi an tâm
- Chương 59: Lần sau gặp, nhớ gọi chị dâu
- Chương 60: Vận động sau khi ăn, là thời điểm tăng tiến tình cảm tốt nhất
- Chương 61: Anh sẽ ngay lập tức biến hắn thành tàn phế
- Chương 62: Em không có hứng thú cũng không sao, chỉ cần anh có hứng thú là được
- Chương 63: Sự uy hiếp của Cố Niệm Hề
- Chương 64: Đàm Dật Nam thất thố
- Chương 65: Hoắc Tư Vũ kể lể
- Chương 66: Vật nhỏ em là của anh
- Chương 67: Anh sẽ vì em chống đỡ cả bầu trời
- Chương 68: Bí mật bại lộ
- Chương 69: Giả mèo khóc chuột
- Chương 70: Vật nhỏ, anh sẽ đau lòng
- Chương 71: Cô phát hiện, cô càng ngày càng yêu hắn nhiều hơn
- Chương 72: Đàm Dật Trạch ghen
- Chương 73: Đàm Dật Trạch muốn thưởng
- Chương 74: Bức ảnh
- Chương 75: Bán ai cũng không thể bán em
- Chương 76: Vật nhỏ vẫn là quan tâm hắn nhất
- Chương 77: Lăng nhị gia Lăng Thần
- Chương 78: Cố Niệm Hề không phải là người lương thiện
- Chương 79: Đàm Dật Nam cùng Cố thị trưởng có quen biết
- Chương 80: Cãi nhau
- Chương 81: Phí phục vụ
- Chương 82: Dã thú cũng nên dừng lại
- Chương 83: Mộ Dương động tâm
- Chương 84: Cảm giác có chút bất ngờ
- Chương 85: Sấm sét giữa trời quang, cô ta không có đứa nhỏ
- Chương 86: Theo ý của em
- Chương 87: Lão công, em phát hiện người ta dường như rất thích anh!
- Chương 88: Mộ Dương khó chịu
- Chương 89: Vật nhỏ, chúng ta sinh con đi
- Chương 90: Lão già kia, anh là của em
- Chương 91: Mau chóng sinh tiểu bảo bảo cho anh
- Chương 92: Vật nhỏ, chúng ta chơi thổi khí đi
- Chương 93: Uyên ương hoang dã
- Chương 93-2: Cô ta thật sự có
- Chương 94-1: Bác dạ triệt
- Chương 94-2: Lão bà yêu kiều
- Chương 95-1: Vật nhỏ, em không bao giờ... Chỉ có một mình
- Chương 95-2: Người đàn ông của cô rất hoàn mỹ
- Chương 96-1: Vật nhỏ, anh rất nhớ em
- Chương 96-2: Sở Đông Ly
- Chương 97-1: Sự đụng độ của hai người đàn ông
- Chương 97-2: Làm lãng mạn?
- Chương 98-1: Đàm Dật Trạch tại sao anh lại hư hỏng như vậy?
- Chương 98-2: Bị gãy xương
- Chương 99-1: Trở về thành phố D
- Chương 99-2: Lừa gạt rời đi
- Chương 100-1: Đàm Dật Trạch trở về
- Chương 100-2: Không phải bận sao, còn tới làm gì?
- Chương 101-1: Mùa xuân động dục
- Chương 101-2: Đàm Dật Trạch bị gây khó dễ
- Chương 102-1: Lão già kia, anh ức hiếp em
- Chương 102-2: Sở Đông Ly lại tới
- Chương 103-1: Đại chiến gọt táo
- Chương 103-2: Vợ chồng son ẩu đả
- Chương 104-1: Đàm đại gia nghiệm chứng thuyết minh
- Chương 104-2: Cô gái, mau buông cầm thú kia ra!
- Chương 105-1: Nam tài nữ mạo
- Chương 105-2: Ai dám nói lão bà của tôi là dã nha đầu
- Chương 106-1: Người đàn ông đó là tham mưu trưởng
- Chương 106-2: Hình như mang thai
- Chương 107-1: Cố Niệm Hề nghi ngờ
- Chương 107-2: Hắn sẽ đòi lại
- Chương 108-1: Đêm nay cho em chút ngọt
- Chương 108-2: Đặc quyền chỉ Tô Du Du mới có
- Chương 109: Kẻ trộm, cha mẹ chồng
- Chương 110: Gả cho lão lưu manh
- Chương 111: Lão lưu manh văn minh
- Chương 112: Mau sinh sói con cho anh
- Chương 113: Hắn không muốn tiểu bảo bảo?
- Chương 114: Ngoại tình
- Chương 115: Lão già kia, anh thật tốt!
- Chương 116: Vật nhỏ thật lưu manh!!
- Chương 117: Lưu manh rất xứng đôi với yêu tinh!