Quân Hôn: Tham Mưu Trưởng Làm Ngọt Thê Tức Giận - Chương 39: Thực xin lỗi, tôi cho đến bây giờ cũng không nhớ quá kỹ anh
Chương trước- Chương 1: Một hồi trò hay
- Chương 2: Chúng ta chia tay
- Chương 3: Có thể cướp đi người đàn ông không thuộc về mình
- Chương 4: Người ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố
- Chương 5: Không nhớ rõ tôi sao
- Chương 6: Hối hận
- Chương 7: Có thai?
- Chương 8: Chúng ta lúc đó không xa lạ như vậy
- Chương 9: Chờ tôi, vật nhỏ
- Chương 10: Tôi sắp kết hôn
- Chương 11: Không uống được cà phê?
- Chương 12: Thiên vị con của bà
- Chương 13: Không muốn để cho Cố Niệm Hề khinh thường
- Chương 14: Vật nhỏ cũng ở đây?
- Chương 15: Khách làng chơi cùng kỹ nữ
- Chương 16: Chưa kết hôn
- Chương 17: Giống như con chuột
- Chương 18: Chưa từng nghĩ sẽ quay về bên cạnh anh ta
- Chương 19: Cuộc sống thay đổi, đều dựa vào hành động
- Chương 20: Trời sinh yêu nghiệt
- Chương 21: Đứa nhỏ không có việc gì
- Chương 22: Chúng ta kết hôn đi
- Chương 23: Không đảm đương được lão bà, coi như làm chị dâu
- Chương 24: Kết hôn đi
- Chương 25: Lừa gạt đến cục dân chính
- Chương 26: Quân hôn chân chính bắt đầu
- Chương 27: Đêm tân hôn
- Chương 28: Lần đầu tiên thân mật tiếp xúc 1
- Chương 29: Vấn đề nghiêm túc chuyện ân ân ái ái
- Chương 30: Lần đầu tiên thân mật tiếp xúc 2
- Chương 31: Một người không thể diễn
- Chương 32: Thiếu cô sẽ là hối tiếc lớn nhất trong đời
- Chương 33: Anh dũng lưu manh
- Chương 34: Đàm Dật Trạch rất cô đơn
- Chương 35: Đáp ứng tôi một điều kiện
- Chương 36: Tôi không nguyền rủa hai người xem như đã tốt rồi
- Chương 37: Vợ có thể nhẫn nhưng chồng không thể nhẫn
- Chương 38: Niệm Hề cần gì phải như vậy
- Chương 39: Thực xin lỗi, tôi cho đến bây giờ cũng không nhớ quá kỹ anh
- Chương 40: Nụ hôn đầu bị cường
- Chương 41: Đây là nụ hôn đầu của tôi, nên cùng tôi bồi thường
- Chương 42: Thu hồi kỹ xảo
- Chương 43: Bà không có tư cách chỉ trích phụ mẫu ta
- Chương 44: Bước lên thuyền giặc
- Chương 45: Cô dám lừa gạt tôi
- Chương 46: Quyền lợi của tôi, nghĩa vụ của tôi
- Chương 47: Sở Đông Ly tới chơi
- Chương 48: Đàm Dật Trạch rất không vui
- Chương 49: Anh ấy là người cùng em đăng ký kết hôn
- Chương 50: Có anh ở đây không ai dám tổn thương em
- Chương 51: Niệm Hề, chúng ta nói chuyện đi
- Chương 52: Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng
- Chương 53: Đáng giận nhất không phải tiểu tam, mà là khinh người không thể vượt qua được sự dụ dỗ
- Chương 54: Hôn nhân không có tình yêu
- Chương 55: Tình huống luống cuống
- Chương 56: Cố Niệm Hề rốt cuộc là cái loại mặt hàng gì
- Chương 57: Hôn lễ
- Chương 58: Biết anh sống không tốt, tôi an tâm
- Chương 59: Lần sau gặp, nhớ gọi chị dâu
- Chương 60: Vận động sau khi ăn, là thời điểm tăng tiến tình cảm tốt nhất
- Chương 61: Anh sẽ ngay lập tức biến hắn thành tàn phế
- Chương 62: Em không có hứng thú cũng không sao, chỉ cần anh có hứng thú là được
- Chương 63: Sự uy hiếp của Cố Niệm Hề
- Chương 64: Đàm Dật Nam thất thố
- Chương 65: Hoắc Tư Vũ kể lể
- Chương 66: Vật nhỏ em là của anh
- Chương 67: Anh sẽ vì em chống đỡ cả bầu trời
- Chương 68: Bí mật bại lộ
- Chương 69: Giả mèo khóc chuột
- Chương 70: Vật nhỏ, anh sẽ đau lòng
- Chương 71: Cô phát hiện, cô càng ngày càng yêu hắn nhiều hơn
- Chương 72: Đàm Dật Trạch ghen
- Chương 73: Đàm Dật Trạch muốn thưởng
- Chương 74: Bức ảnh
- Chương 75: Bán ai cũng không thể bán em
- Chương 76: Vật nhỏ vẫn là quan tâm hắn nhất
- Chương 77: Lăng nhị gia Lăng Thần
- Chương 78: Cố Niệm Hề không phải là người lương thiện
- Chương 79: Đàm Dật Nam cùng Cố thị trưởng có quen biết
- Chương 80: Cãi nhau
- Chương 81: Phí phục vụ
- Chương 82: Dã thú cũng nên dừng lại
- Chương 83: Mộ Dương động tâm
- Chương 84: Cảm giác có chút bất ngờ
- Chương 85: Sấm sét giữa trời quang, cô ta không có đứa nhỏ
- Chương 86: Theo ý của em
- Chương 87: Lão công, em phát hiện người ta dường như rất thích anh!
- Chương 88: Mộ Dương khó chịu
- Chương 89: Vật nhỏ, chúng ta sinh con đi
- Chương 90: Lão già kia, anh là của em
- Chương 91: Mau chóng sinh tiểu bảo bảo cho anh
- Chương 92: Vật nhỏ, chúng ta chơi thổi khí đi
- Chương 93: Uyên ương hoang dã
- Chương 93-2: Cô ta thật sự có
- Chương 94-1: Bác dạ triệt
- Chương 94-2: Lão bà yêu kiều
- Chương 95-1: Vật nhỏ, em không bao giờ... Chỉ có một mình
- Chương 95-2: Người đàn ông của cô rất hoàn mỹ
- Chương 96-1: Vật nhỏ, anh rất nhớ em
- Chương 96-2: Sở Đông Ly
- Chương 97-1: Sự đụng độ của hai người đàn ông
- Chương 97-2: Làm lãng mạn?
- Chương 98-1: Đàm Dật Trạch tại sao anh lại hư hỏng như vậy?
- Chương 98-2: Bị gãy xương
- Chương 99-1: Trở về thành phố D
- Chương 99-2: Lừa gạt rời đi
- Chương 100-1: Đàm Dật Trạch trở về
- Chương 100-2: Không phải bận sao, còn tới làm gì?
- Chương 101-1: Mùa xuân động dục
- Chương 101-2: Đàm Dật Trạch bị gây khó dễ
- Chương 102-1: Lão già kia, anh ức hiếp em
- Chương 102-2: Sở Đông Ly lại tới
- Chương 103-1: Đại chiến gọt táo
- Chương 103-2: Vợ chồng son ẩu đả
- Chương 104-1: Đàm đại gia nghiệm chứng thuyết minh
- Chương 104-2: Cô gái, mau buông cầm thú kia ra!
- Chương 105-1: Nam tài nữ mạo
- Chương 105-2: Ai dám nói lão bà của tôi là dã nha đầu
- Chương 106-1: Người đàn ông đó là tham mưu trưởng
- Chương 106-2: Hình như mang thai
- Chương 107-1: Cố Niệm Hề nghi ngờ
- Chương 107-2: Hắn sẽ đòi lại
- Chương 108-1: Đêm nay cho em chút ngọt
- Chương 108-2: Đặc quyền chỉ Tô Du Du mới có
- Chương 109: Kẻ trộm, cha mẹ chồng
- Chương 110: Gả cho lão lưu manh
- Chương 111: Lão lưu manh văn minh
- Chương 112: Mau sinh sói con cho anh
- Chương 113: Hắn không muốn tiểu bảo bảo?
- Chương 114: Ngoại tình
- Chương 115: Lão già kia, anh thật tốt!
- Chương 116: Vật nhỏ thật lưu manh!!
- Chương 117: Lưu manh rất xứng đôi với yêu tinh!
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Quân Hôn: Tham Mưu Trưởng Làm Ngọt Thê Tức Giận
Chương 39: Thực xin lỗi, tôi cho đến bây giờ cũng không nhớ quá kỹ anh
Thời điểm Đàm Dật Nam hiện ra ở trước mặt cô, trong lòng cô có tia rung động
Nhưng nhớ tới Hoắc Tư Vũ ngày đó ở bên ngoài thang máy, tự biên tự diễn, cùng với người đàn ông không biết tốt xấu kia chỉ trích cô, ép cô đến sắp không thở nổi
Đúng vậy, Cố Niệm Hề thừa nhận, đến giờ phút này, lòng của cô, vẫn vì người đàn ông kia mà đau khổ...
Nhưng điều này, không có nghĩa, cô chỉ là một kẻ ngu ngốc, lại càng không có tiềm chất làm một nữ diễn viên trong vai thiện lương
Không duyên không cớ, tùy ý để bọn họ bắt nạt, tùy ý để bọn họ đùa bỡn! Đến cuối cùng, tha thứ,...
Một khi tạo thành thương tổn, chẳng lẽ còn có thể thu hồi sao?
Tâm đã sớm tan nát, chỉ còn mấy mảnh nhỏ, chẳng lẽ có thể sắp xếp chúng dính lại với nhau?
Không...
Đây chẳng qua là thứ có ở trong phim!
Cô Cố Niệm Hề, không cần phải ngu ngốc đứng đây mà tha thứ cho bọn họ!
"Niệm Hề, em làm sao vậy?"
Tại sao lại biến thành như vậy?
Lúc Đàm Dật Nam nghe cô nói chuyện, ánh mắt luôn hướng về phía cô
Vẫn là gương mặt tinh xảo, vẫn là hai tròng mắt xinh đẹp...
Nhưng tại sao, hắn lại cảm thấy xa lạ như vậy?
Xa lạ giống như hắn chưa bao giờ quen cô?
Nói xong lời này, Đàm Dật Nam dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía cô
Bọn họ lúc trước, không phải như vậy!
"Niệm Hề, không có việc gì chứ!" Thấy Cố Niệm Hề không có phản ứng gì, Đàm Dật Nam lần thứ hai lên tiếng. Hắn nghĩ, đến tiệc đính hôn ngày hôm nay, thật sự là một tàn nhẫn quá mức đối với Cố Niệm Hề. Cô còn trẻ như vậy, nhưng lại phải chịu tra tấn như thế. Khó tránh khỏi, xuất hiện trạng thái không bình thường
Nhưng nhìn cô như vậy, Đàm Dật Nam không cảm thấy sợ hãi, mà chỉ đau lòng
Muốn đem cô, nhanh chóng tiến vào trong ngực của mình
Dùng chính ôn nhu của mình, xoa dịu lòng của cô
Đối với nhu tình của Đàm Dật Nam, trong mắt Cố Niệm Hề tràn ngập phòng bị
Hắn tiến đến phía cô, cô đột nhiên lùi lại vài bước: "Đàm tổng, anh muốn làm cái gì?"
"Niệm Hề, anh không có ý này. Anh chỉ muốn an ủi em!"
Hắn nói
Giọng nói vẫn quen thuộc như xưa, chỉ là có tiếng khàn khàn
"An ủi? Thứ đó anh vẫn là nên dành cho vợ sắp cưới của anh thì hơn!" Cô cho tới bây giờ, cũng không cần người khác đáng thương mình, đặc biệt là hắn
Cố Niệm Hề có sự cao ngạo của chính mình, mặc dù giờ phút này cô đã sắp không thở nổi, nhưng cô vẫn đứng thẳng lưng, đối diện người trước mặt
"Niệm Hề, em đừng như vậy được không? Anh biết, hôm nay nơi này đối với em mà nói đều quá mức tàn nhẫn. Nghe lời anh, trở về đi! Trở lại nơi không có tổn thương... Về phần anh, em cũng đem anh quên đi!"
Đàm Dật Nam buồn rầu nhìn cô, trong lòng đau thương vô cùng
Tất cả sự thật, khiến hắn không thể quay đầu lại được
Nhưng hắn vẫn luyến tiếc người phụ nữ trước mặt, chính cô bởi vì hắn mà tổn thương. Cho nên, hắn chỉ mong cô quên đi chính mình! Tuy rằng, điều này làm cho hắn thật sự thống khổ...
Lúc Đàm Dật Nam nói ra điều này. Một người đàn ông thân hình cao lớn đi ra từ hoa viên
Những lời họ nói, những biểu hiện của bọn họ, người đàn ông này đều chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe được
Chỉ tiếc bọn họ vì quá mức chăm chú nói chuyện, mà không để ý đến hắn...
"Anh cùng Hoắc Tư Vũ đều giống nhau! Tại sao không muốn tôi ở thành phố này? Tại sao luôn muốn đuổi cùng giết tận? Tôi ở thành phố này một không trộm cắp, hai không giết người, lại càng không bị những kẻ xấu có ý định giết hại. Trông coi thành phố này là cảnh sát, bọn họ còn không có tư cách đuổi tôi đi! Cho nên, các người cũng đừng dùng thủ đoạn, muốn tôi rời đi nơi này!"
Nói đến đoạn này Cố Niệm Hề tạm dừng một chút, sau đó nhẹ giọng thở dài: "Về phần anh, thực xin lỗi... Tôi cho đến bây giờ cũng không nhớ quá kỹ anh!"
Nói xong lời này, Cố Niệm Hề chuyển tầm mắt nhìn về khóm mẫu đơn trước mặt kia
Buổi tối, mẫu đơn như trước vẫn rất đẹp
Im lặng mà nở rộ, im lặng mà tỏa hương
Chỉ tiếc đẹp như vậy cũng chỉ tồn tại ngắn ngủn một thời gian
Cũng giống như cô cùng Đàm Dật Nam đã từng có những đoạn ký ức tốt đẹp
Tất cả mọi chuyện cô cũng đã nói rõ
Cố Niệm Hề xoay người, nghĩ muốn rời đi nơi này, rời đi khỏi tầm mắt của hắn. Cũng không nghĩ cô vừa xoay người, lại thấy được một người đàn ông đứng cách đó không xa...
Người đàn ông này thật sự rất cao. Cao đến nỗi, che chắn cả ánh sáng
Có lẽ bởi vì cô đứng ở góc độ có vấn đề, nên không thể nhìn rõ biểu hiện trên gương mặt hắn
Nhưng cô chỉ có thể liếc qua một cái liền có thể nhận ra được hắn chính là Đàm Dật Trạch!
Người đàn ông kia cao cao tại thượng, tuấn dật bất phàm
Hắn đứng ở nơi đó, đã bao lâu rồi?
Có nghe thấy lời bọn họ nói hay không?
Nhưng cho dù là nghe thấy thì như thế nào?
Những điều cô cùng Đàm Dật Nam nói, không có nửa điểm sai lầm. Mà hôn nhân của cô và hắn cũng mờ mịt như khói thoảng, có lẽ chỉ cần trận gió thổi qua sẽ tan biến
Như vậy, hắn làm sao quản được mọi chuyện?
Nghĩ vậy, Cố Niệm Hề khóe miệng gợn lên chua xót
Cô đang định rời đi, thì Đàm Dật Nam phía sau lại nói lớn
"Niệm Hề, cần gì phải như vậy? Em nếu đã quên được anh, tại sao còn đến lễ đính hôn này? Không cần lừa dối mình như vậy được không?" Có lẽ Đàm Dật Trạch đứng đó không xa đã bị Cố Niệm Hề che lấp
Khiến cho Đàm Dật Nam không thấy được sự xuất hiện của hắn
Hắn vẫn dùng giọng nói bi thương đến cực độ, cố chấp hướng người phía trước gào thét!
Giống như chỉ có làm như vậy, mới có thể chút hết được những bi thương trong lòng hắn lúc này
Điều mà Đàm Dật Nam không thể ngờ, đáp lại hắn không phải là Cố Niệm Hề. Mà là giọng nói trầm thấp uyển chuyển giống như tiếng đàn vi-ô-lông của một người đàn ông: "Lừa mình dối người? Lời này cũng thật đúng!"
Nhưng nhớ tới Hoắc Tư Vũ ngày đó ở bên ngoài thang máy, tự biên tự diễn, cùng với người đàn ông không biết tốt xấu kia chỉ trích cô, ép cô đến sắp không thở nổi
Đúng vậy, Cố Niệm Hề thừa nhận, đến giờ phút này, lòng của cô, vẫn vì người đàn ông kia mà đau khổ...
Nhưng điều này, không có nghĩa, cô chỉ là một kẻ ngu ngốc, lại càng không có tiềm chất làm một nữ diễn viên trong vai thiện lương
Không duyên không cớ, tùy ý để bọn họ bắt nạt, tùy ý để bọn họ đùa bỡn! Đến cuối cùng, tha thứ,...
Một khi tạo thành thương tổn, chẳng lẽ còn có thể thu hồi sao?
Tâm đã sớm tan nát, chỉ còn mấy mảnh nhỏ, chẳng lẽ có thể sắp xếp chúng dính lại với nhau?
Không...
Đây chẳng qua là thứ có ở trong phim!
Cô Cố Niệm Hề, không cần phải ngu ngốc đứng đây mà tha thứ cho bọn họ!
"Niệm Hề, em làm sao vậy?"
Tại sao lại biến thành như vậy?
Lúc Đàm Dật Nam nghe cô nói chuyện, ánh mắt luôn hướng về phía cô
Vẫn là gương mặt tinh xảo, vẫn là hai tròng mắt xinh đẹp...
Nhưng tại sao, hắn lại cảm thấy xa lạ như vậy?
Xa lạ giống như hắn chưa bao giờ quen cô?
Nói xong lời này, Đàm Dật Nam dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía cô
Bọn họ lúc trước, không phải như vậy!
"Niệm Hề, không có việc gì chứ!" Thấy Cố Niệm Hề không có phản ứng gì, Đàm Dật Nam lần thứ hai lên tiếng. Hắn nghĩ, đến tiệc đính hôn ngày hôm nay, thật sự là một tàn nhẫn quá mức đối với Cố Niệm Hề. Cô còn trẻ như vậy, nhưng lại phải chịu tra tấn như thế. Khó tránh khỏi, xuất hiện trạng thái không bình thường
Nhưng nhìn cô như vậy, Đàm Dật Nam không cảm thấy sợ hãi, mà chỉ đau lòng
Muốn đem cô, nhanh chóng tiến vào trong ngực của mình
Dùng chính ôn nhu của mình, xoa dịu lòng của cô
Đối với nhu tình của Đàm Dật Nam, trong mắt Cố Niệm Hề tràn ngập phòng bị
Hắn tiến đến phía cô, cô đột nhiên lùi lại vài bước: "Đàm tổng, anh muốn làm cái gì?"
"Niệm Hề, anh không có ý này. Anh chỉ muốn an ủi em!"
Hắn nói
Giọng nói vẫn quen thuộc như xưa, chỉ là có tiếng khàn khàn
"An ủi? Thứ đó anh vẫn là nên dành cho vợ sắp cưới của anh thì hơn!" Cô cho tới bây giờ, cũng không cần người khác đáng thương mình, đặc biệt là hắn
Cố Niệm Hề có sự cao ngạo của chính mình, mặc dù giờ phút này cô đã sắp không thở nổi, nhưng cô vẫn đứng thẳng lưng, đối diện người trước mặt
"Niệm Hề, em đừng như vậy được không? Anh biết, hôm nay nơi này đối với em mà nói đều quá mức tàn nhẫn. Nghe lời anh, trở về đi! Trở lại nơi không có tổn thương... Về phần anh, em cũng đem anh quên đi!"
Đàm Dật Nam buồn rầu nhìn cô, trong lòng đau thương vô cùng
Tất cả sự thật, khiến hắn không thể quay đầu lại được
Nhưng hắn vẫn luyến tiếc người phụ nữ trước mặt, chính cô bởi vì hắn mà tổn thương. Cho nên, hắn chỉ mong cô quên đi chính mình! Tuy rằng, điều này làm cho hắn thật sự thống khổ...
Lúc Đàm Dật Nam nói ra điều này. Một người đàn ông thân hình cao lớn đi ra từ hoa viên
Những lời họ nói, những biểu hiện của bọn họ, người đàn ông này đều chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe được
Chỉ tiếc bọn họ vì quá mức chăm chú nói chuyện, mà không để ý đến hắn...
"Anh cùng Hoắc Tư Vũ đều giống nhau! Tại sao không muốn tôi ở thành phố này? Tại sao luôn muốn đuổi cùng giết tận? Tôi ở thành phố này một không trộm cắp, hai không giết người, lại càng không bị những kẻ xấu có ý định giết hại. Trông coi thành phố này là cảnh sát, bọn họ còn không có tư cách đuổi tôi đi! Cho nên, các người cũng đừng dùng thủ đoạn, muốn tôi rời đi nơi này!"
Nói đến đoạn này Cố Niệm Hề tạm dừng một chút, sau đó nhẹ giọng thở dài: "Về phần anh, thực xin lỗi... Tôi cho đến bây giờ cũng không nhớ quá kỹ anh!"
Nói xong lời này, Cố Niệm Hề chuyển tầm mắt nhìn về khóm mẫu đơn trước mặt kia
Buổi tối, mẫu đơn như trước vẫn rất đẹp
Im lặng mà nở rộ, im lặng mà tỏa hương
Chỉ tiếc đẹp như vậy cũng chỉ tồn tại ngắn ngủn một thời gian
Cũng giống như cô cùng Đàm Dật Nam đã từng có những đoạn ký ức tốt đẹp
Tất cả mọi chuyện cô cũng đã nói rõ
Cố Niệm Hề xoay người, nghĩ muốn rời đi nơi này, rời đi khỏi tầm mắt của hắn. Cũng không nghĩ cô vừa xoay người, lại thấy được một người đàn ông đứng cách đó không xa...
Người đàn ông này thật sự rất cao. Cao đến nỗi, che chắn cả ánh sáng
Có lẽ bởi vì cô đứng ở góc độ có vấn đề, nên không thể nhìn rõ biểu hiện trên gương mặt hắn
Nhưng cô chỉ có thể liếc qua một cái liền có thể nhận ra được hắn chính là Đàm Dật Trạch!
Người đàn ông kia cao cao tại thượng, tuấn dật bất phàm
Hắn đứng ở nơi đó, đã bao lâu rồi?
Có nghe thấy lời bọn họ nói hay không?
Nhưng cho dù là nghe thấy thì như thế nào?
Những điều cô cùng Đàm Dật Nam nói, không có nửa điểm sai lầm. Mà hôn nhân của cô và hắn cũng mờ mịt như khói thoảng, có lẽ chỉ cần trận gió thổi qua sẽ tan biến
Như vậy, hắn làm sao quản được mọi chuyện?
Nghĩ vậy, Cố Niệm Hề khóe miệng gợn lên chua xót
Cô đang định rời đi, thì Đàm Dật Nam phía sau lại nói lớn
"Niệm Hề, cần gì phải như vậy? Em nếu đã quên được anh, tại sao còn đến lễ đính hôn này? Không cần lừa dối mình như vậy được không?" Có lẽ Đàm Dật Trạch đứng đó không xa đã bị Cố Niệm Hề che lấp
Khiến cho Đàm Dật Nam không thấy được sự xuất hiện của hắn
Hắn vẫn dùng giọng nói bi thương đến cực độ, cố chấp hướng người phía trước gào thét!
Giống như chỉ có làm như vậy, mới có thể chút hết được những bi thương trong lòng hắn lúc này
Điều mà Đàm Dật Nam không thể ngờ, đáp lại hắn không phải là Cố Niệm Hề. Mà là giọng nói trầm thấp uyển chuyển giống như tiếng đàn vi-ô-lông của một người đàn ông: "Lừa mình dối người? Lời này cũng thật đúng!"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Một hồi trò hay
- Chương 2: Chúng ta chia tay
- Chương 3: Có thể cướp đi người đàn ông không thuộc về mình
- Chương 4: Người ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố
- Chương 5: Không nhớ rõ tôi sao
- Chương 6: Hối hận
- Chương 7: Có thai?
- Chương 8: Chúng ta lúc đó không xa lạ như vậy
- Chương 9: Chờ tôi, vật nhỏ
- Chương 10: Tôi sắp kết hôn
- Chương 11: Không uống được cà phê?
- Chương 12: Thiên vị con của bà
- Chương 13: Không muốn để cho Cố Niệm Hề khinh thường
- Chương 14: Vật nhỏ cũng ở đây?
- Chương 15: Khách làng chơi cùng kỹ nữ
- Chương 16: Chưa kết hôn
- Chương 17: Giống như con chuột
- Chương 18: Chưa từng nghĩ sẽ quay về bên cạnh anh ta
- Chương 19: Cuộc sống thay đổi, đều dựa vào hành động
- Chương 20: Trời sinh yêu nghiệt
- Chương 21: Đứa nhỏ không có việc gì
- Chương 22: Chúng ta kết hôn đi
- Chương 23: Không đảm đương được lão bà, coi như làm chị dâu
- Chương 24: Kết hôn đi
- Chương 25: Lừa gạt đến cục dân chính
- Chương 26: Quân hôn chân chính bắt đầu
- Chương 27: Đêm tân hôn
- Chương 28: Lần đầu tiên thân mật tiếp xúc 1
- Chương 29: Vấn đề nghiêm túc chuyện ân ân ái ái
- Chương 30: Lần đầu tiên thân mật tiếp xúc 2
- Chương 31: Một người không thể diễn
- Chương 32: Thiếu cô sẽ là hối tiếc lớn nhất trong đời
- Chương 33: Anh dũng lưu manh
- Chương 34: Đàm Dật Trạch rất cô đơn
- Chương 35: Đáp ứng tôi một điều kiện
- Chương 36: Tôi không nguyền rủa hai người xem như đã tốt rồi
- Chương 37: Vợ có thể nhẫn nhưng chồng không thể nhẫn
- Chương 38: Niệm Hề cần gì phải như vậy
- Chương 39: Thực xin lỗi, tôi cho đến bây giờ cũng không nhớ quá kỹ anh
- Chương 40: Nụ hôn đầu bị cường
- Chương 41: Đây là nụ hôn đầu của tôi, nên cùng tôi bồi thường
- Chương 42: Thu hồi kỹ xảo
- Chương 43: Bà không có tư cách chỉ trích phụ mẫu ta
- Chương 44: Bước lên thuyền giặc
- Chương 45: Cô dám lừa gạt tôi
- Chương 46: Quyền lợi của tôi, nghĩa vụ của tôi
- Chương 47: Sở Đông Ly tới chơi
- Chương 48: Đàm Dật Trạch rất không vui
- Chương 49: Anh ấy là người cùng em đăng ký kết hôn
- Chương 50: Có anh ở đây không ai dám tổn thương em
- Chương 51: Niệm Hề, chúng ta nói chuyện đi
- Chương 52: Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng
- Chương 53: Đáng giận nhất không phải tiểu tam, mà là khinh người không thể vượt qua được sự dụ dỗ
- Chương 54: Hôn nhân không có tình yêu
- Chương 55: Tình huống luống cuống
- Chương 56: Cố Niệm Hề rốt cuộc là cái loại mặt hàng gì
- Chương 57: Hôn lễ
- Chương 58: Biết anh sống không tốt, tôi an tâm
- Chương 59: Lần sau gặp, nhớ gọi chị dâu
- Chương 60: Vận động sau khi ăn, là thời điểm tăng tiến tình cảm tốt nhất
- Chương 61: Anh sẽ ngay lập tức biến hắn thành tàn phế
- Chương 62: Em không có hứng thú cũng không sao, chỉ cần anh có hứng thú là được
- Chương 63: Sự uy hiếp của Cố Niệm Hề
- Chương 64: Đàm Dật Nam thất thố
- Chương 65: Hoắc Tư Vũ kể lể
- Chương 66: Vật nhỏ em là của anh
- Chương 67: Anh sẽ vì em chống đỡ cả bầu trời
- Chương 68: Bí mật bại lộ
- Chương 69: Giả mèo khóc chuột
- Chương 70: Vật nhỏ, anh sẽ đau lòng
- Chương 71: Cô phát hiện, cô càng ngày càng yêu hắn nhiều hơn
- Chương 72: Đàm Dật Trạch ghen
- Chương 73: Đàm Dật Trạch muốn thưởng
- Chương 74: Bức ảnh
- Chương 75: Bán ai cũng không thể bán em
- Chương 76: Vật nhỏ vẫn là quan tâm hắn nhất
- Chương 77: Lăng nhị gia Lăng Thần
- Chương 78: Cố Niệm Hề không phải là người lương thiện
- Chương 79: Đàm Dật Nam cùng Cố thị trưởng có quen biết
- Chương 80: Cãi nhau
- Chương 81: Phí phục vụ
- Chương 82: Dã thú cũng nên dừng lại
- Chương 83: Mộ Dương động tâm
- Chương 84: Cảm giác có chút bất ngờ
- Chương 85: Sấm sét giữa trời quang, cô ta không có đứa nhỏ
- Chương 86: Theo ý của em
- Chương 87: Lão công, em phát hiện người ta dường như rất thích anh!
- Chương 88: Mộ Dương khó chịu
- Chương 89: Vật nhỏ, chúng ta sinh con đi
- Chương 90: Lão già kia, anh là của em
- Chương 91: Mau chóng sinh tiểu bảo bảo cho anh
- Chương 92: Vật nhỏ, chúng ta chơi thổi khí đi
- Chương 93: Uyên ương hoang dã
- Chương 93-2: Cô ta thật sự có
- Chương 94-1: Bác dạ triệt
- Chương 94-2: Lão bà yêu kiều
- Chương 95-1: Vật nhỏ, em không bao giờ... Chỉ có một mình
- Chương 95-2: Người đàn ông của cô rất hoàn mỹ
- Chương 96-1: Vật nhỏ, anh rất nhớ em
- Chương 96-2: Sở Đông Ly
- Chương 97-1: Sự đụng độ của hai người đàn ông
- Chương 97-2: Làm lãng mạn?
- Chương 98-1: Đàm Dật Trạch tại sao anh lại hư hỏng như vậy?
- Chương 98-2: Bị gãy xương
- Chương 99-1: Trở về thành phố D
- Chương 99-2: Lừa gạt rời đi
- Chương 100-1: Đàm Dật Trạch trở về
- Chương 100-2: Không phải bận sao, còn tới làm gì?
- Chương 101-1: Mùa xuân động dục
- Chương 101-2: Đàm Dật Trạch bị gây khó dễ
- Chương 102-1: Lão già kia, anh ức hiếp em
- Chương 102-2: Sở Đông Ly lại tới
- Chương 103-1: Đại chiến gọt táo
- Chương 103-2: Vợ chồng son ẩu đả
- Chương 104-1: Đàm đại gia nghiệm chứng thuyết minh
- Chương 104-2: Cô gái, mau buông cầm thú kia ra!
- Chương 105-1: Nam tài nữ mạo
- Chương 105-2: Ai dám nói lão bà của tôi là dã nha đầu
- Chương 106-1: Người đàn ông đó là tham mưu trưởng
- Chương 106-2: Hình như mang thai
- Chương 107-1: Cố Niệm Hề nghi ngờ
- Chương 107-2: Hắn sẽ đòi lại
- Chương 108-1: Đêm nay cho em chút ngọt
- Chương 108-2: Đặc quyền chỉ Tô Du Du mới có
- Chương 109: Kẻ trộm, cha mẹ chồng
- Chương 110: Gả cho lão lưu manh
- Chương 111: Lão lưu manh văn minh
- Chương 112: Mau sinh sói con cho anh
- Chương 113: Hắn không muốn tiểu bảo bảo?
- Chương 114: Ngoại tình
- Chương 115: Lão già kia, anh thật tốt!
- Chương 116: Vật nhỏ thật lưu manh!!
- Chương 117: Lưu manh rất xứng đôi với yêu tinh!
- bình luận