Quân Hôn: Tham Mưu Trưởng Làm Ngọt Thê Tức Giận - Chương 22: Chúng ta kết hôn đi
Chương trước- Chương 1: Một hồi trò hay
- Chương 2: Chúng ta chia tay
- Chương 3: Có thể cướp đi người đàn ông không thuộc về mình
- Chương 4: Người ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố
- Chương 5: Không nhớ rõ tôi sao
- Chương 6: Hối hận
- Chương 7: Có thai?
- Chương 8: Chúng ta lúc đó không xa lạ như vậy
- Chương 9: Chờ tôi, vật nhỏ
- Chương 10: Tôi sắp kết hôn
- Chương 11: Không uống được cà phê?
- Chương 12: Thiên vị con của bà
- Chương 13: Không muốn để cho Cố Niệm Hề khinh thường
- Chương 14: Vật nhỏ cũng ở đây?
- Chương 15: Khách làng chơi cùng kỹ nữ
- Chương 16: Chưa kết hôn
- Chương 17: Giống như con chuột
- Chương 18: Chưa từng nghĩ sẽ quay về bên cạnh anh ta
- Chương 19: Cuộc sống thay đổi, đều dựa vào hành động
- Chương 20: Trời sinh yêu nghiệt
- Chương 21: Đứa nhỏ không có việc gì
- Chương 22: Chúng ta kết hôn đi
- Chương 23: Không đảm đương được lão bà, coi như làm chị dâu
- Chương 24: Kết hôn đi
- Chương 25: Lừa gạt đến cục dân chính
- Chương 26: Quân hôn chân chính bắt đầu
- Chương 27: Đêm tân hôn
- Chương 28: Lần đầu tiên thân mật tiếp xúc 1
- Chương 29: Vấn đề nghiêm túc chuyện ân ân ái ái
- Chương 30: Lần đầu tiên thân mật tiếp xúc 2
- Chương 31: Một người không thể diễn
- Chương 32: Thiếu cô sẽ là hối tiếc lớn nhất trong đời
- Chương 33: Anh dũng lưu manh
- Chương 34: Đàm Dật Trạch rất cô đơn
- Chương 35: Đáp ứng tôi một điều kiện
- Chương 36: Tôi không nguyền rủa hai người xem như đã tốt rồi
- Chương 37: Vợ có thể nhẫn nhưng chồng không thể nhẫn
- Chương 38: Niệm Hề cần gì phải như vậy
- Chương 39: Thực xin lỗi, tôi cho đến bây giờ cũng không nhớ quá kỹ anh
- Chương 40: Nụ hôn đầu bị cường
- Chương 41: Đây là nụ hôn đầu của tôi, nên cùng tôi bồi thường
- Chương 42: Thu hồi kỹ xảo
- Chương 43: Bà không có tư cách chỉ trích phụ mẫu ta
- Chương 44: Bước lên thuyền giặc
- Chương 45: Cô dám lừa gạt tôi
- Chương 46: Quyền lợi của tôi, nghĩa vụ của tôi
- Chương 47: Sở Đông Ly tới chơi
- Chương 48: Đàm Dật Trạch rất không vui
- Chương 49: Anh ấy là người cùng em đăng ký kết hôn
- Chương 50: Có anh ở đây không ai dám tổn thương em
- Chương 51: Niệm Hề, chúng ta nói chuyện đi
- Chương 52: Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng
- Chương 53: Đáng giận nhất không phải tiểu tam, mà là khinh người không thể vượt qua được sự dụ dỗ
- Chương 54: Hôn nhân không có tình yêu
- Chương 55: Tình huống luống cuống
- Chương 56: Cố Niệm Hề rốt cuộc là cái loại mặt hàng gì
- Chương 57: Hôn lễ
- Chương 58: Biết anh sống không tốt, tôi an tâm
- Chương 59: Lần sau gặp, nhớ gọi chị dâu
- Chương 60: Vận động sau khi ăn, là thời điểm tăng tiến tình cảm tốt nhất
- Chương 61: Anh sẽ ngay lập tức biến hắn thành tàn phế
- Chương 62: Em không có hứng thú cũng không sao, chỉ cần anh có hứng thú là được
- Chương 63: Sự uy hiếp của Cố Niệm Hề
- Chương 64: Đàm Dật Nam thất thố
- Chương 65: Hoắc Tư Vũ kể lể
- Chương 66: Vật nhỏ em là của anh
- Chương 67: Anh sẽ vì em chống đỡ cả bầu trời
- Chương 68: Bí mật bại lộ
- Chương 69: Giả mèo khóc chuột
- Chương 70: Vật nhỏ, anh sẽ đau lòng
- Chương 71: Cô phát hiện, cô càng ngày càng yêu hắn nhiều hơn
- Chương 72: Đàm Dật Trạch ghen
- Chương 73: Đàm Dật Trạch muốn thưởng
- Chương 74: Bức ảnh
- Chương 75: Bán ai cũng không thể bán em
- Chương 76: Vật nhỏ vẫn là quan tâm hắn nhất
- Chương 77: Lăng nhị gia Lăng Thần
- Chương 78: Cố Niệm Hề không phải là người lương thiện
- Chương 79: Đàm Dật Nam cùng Cố thị trưởng có quen biết
- Chương 80: Cãi nhau
- Chương 81: Phí phục vụ
- Chương 82: Dã thú cũng nên dừng lại
- Chương 83: Mộ Dương động tâm
- Chương 84: Cảm giác có chút bất ngờ
- Chương 85: Sấm sét giữa trời quang, cô ta không có đứa nhỏ
- Chương 86: Theo ý của em
- Chương 87: Lão công, em phát hiện người ta dường như rất thích anh!
- Chương 88: Mộ Dương khó chịu
- Chương 89: Vật nhỏ, chúng ta sinh con đi
- Chương 90: Lão già kia, anh là của em
- Chương 91: Mau chóng sinh tiểu bảo bảo cho anh
- Chương 92: Vật nhỏ, chúng ta chơi thổi khí đi
- Chương 93: Uyên ương hoang dã
- Chương 93-2: Cô ta thật sự có
- Chương 94-1: Bác dạ triệt
- Chương 94-2: Lão bà yêu kiều
- Chương 95-1: Vật nhỏ, em không bao giờ... Chỉ có một mình
- Chương 95-2: Người đàn ông của cô rất hoàn mỹ
- Chương 96-1: Vật nhỏ, anh rất nhớ em
- Chương 96-2: Sở Đông Ly
- Chương 97-1: Sự đụng độ của hai người đàn ông
- Chương 97-2: Làm lãng mạn?
- Chương 98-1: Đàm Dật Trạch tại sao anh lại hư hỏng như vậy?
- Chương 98-2: Bị gãy xương
- Chương 99-1: Trở về thành phố D
- Chương 99-2: Lừa gạt rời đi
- Chương 100-1: Đàm Dật Trạch trở về
- Chương 100-2: Không phải bận sao, còn tới làm gì?
- Chương 101-1: Mùa xuân động dục
- Chương 101-2: Đàm Dật Trạch bị gây khó dễ
- Chương 102-1: Lão già kia, anh ức hiếp em
- Chương 102-2: Sở Đông Ly lại tới
- Chương 103-1: Đại chiến gọt táo
- Chương 103-2: Vợ chồng son ẩu đả
- Chương 104-1: Đàm đại gia nghiệm chứng thuyết minh
- Chương 104-2: Cô gái, mau buông cầm thú kia ra!
- Chương 105-1: Nam tài nữ mạo
- Chương 105-2: Ai dám nói lão bà của tôi là dã nha đầu
- Chương 106-1: Người đàn ông đó là tham mưu trưởng
- Chương 106-2: Hình như mang thai
- Chương 107-1: Cố Niệm Hề nghi ngờ
- Chương 107-2: Hắn sẽ đòi lại
- Chương 108-1: Đêm nay cho em chút ngọt
- Chương 108-2: Đặc quyền chỉ Tô Du Du mới có
- Chương 109: Kẻ trộm, cha mẹ chồng
- Chương 110: Gả cho lão lưu manh
- Chương 111: Lão lưu manh văn minh
- Chương 112: Mau sinh sói con cho anh
- Chương 113: Hắn không muốn tiểu bảo bảo?
- Chương 114: Ngoại tình
- Chương 115: Lão già kia, anh thật tốt!
- Chương 116: Vật nhỏ thật lưu manh!!
- Chương 117: Lưu manh rất xứng đôi với yêu tinh!
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Quân Hôn: Tham Mưu Trưởng Làm Ngọt Thê Tức Giận
Chương 22: Chúng ta kết hôn đi
Trước tiên, Đàm Dật Trạch có thể biết được, xem ra người kia, chính là người Cố Niệm Hề không thích
"Niệm Hề, tôi là Hoắc Tư Vũ!"
Điện thoại qua là giọng nói ôn nhu yếu đuối. Như là không có địch ý gì
Nhưng Cố Niệm Hề biết, Hoắc Tư Vũ gọi điện thoại đến, cũng không phải muốn là người yếu thế
"Cô, còn có chuyện gì!"
Cố Niệm Hề hỏi
Lời nói trong trẻo lạnh lùng, không lưu lại một chút tình cảm gì
"Ha ha, gọi điện cho cô đương nhiên là có chuyện!" Nói đến đây, Hoắc TưVũ dừng lại một chút: "Tôi muốn nói cho cô biết, lúc nãy cô đẩy tôi,không có tạo ra hậu quả nghiêm trọng gì! Đứa nhỏ , vẫn kiên cường sống ở trong bụng tôi!"
Hoắc Tư Vũ dùng ngữ điệu cao ngạo không ai bì nổi nói chuyện với Cố Niệm Hề
Tựa như, mình mới là người thắng
Nhưng giờ phút này Hoắc Tư Vũ dùng ngôn ngữ khiêu khích Cố Niệm Hề cũngkhông hề hay biết, nếu không phải lời nói này của cô, Cố Niệm Hề cũngkhông nhanh như vậy gia nhập Đàm gia. Cũng không có khả năng nhanh nhưvậy, cùng cô sống ở dưới một mái nhà!
"Cô thật sự biết, việc cô làm không ai biết sao?"
Cố Niệm Hề không giống như lần trước, ngược lại mở miệng cùng với Hoắc Tư Vũ đối kháng
Ngụ ý của cô. chính là muốn nói cho Hoắc Tư Vũ biết, hành động của cô ta đã bị Đàm Dật Trạch nhìn thấy hết
Mà lời nói này của cô, cũng làm cho người đàn ông trước mặt cảm thấy hài lòng
Đường cong cứng rắn trên mặt hắn cũng bởi vì được cô chú ý đến, mà nở nụ cười. Vì không muốn để cho Cố Niệm Hề thấy tầm mắt của mình quá mứcchuyên trú nhìn cô, nên hắn liền quay đầu về phía cửa sổ, nhìn phongcảnh bên ngoài
Mà Cố Niệm Hề ngẩng đầu, liền nhìn thấy một màn như vậy
Đàm Dật Trạch nghiêng mặt, ngồi uống cà phê
Ánh mặt trời, vừa dừng lại chiếu ở trên mặt của hắn, ôn nhu mà ấm áp
Con ngươi của hắn tràn ngập ánh mặt trời, khiến cho tim của cô đập thình thịch
Dường như là tâm linh cảm ứng, Đàm Dật Trạch cũng quay người nhìn về phía Cố Niệm Hề
Gặp được ánh mắt của cô, dừng lại ở trên người mình, hắn thản nhiêncười, ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt, khiến cho hắn hết sức tà tứ
Mà Cố Niệm Hề giống như là người bị nhìn thấu tâm tư, vội vàng xoay người, trốn tránh tầm mắt của hắn
Nhưng lúc này, lời nói của cô trong điện thoại, lại khiến cho Hoắc Tư Vũ hiểu sai ý của mình
"Cô cho rằng, cô nói với Dật Nam anh ta sẽ tin sao? Tôi nói cho cô biết, anh ta hiện tại chỉ để ý đến đứa bé này, chuyện khác hắn sẽ không quantâm đâu!"
Hoắc Tư Vũ suy nghĩ Cố Niệm Hề sẽ nói cho Đàm Dật Nam biết, là cô tự mình ngã xuống
Nhớ lại lúc ở trong bệnh viện, vẻ mặt của Đàm Dật Nam thương đau cùng hối hận, Hoắc Tư Vũ lại bất an phản bác
Nhưng lời nói này, giống như cảm thấy bản thân mình chưa đủ cứng rắn. Dù sao cô cũng có thể dễ dàng nhận thấy được, Đàm Dật Nam cũng không quáđể ý đến vấn đề đứa nhỏ, thông minh như Cố Niệm Hề sao có thể không biết được?
Nghĩ đến đây, Hoắc Tư Vũ lại nói một câu: "Niệm hề, nể tình cô là bạntốt một thời, tôi khuyên cô tốt nhất vẫn nên trở về nơi đáng lẽ ra làcủa cô. Bằng không, tôi sẽ cho cô ở thành phố này sống dở chết dở!"
"Cô dựa vào cái gì?"
"Chỉ bằng tôi hiện tại đã ngồi vững vàng trên vị trí thiếu phu nhân củaĐàm gia! Ha ha nhưng xử lý cô cũng không cần dùng đến thân phận địa vịnày. Cô có lẽ không biết, tổng giám đốc đương nhiệm ở tập đoàn Bác Áchính là bạn tốt của tôi. Cô ta họ Lâm, chờ khi nào rảnh rỗi, cô có thểhỏi cô ta chuyện này!"
Đầu dây bên kia, Hoắc Tư Vũ mang theo nụ cười khó hiểu
"Cô... cô tại sao phải đối với tôi như vậy!" Cố Niệm Hề hung hăng nắmchặt bàn tay của mình, móng tay dài đã muốn cắm vào da thịt của cô
Chỉ có như vậy, cô mới có thể tỉnh táo được
Cô căn bản không muốn trêu chọc bọn họ, bọn họ tại sao không chịu để cho cô yên?
"Rất đơn giải, tôi chỉ muốn cô rời đi khỏi thành phố này! Nếu như cô rời đi, chúng ta có thể vẫn là bạn tốt. Nhưng nếu cô vẫn muốn ở lại, cũngđừng trách tôi không nể tình" Nói xong lời này, điện thoại liền bị cắtđứt
Từ bên trong di dộng truyền đến tiếng "Đô đô đô" đơn điệu vang lên, làm cho Cố Niệm Hề cười đến xúc động
Đàm Dật Nam, Hoắc Tư Vũ...
Cô chưa từng nghĩ đến, hai người mình từng tin tưởng coi trọng nhất, lại đem cô đẩy đến bước đường cùng
Nhiều năm về sau, Cố Niệm Hề nghĩ lại sự tình, tại sao lúc đó không đemđầu đuôi mọi chuyện nói cho Đàm Dật Trạch biết, cô cảm thấy chính mìnhlúc ấy đã bị giận quá mất khôn. Hơn nữa lúc ấy cô cũng không biết, chính mình lại gặp phải một con hồ ly giảo hoạt! Nếu cô biết Đàm Dật Trạchnguyên lại là một " nhân vật bá đạo" như vậy, cho dù có nhổ hết răngnanh của cô, cô cũng tuyệt đối cũng không dám nói ra lời kia với hắn
"Làm sao vậy?"
Cố Niệm Hề lúc này mới phát hiện, Đàm Dật Trạch không biết từ lúc nào đang cúi đầu nhìn cô, ở một khoảng cách rất gần
Mà đây cũng là lần đầu tiên, Cộ Niềm Hề nhìn thẳng vào mắt của hắn. Đôimắt đen như vậy thế nhưng lại mang rất nhiều màu sắc xinh đẹp
Đuôi lông mày của hắn có một loại khí phách thản nhiên cùng hiên ngang.Chỉ cần như vậy đối diện, cô cũng cảm thấy có một lực uy hiếp vô cùnglớn
"Ân?" Thấy Cố Niệm Hề không có phản ứng, hắn lại đưa tay, xoa nhẹ sợitóc của cô. Đôi mắt tràn đầy cưng chìu, tựa hồ rất rõ ràng, không mộtchút che dấu
"Không có gì" Cô không có thói quen, cùng người đàn ông xa lạ tiếp xúc gần đến như vậy
Nhưng nhìn hắn khóe môi gợi lên ý cười, cô lại hỏi một câu: "Anh là anh của Đàm Dật Nam?"
"Đúng vậy" Hắn gật đầu
Nhưng nói đúng ra, phải là cùng cha khác mẹ
Điều này, hắn cảm thấy đây chưa phải là thời điểm thích hợp để nói với cô
Hắn thất muốn nhìn xem, vật nhỏ này, rốt cuộc có suy nghĩ gì
Tại sao vừa mới mở miệng, cô lại nhìn chằm chằm vào hắn, như là muốn lên một kế hoạch gì đó
"Anh cùng anh ta ở chung một nhà sao?"
Cô hỏi
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của cô không có lảng tránh hắn
Cô biết Đàm Dật Trạch là một người thông minh, tin chắc hắn có thể đoán ra được suy nghĩ của mình
"Trước mắt không cùng một nhà. Nhưng sau khi kết hôn khó nói" Giọng nói của hắn vẫn thản nhiên như không
"Nếu có thể ở cùng một nhà, thì tốt biết bao!" Nghe được câu nói của cô, ánh mắt của hắn liền lóe lên một tia thê lương, nhưng sau đó liền mauchóng biến mất
Hắn lúc này lại nhìn thẳng Cố Niệm Hề nói: "Nếu như em hy vọng như vậy, tôi có thể lo liệu được!"
Lời nói của hắn, có một tầng hàm nghĩa khác
Trong đầu óc của Cố Niệm Hề liền hỗn loạn một mảnh
Cô nâng cặp mắt xinh đẹp chống lại người đàn ông trước mặt, mở miệng nói: "Chúng ta kết hôn đi"
"Niệm Hề, tôi là Hoắc Tư Vũ!"
Điện thoại qua là giọng nói ôn nhu yếu đuối. Như là không có địch ý gì
Nhưng Cố Niệm Hề biết, Hoắc Tư Vũ gọi điện thoại đến, cũng không phải muốn là người yếu thế
"Cô, còn có chuyện gì!"
Cố Niệm Hề hỏi
Lời nói trong trẻo lạnh lùng, không lưu lại một chút tình cảm gì
"Ha ha, gọi điện cho cô đương nhiên là có chuyện!" Nói đến đây, Hoắc TưVũ dừng lại một chút: "Tôi muốn nói cho cô biết, lúc nãy cô đẩy tôi,không có tạo ra hậu quả nghiêm trọng gì! Đứa nhỏ , vẫn kiên cường sống ở trong bụng tôi!"
Hoắc Tư Vũ dùng ngữ điệu cao ngạo không ai bì nổi nói chuyện với Cố Niệm Hề
Tựa như, mình mới là người thắng
Nhưng giờ phút này Hoắc Tư Vũ dùng ngôn ngữ khiêu khích Cố Niệm Hề cũngkhông hề hay biết, nếu không phải lời nói này của cô, Cố Niệm Hề cũngkhông nhanh như vậy gia nhập Đàm gia. Cũng không có khả năng nhanh nhưvậy, cùng cô sống ở dưới một mái nhà!
"Cô thật sự biết, việc cô làm không ai biết sao?"
Cố Niệm Hề không giống như lần trước, ngược lại mở miệng cùng với Hoắc Tư Vũ đối kháng
Ngụ ý của cô. chính là muốn nói cho Hoắc Tư Vũ biết, hành động của cô ta đã bị Đàm Dật Trạch nhìn thấy hết
Mà lời nói này của cô, cũng làm cho người đàn ông trước mặt cảm thấy hài lòng
Đường cong cứng rắn trên mặt hắn cũng bởi vì được cô chú ý đến, mà nở nụ cười. Vì không muốn để cho Cố Niệm Hề thấy tầm mắt của mình quá mứcchuyên trú nhìn cô, nên hắn liền quay đầu về phía cửa sổ, nhìn phongcảnh bên ngoài
Mà Cố Niệm Hề ngẩng đầu, liền nhìn thấy một màn như vậy
Đàm Dật Trạch nghiêng mặt, ngồi uống cà phê
Ánh mặt trời, vừa dừng lại chiếu ở trên mặt của hắn, ôn nhu mà ấm áp
Con ngươi của hắn tràn ngập ánh mặt trời, khiến cho tim của cô đập thình thịch
Dường như là tâm linh cảm ứng, Đàm Dật Trạch cũng quay người nhìn về phía Cố Niệm Hề
Gặp được ánh mắt của cô, dừng lại ở trên người mình, hắn thản nhiêncười, ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt, khiến cho hắn hết sức tà tứ
Mà Cố Niệm Hề giống như là người bị nhìn thấu tâm tư, vội vàng xoay người, trốn tránh tầm mắt của hắn
Nhưng lúc này, lời nói của cô trong điện thoại, lại khiến cho Hoắc Tư Vũ hiểu sai ý của mình
"Cô cho rằng, cô nói với Dật Nam anh ta sẽ tin sao? Tôi nói cho cô biết, anh ta hiện tại chỉ để ý đến đứa bé này, chuyện khác hắn sẽ không quantâm đâu!"
Hoắc Tư Vũ suy nghĩ Cố Niệm Hề sẽ nói cho Đàm Dật Nam biết, là cô tự mình ngã xuống
Nhớ lại lúc ở trong bệnh viện, vẻ mặt của Đàm Dật Nam thương đau cùng hối hận, Hoắc Tư Vũ lại bất an phản bác
Nhưng lời nói này, giống như cảm thấy bản thân mình chưa đủ cứng rắn. Dù sao cô cũng có thể dễ dàng nhận thấy được, Đàm Dật Nam cũng không quáđể ý đến vấn đề đứa nhỏ, thông minh như Cố Niệm Hề sao có thể không biết được?
Nghĩ đến đây, Hoắc Tư Vũ lại nói một câu: "Niệm hề, nể tình cô là bạntốt một thời, tôi khuyên cô tốt nhất vẫn nên trở về nơi đáng lẽ ra làcủa cô. Bằng không, tôi sẽ cho cô ở thành phố này sống dở chết dở!"
"Cô dựa vào cái gì?"
"Chỉ bằng tôi hiện tại đã ngồi vững vàng trên vị trí thiếu phu nhân củaĐàm gia! Ha ha nhưng xử lý cô cũng không cần dùng đến thân phận địa vịnày. Cô có lẽ không biết, tổng giám đốc đương nhiệm ở tập đoàn Bác Áchính là bạn tốt của tôi. Cô ta họ Lâm, chờ khi nào rảnh rỗi, cô có thểhỏi cô ta chuyện này!"
Đầu dây bên kia, Hoắc Tư Vũ mang theo nụ cười khó hiểu
"Cô... cô tại sao phải đối với tôi như vậy!" Cố Niệm Hề hung hăng nắmchặt bàn tay của mình, móng tay dài đã muốn cắm vào da thịt của cô
Chỉ có như vậy, cô mới có thể tỉnh táo được
Cô căn bản không muốn trêu chọc bọn họ, bọn họ tại sao không chịu để cho cô yên?
"Rất đơn giải, tôi chỉ muốn cô rời đi khỏi thành phố này! Nếu như cô rời đi, chúng ta có thể vẫn là bạn tốt. Nhưng nếu cô vẫn muốn ở lại, cũngđừng trách tôi không nể tình" Nói xong lời này, điện thoại liền bị cắtđứt
Từ bên trong di dộng truyền đến tiếng "Đô đô đô" đơn điệu vang lên, làm cho Cố Niệm Hề cười đến xúc động
Đàm Dật Nam, Hoắc Tư Vũ...
Cô chưa từng nghĩ đến, hai người mình từng tin tưởng coi trọng nhất, lại đem cô đẩy đến bước đường cùng
Nhiều năm về sau, Cố Niệm Hề nghĩ lại sự tình, tại sao lúc đó không đemđầu đuôi mọi chuyện nói cho Đàm Dật Trạch biết, cô cảm thấy chính mìnhlúc ấy đã bị giận quá mất khôn. Hơn nữa lúc ấy cô cũng không biết, chính mình lại gặp phải một con hồ ly giảo hoạt! Nếu cô biết Đàm Dật Trạchnguyên lại là một " nhân vật bá đạo" như vậy, cho dù có nhổ hết răngnanh của cô, cô cũng tuyệt đối cũng không dám nói ra lời kia với hắn
"Làm sao vậy?"
Cố Niệm Hề lúc này mới phát hiện, Đàm Dật Trạch không biết từ lúc nào đang cúi đầu nhìn cô, ở một khoảng cách rất gần
Mà đây cũng là lần đầu tiên, Cộ Niềm Hề nhìn thẳng vào mắt của hắn. Đôimắt đen như vậy thế nhưng lại mang rất nhiều màu sắc xinh đẹp
Đuôi lông mày của hắn có một loại khí phách thản nhiên cùng hiên ngang.Chỉ cần như vậy đối diện, cô cũng cảm thấy có một lực uy hiếp vô cùnglớn
"Ân?" Thấy Cố Niệm Hề không có phản ứng, hắn lại đưa tay, xoa nhẹ sợitóc của cô. Đôi mắt tràn đầy cưng chìu, tựa hồ rất rõ ràng, không mộtchút che dấu
"Không có gì" Cô không có thói quen, cùng người đàn ông xa lạ tiếp xúc gần đến như vậy
Nhưng nhìn hắn khóe môi gợi lên ý cười, cô lại hỏi một câu: "Anh là anh của Đàm Dật Nam?"
"Đúng vậy" Hắn gật đầu
Nhưng nói đúng ra, phải là cùng cha khác mẹ
Điều này, hắn cảm thấy đây chưa phải là thời điểm thích hợp để nói với cô
Hắn thất muốn nhìn xem, vật nhỏ này, rốt cuộc có suy nghĩ gì
Tại sao vừa mới mở miệng, cô lại nhìn chằm chằm vào hắn, như là muốn lên một kế hoạch gì đó
"Anh cùng anh ta ở chung một nhà sao?"
Cô hỏi
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của cô không có lảng tránh hắn
Cô biết Đàm Dật Trạch là một người thông minh, tin chắc hắn có thể đoán ra được suy nghĩ của mình
"Trước mắt không cùng một nhà. Nhưng sau khi kết hôn khó nói" Giọng nói của hắn vẫn thản nhiên như không
"Nếu có thể ở cùng một nhà, thì tốt biết bao!" Nghe được câu nói của cô, ánh mắt của hắn liền lóe lên một tia thê lương, nhưng sau đó liền mauchóng biến mất
Hắn lúc này lại nhìn thẳng Cố Niệm Hề nói: "Nếu như em hy vọng như vậy, tôi có thể lo liệu được!"
Lời nói của hắn, có một tầng hàm nghĩa khác
Trong đầu óc của Cố Niệm Hề liền hỗn loạn một mảnh
Cô nâng cặp mắt xinh đẹp chống lại người đàn ông trước mặt, mở miệng nói: "Chúng ta kết hôn đi"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Một hồi trò hay
- Chương 2: Chúng ta chia tay
- Chương 3: Có thể cướp đi người đàn ông không thuộc về mình
- Chương 4: Người ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố
- Chương 5: Không nhớ rõ tôi sao
- Chương 6: Hối hận
- Chương 7: Có thai?
- Chương 8: Chúng ta lúc đó không xa lạ như vậy
- Chương 9: Chờ tôi, vật nhỏ
- Chương 10: Tôi sắp kết hôn
- Chương 11: Không uống được cà phê?
- Chương 12: Thiên vị con của bà
- Chương 13: Không muốn để cho Cố Niệm Hề khinh thường
- Chương 14: Vật nhỏ cũng ở đây?
- Chương 15: Khách làng chơi cùng kỹ nữ
- Chương 16: Chưa kết hôn
- Chương 17: Giống như con chuột
- Chương 18: Chưa từng nghĩ sẽ quay về bên cạnh anh ta
- Chương 19: Cuộc sống thay đổi, đều dựa vào hành động
- Chương 20: Trời sinh yêu nghiệt
- Chương 21: Đứa nhỏ không có việc gì
- Chương 22: Chúng ta kết hôn đi
- Chương 23: Không đảm đương được lão bà, coi như làm chị dâu
- Chương 24: Kết hôn đi
- Chương 25: Lừa gạt đến cục dân chính
- Chương 26: Quân hôn chân chính bắt đầu
- Chương 27: Đêm tân hôn
- Chương 28: Lần đầu tiên thân mật tiếp xúc 1
- Chương 29: Vấn đề nghiêm túc chuyện ân ân ái ái
- Chương 30: Lần đầu tiên thân mật tiếp xúc 2
- Chương 31: Một người không thể diễn
- Chương 32: Thiếu cô sẽ là hối tiếc lớn nhất trong đời
- Chương 33: Anh dũng lưu manh
- Chương 34: Đàm Dật Trạch rất cô đơn
- Chương 35: Đáp ứng tôi một điều kiện
- Chương 36: Tôi không nguyền rủa hai người xem như đã tốt rồi
- Chương 37: Vợ có thể nhẫn nhưng chồng không thể nhẫn
- Chương 38: Niệm Hề cần gì phải như vậy
- Chương 39: Thực xin lỗi, tôi cho đến bây giờ cũng không nhớ quá kỹ anh
- Chương 40: Nụ hôn đầu bị cường
- Chương 41: Đây là nụ hôn đầu của tôi, nên cùng tôi bồi thường
- Chương 42: Thu hồi kỹ xảo
- Chương 43: Bà không có tư cách chỉ trích phụ mẫu ta
- Chương 44: Bước lên thuyền giặc
- Chương 45: Cô dám lừa gạt tôi
- Chương 46: Quyền lợi của tôi, nghĩa vụ của tôi
- Chương 47: Sở Đông Ly tới chơi
- Chương 48: Đàm Dật Trạch rất không vui
- Chương 49: Anh ấy là người cùng em đăng ký kết hôn
- Chương 50: Có anh ở đây không ai dám tổn thương em
- Chương 51: Niệm Hề, chúng ta nói chuyện đi
- Chương 52: Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng
- Chương 53: Đáng giận nhất không phải tiểu tam, mà là khinh người không thể vượt qua được sự dụ dỗ
- Chương 54: Hôn nhân không có tình yêu
- Chương 55: Tình huống luống cuống
- Chương 56: Cố Niệm Hề rốt cuộc là cái loại mặt hàng gì
- Chương 57: Hôn lễ
- Chương 58: Biết anh sống không tốt, tôi an tâm
- Chương 59: Lần sau gặp, nhớ gọi chị dâu
- Chương 60: Vận động sau khi ăn, là thời điểm tăng tiến tình cảm tốt nhất
- Chương 61: Anh sẽ ngay lập tức biến hắn thành tàn phế
- Chương 62: Em không có hứng thú cũng không sao, chỉ cần anh có hứng thú là được
- Chương 63: Sự uy hiếp của Cố Niệm Hề
- Chương 64: Đàm Dật Nam thất thố
- Chương 65: Hoắc Tư Vũ kể lể
- Chương 66: Vật nhỏ em là của anh
- Chương 67: Anh sẽ vì em chống đỡ cả bầu trời
- Chương 68: Bí mật bại lộ
- Chương 69: Giả mèo khóc chuột
- Chương 70: Vật nhỏ, anh sẽ đau lòng
- Chương 71: Cô phát hiện, cô càng ngày càng yêu hắn nhiều hơn
- Chương 72: Đàm Dật Trạch ghen
- Chương 73: Đàm Dật Trạch muốn thưởng
- Chương 74: Bức ảnh
- Chương 75: Bán ai cũng không thể bán em
- Chương 76: Vật nhỏ vẫn là quan tâm hắn nhất
- Chương 77: Lăng nhị gia Lăng Thần
- Chương 78: Cố Niệm Hề không phải là người lương thiện
- Chương 79: Đàm Dật Nam cùng Cố thị trưởng có quen biết
- Chương 80: Cãi nhau
- Chương 81: Phí phục vụ
- Chương 82: Dã thú cũng nên dừng lại
- Chương 83: Mộ Dương động tâm
- Chương 84: Cảm giác có chút bất ngờ
- Chương 85: Sấm sét giữa trời quang, cô ta không có đứa nhỏ
- Chương 86: Theo ý của em
- Chương 87: Lão công, em phát hiện người ta dường như rất thích anh!
- Chương 88: Mộ Dương khó chịu
- Chương 89: Vật nhỏ, chúng ta sinh con đi
- Chương 90: Lão già kia, anh là của em
- Chương 91: Mau chóng sinh tiểu bảo bảo cho anh
- Chương 92: Vật nhỏ, chúng ta chơi thổi khí đi
- Chương 93: Uyên ương hoang dã
- Chương 93-2: Cô ta thật sự có
- Chương 94-1: Bác dạ triệt
- Chương 94-2: Lão bà yêu kiều
- Chương 95-1: Vật nhỏ, em không bao giờ... Chỉ có một mình
- Chương 95-2: Người đàn ông của cô rất hoàn mỹ
- Chương 96-1: Vật nhỏ, anh rất nhớ em
- Chương 96-2: Sở Đông Ly
- Chương 97-1: Sự đụng độ của hai người đàn ông
- Chương 97-2: Làm lãng mạn?
- Chương 98-1: Đàm Dật Trạch tại sao anh lại hư hỏng như vậy?
- Chương 98-2: Bị gãy xương
- Chương 99-1: Trở về thành phố D
- Chương 99-2: Lừa gạt rời đi
- Chương 100-1: Đàm Dật Trạch trở về
- Chương 100-2: Không phải bận sao, còn tới làm gì?
- Chương 101-1: Mùa xuân động dục
- Chương 101-2: Đàm Dật Trạch bị gây khó dễ
- Chương 102-1: Lão già kia, anh ức hiếp em
- Chương 102-2: Sở Đông Ly lại tới
- Chương 103-1: Đại chiến gọt táo
- Chương 103-2: Vợ chồng son ẩu đả
- Chương 104-1: Đàm đại gia nghiệm chứng thuyết minh
- Chương 104-2: Cô gái, mau buông cầm thú kia ra!
- Chương 105-1: Nam tài nữ mạo
- Chương 105-2: Ai dám nói lão bà của tôi là dã nha đầu
- Chương 106-1: Người đàn ông đó là tham mưu trưởng
- Chương 106-2: Hình như mang thai
- Chương 107-1: Cố Niệm Hề nghi ngờ
- Chương 107-2: Hắn sẽ đòi lại
- Chương 108-1: Đêm nay cho em chút ngọt
- Chương 108-2: Đặc quyền chỉ Tô Du Du mới có
- Chương 109: Kẻ trộm, cha mẹ chồng
- Chương 110: Gả cho lão lưu manh
- Chương 111: Lão lưu manh văn minh
- Chương 112: Mau sinh sói con cho anh
- Chương 113: Hắn không muốn tiểu bảo bảo?
- Chương 114: Ngoại tình
- Chương 115: Lão già kia, anh thật tốt!
- Chương 116: Vật nhỏ thật lưu manh!!
- Chương 117: Lưu manh rất xứng đôi với yêu tinh!
- bình luận