An Giai Kỳ thở gấp, mồ hôi nhễ nhại, cậu vừa mở mắt thì một không gian quen thuộc hiện ra trước mắt. An Giai Kỳ ngơ ngác nhìn xung quanh rồi bất chợt ngạc nhiên:"Đây...đây không phải là căn phòng trước đây mình từng ở sao? Không phải....mình... mình đã chết rồi sao?"
Hồi tưởng lại.....
An Giai Kỳ gia nhập showbiz năm 18tuổi, năm ấy cậu là người rất giỏi, vừa có khuôn mặt đẹp vừa có tài năng, ngay chỉ khi ra mắt đã được lòng công chúng, chỉ trong 4 năm hoạt động đã vươn tới đỉnh cao sự nghiệp
Tuy nhiên, trong một lần gặp gỡ tình cờ với chủ tịch công ty giải trí KJ, chính là công ty chủ quản của An Giai Kỳ, ngay khoảnh khắc ấy cậu đã phải lòng anh ta, An Giai Kỳ không tiếc sự nghiệp mà đâm đầu vào lưới tình, từ một nghệ sĩ có đời tư trong sạch nhất cũng đã bị vấy bẩn. Kết quả tuy đã có được tình yêu nhưng đó chỉ là sự giả dối.
Mọi chuyện sẽ không có gì sảy ra nếu An Giai Kỳ tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa chủ tịch và thư kí. Anh ta ngồi trước bàn làm việc, thư kí hỏi:"Chủ tịch, không biết đợt này ngài sẽ chơi đùa An Giai Kỳ đến bao giờ"
Anh ta chỉ nhàn nhạt đáp:"Nhanh thôi, chơi chán thì bỏ, dù gì thì tôi cũng không hứng thú với một tên nghiện"
Thư kí cười nhếch môi nói:"Nghiện! ha...không phải chính cậu là kẻ khiến cậu ta thành ra như vậy sao?"
Vị chủ tịch này liếc mắt nhìn rồi thản nhiên nói:"Thì đã sao? ban đầu cũng chỉ hứng thú nhất thời nên mới bao dưỡng cậu ta, ai ngờ cậu ta được chút hậu thuẫn mà trở nên kiêu ngạo rồi lại còn 'yêu đương' nồng thắm với tôi, đúng là ngu dốt".
Nghe được cuộc trò chuyện này, An Giai Kỳ sốc nặng vội vàng bỏ chạy ra khỏi nơi này, cậu chạy lên phía sân thượng. Trên sân thượng ấy có tấm gương bị bỏ, không ai dùng đến, An Giai Kỳ nhìn vào gương lúc này mới thấy bản thân mình từ bao giờ đã trở nên thân tàn ma dại như này rồi? Bây giờ cậu chỉ muốn về với ba thôi nhưng làm sao có thể đây? Chỉ vì đâm đầu vào thứ tình yêu mù quáng kia mặc cho gia đình ngăn cản thì cậu vẫn cứ đâm đầu đến nỗi tuyệt mặt với gia đình.
An Giai Kỳ thẫn thờ tiến đến lan can sân thượng, cậu đứng lên trên lan can khóc lóc nói:"An Giai Kỳ tôi hối hận rồi, nhưng cũng muộn rồi, haha...6 năm tôi yêu anh nhiều như vậy mà anh lại xem như trò đùa...haha...tôi điên thật rồi, đến nhà cũng không thể về, liệu còn nơi nào chứa chấp tôi đây? nếu...nếu được sống lại, tôi chắc chắn, chắc chắn rằng tôi sẽ không như này nữa, tôi sẽ...."
Chưa nói hết câu, An Giai Kỳ nhắm mắt rồi từ từ rời xuống, kết thúc cuộc đời khi chỉ mới 28.
Quay trở lại hiện tại, An Giai Kỳ vì hét to quá khiến người ba giật mình từ phòng bếp chạy lên phòng ngủ của cậu, ông mở toang cửa ra tiến đến chỗ con trai mình lo lắng hỏi thăm:"Kỳ à, con làm sao vậy hả? sao đang nhiên lại hét toáng lên vậy? sao mồ hôi nhễ nhại vậy? nằm mơ ác mộng sao?"
An Giai Kỳ vừa nhìn thấy người ba hết mực yêu thương mình đang ngay ở trước mặt, nước mắt không kìm được oà khóc ôm lấy ba mình nói:"Ba à... hức...con nhớ ba lắm... hức...con xin lỗi... hức"
Thấy cậu con trai bé nhỏ của mình khóc, tùy không hiểu cậu đang nói linh tinh gì nhưng lòng ông không khỏi xót xa vỗ về an ủi nói:"Tiểu Kỳ ngoan, không khóc nữa, có ba đây rồi ha, nín đi, con lại nằm mơ ác mộng phải không?"
An Giai Kỳ lúc này sụt sịt buông ba ra rồi nhìn căn phòng trước mắt hỏi:"Ba à...sao con lại ở đây...không phải con tuyệt mặt với ba rồi sao?"
Nhìn thấy con trai mình hỏi câu lạ đời như vậy thì An Giai Kiên cười ha hả, vuốt tóc cậu nói:"Ngủ chưa tỉnh sao hả? cái gì mà tuyệt mặt, con nói ngốc gì vậy?"
An Giai Kỳ ngạc nhiên hỏi tiếp:"Vậy...vậy con đang ở đâu?"
An Giai Kiên cười đau bụng nói:"Haha...con bị ngốc à? đây là nhà chúng ta chứ đâu"
Sẽ không có chuyện gì xảy ra khi mà vô tình An Giai Kỳ nhìn thấy tấm lịch trên tường, cậu ngạc nhiên:"Đây...đây là năm 20XX"
An Giai Kiên nhìn đồng hồ trên bàn học của cậu rồi nói:"Thôi con đừng ngốc lăng ra đấy nữa, hôm nay chủ nhật thì con cứ ngủ tiếp đi, ba đi làm bánh với làm nước uống đây, sắp mở cửa tiệm rồi"
Nói xong An Giai Kiên đi ra khỏi phòng đóng cửa. An Giai Kỳ vẫn ngồi ngốc lăng ra đấy suy nghĩ:"Có chuyện gì đang xảy ra vậy? không nhẽ, không nhẽ mình trọng sinh, không thể nào, làm sao có chuyện đó được, phi lý quá...."
Nghĩ nhiều cũng thấy phiền, An Giai Kỳ đi vào phòng tắm, lúc này cậu không tin cũng phải tin. Nhìn vào trong gương, không sai, đây chính là khuôn mặt lúc cậu 15tuổi. An Giai Kỳ trố mắt ngạc nhiên, không thể tin được, cậu đã sống lại. An Giai Kỳ dâng lên cảm giác vui mừng, nếu ông trời đã cho cậu một cơ hội để sống lại vậy thì cậu sẽ nắm bắt thật tốt để không nhẵm phải vết xe đổ ở kiếp trước nữa.