Có vẻ như tin tức này đến quá nhanh hay sao mà An Giai Kỳ ngẩn ngơ ra một lúc, sau đó định thần lại, hỏi một tràng vấn đề:"Vậy...vậy em có cần phải làm gì không? nên mua quà gì vậy? gia đình chú cần phép tắc gì nhiều không? em nên mặc bộ gì đến đây?....". Lãnh Dạ đặt ngón trỏ lên miệng cậu, nói:"Dừng, em không cần phải làm gì hết, cứ để chú lo, em chỉ cần đi là được".
Nói thì nói vậy thôi chứ An Giai Kỳ cũng rất là hồi hộp nha, cậu nghĩ thể nào cũng bị từ chối rồi ngăn cản cho xem.
________
Cuối cùng thì chủ nhật cũng đến, An Giai Kỳ thức dậy từ sớm nhưng vẫn thua Lãnh Dạ. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cậu liền chạy xuống dưới nhà ăn sáng.
Thấy cậu nhóc mèo con hôm nay lại dậy sớm, Lãnh Dạ trêu đùa nói:"Hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi thì phải". An Giai Kỳ ngồi vào bàn ăn, hai tay cầm thìa với đũa, nhìn món ăn trên bàn thì nuốt nước miếng, cậu nói:"Phải dậy sớm chớ, hôm nay là ngày quan trọng mà, dậy sớm tinh thần chiến đấu với người nhà của chú". Lãnh Dạ phì cười, dọn hết món ăn ra, hắn nói:"Không đến mức chiến đấu đâu, cũng chỉ là bữa ăn bình thường thôi". Nói xong thì liền ăn sáng.
Đến trưa, sau khi chọn được cho An Giai Kỳ một bộ quần áo thích hợp thì hai người liền khởi hành. Trên quãng đường đi, Lãnh Dạ dặn dò cậu chút việc rồi thôi. 1 tiếng sau là đến nơi, chiếc xe ô tô sang trọng tiến dần vào trong dinh thự, quản gia Trần đích thân ra đón, nhìn thấy chàng trai đi bên cạnh thì nhìn cậu ta qua một lượt rồi đánh giá. An Giai Kỳ lễ phép cúi chào:"Chào quản gia Trần". Ông quản gia cũng cúi chào lại một cách chuyên nghiệp vốn có của một quản gia ưu tú.
Lãnh Dạ không nói gì, trực tiếp dắt An Giai Kỳ vào trong nhà. Mọi người trong nhà Lãnh gia đều có mặt đông đủ, do hôm nay Lãnh Dạ muốn họp gia đình nên mọi người đành nghe theo.
Nhìn thấy cháu trai cả đã về, Lãnh Cao liền vui mừng hớn hở, trên mặt là một nụ cười tươi rạng rỡ, nhưng khi nhìn thấy An Giai Kỳ thì nụ cười đó liền vụt tắt. Lãnh Dạ kéo cậu đến ghế, để cậu ngồi xuống rồi trịnh trọng giới thiệu:"Giới thiệu với mọi người, đây là An Giai Kỳ, là người yêu của tôi và trong tương lai cũng sẽ là vợ của tôi".
Lãnh Cao nghe xong, trên mặt hiện lên vẻ tức giận, ông đập bàn quát to:"Lãnh Dạ, con điên rồi sao? rõ ràng là đã có hôn thê rồi bây giờ lại mang cái thằng hồ ly này về ra mắt, như này còn ra cái thể thống gì hả?". Lãnh Dạ lạnh lùng đáp:"Hôn thê? ai cho các người cái quyền được định đoạt vợ tương lai của tôi? tôi cho các người làm vậy à?".
Tình hình có vẻ căng thẳng, vừa mới vào nhà mà đã làm ầm lên như vậy rồi, Lãnh Duy vội vàng lên tiếng can ngăn:"Thôi, có gì từ từ nói, không nhất thiết phải làm ầm lên như vậy ". Lãnh Cao khó chịu không thôi, ông lên tiếng quát tháo:"Lãnh Dạ, con hãy lấy Kiều Kiều đi, để sau còn có người nối dõi". Lãnh Dạ khó chịu nói:"Tôi không cần người nối dõi, không phải ông có rất nhiều thằng cháu 'tài giỏi' hay sao? quan tâm đến tôi làm gì cho mệt, cuộc đời của tôi do tôi quyết định".
Lãnh Cao tức giận đậm cây gậy chống xuống đất nói:"Mày...mày là cái loại con cháu mất dạy, mày...mày không xứng là con cháu của Lãnh gia, nhờ có Lãnh gia mà mày mới được như ngày hôm nay, mày nên nhớ là mày nợ Lãnh gia". Lãnh Dạ cười nhạt nói:"Nhờ Lãnh gia? ông nội à, có nhầm hay không vậy? từ nhỏ tôi đã bị các người ghẻ lạnh, những đứa cháu của ông đều được ăn ngon mặc đẹp, cho học những trường học đắt đỏ danh giá, du học đủ thứ, còn tôi thì sao? tôi được đi học ở trường công lập, tiền học là do bà ngoại và mẹ cung cấp cho tôi, học đại học là do tôi tự cố gắng dành học bổng rồi ra ngoài kiếm tiền, ăn uống đều là ăn thừa lại hoặc là những món ăn làm qua loa cho tôi, quần áo tôi mặc đều là mặc lại đồ cũ của các cháu yêu quý của ông đó".
Càng nói, Lãnh Dạ càng căm phẫn:"Ừ, cứ cho là tôi nợ các người đi, nhưng món nợ ấy tôi đã trả từ lâu rồi, nhớ cái lúc mà công ty Lãnh thị sắp phá sản không? vậy có đứa cháu nào của ông đứng ra giải quyết không? không, không hề, chính tôi là người đứng ra giải quyết nên cơ ngơi mới không bị sụp đổ, chính lúc ấy tôi đã trả nợ xong cho các người rồi". Lãnh Cao tức điên lên, trong phút chốc, cơn giận dữ cướp lấy lí trí, ông nói:"Được thôi, nếu mày không chịu lấy Kiều Kiều, vậy thì từ nay mày không còn là con cháu của Lãnh gia nữa, một thằng đực rựa thì sinh con đẻ cái kiểu gì, thật ghê tởm".
Đến trưa, sau khi chọn được cho An Giai Kỳ một bộ quần áo thích hợp thì hai người liền khởi hành. Trên quãng đường đi, Lãnh Dạ dặn dò cậu chút việc rồi thôi. 1 tiếng sau là đến nơi, chiếc xe ô tô sang trọng tiến dần vào trong dinh thự, quản gia Trần đích thân ra đón, nhìn thấy chàng trai đi bên cạnh thì nhìn cậu ta qua một lượt rồi đánh giá. An Giai Kỳ lễ phép cúi chào:"Chào quản gia Trần". Ông quản gia cũng cúi chào lại một cách chuyên nghiệp vốn có của một quản gia ưu tú.
Càng nói, Lãnh Dạ càng căm phẫn:"Ừ, cứ cho là tôi nợ các người đi, nhưng món nợ ấy tôi đã trả từ lâu rồi, nhớ cái lúc mà công ty Lãnh thị sắp phá sản không? vậy có đứa cháu nào của ông đứng ra giải quyết không? không, không hề, chính tôi là người đứng ra giải quyết nên cơ ngơi mới không bị sụp đổ, chính lúc ấy tôi đã trả nợ xong cho các người rồi". Lãnh Cao tức điên lên, trong phút chốc, cơn giận dữ cướp lấy lí trí, ông nói:"Được thôi, nếu mày không chịu lấy Kiều Kiều, vậy thì từ nay mày không còn là con cháu của Lãnh gia nữa, một thằng đực rựa thì sinh con đẻ cái kiểu gì, thật ghê tởm".
An Giai Kỳ nghe hết toàn bộ, cậu đau lòng cho Lãnh Dạ, không ngờ người cậu yêu lại có tuổi thơ cực khổ như vậy. Nghe Lãnh Cao nói vậy, Lãnh Dạ trực tiếp tháo chiếc nhẫn trên tay ra, chiếc nhẫn này cho biết người này chính là con cháu của Lãnh gia. Sau khi tháo chiếc nhẫn, Lãnh Dạ kéo An Giai Kỳ rời khỏi căn nhà chứa toàn nỗi đau của hắn.
Quay trở về, đến nhà, hai người đi vào trong, An Giai Kỳ không nhịn được liền ôm lấy Lãnh Dạ, cậu oà khóc, Lãnh Dạ giật mình vội vàng ôm lấy cậu dỗ dành nói:"Em sao vậy, sao lại khóc?". An Giai Kỳ càng khóc to hơn, cậu nói:"Em đau lòng cho chú, em ghét những ai làm tổn thương chú". Hắn cười dịu dàng, lau đi những giọt nước mắt của cậu, hắn nói:"Cảm ơn em, em chính là niềm an ủi lớn nhất của chú, lúc nãy đã để em nghe những lời mắng chửi kia, thật có lỗi với em". An Giai Kỳ lắc đầu nói:"Chú không có lỗi, người có lỗi mới là bọn họ, nghe chửi chút cũng không sao, chú yên tâm, em nhất định sẽ bù đắp những tổn thương của chú để chú có thể hạnh phúc hơn". Không biết từ bao giờ, Lãnh Dạ đã rơi lệ, hắn nở nụ cười hạnh phúc nói:"Kỳ à, cảm ơn em".