Tuyết đọng vô cùng dày, đè bẹp không ít cây cối, thậm chí cả người lẫn vật đều bị đông chết.
Ngô Ưu siết chặt lá thư trong tay, trong lòng không biết là nên vui mừng hay là nên ưu sầu. Lá thứ đó là do phụ thân của nguyên chủ gửi đến, cũng không biết dưới tình huống gió tuyết lớn như thế này, hắn từ nơi nào tìm được người truyền tin.
Đặt lá thư xuống, hiện giờ Ngô Ưu cũng không cần tiếp tục lo lắng chính mình sẽ bị lộ tẩy ở trước mặt phụ thân của nguyên chủ. Hiện tịa sự vụ ở biên quan khẩn cấp, trận tuyết này ảnh hưởng rất nhiều nơi, không chỉ có Đại Hân chịu khổ, mà lãnh quốc Dục Triều cũng gặp tai hoạ.
Văn hóa của Dục Triều khác với Đại Hân. Lần này tuyết rơi lớn, làm cho bọn họ tổn thất thảm trọng, nhưng mà biện pháp giải quyết của bọn họ rất đơn giản, đó chính là đi đoạt lấy của người khác.
Vì thế, Đại Hân cách bọn họ gần nhất liền trở thành mục tiêu công kích hàng đầu của bọn họ. Hiện giờ đối phương đã ở biên giới hai nước tụ họp một lượng lớn binh lực, dáng vẻ như đang vận sức chờ phát động.
Dưới tình huống loạn trong giặc ngoài, phụ thân của nguyên chủ lại một lần nữa thất tín. Kỳ thật, Ngô Ưu hiện tại thì không sao, nhưng nếu là nguyên chủ hẳn là phải thương tâm.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết vẫn còn rơi, bàn ghế trong tiểu viện đã bị chôn vùi một nửa, cái này vẫn là kết quả Ngô Ưu ngày hôm qua quét tuyết. Ngô Ưu bắt đầu nhớ lại cốt truyện trong nguyên tác, nhưng dù có cố gắng như thế nào cũng đều chỉ nhớ được cảnh nam nữ chủ và nam phụ cùng nhau chơi ném tuyết, cũng chưa từng nghe nói đến trận tuyết tai họa này...
Nguyên tác này có tác dụng gì! Xuyên thư không phải là có bàn tay vàng sao? Trời ạ.
Kỳ thật, Ngô Ưu không quá lo lắng chiến sự ở biên quan, nàng cảm giác đối phương cũng chỉ muốn hù dọa người để lấy chút chỗ tốt. Rốt cuộc, tuyết lớn làm phủ kín đường, vận chuyển lương thảo đều là vấn đề lớn, e rằng ngựa đều sẽ bị đông chết ở trên đường vận chuyển.
Chỉ là Đại Hân hiện giờ chủ hòa không chủ chiến, như vậy không phải là không tốt, chính là làm hơi quá thì có vẻ dễ bị người khi dễ, đặc biệt là dưới tình huống quốc lực của Đại Hân thập phần giàu có và đông đúc, càng giống như con dê béo đang đợi bị làm thịt.
Cho nên, đối phương đe dọa một phen thực sự cũng có thể có được lợi ích, Ngô Ưu nhịn không được mà lo lắng. Dưới thời đại và bối cảnh như vậy, không biết vận mệnh của Đại Hân sau này sẽ như thế nào, cũng không phải nàng có cảm tình với triều đại này, mà là hiện giờ đang sinh sống ở nơi đây, sinh mệnh bản thân đã cùng nó có một nhịp thở.
Lại nghĩ tới nửa tháng sau là sinh nhật của nàng, trong trí nhớ của nguyên chủ, nàng đều ở một mình vào ngày sinh nhật, cũng không cùng đám hồ bằng cẩu hữu trải qua cùng nhau. Hiện giờ nguyên chủ không ở, đến phiên nàng thế nhưng cũng là một người trải qua.
Một mình cũng không sao. Đến lúc đó ngủ một giấc, cả ngày tự nhiên sẽ trôi qua, Ngô Ưu là người sẽ tự mình điều tiết. Đáng tiếc nguyên chủ là người có bao nhiều thì sẽ tiêu bấy nhiêu, vừa có tiền thì sẽ tiêu hết trong một ngày, bản thân lại không thể làm ra mấy chuyện bá vương giống như nàng. Nói cách khác, Ngô Ưu đi đến Phúc Cẩm Vân mua cho bản thân một bộ trang sức cũng không tệ.
Nhìn gió tuyết bên ngoài lại xếp chồng lên cao rất nhiều, nàng thở dài, muốn ra cửa quét tuyết. Nếu nàng lại không quét, e là cửa phủ đều sẽ bị lấp kín.
Ngô Ưu cũng không phải là người duy nhất quét tuyết. Triệu Thanh Tử ngồi ở dưới mái hiên nhìn ca ca của nàng cầm chổi bận lên bận xuống, nàng luôn muốn giúp đỡ hắn làm gì đó, nhưng bản thân cái gì cũng không thể giúp được, chỉ đành phải từ bỏ.
Năm nay tuyết rơi thật sự quái dị, nghe Vân Cô nói biên quan bên kia cũng xảy ra biến hóa, Dục Triều ở biên quan đóng binh.
Nàng không khỏi ở trong lòng cười lạnh, bọn họ chơi thủ đoạn này cũng không phải một lần hai lần, nhưng Dục Triều mỗi lần đều có thể thông qua loại thủ đoạn lưu manh này đoạt được đồ bọn chúng muốn, cữu cữu tốt của nàng ôn nhu với bá tánh, thế nhưng đối với địch cũng rất ôn nhu.
Chỉ là lần này phụ thân của Ngô Ưu lại không thể về được. Thuộc hạ của nàng nghe ngóng được tình báo, dẫu biên quan không có chiến sự, nhưng bá tánh bị tuyết gây tại họa ảnh hưởng, còn khổ sở hơn ở kinh thành rất nhiều, rốt cuộc phần lớn nhân sĩ ở kinh thành đều giàu có.
Cho nên đừng nói sinh nhật, e rằng đến Tết cũng không thể trở về, Ngô đại tướng quân sợ là phải lưu tại bên kia cứu tế. Trong lòng Triệu Thanh Tử không khỏi cảm thấy có chút đau lòng, nàng phải tìm được cơ hội ra ngoài bồi nàng ấy mới được.
Triệu Thanh Tử suy nghĩ đến xuất thần, có chút ngẩn ngơ. Triệu Thanh Thư quét xong tuyết đọng ở trong sân thì lại nhìn thấy dáng vẻ tiểu muội nhà mình mất hồn mất vía như vậy, hắn không khỏi buông chổi rồi lấy tay quơ quơ ở trước mặt nàng.
Nhìn tiểu muội giống như thần hồn hồi thể, Triệu Thanh Thư có chút vui vẻ: "Tử Nhi đang nghĩ gì vậy?"
Triệu Thanh Tử không dám nói chính mình đang nghĩ đến Ngô Ưu, kể từ lần trước bị ca ca phát hiện thì hắn liền phi thường khẩn trương, trông chừng nàng cũng rất chặt chẽ. Tuy rằng, đối với nàng, hắn phòng bị như vậy kỳ thật rất tầm thường, nếu nàng muốn trốn ra ngoài thì còn phi thường dễ dàng.
Nhưng nhìn ca ca ở trước mặt cười ôn nhu, trong lòng nàng mềm nhũn: "Ta đang tự hỏi tuyết khi nào mới có thể dừng lại, nếu là còn tiếp tục như vậy, bá tánh Đại Hân như thế nào cho phải?"
Nghe muội muội ưu quốc ưu dân như thế, Triệu Thanh Thư cũng nhíu mày, trên mặt có vài phần buồn rầu: "Trận tuyết năm nay thật sự không buông tha người, ai. Nhưng mà cữu cữu hắn đã suy nghĩ biện pháp, hy vọng có thể giảm bớt một chút thương vong vậy."
Cảm nhận được Triệu Thanh Thư thật lòng ưu quốc ưu dân, Triệu Thanh Tử cười cười, muốn dời đi đề tài trầm trọng này.
"Ca ca không đi lấy thơ hội hữu sao?"
Triệu Thanh Thư lắc đầu, trên mặt có chút chút tiếc nuối. Thời tiết hiện tại như vậy, sao có thể lấy thơ hội hữu? Nếu vẫn cứ muốn gặp mặt, quản chi có thể lấy thơ kết bạn.
"Thời tiết này quá mức rét lạnh và quỷ dị, hiện giờ vẫn là nên bận tâm đến tính mạng."
Nói xong, trên mặt hắn bỗng nhiên xuất hiện ý cười: "Cũng tốt, như vậy thì ta cũng có thể bồi ngươi."
Nghe được lời này, Triệu Thanh Tử càng cười ôn nhu, chỉ là nàng bỗng nhiên lại nghĩ tới vấn đề khác: "Ca ca không đi tìm Oánh Oánh biểu muội sao? Nếu như ngươi muốn gặp thì vẫn rất dễ dàng đi, hiện giờ nàng ở trong hoàng cung hẳn cũng rất buồn chán."
Đề nghị này kỳ thật rất tốt, nhưng hắn thật vất vả mới có thể bồi muội muội, vẫn là trước tiên bồi muội muội đi.
Hắn sờ sờ đầu muội muội: "Không được, thật vất vả mới rảnh rỗi bồi ngươi, trước tiên bồi ngươi vẫn quan trọng hơn."
Nội tâm Triệu Thanh Tử thở dài, trong lòng có chút cao hứng, nhưng cũng có chút sốt ruột. Ca ca ngươi như vậy thì sao có thể ôm được mỹ nhân về, ta xem Trương Bá Ngộ kia chủ động hơn ngươi nhiều, còn chủ động mời nha đầu ngốc kia đi chơi ném tuyết.
Đương nhiên, những tin tức này đều do thuộc hạ báo lại cho nàng, nàng bắt lấy cái tay của ca ca không ngừng xoa đầu nàng, hai mắt nhìn thẳng đôi mắt hắn, thập phần nghiêm túc nói: "Ca ca ngươi đi tìm Oánh Oánh biểu muội đi, ta thật sự không có việc gì."
Hả? Muội muội hắn vì sao muốn cho hắn đi ra ngoài như vậy? Chẳng lẽ là muốn canh lúc hắn không ở đây, trộm chuồn ra ngoài đi tìm Ngô Ưu!
Triệu Thanh Thư chưa bao giờ làm phụ thân, nhưng phụ thân hai huynh muội bọn họ thùng rỗng kêu to, mọi người đều nói huynh trưởng như cha, nghĩ đến tiểu nha đầu mà hắn nhìn lớn lên sắp phải bị người khác lừa chạy mất, trong lòng vô cùng chua xót.
Chủ yếu hắn vẫn không quá tin tưởng phẩm cách của Ngô Ưu. Nếu giống như lời bá tánh ở trên phố nói, nàng ta chỉ là thấy muội muội hắn xinh đẹp, qua một thời gian liền ghét bỏ nàng thì thật sự làm sao cho phải!
Huynh muội hai người đều quan tâm đến chung thân đại sự của đối phương, thật sự ưu sầu vô cùng.
Rốt cuộc, Triệu Thanh Thư vẫn mở miệng cự tuyệt đề nghị cực kỳ có sức dụ hoặc này, hơn nữa thái độ phi thường kiên quyết, vô luận Triệu Thanh Tử khuyên như thế nào cũng đều vô dụng. Triệu Thanh Tử sắp tức chết rồi, ca ca hắn sao lại cứng đầu như vậy! Còn tiếp tục như thế, nha đầu ngốc liền phải cùng Trương Bá Ngộ song túc song phi!
Triệu Thanh Thư cũng sắp tức chết rồi, Ngô Ưu kia có cái gì tốt, muội muội ngươi sao lại nhớ thương nàng như vậy!
Nói đến khô nước bọt, Triệu Thanh Tử từ bỏ giãy giụa, nàng bỗng nhiên có chút mệt, không muốn phản bác nữa. Ca ca không hổ là người mơ ước làm ngôn quan, nói không lại, thật sự nói không lại.
Nhìn muội muội giống như đang tức giận, Triệu Thanh Thư lại có chút áy náy. Nhìn thấy khuôn mặt muội muội hơi hồng, không biết là vì lạnh hay vẫn là vì tức giận, hắn thật cẩn thận dỗ người đi vào phòng, lại cẩn thận dỗ muội muội ngủ.
Nhìn muội muội dường như đã ngủ say, Triệu Thanh Thư lau mồ hôi trên trán, trời lạnh như vậy thế nhưng hắn lại đổ mồ hôi, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.
Hắn lặng lẽ ra ngoài rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng, Triệu Thanh Thư đi đến thư phòng, hắn muốn đọc sách một chút.
Nghe tiếng bước chân ngoài cửa dần xa, người vốn ngủ say trong phòng bỗng mở mắt. Nàng nhớ lại dáng vẻ ca ca mới vừa rồi thật cẩn thận thì cười khúc khích, lại cảm thấy hơi lạnh nên kéo chăn lên một chút, lúc này mới thật sự tiến vào mộng đẹp.
Lúc này ở biên quan Đại Hân, Ngô Chiêm nhìn binh mã Dục Triều ở phía xa mà nhíu mày, trong lòng có chút phẫn nộ. Ở trong lòng hắn, Dục Triều giống như kẻ lưu manh vô lại, đáng tiếc bản thân hắn cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng nói thật, nếu có thể, hẳn thật sự muốn tàn nhẫn đánh đám vô lại này một trận.
Chuyện tuyết rơi gây ra tai họa cũng vẫn luôn đè ở trong lòng hắn, nghĩ đến nhiều bá tánh ở biên quan chết cóng lại chết đói, thậm chí còn có người vì đường trơn trượt mà ngã chết, trong lòng hắn liền dâng lên một cổ bi thương. Hắn lại không khỏi nhớ tới trận hạn hán rất nhiều năm trước, ông trời thật đúng là thích nói giỡn, luôn đổi nhiều cách để lăn lộn con người.
Sau khi xem xét binh lực của đối phương lần cuối, Ngô Chiêm bước xuống tường thành, dọc theo đường đi có rất nhiều bá tánh đều đang quét tuyết, trong đó còn có rất nhiều người áo rách quần manh, nơi này không thể giàu có hơn kinh thành.
Càng xem càng cảm thấy trong lòng bi thương, lúc này binh lính bên trong thành cũng đang trợ giúp bá tánh. Nếu như nhà ai bất tiện thì có thể giúp đỡ quét tuyết, chuyện đầu tiên phải làm là gánh đất lót đường. Bởi vì sau khi quét tuyết xong, con đường sẽ rất trơn, lót đất ở trên thì có thể chống trượt chân.
Ngô Chiêm dù không tiện thì cũng sẽ đi hỗ trợ, một chút cũng không có cái giá tướng quân, bởi vậy danh tiếng của hắn ở trong thành cực kỳ tốt.
Lúc này hắn đang giúp một nhà quét tuyết, đột nhiên thấy trong nhà của hộ bá tánh này luôn có một cái đầu nhỏ vẫn luôn nhìn hắn, Ngô Chiêm dừng quét tuyết lại rồi vẫy tay về phía đứa nhỏ kia, ý bảo nàng lại đây.
Tiểu nữ hài sợ hãi đi đến trước người Ngô Chiêm, Ngô Chiêm nhìn đôi mắt to tròn của tiểu gia hỏa này thập phần đáng yêu, sờ sờ đầu nàng rồi cười hỏi: "Tiểu nha đầu hiện giờ bao nhiêu tuổi rồi?"
Tiểu nha đầu hít hít nước mũi: "Năm tuổi! Mẫu thân nói ngươi là đại anh hùng của Đại Hân chúng ta, ngươi là Ngô tướng quân sao?"
"Ha ha ha, ta là Ngô tướng quân, nhưng ta không phải đại anh hùng, đại anh hùng của Đại Hân là Hoàng Thượng."
Dường như tiểu nha đầu có chút nghi hoặc: "Vậy Hoàng Thượng đánh thắng được ngươi sao?"
Ngô Chiêm vui vẻ, nhưng mà hắn cũng không biết nên giải thích như thế nào, liền chỉ có thể lảng tránh vấn đề này: "Về nhà hỏi nương ngươi đi, tướng quân ta cần phải quét rác!"
Tiểu nha đầu giơ chân chạy đi, vừa chạy vừa nói: "Mẫu thân gạt người, Ngô tướng quân không phải anh hùng, hắn là một thúc thúc kỳ quái!"
Ngô Chiêm có chút dở khóc dở cười: "Ha ha! Đứa nhỏ này."
Hắn đột nhiên nhớ tới dáng vẻ nữ nhi khi còn nhỏ, nàng cũng giống như vậy, hắn lắc lắc đầu, không biết Ưu nhi hiện giờ như thế nào, chính là đang trách hắn sao.