Ngô Ưu nhìn nàng bận rộn thu dọn đồ đạc, chân mày không ngừng cau lại.
Cứ như vậy hồi kinh, chẳng phải là để mặc cho hoàng đế xâu xé sao, nhưng Ngô Ưu cũng không có lý do để ngăn cản. A Tử nói, Trương Văn Lý sẽ bám trụ rồi trì hoãn Trương Văn Kỳ, cũng không biết là có thể thuận lợi hay không.
Trương Văn Kỳ sửa sang lại hành lý, quay đầu liền thấy Ngô Ưu cau mày lo lắng, nàng không khỏi hỏi: "Làm sao vậy? Hiện giờ đại chiến đã kết thúc, ngươi có thể trở về gặp Ngô tướng quân và Triệu tiểu thư, có cái gì phiền lòng sao?"
Ngô Ưu tất nhiên không thể nói ra lý do chân chính, nàng hoài nghi chỉ cần bản thân nói ra, Trương Văn Kỳ liền sẽ xem nàng là kẻ điên.
Người này tốt thì tốt, nhưng mà cảm giác như nàng bị hoàng đế tẩy não...
Ngô Ưu chỉ có thể cười qua loa, bảo rằng bản thân không sao.
Trương Văn Kỳ thấy nàng không muốn nói thì cũng không có miễn cưỡng, nàng thu thập đồ nhét vào trong bao quần áo, sau đó tiếp tục trấn an Ngô Ưu: "Ngươi chiến công hiển hách, sau khi trở về bệ hạ nhất định sẽ thăng quan cho ngươi."
Ngô Ưu cười gượng, đáp: "Như vậy thì thật tốt quá."
Đáng tiếc, Ngô Ưu cũng không muốn khen thưởng gì cả, thậm chí ngược lại Ngô Ưu muốn tạo phản, chỉ là sức lực của một mình nàng không đủ, vì thế cần phải mượn sức Trương Văn Kỳ.
Tín ngưỡng bấy lâu nay bị đánh vỡ là chuyện rất thống khổ, nhưng đây cũng là vì muốn tốt cho Trương Văn Kỳ.
Sau khi nghiêm túc suy xét, Ngô Ưu vẫn nói ra nghi vấn trong lòng: "Vì sao Trương dì tín nhiệm bệ hạ như vậy?"
Trong mắt của Trương Văn Kỳ, vấn đề này có chút kỳ quái, nhưng thấy Ngô Ưu nghiêm túc như vậy, nàng không đành lòng có lệ Ngô Ưu: "Từ nhỏ, phụ thân đã dạy ta phải trung quân ái quốc, huống chi đương kim hoàng thượng là minh quân, so với tiên đế thì vĩ đại hơn nhiều lắm."
Trương Văn Kỳ cũng là tướng sĩ làm quan hai triều, tiên đế bạc mệnh chỉ tại vị năm năm, nhưng trong năm năm tại vị tiên đế quấy Đại Hân đến hỏng bét. Đối với Trương Văn Kỳ, đương kim hoàng đế tốt hơn tiên đế rất nhiều.
Lời này Ngô Ưu vô pháp phản bác: "Tâm tư đế vương khó đoán, Trương dì vẫn luôn nên đề cao cảnh giác cho thỏa đáng."
Trương Văn Kỳ đột nhiên cảnh giác Ngô Ưu, nàng hơi sốt ruột: "Ngươi nói lời này là vì cái gì?"
Lời này khiến cho Ngô Ưu sợ hãi, nàng nhanh chóng tiến lên ôm lấy cánh tay Trương Văn Kỳ làm nũng: "Chỉ là ta cảm thấy Hoàng Thượng thực uy nghiêm, luôn cảm thấy có chút sợ hãi thôi."
Trương Văn Kỳ tựa như thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng bấm ngón tay Ngô Ưu một cái: "Ngươi làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng ngươi muốn làm phản. Lời nói giống hệt những gì Văn Lý nói trước đây."
Lúc trước Trương Văn Lý không có tâm tư mưu phản, mà hiện tại Ngô Ưu có, nhưng đây đều là vì bảo mệnh. Nếu như có thể, Ngô Ưu càng muốn mỗi ngày được nị oai bên cạnh Triệu Thanh Tử, cái gì cũng đều mặc kệ.
Trương Văn Kỳ nhìn xung quanh, thấy không có ai gần đây thì mới hơi yên tâm, nàng thấp giọng nói với Ngô Ưu: "Những lời này không được nói bậy, cẩn thận bị người khác nghe thấy, đến lúc đó lại bị người khác lợi dụng."
Cảm nhận được Trương Văn Kỳ quan tâm, Ngô Ưu lại cảm thấy có chút khổ sở. Trương Văn Kỳ không hoàn toàn tín nhiệm bất cứ ai, duy độc hoàng đế thì nàng lại không đề phòng, đáng tiếc sự trung thành chung quy là trao sai người.
Nhịn xuống trong lòng chua xót, Ngô Ưu trêu ghẹo nói: "Nếu như ta bị vu oan muốn mưu phản, Trương dì sẽ làm gì?"
Hôm nay Ngô Ưu dường như đặc biệt chấp nhất với chuyện mưu phản, Trương Văn Kỳ có chút khó hiểu, nhưng nàng vẫn nghiêm túc tự hỏi: "Nếu ngươi bị vu hãm thì ta sẽ nỗ lực giúp ngươi, nếu ngươi thật sự mưu phản, ta sẽ tự mình bắt ngươi!"
Ngô Ưu nghe thế nào cũng đều cảm thấy Trương Văn Kỳ đang cảnh cáo nàng, cho nên nàng rất thức thời, không có tiếp tục nói đến đề tài này.
Nói thật thì Ngô Ưu hơi thất vọng, nàng buông tay Trương Văn Kỳ ra, cười nói: "Được, ta còn chưa có thu dọn đồ đạc, Trương dì ta đi về trước đây."
Có lẽ là cảm thấy thái độ của mình quá mức nghiêm túc, Trương Văn Kỳ vẫn sợ Ngô Ưu không cao hứng, nàng muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chỉ đáp một tiếng "được".
Ngô Ưu cười rồi rời khỏi phòng, nhưng mà nàng cũng không có quay về nơi ở của mình để sắp xếp hành lý mà lại xoay người đi đến ngoại thành.
Bởi vì Trương Văn Lý bị triều đình truy nã cho nên hắn không thể tiếp tục ở nơi cũ, vì thế Ngô Ưu liền đưa bọn họ ra khỏi thành.
Trương Văn Lý tất nhiên rất quen thuộc Cẩm Châu thành, sau khi ra khỏi thành hắn liền tìm được một nơi rất kín đáo.
Ngô Ưu ở trong núi tìm được nơi ở của Trương Văn Lý. Khi nàng tìm thấy hắn, hắn đang cõng Thương Hạnh chơi đùa, Ngô Ưu thấy bọn họ chơi rất vui liền đứng ở một bên không có quấy rầy.
Trương Văn Lý tất nhiên đã nhận ra ngay khi Ngô Ưu vừa đến, hắn giao Thương Hạnh cho Thương Ấu Liên rồi đi đến chỗ Ngô Ưu.
"Tới rồi thì sao lại đứng ở một bên nhìn? Tỷ của ta nói như thế nào?"
Ngô Ưu thất vọng mà lắc đầu: "Nàng nói giống như ngươi nghĩ, nàng chỉ tin tưởng những thứ mình nhìn thấy."
Nghe được lời Ngô Ưu nói Trương Văn Lý cũng không cảm thấy ngoài ý muốn: "Tới nơi khác rồi lại nói đi, đứng ở đây cũng rất mệt."
Nói xong Trương Văn Lý liền đi trước, Ngô Ưu đi theo phía sau hắn, hai người cùng đi đến một nơi khác.
Ngô Ưu dần dần thấy ở phía trước có ba gốc cây đã bị chặt, Trương Văn Lý cũng không tiếp đón Ngô Ưu, hắn ngồi trên một trong ba gốc đây đó.
Ngô Ưu cũng không khách khí, nàng ngồi đối diện với Trương Văn Lý.
Trương Văn Lý tự hỏi một chút: "Ngươi là nói các ngươi đã trộm được thánh chỉ của hoàng đế khai quốc Đại Hân?"
Ngô Ưu gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, hiện giờ chúng ta phải nghĩ cách làm phụ thân và tỷ tỷ ngươi đồng ý."
Bước tiếp theo thật sự quá khó khăn, Trương Văn Lý cười khổ một tiếng: "Nếu các ngươi muốn thuyết phục phụ thân ta thì hà tất đi trộm thánh chỉ, ta thấy tiểu nha đầu họ Triệu kia là muốn trực tiếp khống chế phụ thân ta đi."
Không thể không nói Trương Văn Lý đoán đúng rồi, Triệu Thanh Tử thật sự nghĩ như vậy. Nếu như thuyết phục không thành, nàng sẽ trực tiếp khống chế Thường An Hầu, lại dùng danh nghĩa của lão hầu gia phong phanh ở bên ngoài.
Cách này đơn giản lại hữu hiệu.
Ngô Ưu cũng không phủ nhận, nhưng nói lời này ở trước mặt nhi tử của lão hầu gia thì lại không ổn, Ngô Ưu trong lòng cảm thấy xấu hổ, nhưng da mặt nàng cũng rất dày: "Trương tướng quân thực thông minh."
Trương Văn Lý trầm mặc trong chốc lát, hắn không trả lời mà chỉ ngẩng đầu nhìn lên không trung, đáng tiếc cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể trông đến cây cối mọc thành cụm che trời.
Trương Văn Lý trầm giọng nói: "Các ngươi làm đúng, phụ thân và tỷ tỷ của ta giống nhau nhưng cũng lại bất đồng. Năm đó rõ ràng là hắn biết ta bị vu oan."
Chuyện này Ngô Ưu cũng không biết, nàng cảm thấy thực không thể hiểu được: "Vậy vì sao lão hầu gia không thanh minh cho người?"
Trương Văn Lý không có lập tức trả lời, hắn quay đầu nhìn Thương Hạnh đang chơi vui vẻ ở nơi xa, trên mặt hiện ra nụ cười ôn nhu: "Biết vì sao nữ nhi của ta họ Thương mà không phải họ Trương không?"
Này không phải là ngươi muốn lấy họ nào thì lấy họ đó sao? Nhưng ở thời đại này, con cái không theo họ cha đúng là rất hiếm thấy.
Chẳng lẽ Hạnh nhi không phải là nữ nhi của Trương Văn Lý? Ngô Ưu nhìn chằm chằm Trương Văn Lý, nàng luôn cảm giác trên đầu hắn đội nón xanh.
Bị Ngô Ưu nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, Trương Văn Lý vuốt đỉnh đầu mình cũng không có chạm được cái gì, vì thế hắn càng thêm khó hiểu: "Ngươi nhìn đầu ta làm gì?"
Ngô Ưu có chút chột dạ, nàng cười nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy tóc ngươi rất nhiều."
Trương Văn Lý cảm thấy người này thật là không thể hiểu được, hắn thở dài một hơi: "Bởi vì Thường An Hầu Trương gia...là tế phẩm của Đại Hân, hoặc là nói tế phẩm của hoàng quyền. Mỗi lần ta về nhà, phụ thân đều không muốn gặp ta, không phải bởi vì ta hỗn trướng mà là vì hắn áy náy."
Trương Văn Lý siết chặt hai tay, bởi vì dùng lực quá lớn nên khớp xương đều có chút trắng bệch.
Ngô Ưu không biết nên an ủi hắn như thế nào, cũng không hiểu hàm nghĩa tế phẩm mà hắn nói: "Tế phẩm là gì?"
Trong rừng cây mát mẻ, như thể đang muốn trấn an nội tâm xao động không cam lòng, Trương Văn Lý nhắm mắt lại rồi sau đó bắt đầu giải thích: "Phụ thân ta làm quan ba triều, hoàng đế đầu tiên của Đại Hân rất coi trọng hắn, Cao Tổ thực thưởng thức hắn, còn để hắn trông chừng giang sơn Lý gia."
"Bởi vì phần tình nghĩa dày nặng này, phụ thân liền có chút ngu trung. Trong mắt hắn, giữ được quyền lợi của Lý gia còn quan trọng hơn người nhà của hắn."
"Lúc trước, hoàng đế cảm thấy ta là mối đe dọa, vì thế liền bày cục diệt trừ ta, mà phụ thân ta biết rõ hoàng đế bất mãn vì Trương gia ngày càng cường đại, cho nên hắn thuận nước đẩy thuyền chủ động từ quan, xem như tỏ thái độ cho hoàng đế biết."
Giọng nói của Trương Văn Lý rất bình tĩnh, nhưng Ngô Ưu nghe xong lại cảm thấy lòng vô cùng lạnh lẽo, đây căn bản không phải là quan hệ phụ tử bình thường.
Ngô Ưu rõ ràng rất khiếp sợ, Trương Văn Lý nhìn nàng lại nở nụ cười: "Có phải cảm thấy thực không thể tưởng tượng nổi hay không? Nhưng đây là thật sự, khi ta trở thành chướng ngại vật của hoàng quyền, ta cũng không chỉ là con của hắn, vì quyền lợi của hoàng thất, hắn cũng có thể bẻ đi cánh chim của chính mình."
Ngô Ưu nắm tóc, vẫn cảm thấy không thể hiểu nổi. Dù là kiếp trước hay vẫn là kiếp này, hoàn cảnh gia đình Ngô Ưu đều xem như tương đối hạnh phúc. Sau này lại thấy một người cha như Triệu Thố, nàng mới thay đổi một chút suy nghĩ của mình.
Hiện giờ Thường An Hầu cũng coi như là người mở đầu cho tất cả chuyện này, Ngô Ưu cảm thấy có chút phẫn nộ: "Ý ngươi là, lúc trước lão hầu gia từ quan cũng không phải vì ngươi, hắn biết hoàng đế kiêng kị quyền lợi hắn quá lớn cho nên mới từ?"
Trương Văn Lý gật đầu, giọng nói hắn nhàn nhạt, Ngô Ưu cũng không nghe ra cảm xúc của hắn: "Đúng vậy, nếu như bản thân hắn trở thành trở ngại của hoàng quyền, hắn cũng sẽ không chút do dự vứt bỏ chính mình."
Mười năm sau, Trương Văn Lý lưng đeo bêu danh, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều nói hắn là loạn thần tặc tử, nói hắn hại phụ thân của mình từ bỏ chức quan, nói hắn là nỗi sỉ nhục của Trương gia.
Bất đắc dĩ, Trương Văn Lý rời xa kinh thành, du đãng ở biên cảnh giữa Đại Hân và Dục Triều. Lòng hắn không thể không có oán hận, sau này hắn gặp được Lệ nương.
Ngô Ưu không biết nên nói như thế nào, hai người nhất thời không nói gì, tiếng cười đùa của Hạnh nhi cùng Thương Ấu Liên từ nơi xa truyền tới, Trương Văn Lý quay đầu nhìn, chỉ thấy Thương Ấu Liên đang đuổi theo Hạnh nhi.
Hai chân của tiểu gia hỏa rất ngắn, tiếng cười đùa rất lớn, bởi vì chạy trốn quá nhanh nên nàng liền ngã ở trên mặt đất, tiểu gia hỏa không có khóc, nhưng cũng ăn vạ trên mặt đất không đứng dậy.
Trương Văn Lý đứng dậy chắp tay với Ngô Ưu: "Trước xin lỗi, ta không tiếp ngươi được."
Ngô Ưu: "Không có việc gì."
Ngô Ưu nhìn Trương Văn Lý dần dần đi đến chỗ Hạnh nhi, sau đó hắn một tay ôm Hạnh nhi vào trong ngực bắt đầu dỗ dành.
Ngô Ưu nhìn một nhà bọn họ đột nhiên có chút hâm mộ, nhận thấy bản thân đã suy nghĩ nhiều, Ngô Ưu nhanh chóng thu hồi tâm tư của mình, suy xét bước hành động tiếp theo.