Ngô Ưu cũng không có cảm giác thèm ăn như thường ngày, trong lòng nàng có tâm sự. Mấy ngày nay, trạng thái của Triệu Thanh Tử như vậy làm nàng thực không yên tâm. Tuy đại phu đã xem qua, cũng nói không có việc gì, nhưng Ngô Ưu luôn cảm thấy không thích hợp, nàng ấy quá thích ngủ, hơn nữa thời gian ngủ càng lúc càng dài.
Trương Văn Kỳ thấy Ngô Ưu thất thần thì có chút lo lắng: "Ta còn đang thắc mắc, nha đầu điên, ngươi đang suy nghĩ gì vậy? Một bàn thức ăn này đều dựa theo khẩu vị của ngươi, ngươi nhìn ngươi xem, ngay cả thức ăn cũng chưa vào miệng."
Lần này Trương Văn Kỳ trở về, thế nhưng không ở tướng quân phủ tìm được người, hỏi người hầu của tướng quân phủ thì mới biết được trong khoảng thời gian này Ngô Ưu vẫn luôn chạy đến Vĩnh Định hầu phủ.
Nội tâm Trương Văn Kỳ có chút cao hứng, nàng nghĩ nha đầu này vẫn nghe lời nàng nói, hiện giờ xem ra hai người tiến triển khá tốt, Trương Văn Kỳ đã gấp không chờ nổi mà muốn uống rượu mừng của hai người ngay lập tức.
Ngô Ưu nhìn thần sắc Trương Văn Kỳ lo lắng, mỉm cười: "Không có gì, ta chỉ đang lo lắng cho A Tử. Nàng ấy gần đây không quá thích hợp, đúng rồi! Trương dì, ta có một bằng hữu muốn gặp ngươi."
"A? Ai muốn gặp ta?"
Trương Văn Kỳ hơi nghi hoặc, nàng và Ngô Chiêm đều không ở kinh thành một hồi lâu, cũng chỉ quen biết mấy người Thường An Hầu phủ, rất ít giao tế với người khác.
"Nàng tên là Mạc Tử Ý, lần trước khi tuyết lớn gây tại họa, ngươi đã cứu nàng khỏi tay sơn phỉ, nàng muốn gặp mặt nói tạ với ngươi."
Nói như thế Trương Văn Kỳ liền nhớ đến, nàng không chút nào để ý mà vẫy vẫy tay: "Ngươi nói nàng không cần để ý, đây là chức trách của ta, chỉ tiếc là không có sớm một chút chạy tới nơi cứu những người khác."
Có đôi khi, duyên phận chính là kỳ diệu như vậy, Trương Văn Kỳ cảm khái, không nghĩ tới người mà nàng cứu sẽ trở thành bằng hữu với đồ đệ nàng.
Đồng thời, Ngô Ưu quan tâm Triệu Thanh Tử như vậy, ngọn lửa nhiều chuyện trong lòng Trương Văn Kỳ lại hừng hực cháy lên, nàng nhịn không được tới gần Ngô Ưu rồi thấp giọng, trong giọng nói tràn ngập tò mò: "Này, Triệu tiểu thư có phải đã chấp nhận người rồi đúng không? Ta thấy ngươi sớm như vậy đã ở Vĩnh Định hầu phủ, tiến triển rất thuận lợi đi?"
Nghĩ đến thời điểm hai người thẳng thắn, Ngô Ưu ở trong lòng nghĩ may mắn là thuận lợi, nếu như không thuận lợi, phỏng chừng nàng sẽ phải ở mật thất xa hoa kia ngốc cả đời.
Ngẫm lại cũng rất kích thích, chẳng lẽ đây chính là chuyện xưa không thể nói của vai ác đại lão cùng tiểu kiều thư xuyên thư sao?
Ngô Ưu run run, trong lòng tuy rằng sông cuộn biển gầm, nhưng sắc mặt vẫn như thường lệ: "Phải, nàng đã đồng ý."
Trương Văn Kỳ nghe vậy thì kích động vỗ tay một cái: "Thật không tồi, ta muốn đem tin tốt này nói cho Ngô Chiêm, không ngờ người đầu tiên biết tin sẽ là ta, ta phải đi chọc tức hắn mới được!"
Đây hoàn toàn là hành vi của tiểu hài tử, Ngô Ưu thở dài: "Trương dì, ta đã ăn no, ta đi về trước, ngươi có muốn đi tới Vĩnh Định hầu phủ với ta hay không? Hiện giờ Mạc Tử Ý hẳn là ở nơi đó."
Nhìn đầy bàn thức ăn thừa, Trương Văn Kỳ cau mày: "Ta không đi, hôm nay vốn định mời ngươi và tức phụ nhi cùng đến ăn cơm, không nghĩ tới tinh thần của nàng không tốt, ngươi phải chiếu cố nàng, thân thể nàng khác ngươi."
Ngay cả tức phụ nhi cũng đều đã gọi, nhưng mà cũng không sai, Ngô Ưu không cưỡng cầu. Sau khi cáo biệt Trương Văn Kỳ, Ngô Ưu lập tức đi thẳng đến Vĩnh Định hầu phủ.
Khi tới Vĩnh Định hầu phủ, Ngô Ưu phát hiện Mạc Tử Ý các nàng đều đã tới.
Mà Triệu Thanh Tử cũng đã thức dậy, nàng đang xem Lệ nương khiêu vũ. Đã nhiều ngày đều là cảnh tượng như thế này, Lệ nương nhảy vô cùng tốt, mà Triệu Thanh Tử thích khiêu vũ nhất, vì thế hai người các nàng thường ở bên nhau thảo luận.
Triệu Thanh Tử vừa nhìn vừa ngáp, đảo mắt vừa vặn nhìn thấy Ngô Ưu đã trở lại, ánh mắt nàng sáng rực lên, tinh thần cũng trở nên phấn chấn.
Nhìn nàng vẫy tay với mình, Ngô Ưu trong lòng ôn nhu, quả thực nùng liệt đến mức không hòa tan được.
Ngô Ưu nhanh hơn bước chân đi đến trước mặt nàng, vươn tay thăm dò cái trán của nàng, cũng không có phát sốt.
Ngô Ưu cảm thấy có thể là nàng suy nghĩ nhiều, có lẽ A Tử chỉ hư nhược, điều dưỡng nhiều một chút thì sẽ không có việc gì.
"Sao muộn như vậy mới trở về? Trương nguyên soái đã nói gì với ngươi?"
Ngô Ưu ngồi ở bên cạnh nàng: "Trương dì mời ta ăn một bữa cơm, nàng vốn muốn mời ngươi cùng đi ăn, nhưng nàng tới quá sớm, khi đó ngươi còn đang ngủ."
Lúc này Mạc Tử Ý cũng ở phía trước luyện công, Ngô Ưu nhìn về hướng của Mạc Tử Ý, thấy nàng ấy cũng không có lười biếng, trong lòng nàng có chút vừa lòng.
Lệ nương thì khiêu vũ, đứng ở bên ngoài nhìn Lệ nương, Ngô Ưu luôn cảm thấy điệu nhảy này thiếu lực.
Triệu Thanh Tử cũng nhìn ra vài lỗi trong bài nhảy, thấy tinh thần Lệ nương không quá tốt, Triệu Thanh Tử để nàng dừng lại nghỉ ngơi.
Giang Hồng nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Lệ nương, đưa nàng đến nơi tương đối mát mẻ ngồi xuống.
Mấy ngày nay đều là ngày nắng, Ngô Ưu ngẩng đầu nhìn, thầm nghĩ chẳng lẽ là bị cảm nắng. Ngô Ưu vừa định đi qua nhìn Lệ nương, nhưng thấy Giang Hồng vẻ mặt phòng bị, nàng đột nhiên không có tâm tư này.
Lặng lẽ nhìn cũng không giống như là bị cảm nắng, Ngô Ưu liền không nhiều quan tâm.
Ngô Ưu rót một ly trà cho Triệu Thanh Tử, nàng đang muốn đẩy nàng ấy qua thì Tĩnh Dung từ bên ngoài đi đến: "Tiểu thư, người đã mang đến, ngài muốn hôm nay gặp hay là lúc khác?"
Bởi vì Tĩnh Dung đi quá nhẹ, mà nàng lại đột nhiên lên tiếng, Ngô Ưu thình lình hoảng sợ, nước trà trong tay liền đổ lên y phục.
Tĩnh Dung thấy tình huống như vậy thì lập tức quỳ xuống thỉnh tội, Triệu Thanh Tử nhìn hồng y trên người Ngô Ưu bị thấm nước một mảng lớn, sắc mặt nàng không tốt lắm, định trách phạt Tĩnh Dung.
Ngô Ưu nhanh chóng ngăn lại nàng, cười nói: "Không sao, nàng cũng không có cố ý, ta đi đổi y phục là được, chỉ là ta không mang theo y phục đến đây, A Tử có thể cho ta mượn của ngươi được không?"
Đương nhiên là có thể, Ngô Ưu đều đã nói như vậy, Triệu Thanh Tử cũng lệnh cho Tĩnh Dung đứng lên, chỉ là sắc mặt vẫn không tốt lắm.
Chờ đến khi Ngô Ưu đi rồi, Triệu Thanh Tử lại một lần nữa hướng mắt về phía Tĩnh Dung: "Ngươi dẫn nàng đến đây đi."
"Vâng!"
Tĩnh Dung lĩnh mệnh xoay người rời đi, chỉ chốc lát sau đã dẫn theo một người trở về. Người tới đôi tay bị trói, dọc theo đường đi dùng sức giãy giụa, đáng tiếc Tĩnh Dung không phải là tỳ nữ bình thường, nàng giãy giụa căn bản cũng vô dụng.
Rất nhanh nàng đã đến trước mặt Triệu Thanh Tử, Triệu Thanh Tử nhìn nàng, dáng vẻ người phụ nhân này không đặc biệt, y phục cũng không xuất chúng, nhưng Triệu Thanh Tử rất biết nhìn người.
Thân thể nàng bị trói, người này hẳn là Chu đại phu?
Triệu Thanh Tử vẫn hơi buồn ngủ, nàng dùng quạt tròn che nửa mặt dưới, giấu đi vẻ buồn ngủ, cao giọng nói: "Ngươi chính là Chu đại phu?"
Phụ nhân không nói chuyện, chỉ hung tợn mà trừng mắt nhìn Triệu Thanh Tử. Tĩnh Dung đã nhận ra được cái gì đó, lập tức giải huyệt đạo của phụ nhân, phụ nhân mới vừa được tự do thì đã chửi ầm lên.
Tĩnh Dung nhìn thấu ý đồ của nàng, tay để ở gáy nàng, ý tứ rất rõ ràng. Lúc này còn có người ngoài ở đây, Tĩnh Dung không tiện buông lời hung ác, chỉ có thể dùng ánh mắt cảnh cáo nàng.
Dưới tình huống tính mạng bị uy hiếp, phụ nhân không có cách nào khác, chỉ phải đành kiềm chế lửa giận trong lòng trước: "Chính là ta, cách hoàng thân quốc thích các ngươi mời người đều đặc biệt như vậy sao?"
Triệu Thanh Tử nhíu mày, nàng vốn tưởng rằng Chu đại phu có thù oán với mẫu thân, tình huống hiện giờ e là có thù oán với hoàng thất mới đúng.
Nàng lựa lời, đáp: "Còn không phải là do ngài không tới sao? Dọc theo đường đi, ta cũng không bạc đãi Chu đại phu, ăn ở đều là tốt nhất, không biết Chu đại phu còn có gì không hài lòng?"
Da mặt người này quả thực dày bằng trời, trong lòng Chu Di Đình tràn đầy lửa giận, cười lạnh một tiếng: "Vừa lòng, thảo dân nào dám không hài lòng."
Lời này tràn đầy châm chọc, Triệu Thanh Tử đương nhiên nghe ra. Nếu như là ngày thường, nàng còn có thể chậm rãi dây dưa, nhưng hiện giờ nàng vô cùng buồn ngủ, đã sớm không có kiên nhẫn, vì thế nàng trực tiếp nói xong: "Ngươi cũng thấy rồi, chân ta tàn tật là bởi vì khi còn nhỏ phát sốt gây ra, nếu ngươi có thể trị được, tiền khám bệnh sẽ cao hơn số tiền lần đầu tiên ngươi nghe."
Tới lúc này, Chu Di Đình cũng không để bụng tiền khám bệnh, nàng vừa định xuất khẩu châm chọc, nhưng đã bị một giọng nói đột nhiên xuất hiện đánh gãy. Nàng không khỏi nhìn về hướng phát ra âm thanh, sau khi thấy rõ tướng mạo người tới, nàng mở to hai mắt nhìn, có vẻ thập phần kinh ngạc.
"A Tử, có khách tới sao? Vị này chính là ai?"
Ngô Ưu mới vừa đổi xong y phục, ra ngoài liền thấy trong viện có thêm người. Y phục của Triệu Thanh Tử đa phần là màu trắng, đương nhiên cũng có những màu khác, nhưng Ngô Ưu vẫn chọn một thân màu trắng.
Sau khi mặc tốt, nàng ở trong lòng mừng thầm, tự hỏi không biết có phải liền cùng Triệu Thanh Tử mặc đồ đôi hay không.
Nhìn Ngô Ưu, trong lòng Chu Di Đình cảm thấy không thể tưởng tượng được, nàng nhịn không được ở trong lòng nói thầm: "Giống, thật sự là quá giống, nhưng mà không có khả năng, người nọ hẳn là không có con nối dõi."
Triệu Thanh Tử thấy Chu đại phu đột nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt Ngô Ưu, trong lòng nàng rất là khó chịu, tầm tuổi này mà còn nhìn chằm chằm tiểu cô nương cả ngày.
Ngô Ưu cũng cảm thấy kỳ quái, phụ nhân này luôn nhìn chằm chằm mặt nàng để làm gì? Ngô Ưu sờ mặt, cũng không thấy trên mặt có vết dơ.
Ngô Ưu nhịn không được mở miệng dò hỏi: "Xin hỏi ngài vì sao nhìn chằm chằm ta như vậy?"
Chu Di Đình đột nhiên hoàn hồn, nàng thật cẩn thận hỏi: "Cô nương có phải họ Hồ hay không? Năm nay bao nhiêu tuổi?"
Ngô Ưu có chút buồn bực, không có trực tiếp trả lời, nàng nhìn Triệu Thanh Tử: "Vị này chính là?"
"Chu đại phu."
Ánh mắt Ngô Ưu sáng rực lên, trên mặt nhiễm ý cười: "Ta họ Ngô, cuối năm trước vừa tròn mười chín tuổi, xin hỏi Chu đại phu, chân người yêu ta có thể cứu chữa được không?"
Chu Di Đình cẩn thận suy nghĩ, nếu như họ Ngô thì có lẽ là theo họ mẹ, lớn lên giống như thế, tuổi cũng như vậy, chẳng lẽ thật sự là hài tử của người nọ?
Ngô Ưu thấy người này lại ngây người, nàng không khỏi quơ tay trước mặt Chu Di Đình: "Chu đại phu? Chân của A Tử có thể chữa được hay không?"
Chu Di Đình hoàn hồn, nàng nhìn Ngô Ưu rồi lại nhìn Triệu Thanh Tử, tự hỏi thật lâu sau mới thở dài một hơi, không tình nguyện mà nói với Triệu Thanh Tử: "Duỗi tay lại đây, ta giúp ngươi bắt mạch."
Triệu Thanh Tử đưa bàn tay qua, Chu Di Đình bắt mạch nhưng mày càng lúc càng nhăn chặt, nàng buông ra tay Triệu Thanh Tử: "Có phải gần đây vô cùng thích ngủ?"
Triệu Thanh Tử gật đầu.
"Ngươi trúng độc."
Lời này làm cho Ngô Ưu sợ tới mức đứng lên, Triệu Thanh Tử vốn dĩ rất buồn ngủ cũng bị doạ tỉnh.
Ngô Ưu có chút kích động, nàng bắt lấy bả vai của Chu đại phu: "Độc gì? Hiện giờ có thể cứu được hay không?"
Cảm giác được Ngô Ưu thật sự vô cùng quan tâm người trói nàng mang đến đây, Chu Di Đình thở dài: "Lại muộn một chút thì không thể cứu được, nhưng hiện tại không sao."
"Cầu xin ngươi, ngươi hãy cứu nàng đi."
Ngô Ưu gấp đến độ sắp khóc, Chu Di Đình thấy nàng như vậy thì thở dài: "Ta sẽ, trước hết tìm một nơi an tĩnh để ta hảo hảo giúp nàng bắt mạch."