Sau Khi Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức - Chương 7: Ám sát

Sau Khi Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức Chương 7: Ám sát
"Có thích khách! Bảo hộ Hoàng Thượng!"

Ngô Ưu không nói hai lời liền muốn đi hỗ trợ, không nghĩ tới nữ tặc này còn có thể trà trộn vào, nhưng đột nhiên ống tay áo nàng bị người kéo lấy, cúi đầu vừa lúc thấy được là Triệu Thanh Tử.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Ngô Ưu lại nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt nàng. Sau khi suy nghĩ, hẳn là nàng đang lo lắng cho sự an nguy của Hoàng Thượng. Tuy nói, theo tính cách của Triệu Thanh Tử thì sẽ không có khả năng lo lắng cho người khác, nhưng tốt xấu gì Hoàng Thượng cũng là cữu cữu của nàng.

Nàng vỗ vỗ bàn tay kéo lấy ống tay áo của mình: "Không có việc gì, chờ một lát nữa ta sẽ đi hỗ trợ, kẻ cắp kia không thể thương tổn được Hoàng Thượng."

Triệu Thanh Tử hơi hơi hé miệng, nàng nghĩ thầm đồ ngốc ta đây đang lo lắng cho ngươi, ai sẽ đi quan tâm đến tên hoàng đế yếu đuối kia. Triệu Thanh Tử cũng không muốn để Ngô Ưu đi cứu hoàng đế, nhưng nàng không dám nói cho Ngô Ưu biết suy nghĩ thật trong lòng nàng.

Nàng ấy thích chính là mặt ngoài của nàng, là dáng vẻ ôn nhu lại ngoan ngoãn. Nếu có một ngày, nàng ấy biết được nàng là một quái vật đại nghịch bất đạo lại máu lạnh ích kỷ như vậy, hai người còn có thể duy trì mối quan hệ như hiện giờ sao?

Triệu Thanh Tử buông lỏng tay ra, vội vàng vờ lo lắng bất an: "À ừ, A Ưu cũng phải cẩn thận."

Ngô Ưu lờ mờ nhận thấy được có chút không thích hợp, nhưng kẻ cắp ở đằng xa đã bắt đầu giao chiến với cận vệ của Hoàng Thượng, công phu của nữ tặc không yếu, thị vệ bình thường không thể ngăn cản được nàng ta.

Tình thế hơi gấp gáp, vì thế Ngô Ưu không nghĩ ngợi gì nữa, nàng nhẹ nhàng nhảy lên, đạp vào hồ gia nhập chiến trường. Bởi vì trên người cũng không có mang theo vũ khí, cho nên Ngô Ưu chỉ có thể dùng tay không đối chiêu với nữ tặc, mục đích của Ngô Ưu là bắt người, mà các chiêu thức nữ tặc dùng đều là sát chiêu, vì vậy Ngô Ưu hơi rơi xuống hạ phong.

Lúc này, có một người khác từ bên cạnh bay tới, hắn cầm trong tay quạt xếp bắt đầu ra chiêu, Ngô Ưu tức khắc bớt đi áp lực, nghiêng đầu vừa thấy là Trương Bá Ngộ.

Võ công của Ngô Ưu và Trương Bá Ngộ đều không yếu, nhưng thân hình của nữ tặc vừa nhỏ vừa linh hoạt, trong lúc nhất thời hai người vẫn không làm gì được nàng.

Hiện giờ thị vệ cũng không thể giúp được gì, chỉ có thể nhìn ba người đánh nhau.

Trong lòng nữ tặc nôn nóng, nàng ý thức được kế hoạch hôm nay đã thất bại, trong lòng tàn nhẫn, vững vàng tiếp Ngô Ưu một chưởng, dựa vào chưởng phong mang theo kình lực thẳng tắp rơi vào trong hồ, trên mặt hồ có chút đỏ lên, phỏng chừng là do nữ tặc phun ra máu.

Ngô Ưu nhìn bàn tay của nàng, nữ tặc kia miễn cưỡng bị nàng chưởng một cái, Ngô Ưu không nghĩ tới sẽ là tình huống như thế này, nàng còn bị cắt một đường.

Cũng may miệng vết thương không sâu, Ngô Ưu thở dài nhẹ nhõm một hơi. Chỉ là trong lòng nàng nghiến răng chịu đựng, cuộc sống của người cổ đại thật nguy hiểm, đau chết mất.

Bọn thị vệ đã bắt đầu tiếp tục trục vớt rồi đuổi bắt, Ngô Ưu lại không cần đi tham gia náo nhiệt.

Trong suốt quá trình Hoàng đế bệ hạ bị ám sát, hắn đều phi thường bình tĩnh, không hổ là người từng trải. Hắn hảo hảo khen thưởng hai người Ngô Ưu và Trương Bá Ngộ.

Khi hỏi Ngô Ưu muốn được ban thưởng cái gì, đầu óc Ngô Ưu trống rỗng, trong ký ức của nguyên chủ ngoại trừ học võ, còn lại Trương Bá Ngộ, phụ thân nàng và những chuyện khác đều khá là ít.

Mà bản thân Ngô Ưu là người hiện đại, hiện giờ nàng cũng không có cái gì để theo đuổi, vì thế đáp: "Thần nữ không biết."

Hoàng đế bệ hạ nhìn thiếu nữ ở dưới đài mê mang, lại nghĩ tới lời đồn đãi trong thành, ánh mắt hắn hơi lóe lên, hắn cầm lấy giấy bút trên bàn rồi bắt đầu viết.

Ngô Ưu không dám ngẩng đầu, thấy hoàng đế vẫn chưa đáp lời, trong lòng nàng có chút khẩn trương. Chẳng lẽ là nàng đã làm sai chuyện gì, chọc giận thánh nhan sao?

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một đôi giày vàng rực rỡ, không cần nghĩ cũng biết đây là ai, sau đó hắn đưa một mảnh giấy được gấp lại trước mặt nàng.

"Vậy trẫm trước giúp ngươi lưu lại, đây là đề nghị mà trẫm muốn cho ngươi, trở về mở ra nhìn xem."

Ngô Ưu tiếp nhận tờ giấy còn thoang thoảng mùi mực, sau khi khấu tạ hoàng ân liền quay về chỗ ngồi. Đứng dậy là lúc nàng đối diện với ánh mắt của Trương Bá Ngộ, đối phương chán ghét quay đầu xoay người.

Ha, cái tính tình này! Ngươi xứng đáng sống cô độc suốt quãng đời còn lại!

Sau một hồi kinh hoảng, Bách Hoa yến vẫn được diễn ra thuận lợi. Nhưng sau việc này, mọi người đều giảm bớt một chút hứng thú, Hoàng Thượng và hoàng hậu bọn họ cũng trước tiên trở về hoàng cung.

Lý Oánh Oánh tất nhiên cũng phải đi theo cùng trở về, Ngô Ưu nhìn khuôn mặt Lý Oánh Oánh có chút rầu rĩ không vui, nàng ấy ghé vào trên bàn bĩu môi, đôi mắt còn đang nhìn Trương Bá Ngộ.

Dường như Trương Bá Ngộ cũng có chút tiếc nuối, trên mặt lộ ra một chút bất đắc dĩ, còn hướng về phía Lý Oánh Oánh làm khẩu hình miệng. Ngô Ưu cẩn thận phân tích, Trương Bá Ngộ nói là lần sau nhất định.

Ngô Ưu còn đang lén lút chọc cắn couple nam nữ chủ, đột nhiên tay phải nàng bị người nắm lấy, cúi đầu vừa vặn thấy được Triệu Thanh Tử đang cau mày xem xét miệng vết thương trên tay nàng.

Khuôn mặt của thiếu nữ nghiêm túc, giữa mày nhiễm ưu sắc. Sau đó, nàng lấy ra khăn tay của nàng, cẩn thận băng lại nơi bị thương.

Đột nhiên, Ngô Ưu cảm thấy tim đập có chút nhanh, nàng phát hiện chính mình khác thường, vì thế có chút kinh hãi. Không hổ là vai ác đại lão, suýt chút nữa đã bị nàng ấy lừa, dáng vẻ này nhất định là ngụy trang ra. Nàng chỉ cần làm một vai hề khiến nàng ấy cảm thấy thú vị là được, không cần nghĩ nhiều đến việc khác.

Cưỡng chế bản thân phải bình tĩnh lại, Ngô Ưu ở trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình, người này rất nguy hiểm, không có khả năng quan tâm đến nàng đâu.

Triệu Thanh Tử nghiêm túc băng bó bàn tay của Ngô Ưu, nội tâm càng lúc càng thêm u ám.

Cũng dám đả thương nàng! Ta nhất định phải bắt lấy ngươi, khiến ngươi hối hận vì đi tới thế giới này!

Nhìn bàn tay mình đã được băng bó tốt, cũng không biết Triệu Thanh Tử nghĩ gì mà vẫn không có buông tay nàng ra. Cảm thụ được lòng bàn tay của đối phương ấm áp, khuôn mặt Ngô Ưu hơi nóng lên.

"A Tử, làm sao vậy?"

Thoát khỏi cơn phẫn nộ rồi bình tĩnh trở lại, Triệu Thanh Tử ôn nhu cười, nàng vẫn như thường lệ: "Không có gì, A Ưu ngươi cũng không hảo hảo chiếu cố chính mình."

Ngô Ưu nhìn khăn tay trắng như tuyết ở trong tay nàng, trên khăn tay có thêu thanh trúc, thoạt nhìn là chất vải rất tốt. Khăn tay là vật bên người nữ nhi gia bình thường, giờ nó lại thấm máu ở trên bàn tay nàng, lúc này nhất định đã bị làm dơ.

Ngô Ưu có chút băn khoăn: "Hôm sau ta sẽ giặt sạch khăn rồi đưa lại cho ngươi."

Triệu Thanh Tử nghe vậy thì có chút không vui: "Không cần, ta có rất nhiều cái khăn như vậy, huống hồ nó cũng không sánh được cây trâm mà ngươi đưa cho ta."

Ta không phải có ý này a!! Ta là nói, cái này cũng xem như là vật bên người, ai nói muốn cùng ngươi tương đương trao đổi!

Triệu Thanh Tử lại nghĩ tới tờ giấy gấp mà hoàng đế vừa mới đưa cho Ngô Ưu, trong lòng nàng có chút tò mò, vì thế lập tức hỏi: "Trên tờ giấy Hoàng Thượng đưa cho ngươi viết cái gì?"

"Hoàng Thượng nói là để ta về nhà mở ra, ta cũng không biết nội dung trong đó."

"A ~", Triệu Thanh Tử có chút tò mò, nhưng lại ngượng ngùng nói ra.

Ngô Ưu nhìn dáng vẻ nàng có chút không được tự nhiên, tâm niệm vừa động, hay là nàng cũng muốn nhìn nội dung?

Nhìn quanh một vòng, phát hiện không có ai để ý động tĩnh bên này, nàng hơi hơi cúi người, lặng lẽ nói bên tai Triệu Thanh Tử: "Chờ sau khi yến hội kết thúc, ta cho ngươi xem."

Cảm nhận được hơi thở nóng rực của Ngô Ưu phả vào tai mình, Triệu Thanh Tử cảm thấy tai phải có chút ngứa, mặt lại bắt đầu đỏ lên.

Nàng tạm thời áp xuống những suy nghĩ u ám thô bạo trong nội tâm, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Bách Hoa yến bắt đầu như thường lệ, Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử không có bạn thân khuê mật có thể gặp mặt. Nguyên chủ chướng mắt những đại tiểu thư nũng nịu, hàng năm đều trộn lẫn vào đám hồ bằng cẩu hữu quậy phá, mà từ khi Ngô Ưu xuyên thư tới nay, nếu có thể trốn được mấy nhị thế tổ bằng hữu đó, Ngô Ưu đều cố hết sức để trốn.

Hai chân của Triệu Thanh Tử không tiện, nàng hàng năm đều ở trong phòng của mình, không thích ra cửa, tất cả tình báo từ nhỏ đến lớn trong thành đều do thuộc hạ sắp xếp rồi nói cho nàng nghe, vì vậy Triệu Thanh Tử cũng không có bạn thân.

Trước khi Triệu Thanh Thư yêu Lý Oánh Oánh, nàng thậm chí còn không biết vị biểu tỷ của nàng trông ra sao. Bởi vì từ trước đến nay nàng đều chưa có gặp qua, cho nên đừng nói đến mấy hoàng tử và công chúa khác.

Cho nên người khác tốp năm tốp ba, kết bè kết đội, hai người bên này chỉ có thể nhìn người khác náo nhiệt.

Hai người đều cảm thấy có chút không thú vị, vì vậy thương lượng rời đi trước. Tóm lại, một người là tiểu bá vương nổi danh kinh thành, một người là kẻ tàn phế nổi danh kinh thành, cũng không ai chú ý đến hai người.

Sau khi ra cửa, Ngô Ưu giao tờ giấy cho Triệu Thanh Tử, bản thân xoay người đi lấy dao găm.

Triệu Thanh Tử mở ra tờ giấy rồi xem qua nội dung, nàng cả kinh, trừng lớn hai mắt.

Lúc này, Ngô Ưu cũng lấy hộp đựng dao găm xuống, nàng đang muốn đưa thứ này cho Triệu Thanh Tử, xoay người lại vừa lúc thấy được thiếu nữ hơi trợn to đôi mắt, gắt gao nhìn chằm chằm tờ giấy được mở ra trong tay.

Thứ gì có thể làm vai ác đại lão khiếp sợ như vậy? Ngô Ưu đi về phía trước, nàng vừa định thò đầu đi xem, nhưng Triệu Thanh Tử đã cuống quít gấp lại tờ giấy.

Ngô Ưu có chút nghi hoặc: "Làm sao vậy? Hoàng Thượng viết cái gì?"

Triệu Thanh Tử nỗ lực tỏ ra bình thản: "Không có gì, bệ hạ là muốn tuyển thê cho ngươi."

Ngô Ưu suýt chút nữa cầm không nổi cái hộp trong tay, giọng nói của nàng có chút run, vô cùng khó tin: "Cưới thê?"

Triệu Thanh Tử mặt không đổi sắc, tâm không nhảy: "Đúng vậy, bệ hạ hắn chính là muốn tuyển thê cho ngươi."

Sắc mặt Ngô Ưu có chút xanh xao, trong lòng chỉ cảm thấy hoang đường, người cai trị ở dị thế đều hóm hỉnh, khôi hài đến vậy sao? Chẳng lẽ là bởi vì nàng thổ lộ với Triệu Thanh Tử hay sao?

Triệu Thanh Tử nhìn thần sắc nàng không ngừng thay đổi, lại nghĩ tới nội dung trên giấy, không biết vì sao nàng lại không muốn để cho nàng ấy biết.

Ngô Ưu sửng sốt một hồi mới nhớ ra nàng còn chưa đưa dao găm cho Triệu Thanh Tử. Nàng đưa cái hộp trong tay ra: "Cái này là ta tặng cho ngươi, có thể dùng để phòng thân, tuy rằng tên của nó có chút...không dễ nghe."

Triệu Thanh Tử nhẹ nhàng nhận lấy cái hộp, không biết vì sao người này lại có vẻ cực kỳ thích màu đỏ, không chỉ có quần áo và phục sức là màu đỏ, mà ngay cả cái hộp này cũng như vậy.

Nàng cười rạng rỡ, đem tờ giấy ngự tứ giấu dưới đáy hộp: "Cảm ơn A Ưu, hôm nay ngươi bị thương, cần phải hảo hảo dưỡng mới được."

Ngô Ưu nghe vậy thì phất tay tỏ ý nàng không có làm sao, lại thấy thị nữ thường đi cùng nàng ấy hôm nay cũng không có mặt, mà chân nàng ấy không tiện, nếu tự trở về cũng thập phần không an toàn. Vì thế, Ngô Ưu liền đưa Triệu Thanh Tử về đến cửa Vĩnh Định hầu phủ.

Hai người đến tận đây mới ly biệt.

Triệu Thanh Tử trở lại trong phòng, phát hiện ca ca nhà nàng vẫn còn ghé vào trên bàn mà ngủ, trong mắt nàng không khỏi mang theo vài phần ý cười.

Lại nghĩ tới hết thảy đầu sỏ gây tội là nàng, tiện đà thè lưỡi.

Hôm nay trời có chút lạnh, có lẽ là vì mùa đông càng lúc càng đến gần. Cầm một cái chăn bông mỏng đắp lên người ca ca đang ngủ say, nàng lại cẩn thận sửa lại tốt góc chăn.

Triệu Thanh Tử ngồi ở bên cửa sổ, mở hộp ra, nhìn thấy bên trong là một thanh dao găm màu đen, nhìn kỹ thì thanh dao găm này tên là tiểu Hắc.

Nhớ tới dáng vẻ người nọ một lời khó nói hết, nàng nhịn không được cười nhẹ ra tiếng, lại mở phẳng tờ giấy rồi nhìn.

Trong mắt nàng trầm tư, hoàng đế sao lại vội vã để nàng thành hôn với Ngô Ưu như vậy? Chẳng lẽ là biên cương bên kia xảy ra vấn đề sao?

Nàng vốn định trực tiếp thiêu rụi, nhưng lại bởi vì một chút tâm tư sâu trong lòng, vì vậy giữ lại mảnh giấy này.

Nàng thở dài một hơi, gấp lại tờ giấy cho chỉnh tề, đặt nó cùng chỗ với dao găm và cây trâm hình con bướm lần trước, cẩn thận khóa kỹ.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận