Ngô Ưu vẫn đội mũ có rèm, không có lộ ra dung mạo của mình, chủ yếu vẫn là vì giảm bớt những phiền phức không đáng có.
Lúc này Giang Hồng còn chưa tỉnh lại, Mạc Tử Ý ở trên xe chiếu cố nàng. Có lẽ là bởi vì sợ Ngô Ưu nên nàng rất ít khi xuống xe.
Loại tình huống này làm Ngô Ưu có chút đau đầu. Nàng cũng không nghĩ tới bản thân sẽ gặp nhau xui xẻo, còn khiến cho Mạc Tử Ý thành ra dáng vẻ như thế. Ngẫm lại cảnh tượng vừa mới nãy, Ngô Ưu cảm thấy lúc đó nàng giống như là một đại vai ác.
Ngô Ưu không khỏi mỉm cười, sao càng lúc nàng càng giống với A Tử thế này. . truyện đam mỹ
Vân Cô vẫn luôn đi theo bên cạnh Ngô Ưu, nghe thấy nàng bỗng nhiên cười một tiếng liền nói: "Tâm tình cô nương hôm nay thoạt nhìn không tồi."
Ngô Ưu không có quay đầu lại: "Nhớ tới chút chuyện vui mà thôi."
Vân Cô nhìn theo bóng lưng của Ngô Ưu. Hôm nay nàng vẫn mặc một thân màu đỏ, cưỡi ngựa chậm rãi mà đi, mũ mành theo bước chân của con ngựa mà lắc qua lắc lại, xuyên thấu qua mũ mành có thể nhìn thấy đường nét mờ ảo, càng có thêm vài phần thần bí, làm người nhịn không được mà muốn đi tìm tòi nghiên cứu.
Đồng thời, trong lòng của Vân Cô cũng có chút nghi vấn. Ban đầu, Ngô Ưu nàng muốn đi Cẩm Châu, sau khi gặp được đoàn người Mạc Tử Ý thì lại quyết đoán từ bỏ kế hoạch đến Cẩm Châu.
Nghĩ lại một lần nữa, Mạc Tử Ý cũng là người Cẩm Châu. Trực giác của Vân Cô mách bảo, Ngô Ưu không muốn đến Cẩm Châu, ngược lại là muốn đi tìm Mạc Tử Ý, nhưng mà tại sao lại vậy?
Nghĩ như vậy, trong lòng Vân Cô liền cảm thấy không ổn, bà cũng không khỏi có chút bất an, người này sẽ không di tình biệt luyến [1] đi? Bà cảm thấy không đúng, nhìn dáng vẻ Ngô Ưu giống như cũng không quen biết Mạc Tử Ý, hơn nữa tay của Mạc Tử Ý còn bị Ngô Ưu biến thành dáng vẻ kia.
[1] Di tình biệt luyến: Yêu một người sau đó lại nhanh chóng yêu người khác.
Vân Cô đột nhiên nhớ tới, trước khi Ngô Ưu thổ lộ với tiểu thư cũng đã đâm tiểu thư một kiếm, sau đó lại tìm mọi cách đối tốt với tiểu thư. Chẳng lẽ đây là cách Ngô Ưu nàng giãi bày tình yêu sao?
Có lẽ là bởi vì ở bên cạnh Triệu Thanh Tử lâu rồi, khả năng suy diễn của Vân Cô cũng không giống bình thường, nhưng Ngô Ưu đều không biết những chuyện này, nàng hiện tại vẫn đau đầu nghĩ cách làm thế nào nhằm làm quen với Mạc Tử Ý để có được tin tức.
Đoàn xe đã rời khỏi khu vực mà nạn trộm cướp hoành hành, Mạc Tử Ý ở trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bóng ma mà sơn phỉ mang đến cho nàng thật sự quá lớn.
Mạc Tử Ý lén lút vén màn xe ngựa rồi nhìn ra bên ngoài, nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ngô Ưu đang cưỡi ngựa, Mạc Tử Ý rất sợ hãi, thấy Ngô Ưu nhìn lại đây nàng vội vàng buông màn xuống.
Nhìn bàn tay mình bị bao thành cái bánh chưng, nàng khóc không ra nước mắt, nhưng cũng may lần này chỉ bị thương ở tay, vì thế bên cạnh nàng cũng không thiếu mất một người nào, ngược lại còn có nhiều thêm hai người.
Nhìn Giang Hồng ngủ say trong xe ngựa, Mạc Tử Ý nghĩ đoàn xe đều đã đi lâu như vậy, nàng ấy thế nhưng còn không có tỉnh lại, hẳn là đã bị thương nặng.
Đột nhiên phát hiện mí mắt của Giang Hồng giật giật, Mạc Tử Ý rất là vui vẻ, nàng vội vàng chạy đến.
Giang Hồng mở to mắt nhìn trần xe ngựa, người nàng còn có chút mê mang, muốn ngồi dậy nhưng cổ lại đau nhức, nàng cũng không khỏi rít lên một tiếng.
"Tiểu Hồng, ngươi tỉnh, thân thể ngươi có khoẻ hay không?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Giang Hồng quay đầu nhìn về phía Mạc Tử Ý. Nàng còn có chút không rõ tình huống hiện tại, nàng cẩn thận ngẫm lại bản thân mình hẳn là đã bị đạo tặc kia đánh ngã, chẳng lẽ Mạc Tử Ý cũng bị bắt đến đây sao?
Giang Hồng không khỏi có chút uể oải: "Chúng ta bị bắt rồi sao?"
Khóe môi Mạc Tử Ý nhiễm ý cười, tuy dáng vẻ Giang Hồng hiện giờ rất dễ lừa gạt, nhưng Mạc Tử Ý cũng không muốn lừa nàng: "Không có, đều là một hồi hiểu lầm mà thôi, các nàng chỉ là nhận sai người."
Giang Hồng xoa xoa huyệt thái dương: "Các nàng nhận ta thành ai?"
Mạc Tử Ý đổ một chén nước cho Giang Hồng: "Các nàng nhận ngươi thành khâm phạm của triều đình - Giang Hồng, thế nhưng tên của người này cũng có chữ hồng."
Giang Hồng vốn đang uống nước, nghe vậy nàng thiếu chút nữa quăng bể cái ly trong tay. Nàng vội vàng trấn định lại.
Mạc Tử Ý thấy động tác của nàng còn cho rằng lòng nàng sợ hãi, lại nghĩ thân thể nàng hẳn là còn chưa khôi phục tốt: "Ngươi trước không cần khẩn trương, hảo hảo nghỉ ngơi, ta đã giải thích với người nọ rồi, triều đình hẳn là sẽ không nhận sai người."
Giang Hồng suy yếu mà cười. Trong lòng nàng nghĩ, nếu như triều đình không nhận sai người, nàng liền phải thân đầu chia lìa, bởi vì nàng thật sự chính là Giang Hồng a.
Hơn nữa, người mặc áo đỏ hôm nay có chút quen thuộc.
"Người hôm nay đánh ngất ta ở nơi nào?"
Nghe thấy nàng dò hỏi, sắc mặt của Mạc Tử Ý cũng trở nên có chút không tốt lắm: "Ở đoàn xe bên cạnh, bọn họ đi cùng chúng ta, nói là muốn đền bù sai lầm."
"Thiếu gia có thấy rõ dáng vẻ của nàng hay không?"
"Chưa từng, nàng vẫn luôn mang mũ có rèm."
Giang Hồng xoa cổ, nàng cảm thấy trong khoảng thời gian này thật sự là quá mức xui xẻo. Từ sau vụ ám sát ở Bách Hoa yến, thân thể nàng đều bị thương tích từ nhẹ đến nặng, chưa bao giờ dừng lại.
Nhưng mệnh vẫn còn cũng đã tốt lắm rồi.
Đoàn xe lại đi trong chốc lát, sắc trời cũng dần dần tối đen, Mạc Tử Ý phân phó đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi, nơi rừng núi hoang vắng kỳ thật rất nguy hiểm.
Nhưng bởi vì Giang Hồng bị đánh bất tỉnh, bọn họ trì hoãn một ít thời gian cho nên không thể kịp đi đến thành trấn ở phía trước. Mạc Tử Ý bất an, nàng không khỏi nhớ đến ca ca, cũng không biết khi người nọ làm buôn bán có từng gặp được nhiều chuyện phiền toái như vậy hay không.
"Đang suy nghĩ gì vậy?"
Bị giọng nói đột ngột vang lên làm cho hoảng sợ, Mạc Tử Ý quay đầu vừa vặn thấy được người lên tiếng là cô nương mặc hồng y hôm nay, lúc này nàng ấy đã tháo xuống mũ có rèm, Mạc Tử Ý bị dáng vẻ của nàng ấy làm kinh diễm một phen.
Nhưng nàng vẫn sợ hãi nhiều hơn là kinh diễm, Mạc Tử Ý cũng không khỏi dịch ra phía sau một chút: "Không nghĩ gì cả, sao Ngô tiểu thư lại không đi nghỉ ngơi?"
Ngô Ưu thấy Mạc Tử Ý sợ hãi như vậy, trong lòng nàng thật sự rất hối hận, nhưng này cũng trách không được nàng a, ai mà biết hai người không có liên quan gì trong nguyên tác lại sẽ đi cùng nhau.
"Ngươi không cần sợ hãi như vậy, đều là hiểu lầm mà thôi, ta sẽ không để ngươi chịu thương tổn."
Mạc Tử Ý cười gượng, đáp: "Ta không có sợ."
Nói dối! Ngô Ưu nghe giọng nói của Mạc Tử Ý đều đang phát run, nói không sợ rõ ràng chính là đang qua loa với nàng.
Ngô Ưu quyết định nhảy qua đề tài này: "Tiểu Hồng nàng hiện tại như thế nào?"
"Đã tỉnh, thân thể không có trở ngại gì."
"Vậy là tốt rồi."
Nói xong câu này, theo sau mà đến là khoảng trầm mặc rất lâu giữa hai người, có thể nói là không khí cực kỳ xấu hổ.
Mạc Tử Ý thấy Ngô Ưu vẫn không nói gì, nàng nhịn không được mà tiếp tục lui lại phía sau: "Nếu Ngô tiểu thư đã không còn gì để nói thì ta liền đi trước vậy."
"Có phải Mạc công tử từng vì sốt cao không lùi mà dẫn đến chân tàn tật?"
Trước khi nói những lời này, Ngô Ưu đã quan sát xung quanh, phát hiện không ai chú ý tình huống bên này, nàng quyết định trực tiếp hỏi ra, nếu chỉ một mình Mạc Tử Ý biết những lời này thì sẽ dễ lừa gạt hơn.
Nghe Ngô Ưu nói những lời này, Mạc Tử Ý có chút kinh ngạc. Bởi vì khi ca ca nàng còn nhỏ, hắn xác thật bởi vì sốt cao không lùi mà dẫn tới bại liệt, nếu không phải gặp được Chu đại phu, có lẽ cả đời này hắn đều không thể đứng lên.
"Đúng vậy, vì sao Ngô tiểu thư biết được việc này?"
Đương nhiên Ngô Ưu không thể nói nguyên nhân thật sự cho Mạc Tử Ý nghe, nàng thấp giọng, dường như thương cảm: "Người ta yêu cũng vì sốt cao dẫn tới hai chân bại liệt, mấy năm nay ta vẫn luôn tìm kiếm cách giúp cho nàng ấy đứng lên, hỏi thăm nhiều nơi mới biết được tin này."
Mạc Tử Ý không nghĩ tới người này si tình như thế, trong lòng nàng có chút xúc động: "Ngô tiểu thư chớ có quá lo lắng, nhất định sẽ khá lên. Khi còn nhỏ, ta quả thật bởi vì sốt cao mà trở nên bại liệu, là Chu đại phu đã trị liệu cho ta, chỉ là hiện giờ ta cũng không rõ nàng đang ở đâu."
Manh mối lại bị chặt đứt sao? Ngô Ưu cũng không khỏi có chút khổ sở.
Mạc Tử Ý thấy dáng vẻ Ngô Ưu như vậy thì cũng không đành lòng, nàng cũng bớt sợ hãi đi một chút, nhịn không được mà nói: "Tuy ta không biết Chu đại phu hiện giờ đang ở đâu, nhưng nàng thích đương đầu với những chứng bệnh nghi nan. Nếu như bệnh tình của người yêu Ngô cô nương có tính thách thức, có lẽ nàng sẽ chủ động tìm tới cửa."
Nghe được lời này, ánh mắt của Ngô Ưu sáng rực lên, trong lòng nàng rất cảm kích: "Đa tạ Mạc công tử, ta thật sự xin lỗi việc hôm nay."
Hảo cảm của Mạc Tử Ý đối với Ngô Ưu cũng tăng thêm một chút, nàng vẫy vẫy bàn tay bị bao thành cái bánh chưng: "Không có việc gì, lúc nãy ta quên nói, Chu đại phu nàng là nữ tử, hiện giờ hẳn là đã 43 tuổi. Khi đó ta còn quá nhỏ, tuy không nhớ rõ dáng vẻ của nàng, nhưng ta nhớ nàng có chút yêu tiền."
Yêu tiền? Ngô Ưu sờ sờ túi tiền, lông mày nhăn thành chữ xuyên (川), làm một người không có nguồn thu nhập, nàng thật sự không có cách nào.
Ngô Ưu quay đầu nhìn những hán tử áp tiêu, Ngô Ưu cũng tự hỏi bản thân có nên đi đến tiêu cục làm vài việc vặt hay không, tuy rằng làm như vậy thì có chút nguy hiểm.
Mạc Tử Ý có chút lo lắng cho Giang Hồng còn ở trên xe, liền nói: "Ngô tiểu thư, ta đi trước."
Ngô Ưu phục hồi tinh thần lại: "Mạc công tử có thể giữ kín việc hôm nay được hay không? Đây cũng chỉ là một hy vọng nhỏ bé, nếu như bị người ta yêu biết được, tâm tình khó tránh khỏi sẽ thay đổi rất nhanh."
Xem ra Ngô tiểu thư này thật sự vô cùng yêu ái nhân của nàng, ấn tượng của Mạc Tử Ý đối với Ngô Ưu lại tốt hơn một ít: "Ta đã biết, việc hôm nay thỉnh Ngô tiểu thư yên tâm, ta sẽ không làm bất luận kẻ nào biết được, Mạc mỗ trước cáo từ."
Ngô Ưu gật gật đầu, nhìn Mạc Tử Ý dần dần rời đi, nàng cũng xoay người đi về hướng Vân Cô. Mãi khi đến gần, nàng mới phát hiện Vân Cô vẫn luôn đang nhìn nàng.
Hơn nữa, biểu tình trên mặt bà rất kỳ quái, Ngô Ưu mạc danh nổi da gà, nàng cẩn thận dò hỏi: "Vân Cô ngươi làm sao vậy? Chính là không thoải mái sao?"
Vân Cô bình tĩnh trả lời không có gì, sau đó xoay người rời đi, nhưng thái độ đối với Ngô Ưu so với lúc trước quả thực khác nhau như trời với đất.
Ngô Ưu gãi gãi đầu, nàng cảm thấy hôm nay thật là kỳ quái, sau đó nàng cũng chạy theo phía sau Vân Cô.
Giang Hồng vén màn xe ngựa lên, liếc mắt một cái liền thấy được Ngô Ưu không mang mũ có rèm, nhìn đến phía trước vừa vặn phát hiện ra Vân Cô.
Buông xuống màn xe, trong lòng nghĩ lần này có thể bình yên vô sự, hẳn là Vân Cô chiếu cố, nhưng mà vì sao hai người các nàng sẽ đến nơi này? Là đặc biệt tới hộ tống Mạc Tử Ý sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Hồng quyết định tìm một cơ hội trộm liên hệ Vân Cô một chút để dò hỏi kế hoạch tiếp theo, thuận tiện hỏi thăm tình huống hiện tại của Ngọc Nhi.
Ngoài xe truyền đến tiếng sàn sạt, là âm thanh người đạp lên trên cỏ, sau đó Mạc Tử Ý liền vén lên màn xe rồi bước vào.
"Sao công tử hiện tại mới trở về?"
Mạc Tử Ý chọn một nơi rồi ngồi xuống: "Ta nói vài lời với Ngô tiểu thư, nàng là người tốt."
Giang Hồng cũng cảm thấy kỳ quái. Trước đây không lâu, người này rõ ràng còn sợ Ngô Ưu, lúc này sao lại đột nhiên chuyển biến thái độ? Thế nhưng chuyện này cũng không quan trọng.
"Còn bao lâu chúng ta mới có thể đến kinh thành?"
"Nếu như thuận lợi thì sẽ mất khoảng mười ngày."
Giang Hồng tức khắc có chút không cao hứng: "Còn phải lâu như vậy sao?"
Mạc Tử Ý cười: "Cái này cũng chưa tính là lâu, ngươi nhớ ân nhân kia của ngươi như vậy sao?"
"Thiếu gia ngươi đừng trêu ta."
Mạc Tử Ý không hề đáp lời, nàng nhìn bóng đêm bên ngoài xe, nghĩ đến việc hai người Giang Hồng và Ngô Ưu đều có người để nhung nhớ, trong lòng cũng không khỏi sinh ra hâm mộ.
Nàng thở dài một hơi, chỉ nguyện lúc sau đường xá có thể thuận lợi, không cần nghĩ nhiều đến chuyện còn lại.