Nàng an tĩnh nằm ở trên giường, vươn tay cho Chu Di Đình bắt mạch, đôi mắt lại nhìn chằm chằm Ngô Ưu ở bên cạnh lo lắng sốt ruột, thấy dáng vẻ Ngô Ưu như vậy, trên mặt nàng cũng nhiễm ý cười.
Ngô Ưu thấy nàng ấy đều đến lúc này mà còn cười, nàng nhịn không được mà đau lòng: "A Tử, ngươi có chỗ nào không thoải mái thì cứ nói, ta ở đây."
Triệu Thanh Tử nhẹ nhàng gật đầu.
Một lát sau, Chu Di Đình đặt bàn tay bắt mạch xuống: "Đừng vội, cũng may phát hiện sớm, nếu như trễ thêm một chút, sợ là thần tiên cũng khó cứu."
Nghe được lời này, trong lòng Ngô Ưu vui sướng không thôi, lại cảm thấy phi thường phẫn nộ. Rốt cuộc là ai đã hạ độc? Đã nhiều ngày nay, Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử có thể nói là như hình với bóng, vậy mà vẫn trúng chiêu.
Ngô Ưu không khỏi siết chặt nắm tay, nàng dùng sức rất nhiều, cánh tay đều run nhè nhẹ, nàng bình phục một chút tâm tình, chân thành nói tạ với Chu Di Đình.
Chu Di Đình nhìn cô nương ôn hòa có lễ trước mắt, khuôn mặt tương tự với hình bóng trong trí nhớ làm ánh mắt nàng nhu hòa rất nhiều: "Không thành vấn đề, nhưng độc này rất hiếm thấy, rốt cuộc các ngươi đã đắc tội với ai?"
Vấn đề này Ngô Ưu cũng chỉ suy đoán, nàng chỉ biết là gián điệp Dục Triều, đến nỗi cụ thể là ai thì lại không rõ ràng lắm.
"Chu đại phu, đây rốt cuộc là độc gì, cách hạ độc ra sao? Ta gần đây vẫn luôn ở bên cạnh nàng, thức ăn và nơi ở đều giống nhau, vì sao ta không có việc gì?"
Sau khi Ngô Ưu nói như vậy, Chu Di Đình đột nhiên khẩn trương, nàng sốt ruột bắt lấy tay Ngô Ưu rồi bắt đầu bắt mạch, thật lâu sau nàng mới tựa như là thả lỏng, buông tay Ngô Ưu ra.
Chu Di Đình tự hỏi trong chốc lát, sau đó nhẹ giọng trả lời: "Độc này không phải là thứ ở cảnh nội Đại Hân, sớm nhất xuất hiện ở trong mấy cuộc tranh đấu của hậu cung Dục Triều. Nó có dạng bột, hít phải trong một khoảng thời gian dài sẽ dẫn tới mệt mỏi thích ngủ, tinh thần không phấn chấn, cuối cùng trong lúc ngủ mơ thì tử vong, rất khó có thể chẩn bệnh."
"Độc này cũng không thể truyền qua thức ăn, mới đây ta vừa phát hiện chút tàn lưu trên y phục của nàng ta, nhưng lượng nhỏ như vậy không đủ để được việc, hơn nữa nó chỉ hữu dụng đối với người có thân thể kém."
Chu Di Đình chỉ Triệu Thanh Tử đang nằm trên giường: "Nàng ta gần đây tiếp xúc thứ gì hoặc là người nào nhiều nhất?"
Ngô Ưu bắt đầu nhớ lại, bên kia Triệu Thanh Tử nghe hai người đối thoại thì cũng lên tiếng: "Ta gần đây thường cùng một người học hỏi vũ đạo, hơn nữa nàng ấy cũng xuất hiện tình trạng thích ngủ, làm phiền Chu đại phu giúp nàng ấy nhìn xem."
Ánh mắt Ngô Ưu sáng lên, phân phó Tĩnh Dung mang Lệ nương vào. Khi Lệ nương tiến vào, tinh thần của nàng cũng không quá tốt, Giang Hồng đi theo phía sau nàng, cảnh giác mà nhìn người trong phòng. Chu Di Đình bắt mạch cho Lệ nương, lại kiểm tra một chút y phục của Lệ nương.
Hành động này làm Giang Hồng rất khẩn trương, nàng không kìm được mà hất tay Chu Di Đình ra, biểu tình hung ác: "Làm gì!"
Triệu Thanh Tử nhìn Giang Hồng, ánh mắt lạnh xuống.
Sống lưng chợt ớn lạnh, Giang Hồng nhìn Triệu Thanh Tử, tuy rằng trong lòng khủng hoảng, nhưng nàng vẫn kiên quyết che ở trước người Lệ nương.
Chu Di Đình xoa xoa mu bàn tay bị Giang Hồng đánh đau, rồi sau đó lại thổi thổi, cảm thán trong khoảng thời gian này thật đúng là xui xẻo đến cực điểm. Nàng mở lòng bàn tay ra, trong lòng đã có đáp án.
Vì thế nàng mở miệng nói: "Vị tiểu thư này cũng trúng độc giống như vậy, thậm chí trúng độc càng nhiều. Vừa rồi ta kiểm tra một phen, y phục trên người tiểu thư này có một lượng lớn bột phấn độc dược, nếu như khiêu vũ, người ngồi ở bên cạnh nhất định sẽ hít vào. Ta nói, rốt cuộc các ngươi đã đắc tội với ai? Sao lại tìm mọi cách tới hại người như vậy?"
Lệ nương và Giang Hồng hoảng sợ, sắc mặt Lệ nương hơi trắng bệch, nàng run rẩy dò hỏi: "Có thể cứu được hay không?"
Nghe vậy, Chu Di Đình kiêu ngạo ngẩng đầu: "Yên tâm, tuy ngươi trúng độc có nhiều một chút, nhưng cũng không phải là vô phương cứu chữa."
Sau khi mọi người cảm tạ một phen, việc này mới tính là kết thúc. Ngô Ưu làm Chu Di Đình hảo hảo xem chân của A Tử, sau khi Chu Di Đình bảo có thể khôi phục, tâm tình Ngô Ưu lúc này mới tốt lên.
Nàng giao Chu Di Đình lại cho Tĩnh Dung, còn bản thân thì lưu lại trông nom Triệu Thanh Tử.
Triệu Thanh Tử an tĩnh nằm ở trên giường, đôi mắt vẫn luôn nhìn nàng, lúc nãy khi bắt mạch, Triệu Thanh Tử vẫn luôn không nói gì.
Ngô Ưu đi đến mép giường ngồi xuống, chỉnh lại tốt góc chăn rồi lại thăm dò trán của Triệu Thanh Tử, dáng vẻ nàng khẩn trương như vậy làm cho Triệu Thanh Tử bật cười.
"Ta đây là trúng độc, lại không có phát sốt, ngươi sờ trán ta cũng vô dụng."
Ngô Ưu thu hồi tay, cũng cảm thấy có chút buồn cười: "Quan tâm sẽ bị loạn."
Triệu Thanh Tử nhìn ngoài cửa, Ngô Ưu xoay người nhìn liền biết có thể Triệu Thanh Tử đang muốn nói gì đó, nàng lập tức đứng dậy đi đóng cửa.
Ngô Ưu ló đầu ra ngoài nhìn xung quanh, xác nhận phụ cận không có ai, nàng mới đóng cửa lại.
"A Tử, ngươi muốn nói cái gì? Ta xác nhận xung quanh đã không có người."
Ánh mắt của Triệu Thanh Tử lóe lóe, thở dài: "Lần này lại mắc mưu, dường như hung thủ biết rõ nhất cử nhất động của chúng ta, lần này vậy mà rõ ràng chuyện ta và Lệ nương thường thảo luận vũ đạo."
Ngô Ưu cũng cảm thấy trong lòng rét run, nàng vẫn không tìm ra người này. Người này tránh ở chỗ tối, nhân lúc người khác chưa chuẩn bị thì cắn một ngụm, một khi không cẩn thận, cũng không biết là sẽ chết như thế nào.
Ngô Ưu nghiến răng nghiến lợi: "Đừng để ta biết người đó là ai, bằng không ta sẽ cho người đó đau khổ!"
Ngô Ưu thật sự tức giận, đi vào dị giới bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên nàng tràn ngập hận ý đối với người tránh ở chỗ tối đến như vậy.
Thấy cảm xúc của Ngô Ưu không ổn, Triệu Thanh Tử vươn tay ra khỏi chăn, Ngô Ưu bị hành động của nàng cắt ngang dòng suy nghĩ, nàng nắm lấy tay Triệu Thanh Tử muốn nhét trở lại trong chăn.
"Ngươi đừng quá để ý, sẽ có ngày người sau lưng lộ ra đuôi cáo, ngươi không chỉ nên lo lắng ta, bản thân ngươi cũng phải cẩn thận."
Ngô Ưu nhét tay Triệu Thanh Tử vào trong chăn. Nàng biết Triệu Thanh Tử đang an ủi nàng, Ngô Ưu hồi tưởng cốt truyện trong nguyên tác, đáng tiếc đã hoàn toàn không khớp với hiện tại.
Ngô Ưu lắc đầu, nếu là nói thời điểm hai nước giao chiến, một ít giả thiết trong nguyên tác vẫn có thể có tác dụng, tỷ như thay đổi cái chết của Trương Văn Kỳ hay ngăn không cho sơn phỉ chặn lương thực.
"A Tử, ngươi có manh mối nào hay không? Đầu óc ta rất rối bời."
Triệu Thanh Tử cười cười, nàng quay đầu nhìn nóc giường rồi nhẹ nhàng nói: "Có người tình nghi, nhưng mà cần phải bàn bạc kỹ hơn, dùng dây dài thì mới có thể câu được cá lớn."
Ngô Ưu thấy nàng tự tin thì vô cùng tò mò, trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi: "A Tử, ngươi đoán người nọ là ai?"
"Ngươi muốn biết?"
Ngô Ưu đương nhiên muốn biết, nàng hận không thể lập tức bắt lấy người nọ, không nói hai lời trước tiên liền đánh cho người đó nửa chết nửa sống mới hả giận.
Triệu Thanh Tử vốn định trêu chọc nàng, nhưng thấy Ngô Ưu nghiêm túc, Triệu Thanh Tử quyết định không nói giỡn, nàng dùng giọng nói chỉ hai người mới có thể nghe được nói cho Ngô Ưu: "Hiện giờ ta không tiện nói cho ngươi, khi thời cơ tới, ta tất nhiên sẽ nói với ngươi."
Tuy rằng có chút đáng tiếc, nhưng mà Ngô Ưu cũng sẽ không làm khó người khác, Triệu Thanh Tử làm vậy tất nhiên là có đạo lý của nàng ấy.
Nói chuyện với Ngô Ưu một khoảng thời gian ngắn, Triệu Thanh Tử vẫn luôn cường ngạnh chống đỡ, hiện giờ nàng đã nói xong tất cả liền không hề ức chế cơn buồn ngủ của mình, nàng dần dần khép lại đôi mắt.
Ngô Ưu thấy nàng đã ngủ say liền chỉnh tốt góc chăn cho nàng. Ngô Ưu nhìn khuôn mặt Triệu Thanh Tử an tĩnh ngủ, vài sợi tóc đen tản ra ở mép giường.
Ngô Ưu nghịch tóc nàng, Triệu Thanh Tử ở trên giường đột nhiên nhíu mày, khiến cho Ngô Ưu sợ tới mức nhanh chóng buông mấy lọn tóc trong tay ra.
Nàng không dám tiếp tục lộn xộn, chỉ ngồi ở mép giường cẩn thận nhìn Triệu Thanh Tử.
Bên trong Mạc phủ ở Cẩm Châu thành, bọn hạ nhân bận rộn suốt cả một buổi sáng, rốt cuộc thì bọn họ cũng có thể ngồi xuống ăn cơm trưa.
Mạc phủ có một đầu bếp nữ mới tới, người này kiên định lại chịu làm, đối với những người khác cũng hòa nhã, bởi vậy mọi người đều rất thích nàng.
Lúc này, đám người hầu ngồi cùng nhau ăn cơm trưa trong phòng bếp, đầu bếp nữ mới đến cũng ở trong đó.
"Lương thẩm, ngươi chỉ ăn như vậy thôi sao? Mau, ta còn có, cùng nhau ăn đi."
Một tiểu nha đầu nói với một phụ nhân, cũng chính là đang nói với đầu bếp nữ mới tới kia.
Lương thẩm ngẩng đầu nhìn tiểu nha đầu, cười hiền từ: "Chính ngươi ăn đi, ta ăn vậy là đủ rồi."
Tiểu nha đầu ngồi ở bên cạnh nàng: "Không quan trọng, ta dù sao cũng ăn không được bao nhiêu, tới, những thứ này đều cho ngươi."
Lương thẩm không lay chuyển được nàng, chỉ có thể cười tiếp nhận.
Khi cơm nước xong xuôi, bọn hạ nhân cũng thích tụ ở bên nhau nói chuyện phiếm, trời nam đất bắc cái gì cũng đều có thể tán gẫu.
Tiểu nha đầu cũng như vậy: "Lương thẩm, ngươi nói lão gia cứ như vậy để thiếu gia lưu lại kinh thành là có ý gì, hắn tính sổ sách còn không có giỏi bằng một nửa thiếu gia."
Ánh mắt Lương thẩm lóe lên: "Ta cũng không biết, bình thường quan hệ của lão gia và thiếu gia ra sao?"
"A? Cái này hả, quan hệ giữa hắn và thiếu gia khá tốt, thiếu gia cũng rất tôn kính hắn."
Nghĩ một lúc, tiểu nha đầu lại bắt đầu cảm khái, nhưng nàng tuổi cũng không lớn, biểu tình tang thương ở trên mặt nàng có vẻ rất là buồn cười: "Nhưng mà sau khi tiểu thư ly thế, quan hệ giữa hai người dường như xa cách, thiếu gia vẫn luôn trốn tránh hắn."
Lương thẩm tò mò hỏi: "Đây là vì sao?"
Tiểu nha đầu bĩu môi: "Chắc là thiếu gia cảm thấy lão gia hại chết tiểu thư, nhưng ta muốn nói, bản thân lão gia cũng rất áy náy, hiện giờ hắn thường xuyên đến thăm phần mộ của tiểu thư."
Thấy xung quanh không có ai chú ý bên này, tiểu nha hoàn trộm tới gần lỗ tai Lương thẩm, nhỏ giọng như kẻ trộm: "Có tối hôm nọ, khi ta đi ngang qua phòng lão gia, nghe thấy hắn ở bên trong nói xin lỗi, hài tử của ta."
Tiểu nha đầu sau khi nói xong lại kéo ra khoảng cách: "Có thể nhìn ra lão gia rất áy náy, tuy rằng ta không biết hắn đang nói mớ cái gì."
Lương thẩm thở dài một tiếng, cảm thán tạo hóa trêu người.
Cuộc sống của hạ nhân luôn bận rộn, hàn huyên trong chốc lát, mọi người đều phải bắt đầu làm việc.
Tiểu nha đầu cáo biệt với Lương thẩm, Lương thẩm cũng mỉm cười phất tay với nàng. Sau khi xác nhận người đã đi xa, nụ cười của Lương thẩm mới dần phai nhạt.
Nàng ở trong lòng nghĩ: "Xem ra Mạc lão gia không có lãnh khốc vô tình như những gì tiểu thư nghĩ."
Không sai, Lương thẩm này chính là Vân Cô. Nàng ẩn úp ở Mạc phủ, nhưng cũng không có phát hiện Mạc lão gia có hành vi khả nghi, có lẽ là trong khoảng thời gian này hắn đang tăng cường cảnh giác.
Hiện giờ Mạc lão gia nhìn không giống dáng vẻ máu lạnh vô tình, nếu như Mạc lão gia không cố ý hại chết hài tử của chính mình thì chính là sơn phỉ bên kia xảy ra vấn đề.
Vân Cô nghĩ, có lẽ nên bắt đầu từ phương diện này.
Đi đến nơi không có người, Vân Cô lặng lẽ truyền tin cho tiểu thư.