Đương nhiên, tướng quân phủ cũng tham gia náo nhiệt. Ngô Ưu thắp một nén nhang, dùng châm hương này điểm ngòi nổ của pháo hoa, sau đó che lại lỗ tai rồi nhanh chóng chạy đi, pháo hoa lập tức bay lên bầu trời, tiếp theo liền nổ tung rồi phát ra tiếng động vô cùng lớn.
Đèn lồng màu đỏ mà ban ngày hai người treo lên đã được thắp sáng toàn bộ, lộ ra một mảng sắc màu ấm, cảnh tượng này thật giống với kiếp trước.
Ngô Chiêm nhìn nữ nhi vui sướng thì cũng vô cùng cao hứng. Giờ phút này hắn có thể thả lỏng một chút, không cần tiếp tục nghĩ đến sự vụ ở biên cảnh, tâm tư cũng không có phức tạp giống như lúc ở triều đình.
Trong lòng hắn không khỏi có chút khát khao, nếu như vẫn luôn tiếp tục như vậy thì cũng không tồi.
Ngô Chiêm lắc đầu, vứt bỏ ý tưởng tràn ngập sức dụ hoặc này ra sau đầu. Mấy ngày nữa lại phải về biên quan, vì thế hắn liền buông xuống những suy nghĩ trong lòng, hảo hảo bồi nữ nhi.
Vì thế hắn cũng chạy tới đốt pháo hoa, sau khi phóng xong toàn bộ pháo hoa, phụ tử hai người ngồi ở trong tiểu viện, nhìn pháo hoa bay lên ở nơi khác.
Hai người đều chỉ ngồi mà không có nói chuyện, Ngô Ưu cảm thấy có chút xấu hổ nên tùy tiện tìm một đề tài: "Phụ thân, lần này ngươi khi nào thì rời đi?"
Ngô Ưu nhìn thấy thần sắc Ngô Chiêm bất đắc dĩ, nghĩ hẳn là hắn không thể ở lâu, quả nhiên hắn chỉ có thể lưu lại bảy ngày, mà bảy ngày này vẫn là rất vất vả mới có được.
Thật vội, Ngô Ưu có chút cảm khái, mà cũng phải thôi, Đại Hân hiện giờ đang là lúc loạn trong giặc ngoài, tuy cuộc sống của bá tánh giàu có, nhưng cảnh nội không ngừng phát sinh những vấn đề lớn nhỏ khác nhau, mà đây đều là thứ yếu, uy hiếp lớn nhất vẫn là đến từ bên ngoài.
Nghĩ như vậy Ngô Ưu liền có chút sầu, nguyên tác là một bi kịch, nhân vật quan trọng trong sách không chết thì cũng bị thương, người sống sót thì cũng sống không bằng chết.
Hiện giờ Ngô Ưu vẫn chưa chết, cốt truyện ở Bách Hoa yến cũng trở nên bất đồng với nguyên tác. Sau đó Ngô Ưu lại nghĩ tới Triệu Thanh Tử, nàng có chút lo lắng, hy vọng nàng ấy không cần đi đến kết cục trong nguyên tác. Ngô Ưu đột nhiên cảm thấy vô cùng bất lực, nàng phát hiện bản thân ngoại trừ biết cốt truyện ra thì cũng không có bàn tay vàng gì cả, mà cốt truyện đã thay đổi, mỗi một bước đều sẽ hoàn toàn khác với nguyên tác.
Ngô Chiêm nhìn nữ nhi, tuy nàng đang nhìn pháo hoa, nhưng giữa mày lại hiện lên vẻ ưu sầu, mím chặt môi giống như đang suy tư cái gì đó.
Lần này trở về, hắn cảm giác được nữ nhi không giống với lúc trước. Nàng dường như không còn hoạt bát như xưa, cũng xa cách hắn rất nhiều, ngay từ đầu còn gọi hắn là lão già thúi, lúc sau lại bắt đầu gọi hắn là phụ thân.
Chẳng lẽ là có tâm sự?
Ngô Chiêm nhịn không được mở miệng dò hỏi: "Ngươi đang suy nghĩ gì mà nghiêm túc như vậy?" Ngô Ưu quay đầu nhìn Ngô Chiêm, thấy hắn có vẻ lo lắng, nội tâm nàng phức tạp mà thở dài một hơi, sau đó lại cười: "Không có gì."
Vừa nghe đã biết nàng nói dối, Ngô Chiêm cũng không miễn cưỡng, chỉ nghĩ tìm một đề tài vui vẻ tài hấp dẫn lực chú ý của nàng: "Hôm nay tửu lượng của Triệu Thanh Thư cũng thật không tốt, ta chỉ cho hắn nhấp một ngụm nhỏ mà hắn đã ngã xuống, nếu mà ở trong quân doanh chúng ta thì phải bị người khinh thường, ha ha ha."
Ngô Ưu nhớ tới tình cảnh hôm nay thì cũng hơi buồn cười, nhưng mà Triệu Thanh Thư là văn nhân, sao có thể so với người trong quân doanh: "Phụ thân nói lời này cũng không đúng, ngươi có thể khiến những binh lính của ngươi ngâm thơ đối câu được sao?"
Ngô Chiêm ở trong đầu tưởng tượng đến những binh lính cao lớn thô kệch kia rung đùi đắc ý, học đòi văn vẻ thì nhịn không được mà rùng mình một cái, cười gượng hai tiếng: "Vẫn là thôi đi, những người đó bao gồm ta đều là người thô kệch, nhưng mà trong quân doanh cũng có hài tử xuất thân từ thế gia đại tộc đi rèn luyện, bọn họ hẳn là có thể."
Lại nghĩ tới hôm nay gặp được tiểu thư Triệu gia, trong lòng không khỏi có chút tò mò, hắn ngồi ở phía đối diện Ngô Ưu, thầm cúi người về phía trước, nhiều chuyện hỏi: "Ai! Tam Nha, vì sao ngươi thích Triệu tiểu thư, hiện giờ đã tiến hành đến bước thứ mấy?"
Ngô Ưu nhìn người nam nhân trước mặt, vẻ cương nghị trên mặt giờ phút này lại đầy vẻ buôn chuyện, cảm giác mất cân đối nháy mắt liền khiến cho nàng bật cười.
Nàng phụt cười một tiếng, sau đó phản công: "Phụ thân luôn hỏi chuyện của ta, này không công bằng, ngươi trước tiên nói về ngươi đi, làm sao ngươi nhận thức nương của ta?"
Không nghĩ tới Ngô Ưu sẽ nói như vậy, Ngô Chiêm sửng sốt một chút, sau đó nụ cười nơi khóe miệng cũng nhạt đi, trong mắt hiện ra nhớ nhung: "Nương của ngươi là người rất tốt."
Chỉ như vậy? Không có gì khác nữa sao? Ngô Ưu thấy Ngô Chiêm tựa hồ không muốn nói, nàng đánh mất ý niệm tiếp tục dò hỏi, chỉ là trong lòng càng thêm tò mò.
Kỳ thật, Ngô Ưu đã cẩn thận so sánh dáng vẻ của nguyên chủ và Ngô Chiêm, phát hiện hai người cũng không giống nhau, thuyết minh vẻ ngoài của nguyên chủ giống với mẫu thân của nàng. Rõ ràng là người nhiều chuyện đang ở trước mắt nhưng lại không thể biết được, cảm giác thật là quá khó tiếp thu rồi!
Nàng chán nản đáp một tiếng, Ngô Ưu quay đầu tiếp tục nhìn pháo hoa, bá tánh trong kinh thành kỳ thật rất thích náo nhiệt, pháo hoa đã bắn lâu như vậy nhưng vẫn không dừng lại.
Ngô Chiêm thấy Ngô Ưu quay đầu đi, hắn có chút bất đắc dĩ, suy nghĩ một lúc mà không biết phải làm sao, hắn hỏi: "Nghe nói vào lúc Bách Hoa yến ngươi đã cứu Hoàng Thượng một lần, Hoàng Thượng có nói gì với ngươi không?"
Ngô Ưu cũng không quay đầu lại, nàng chỉ tiếp tục nhìn pháo hoa: "Hoàng Thượng hỏi ta muốn ban thưởng gì, ta không biết nên không muốn gì cả, nhưng mà hắn nói sau này mà ta có muốn gì, hắn tùy thời đều có thể ban thưởng bù lại."
Ngô Chiêm có chút lo lắng, hắn biết Hoàng Thượng rất để bụng với Ngô Ưu. Nếu không phải hắn không đồng ý, Hoàng Thượng nhất định sẽ để Ngô Ưu tòng quân. Hắn ngửa đầu nhìn pháo hoa nở rộ, nghĩ thầm hiện giờ chỉ có thể đi một bước lại tính một bước.
Mạc phủ ở Cẩm Châu thành, Mạc Tử Ý ở trong thư phòng lật xem thư tịch, Giang Hồng thì lại ngủ gật ở bên người nàng.
Nhìn thấy đầu của tiểu nha đầu này từng chút cúi thấp, Mạc Tử Ý cảm thấy rất thú vị, tiếng pháo hoa ồn ào bên ngoài khiến cho nàng vô tâm đọc sách, vì thế dứt khoát đặt sách xuống.
Nàng đẩy ghế ra sau, muốn đặt sách về lại chỗ cũ, nhưng động tác quá lớn nên khiến cho Giang Hồng mơ hồ bừng tỉnh.
Nhìn thấy tiểu nha đầu bị kinh hách, Mạc Tử Ý cảm thấy hơi có lỗi: "Tiếp tục ngủ đi, là ta quấy rầy ngươi."
Giang Hồng xoa đôi mắt, giờ phút này nàng đã thập phần thanh tỉnh, nơi nào còn ngủ được. Nhưng mà trong khoảng thời gian này, nàng dường như quá an nhàn, tối nay là trừ tịch, ngày mai là Tết Âm Lịch, không biết Ngọc Nhi ở trong kinh thành có tốt hay không, cũng không biết có bị tên vô lại Triệu Thanh Tử kia khi dễ hay không.
Giang Hồng lại cảm giác trên người nặng trĩu, tựa như có gì đó khoác trên vai của nàng. Nàng nghiêng đầu, vừa lúc thấy được đó là một cái chăn mỏng, ngẩng đầu nhìn về phía người nào đó đang mỉm cười, lòng nàng dâng lên một cỗ xúc động. Người này thật sự quá ôn nhu, dường như không bao giờ cáu kỉnh với ai, lúc nào cũng đều suy nghĩ vì người khác.
Nhưng hiện giờ nàng là nha hoàn, sao có thể hưởng thụ đãi ngộ tốt như vậy. Nội tâm Giang Hồng rối rắm một phen, nàng bất đắc dĩ xốc chăn và đứng lên: "Công tử ngươi đắp đi, đêm nay có chút lạnh."
Mạc Tử Ý lắc đầu, ý bảo không cần.
Lại thấy nha đầu này không còn buồn ngủ, vừa lúc nàng muốn tìm một người để nói chuyện phiếm: "Ngươi ngồi chỗ đó đi, bồi ta tâm sự một chút."
Nhìn thấy tiểu nha đầu ngồi xuống, Mạc Tử Ý mở lời: "Tiểu Hồng, ngươi nói ngươi là người Giang Đô, tại sao sẽ lưu lạc đến Cẩm Châu?"
Trong lòng Giang Hồng hơi phiền muộn, nàng đến Cẩm Châu đương nhiên là vì phải làm nhiệm vụ, nếu không phải bị Triệu Thanh Tử kia khống chế được, nàng đã sớm có thể dẫn theo Ngọc Nhi rời khỏi hoàng thành, đi đến nơi mà không ai biết.
Nhưng nàng không thể nói những chuyện này, trên mặt nàng nhiễm vài phần thương cảm: "Là tới để nhờ cậy thân thích mẫu gia ta, đáng tiếc bọn họ đều không còn nữa."
Mạc Tử Ý cảm thấy bản thân mở đầu như vậy không ổn, nàng nói: "Không có việc gì, hiện giờ ở chỗ này sinh hoạt cũng khá tốt."
Giang Hồng nhìn người này cũng cảm thấy rất kỳ quái, đêm giao thừa mà hắn lại không đến chính sảnh bồi phụ mẫu và người nhà, thế nhưng lại trốn trong thư phòng.
"Công tử không đến chính sảnh bồi lão gia và phu nhân sao?"
Nghe được nàng hỏi lời này, Mạc Tử Ý có chút thương cảm, bình thường nàng luôn cùng người nhà trải qua ngày này, nhưng hôm nay lại thiếu một người, mà một người khác nàng cũng không biết nên đối mặt như thế nào.
Huống hồ nàng vẫn luôn ngụy trang thành ca ca, bắt chước thần thái và tính cách của hắn, từ khi bắt đầu, Mạc Tử Ý đã tìm không thấy bản thân mình nữa.
Có lẽ trong tiềm thức của nàng cũng hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng, tỉnh lại là lúc người kia vẫn còn ở nơi đó.
Giang Hồng cảm giác chính mình đã hỏi sai vấn đề, nghe nói muội muội người này cũng xem như là bị phụ thân hắn gián tiếp hại chết, cho nên giờ phút này tâm tình hắn vô cùng phức tạp, có lẽ vì vậy mà không đến chính sảnh.
Xem ra Ngọc Nhi nói không sai, bản thân nàng quá ngốc, mỗi lần đều chọc phải chỗ thương tâm của nhân gia.
Nghĩ như thế, Giang Hồng cũng nhớ tới người nọ trong kinh thành. Nhớ đến nụ cười nhẹ nhàng của nàng, nàng vẫn luôn ôn nhu như vậy, tuy rằng đang ở nơi phong trần, nhưng lại không có nhiễm lấy bao nhiêu hơi thở phong trần.
Nhưng tóm lại nơi kia vẫn không tốt, nàng phải tìm cách đưa nàng ấy ra ngoài mới được, chỉ là hiện giờ bị Triệu Thanh Tử quấn lấy, không biết khi nào mới có thể thoát khỏi khổ hải.
"Ngươi đang tưởng niệm người nào sao? Ta vừa mới thấy ngươi đang cười."
Bị giọng nói này đánh gãy suy nghĩ, Giang Hồng phục hồi tinh thần lại: "Phải, ta nhớ tới một người rất quan trọng."
Mạc Tử Ý có chút tò mò: "Là người yêu sao? Hay vẫn là người nhà?"
Người yêu hay vẫn là người nhà? Giang Hồng đột nhiên cảm thấy không thể trả lời, cẩn thận suy nghĩ: "Là ân nhân."
Mạc Tử Ý nhìn nàng nghiêm túc như vậy thì hơi buồn cười, nha đầu này lớn lên thập phần đáng yêu, mặt tròn tròn, rõ ràng là thần sắc vô cùng nghiêm túc nhưng không hề có một chút uy hiếp nào.
"Ân nhân của ngươi thế nhưng lại nhiều như vậy, đúng rồi, ta sẽ đi đến kinh thành vào tháng giêng, ngươi nói ngươi ở kinh thành có cố nhân, có muốn đi cùng ta hay không?"
Đôi mắt Giang Hồng sáng rực lên, như vậy rất hợp tâm ý nàng, vừa không chậm trễ nhiệm vụ lại có thể nhìn thấy Ngọc Nhi.
Giang Hồng vội gật đầu đáp ứng, sợ một lát nữa Mạc Tử Ý sẽ đổi ý, đồng thời trong lòng nàng lại cảm thấy hơi kỳ quái, vốn không phải nói tháng ba mới đi sao?
Cảm nhận được Giang Hồng nghi vấn, Mạc Tử Ý ra tiếng giải thích: "Dường như kinh thành bên kia bận rộn nên phụ thân để ta đi đến đó trước."
Giang Hồng nghĩ thầm, lão nhân này thật đúng là coi tiền quan trọng hơn hết thảy. Lúc trước, đi kinh thành vào mùa đông đã khiến nữ nhi mất mạng, năm nay còn chưa hết thì lại muốn nhi tử đi kinh thành.
Trên đường có rất nhiều sơn phỉ, nhưng nghe tin tức nói triều đình đã phái quan binh ở nơi đó, hẳn là sẽ an toàn hơn khoảng thời gian trước kia rất nhiều.
Giang Hồng có ấn tượng rất tốt về Mạc Tử Ý. Nàng hạ quyết tâm, nếu như lại đụng phải sơn phỉ, nàng dùng khinh công mang hắn chạy thoát vẫn không thành vấn đề, chỉ là lúc sau phải giải thích với hắn như thế nào.
Cốt truyện đã lặng lẽ thay đổi nhưng Ngô Ưu lại chẳng hề hay biết, mà Triệu Thanh Tử cũng thu được tin tức Giang Hồng truyền đến.
Triệu Thanh Tử nắm tờ giấy trong tay, sau đó nhìn ngoài cửa sổ rồi mỉm cười, xem ra nàng đoán không sai, mọi chuyện cũng bắt đầu trở nên thú vị rồi đây.