Triệu Thanh Tử cũng chưa quay về Vĩnh Định hầu phủ. Một mặt nàng không muốn Ngô Ưu và Mạc Tử Ý hai người ở cùng một chỗ, mặt khác nàng cũng muốn biết rõ Mạc Tử Ý rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ chốc lát sau, Mạc Tử Ý khe khẽ kêu một tiếng rồi dần dần mở to mắt, Ngô Ưu trong lòng vui vẻ: "Ngươi tỉnh rồi, có chỗ nào cảm thấy không thoải mái hay không?"
Mạc Tử Ý còn có chút mơ hồ, nàng chống thân mình ngồi dậy, giọng nói hơi suy yếu: "Ngô tiểu thư, ta đây là ở đâu?"
"Không cần lo lắng, nơi này là tướng quân phủ, nhưng tại sao ngươi lại rơi xuống nước?"
Nói đến việc bị ngã xuống nước, Mạc Tử Ý lúc này mới nhận ra, nàng xoa xoa đầu nỗ lực nhớ lại. Nàng vốn ở bên bờ sông chơi đùa, sau khi đứng lên thì giống như có ai đó đã đẩy nàng.
Nàng trả lời không quá rõ ràng: "Lúc ta đứng ở bờ sông, giống như có người đẩy ta, ta cũng không quá dám chắc."
Triệu Thanh Tử nghe vậy trong lòng có chút trầm trọng, trước kia đều là địch nhân ở sáng nàng ở trong tối, tình huống hiện giờ e rằng đã ngược lại. Đồng thời nàng lại có chút hưng phấn, chỉ cảm thấy đã lâu không gặp phải đối thủ như vậy.
Lúc nãy còn mơ hồ, nhưng giờ phút này Mạc Tử Ý đã thanh tỉnh được một chút. Nàng đột nhiên phát hiện bản thân chỉ mặc trung y, phát quan trên đầu cũng không còn, loại tình huống này không cần nghĩ cũng biết, Ngô Ưu các nàng nhất định là đã nhận ra.
Ngô Ưu thấy Mạc Tử Ý sắc mặt có chút trắng bệch, lại thấy nàng duỗi tay sờ đỉnh đầu thì đã biết được nàng đang suy nghĩ cái gì.
Vì làm nàng yên tâm, Ngô Ưu hứa với nàng: "Mạc tiểu thư không cần lo lắng, chuyện này ta và A Tử nhất định sẽ không nói cho người khác."
Không đợi Mạc Tử Ý đáp ứng, Triệu Thanh Tử ra tiếng dò hỏi nàng: "Mạc tiểu thư có thể nói cụ thể thêm được không, ngươi như thế nào lại rơi xuống nước? Chuyện lần này rất tệ, cần thiết đưa hung thủ ra trước công lý."
Giọng nói của Triệu Thanh Tử rất nghiêm túc, Mạc Tử Ý trong lúc nhất thời đem chuyện mình bị bại lộ thân phận vứt ra sau đầu mà nghĩ đến lời Triệu Thanh Tử nói.
Nàng cẩn thận nhớ lại toàn bộ quá trình sau khi cáo biệt Ngô Ưu hai người, rồi sau đó nàng lại sắp xếp lời cần nói, kỹ càng tỉ mỉ nói những gì mình đã trải qua cho hai người.
Ngô Ưu sau khi nghe xong chỉ cảm thấy trong lòng lạnh cả người, Mạc Tử Ý không giống kiểu người sẽ đắc tội với người khác, thế nhưng còn có người muốn hại nàng mất mạng sao? Ngô Ưu không khỏi suy đoán là đối thủ cạnh tranh của Mạc gia ra tay, rốt cuộc Mạc lão gia đã lớn tuổi, hiện tại cũng chỉ còn lại một hài tử.
Triệu Thanh Tử suy tư một phen: "Mạc tiểu thư là nói, sau khi ngươi rơi xuống nước, có người ở trên bờ nhìn thấy ngươi nhưng lại xoay người bỏ đi, nhưng ngươi có thấy rõ dáng vẻ của người nọ hay không?"
"Chưa từng, lúc ấy cách quá xa, hình như người nọ là nữ tử."
Ngô Ưu nhịn không được mà xen vào: "Có thể là đối thủ cạnh tranh trên thương nghiệp chăng?"
Mạc Tử Ý lắc lắc đầu: "Trên hương nghiệp, Mạc gia tuy có đối thủ cạnh tranh, nhưng còn không đến mức mưu hại tính mạng của ta."
Ngô Ưu cảm thấy cô nương này quá mức đơn thuần, thế gian này có rất nhiều điều xấu xa, nhưng nàng ấy còn không có cảm nhận được.
Nhưng như vậy cũng tốt, có thể không cần phải sầu lo quá nhiều.
Mạc Tử Ý thấy Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử đều quan tâm nàng như vậy, nàng có chút cảm động, lại cảm thấy bản thân khiến các nàng thêm phiền toái: "Việc hôm nay đa tạ hai vị tiểu thư, nếu là về sau hai vị có gì cần hỗ trợ, ta tuyệt đối sẽ không chối từ."
Ngô Ưu nhưng thật ra cảm thấy Mạc Tử Ý đã giúp nàng rất nhiều, vì thế nói: "Không cần để ý, rốt cuộc Mạc tiểu thư ngươi cũng đã giúp ta không ít việc."
Mạc Tử Ý biết rõ Ngô Ưu đang nói đến việc nàng giúp đỡ nàng ấy, nàng cảm thấy việc này so với ân cứu mạng thì còn không đáng giá nhắc tới, nhưng vì Triệu Thanh Tử ở đây nên Mạc Tử Ý không tiện nói rõ, vì thế nàng chỉ mỉm cười.
Triệu Thanh Tử ở bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy hai người này nhất định là có chuyện gì đó gạt nàng. Nàng không khỏi nhớ tới lần trước, khi Ngô Ưu nhận được vàng thì lại nói thế kia, nàng nói được cứu rồi nhưng mà nàng muốn cứu ai?
Triệu Thanh Tử nhìn theo bóng lưng của Ngô Ưu, chỉ cảm thấy càng ngày càng không hiểu Ngô Ưu muốn làm cái gì.
Triệu Thanh Tử nhịn không được mà đánh gãy cuộc nói chuyện giữa các nàng: "Nếu Mạc tiểu thư là nữ tử, vậy vị mà Mạc gia hạ táng chính là...?"
"Là ca ca của ta."
Giọng nói của Mạc Tử Ý có chút chùng xuống, hiện giờ nàng cũng không còn gì để giấu giếm: "Ta vốn tưởng rằng hắn có thể rời đi trong thân phận của mình, nhưng không ngờ phụ thân lại quyết định để ta thay thế hắn."
Khi Ngô Ưu đọc nguyên tác, nàng vẫn luôn không hiểu vì sao Mạc Tử Ý phải nữ giả nam trang, hiện tại mới biết được nàng ấy bị phụ thân yêu cầu, xem ra là vì để kế thừa thương nghiệp của Mạc gia.
Triệu Thanh Tử lại nghĩ khác, bởi vì nàng cảm thấy sơn phỉ ngoài thành Cẩm Châu hẳn là có liên hệ rất lớn với Mạc lão gia, chuyện hắn để Mạc Tử Ý ngụy trang chắc hẳn cũng có ý đồ khác.
Hiện giờ thân phận của Mạc Tử Ý đã làm rõ, Triệu Thanh Tử thuận tiện dò hỏi thêm một số việc khác: "Mạc tiểu thư, trước khi lệnh huynh xuất phát, hắn có biểu hiện gì khác thường hay không?"
Ngô Ưu nhìn về phía Triệu Thanh Tử, chỉ cảm thấy nàng quá chú ý tới chuyện của Mạc phủ. Ngô Ưu biết nàng rất thông minh, cũng hiểu được nàng sẽ không bao giờ làm những việc vô ích, hay là Mạc phủ thật sự đang che giấu gì đó?
Trong lòng Ngô Ưu bắt đầu hoài nghi, lại liên hệ kết cục trong nguyên tác, trong lòng Ngô Ưu lập tức căng thẳng. Chẳng lẽ Mạc lão gia chính là gián điệp Dục Triều phái tới? Thế nhưng đây cũng chỉ suy đoán, nàng còn không có chứng cứ thật sự.
Thế nhưng nếu đúng là như vậy, Mạc phủ nhất định có liên hệ với sơn phỉ, nhưng Mạc Tử Nghĩa lại bị sơn phỉ giết chết.
Mạc lão gia này cũng quá độc ác, nhi tử của mình cũng có thể nói không cần liền không cần, Ngô Ưu có chút không muốn tin tưởng.
Ngô Ưu cảm thấy trong lòng nàng hơi trầm trọng, nàng cảm thấy suy đoán này rất có khả năng chính xác, nhưng nàng nên làm thế nào để A Tử biết mà không nghi ngờ nàng đây? Nàng còn không có tìm được biện pháp.
Hơn nữa, nhìn thấy dáng vẻ Mạc Tử Ý như vậy, nàng ấy hẳn là hoàn toàn không biết những chuyện này. Nếu đúng như những gì Ngô Ưu suy đoán, sau khi biết được, nàng ấy nên làm như thế nào đây.
Mạc Tử Ý nghe Triệu Thanh Tử hỏi như vậy, nàng liền nói ra nghi vấn tồn tại đã lâu trong lòng: "Xác thật là có khác thường. Bình thường chuyện vào kinh đều là do phụ thân lo liệu, mà đại tuyết lần đó lại đổi thành ca ca."
Nàng suy nghĩ, lại nói thêm: "Hơn nữa, trước một ngày ca ca xuất phát, hắn giống như có tâm sự, ngay cả cơm cũng không ăn."
Triệu Thanh Tử càng thêm xác định Mạc phủ hẳn là có vấn đề, có lẽ Mạc Tử Nghĩa đã biết được gì đó, nhưng hiện tại người đã không có, manh mối này cũng bị chặt đứt.
Trong lòng Triệu Thanh Tử đại khái đã có suy đoán, Mạc phủ có thể nhanh như vậy trở thành nhà giàu số một ở Cẩm Châu là vì hợp tác với sơn phỉ. Xem qua thuộc hạ thám thính cho đến tình báo, mấy năm nay sơn phỉ đã giết chết rất nhiều thương đội, nhưng Mạc phủ lại không chịu nhiều tổn thất.
Mà năm trước, người vốn giàu nhất ở Cẩm Châu lên đường vào kinh, cả nhà bọn họ đều bị sơn phỉ giết hại, như thế Mạc gia mới chân chính trở thành nhà giàu nhất Cẩm Châu.
Mạc Tử Nghĩa chết có thể là Mạc lão gia muốn che mắt người khác. Rốt cuộc cách mà hắn quật khởi thập phần không bình thường, mà mấy năm nay mỗi lần quan phủ muốn bao vây diệt trừ sơn phỉ thì đều sẽ bị lộ tin tức trước, rõ ràng chính là có người làm nội ứng.
Cái chết của Mạc Tử Nghĩa như đang nói với những người hoài nghi hắn: "Sơn phỉ đã giết hài tử của ta, cho nên nội ứng không phải là ta."
Làm như vậy, một là giúp cho hắn thoát khỏi hiềm nghi, hai là nhân cơ hội đưa lương thực cho đạo tặc trên núi.
Nhưng vì sao hắn muốn cho Mạc Tử Ý thay thế thân phận ca ca của nàng?
Người lần này tập kích Mạc Tử Ý cũng là do hắn phái tới sao?
Triệu Thanh Tử lại có chút không hiểu được, trước không đề cập tới thân phận phụ tử bọn họ, nhưng Mạc Tử Ý rõ ràng cái gì cũng đều không biết, vì sao lại tàn nhẫn ra tay với một người không hề có sức uy hiếp như vậy?
Chẳng lẽ là ca ca nàng đã nói gì đó với nàng, làm Mạc lão gia có chút bất an, cho nên muốn ra tay để nàng trượt chân chết đuối? Nhưng vì sao lại muốn cho nàng tới kinh thành, rõ ràng ở Cẩm Châu sẽ tiện hơn rất nhiều.
Hơn nữa, nếu như Mạc Tử Nghĩa đã biết được gì đó, vì sao hắn còn sẽ ngoan ngoãn đi chịu chết?
Triệu Thanh Tử càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, nàng không khỏi xoa xoa trán, lựa chọn trước buông xuống nghi vấn trong lòng. Ít nhất nàng đã biết Mạc lão gia nhất định có quan hệ với sơn phỉ.
"Triệu tiểu thư làm sao vậy, thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?"
Mạc Tử Ý thấy Triệu Thanh Tử xoa cái trán, giống như là vô cùng đau đầu, nàng vì vậy mà không khỏi có chút lo lắng.
Triệu Thanh Tử nhìn thiếu nữ nằm ở trên giường, ánh mắt của thiếu nữ trong suốt, cảm xúc ở trong ánh mắt không hề giữ lại mà đều được bộc lộ ra.
Kỳ thật, Triệu Thanh Tử ghen thì ghen, nhưng mấy ngày nay ở chung, nàng không thể không thừa nhận tính cách của người này vô cùng tốt. Thế nhưng dù có như vậy, Triệu Thanh Tử cũng không muốn thấy nàng và Ngô Ưu quá mức thân thiết.
Trong lòng Triệu Thanh Tử thở dài một tiếng, sau đó cười: "Không có việc gì, Mạc tiểu thư trước tiên chiếu cố tốt bản thân là được."
Mạc Tử Ý hiện nay có chút suy yếu, môi cũng trắng bệch, nàng mỉm cười rạng rỡ: "Triệu tiểu thư, kỳ thật có đôi khi ta rất hâm mộ ngươi."
Những lời này có chút không thể hiểu được, Triệu Thanh Tử không biết nàng ta hâm mộ nàng cái gì.
Nàng không khỏi nghĩ thầm: "Hay là nàng hâm mộ người được Ngô Ưu yêu là ta? Vậy thì nàng nên hâm mộ nhiều một chút."
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Thanh Tử cũng bớt trầm trọng, nàng có chút vui sướng: "Mạc tiểu thư nói quá lời, người mà hai chân tàn tật thì có gì để hâm mộ đây."
Lời này khiến cho Ngô Ưu vô cùng khổ sở, nàng nhịn không được ra tiếng ngắt lời: "A Tử không cần nghĩ như vậy, ngươi nhất định sẽ khỏi thôi."
Triệu Thanh Tử chỉ cảm thấy những lời này có chút khác với những lời an ủi thông thường, tựa như mang theo quyết tâm mãnh liệt. Nhưng Triệu Thanh Tử rất rõ tình trạng thân thể của bản thân nàng, tuy nàng thường ảo tưởng sẽ có một ngày nàng có thể đứng lên, nhưng nàng càng là một người thực tế.
Nhưng vì không muốn cho Ngô Ưu lo lắng, nàng vẫn mỉm cười, đáp: "Đúng vậy, sẽ tốt thôi."
Mạc Tử Ý nhìn hai người các nàng, chỉ cảm thấy thập phần ấm áp, nhưng nghĩ lại mới nhận ra nàng giống như lại lần nữa trở thành phông nền làm người khó xử.
Vì thế, nàng nỗ lực giảm bớt cảm giác tồn tại, đồng thời ỏ dưới đáy lòng thở dài một tiếng, nàng hâm mộ đúng là cái này, hâm mộ Triệu Thanh Tử có một người toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng ấy.
Mạc Tử Ý nghĩ, chờ thân thể của nàng tốt lên, nàng sẽ tự mình đi xử lý chuyện Ngô Ưu giao cho nàng, người hiền lành nên được đối đãi dịu dàng mới phải.
Đây cũng chính là chấp niệm của Mạc Tử Ý.
Mạc Tử Ý lại nằm trong chốc lát, Ngô Ưu vốn định lưu nàng tại tướng quân phủ, nhưng Mạc Tử Ý nói nàng còn chuyện cần phải giải quyết, nếu như không nhanh chóng trở về, e là Tiểu Hồng sẽ phải lo lắng.
Triệu Thanh Tử nghe Ngô Ưu muốn Mạc Tử Ý lưu lại tướng quân phủ, nàng cũng nhịn không được mà không cao hứng. Nàng nhớ Ngô Ưu đều chưa từng mời nàng ngủ lại tướng quân phủ đây.
Nghe Mạc Tử Ý cự tuyệt Ngô Ưu, hảo cảm của Triệu Thanh Tử dành cho Mạc Tử Ý không khỏi tăng lên một chút, tiểu hồ ly này còn rất thức thời.
Kỳ thật Ngô Ưu cũng không có ý khác, nàng chỉ là sợ Mạc Tử Ý xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà thôi.
"A Ưu, ngươi yên tâm đi, nàng sẽ không xảy ra chuyện."
Ngô Ưu đứng ở cửa tướng quân phủ nhìn thân ảnh Mạc Tử Ý dần dần đi xa, bên tai truyền đến lời nói của Triệu Thanh Tử.
Trong lòng nàng liền yên tâm, hiện giờ xem ra Mạc Tử Ý đã an toàn, A Tử hẳn là sẽ phái người bảo hộ nàng ấy.
Hôm nay bận rộn suốt cả một ngày, bây giờ cũng đã đến chạng vạng, tuy Triệu Thanh Tử có thị nữ đi theo, nhưng Ngô Ưu vẫn muốn ở bên cạnh nàng lâu hơn một chút, vì vậy nàng đẩy xe lăn của Triệu Thanh Tử chậm rãi đi đến Vĩnh Định hầu phủ.
Nhìn sắc trời dần dần mờ nhạt, trong lòng Ngô Ưu lại có chút sầu lo, thân ở nơi đây, nàng nên làm thế nào để thay đổi kết cục vốn đã định?