" Vâng thưa công tử."
" Người kia đang làm gì vậy?"
Minh Tô nhìn theo hướng tay chỉ của Thụy Bích, một thiếu niên tuấn tú đang ngẩn người đứng cạnh bờ hồ. Tay áo xanh nhẹ theo gió đung đưa đẹp tựa như một bức tranh vẽ: " Nô tỳ cũng không biết."
" Người đó..." Nhìn thiếu niên đột nhiên động chân tiến càng gần mép hồ hơn, Thụy Bích phát hoảng: " Không phải người đó muốn tự sát chứ."
" Khoan... Thụy Bích công tử." Thiên Vũ đã dặn rất kỹ phải đưa Thụy Bích trở về Tần Di cung, chưa gì y đã lo chuyện bao đồng lao tới chỗ người kia, Minh Tô không kịp giữ lại.
Thụy Bích không nghĩ nhiều như vậy, y cứ thế mà lao ra ôm chầm lấy người thiếu niên kia, cho dù cố giữ cứng y cũng không có sức để lôi lại mới la lên: " Đừng... nguy hiểm lắm."
Gương mặt tuấn tú hiện lên sự bất ngờ, đột nhiên xuất hiện một con khỉ con nhảy ra bám cứng lấy mình, thiếu chút nữa đã khiến hắn vì mất đà mà ngã xuống nước, hắn gắt giọng: " Ngươi làm cái gì?"
" Huynh muốn nhảy xuống sao?" Thụy Bích chết sống ôm cứng thiếu niên không chịu buông.
" Nhảy xuống? Ta khi nào muốn nhảy..." Thiếu niên ngừng lại khi bắt gặp gương mặt nhỏ đáng yêu đang ngước đôi mắt to đầy lo lắng nhìn mình, đôi mắt thật trong đến không thể nhìn thấy được một hạt bụi dư thừa nào.
" Huynh không phải muốn nhảy xuống đó sao? Nhảy xuống sẽ chết đấy, huynh đừng nghĩ mấy chuyện đáng sợ như vậy."
" Chết?" Thiếu Niên gỡ khỉ con ra khỏi người mình, hắn ngồi xuống đối diện với y: " Ai nói với ngươi là ta muốn tự sát? An tâm, ta không ngốc đến độ chọn cách chết khó coi như vậy."
Thụy Bích chớp mắt: " Không phải sao?"
" Không, ta chỉ là tâm trạng có chút không vui, muốn ngắm cảnh một chút nhưng bị tiểu hầu nhi như ngươi phá hỏng mất rồi."
Thụy Bích nghe vậy biết mình vừa làm điều mất mặt thì đến tai cũng đỏ ửng cả lên: " Xin lỗi... ta cứ tưởng huynh muốn..."
" Công tử, người đột nhiên sao lại..." Vừa rồi không thể nhìn rõ thiếu niên kia là ai, chỉ khi đến gần Minh Tô đã hoảng hốt quỳ xuống: " Nô tỳ tham kiến tứ hoàng tử."
" Tứ... hoàng tử?"
" Đứng lên đi." Thiên Uy nghiêm giọng.
" Vâng tứ hoàng tử."
Thụy Bích ngần ngại lui về sau vài bước: " Huynh là tứ hoàng tử?"
" Phải rồi." Thiên Uy trầm mặt, hai chân mày thoáng trùng xuống rồi lập tức trở lại như bình thường.
" Tiểu... tiểu nô không biết, thất lễ với tứ hoàng tử xin người tha tội."
Thụy Bích vội vàng cũng quỳ xuống, chờ một hồi vẫn không nghe tiếng cho mình đứng dậy. Y bạo gan ngước mặt lên nhìn, Thiên Uy lúc này giống như là đang thờ ơ nhìn mình, nhưng không hiểu sao Thụy Bích cảm thấy hắn đang tức giận mà đánh một cái rùng mình.
" Ngươi..." Thiên Uy muốn nói gì đó rồi lại thôi.
" Vâng?"
" Bản hoàng tử nhớ chưa từng gặp qua trong cung, ngươi là người ở cung nào?"
" Tiểu nô... tiểu nô là..." Không thể nói mình vốn là người của tứ hoàng tử, chỉ mới bị nhị hoàng tử một câu liền mang về. Mà đây cũng chỉ là ý chỉ của hoàng thượng, tứ hoàng tử có muốn không vui cũng đâu thể đổ lên đầu y, nhưng cái cảm giác đáng sợ vừa rồi khiến y không dám mở miệng.
Thấy Thụy Bích không thể trả lời, Minh Tô liền lên tiếng: " Chúng nô là người ở Tần Di cung."
" Người của nhị ca?"
" Vâng ạ, nhị hoàng tử đã có căn dặn, chúng nô còn có việc gấp cần phải làm, xin phép tứ hoàng tử được phép cáo lui."
Thiên Uy phất tay: " Được rồi, nếu nhị ca đã giao việc thì các ngươi cứ đi đi. Chuyển lời hỏi thăm sức khỏe của ta cho huynh ấy, còn có tạ lỗi vì đã không thể đích thân đến thăm."
" Vâng ạ." Minh Tô đỡ Thụy Bích dậy: " Chúng ta đi thôi."
Trong gương mặt nhỏ bị kéo đi còn vài lần lén quay lại nhìn hắn, Thiên Uy cười đáp lại nhưng người vừa khuất bóng nụ cười trên môi hắn đã tắt hẳn: " Tiểu hầu nhi, quả nhiên rất thú vị."
Thụy Bích không ngăn được tò mò, y hỏi: " Minh Tô tỷ tỷ, vừa rồi hình như tứ hoàng tử rất tức giận."
Minh Tô làm lạ: " Có sao? Nô tỳ chỉ thấy người không để tâm lắm đến những kẻ thấp hèn như chúng ta."
" Nhưng vừa rồi ánh mắt của người rất đáng sợ, có phải ta nhìn nhầm rồi không?"
" Công tử đừng suy nghĩ nhiều quá, Tĩnh Thất công tử đang đợi người về dùng bữa đấy, đi nhanh nào."
" Vâng." Thụy Bích vẫn không thể đẩy cái ánh nhìn đó ra khỏi đầu, lúc Thụy Bích đang quỳ gối ngước đầu lên, tứ hoàng tử khiến y phải rùng mình sợ hãi, dù gương mặt người có đang ra vẻ không quan tâm lắm.
Minh Tô âm thầm đánh giá Thụy Bích, nàng vốn không chỉ là một cái nô tỳ, trong hàng ngủ ảnh vệ được Thiên Vũ để bên cạnh bảo vệ Thụy Bích.
Đương nhiên sẽ phần nào nhìn ra được dưới sự thờ ơ không màng đến thế sự của Thiên Uy, sẽ không chỉ đơn giản như vậy. Thụy Bích chỉ nhìn qua liền nhận ra người kia đang tức giận mới đúng là bất ngờ. Mọi người đều cho rằng tứ hoàng tử đối với vạn sự đều không để trong mắt, là người khó nắm bắt nhất trong các vị hoàng tử, nhưng dể dàng như vậy bị một hài tử nhìn ra biểu tình của mình, thật là nực cười.
Thụy Bích cùng Tĩnh Thất dùng cơm sau đó đi lại vài vòng hậu viên, buồn chán bị Minh Tô kéo tới ôn tuyền tắm rửa một phen, rồi Y lại ra vào trước cửa Tần Di cung nhìn trước nhìn sau. Thiên Vũ trở về trời cũng đã tối.
Thiên Vũ vừa bước vào phòng liền thấy tiểu bảo bối úp mặt trên mặt bàn mà ngủ, hắn quay sang Minh Tô: " Đây là chuyện gì?"
" Công tử không thấy nhị hoàng tử trở lại nên lo lắng, cứ nhất định muốn ra ngoài chờ nhị hoàng tử. Vì trời cũng đã tối, nô tỳ hết lời
khuyên công tử mới chịu trở vào phòng, nhưng lại không muốn tự mình đi ngủ trước liền đến phòng của người chờ, nô tỳ không cách nào khiến công tử nghe mình rồi thì chờ đến ngủ quên mất."
" Chuyện như vậy cũng không có cách, bản hoàng tử cần ngươi ở cạnh y làm gì?"
" Nhị hoàng tử tha tội."
Thiên Vũ lớn tiếng những vẫn chú ý không làm ảnh hưởng Thụy Bích: " Vô dụng, ra ngoài."
" Vâng, nhị hoàng tử." Minh Tô vì Thiên Vũ đang tức giận cũng không dám nói mình để Thụy Bích gặp phải Thiên Uy, hắn cũng đã ra lệnh nên nàng im lặng rời đi dự định chờ sáng hôm sau sẽ báo lại.
Thiên Vũ cởi đi ngoại bào rồi tiến lại bế lên Thụy Bích, y mơ màng tỉnh giấc. Cố hé mi mắt dù cơn buồn ngủ cứ liên tục kéo tới, giọng thì thào: " Thiên Vũ ca?"
" Là ta. Làm ngươi thức giấc sao?"
Thụy Bích nữa tỉnh nữa mớ hé môi cười: " Người về rồi?"
" Ta về rồi." Thiên Vũ nhẹ nhàng đặt Thụy Bích lên giường, kéo chăn đắp lên, muốn đứng thẳng dậy nhưng lọn tóc trước ngực hắn bị Thụy Bích nắm lấy: " Thụy nhi?"
" Thiên Vũ ca, đừng đi nữa."
Thiên Vũ dịu dàng thì thầm vào tai y: " Ta không có đi."
Nghe hắn nói vậy Thụy Bích mới buông tay ra, Thiên Vũ vén chăn nằm xuống bên cạnh rồi ôm tiểu bảo bối vào lòng: " Đêm nay cứ ở đây đi, ta ngủ cùng ngươi."
" Vâng." Thụy Bích mơ mơ màng màng thích thú rúc vào trong lòng ngực Thiên Vũ: " Hôm nay không thấy người Thụy nhi cô đơn lắm."
Thiên Vũ vỗ vỗ cái lưng nhỏ của Thụy Bích nói: " Có một số việc cần xử lý nên trở về muộn, Thụy nhi lần sau không cần đợi ta."
" Thụy nhi muốn đợi Thiên Vũ ca, không thể được sao?"
" Đương nhiên ta rất vui nếu ngươi muốn chờ ta về, nhưng lần sau đừng đợi bên ngoài, lỡ như bị bệnh ta sẽ đau lòng biết không?"
" Ân!" Thụy Bích ngập ngừng, có thể mình vẫn còn đang mơ. Nghĩ vậy y tự tin lên tiếng: " Thụy... thụy nhi có thể lúc nào cũng ở đây cùng người hay không?"
" Sao?"
" Một mình ngủ trong một phòng lớn... rất đáng sợ."
Thiên Vũ phì cười, hắn hôn lên tóc Thụy Bích: " Ta cứ luôn lo lắng ngươi sẽ không đồng ý, Thụy nhi đã tự muốn vậy ngươi từ nay đừng nghĩ đến ngủ ở nơi khác nữa."
" Nhị... hoàng tử!"
Mỗi lần không chú ý Thụy Bích đều sẽ gọi hắn là nhị hoàng tử, giống như một thói quen không thể sửa ngay được. Thiên Vũ cũng thấy y gọi như vậy không phải có ý xa cách hắn, thế nên cũng không muốn hỏi đến nữa.
Hơi thở tiểu bảo bối đều đều, nhận ra y đã ngủ Thiên Vũ nhẹ giọng: " Thụy nhi, ta sẽ không để bất cứ kẻ nào mang ngươi rời khỏi ta." Ta sẽ khiến những kẻ trong đầu có ý nghĩ đó hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.