Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi - Chương 66:
Chương trước- Chương 1:
- Chương 2:
- Chương 3:
- Chương 4:
- Chương 5:
- Chương 6:
- Chương 7:
- Chương 8:
- Chương 9:
- Chương 10:
- Chương 11:
- Chương 12:
- Chương 13:
- Chương 14:
- Chương 15:
- Chương 16:
- Chương 17:
- Chương 18:
- Chương 19:
- Chương 20:
- Chương 21:
- Chương 22:
- Chương 23:
- Chương 24:
- Chương 25:
- Chương 26:
- Chương 27:
- Chương 28:
- Chương 29:
- Chương 30:
- Chương 31:
- Chương 32:
- Chương 33:
- Chương 34:
- Chương 35:
- Chương 36:
- Chương 37:
- Chương 38:
- Chương 39:
- Chương 40:
- Chương 41:
- Chương 42:
- Chương 43:
- Chương 44:
- Chương 45:
- Chương 46:
- Chương 47:
- Chương 48:
- Chương 49:
- Chương 50:
- Chương 51:
- Chương 52:
- Chương 53:
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:Ngoại Truyện Mạn Hoa ( Phần Đầu )
- Chương 71:Ngoại Truyện Mạn Hoa ( Phần Cuối )
- Chương 72:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (1)
- Chương 73:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (2)
- Chương 74:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (3)
- Chương 75:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (4)
- Chương 76:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (5)
- Chương 77:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (6)
- Chương 78:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (7)
- Chương 79:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (8)
- Chương 80:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (9)
- Chương 81:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (10)
- Chương 82:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (11)
- Chương 83:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (12)
- Chương 84:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (13)
- Chương 85:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (14)
- Chương 86:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (15)
- Chương 87:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (16)
- Chương 88:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (17)
- Chương 89:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (18)
- Chương 90:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (19)
- Chương 91:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (20)
- Chương 92:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (21)
- Chương 93:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (22)
- Chương 94:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (23)
- Chương 95:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (24)
- Chương 96:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (25)
- Chương 97:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (26)
- Chương 98:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (27)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi
Chương 66:
Thiên Vũ xuất hiện chậm rãi đi lên phía trước cùng với Thiên Uy đối diện: " Con đường này là do bản thân ngươi lựa chọn."
" Thì ra tất cả là do ngươi đứng sau chuyện này?"
" Ngươi nghĩ rằng phụ hoàng chỉ cần một cái thiếp bài và lời nói của bọn chúng đã dễ dàng bị ngươi lừa gạt?"
Trước lúc Ninh quý phi bị xử tử Thiên Vũ từ đại lao cứu ra Thụy Bích trở về, sau buổi lâm triều sáng hôm sau hắn đã bị hoàng đế triệu tới thư phòng: " Trẫm hay tin thị nô của ngươi đã giết chết đại công tử của Xưng gia?"
" Hắn tội ác chồng chất, chết không đáng tiếc."
" Vậy ngươi cũng biết hai vị tiểu thư của Xưng
gia là do Ninh Huệ cầu trẫm ban cho ngươi. Bây giờ xảy ra một màn này còn không phải nói cho thiên hạ biết ngươi ra mặt đối kháng."
Thiên Vũ im lặng một hồi mới nói tiếp: " Phụ hoàng biết nguyên do ngũ đệ bị trúng độc huân hương là gì không?"
" Ngươi muốn nói không phải do tình cờ."
" Đơn giản muốn hại nhi thần thì đã không đối với ngũ đệ cũng sẽ ra tay. Nếu phụ hoàng tin tưởng xin hãy giao việc này lại cho nhi thần."
Thiên Chân tựa người ra phía sau: " Ngươi muốn đối phó với Ninh Huệ?"
" Là với loạn thần có lòng muốn soán ngôi đoạt vị."
" Nói không chừng ngươi mới chính là kẻ muốn soán ngôi đoạt vị, trẫm làm cách nào để tin lời ngươi nói đây Vũ nhi."
" Nếu chỉ là diễn một màn kịch nhỏ chắc rằng đối với phụ hoàng cũng không có tổn thất gì, sau đó có thể biết được ai là trung thần kẻ nào là phản thần. Phụ hoàng, tại sao lại không làm chứ?"
Thiên Uy ngẩng đầu cười lớn: " Thì ra ngay từ đầu ta đã nằm trong kế hoạch của ngươi, ha ha ha. Thiên Vũ, ta đã quá xem thường ngươi rồi."
" Ngươi đã không còn đường thoát nữa, buông tay chịu trói đi. Ngay cả Thiên Cung và Hoàng Duy đều đã bị bắt, người của ngươi đã bị quân lính của Tĩnh tướng quân bao vây ngươi sẽ không có đường thoát."
" Thiên Vũ, ta tính toán bao năm cuối cùng vẫn bại trong tay ngươi. Buông tay chịu trói? Ngươi tuy là kẻ thắng cuộc nhưng mạng của ta sẽ không phải do ngươi quyết định." Thiên Uy vừa nói đã đưa kiếm kề lên cổ mình muốn tự sát.
" Ngươi..."
" Tứ hoàng tử, xin hãy ngừng tay."
" Thụy nhi." Thụy Bích chạy ra phía trước thì bị Thiên Vũ kéo tay lại.
Thiên Uy bị tiếng nói kia làm ngừng lại động tác, hắn nhìn Thụy Bích một cách ôn nhu: " Thụy Bích, là ngươi?"
" Tứ hoàng tử, đừng làm chuyện dại dột như vậy."
" Ta tự cho rằng mình thông mình, ta đã nghĩ nếu tất cả đều đã thua thì chỉ cần có một thứ mà thôi."
Thiên Uy mỉm cười: " Ta chỉ cần ngươi là của ta thì đã đủ lắm rồi."
" Tứ hoàng tử."
" Nhưng ngay cả ngươi cũng chỉ nhìn về phía hắn, ta đã thua tất cả... không còn lại gì. Ta tiếp tục sống trên đời còn có ích gì chứ?"
" Tại sao lại nói người không còn gì cả? Người cho rằng mình là kẻ bất hạnh chỉ vì bản thân vẫn chỉ nhìn về những thứ vốn không phải là của mình, tể tướng tiểu thư liều chết vì người ngay cả tam hoàng tử và Hoàng Duy vẫn luôn một lòng trung thành với tứ hoàng tử. Ngươi tại sao lại không nhìn thấy những thứ ở ngay bên cạnh chứ?"
" Người tưởng chết rồi thì tất cả sẽ kết thúc sao? Người làm vậy thì làm sao ăn nói với tình cảm của tể tướng tiểu thư và lòng trung thành của họ đây...!"
Thiên Uy nhếch môi cười: " Ngươi cho là ta sẽ được tha mạng khi dẫn quân tạo phản sao? Thụy Bích ngươi quá ngây thơ rồi."
Thụy Bích ngước mặt nhìn Thiên Vũ, hắn không trả lời mà chỉ lắc đầu. Vừa lúc này hoàng đế mới tự mình lên tiếng: " Uy nhi, ngươi nói đúng. Trẫm không phải là một vị minh quân."
" Phụ hoàng?"
" Trẫm cũng không xứng đáng với với bổn phận của một kẻ làm phụ hoàng. Trong mắt trẫm cho dù là nhi tử hay giang sơn đều không bằng nụ cười của một người mà thôi."
Nghe Thiên Chân nói cả mặt Bình Phi đã đỏ bừng mà vẫn ra vẻ " Hừ!" một tiếng xoay mặt đi hướng khác không thèm nhìn hắn.
" Trẫm sẽ không giết ngươi."
" Hoàng thượng..." Hoàng tử muốn giết phụ hoàng cướp ngôi không phải chuyện nhỏ. Thái An định lên tiếng thì Tĩnh Thất đặt tay lên vai ông lắc đầu.
" Thay vào đó trẫm sẽ lấy đi thân phận hoàng tử của ngươi. Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, từ nay ngươi sẽ là một phàm phu tục tử sống chết cùng với hoàng thất không có can hệ."
" Ngươi thật sự muốn thả ta?"
" Trẫm xem như không có một nhi tử như ngươi, từ nay về sau đừng để trẫm gặp được ngươi nữa."
Hoàng đế lạnh lùng từng tiếng: " Riêng Xích Tuấn cùng Lâm Quân cấu kết với tứ hoàng tử,
âm thầm kéo quân tạo phản tội không thể tha. Lôi người xuống lập tức xử trảm."
" Thần tuân lệnh." Thái An lớn tiếng: " Kéo đi!"
" Hoàng thượng... Hoàng thượng tha mạng... xin hoàng thượng tha mạng."
Xích Tuấn kêu gào xin tha mạng, Lâm Quân tể tướng lại không nói một lời bị người kéo đi vẫn lặng lẽ nhìn nhi nữ bị đâm ở ngực đang sống chết khó đoán.
Thiên Uy xem một màn này mới buông kiếm đi lại bế lên Quan Chân, hắn không quan tâm đến xung quanh mang theo người trên tay chậm bước rời khỏi.
Thiên Vũ im lặng để người đi qua mà làm thinh: " Hắn mưu trí hơn ngươi chẳng qua lại đi con đường sai trái." Đời trước ngươi thành
công giết vua đoạt vị, ngay cả Thiên Dũng năm đó cũng chết trong tay ngươi nhưng cuối cùng đế vị này ngươi ngồi chưa bao lâu cũng bại dưới tay ta. Cuộc chiến của chúng ta chẳng qua là kết thúc sớm hơn theo một cách khác mà thôi.
" Thiên Vũ ca?"
" Thụy nhi, không sao rồi!" Đúng, lần này hắn không những không cần tốn quá nhiều công sức và thời gian, mà ngay cả Thụy Bích cũng vẫn còn ở đây bên cạnh hắn. Nếu không có một đời này để sửa đổi sai lầm của bản thân thì hắn cũng chẳng khác nào Thiên Uy, tất cả cũng chỉ là một màu u tối và cô độc không lối thoát.
" Vũ nhi."
Thiên Vũ bình thản: " Phụ hoàng."
" Đây chính là tiểu thị nô của ngươi?"
Thụy Bích có một chút sợ hãi với vị hoàng đế anh khí ngất trời này, quả nhiên cùng với Thiên Vũ là phụ tử. Thụy Bích tự trách mình
trước đây còn muốn tự mình đi tìm người này nói lý lẽ, đúng là còn không biết thân biết phận.
Tĩnh Thái An chủ động quỳ xuống trước mặt Thiên Chân: " Hoàng thượng, thật ra y chính là tiểu nhi tử của mạc tướng tên Tĩnh Mạn Hoa."
Hoàng đế hứng thú: " Tiểu nhi tử của ngươi, có chuyện trùng hợp như vậy?"
" Là khi hài tử vừa ra đời đã bị kẻ gian mang đi mất rồi bỏ lại trước cửa phủ Thượng Thư. Hoàng Duy lệnh công tử lần này tuy cũng cùng tứ hoàng tử lập mưu soán ngôi nhưng thân làm thư đồng bên cạnh tứ hoàng tử là dạng bất đắc dĩ, hắn cũng đã xem như là ân
nhân đã cứu mạng và nuôi dưỡng Mạn Hoa. Mạc Tướng cả gan cầu xin hoàng thượng tha cho Thượng thư phủ tội chết!"
Thiên Chân nghe Thái An nói lại đánh giá qua Thiên Vũ và Thụy Bích mới mỉm cười: " Vậy việc này ta cũng sẽ giao cho ngươi xử lý. Vũ nhi, ngươi thấy thế nào?"
" Nhi thần tuân lệnh phụ hoàng."
" Thì ra tất cả là do ngươi đứng sau chuyện này?"
" Ngươi nghĩ rằng phụ hoàng chỉ cần một cái thiếp bài và lời nói của bọn chúng đã dễ dàng bị ngươi lừa gạt?"
Trước lúc Ninh quý phi bị xử tử Thiên Vũ từ đại lao cứu ra Thụy Bích trở về, sau buổi lâm triều sáng hôm sau hắn đã bị hoàng đế triệu tới thư phòng: " Trẫm hay tin thị nô của ngươi đã giết chết đại công tử của Xưng gia?"
" Hắn tội ác chồng chất, chết không đáng tiếc."
" Vậy ngươi cũng biết hai vị tiểu thư của Xưng
gia là do Ninh Huệ cầu trẫm ban cho ngươi. Bây giờ xảy ra một màn này còn không phải nói cho thiên hạ biết ngươi ra mặt đối kháng."
Thiên Vũ im lặng một hồi mới nói tiếp: " Phụ hoàng biết nguyên do ngũ đệ bị trúng độc huân hương là gì không?"
" Ngươi muốn nói không phải do tình cờ."
" Đơn giản muốn hại nhi thần thì đã không đối với ngũ đệ cũng sẽ ra tay. Nếu phụ hoàng tin tưởng xin hãy giao việc này lại cho nhi thần."
Thiên Chân tựa người ra phía sau: " Ngươi muốn đối phó với Ninh Huệ?"
" Là với loạn thần có lòng muốn soán ngôi đoạt vị."
" Nói không chừng ngươi mới chính là kẻ muốn soán ngôi đoạt vị, trẫm làm cách nào để tin lời ngươi nói đây Vũ nhi."
" Nếu chỉ là diễn một màn kịch nhỏ chắc rằng đối với phụ hoàng cũng không có tổn thất gì, sau đó có thể biết được ai là trung thần kẻ nào là phản thần. Phụ hoàng, tại sao lại không làm chứ?"
Thiên Uy ngẩng đầu cười lớn: " Thì ra ngay từ đầu ta đã nằm trong kế hoạch của ngươi, ha ha ha. Thiên Vũ, ta đã quá xem thường ngươi rồi."
" Ngươi đã không còn đường thoát nữa, buông tay chịu trói đi. Ngay cả Thiên Cung và Hoàng Duy đều đã bị bắt, người của ngươi đã bị quân lính của Tĩnh tướng quân bao vây ngươi sẽ không có đường thoát."
" Thiên Vũ, ta tính toán bao năm cuối cùng vẫn bại trong tay ngươi. Buông tay chịu trói? Ngươi tuy là kẻ thắng cuộc nhưng mạng của ta sẽ không phải do ngươi quyết định." Thiên Uy vừa nói đã đưa kiếm kề lên cổ mình muốn tự sát.
" Ngươi..."
" Tứ hoàng tử, xin hãy ngừng tay."
" Thụy nhi." Thụy Bích chạy ra phía trước thì bị Thiên Vũ kéo tay lại.
Thiên Uy bị tiếng nói kia làm ngừng lại động tác, hắn nhìn Thụy Bích một cách ôn nhu: " Thụy Bích, là ngươi?"
" Tứ hoàng tử, đừng làm chuyện dại dột như vậy."
" Ta tự cho rằng mình thông mình, ta đã nghĩ nếu tất cả đều đã thua thì chỉ cần có một thứ mà thôi."
Thiên Uy mỉm cười: " Ta chỉ cần ngươi là của ta thì đã đủ lắm rồi."
" Tứ hoàng tử."
" Nhưng ngay cả ngươi cũng chỉ nhìn về phía hắn, ta đã thua tất cả... không còn lại gì. Ta tiếp tục sống trên đời còn có ích gì chứ?"
" Tại sao lại nói người không còn gì cả? Người cho rằng mình là kẻ bất hạnh chỉ vì bản thân vẫn chỉ nhìn về những thứ vốn không phải là của mình, tể tướng tiểu thư liều chết vì người ngay cả tam hoàng tử và Hoàng Duy vẫn luôn một lòng trung thành với tứ hoàng tử. Ngươi tại sao lại không nhìn thấy những thứ ở ngay bên cạnh chứ?"
" Người tưởng chết rồi thì tất cả sẽ kết thúc sao? Người làm vậy thì làm sao ăn nói với tình cảm của tể tướng tiểu thư và lòng trung thành của họ đây...!"
Thiên Uy nhếch môi cười: " Ngươi cho là ta sẽ được tha mạng khi dẫn quân tạo phản sao? Thụy Bích ngươi quá ngây thơ rồi."
Thụy Bích ngước mặt nhìn Thiên Vũ, hắn không trả lời mà chỉ lắc đầu. Vừa lúc này hoàng đế mới tự mình lên tiếng: " Uy nhi, ngươi nói đúng. Trẫm không phải là một vị minh quân."
" Phụ hoàng?"
" Trẫm cũng không xứng đáng với với bổn phận của một kẻ làm phụ hoàng. Trong mắt trẫm cho dù là nhi tử hay giang sơn đều không bằng nụ cười của một người mà thôi."
Nghe Thiên Chân nói cả mặt Bình Phi đã đỏ bừng mà vẫn ra vẻ " Hừ!" một tiếng xoay mặt đi hướng khác không thèm nhìn hắn.
" Trẫm sẽ không giết ngươi."
" Hoàng thượng..." Hoàng tử muốn giết phụ hoàng cướp ngôi không phải chuyện nhỏ. Thái An định lên tiếng thì Tĩnh Thất đặt tay lên vai ông lắc đầu.
" Thay vào đó trẫm sẽ lấy đi thân phận hoàng tử của ngươi. Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, từ nay ngươi sẽ là một phàm phu tục tử sống chết cùng với hoàng thất không có can hệ."
" Ngươi thật sự muốn thả ta?"
" Trẫm xem như không có một nhi tử như ngươi, từ nay về sau đừng để trẫm gặp được ngươi nữa."
Hoàng đế lạnh lùng từng tiếng: " Riêng Xích Tuấn cùng Lâm Quân cấu kết với tứ hoàng tử,
âm thầm kéo quân tạo phản tội không thể tha. Lôi người xuống lập tức xử trảm."
" Thần tuân lệnh." Thái An lớn tiếng: " Kéo đi!"
" Hoàng thượng... Hoàng thượng tha mạng... xin hoàng thượng tha mạng."
Xích Tuấn kêu gào xin tha mạng, Lâm Quân tể tướng lại không nói một lời bị người kéo đi vẫn lặng lẽ nhìn nhi nữ bị đâm ở ngực đang sống chết khó đoán.
Thiên Uy xem một màn này mới buông kiếm đi lại bế lên Quan Chân, hắn không quan tâm đến xung quanh mang theo người trên tay chậm bước rời khỏi.
Thiên Vũ im lặng để người đi qua mà làm thinh: " Hắn mưu trí hơn ngươi chẳng qua lại đi con đường sai trái." Đời trước ngươi thành
công giết vua đoạt vị, ngay cả Thiên Dũng năm đó cũng chết trong tay ngươi nhưng cuối cùng đế vị này ngươi ngồi chưa bao lâu cũng bại dưới tay ta. Cuộc chiến của chúng ta chẳng qua là kết thúc sớm hơn theo một cách khác mà thôi.
" Thiên Vũ ca?"
" Thụy nhi, không sao rồi!" Đúng, lần này hắn không những không cần tốn quá nhiều công sức và thời gian, mà ngay cả Thụy Bích cũng vẫn còn ở đây bên cạnh hắn. Nếu không có một đời này để sửa đổi sai lầm của bản thân thì hắn cũng chẳng khác nào Thiên Uy, tất cả cũng chỉ là một màu u tối và cô độc không lối thoát.
" Vũ nhi."
Thiên Vũ bình thản: " Phụ hoàng."
" Đây chính là tiểu thị nô của ngươi?"
Thụy Bích có một chút sợ hãi với vị hoàng đế anh khí ngất trời này, quả nhiên cùng với Thiên Vũ là phụ tử. Thụy Bích tự trách mình
trước đây còn muốn tự mình đi tìm người này nói lý lẽ, đúng là còn không biết thân biết phận.
Tĩnh Thái An chủ động quỳ xuống trước mặt Thiên Chân: " Hoàng thượng, thật ra y chính là tiểu nhi tử của mạc tướng tên Tĩnh Mạn Hoa."
Hoàng đế hứng thú: " Tiểu nhi tử của ngươi, có chuyện trùng hợp như vậy?"
" Là khi hài tử vừa ra đời đã bị kẻ gian mang đi mất rồi bỏ lại trước cửa phủ Thượng Thư. Hoàng Duy lệnh công tử lần này tuy cũng cùng tứ hoàng tử lập mưu soán ngôi nhưng thân làm thư đồng bên cạnh tứ hoàng tử là dạng bất đắc dĩ, hắn cũng đã xem như là ân
nhân đã cứu mạng và nuôi dưỡng Mạn Hoa. Mạc Tướng cả gan cầu xin hoàng thượng tha cho Thượng thư phủ tội chết!"
Thiên Chân nghe Thái An nói lại đánh giá qua Thiên Vũ và Thụy Bích mới mỉm cười: " Vậy việc này ta cũng sẽ giao cho ngươi xử lý. Vũ nhi, ngươi thấy thế nào?"
" Nhi thần tuân lệnh phụ hoàng."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:
- Chương 2:
- Chương 3:
- Chương 4:
- Chương 5:
- Chương 6:
- Chương 7:
- Chương 8:
- Chương 9:
- Chương 10:
- Chương 11:
- Chương 12:
- Chương 13:
- Chương 14:
- Chương 15:
- Chương 16:
- Chương 17:
- Chương 18:
- Chương 19:
- Chương 20:
- Chương 21:
- Chương 22:
- Chương 23:
- Chương 24:
- Chương 25:
- Chương 26:
- Chương 27:
- Chương 28:
- Chương 29:
- Chương 30:
- Chương 31:
- Chương 32:
- Chương 33:
- Chương 34:
- Chương 35:
- Chương 36:
- Chương 37:
- Chương 38:
- Chương 39:
- Chương 40:
- Chương 41:
- Chương 42:
- Chương 43:
- Chương 44:
- Chương 45:
- Chương 46:
- Chương 47:
- Chương 48:
- Chương 49:
- Chương 50:
- Chương 51:
- Chương 52:
- Chương 53:
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:Ngoại Truyện Mạn Hoa ( Phần Đầu )
- Chương 71:Ngoại Truyện Mạn Hoa ( Phần Cuối )
- Chương 72:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (1)
- Chương 73:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (2)
- Chương 74:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (3)
- Chương 75:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (4)
- Chương 76:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (5)
- Chương 77:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (6)
- Chương 78:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (7)
- Chương 79:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (8)
- Chương 80:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (9)
- Chương 81:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (10)
- Chương 82:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (11)
- Chương 83:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (12)
- Chương 84:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (13)
- Chương 85:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (14)
- Chương 86:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (15)
- Chương 87:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (16)
- Chương 88:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (17)
- Chương 89:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (18)
- Chương 90:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (19)
- Chương 91:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (20)
- Chương 92:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (21)
- Chương 93:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (22)
- Chương 94:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (23)
- Chương 95:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (24)
- Chương 96:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (25)
- Chương 97:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (26)
- Chương 98:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (27)
- bình luận