" An tâm, đợi khi Thiên Vũ bị kết tội chính là lúc ta nắm giữ giang sơn này. Ta nhất định sẽ cứu huynh ra ngoài."
" Việc này."
" Huynh không tin tưởng ta?"
Thiên Cung suy nghĩ mới khẳng định: " Nếu không có đệ ta đã chết từ rất lâu rồi, đừng nói tin hay không tin. Chỉ cần đệ muốn cho dù thật sự mất mạng ta cũng sẽ không từ chối."
Hắn bóp chặt tay ghế: " Hắn đã giết chết mẫu phi của ta, ta nhất định không để hắn sống
an ổn."
" Thiên Uy, nhưng chỉ bằng lời nói của một mình ta thì phụ hoàng có tin hay không?"
" Ta vừa nhận được tin của Xích Tuấn. Cả hắn và Lâm Quân tể tướng sẽ cùng huynh đứng ra chịu tội, một khi phụ hoàng tin đó là sự thật hắn sẽ không còn cách biện minh. Ta sẽ cho Quan Chân bí mất đưa các người ra ngoài, chuyện sau đó hãy theo Xích Tuấn mà hành động."
Thiên Cung lo lắng: " Đệ thật sự muốn..."
Đôi mắt Thiên Cung trở nên sắc bén: " Hắn bây giờ trong mắt ngoài ái nhân của mình đã không còn nhi tử là chúng ta nữa, ta cũng không việc gì phải ngồi một chỗ chờ chết."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Xoảng...!" Tiếng đồ vật rơi vỡ vang lên, Thụy Bích trông những mảnh vỡ của cái chén rỗng
y đánh rơi mới cúi xuống nhặt lên, không cẩn thận lại bị cắt phải: " A...!"
" Thụy Bích công tử, người không sao chứ?"
" Không sao." Thụy Bích nhìn máu đỏ rỉ ra ở ngón tay mà trong lòng cảm thấy có gì đó bất an, y đưa ngón tay vào miệng ngậm lấy.
Minh Tô kéo ra tay Thụy Bích xem kỹ: " Sao lại bất cẩn như vậy, người cứ để đó cho nô tỳ."
" Minh Tô tỷ tỷ."
" Sao ạ?"
" Thiên Vũ ca vẫn chưa về sao?" Xem cảnh vật bên ngoài đã bị màn đêm bao phủ. Thiên Vũ bình thường dù bận rộn cách mấy cũng không trễ giờ cùng y dùng bữa.
Minh Tô thật không biết phải làm sao trả lời, nàng biết việc Thiên Vũ đến Thiết Dương phủ làm gì nhưng đến giờ vẫn chưa nghe có tin tức, nếu nói ra chỉ càng khiến Thụy Bích lo lắng: " Vương gia chắc sẽ về muộn, công tử hay là tự mình dùng cơm trước có được không.
Thụy Bích nghĩ nghĩ mới lên tiếng: " Vậy cũng được, nhưng Tiêu Lũy vẫn còn ở bên ngoài hay tỷ gọi hắn cùng vào ăn đi."
" Vâng." Minh Tô vừa cầm theo mấy mảnh vỡ của cái chén muốn đi ra thì bên ngoài nghe có tiếng người ồn ào, còn nghe thấy rất rõ giọng của Trung công công.
" Các ngươi muốn làm gì, đây là Tần Di Cung của Vương gia có biết hay không?"
Thụy Bích bỗng nhiên cảm thấy tiếng thình thịch trong lòng ngực mình liên hồi vang lên, y cố trấn an mình hỏi: " Bên ngoài có chuyện gì?"
" Nô tỳ không rõ."
" Chúng ta ra ngoài xem thử."
Vừa đi ra đã thấy Tiêu Lũy vẫn đứng canh bên ngoài, hắn giang tay chặn trước người Thụy Bích: " Công tử."
" Tiêu Lũy, đã xảy ra chuyện gì? Vương gia..."
Chưa nói hết lời cậu đã nhìn thấy những đốm sáng của đèn lồng bao phủ khắp xung quanh Tần Di cung. Thụy Bích có thể nhận ra nơi này đã bị bao vây toàn bộ: " Sao lại?"
" Thụy Bích công tử." Một đám binh lính từ ngoài xông vào trong, Trung Viên lão công công bị áp giải như tù binh lo lắng hướng Thụy Bích.
" Trung công công." Thụy Bích lạnh lùng nhìn
thiếu niên tuấn tú vận thanh y tao nhã: " Thả công công ra đi, ngài có biết mình đang làm gì không?"
Thiên Uy cười chế nhạo: " Làm gì? Ta là đang phụng mệnh hành sự."
" Phụng mệnh hành sự?"
" Phải, phụ hoàng đã cho phép ta toàn quyền xử trí những kẻ ở Tần Di cung. Tay chân của Thiên Vũ, kẻ phản nghịch muốn cướp ngôi ắt không thể tha . Tất cả các người đừng nghĩ sẽ có ai được sống sót."
" Cướp ngôi?" Tiêu Lũy siết thanh kiếm trong tay, Vương gia xảy ra chuyện?
Thụy Bích tim đập mỗi lúc một nhanh hơn, bước vài bước xuống bậc thang y lớn tiếng: " Tứ hoàng tử, người đang nói cái gì chứ. Thiên Vũ ca sao rồi, người hiện tại đang ở đâu?"
" Thụy Bích công tử!"
Minh Tô nhanh tay giữ lấy thì Thụy Bích cố vùng ra: " Buông ta ra, thật ra Thiên Vũ ca đã xảy ra chuyện gì."
Thiên Uy hai tay chấp sau lưng đứng thẳng người đáp trả: " Ngươi cho rằng một vương gia muốn tạo phản cướp ngôi sẽ có kết cục gì?"
" Đừng đùa với ta, Thiên Vũ ca sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy. Ta phải đi gặp hoàng thượng để nói rõ chuyện này."
" Nói rõ?" Thiên Uy cười lạnh rút kiếm hướng Trung Viên đâm tới.
Thụy Bích đang vung khỏi tay Minh Tô khi thấy đường kiếm mới hét lớn: " Ngừng tay."
Một màu đỏ rướm ra làm ướt một mảng y phục của lão công công, lưỡi kiếm đâm xuyên bả vai phải Trung Viên vẫn không một tiếng kêu rên. Thiên Uy lạnh lùng rút kiếm ra khỏi người lão, nhìn thân người đổ rạp xuống Thụy Bích hoảng hốt gọi : " Trung công công..."
" Trung công công." Tiêu Lũy nghiến răng nén tức giận, tình hình hiện tại hắn không thể làm bậy. Cho dù võ công có giỏi đến đâu cũng không thể chống lại số quân lính bao vây bên
ngoài, hơn nữa muốn đưa Thụy Bích ra khỏi đây an toàn lại càng khó hơn.
Hai mắt Thụy Bích đỏ lên không ngừng lớn tiếng gọi: " Trung công công, Trung công công."
Thiên Uy đột nhiên ngẩng đầu cười thật lớn, hắn lạnh giọng: " Bây giờ ta đã biết cảm giác thú vị khi được toàn quyền quyết định sống chết của những kẻ khác."
" Ngươi... tại sao ngươi... có thể..."
" Tại sao? Là vì hắn chưa hề cho ta một cơ hội, Thiên Vũ có thể giết chết mẫu phi của ta còn ta lại không thể. Tất cả những gì hắn làm là đúng còn ta là sai?"
Hắn chĩa kiếm về phía Trung Viên đang nằm trên đất: " Không chỉ hắn. Thụy Bích ta nói cho ngươi biết, tất cả những người ở đây ngoại trừ ngươi sẽ không một ai có thể sống sót."
Tay Thụy Bích run lên nắm chặt lấy cánh tay của Minh Tô đang giữ lấy mình: " Ngươi muốn
làm gì?"
" Đi theo ta." Không trả lời Thụy Bích, hắn chỉ lạnh một câu như ra lệnh cho y.
" Ngươi..." Thụy Bích lo sợ nhìn Tiêu Lũy và Minh Tô.
Tiêu Lũy cảm thấy như vậy lại là cách hay nhất, nếu Thiên Uy không có ý giết Thụy Bích thì hắn tạm thời cũng không cần phải lo lắng: " Công tử trước hết hãy nghe theo hắn đi."
" Thụy Bích công tử, không cần phải lo cho nô tỳ. Chỉ cần người còn sống Vương Gia chắc chắn sẽ đến cứu người."
" Tiêu Lũy, Minh tô tỷ tỷ."
Thiên Uy giơ cao tay: " Ngoài Thụy Bích, tất cả cung nữ thái giám và thị vệ ở Tần Di cung điều giết không tha."
" Tất cả ngừng tay."
" Ngừng." Trong tích tắc Thiên Uy lại lớn tiếng ra lệnh cho quân lính không được tiến đến, hắn nhìn Thụy Bích: " Ngươi muốn làm gì?"
Thụy Bích thật nhanh đẩy Minh Tô ra rồi giành lấy mảnh vỡ trên tay nàng kề vào cổ mình: " Ta sẽ không để ngươi muốn làm gì thì làm."
" Công tử, người..."
" Đừng tới gần." Thụy Bích tránh ra xa Minh
Tô tay lại ấn mảnh vỡ thêm sâu tạo thành một vệt máu trên làn da trắng.
" Thụy Bích, ngươi đừng làm bậy."
Y dùng ánh mắt cương quyết nhìn Thiên Uy: " Tứ hoàng tử, nếu ngươi chỉ muốn giữ mạng một mình ta thì ta sẽ không để ngươi đắc thắng đâu."