Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi - Chương 24:
Chương trước- Chương 1:
- Chương 2:
- Chương 3:
- Chương 4:
- Chương 5:
- Chương 6:
- Chương 7:
- Chương 8:
- Chương 9:
- Chương 10:
- Chương 11:
- Chương 12:
- Chương 13:
- Chương 14:
- Chương 15:
- Chương 16:
- Chương 17:
- Chương 18:
- Chương 19:
- Chương 20:
- Chương 21:
- Chương 22:
- Chương 23:
- Chương 24:
- Chương 25:
- Chương 26:
- Chương 27:
- Chương 28:
- Chương 29:
- Chương 30:
- Chương 31:
- Chương 32:
- Chương 33:
- Chương 34:
- Chương 35:
- Chương 36:
- Chương 37:
- Chương 38:
- Chương 39:
- Chương 40:
- Chương 41:
- Chương 42:
- Chương 43:
- Chương 44:
- Chương 45:
- Chương 46:
- Chương 47:
- Chương 48:
- Chương 49:
- Chương 50:
- Chương 51:
- Chương 52:
- Chương 53:
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:Ngoại Truyện Mạn Hoa ( Phần Đầu )
- Chương 71:Ngoại Truyện Mạn Hoa ( Phần Cuối )
- Chương 72:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (1)
- Chương 73:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (2)
- Chương 74:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (3)
- Chương 75:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (4)
- Chương 76:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (5)
- Chương 77:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (6)
- Chương 78:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (7)
- Chương 79:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (8)
- Chương 80:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (9)
- Chương 81:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (10)
- Chương 82:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (11)
- Chương 83:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (12)
- Chương 84:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (13)
- Chương 85:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (14)
- Chương 86:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (15)
- Chương 87:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (16)
- Chương 88:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (17)
- Chương 89:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (18)
- Chương 90:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (19)
- Chương 91:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (20)
- Chương 92:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (21)
- Chương 93:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (22)
- Chương 94:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (23)
- Chương 95:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (24)
- Chương 96:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (25)
- Chương 97:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (26)
- Chương 98:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (27)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi
Chương 24:
" Hoàng tử Dao Ngữ?"
" Ta đã cho người điều tra nội bộ chúng, Dương Minh muốn cướp ngôi đã âm thầm cho người truy sát thái tử của bọn chúng cùng với vị đại hoàng tử luôn ủng hộ thất hoàng tử lên ngôi sau khi nhận thái tử vị. Sau khi cả hai không còn nữa đương nhiên hắn sẽ dễ dàng thâu tóm quyền lực."
" Vậy bức thư này."
" Thứ đó là vị đại hoàng tử người Dao Ngữ muốn cùng ta lập một thỏa thuận, nếu đôi bên đều có lợi vì sao chúng ta không thể thử."
Suy nghĩ lời Thiên Vũ nói Tĩnh Thất cất lại bức thư vào người: " Tĩnh Thất đã rõ, thần biết mình phải nên làm gì."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Linh Phi ngạc nhiên nói lớn: " Phải đi rồi?" Y tiến lại gần Ất Xương: " Không phải các người vẫn chưa khỏi hẳn sao?"
" Linh Phi, chúng ta vì muốn nói lời cảm ơn nên muốn gặp ngươi, chắc chắn sẽ có cơ hội gặp lại mà."
" Nhưng không phải hôm qua ngươi nói mình
và đệ đệ đang bị người truy sát, nếu bây giờ đi có nguy hiểm hay không?"
Ất Xương nghiêm mặt nghĩ đến vẫn còn một trận chiến đang chờ bọn họ ở Vương Thành
kia: " Cho dù biết là nguy hiểm chúng ta vẫn phải đi."
" Ngươi đúng là không biết quý tính mạng của mình, Thụy Bích ngươi cũng nói gì đi."
Thụy Bích im lặng nhìn Dương Nhân, cuộc đối thoại của Thiên Vũ và Ất Xương y cũng có mặt ở đó đương nhiên biết rõ thân phận của những người này.
Người Dao Ngữ ngày trước rất tuân thủ hiệp ước hòa bình hai nước, nay lại liên tục quấy phá trên đất Vương Lân nguyên do là thúc phụ của họ tranh quyền đoạt vị cố ý làm lung lay quân quyền.
Thụy Bích sau đó cũng chỉ nghe thoáng qua Thiên Vũ có ý cho người hộ tống bảo vệ an toàn cho cả hai trở về Dao Ngữ, về sau thành bại tất cả đều tùy vào khả năng của họ mà thôi: " Ta...!"
"...?"
" Cái này... cái này có thể sẽ có ích cho huynh." Thụy Bích mang ra một chiếc khăn trắng nhỏ bên trong còn bọc một thứ bột thuốc: " Vết thương trên người chỉ mới thay thuốc qua hai lần, sau đó... sau..!"
Y lén mắt thấy Dương Nhân đang nhìn mình
thì vội cụp đầu xuống: " Ta... chỉ có thể giúp được như vậy thôi."
" Ngươi là người đã cứu ta?"
" A...! Không phải." Thụy Bích lắc đầu: " Người cứu huynh là Linh Phi, ta chỉ giúp huynh tẩy qua vết thương thôi."
Linh Phi nói: " Thụy Bích, không phải muốn ngươi nói họ không nên đi sao? Thành ra người còn ủng hộ nữa."
" Nhưng họ là...!"
Không muốn để Linh Phi biết thân phận của mình, Ất Xương nhanh miệng chen vào: " Ý Thụy Bích công tử cũng là muốn giúp đỡ thôi, đợi khi mọi sự đã thành ta nhất định quay lại tìm ngươi."
" Chỉ sợ lúc đó ta không ở đây nữa thôi."
Ất Xương ngạc nhiên: " Không ở đây? Ngươi đi đâu!"
" Cái này không thể nói nha."
Linh Phi cười cười xoay mặt đi, Ất Xương im lặng rồi mang hai cái chuông ngọc nhỏ đưa cho y và Thụy Bích: " Sao cũng được, nhưng ơn cứu mạng này chúng ta sẽ nhớ, một khi cần giúp đỡ hãy mang nó tới Dao Ngữ."
" Ngươi là người Dao Ngữ?"
" Có thể xem là vậy."
" Leng keng!" Linh Phi đưa một chiếc chuông sang Thụy Bích: " Thụy Bích, của người này."
" Không... ta đâu có làm được gì..." Ngần ngại không biết nên phải từ chối thế nào thì Dương Nhân đưa tay lấy đi gói khăn trắng nhỏ trên tay Thụy Bích: " A... đó..."
" Cái này, ta sẽ nhận. Ngươi cũng nên nhận nó?"
" Vậy... "
" Ta mang giúp ngươi." Linh Phi chẳng đợi Thụy Bích trả lời đã tự tay mang chuông vào đai lưng y: " Nếu họ đã tặng, ngươi từ chối chính là từ chối tấm lòng của họ."
Ất Xương trầm mặt nhìn Dương Nhân, bình
thường nếu không phải bất đắc dĩ hắn chẳng bao giờ chịu mở miệng nói chuyện với ai ngoài y. Hiện tại lại chủ động với kẻ khác như vậy.
" Xin phép." Tiêu Luy từ ngoài bước vào, trên thân còn bận giáp phục: " Mọi thứ đã chuẩn bị xong."
" Tiêu Lũy, ngươi đi đâu vậy?"
" Linh Phi công tử, thần được nhị hoàng tử giao phó hộ tống hai vị đây trở về Dao Ngữ. Hiện tại tất cả đã sẳn sàng để lên đường."
" Nhanh như vậy? Cả hai trên người còn
mang thương tích, liệu có thể chịu nổi không?"
" Không sao, chỉ mấy vết thương nhỏ có đáng là gì. Chúng ta phải đi rồi, nhớ nếu cần gì hãy đến Dao Ngữ , ta tuyệt đối sẽ hết lòng giúp đỡ." Ất Xương vừa nói vừa đỡ Dương Nhân đứng lên.
" Đã hiểu."
Tiêu Lũy dùng hành động mời, hắn hường tay ra cửa: " Hai vị, mời." xong hắn xoay người nói với Linh Phi: " Phải rồi, lúc nảy thần có gặp ngài Kỳ Nguyên. Ngài ấy trông có vẻ rất tức
giận đang tìm công tử đấy."
" Thôi chết, ta định chỉ lén ta ngoài một chút xem Thụy Bích có sao không, lại quên bén đi mất."
" Ngài ấy nổi giận sẽ rất đáng sợ, huynh không sao chứ?"
Nghĩ Nghĩ đến sắc mặt Kỳ Nguyên lúc này Linh Phi cười cho qua mà người toát cả mồ hôi: " Không sao, bây giờ ta lập tức quay về. Chắc cũng không đến nỗi bị nhốt ba bốn ngày đi."
" Vậy ta xem qua tình hình mọi người cũng quay về, ta vẫn lo Thiên Vũ ca..."
" Nói rồi, hắn không dễ chết vậy đâu , đừng lo."
Linh Phi nói đùa cùng Thụy Bích xong lại vội nói: " Không nói nữa, ta đi trước."
" Vâng."
Thụy Bích chậm rãi đi một vòng thành Gia Biên, từ lúc nhị hoàng tử đến cũng chỉ mới qua hai ngày mà tình hình người dân đã ổn định hơn rất nhiều, phân phát gạo trong kho, những người bị thương bị bệnh đều được tập trung tại thái phòng để chữa trị.
Thiên Vũ còn cho người trấn áp người Giao Ngữ quấy phá bên ngoài, so với khi họ vừa bước vào thành hoàn toàn thay đổi. Y lẩm bẩm trong miệng: " Chỉ có thể là nhị hoàng tử mà thôi. Người ngồi lên ngai vị hoàng đế!" trong một thoáng đó đã không còn nhìn ra đây chính là Thụy Bích.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Người nói Thụy Bích không chỉ đơn giản
như vậy?" Tĩnh Thất nghi ngờ lời nói của
Thiên Vũ bèn hỏi lại.
Ai cũng nghĩ Thụy Bích chỉ giống một tiểu hài tử ngây thơ chưa thể hiểu hết chuyện đời, nhưng họ chưa từng nghĩ vì sao y chưa một lần đòi hỏi muốn gặp người thân dù đã biết họ là ai, thậm chí sau khi thấy cảnh tượng đáng sợ đó vẫn đủ can đảm để ngăn Thiên
Vũ khi không thể tự làm chủ mình: " Tính cách
mà ngươi nhìn thấy ở tiểu đệ mình chỉ là một trong số y có mà thôi."
Thiên Vũ mỉm cười, nên nhớ Thụy Bích đã một mình có thể điều khiển các vị hoàng tử trong cung, lợi dụng Thiên Uy tiêu diệt hết những kẻ còn lại đến cuối cùng chỉ còn lại hắn và Thiên Uy.
Thụy Bích tính toán không hề sai lệch như thế nào để trên con đường hắn trở thành hoàng đế, không còn bất cứ một vật cản nào ngoài nỗi thù hận của hắn dành cho y. Và cuối cùng là để hắn ra tay giết chết kẻ thù đó mà ngồi lên đế vị.
Tất cả những gì Thụy Bích có thể làm chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là vì hắn: " Rồi ngươi sẽ hiểu thôi."
Dù ta chưa một lần nhìn tới, ngươi vẫn vì ta mà trở thành ác quỷ, lần này hãy để ta vào địa ngục đi.
" Ta đã cho người điều tra nội bộ chúng, Dương Minh muốn cướp ngôi đã âm thầm cho người truy sát thái tử của bọn chúng cùng với vị đại hoàng tử luôn ủng hộ thất hoàng tử lên ngôi sau khi nhận thái tử vị. Sau khi cả hai không còn nữa đương nhiên hắn sẽ dễ dàng thâu tóm quyền lực."
" Vậy bức thư này."
" Thứ đó là vị đại hoàng tử người Dao Ngữ muốn cùng ta lập một thỏa thuận, nếu đôi bên đều có lợi vì sao chúng ta không thể thử."
Suy nghĩ lời Thiên Vũ nói Tĩnh Thất cất lại bức thư vào người: " Tĩnh Thất đã rõ, thần biết mình phải nên làm gì."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Linh Phi ngạc nhiên nói lớn: " Phải đi rồi?" Y tiến lại gần Ất Xương: " Không phải các người vẫn chưa khỏi hẳn sao?"
" Linh Phi, chúng ta vì muốn nói lời cảm ơn nên muốn gặp ngươi, chắc chắn sẽ có cơ hội gặp lại mà."
" Nhưng không phải hôm qua ngươi nói mình
và đệ đệ đang bị người truy sát, nếu bây giờ đi có nguy hiểm hay không?"
Ất Xương nghiêm mặt nghĩ đến vẫn còn một trận chiến đang chờ bọn họ ở Vương Thành
kia: " Cho dù biết là nguy hiểm chúng ta vẫn phải đi."
" Ngươi đúng là không biết quý tính mạng của mình, Thụy Bích ngươi cũng nói gì đi."
Thụy Bích im lặng nhìn Dương Nhân, cuộc đối thoại của Thiên Vũ và Ất Xương y cũng có mặt ở đó đương nhiên biết rõ thân phận của những người này.
Người Dao Ngữ ngày trước rất tuân thủ hiệp ước hòa bình hai nước, nay lại liên tục quấy phá trên đất Vương Lân nguyên do là thúc phụ của họ tranh quyền đoạt vị cố ý làm lung lay quân quyền.
Thụy Bích sau đó cũng chỉ nghe thoáng qua Thiên Vũ có ý cho người hộ tống bảo vệ an toàn cho cả hai trở về Dao Ngữ, về sau thành bại tất cả đều tùy vào khả năng của họ mà thôi: " Ta...!"
"...?"
" Cái này... cái này có thể sẽ có ích cho huynh." Thụy Bích mang ra một chiếc khăn trắng nhỏ bên trong còn bọc một thứ bột thuốc: " Vết thương trên người chỉ mới thay thuốc qua hai lần, sau đó... sau..!"
Y lén mắt thấy Dương Nhân đang nhìn mình
thì vội cụp đầu xuống: " Ta... chỉ có thể giúp được như vậy thôi."
" Ngươi là người đã cứu ta?"
" A...! Không phải." Thụy Bích lắc đầu: " Người cứu huynh là Linh Phi, ta chỉ giúp huynh tẩy qua vết thương thôi."
Linh Phi nói: " Thụy Bích, không phải muốn ngươi nói họ không nên đi sao? Thành ra người còn ủng hộ nữa."
" Nhưng họ là...!"
Không muốn để Linh Phi biết thân phận của mình, Ất Xương nhanh miệng chen vào: " Ý Thụy Bích công tử cũng là muốn giúp đỡ thôi, đợi khi mọi sự đã thành ta nhất định quay lại tìm ngươi."
" Chỉ sợ lúc đó ta không ở đây nữa thôi."
Ất Xương ngạc nhiên: " Không ở đây? Ngươi đi đâu!"
" Cái này không thể nói nha."
Linh Phi cười cười xoay mặt đi, Ất Xương im lặng rồi mang hai cái chuông ngọc nhỏ đưa cho y và Thụy Bích: " Sao cũng được, nhưng ơn cứu mạng này chúng ta sẽ nhớ, một khi cần giúp đỡ hãy mang nó tới Dao Ngữ."
" Ngươi là người Dao Ngữ?"
" Có thể xem là vậy."
" Leng keng!" Linh Phi đưa một chiếc chuông sang Thụy Bích: " Thụy Bích, của người này."
" Không... ta đâu có làm được gì..." Ngần ngại không biết nên phải từ chối thế nào thì Dương Nhân đưa tay lấy đi gói khăn trắng nhỏ trên tay Thụy Bích: " A... đó..."
" Cái này, ta sẽ nhận. Ngươi cũng nên nhận nó?"
" Vậy... "
" Ta mang giúp ngươi." Linh Phi chẳng đợi Thụy Bích trả lời đã tự tay mang chuông vào đai lưng y: " Nếu họ đã tặng, ngươi từ chối chính là từ chối tấm lòng của họ."
Ất Xương trầm mặt nhìn Dương Nhân, bình
thường nếu không phải bất đắc dĩ hắn chẳng bao giờ chịu mở miệng nói chuyện với ai ngoài y. Hiện tại lại chủ động với kẻ khác như vậy.
" Xin phép." Tiêu Luy từ ngoài bước vào, trên thân còn bận giáp phục: " Mọi thứ đã chuẩn bị xong."
" Tiêu Lũy, ngươi đi đâu vậy?"
" Linh Phi công tử, thần được nhị hoàng tử giao phó hộ tống hai vị đây trở về Dao Ngữ. Hiện tại tất cả đã sẳn sàng để lên đường."
" Nhanh như vậy? Cả hai trên người còn
mang thương tích, liệu có thể chịu nổi không?"
" Không sao, chỉ mấy vết thương nhỏ có đáng là gì. Chúng ta phải đi rồi, nhớ nếu cần gì hãy đến Dao Ngữ , ta tuyệt đối sẽ hết lòng giúp đỡ." Ất Xương vừa nói vừa đỡ Dương Nhân đứng lên.
" Đã hiểu."
Tiêu Lũy dùng hành động mời, hắn hường tay ra cửa: " Hai vị, mời." xong hắn xoay người nói với Linh Phi: " Phải rồi, lúc nảy thần có gặp ngài Kỳ Nguyên. Ngài ấy trông có vẻ rất tức
giận đang tìm công tử đấy."
" Thôi chết, ta định chỉ lén ta ngoài một chút xem Thụy Bích có sao không, lại quên bén đi mất."
" Ngài ấy nổi giận sẽ rất đáng sợ, huynh không sao chứ?"
Nghĩ Nghĩ đến sắc mặt Kỳ Nguyên lúc này Linh Phi cười cho qua mà người toát cả mồ hôi: " Không sao, bây giờ ta lập tức quay về. Chắc cũng không đến nỗi bị nhốt ba bốn ngày đi."
" Vậy ta xem qua tình hình mọi người cũng quay về, ta vẫn lo Thiên Vũ ca..."
" Nói rồi, hắn không dễ chết vậy đâu , đừng lo."
Linh Phi nói đùa cùng Thụy Bích xong lại vội nói: " Không nói nữa, ta đi trước."
" Vâng."
Thụy Bích chậm rãi đi một vòng thành Gia Biên, từ lúc nhị hoàng tử đến cũng chỉ mới qua hai ngày mà tình hình người dân đã ổn định hơn rất nhiều, phân phát gạo trong kho, những người bị thương bị bệnh đều được tập trung tại thái phòng để chữa trị.
Thiên Vũ còn cho người trấn áp người Giao Ngữ quấy phá bên ngoài, so với khi họ vừa bước vào thành hoàn toàn thay đổi. Y lẩm bẩm trong miệng: " Chỉ có thể là nhị hoàng tử mà thôi. Người ngồi lên ngai vị hoàng đế!" trong một thoáng đó đã không còn nhìn ra đây chính là Thụy Bích.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Người nói Thụy Bích không chỉ đơn giản
như vậy?" Tĩnh Thất nghi ngờ lời nói của
Thiên Vũ bèn hỏi lại.
Ai cũng nghĩ Thụy Bích chỉ giống một tiểu hài tử ngây thơ chưa thể hiểu hết chuyện đời, nhưng họ chưa từng nghĩ vì sao y chưa một lần đòi hỏi muốn gặp người thân dù đã biết họ là ai, thậm chí sau khi thấy cảnh tượng đáng sợ đó vẫn đủ can đảm để ngăn Thiên
Vũ khi không thể tự làm chủ mình: " Tính cách
mà ngươi nhìn thấy ở tiểu đệ mình chỉ là một trong số y có mà thôi."
Thiên Vũ mỉm cười, nên nhớ Thụy Bích đã một mình có thể điều khiển các vị hoàng tử trong cung, lợi dụng Thiên Uy tiêu diệt hết những kẻ còn lại đến cuối cùng chỉ còn lại hắn và Thiên Uy.
Thụy Bích tính toán không hề sai lệch như thế nào để trên con đường hắn trở thành hoàng đế, không còn bất cứ một vật cản nào ngoài nỗi thù hận của hắn dành cho y. Và cuối cùng là để hắn ra tay giết chết kẻ thù đó mà ngồi lên đế vị.
Tất cả những gì Thụy Bích có thể làm chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là vì hắn: " Rồi ngươi sẽ hiểu thôi."
Dù ta chưa một lần nhìn tới, ngươi vẫn vì ta mà trở thành ác quỷ, lần này hãy để ta vào địa ngục đi.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:
- Chương 2:
- Chương 3:
- Chương 4:
- Chương 5:
- Chương 6:
- Chương 7:
- Chương 8:
- Chương 9:
- Chương 10:
- Chương 11:
- Chương 12:
- Chương 13:
- Chương 14:
- Chương 15:
- Chương 16:
- Chương 17:
- Chương 18:
- Chương 19:
- Chương 20:
- Chương 21:
- Chương 22:
- Chương 23:
- Chương 24:
- Chương 25:
- Chương 26:
- Chương 27:
- Chương 28:
- Chương 29:
- Chương 30:
- Chương 31:
- Chương 32:
- Chương 33:
- Chương 34:
- Chương 35:
- Chương 36:
- Chương 37:
- Chương 38:
- Chương 39:
- Chương 40:
- Chương 41:
- Chương 42:
- Chương 43:
- Chương 44:
- Chương 45:
- Chương 46:
- Chương 47:
- Chương 48:
- Chương 49:
- Chương 50:
- Chương 51:
- Chương 52:
- Chương 53:
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:Ngoại Truyện Mạn Hoa ( Phần Đầu )
- Chương 71:Ngoại Truyện Mạn Hoa ( Phần Cuối )
- Chương 72:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (1)
- Chương 73:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (2)
- Chương 74:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (3)
- Chương 75:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (4)
- Chương 76:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (5)
- Chương 77:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (6)
- Chương 78:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (7)
- Chương 79:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (8)
- Chương 80:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (9)
- Chương 81:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (10)
- Chương 82:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (11)
- Chương 83:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (12)
- Chương 84:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (13)
- Chương 85:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (14)
- Chương 86:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (15)
- Chương 87:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (16)
- Chương 88:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (17)
- Chương 89:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (18)
- Chương 90:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (19)
- Chương 91:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (20)
- Chương 92:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (21)
- Chương 93:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (22)
- Chương 94:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (23)
- Chương 95:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (24)
- Chương 96:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (25)
- Chương 97:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (26)
- Chương 98:Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (27)
- bình luận